Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1136-1: Sự kiện bê bối (1)
Tiếp theo một loạt tin tức liên quan đến chúng quan viên tham ô xa hoa lãng phí, tờ "Nhật báo Chuối Tiêu" hôm nay lại đăng lên tin tức chấn động nhất, chính là Đồng tri Xu Mật Viện Tào Tú của Xu Mật Viện thông dâm với thê tử của thuộc hạ là Xu Mật Trực Học sĩ Hồng Quý.
Vụ bê bối này vừa xuất hiện thì chấn động toàn Đông Kinh.
Phải biết rằng hai người này có thể coi như là nhị đương gia và tam đương gia của Xu Mật Viện, mà Xu Mật Viện lại là một trong hai phủ, địa vị không tầm thường, người bình thường cũng chỉ có thể ngẩng mặt nhìn lên!
Nhưng hết lần này tới lần khác lại gây ra vụ bê bối này giữa nhị đương gia và tam đương gia, xem xét tin tức mới của tờ Nhật báo Chuối Tiêu thì đã có thể chứng minh là sự thật rồi, cho nên, dân chúng đều mang theo ấn tượng ban đầu mà tin tưởng đây nhất định là sự thật.
So với những tin tức tham ô thì dân chúng dường như càng có hứng thú với những tin tức ngoài lề này hơn, chỉ trong một ngày mà tiếng tăm của Xu Mật Viện đã lan xa. Đương nhiên, Thái Du không thích loại tiếng tăm lan xa này.
- Ta từng may mắn gặp qua Tào Đồng tri viện kia, tướng mạo cũng đường hoàng, là một chính nhân quân tử, nhưng không ngờ lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy, không ngờ lại cám dỗ thê tử của cấp dưới.
- Đây gọi là tri nhân tri diện bất tri tâm. Những kẻ làm quan như thế đều không phải thứ tốt đẹp gì.
- Này này này, mấy câu này đừng có nói lung tung, ngươi đừng có quên ông chủ của Túy Tiên Cư cũng là quan to trong triều.
- Vậy thì sao chứ, không phải cũng đi quét đường đó sao.
- Ít nhất người ta không có cám dỗ thê tử của thuộc hạ.
- Vậy cũng đúng. Có điều, Kinh tế sử cũng không tội gì làm loại chuyện hạ lưu này. Ngươi nhìn bốn thê tử kia của hắn xem, có ai mà tướng mạo không như thiên tiên chứ. Ngoài ra, quan hệ của hắn và Tần phu nhân kia cũng không rõ ràng lắm, ta thấy trong này nhất định có mờ ám!
- Tần phu nhân? Thật hay giả đây?
- Nhất định không sai. Ngươi nhìn Tần phu nhân kia xem, dáng vẻ không hề thua kém bốn vị thê tử của Kinh tế sử, thậm chí còn hơn một bậc, có nam nhân nào mà không động lòng chứ.
- Nói vậy cũng không phải giả. Tần phu nhân này tuy lạnh như băng sương, nhưng chỉ cần nhìn nàng một cái thì đã cảm thấy vinh hạnh lớn lao rồi.
- Quan trường thật sự phức tạp mà. Đường đường là quan viên nhị phẩm mà lại cám dỗ nhị tẩu, thật quá vô sỉ, loại người này mà làm quan thật sự là mất hết mặt mũi của Đại Tống ta.
- Đúng vậy! Nghe nói Tào Tú kia xuất thân là Thám hoa, dè đâu lại là mặt người dạ thú.
- Hừ, theo ta thấy đây gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn.
- Hả? Ngươi đang nói tới Xu Mật Sứ sao?
- Còn không phải ông ta sao. Thế nhân đều biết Xu Mật Sứ háo sắc, bằng không các ngươi nói xem chuyện này sao không xảy ra ở Trung Thư Tỉnh, hay Tam Ti, mà lại cứ xảy ra ở Xu Mật Viện chứ.
- Ừm, ngươi nói cũng có lý. Nghe nói sau khi Xu Mật Sứ nhậm chứ thì đã nâng đỡ hai người này lên đó.
- Lần này Xu Mật Sứ phiền rồi. Chuyện này tuy không phạm pháp, nhưng Xu Mật Viện nhất định sẽ hổ thẹn vì chuyện này.
- Dù sao đều không phải thứ tốt đẹp gì. Chúng ta cứ xem náo nhiệt đi.
..
Chỉ thấy Hồng Thiên Cửu ngồi xổm trên ghế, lắc đầu than thở: - Chậc chậc, Nhật báo Chuối Tiêu này đúng là thần thông quảng đại mà, ngay cả chuyện này cũng không lọt qua mắt họ được, không biết bọn họ là ai nữa? Bây giờ đang ở đâu?
Chu Hoa hiếu kỳ nói: - Tiểu Cửu, ngươi muốn làm gì?
Hồng Thiên Cửu nói: - Đương nhiên là gia nhập vào bọn họ nha, có thể biết nhiều chuyện như vậy, ngươi không cảm thấy rất thú vị sao.
- Chúng ta nhìn thì thấy thú vị, nhưng nếu làm thì không thú vị đâu. Bây giờ mỗi một quan viên trong triều đều hận Nhật báo Chuối Tiêu đến tận xương tủy. Nếu có một ngày tra ra ai đang gây khó dễ, hừ, kết cục của những người đó nhất định sẽ không tốt. Sài Thông bỏ báo xuống lắc đầu, lại cười cười nhìn Cao Nha Nội vẫn trầm mặc không nói, nói: - Nha Nội, gần đây ngươi phải cẩn thận một chút, đừng có gây chuyện, lỡ như những chuyện rách nát của ngươi bị bọn họ biết được thì chỉ có ngươi chịu thôi.
Cao Nha Nội hơi ngẩn ra, hừ nói:
- Bản Nha Nội đi ngay đứng thẳng mà lại sợ một tờ nhật báo sao, thật buồn cười mà. Họ thích viết cứ viết, ta và những nữ nhân kia tuy không danh phận, nhưng đều là tình cảm chân thật cả.
Đây là loại người vô sỉ cỡ nào chứ, còn có thể nói ra mấy câu như vậy, Sài Thông xem thường nói: - Xem như ta chưa nói.
Cao Nha Nội bỗng nhiên trừng mắt, cười hỏi: - Này! Ai trong các ngươi từng gặp qua thê tử của Hồng Trực Học sĩ vậy?
Sài Thông nhíu mày trầm ngâm, lắc đầu nói: - Có lẽ đã gặp nhưng ta không giống ngươi, không có chú ý những chuyện này. Ngươi hỏi để làm gì?
Cao Nha Nội ha ha nói: - Ta chỉ muốn nhìn dáng vẻ của phụ nhân kia như thế nào thôi, có đáng để Tào Đồng tri viện làm vậy không.
Sài Thông làm sao không biết thằng nhãi này dự tính làm gì chứ, nói: - Nha Nội, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, cha ngươi là Thái úy, thống lĩnh Tam Nha, có quan hệ rất lớn với Xu Mật Viện. Ngươi mà chen một chân vào, để cha ngươi biết được, thế nào cũng sẽ đánh gãy hai chân ngươi.
Cao Nha Nội bĩu mội khinh thường nói: - Ngươi nói đi đâu vậy, ta chỉ hỏi thôi mà, không có có ý nghĩ không an phận nào cả.
Trong Thanh Phong Lâu, Tống Mặc Tuyền và Lục Bách Hiểu đứng bên cửa sổ thưởng thức phong cảnh. Đợt tai bay vạ gió này, Hàn Lâm Viện của bọn họ cũng coi như là tổn thất ít nhất, gần như có thể nói là không có. Dù sao thì Hàn Lâm Viện đều là văn nhân, hơn nữa chỗ mà bọn họ có thể kiếm tiền rất ít, do đó cũng coi như là trong sạch, bọn họ cũng rất vui vẻ mà ngồi xem tất cả những việc này, vui sướng khi người gặp họa.
Lục Bách Hiểu hỏi: - Tống huynh, chuyện này huynh nói xem là thật hay giả?
Tống Mặc Tuyền cười khẽ, nói: - Địa điểm, thời gian, thậm chí là khi nào thì bọn họ tới đạo quán hẹn hò cũng đều ghi lại rõ ràng trên đó, phái người điều tra liền biết. Xem xét những tin tức mà mấy ngày nay Nhật báo Chuối Tiêu đăng lên, tin rằng bọn họ sẽ không đồn thổi vô căn cứ, cho nên, ta thấy việc này tám chín phần mười là thật.
Lục Bách Hiểu lại nói: - Vậy huynh nói xem Hoàng thượng sẽ xử lý việc này thế nào.
Tống Mặc Tuyền lắc đầu nói: - Điều này thì ta không biết. Có điều, cho dù chuyện này là thật, vậy cũng chỉ là vô sỉ về mặt đạo đức thôi, vẫn không phạm pháp, hơn nữa, chuyện này chỉ cần đương sự không thừa nhận thì căn bản không thể nào chứng thực hoàn toàn. Xu Mật Viện muốn trấn áp chuyện này cũng không khó lắm. Có điều, Xu Mật Viện có thể phiền phức đây.
- Hàn Lâm Viện chúng ta có cần thượng tấu Hoàng thượng không?
- Đương nhiên cần, loại chuyện không biết liêm sỉ như vậy, nếu Hàn Lâm Viện chúng ta không nghe không hỏi thì sĩ tử trong thiên hạ chắc chắm sẽ kín đáo phê bình Hàn Lâm Viện chúng ta.
Xu Mật Viện.
- Lão bất tử, ta xem ngươi như huynh đệ, ngươi lại làm vậy với ta, ta liều mạng với ngươi.
- Hồng huynh, mau bớt giận đi, việcviệc này là có kẻ châm ngòi ly gián.
- Việc đã đến nước này, ngươi còn muốn gạt ta, dâm phụ kia cũng đã thừa nhận rồi.
- Cáicái gì? Thu Tứ nàng
- Thu Tứ? Oa nha nha, ta sẽ đồng quy vu tận với ngươi.
Thái Du vội vàng chạy tới Xu Mật Viện lúc này cũng đến trước cửa phòng, gã nghe thấy hai người cãi vã trong phòng, nghe mấy câu của hai người thì gã cũng biết tin mà Nhật báo Chuối Tiêu viết không phải là giả, nói với Thái Uy bên cạnh: - Truyền lệnh của ta, bảo những người không liên quan ra ngoài hết, không được ta cho phép, bất cứ ai cũng không được vào đây.
- Tuân mệnh.
Thái Du đi vào căn phòng chính giữa, chỉ thấy hai người Hồng Quý, Tào Tú lăn lộn đánh nhau, người nào cũng mũ áo không chỉnh tề, tóc tai bù xù, đặc biệt là Hồng Quý hai mắt đỏ bừng giống như muốn giết người vậy.
- Dừng tay! Chẳng lẽ các ngươi còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Thái Du lúc này tức giận quát một tiếng.
Hai người tào, Hồng lúc này mới ngừng lại.
Thái Du bước lên, kéo hai người họ ra, nói: - Các ngươi một người là nhị phẩm, một người là tam phẩm, bộ dạng này còn ra thể thống gì nữa, mặt mũi của Xu Mật Viện ta bị các ngươi làm mất sạch rồi.
Hồng Quý đột nhiên gào khóc, lắc lư sắp ngã, tiếng khóc dữ dội bi thảm, thật sự nghe thấy mà đau lòng, khiến người ta rơi lệ mà! Vừa khóc vừa hô lên: - Xu Mật Sứ, lão bất tử này cám dỗ thê tử của hạ quan, người phải làm chủ cho hạ quan mà! Phải đội một cái nón xanh lớn như vậy, thật sự là không thể nhịn được mà!
Tào tú áy náy nói: - Xu Mật Sứ, ta
Thái Du cũng thực không đành lòng, vội vàng đỡ Hồng Quý dậy, giận dữ ngắt lời Tào Tú, nói: - Ngươi còn muốn nói gì? Sao ngươi có thể làm ra chuyện đê tiện như vậy chứ?
Tào Tú vội vàng nằm rạp xuống đất, áy náy nói: - Hạ quan biết tội, lúc đó hạ quan cũng nhất thời bị quỷ mê hoặc, ngàn không nên, vạn không nên, đều là lỗi của hạ quan, hạ quan biết sai rồi. Thật ra cuộc sống của ông ta cũng không dễ sống nha. Tin tức này vừa truyền ra, con cọp mẹ nhà ông ta đã muốn chết muốn sống với ông ta, kêu trời trách đất. Rơi vào đường cùng, ông ta chỉ đành tránh ở Xu Mật Viện, nhưng không ngờ là chân trước ông ta vừa bước vào cửa, thì chân sau của Hồng Quý đã tiến vào, tức giận muốn liều mạng với ông ta.
Thường nói hồng nhan là nguồn gốc tai họa mà! Nhưng vấn đề là đối phương chỉ là một phụ nữ trung niên xinh đẹp mà thôi, lần này thật sự là tiền mất tật mang mà, thiệt hại đến cả nhà nữa, nhưng trên đời này không có liền thuốc hối hận để uống, ngươi làm sai một việc, thì phải chấp nhận hậu quả.
Bắc Tống Phong Lưu
Vụ bê bối này vừa xuất hiện thì chấn động toàn Đông Kinh.
Phải biết rằng hai người này có thể coi như là nhị đương gia và tam đương gia của Xu Mật Viện, mà Xu Mật Viện lại là một trong hai phủ, địa vị không tầm thường, người bình thường cũng chỉ có thể ngẩng mặt nhìn lên!
Nhưng hết lần này tới lần khác lại gây ra vụ bê bối này giữa nhị đương gia và tam đương gia, xem xét tin tức mới của tờ Nhật báo Chuối Tiêu thì đã có thể chứng minh là sự thật rồi, cho nên, dân chúng đều mang theo ấn tượng ban đầu mà tin tưởng đây nhất định là sự thật.
So với những tin tức tham ô thì dân chúng dường như càng có hứng thú với những tin tức ngoài lề này hơn, chỉ trong một ngày mà tiếng tăm của Xu Mật Viện đã lan xa. Đương nhiên, Thái Du không thích loại tiếng tăm lan xa này.
- Ta từng may mắn gặp qua Tào Đồng tri viện kia, tướng mạo cũng đường hoàng, là một chính nhân quân tử, nhưng không ngờ lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy, không ngờ lại cám dỗ thê tử của cấp dưới.
- Đây gọi là tri nhân tri diện bất tri tâm. Những kẻ làm quan như thế đều không phải thứ tốt đẹp gì.
- Này này này, mấy câu này đừng có nói lung tung, ngươi đừng có quên ông chủ của Túy Tiên Cư cũng là quan to trong triều.
- Vậy thì sao chứ, không phải cũng đi quét đường đó sao.
- Ít nhất người ta không có cám dỗ thê tử của thuộc hạ.
- Vậy cũng đúng. Có điều, Kinh tế sử cũng không tội gì làm loại chuyện hạ lưu này. Ngươi nhìn bốn thê tử kia của hắn xem, có ai mà tướng mạo không như thiên tiên chứ. Ngoài ra, quan hệ của hắn và Tần phu nhân kia cũng không rõ ràng lắm, ta thấy trong này nhất định có mờ ám!
- Tần phu nhân? Thật hay giả đây?
- Nhất định không sai. Ngươi nhìn Tần phu nhân kia xem, dáng vẻ không hề thua kém bốn vị thê tử của Kinh tế sử, thậm chí còn hơn một bậc, có nam nhân nào mà không động lòng chứ.
- Nói vậy cũng không phải giả. Tần phu nhân này tuy lạnh như băng sương, nhưng chỉ cần nhìn nàng một cái thì đã cảm thấy vinh hạnh lớn lao rồi.
- Quan trường thật sự phức tạp mà. Đường đường là quan viên nhị phẩm mà lại cám dỗ nhị tẩu, thật quá vô sỉ, loại người này mà làm quan thật sự là mất hết mặt mũi của Đại Tống ta.
- Đúng vậy! Nghe nói Tào Tú kia xuất thân là Thám hoa, dè đâu lại là mặt người dạ thú.
- Hừ, theo ta thấy đây gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn.
- Hả? Ngươi đang nói tới Xu Mật Sứ sao?
- Còn không phải ông ta sao. Thế nhân đều biết Xu Mật Sứ háo sắc, bằng không các ngươi nói xem chuyện này sao không xảy ra ở Trung Thư Tỉnh, hay Tam Ti, mà lại cứ xảy ra ở Xu Mật Viện chứ.
- Ừm, ngươi nói cũng có lý. Nghe nói sau khi Xu Mật Sứ nhậm chứ thì đã nâng đỡ hai người này lên đó.
- Lần này Xu Mật Sứ phiền rồi. Chuyện này tuy không phạm pháp, nhưng Xu Mật Viện nhất định sẽ hổ thẹn vì chuyện này.
- Dù sao đều không phải thứ tốt đẹp gì. Chúng ta cứ xem náo nhiệt đi.
..
Chỉ thấy Hồng Thiên Cửu ngồi xổm trên ghế, lắc đầu than thở: - Chậc chậc, Nhật báo Chuối Tiêu này đúng là thần thông quảng đại mà, ngay cả chuyện này cũng không lọt qua mắt họ được, không biết bọn họ là ai nữa? Bây giờ đang ở đâu?
Chu Hoa hiếu kỳ nói: - Tiểu Cửu, ngươi muốn làm gì?
Hồng Thiên Cửu nói: - Đương nhiên là gia nhập vào bọn họ nha, có thể biết nhiều chuyện như vậy, ngươi không cảm thấy rất thú vị sao.
- Chúng ta nhìn thì thấy thú vị, nhưng nếu làm thì không thú vị đâu. Bây giờ mỗi một quan viên trong triều đều hận Nhật báo Chuối Tiêu đến tận xương tủy. Nếu có một ngày tra ra ai đang gây khó dễ, hừ, kết cục của những người đó nhất định sẽ không tốt. Sài Thông bỏ báo xuống lắc đầu, lại cười cười nhìn Cao Nha Nội vẫn trầm mặc không nói, nói: - Nha Nội, gần đây ngươi phải cẩn thận một chút, đừng có gây chuyện, lỡ như những chuyện rách nát của ngươi bị bọn họ biết được thì chỉ có ngươi chịu thôi.
Cao Nha Nội hơi ngẩn ra, hừ nói:
- Bản Nha Nội đi ngay đứng thẳng mà lại sợ một tờ nhật báo sao, thật buồn cười mà. Họ thích viết cứ viết, ta và những nữ nhân kia tuy không danh phận, nhưng đều là tình cảm chân thật cả.
Đây là loại người vô sỉ cỡ nào chứ, còn có thể nói ra mấy câu như vậy, Sài Thông xem thường nói: - Xem như ta chưa nói.
Cao Nha Nội bỗng nhiên trừng mắt, cười hỏi: - Này! Ai trong các ngươi từng gặp qua thê tử của Hồng Trực Học sĩ vậy?
Sài Thông nhíu mày trầm ngâm, lắc đầu nói: - Có lẽ đã gặp nhưng ta không giống ngươi, không có chú ý những chuyện này. Ngươi hỏi để làm gì?
Cao Nha Nội ha ha nói: - Ta chỉ muốn nhìn dáng vẻ của phụ nhân kia như thế nào thôi, có đáng để Tào Đồng tri viện làm vậy không.
Sài Thông làm sao không biết thằng nhãi này dự tính làm gì chứ, nói: - Nha Nội, đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, cha ngươi là Thái úy, thống lĩnh Tam Nha, có quan hệ rất lớn với Xu Mật Viện. Ngươi mà chen một chân vào, để cha ngươi biết được, thế nào cũng sẽ đánh gãy hai chân ngươi.
Cao Nha Nội bĩu mội khinh thường nói: - Ngươi nói đi đâu vậy, ta chỉ hỏi thôi mà, không có có ý nghĩ không an phận nào cả.
Trong Thanh Phong Lâu, Tống Mặc Tuyền và Lục Bách Hiểu đứng bên cửa sổ thưởng thức phong cảnh. Đợt tai bay vạ gió này, Hàn Lâm Viện của bọn họ cũng coi như là tổn thất ít nhất, gần như có thể nói là không có. Dù sao thì Hàn Lâm Viện đều là văn nhân, hơn nữa chỗ mà bọn họ có thể kiếm tiền rất ít, do đó cũng coi như là trong sạch, bọn họ cũng rất vui vẻ mà ngồi xem tất cả những việc này, vui sướng khi người gặp họa.
Lục Bách Hiểu hỏi: - Tống huynh, chuyện này huynh nói xem là thật hay giả?
Tống Mặc Tuyền cười khẽ, nói: - Địa điểm, thời gian, thậm chí là khi nào thì bọn họ tới đạo quán hẹn hò cũng đều ghi lại rõ ràng trên đó, phái người điều tra liền biết. Xem xét những tin tức mà mấy ngày nay Nhật báo Chuối Tiêu đăng lên, tin rằng bọn họ sẽ không đồn thổi vô căn cứ, cho nên, ta thấy việc này tám chín phần mười là thật.
Lục Bách Hiểu lại nói: - Vậy huynh nói xem Hoàng thượng sẽ xử lý việc này thế nào.
Tống Mặc Tuyền lắc đầu nói: - Điều này thì ta không biết. Có điều, cho dù chuyện này là thật, vậy cũng chỉ là vô sỉ về mặt đạo đức thôi, vẫn không phạm pháp, hơn nữa, chuyện này chỉ cần đương sự không thừa nhận thì căn bản không thể nào chứng thực hoàn toàn. Xu Mật Viện muốn trấn áp chuyện này cũng không khó lắm. Có điều, Xu Mật Viện có thể phiền phức đây.
- Hàn Lâm Viện chúng ta có cần thượng tấu Hoàng thượng không?
- Đương nhiên cần, loại chuyện không biết liêm sỉ như vậy, nếu Hàn Lâm Viện chúng ta không nghe không hỏi thì sĩ tử trong thiên hạ chắc chắm sẽ kín đáo phê bình Hàn Lâm Viện chúng ta.
Xu Mật Viện.
- Lão bất tử, ta xem ngươi như huynh đệ, ngươi lại làm vậy với ta, ta liều mạng với ngươi.
- Hồng huynh, mau bớt giận đi, việcviệc này là có kẻ châm ngòi ly gián.
- Việc đã đến nước này, ngươi còn muốn gạt ta, dâm phụ kia cũng đã thừa nhận rồi.
- Cáicái gì? Thu Tứ nàng
- Thu Tứ? Oa nha nha, ta sẽ đồng quy vu tận với ngươi.
Thái Du vội vàng chạy tới Xu Mật Viện lúc này cũng đến trước cửa phòng, gã nghe thấy hai người cãi vã trong phòng, nghe mấy câu của hai người thì gã cũng biết tin mà Nhật báo Chuối Tiêu viết không phải là giả, nói với Thái Uy bên cạnh: - Truyền lệnh của ta, bảo những người không liên quan ra ngoài hết, không được ta cho phép, bất cứ ai cũng không được vào đây.
- Tuân mệnh.
Thái Du đi vào căn phòng chính giữa, chỉ thấy hai người Hồng Quý, Tào Tú lăn lộn đánh nhau, người nào cũng mũ áo không chỉnh tề, tóc tai bù xù, đặc biệt là Hồng Quý hai mắt đỏ bừng giống như muốn giết người vậy.
- Dừng tay! Chẳng lẽ các ngươi còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Thái Du lúc này tức giận quát một tiếng.
Hai người tào, Hồng lúc này mới ngừng lại.
Thái Du bước lên, kéo hai người họ ra, nói: - Các ngươi một người là nhị phẩm, một người là tam phẩm, bộ dạng này còn ra thể thống gì nữa, mặt mũi của Xu Mật Viện ta bị các ngươi làm mất sạch rồi.
Hồng Quý đột nhiên gào khóc, lắc lư sắp ngã, tiếng khóc dữ dội bi thảm, thật sự nghe thấy mà đau lòng, khiến người ta rơi lệ mà! Vừa khóc vừa hô lên: - Xu Mật Sứ, lão bất tử này cám dỗ thê tử của hạ quan, người phải làm chủ cho hạ quan mà! Phải đội một cái nón xanh lớn như vậy, thật sự là không thể nhịn được mà!
Tào tú áy náy nói: - Xu Mật Sứ, ta
Thái Du cũng thực không đành lòng, vội vàng đỡ Hồng Quý dậy, giận dữ ngắt lời Tào Tú, nói: - Ngươi còn muốn nói gì? Sao ngươi có thể làm ra chuyện đê tiện như vậy chứ?
Tào Tú vội vàng nằm rạp xuống đất, áy náy nói: - Hạ quan biết tội, lúc đó hạ quan cũng nhất thời bị quỷ mê hoặc, ngàn không nên, vạn không nên, đều là lỗi của hạ quan, hạ quan biết sai rồi. Thật ra cuộc sống của ông ta cũng không dễ sống nha. Tin tức này vừa truyền ra, con cọp mẹ nhà ông ta đã muốn chết muốn sống với ông ta, kêu trời trách đất. Rơi vào đường cùng, ông ta chỉ đành tránh ở Xu Mật Viện, nhưng không ngờ là chân trước ông ta vừa bước vào cửa, thì chân sau của Hồng Quý đã tiến vào, tức giận muốn liều mạng với ông ta.
Thường nói hồng nhan là nguồn gốc tai họa mà! Nhưng vấn đề là đối phương chỉ là một phụ nữ trung niên xinh đẹp mà thôi, lần này thật sự là tiền mất tật mang mà, thiệt hại đến cả nhà nữa, nhưng trên đời này không có liền thuốc hối hận để uống, ngươi làm sai một việc, thì phải chấp nhận hậu quả.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1136-1: Sự kiện bê bối (1)
10.0/10 từ 34 lượt.