Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1141-2: Đại hội chọn người tài (hai) (2)
- Trẫm vốn cũng muốn lên nói vài câu, nhưng sau đó nghĩ lại, lại cảm thấy không thỏa đáng. Những người tới đây đều là một đám thương nhân, những học sinh kia cũng không muốn đi vào con đường làm quan, ra sức vì nước. Những học sinh này muốn làm thương nhân, tuy trẫm không có ý kiến gì, nhưng cũng không có nghĩa là người khác không nghĩ vậy. Nếu trẫm lên đài phát biểu, chỉ e sẽ làm sĩ tử trong thiên hạ bất mãn.
Ông ta nói không sai. Bây giờ là thời đại của sĩ tử, địa vị của thương nhân tuy có nâng cao, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Tống Huy Tông cuối cùng cũng coi trọng những sĩ tử kia hơn.
Lý Kỳ vẫn hi vọng Tống Huy Tông có thể ra mặt, bởi vì như vậy sẽ là một khích lệ không nhỏ đối với học sinh của Học viện Thái sư, nói:
- Hoàng thượng, vi thần cho rằng ngài có thể không xem xét toàn bộ sự việc không theo góc độ thương nhân, sĩ tử. Ngài có thể xuất phát từ góc độ giáo dục của Đại Tống chúng ta mà cổ vũ mọi người thiết lập trường học, phổ cập giáo dục, để mỗi một đứa trẻ đều có thể học tập trong một hoàn cảnh công bằng.
Tống Huy Tông nghe thấy lại có chút lung lay, nói: - Như vậy cũng được. Dụng ý lần này của Nguyên Trường rất đáng tán thưởng. xem xét lại đã, trẫm suy nghĩ một chút. Nhưng mà khi Học viện Thiên tài thành lập, lúc đó trẫm nhất định ra mặt.
- Dạ.
Lý Kỳ lại giảng giải tỉ mỉ quy tắc của đại hội tuyển chọn lần này cho Tống Huy Tông. Sau khi nói xong, Lý Kỳ thấy thời gian cũng gần tới rồi, vậy là hai người ra khỏi lầu các, đi đến thao trường. Do Tống Huy Tông tạm thời không muốn lộ mặt, nên ông ta chỉ đến phòng học mà lần trước xem buổi lễ khai giảng thôi. Đám người Lý Bang Ngạn, Thái Du, Lương Sư Thành cũng đến đó cùng xem.
Lý Kỳ lại giao lưu với Thái Kinh một lát, đợi khi tiếng pháo nổ lên, đại hội tuyển chọn người tài chính thức bắt đầu.
Người đầu tiên lên đài dĩ nhiên là Lý Kỳ, do đây là đại hội tuyển chọn đầu tiên, cho nên Lý Kỳ chỉ đành đích thân ra trận, làm người chủ trì đại hội lần này.
- Bốp bốp bốp!
Hắn vừa lên đài thì tiếng vỗ tay đã vang lên.
Dù sao phía dưới đài hơn phân nửa là thương nhân, mà người đứng trên đài là Kinh tế sử, sao có thể không vỗ tay được.
Đợi khi tiến vỗ tay kết thúc, Lý Kỳ chắp tay nói: - Đầu tiên, ta thay mặt cho Thái sư và tất cả lão sư học sinh của Học viện Thái sư cảm tạ các vị đã đến đây.
Vỗ tay lại vang lên.
Dừng một lát, Lý Kỳ tiếp tục nói: - Thực không dám giấu, tại hạ vẫn luôn không hoàn toàn tán thành đại hội tuyển chọn lần này, bởi vì ta luôn cảm thấy dù nói thế nào thì đây cũng là vụ làm ăn phải bù tiền.
Vừa nói ra câu này, mọi người dưới đài đều cảm thấy kinh ngạc.
Lý Kỳ cười nói: - Bởi vì ta cảm thấy những học sinh phía sau ta đều là những bảo bối vô giá, cho dù dùng bao nhiêu tiền để đổi thì Học viện Thái sư của ta đều lỗ vốn. Mọi người cũng đều biết, ta ghét nhất là làm ăn lỗ vốn, cho nên, tại hạ đã nghĩ ra cách vẹn toàn đôi bên, sao không trực tiếp sắp xếp những học sinh này đến Túy Tiên Cư, những chi phí cần thiết sau này của Học viện Thái sư, Túy Tiên Cư sẽ trả sáu phần, hơn nữa còn có những đãi ngộ tốt nhất dành cho những học sinh này, vì thế tại hạ còn cố ý thương lượng với Thái sư. Đáng tiếc, hôm nay mọi người có thể ngồi ở đây đã chứng minh Thái sư hoàn toàn không áp dụng kế sách vẹn toàn đôi bên của ta, ta vô cùng tiếc nuối về việc này. Nói thật, ta không rõ lắm nguyên nhân mà Thái sư cự tuyệt ta, có lẽ là Cao Thái úy đã nói gì đó với Thái sư chăng. Mọi người cũng biết Liên minh đá cầu của Thái úy phát triển rất mạnh, rất cần người trợ giúp.
Mọi người nghe thấy mà ầm ầm cười to.
Thái Kinh cũng ha ha nói: - Tiểu tử này nói dối đúng là cũng không chớp mắt mà.
Cao Cầu cười mắng: - Buồn cười, tiểu tử thật không hiểu tôn ti mà, không ngờ lại lấy ta ra mà nói chuyện, hơn nữa còn giả dối hư ảo nữa.
Lý Kỳ nhấc tay chặn lại, người dưới đài lập tức ngừng cười, hắn lại tiếp tục nói: - Ta vẫn luôn nghĩ, thời đại này cái gì là quý giá nhất? Tiền? Tiền vẫn luôn được đặt ở đó, chỉ xem coi các vị có bản lĩnh lấy làm của riêng hay không. Nữ nhân? Ta nghĩ trên đời có ngàn vạn nữ nhân, luôn có một nữ nhân sẽ thuộc về ngươi. Vậy rốt cuộc là gì đây? Về sau ta nghĩ đến, chính là nhân tài. Ta nghĩ câu "Ngàn vàng dễ kiếm, một tướng khó cầu" chính là nói đến điểm này. Nhưng nhân tài rốt cuộc quý giá cỡ nào đây? Giá trị bao nhiêu? Ta không cần nhưng đại anh hùng có tài kinh thiên vĩ địa như Thương Ưởng, Tô Tần, hay là Tiêu Hà, Hàn Tín, bởi vì những nhân tài giống như bọn họ mấy trăm năm mới có một người, không thể cưỡng cầu, không thể tái tạo, có thể có được một trong số đó thì có thể nói là vinh hạnh của quốc gia rồi, nói đến bọn họ thật không công bằng.
- Ta lấy ví dụ gần gũi với chúng ta nhất đi. Chuyện này xảy ra ở Đông Kinh chúng ta. Mấy năm trước, trong thành Biện Lương có một tửu lâu, bởi vì người kinh doanh quản lý không tốt, nên sắp phải đóng cửa quán. Lúc đó rất nhiều người đều cho rằng tửu lâu kia nhất định không mở lại được. Nhưng mà trong thời điểm cuối cùng này, đột nhiên có một ngày, một nam tử anh tuấn tiêu sái đến tửu lâu này. Đông chủ của tửu lâu này tuy không giỏi kinh doanh, nhưng không phải người ngu, không chỉ như vậy, mà còn vô cùng tài hoa. Nàng thấy nam tử này nói năng hành động đều bất phàm, quan trọng hơn là vẻ ngoài nam tử này tuấn mỹ, có thể nói là tài mạo song toàn, thế là muốn chiêu mộ nam tử này, thậm chí không tiếc nhượng ra năm phần của tửu lâu và quyền quản lý tuyệt đối.
- Tin rằng các vị ngồi đây đều không thể làm được việc này đi. Còn có không ít người mắng nói đông chủ này quá ngu, đây chẳng phải là hai tay dâng tổ nghiệp của mình cho người khác sao? Hơn nữa ngươi và nam tử này chỉ mới gặp mặt một lần mà thôi. Sau đó nam tử này thấy đông chủ rất có lòng thành, thế là cũng rất miễn cưỡng đồng ý. Chỉ qua hai năm, tửu lâu này dưới sự kinh doanh của nam tử này, không chỉ khởi tử hồi sinh, hơn nữa còn nhảy vọt lên thành đại tửu lâu số một số hai Đông Kinh, tới nay thì một ngày vào một đấu vàng. Tuy rằng ban đầu đông chủ này phải nhường ra năm thành, nhưng hiện tại nàng lại có được năm, thậm chí là một trăm tửu lâu, bây giờ còn ai nói đông chủ kia ngu không? Từ đó có thể thấy, ngươi có thể cổ hủ, có thể thủ cựu, thậm chí có thể chơi bời lêu lổng, cả ngày ngẩn người nằm mơ, nhưng chỉ cần ngươi có thể tuệ nhãn thức minh châu, tìm được một con thiên lý mã, thì ngươi chính là người thắng lớn nhất. Đây chính là giá trị của nhân tài, ngươi không thể định nghĩa một cách chính xác giá trị này, bởi vì giá trị này là vô hạn.
- Những gì ta nói ở trên tuyệt đối là một câu chuyện chân thật. Tửu lâu này mọi người đều biết, tên của nó là Túy Tiên Cư, mà vị nam tử kia chính là tại hạ.
Bắc Tống Phong Lưu
Ông ta nói không sai. Bây giờ là thời đại của sĩ tử, địa vị của thương nhân tuy có nâng cao, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Tống Huy Tông cuối cùng cũng coi trọng những sĩ tử kia hơn.
Lý Kỳ vẫn hi vọng Tống Huy Tông có thể ra mặt, bởi vì như vậy sẽ là một khích lệ không nhỏ đối với học sinh của Học viện Thái sư, nói:
- Hoàng thượng, vi thần cho rằng ngài có thể không xem xét toàn bộ sự việc không theo góc độ thương nhân, sĩ tử. Ngài có thể xuất phát từ góc độ giáo dục của Đại Tống chúng ta mà cổ vũ mọi người thiết lập trường học, phổ cập giáo dục, để mỗi một đứa trẻ đều có thể học tập trong một hoàn cảnh công bằng.
Tống Huy Tông nghe thấy lại có chút lung lay, nói: - Như vậy cũng được. Dụng ý lần này của Nguyên Trường rất đáng tán thưởng. xem xét lại đã, trẫm suy nghĩ một chút. Nhưng mà khi Học viện Thiên tài thành lập, lúc đó trẫm nhất định ra mặt.
- Dạ.
Lý Kỳ lại giảng giải tỉ mỉ quy tắc của đại hội tuyển chọn lần này cho Tống Huy Tông. Sau khi nói xong, Lý Kỳ thấy thời gian cũng gần tới rồi, vậy là hai người ra khỏi lầu các, đi đến thao trường. Do Tống Huy Tông tạm thời không muốn lộ mặt, nên ông ta chỉ đến phòng học mà lần trước xem buổi lễ khai giảng thôi. Đám người Lý Bang Ngạn, Thái Du, Lương Sư Thành cũng đến đó cùng xem.
Lý Kỳ lại giao lưu với Thái Kinh một lát, đợi khi tiếng pháo nổ lên, đại hội tuyển chọn người tài chính thức bắt đầu.
Người đầu tiên lên đài dĩ nhiên là Lý Kỳ, do đây là đại hội tuyển chọn đầu tiên, cho nên Lý Kỳ chỉ đành đích thân ra trận, làm người chủ trì đại hội lần này.
- Bốp bốp bốp!
Hắn vừa lên đài thì tiếng vỗ tay đã vang lên.
Dù sao phía dưới đài hơn phân nửa là thương nhân, mà người đứng trên đài là Kinh tế sử, sao có thể không vỗ tay được.
Đợi khi tiến vỗ tay kết thúc, Lý Kỳ chắp tay nói: - Đầu tiên, ta thay mặt cho Thái sư và tất cả lão sư học sinh của Học viện Thái sư cảm tạ các vị đã đến đây.
Vỗ tay lại vang lên.
Dừng một lát, Lý Kỳ tiếp tục nói: - Thực không dám giấu, tại hạ vẫn luôn không hoàn toàn tán thành đại hội tuyển chọn lần này, bởi vì ta luôn cảm thấy dù nói thế nào thì đây cũng là vụ làm ăn phải bù tiền.
Vừa nói ra câu này, mọi người dưới đài đều cảm thấy kinh ngạc.
Lý Kỳ cười nói: - Bởi vì ta cảm thấy những học sinh phía sau ta đều là những bảo bối vô giá, cho dù dùng bao nhiêu tiền để đổi thì Học viện Thái sư của ta đều lỗ vốn. Mọi người cũng đều biết, ta ghét nhất là làm ăn lỗ vốn, cho nên, tại hạ đã nghĩ ra cách vẹn toàn đôi bên, sao không trực tiếp sắp xếp những học sinh này đến Túy Tiên Cư, những chi phí cần thiết sau này của Học viện Thái sư, Túy Tiên Cư sẽ trả sáu phần, hơn nữa còn có những đãi ngộ tốt nhất dành cho những học sinh này, vì thế tại hạ còn cố ý thương lượng với Thái sư. Đáng tiếc, hôm nay mọi người có thể ngồi ở đây đã chứng minh Thái sư hoàn toàn không áp dụng kế sách vẹn toàn đôi bên của ta, ta vô cùng tiếc nuối về việc này. Nói thật, ta không rõ lắm nguyên nhân mà Thái sư cự tuyệt ta, có lẽ là Cao Thái úy đã nói gì đó với Thái sư chăng. Mọi người cũng biết Liên minh đá cầu của Thái úy phát triển rất mạnh, rất cần người trợ giúp.
Mọi người nghe thấy mà ầm ầm cười to.
Thái Kinh cũng ha ha nói: - Tiểu tử này nói dối đúng là cũng không chớp mắt mà.
Cao Cầu cười mắng: - Buồn cười, tiểu tử thật không hiểu tôn ti mà, không ngờ lại lấy ta ra mà nói chuyện, hơn nữa còn giả dối hư ảo nữa.
Lý Kỳ nhấc tay chặn lại, người dưới đài lập tức ngừng cười, hắn lại tiếp tục nói: - Ta vẫn luôn nghĩ, thời đại này cái gì là quý giá nhất? Tiền? Tiền vẫn luôn được đặt ở đó, chỉ xem coi các vị có bản lĩnh lấy làm của riêng hay không. Nữ nhân? Ta nghĩ trên đời có ngàn vạn nữ nhân, luôn có một nữ nhân sẽ thuộc về ngươi. Vậy rốt cuộc là gì đây? Về sau ta nghĩ đến, chính là nhân tài. Ta nghĩ câu "Ngàn vàng dễ kiếm, một tướng khó cầu" chính là nói đến điểm này. Nhưng nhân tài rốt cuộc quý giá cỡ nào đây? Giá trị bao nhiêu? Ta không cần nhưng đại anh hùng có tài kinh thiên vĩ địa như Thương Ưởng, Tô Tần, hay là Tiêu Hà, Hàn Tín, bởi vì những nhân tài giống như bọn họ mấy trăm năm mới có một người, không thể cưỡng cầu, không thể tái tạo, có thể có được một trong số đó thì có thể nói là vinh hạnh của quốc gia rồi, nói đến bọn họ thật không công bằng.
- Ta lấy ví dụ gần gũi với chúng ta nhất đi. Chuyện này xảy ra ở Đông Kinh chúng ta. Mấy năm trước, trong thành Biện Lương có một tửu lâu, bởi vì người kinh doanh quản lý không tốt, nên sắp phải đóng cửa quán. Lúc đó rất nhiều người đều cho rằng tửu lâu kia nhất định không mở lại được. Nhưng mà trong thời điểm cuối cùng này, đột nhiên có một ngày, một nam tử anh tuấn tiêu sái đến tửu lâu này. Đông chủ của tửu lâu này tuy không giỏi kinh doanh, nhưng không phải người ngu, không chỉ như vậy, mà còn vô cùng tài hoa. Nàng thấy nam tử này nói năng hành động đều bất phàm, quan trọng hơn là vẻ ngoài nam tử này tuấn mỹ, có thể nói là tài mạo song toàn, thế là muốn chiêu mộ nam tử này, thậm chí không tiếc nhượng ra năm phần của tửu lâu và quyền quản lý tuyệt đối.
- Tin rằng các vị ngồi đây đều không thể làm được việc này đi. Còn có không ít người mắng nói đông chủ này quá ngu, đây chẳng phải là hai tay dâng tổ nghiệp của mình cho người khác sao? Hơn nữa ngươi và nam tử này chỉ mới gặp mặt một lần mà thôi. Sau đó nam tử này thấy đông chủ rất có lòng thành, thế là cũng rất miễn cưỡng đồng ý. Chỉ qua hai năm, tửu lâu này dưới sự kinh doanh của nam tử này, không chỉ khởi tử hồi sinh, hơn nữa còn nhảy vọt lên thành đại tửu lâu số một số hai Đông Kinh, tới nay thì một ngày vào một đấu vàng. Tuy rằng ban đầu đông chủ này phải nhường ra năm thành, nhưng hiện tại nàng lại có được năm, thậm chí là một trăm tửu lâu, bây giờ còn ai nói đông chủ kia ngu không? Từ đó có thể thấy, ngươi có thể cổ hủ, có thể thủ cựu, thậm chí có thể chơi bời lêu lổng, cả ngày ngẩn người nằm mơ, nhưng chỉ cần ngươi có thể tuệ nhãn thức minh châu, tìm được một con thiên lý mã, thì ngươi chính là người thắng lớn nhất. Đây chính là giá trị của nhân tài, ngươi không thể định nghĩa một cách chính xác giá trị này, bởi vì giá trị này là vô hạn.
- Những gì ta nói ở trên tuyệt đối là một câu chuyện chân thật. Tửu lâu này mọi người đều biết, tên của nó là Túy Tiên Cư, mà vị nam tử kia chính là tại hạ.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1141-2: Đại hội chọn người tài (hai) (2)
10.0/10 từ 34 lượt.