Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1128-3: Kẻ săn tin hung mãnh (3)
Đạo gia kia sợ tới mức chân khẽ run rẩy, đến cuốn sổ cũng thiếu chút nữa thì rơi xuống, tiếp tục nói:
- Ay, đây không phải Hồng huynh từ phủ Đại Danh trở lại rồi sao, đương nhiên chúng ta phải kiềm chế một chút chứ… Hồng huynh? Vậy mà chàng còn gọi ra được, chàng đã cùng vợ gã ngủ trên một cái giường rồi, chàng còn có mặt mũi gọi như vậy… Ôi! Không phải ta khoe khoang khoác lác, nữ nhân của ta cũng là không ít, nhưng mà chưa từng cùng với thê tử của thuộc hạ, thật sự là nàng quá hấp dẫn, ta mới... Ôi, e rằng đây là chuyện hồ đồ nhất mà thiếp đã làm trong cuộc đời, cũng không thể để người khác biết được, nếu không, thiếp và chàng đều xong đời… Hừ! Bây giờ biết sợ rồi à, lúc trước khi quyến rũ người ta, sao không nghĩ đến hôm nay, nếu như nàng sợ, thì chúng ta ít qua lại vẫn tốt hơn… Ai nói thiếp sợ, chẳng qua là thiếp cảm thấy hơi có lỗi với Hồng huynh… Hừ!... Được rồi, được rồi, khó khăn chúng ta mới ở cùng nhau, đừng nói mấy chuyện không vui này nữa…
- Ngừng!
Lý Kỳ giơ tay lên, đột nhiên kêu ngừng, điều này khiến những người còn lại nao nao, mặt lộ vẻ tiếc nuối. Lý Kỳ liếc nhìn bọn họ một cái, lắc đầu, lại nói:
- Nếu ta đoán không sai, cuộc đối thoại này hẳn là nói trên giường.
- Là… là trên giường.
- Người ngươi viết trên đó là ai?
Đạo gia kia đổ mồ hôi khắp mặt, nói:
- Là… là Tào Tri Viện của Xu Mật Viện.
Những người còn lại vừa nghe, sắc mặt đều hết sức thất kinh.
Lý Kỳ thản nhiên nói:
- Hồng huynh mà bọn họ có nhắc đến, hẳn là Trực học sĩ Xu Mật Viện, Hồng Quý.
- Bộ Soái thật sự là thần cơ diệu toán.
- Ngươi bớt nịnh hót đi, Xu Mật Viện có mấy người họ Hồng, ngươi tưởng là bổn soái không biết sao.
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:
- Ta nói Tào Tri Viện này thật đúng độ lượng, lúc vụng trộm với thê tử người ta, còn để một Đạo gia ở bên cạnh tác pháp, đây là trừ tà, hay là đuổi quỷ hả.
Phù phù phù!
Không ít người thật sự không kìm nổi, cười ra tiếng.
Đạo gia kia khóc không ra nước mắt nói:
- Bộ Soái, tiểu nhân sao dám lừa gạt Bộ Soái, lúc ấy, tiểu nhân ở dưới giường, nghe được rất rõ ràng.
Lý Kỳ cả kinh nói:
- Ngươi ở dưới giường?
Đạo gia kia nói:
- Đúng… đúng vậy. Thật ra khi tiểu nhân ở cấm quân, đã có một nhân tình, đều trách tiểu nhân bình thời là có một xu là dùng một xu, cũng không giữ lại chút tiền nào, làm cho bây giờ vẫn chưa thể lấy nàng làm vợ, nhưng nàng đối với tiểu nhân vẫn không rời nửa bước, từ sau khi tiểu nhân làm đạo sĩ, thì đã bắt đầu tiết kiệm tiền, tình cảm của chúng tôi cũng càng ngày càng tốt, nàng thường xuyên đến đạo quán tìm tôi. Còn nhớ buổi chiều hôm đó, nàng lại chạy đến tìm tôi, lúc ấy tiểu nhân cũng là… cũng là không nhịn được nữa, liền dẫn nàng đến Tây Sương phòng, bình thường tiểu nhân đã quan sát, nơi đó rất ít người đến, trừ phi có một số quan lại quyền quý đến, nhưng, cứ như cố tình trùng hợp vậy, hai chúng tôi vừa mới bước vào, sau lưng đã có người tới rồi, trong tình thế cấp bách, tiểu nhân cùng nhân tình của tiểu nhân đành phải trốn vào dưới gầm giường, sau đó có một nam một nữ đi vào, vốn dĩ tôi cũng không chú ý, sau đó nghe bọn họ nói chuyện, mới biết hoá ra là Tri Viện của Xu Mật Viện và thê tử của thuộc hạ của gã, thế là tiểu nhân lập tức ghi lại.
Kỳ thật vốn dĩ y còn đang do dự, có nên nói với Lý Kỳ tin tức này hay không, sau lại biết được, Lý Kỳ và Thái Du là kẻ thù không đội trời chung, lúc này mới viết tin tức này lên, vốn tưởng rằng Lý Kỳ sẽ thưởng hậu hĩnh cho gã, nhưng sau khi Lý Kỳ xem, sắc mặt tương đối không vui, trong lòng cũng có nhiều hối hận.
Lý Kỳ cau mày nói:
- Chuyện này là thật? Ta nghe giống như đang nói chuyện xưa vậy, đây cũng quá đúng dịp nhỉ.
Đạo gia kia vội vàng nói:
- Bộ Soái minh giám, cho dù tiểu nhân tái sinh lần nữa, cũng không dám lừa gạt Bộ Soái! Tiểu nhân còn cố ý đi điều tra qua. Hoá ra Hồng phu nhân kia là khách quen của đạo quán chúng tôi, căn cứ theo tin tức tôi hỏi được từ mấy tiểu đạo sĩ ở đó, có lẽ là trong thời gian Hồng Trực học sĩ đến phủ Đại Danh thăm người thân, cô ta và Tào Tri Viện lén lút với nhau. Nhưng là bọn họ làm vô cùng bí mật, nếu không phải tiểu nhân đánh bậy đánh bạ, chỉ sợ cũng không phát hiện được.
Lý Kỳ xoa cằm, khóe miệng lộ ra một nụ cười nham hiểm, đúng là trời cũng giúp ta, hay cho Thái Du ngươi, lần trước thả cho Quách Dược Sư chạy, đặt bẫy cho ta, món nợ này ta vẫn chưa tính với ngươi, lão tử đây nếu không để Xu Mật Viện của ngươi phải gà chó không yên, thì ta sẽ không phải Kim Đao Trù Vương nữa.
Đạo gia kia thấy vẻ mặt gian trá của Lý Kỳ, trong lòng lo lắng à nha, chân cũng bắt đầu hơi hơi run rẩy, rung giọng nói:
- Bộ… Bộ Soái, tiểu… tiểu nhân thực không phải cố ý, hơn… hơn nữa tiểu nhân chưa hề nói với người khác, cũng đã đặc biệt dặn dò nhân tình của tiểu nhân, kêu nàng đừng nói ra, vẫn xin Bộ Soái tha cho tiểu nhân lần này!
Lý Kỳ nao nao, nói:
- Tha? Ai nói sẽ tha cho ngươi?
Bịch!
Đạo gia kia vội vàng quỳ xuống, nói:
- Bộ Soái tha mạng, Bộ Soái tha mạng!
Tên này có phải điên rồi không! Lý Kỳ buồn bực nói:
- Ngươi đứng lên rồi nói.
- Bộ Soái không tha cho tiểu nhân, tiểu nhân không dám đứng lên.
Lý Kỳ nhướn mày, nói:
- Hức! Thằng nhãi ngươi còn dám uy hiếp Bộ Soái, ngươi thích quỳ đúng không. Vậy được, Mã Kiều, đánh gãy hai chân của y, cho y quỳ cả đời đi.
Bá!
Đạo gia kia nháy mắt đã bật lên.
Lý Kỳ cũng không nhịn được liền bật cười lên, nói:
- Thằng nhãi này trên nhảy dưới tránh, không phải là cố ý thể hiện mình đó hả, bổn soái đã nói muốn trách phạt ngươi khi nào.
Đạo gia kia sửng sốt, nói:
- Không phải Bộ Soái muốn giết người diệt khẩu?
- Ta giết muội ngươi, thằng nhãi ngươi có chứng vọng tưởng phải không.
Lý Kỳ trừng mắt nhìn y, nói:
- Công việc của các ngươi vốn dĩ chính là như thế, tin tức có sức nóng như thế này, tất nhiên phải ghi chép lại, nếu lúc ấy ngươi chỉ lo thân mật với nhân tình của ngươi, ta đây cũng thật phải thật trách phạt ngươi nghiêm khắc. Tuy rằng lần này may mắn chiếm đa số, nhưng lúc ấy ngươi có thể lâm nguy bất loạn, trong thời điểm căng thẳng như vậy, còn có thể duy trì sự tỉnh táo, ghi chép hết tất cả lời của bọn họ lại, mặt khác, ngươi còn biết điều tra rõ nguyên do sự tình, mới đến báo cáo với ta, đủ thấy ngươi có thiên phú ở phương diện này, xem ra trước kia ngươi cũng làm chuyện vụng trộm này không ít, tốt lắm, tốt lắm, nhân tận kỳ dụng, chẳng những không trách phạt, còn phải có thưởng hậu hĩnh.
Đạo gia kia nháy mắt từ Địa ngục lên tới Thiên đường, như gặp gió xuân, không thể ngờ kinh nghiệm vụng trộm của mình trước kia còn có đất dụng võ, mà còn có thể được Bộ Soái khích lệ, thật sự là trời sinh ta tài tất hữu dụng nha! Chắp tay nói:
- Có thể cống hiến sức lực vì Bộ Soái, đó là phúc phận của tiểu nhân, chỉ cần có thể được ở bên cạnh Bộ Soái, tiểu nhân đã thấy đủ rồi, lòng kính trọng và ngưỡng mộ của tiểu nhân đối với Bộ Soái giống như nước sông cuồn cuộn…
Lý Kỳ mặt xám lại, khua tay nói:
- Thôi thôi thôi, câu nịnh hót này của ngươi cũng quá rồi, chơi cái gì không chơi, lại dám sao chép thoại kịch của ta, chán sống hả!
Đạo gia kia cười ha hả, không dám lên tiếng.
Lý Kỳ lại nhìn y một cái, nói:
- Đúng rồi, ngươi tên là gì?
- Tiểu nhân họ Nam, tên Bác Vạn.
- Nam Bác Vạn… cái gì? Nam Bác Vạn? Mẹ khiếp! Tên này là ai đặt cho ngươi?
- Là một vị tiên sinh ở quê tiểu nhân lấy giúp tiểu nhân, ông ấy muốn sau này tiểu nhân có thể đọc vạn cuốn sách, đáng tiếc lúc ấy tiểu nhân không thích đọc sách, thật là phụ ý tốt của tiên sinh kia.
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Vậy thì thật là đáng tiếc, nhìn từ cái tên này, vị tiên sinh kia nhất định là một thiên tài, còn Nam Bác Vạn, sao không gọi là Nam Bác Thố đi! Ha ha, được rồi, ngươi đã cũng đã là Nam Bác Vạn rồi, ta sẽ thăng ngươi làm tổng lĩnh, sau này, sẽ do ngươi phụ trách toàn bộ công việc của đoàn đội. Ngoài ra, ta thưởng thêm cho ngươi một khoản tiền, ngươi mau chóng cưới tình nhân cũ của ngươi về đi, cũng may là ngươi làm đạo sĩ, không phải làm hòa thượng.
- Tiểu nhân bái tạ Bộ Soái.
Nam Bác Vạn vội vàng hành lễ nói lời cảm tạ, hòa thượng đứng ở bên cạnh y thật tâm bật khóc.
Lý Kỳ lại liếc nhìn những người còn lại, nói:
- Các ngươi cũng làm việc rất không tồi, nên thưởng, ta sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, nhưng mà, chuyện này sự tình trọng đại, nếu ai để lộ thông tin, hừ, hậu quả ta sẽ không nói nữa, đầu rơi xuống đất, chỉ là sự trừng phạt nhẹ nhất thôi, hiểu chưa?
- Tiểu nhân hiểu.
Những kẻ săn tin đồng thanh nói.
Bắc Tống Phong Lưu
- Ay, đây không phải Hồng huynh từ phủ Đại Danh trở lại rồi sao, đương nhiên chúng ta phải kiềm chế một chút chứ… Hồng huynh? Vậy mà chàng còn gọi ra được, chàng đã cùng vợ gã ngủ trên một cái giường rồi, chàng còn có mặt mũi gọi như vậy… Ôi! Không phải ta khoe khoang khoác lác, nữ nhân của ta cũng là không ít, nhưng mà chưa từng cùng với thê tử của thuộc hạ, thật sự là nàng quá hấp dẫn, ta mới... Ôi, e rằng đây là chuyện hồ đồ nhất mà thiếp đã làm trong cuộc đời, cũng không thể để người khác biết được, nếu không, thiếp và chàng đều xong đời… Hừ! Bây giờ biết sợ rồi à, lúc trước khi quyến rũ người ta, sao không nghĩ đến hôm nay, nếu như nàng sợ, thì chúng ta ít qua lại vẫn tốt hơn… Ai nói thiếp sợ, chẳng qua là thiếp cảm thấy hơi có lỗi với Hồng huynh… Hừ!... Được rồi, được rồi, khó khăn chúng ta mới ở cùng nhau, đừng nói mấy chuyện không vui này nữa…
- Ngừng!
Lý Kỳ giơ tay lên, đột nhiên kêu ngừng, điều này khiến những người còn lại nao nao, mặt lộ vẻ tiếc nuối. Lý Kỳ liếc nhìn bọn họ một cái, lắc đầu, lại nói:
- Nếu ta đoán không sai, cuộc đối thoại này hẳn là nói trên giường.
- Là… là trên giường.
- Người ngươi viết trên đó là ai?
Đạo gia kia đổ mồ hôi khắp mặt, nói:
- Là… là Tào Tri Viện của Xu Mật Viện.
Những người còn lại vừa nghe, sắc mặt đều hết sức thất kinh.
Lý Kỳ thản nhiên nói:
- Hồng huynh mà bọn họ có nhắc đến, hẳn là Trực học sĩ Xu Mật Viện, Hồng Quý.
- Bộ Soái thật sự là thần cơ diệu toán.
- Ngươi bớt nịnh hót đi, Xu Mật Viện có mấy người họ Hồng, ngươi tưởng là bổn soái không biết sao.
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:
- Ta nói Tào Tri Viện này thật đúng độ lượng, lúc vụng trộm với thê tử người ta, còn để một Đạo gia ở bên cạnh tác pháp, đây là trừ tà, hay là đuổi quỷ hả.
Phù phù phù!
Không ít người thật sự không kìm nổi, cười ra tiếng.
Đạo gia kia khóc không ra nước mắt nói:
- Bộ Soái, tiểu nhân sao dám lừa gạt Bộ Soái, lúc ấy, tiểu nhân ở dưới giường, nghe được rất rõ ràng.
Lý Kỳ cả kinh nói:
- Ngươi ở dưới giường?
Đạo gia kia nói:
- Đúng… đúng vậy. Thật ra khi tiểu nhân ở cấm quân, đã có một nhân tình, đều trách tiểu nhân bình thời là có một xu là dùng một xu, cũng không giữ lại chút tiền nào, làm cho bây giờ vẫn chưa thể lấy nàng làm vợ, nhưng nàng đối với tiểu nhân vẫn không rời nửa bước, từ sau khi tiểu nhân làm đạo sĩ, thì đã bắt đầu tiết kiệm tiền, tình cảm của chúng tôi cũng càng ngày càng tốt, nàng thường xuyên đến đạo quán tìm tôi. Còn nhớ buổi chiều hôm đó, nàng lại chạy đến tìm tôi, lúc ấy tiểu nhân cũng là… cũng là không nhịn được nữa, liền dẫn nàng đến Tây Sương phòng, bình thường tiểu nhân đã quan sát, nơi đó rất ít người đến, trừ phi có một số quan lại quyền quý đến, nhưng, cứ như cố tình trùng hợp vậy, hai chúng tôi vừa mới bước vào, sau lưng đã có người tới rồi, trong tình thế cấp bách, tiểu nhân cùng nhân tình của tiểu nhân đành phải trốn vào dưới gầm giường, sau đó có một nam một nữ đi vào, vốn dĩ tôi cũng không chú ý, sau đó nghe bọn họ nói chuyện, mới biết hoá ra là Tri Viện của Xu Mật Viện và thê tử của thuộc hạ của gã, thế là tiểu nhân lập tức ghi lại.
Kỳ thật vốn dĩ y còn đang do dự, có nên nói với Lý Kỳ tin tức này hay không, sau lại biết được, Lý Kỳ và Thái Du là kẻ thù không đội trời chung, lúc này mới viết tin tức này lên, vốn tưởng rằng Lý Kỳ sẽ thưởng hậu hĩnh cho gã, nhưng sau khi Lý Kỳ xem, sắc mặt tương đối không vui, trong lòng cũng có nhiều hối hận.
Lý Kỳ cau mày nói:
- Chuyện này là thật? Ta nghe giống như đang nói chuyện xưa vậy, đây cũng quá đúng dịp nhỉ.
Đạo gia kia vội vàng nói:
- Bộ Soái minh giám, cho dù tiểu nhân tái sinh lần nữa, cũng không dám lừa gạt Bộ Soái! Tiểu nhân còn cố ý đi điều tra qua. Hoá ra Hồng phu nhân kia là khách quen của đạo quán chúng tôi, căn cứ theo tin tức tôi hỏi được từ mấy tiểu đạo sĩ ở đó, có lẽ là trong thời gian Hồng Trực học sĩ đến phủ Đại Danh thăm người thân, cô ta và Tào Tri Viện lén lút với nhau. Nhưng là bọn họ làm vô cùng bí mật, nếu không phải tiểu nhân đánh bậy đánh bạ, chỉ sợ cũng không phát hiện được.
Lý Kỳ xoa cằm, khóe miệng lộ ra một nụ cười nham hiểm, đúng là trời cũng giúp ta, hay cho Thái Du ngươi, lần trước thả cho Quách Dược Sư chạy, đặt bẫy cho ta, món nợ này ta vẫn chưa tính với ngươi, lão tử đây nếu không để Xu Mật Viện của ngươi phải gà chó không yên, thì ta sẽ không phải Kim Đao Trù Vương nữa.
Đạo gia kia thấy vẻ mặt gian trá của Lý Kỳ, trong lòng lo lắng à nha, chân cũng bắt đầu hơi hơi run rẩy, rung giọng nói:
- Bộ… Bộ Soái, tiểu… tiểu nhân thực không phải cố ý, hơn… hơn nữa tiểu nhân chưa hề nói với người khác, cũng đã đặc biệt dặn dò nhân tình của tiểu nhân, kêu nàng đừng nói ra, vẫn xin Bộ Soái tha cho tiểu nhân lần này!
Lý Kỳ nao nao, nói:
- Tha? Ai nói sẽ tha cho ngươi?
Bịch!
Đạo gia kia vội vàng quỳ xuống, nói:
- Bộ Soái tha mạng, Bộ Soái tha mạng!
Tên này có phải điên rồi không! Lý Kỳ buồn bực nói:
- Ngươi đứng lên rồi nói.
- Bộ Soái không tha cho tiểu nhân, tiểu nhân không dám đứng lên.
Lý Kỳ nhướn mày, nói:
- Hức! Thằng nhãi ngươi còn dám uy hiếp Bộ Soái, ngươi thích quỳ đúng không. Vậy được, Mã Kiều, đánh gãy hai chân của y, cho y quỳ cả đời đi.
Bá!
Đạo gia kia nháy mắt đã bật lên.
Lý Kỳ cũng không nhịn được liền bật cười lên, nói:
- Thằng nhãi này trên nhảy dưới tránh, không phải là cố ý thể hiện mình đó hả, bổn soái đã nói muốn trách phạt ngươi khi nào.
Đạo gia kia sửng sốt, nói:
- Không phải Bộ Soái muốn giết người diệt khẩu?
- Ta giết muội ngươi, thằng nhãi ngươi có chứng vọng tưởng phải không.
Lý Kỳ trừng mắt nhìn y, nói:
- Công việc của các ngươi vốn dĩ chính là như thế, tin tức có sức nóng như thế này, tất nhiên phải ghi chép lại, nếu lúc ấy ngươi chỉ lo thân mật với nhân tình của ngươi, ta đây cũng thật phải thật trách phạt ngươi nghiêm khắc. Tuy rằng lần này may mắn chiếm đa số, nhưng lúc ấy ngươi có thể lâm nguy bất loạn, trong thời điểm căng thẳng như vậy, còn có thể duy trì sự tỉnh táo, ghi chép hết tất cả lời của bọn họ lại, mặt khác, ngươi còn biết điều tra rõ nguyên do sự tình, mới đến báo cáo với ta, đủ thấy ngươi có thiên phú ở phương diện này, xem ra trước kia ngươi cũng làm chuyện vụng trộm này không ít, tốt lắm, tốt lắm, nhân tận kỳ dụng, chẳng những không trách phạt, còn phải có thưởng hậu hĩnh.
Đạo gia kia nháy mắt từ Địa ngục lên tới Thiên đường, như gặp gió xuân, không thể ngờ kinh nghiệm vụng trộm của mình trước kia còn có đất dụng võ, mà còn có thể được Bộ Soái khích lệ, thật sự là trời sinh ta tài tất hữu dụng nha! Chắp tay nói:
- Có thể cống hiến sức lực vì Bộ Soái, đó là phúc phận của tiểu nhân, chỉ cần có thể được ở bên cạnh Bộ Soái, tiểu nhân đã thấy đủ rồi, lòng kính trọng và ngưỡng mộ của tiểu nhân đối với Bộ Soái giống như nước sông cuồn cuộn…
Lý Kỳ mặt xám lại, khua tay nói:
- Thôi thôi thôi, câu nịnh hót này của ngươi cũng quá rồi, chơi cái gì không chơi, lại dám sao chép thoại kịch của ta, chán sống hả!
Đạo gia kia cười ha hả, không dám lên tiếng.
Lý Kỳ lại nhìn y một cái, nói:
- Đúng rồi, ngươi tên là gì?
- Tiểu nhân họ Nam, tên Bác Vạn.
- Nam Bác Vạn… cái gì? Nam Bác Vạn? Mẹ khiếp! Tên này là ai đặt cho ngươi?
- Là một vị tiên sinh ở quê tiểu nhân lấy giúp tiểu nhân, ông ấy muốn sau này tiểu nhân có thể đọc vạn cuốn sách, đáng tiếc lúc ấy tiểu nhân không thích đọc sách, thật là phụ ý tốt của tiên sinh kia.
Lý Kỳ cười ha hả nói:
- Vậy thì thật là đáng tiếc, nhìn từ cái tên này, vị tiên sinh kia nhất định là một thiên tài, còn Nam Bác Vạn, sao không gọi là Nam Bác Thố đi! Ha ha, được rồi, ngươi đã cũng đã là Nam Bác Vạn rồi, ta sẽ thăng ngươi làm tổng lĩnh, sau này, sẽ do ngươi phụ trách toàn bộ công việc của đoàn đội. Ngoài ra, ta thưởng thêm cho ngươi một khoản tiền, ngươi mau chóng cưới tình nhân cũ của ngươi về đi, cũng may là ngươi làm đạo sĩ, không phải làm hòa thượng.
- Tiểu nhân bái tạ Bộ Soái.
Nam Bác Vạn vội vàng hành lễ nói lời cảm tạ, hòa thượng đứng ở bên cạnh y thật tâm bật khóc.
Lý Kỳ lại liếc nhìn những người còn lại, nói:
- Các ngươi cũng làm việc rất không tồi, nên thưởng, ta sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, nhưng mà, chuyện này sự tình trọng đại, nếu ai để lộ thông tin, hừ, hậu quả ta sẽ không nói nữa, đầu rơi xuống đất, chỉ là sự trừng phạt nhẹ nhất thôi, hiểu chưa?
- Tiểu nhân hiểu.
Những kẻ săn tin đồng thanh nói.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1128-3: Kẻ săn tin hung mãnh (3)
10.0/10 từ 34 lượt.