Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1112-3: Manh nha của Tư bản chủ nghĩa! (3)

- Ta vẫn luôn tán thành làm như vậy, trước kia nghĩ không thông, ta cũng nghĩ giống như huynh vậy, khi đó đương nhiên tán thành, sau khi nghĩ thông suốt rồi, vậy càng thêm tán thành rồi, nếu không thể thay đổi cái quy củ này, chỉ có thể ở dưới cái quy củ này mà tranh thủ càng nhiều.

Bạch Thiển Dạ nói xong, đột nhiên thở dài, nói: - Nhưng có một điểm, ta trước sau vẫn không rõ.

- Là cái gì?

Bạch Thiển Dạ nói: - Nhị ca, huynh suy nghĩ một chút xem, nếu kiến thiết kinh tế thành công, như vậy chắc chắn sẽ nhiều thương nhân hơn so với hiện tại vài lần, thậm chí gấp mấy chục, mặt khác còn có cửa hàng, xưởng, quán rượu cũng chắc chắn gia tăng rất nhiều, nhưng người giàu nhiều, người nghèo ít, như vậy liền biểu thị bất kể là nhân lực, hay là vật lực đều sẽ trở nên cực kỳ thiếu thốn, vật lấy hiếm làm quý, cung tim không đươc thợ thủ công giá rẻ giống hiện giờ như vậy nưa rồi, nếu chẳng may khi đó nhân lực, vật lực đắt tiền thì người giàu có đảm đương nổi không, nhưng giá nhân lực rẻ như vừa rồi không có, ta sợ hãi kiến thiết kinh tế mà đại ca cực cực khổ khổ tạo nên sẽ sụp đổ trong một đêm, cũng không biết đại ca có nghĩ đến điểm này hay không.

Hai mắt Trịnh Dật trợn trừng trừng, nhưng sau đó lại trầm ngâm, chốc lát sau, y mới nói: - Ta nghĩ thực sự đến lúc đó, chỉ có một con đường khả thi thôi.

Bạch Thiển Dạ hỏi vội: - Đường gì?


- Khuếch trương! Không ngừng hướng ra phía ngoài! Trịnh Dật thở dài: - Chỉ có như thế, mới có thể thu hoạch càng nhiều nhân lực và vật lực giá rẻ. Mặc kệ triều đình có nguyện ý hay không, theo chiều hướng phát triển, chỉ có thể xuất binh đem khốn cảnh quốc nội chuyển dời đến các quốc gia còn lại, cũng chỉ có như vậy mới có thể phá tan bình cảnh này.

Bạch Thiển Dạ sửng sốt, nói: - Có lẽ huynh nói có đạo lý, đến lúc đó lại không tránh khỏi một phen sinh linh lầm than.

Trịnh Dật ha hả nói: - Thất Nương, ta nói muội đang buồn lo vô cớ rồi đó, hiện tại Hàng Châu chúng ta vẫn còn cảnh tượng này, muội nghĩ có phần quá xa rồi.

Trên mặt Bạch Thiển Dạ ửng đỏ, gật đầu nói: - Nhị ca nói rất đúng, ta có vẻ nghĩ nhiều rồi, ha hả, ta bình thường không có chuyện gì liền thích đoán mò.

- Điều này chính là đoán mò rồi, tuy nhiên loại lời này chúng ta nói vậy thôi, chứ đừng nói với người khác, để tránh tạo thành phiền toái không cần thiết.


- Ừ. Ta biết.

Trịnh Dật liếc nhìn Bạch Thiển Dạ, tràn đầy cảm xúc nói: - Thất Nương, đến Hàng Châu một năm nay, muội thật sự thay đổi rất nhiều, không thể tưởng được muội lại có thể nghĩ thấu triệt như vậy, thật sự là khó được, khó được a!

Bạch Thiển Dạ lắc đầu nói: - Khi một người toàn tâm đầu nhập vào mỗi một sự kiện, tất nhiên sẽ hiểu rất nhiều, cũng chỉ có như thế, ta mới có thể không nghĩ đến đại ca nữa. Nói đến phần sau, thanh âm nàng nhỏ dần, thần sắc trở nên có chút ảm đạm.

Trịnh Dật cau mày nói: - Kỳ thật muội thật không tất yếu phải đợi ở chỗ này.

Bạch Thiển Dạ vẫn lắc đầu nói: - Huynh đừng xem đại ca bây giờ là phong cảnh cỡ nào, kỳ thật hết thảy vẫn chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, đại ca huynh ấy không có xuất thân giống như Thái Thái sư bọn họ, cũng không có nền tảng như vậy, một khi tân pháp thất bại, như vậy hết thảy đều xong rồi, huynh ấy cuối cùng trở mình không được, thậm chí khả năng đưa tới họa sát thân, mà huynh ấy nhập sĩ mới chỉ vài năm mà thôi, người bên người để sử dụng ít càng thêm ít, ta đây làm thê tử tất nhiên phải toàn lực giúp huynh ấy, trong nhà có Hồng Nô các nàng chiếu cố huynh ấy, ta cũng yên lòng. Ta không thèm nhớ đến huynh ấy nữa, chính là sợ hãi ta sẽ không kìm nổi mà trở về.

Trên đời sao có thể có nữ tử khẳng khái bực này, trước kia ta vẫn cho rằng tam nương đã là nữ tử ít có trên đời, nhưng hiện giờ xem ra, Thất Nương nàng dường như còn càng tốt hơn. Trịnh Dật nói: - Nhưng như thế này, liền khổ một mình muội rồi.

Khóe miệng Bạch Thiển Dạ giơ lên một chút ý cười, lắc đầu liên tục cười nói: - Không khổ, không khổ, Nhị ca, có lẽ huynh sẽ không tin tưởng, nhưng sự thật chính là ta hiện tại so với trước khi đến đây còn vui vẻ hơn, huynh biết tại sao không?

Hai mắt Trịnh Dật híp lại, trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên bật cười ha hả.

- Huynh cười chuyện gì?

Trịnh Dật dừng ý cười, nói: - Việc này muội hỏi Kinh Tế Sử, có lẽ hắn không biết, muội hỏi Trần Đông, Âu Dương, bọn họ có lẽ cũng không biết, nhưng muội hỏi ta, xem như hỏi đúng người, bởi vì ta cùng có xuất thân đồng dạng như muội. Muội sở dĩ so với trước đó càng vui vẻ, đó là bởi vì Kinh Tế Sử rốt cục đứng ở cùng trận doanh với Bạch thúc thúc rồi.

- Vậy mà cũng không làm khó được huynh, thật sự là rất không thú vị. Bạch Thiển Dạ nhếch miệng lên, lập tức lại vui vẻ cười nói: - Huynh nói không sai, lúc trước ta thấy đại ca và Vận Vương giao hảo, tuy rằng ta chưa bao giờ ở trước mặt đại ca đề cập, nhưng đây trước sau vẫn là một băn khoăn trong nội tâm của ta, thậm chí hàng đêm gặp ác mộng, ta sợ hãi có một ngày nào đó, đại ca sẽ đứng ở phía đối lập với Bạch gia, khi đó ta không thể ngăn cản, cũng nhất định phải đưa ra lựa chọn, cũng may hiện giờ đại cục đã định, hết thảy đều sẽ không phát sinh rồi.

Trịnh Dật gật gật đầu nói: - Đung vây a! Đây là nan đề mà loại người như chúng ta đều có thể gặp phải, đây cũng là một trong những nguyên nhân lúc trước Tam nương nhiều lần cự tuyệt ta. Tuy nhiên, điều này cũng không thể trách nàng ấy, Lý nương tử là nữ nhân thông minh bực nào, nhưng gặp phải sự tình như thế này, nàng ấy cũng chỉ có thể lựa chọn gả chồng theo chồng, trơ mắt nhìn cha mẹ thân nhân của nàng bị giáng chức rời khỏi kinh thành, thậm chí còn nhất định phải cùng bọn họ phủi sạch quan hệ, loại thống khổ và bất đắc dĩ này, người chưa từng trải qua thì không cách nào cảm nhận được.


Bạch Thiển Dạ hiếu kỳ nói: - Nhị ca, nếu huynh gặp phải loại tình huống này, huynh sẽ làm sao?

Trịnh Dật trầm ngâm nửa ngày, nói: - Việc này nếu không xảy ra, rất khó biết mình sẽ lựa chọn thế nào. Nhưng, có lẽ ta sẽ lựa chọn chịu đựng cùng kẻ bại, dù sao người chiến thắng cũng đã có nhiều.

- Nếu một phương thắng lợi là Vương tỷ tỷ đâu này? Bạch Thiển Dạ lại hỏi.

Trịnh Dật nói: - Cũng giống như thế thôi, thân nhân đối với ta mà nói, đồng dạng cũng là rất trọng yếu, ở thời điểm ta bàng hoàng nhất, bọn họ từ đầu đến cuối vẫn không có mặc kệ ta, nếu bọn họ gặp nạn, ta sao có thể bỏ lại bọn họ mà đi, ta không thể ích kỷ giống như trước kia, có lẽ, trước kia ta thật sự đã làm sai, làm thương tổn bọn họ, nhưng hiện tại ta sẽ cố gắng hết sức đi bù lại sự tổn thương của bọn họ trước kia.

Lúc này, một nam tử ăn mặc như người làm chạy tới, hành lễ nói: - Đại nhân, Trương Nương Tử bảo ta báo nói cho ngươi biết, sắp tới giờ cơm rồi.

Trịnh Dật gật gật đầu nói: - Ngươi đi trước đi, ta lát nữa sẽ tới, ồ, nói cho Nhuận Nhi, lấy thêm một bộ bát đũa.

Bắc Tống Phong Lưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu Truyện Bắc Tống Phong Lưu Story Chương 1112-3: Manh nha của Tư bản chủ nghĩa! (3)
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...