Bắc Tống Phong Lưu
Chương 114: Tứ Tiểu Công Tử (p2)
Bốn vị tiểu công tử này, mỗi người có một tính cách riêng. Cao nha nội háo sắc, Sài Thông háo danh, Hồng Thiên Cửu ham chơi, còn Thiếu công tử của Phan Lâu thì hám lợi.
Có thể nói là ngũ độc đều đủ.
Bốn người bọn họ mà ở chung, có thể nói là khủng bố đến cực điểm. So với bọn họ, lão hổ quả thực có thể coi là thiện lương.
Người khác có lẽ kính nhi viễn chi đối với bốn người bọn họ. Nhưng Lý Kỳ lại không nghĩ như vậy. Hắn là một người làm ăn. Ngoại trừ vị Thiếu công tử của Phan Lâu kia, ba người còn lại tuyệt đối là khách hàng lớn. Nếu có thể biến bọn họ thành khách quen của Túy Tiên Cư, vậy thì không lo hao hụt tiền lãi.
Lý Kỳ quét mắt nhìn khắp đại sảnh. Thấy phần lớn là các công tử, tài tử ăn mặc hoa lệ. Vừa nhìn là biết có tiền.
"Mịa! Không thể tưởng được, rượu Thiên Hạ Vô Song, lẩu uyên ương, còn có ba câu tuyệt đối của lão tử còn không bằng một mình Phong Nghi Nô kia "
Bi phẫn.
Trong lòng Lý Kỳ rất bi phẫn.
Nhưng làm một người thương nhân, thì không thể đi ngược thủy triều, mà phải hùa theo thủy triều.
Lý Kỳ híp mắt suy tư. Liệu có nên tốn chút tiền mời vị Phong Nghi Nô kia tới Túy Tiên Cư ngồi một lúc.
Chính là không hỏi không biết, vừa hỏi liền giật mình.
Vị Phong Nghi Nô kia quả thực là siêu sao cấp đỉnh của Bắc Tống. So với các ngôi sao lừng lẫy đời sau không hề thua kém. Không nói tới một khúc thiên kim, có tiền cũng chưa chắc mời được. Bình thường chỉ có những vị quan to triều đình mới có thể mời được. Mà các quán rượu, chỉ có Phan Lâu là Phong Nghi Nô thường tới. Lần này nàng trợ hát cho Phượng Tê Lâu, vẫn là vì trước đây thiếu nợ lão bản của Phượng Tê Lâu một ân tình, cho nên mới tới báo ân.
Thực ra, ở thời Bắc Tống, đa số các quán ăn đều có múa hát trợ hứng. Cho dù quán nhỏ, cũng có thể mời gánh hát rong, thậm chí là kỹ nữ tới bồi rượu.
Về điểm này, Ngô Phúc Vinh từng đề cập qua với Lý Kỳ. Tuy nhiên Lý Kỳ ngay lập tức cự tuyệt. Hắn làm là quán rượu quán ăn, không phải kỹ viện hay ktv. Một bên ăn cơm, một bên nghe đám kỹ nữ thổi kèn đàn hát, vui cười ngả ngớn, thì còn ra thể thống gì nữa. Nếu đặt ở hậu thế, phỏng chừng vừa mới mở đã bị buộc đóng cửa rồi.
Nhưng Lý Kỳ không nghĩ tới người thời này lại thích kiểu như vậy. Đúng là thất sách mà.
Tài tử phong lưu, Lý Kỳ rốt cuộc biết vì sao lại đặt hai chữ Phong lưu trước chữ Tài rồi.
Nhưng hắn cũng không có ý định thay đổi. Hoặc là không mời, muốn mời phải mời những siêu sao có lực ảnh hưởng như Phong Nghi Nô. Miễn cho Túy Tiên Cư bị hạ cấp bậc.
Đúng lúc Lý Kỳ tự hỏi, chợt nghe thấy một hồi bạo động. Vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một vị cô nương tuổi chừng hai mươi cầm theo tỳ bà đi lên đài.
Lý Kỳ thấy cô nương tuy dung mạo không tồi, nhưng không tính là thiên tư quốc sắc. Trong lòng rất nghi hoặc, hướng Hồng Thiên Cửu hỏi:
- Nàng ta là Phong Nghi Nô?
Hồng Thiên Cửu tức giận trừng Lý Kỳ một cái:
- Nếu Phong Hành Thủ chỉ có tư sắc như vậy, thì ta không bằng ở nhà chơi đùa với tiểu thiếp.
"Móa! Đúng là dọa người."
Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu. Thấy cô nàng trong ngực mình chính đang cười hì hì nhìn hắn, lông mày giương lên, bàn tay trư sờ loạn khắp người. Trước sờ đủ rồi nói sau.
Chỉ thấy vị ca kỹ kia gẩy dây đàn. Đông một tiếng, thanh âm chưa dứt, nàng đã mở miệng hát.
" Vọng xử vũ thu vân đoạn, bằng lan tiễu tiễu, mục tống thu quang
Vãn cảnh tiêu sơ, kham động tống ngọc bi lương
Thủy phong khinh, bình hoa tiệm lão; nguyệt lộ lãnh, ngô diệp phiêu hoàng.
Khiển tình thương. Cố nhân hà tại? Yên thủy mang mang.
Nan vong. Văn kỳ tửu hội, kỷ cô phong nguyệt, lũ biến tinh sương.
Hải khoát sơn dao, vị tri hà xử thị tiêu tương.
Niệm song yến, nan bằng viễn tín; chỉ mộ thiên, không thức quy hàng.
Ảm tương vọng, đoạn hồng thanh lí, lập tẫn tà dương."
Chính là bài Ngọc Hồ Điệp của Liễu Tam Biến.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Lý Kỳ tiếp xúc với âm nhạc của Bắc Tống, cho nên hắn nghe rất chăm chú.
Ca kỹ này hát không tồi, như chim bói cá nghịch nước, uyển chuyển êm ái, ca từ càng không phải bàn. Các tác phẩm của Liễu Tam Biến đều là tinh phẩm. Nhưng về hòa âm, tuy Lý Kỳ không hiểu phương diện này lắm, cũng không nghe ra đúng sai. Nhưng Lý Kỳ cảm thấy ca kỹ này hát không được sự ưu thương uyển chuyển của Liễu Tam Biến. Ngược lại tạo cho người ta một cảm giác không ốm mà rên.
Điiều này cũng khó trách. Liễu Tam Biến là ai vậy, đâu phải người nào cũng có thể cảm nhận được tình cảm ôm ấp của ông ta. Những vị chuyên gia về văn học, có thể nghe ra không cũng là một vấn đề.
Tuy nhiên, nghe ca hát, đối với Lý Kỳ mà nói, chỉ là một hoạt động tiêu khiển. Cho nên không cần phải nghĩ sâu xa làm gì.
Âm nhạc đời sau tuy ngôn từ nông cạn, nhưng hắn cũng không phải là người hiểu nhạc. Từ góc độ nào đó, hắn thấy âm nhạc cũng như một thứ hàng hóa. Âm nhạc xuất hiện vì hùa theo nhu cầu biểu lộ tình cảm của mọi người. Nó có thể diễn tả nỗi lòng hay tâm trạng của một ai đó. Nói trắng ra, chính là vì kiếm tiền. Đây cũng chính là nguyên nhân mà các ca sĩ lại kiếm được nhiều tiền hơn các vị chuyên gia âm nhạc.
Lý Kỳ nhìn Hồng Thiên Cửu và Chu Hoa rung đùi đắc ý, một bộ say mệ. Cũng không biết hai người có hiểu được ý của bài hát không. Trong lòng hắn thở dài, xem ra mình mới là tục nhân.
Chỉ ngắn ngủi một canh giờ, đã đổi mấy người ca kỹ. mà Phong Nghi Nô thủy chung vẫn chưa xuất hiện.
Lý Kỳ đợi có chút không nhịn được. Nghĩ bụng nếu còn đợi tiếp, thì không bằng làm xong việc rồi về. Cũng không biết phu nhân có để cửa cho mình không.
Đúng lúc này, một cô nàng mặc quần áo màu bạc đi ra. Bô dạng dễ nhìn hơn những người trước rất nhiều. Lý Kỳ nghĩ bụng, chắc hẳn đây là chính chủ. Vừa muốn mở miệng hỏi, thì chợt nghe thấy một tiếng chén vỡ.
- Hoa Nhi Tỷ, chúng ta đã đợi lâu như vậy rồi, vì sao Phong nương tử còn chưa đi ra?
Lên tiếng chính là Cao nha nội.
"Mẹ nó, vẫn không phải à."
Lý Kỳ trừng mắt, buồn bực lắc đầu.
- Nha nội xin bớt giận. Phong Hành Thủ vẫn còn đang chuẩn bị, mong nha nội đợi thêm một lát.
Hoa tỷ thấy Cao nha nội bão nổi, liền không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới trước mặt Cao nha nội, cười làm lành nói. Chỉ có điều nụ cười rất miễn cưỡng.
- Còn bảo lão tử đợi? Lão tử đợi đến bạc tóc rồi. Ngươi lập tức gọi Phong nương tử xuống đây. Bằng không chính ngươi phải lên hát.
Cao nha nội vung tay, khó chịu nói.
Thích nhất ồn ào, Hồng Thiên Cửu cũng đứng dậy, hét lên:
- Nếu Hoa Nhi tỷ đi lên hát, ta cam đoan ngày nào cũng dẫn theo mười hạ nhân trong nhà tới cổ động cho tỷ.
Mọi người vừa nghe, liền cười ha hả.
Cao nha nội quay đầu, thấy là Hồng Thiên Cửu, liền hưng phấn lớn tiếng nói:
- Ủa, Tiểu Cửu, ngươi cũng tới đây à. Sao không đến chỗ ca ca ngồi. Mau tới đây, hôm nay ta sẽ vì Phong nương tử đại náo tòa Phượng Tê Lâu này.
Hồng Thiên Cửu chính đang chán vì đợi. Thấy có náo nhiệt liền tham gia, cũng không quan tâm đối phương là ai. Cho nên liền hấp tấp chạy tới bàn của Cao nha nội. Còn Lý Kỳ thì đã sớm vứt lên chín tầng mây.
Tứ Tiểu Công Tử, đã tới ba người.
Hoa tỷ nhanh khóc.
Bắc Tống Phong Lưu
Có thể nói là ngũ độc đều đủ.
Bốn người bọn họ mà ở chung, có thể nói là khủng bố đến cực điểm. So với bọn họ, lão hổ quả thực có thể coi là thiện lương.
Người khác có lẽ kính nhi viễn chi đối với bốn người bọn họ. Nhưng Lý Kỳ lại không nghĩ như vậy. Hắn là một người làm ăn. Ngoại trừ vị Thiếu công tử của Phan Lâu kia, ba người còn lại tuyệt đối là khách hàng lớn. Nếu có thể biến bọn họ thành khách quen của Túy Tiên Cư, vậy thì không lo hao hụt tiền lãi.
Lý Kỳ quét mắt nhìn khắp đại sảnh. Thấy phần lớn là các công tử, tài tử ăn mặc hoa lệ. Vừa nhìn là biết có tiền.
"Mịa! Không thể tưởng được, rượu Thiên Hạ Vô Song, lẩu uyên ương, còn có ba câu tuyệt đối của lão tử còn không bằng một mình Phong Nghi Nô kia "
Bi phẫn.
Trong lòng Lý Kỳ rất bi phẫn.
Nhưng làm một người thương nhân, thì không thể đi ngược thủy triều, mà phải hùa theo thủy triều.
Lý Kỳ híp mắt suy tư. Liệu có nên tốn chút tiền mời vị Phong Nghi Nô kia tới Túy Tiên Cư ngồi một lúc.
Chính là không hỏi không biết, vừa hỏi liền giật mình.
Vị Phong Nghi Nô kia quả thực là siêu sao cấp đỉnh của Bắc Tống. So với các ngôi sao lừng lẫy đời sau không hề thua kém. Không nói tới một khúc thiên kim, có tiền cũng chưa chắc mời được. Bình thường chỉ có những vị quan to triều đình mới có thể mời được. Mà các quán rượu, chỉ có Phan Lâu là Phong Nghi Nô thường tới. Lần này nàng trợ hát cho Phượng Tê Lâu, vẫn là vì trước đây thiếu nợ lão bản của Phượng Tê Lâu một ân tình, cho nên mới tới báo ân.
Thực ra, ở thời Bắc Tống, đa số các quán ăn đều có múa hát trợ hứng. Cho dù quán nhỏ, cũng có thể mời gánh hát rong, thậm chí là kỹ nữ tới bồi rượu.
Về điểm này, Ngô Phúc Vinh từng đề cập qua với Lý Kỳ. Tuy nhiên Lý Kỳ ngay lập tức cự tuyệt. Hắn làm là quán rượu quán ăn, không phải kỹ viện hay ktv. Một bên ăn cơm, một bên nghe đám kỹ nữ thổi kèn đàn hát, vui cười ngả ngớn, thì còn ra thể thống gì nữa. Nếu đặt ở hậu thế, phỏng chừng vừa mới mở đã bị buộc đóng cửa rồi.
Nhưng Lý Kỳ không nghĩ tới người thời này lại thích kiểu như vậy. Đúng là thất sách mà.
Tài tử phong lưu, Lý Kỳ rốt cuộc biết vì sao lại đặt hai chữ Phong lưu trước chữ Tài rồi.
Nhưng hắn cũng không có ý định thay đổi. Hoặc là không mời, muốn mời phải mời những siêu sao có lực ảnh hưởng như Phong Nghi Nô. Miễn cho Túy Tiên Cư bị hạ cấp bậc.
Đúng lúc Lý Kỳ tự hỏi, chợt nghe thấy một hồi bạo động. Vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một vị cô nương tuổi chừng hai mươi cầm theo tỳ bà đi lên đài.
Lý Kỳ thấy cô nương tuy dung mạo không tồi, nhưng không tính là thiên tư quốc sắc. Trong lòng rất nghi hoặc, hướng Hồng Thiên Cửu hỏi:
- Nàng ta là Phong Nghi Nô?
Hồng Thiên Cửu tức giận trừng Lý Kỳ một cái:
- Nếu Phong Hành Thủ chỉ có tư sắc như vậy, thì ta không bằng ở nhà chơi đùa với tiểu thiếp.
"Móa! Đúng là dọa người."
Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu. Thấy cô nàng trong ngực mình chính đang cười hì hì nhìn hắn, lông mày giương lên, bàn tay trư sờ loạn khắp người. Trước sờ đủ rồi nói sau.
Chỉ thấy vị ca kỹ kia gẩy dây đàn. Đông một tiếng, thanh âm chưa dứt, nàng đã mở miệng hát.
" Vọng xử vũ thu vân đoạn, bằng lan tiễu tiễu, mục tống thu quang
Vãn cảnh tiêu sơ, kham động tống ngọc bi lương
Thủy phong khinh, bình hoa tiệm lão; nguyệt lộ lãnh, ngô diệp phiêu hoàng.
Khiển tình thương. Cố nhân hà tại? Yên thủy mang mang.
Nan vong. Văn kỳ tửu hội, kỷ cô phong nguyệt, lũ biến tinh sương.
Hải khoát sơn dao, vị tri hà xử thị tiêu tương.
Niệm song yến, nan bằng viễn tín; chỉ mộ thiên, không thức quy hàng.
Ảm tương vọng, đoạn hồng thanh lí, lập tẫn tà dương."
Chính là bài Ngọc Hồ Điệp của Liễu Tam Biến.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Lý Kỳ tiếp xúc với âm nhạc của Bắc Tống, cho nên hắn nghe rất chăm chú.
Ca kỹ này hát không tồi, như chim bói cá nghịch nước, uyển chuyển êm ái, ca từ càng không phải bàn. Các tác phẩm của Liễu Tam Biến đều là tinh phẩm. Nhưng về hòa âm, tuy Lý Kỳ không hiểu phương diện này lắm, cũng không nghe ra đúng sai. Nhưng Lý Kỳ cảm thấy ca kỹ này hát không được sự ưu thương uyển chuyển của Liễu Tam Biến. Ngược lại tạo cho người ta một cảm giác không ốm mà rên.
Điiều này cũng khó trách. Liễu Tam Biến là ai vậy, đâu phải người nào cũng có thể cảm nhận được tình cảm ôm ấp của ông ta. Những vị chuyên gia về văn học, có thể nghe ra không cũng là một vấn đề.
Tuy nhiên, nghe ca hát, đối với Lý Kỳ mà nói, chỉ là một hoạt động tiêu khiển. Cho nên không cần phải nghĩ sâu xa làm gì.
Âm nhạc đời sau tuy ngôn từ nông cạn, nhưng hắn cũng không phải là người hiểu nhạc. Từ góc độ nào đó, hắn thấy âm nhạc cũng như một thứ hàng hóa. Âm nhạc xuất hiện vì hùa theo nhu cầu biểu lộ tình cảm của mọi người. Nó có thể diễn tả nỗi lòng hay tâm trạng của một ai đó. Nói trắng ra, chính là vì kiếm tiền. Đây cũng chính là nguyên nhân mà các ca sĩ lại kiếm được nhiều tiền hơn các vị chuyên gia âm nhạc.
Lý Kỳ nhìn Hồng Thiên Cửu và Chu Hoa rung đùi đắc ý, một bộ say mệ. Cũng không biết hai người có hiểu được ý của bài hát không. Trong lòng hắn thở dài, xem ra mình mới là tục nhân.
Chỉ ngắn ngủi một canh giờ, đã đổi mấy người ca kỹ. mà Phong Nghi Nô thủy chung vẫn chưa xuất hiện.
Lý Kỳ đợi có chút không nhịn được. Nghĩ bụng nếu còn đợi tiếp, thì không bằng làm xong việc rồi về. Cũng không biết phu nhân có để cửa cho mình không.
Đúng lúc này, một cô nàng mặc quần áo màu bạc đi ra. Bô dạng dễ nhìn hơn những người trước rất nhiều. Lý Kỳ nghĩ bụng, chắc hẳn đây là chính chủ. Vừa muốn mở miệng hỏi, thì chợt nghe thấy một tiếng chén vỡ.
- Hoa Nhi Tỷ, chúng ta đã đợi lâu như vậy rồi, vì sao Phong nương tử còn chưa đi ra?
Lên tiếng chính là Cao nha nội.
"Mẹ nó, vẫn không phải à."
Lý Kỳ trừng mắt, buồn bực lắc đầu.
- Nha nội xin bớt giận. Phong Hành Thủ vẫn còn đang chuẩn bị, mong nha nội đợi thêm một lát.
Hoa tỷ thấy Cao nha nội bão nổi, liền không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới trước mặt Cao nha nội, cười làm lành nói. Chỉ có điều nụ cười rất miễn cưỡng.
- Còn bảo lão tử đợi? Lão tử đợi đến bạc tóc rồi. Ngươi lập tức gọi Phong nương tử xuống đây. Bằng không chính ngươi phải lên hát.
Cao nha nội vung tay, khó chịu nói.
Thích nhất ồn ào, Hồng Thiên Cửu cũng đứng dậy, hét lên:
- Nếu Hoa Nhi tỷ đi lên hát, ta cam đoan ngày nào cũng dẫn theo mười hạ nhân trong nhà tới cổ động cho tỷ.
Mọi người vừa nghe, liền cười ha hả.
Cao nha nội quay đầu, thấy là Hồng Thiên Cửu, liền hưng phấn lớn tiếng nói:
- Ủa, Tiểu Cửu, ngươi cũng tới đây à. Sao không đến chỗ ca ca ngồi. Mau tới đây, hôm nay ta sẽ vì Phong nương tử đại náo tòa Phượng Tê Lâu này.
Hồng Thiên Cửu chính đang chán vì đợi. Thấy có náo nhiệt liền tham gia, cũng không quan tâm đối phương là ai. Cho nên liền hấp tấp chạy tới bàn của Cao nha nội. Còn Lý Kỳ thì đã sớm vứt lên chín tầng mây.
Tứ Tiểu Công Tử, đã tới ba người.
Hoa tỷ nhanh khóc.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 114: Tứ Tiểu Công Tử (p2)
10.0/10 từ 34 lượt.