Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1099: Thịnh yến thế kỉ (7)

Độp độp độp!

Đứng trước cái thớt lớn bên cạnh lò lửa còn có một vị đầu bếp, lúc này trên cái thớt đặt một con cá chép to, người đầu bếp vung tay chém dao xuống, mổ phanh bụng con cá chép đang dẫy đành đạch, rồi đem rửa sạch, sau khi xẻ hết phần bụng cá ra, lại lấy mấy thanh gỗ to cỡ cái đũa đâm xiên vào da cá phanh thành hai mảnh, rồi lại lấy một thanh gỗ to hơn một chút đâm dọc theo sống lưng cá, sao đó cắm ngang lần lượt thành một vòng bán nguyệt, rồi lại lấy kẹp sắt cố định lại, đặt trên lò lửa.

Động tác vô cùng thành thục, rõ ràng là bình thường đã làm món này rất nhiều rồi.

Nướng cá thì Tống Huy Tông đã thấy nhiều, nhưng nướng theo cái phương thức này thì chưa bao giờ nhìn thấy cả, càng nhìn càng tò mò, đoạn nhìn sang Lý Kỳ đáng đứng cạnh hỏi:

- Lý Kỳ, sao lại nướng cá kiểu này?

Thái Kinh lắc đầu nói:

- Không ổn, không ổn.

Tống Huy Tông hỏi:

- Cái gì không ổn?

Thái Kinh nói:

- Cách nướng này thì chỉ nướng được một bên, Hoàng Thượng, chúng ta đã đứng đây xem lâu vậy, nhưng chưa hề thấy người đầu bếp lật cá, lẽ nào món cá nướng này lại nửa sống nửa chín, nếu là như vậy thì sao có thể khử được vị tanh của cá đây?

Câu nói này khiến tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Lý Kỳ.

Lý Kỳ cười một tiếng rồi nói kiểu bí hiểm:

- Hoàng Thượng, Thái Sư, mọi người cứ tiếp tục xem đi đã rồi sẽ biết.

Lẽ nào tiếp theo còn có chỗ kì diệu nào chăng?

Tống Huy Tông và mọi người thấy Lý Kỳ đã nói như vậy, đành nhẫn nại tiếp tục xem.

Một lúc sau, do số gỗ táo đốt trong lò với số lượng không nhiều, cho nên không lâu sau, ngọn lửa đã lay lắt. Vị đầu bếp chuyên trách nướng cá kia thấy lửa sắp tắt, cuối cùng cũng rời khỏi chỗ cái thớt, đi tới cạnh lò lửa, chỉ thấy mặt cá hướng lửa đã từ trắng chuyển sang vàng, rồi lại từ vàng chuyển sang sậm.

Người đầu bếp quan sát thật kĩ màu sắc con cá, khẽ gật gật đầu, sau đó lấy cá ra khỏi kẹp sắt, đặt phần cá vừa rồi không hướng lửa vào chỗ than hồng trong lò tiếp tục nướng.

- Đây---


Tống Huy Tông và mọi người nhìn thấy mà sắc mặt cả kinh.

Quả nhiên, trong chốc lát, một đám khói trắng bốc lên, còn phát ra những âm thành lạch tạch, rồi lại nghe thấy khẽ xoẹt một tiếng, phần đuôi cá bùng lên một ngọn lửa nhỏ.

Đám người đang vây quanh xem lập tức hô lên một tiếng kinh ngạc.

Trong chốc lát, một mùi khét lẹt bay tới.

Mùi hương này vừa bay ra, vị đầu bếp liền lập tức lấy cá ra khỏi lò, đặt lên đĩa, rắc thêm các loại gia vị như muối, hành v.v.v. Sau đó mang lên cho thực khách.



Lúc này, đám thực khách đang vây lại xem kia đã sớm nhỏ dãi thành dòng. Ngươi cần quái gì phải làm người ta thèm vậy chứ, làm thì cứ làm đi, sao cứ phải làm trước mặt người ta như vậy, thế khác nào khiêu khích. Đoạn không đợi nổi, nhao nhao đi vào chỗ.

Do số lượng bàn thấp có hạn, người thì lại quá đông, cho nên chẳng còn cách nào khác, đành phải mấy người vây quanh một cái bàn, nhưng cái không khí thế lại càng hay, có thể nói là vui vẻ hòa thuận lắm.

Chỉ thấy con cá chép trong đĩa đã được nướng thành màu vàng sậm, ánh dầu mỡ lấp lánh, do con cá chép này bản thân đã rất to, hơn nữa lại được phanh ra hai bên, cho nên mặc dù chỉ là một con cá, nhưng đã chiếm trọn diện tích của cả cái đĩa lớn, trên mặt còn tô điểm bởi hành xanh, gừng sợi, có thể nói là hấp dẫn mê hồn.

Tống Huy Tông thấy mặt ngoài con cá có màu vàng xém, lại nghĩ tới cách nướng vừa rồi, thế là không ăn chỗ lớp ngoài cùng, mà cầm đũa lên gặp một miếng thịt cá trắng nõn ở lớp bên trong, đưa miếng cá lên, hơi vẫn còn bốc nghi ngút, do con cá chép này rất to, nên lớp thịt bên trong còn có cả mỡ, trông thật là ngon mắt, đoạn đưa lên trước mũi ngửi, thơm, thật là thơm quá, rồi lập tức bỏ luôn vào miệng, chỉ thấy một vị thơm non không gì sánh nổi, hương vị hoàn hảo, liền luôn miệng nói:

- Món cá nướng này thật là tươi ngon quá.

Ngươi không hiểu thì đừng có giả vờ hiểu thế chứ! Thật là thích khoe mẽ. Lý Kỳ ngượng ngùng nói:

- Hoàng Thượng, thực ra món cá này không phải ăn như vậy đâu ạ.

Ăn cá lẽ nào còn có nhiều cách sao? Tống Huy Tông nghe xong thấy rất tò mò, bèn hỏi:

- Vậy ngươi nói xem nên ăn thế nào?

Những người kia cũng dừng đũa, tất cả đều tò mò nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ tay chỉ vào món cá nướng, nói:

- Chỗ ngon nhất trên con cá này, không gì bằng lớp vàng xém ngoài cùng, giá trị của cách nướng này nằm ở chính cái lớp ngoài cùng đó. Cho nên, thường thì phải ăn cái lớp ngoài cùng đó trước. Hoàng Thượng vừa rồi ăn lớp thịt bên trong, mặc dù rất non mềm, nhưng nếu chỉ ăn phần đó, thì không thể thưởng thức hết hương vị. Thần gọi hiện tượng này là “sự tiếc nuối của cá nướng”, hay có thể nói là con cá chép này đã dâng hiến cả tính mạng quý giá của nó, nhưng lại không được người thưởng thức hết cái vị tươi ngon.

Tống Huy Tông cười ha hả nói:


- “Sự tiếc nuối của cá nướng”, thú vị, thật là thú vị.

Thái Kinh nghe mà nước bọt sắp chảy cả ra, vội hỏi:

- Vậy món cá nướng này phải ăn thế nào?

Lý Kỳ cười nói:

- Thái Sư xin chớ sột ruột, cứ ăn cái lớp ngoài cùng trước đã, sau đó sẽ hướng dẫn các vị cách thưởng thức phần bên trong thế nào.

Ăn cá cũng phải hoàn thành theo hai bước, thật là khó bề tưởng tượng nổi.

Lý Kỳ cầm dao tách hai lớp trong và ngoài ra với nhau, chia cái lớp vàng xém tinh túy nhất kia cho Tống Huy Tông và mọi người. Cùng lúc đó, mấy tên bồi bàn nhao nhao nói với những vị khách khác, ăn món cá này cần phải kiên nhẫn một chút, phải ăn lớp bên ngoài trước, còn lớp thịt trắng ngầy ngậy bên trong phải để dành ăn sau.

Đành rằng Lý Kỳ đã nói vậy rồi, Tống Huy Tông và mọi người đành phải làm theo. Ông ta gắp phần vàng xém trong đĩa lên, so sánh mà nói, ông ta vẫn thích màu sắc của vịt nướng hơn, nhưng vừa bỏ vào miệng, ông ta đã phải hoàn toàn thay đổi cách nghĩ, vừa thơm vừa giòn, xôm xốp vừa miệng, đoạn liên tiếp gật đầu nói:

- Ngươi nói không sai, cái lớp bên ngoài này ngon hơn nhiều lớp thịt non vừa rồi ta ăn.

Lý Bang Ngạn cũng vô cùng thích thú nói:


- Ngoài giòn trong non, so với vịt nướng mà nói thì chẳng hề thua kém chút nào!

Những người ngồi đó cũng không tiếc lời nhao nhao tán thưởng món cá nướng này.

Đúng lúc đó, chỉ thấy 4, 5 thiếu nữ đi vào, bọn họ ai nấy tay đều bưng một xấp bánh to to dầy dầy.

Mọi người nhìn thấy vậy lập tức lộ một vẻ kinh ngạc.

Loại bánh này không giống với bánh bình thường, ở giữa như được thổi lên, giống như quả bóng da hết hơi bị xẹp lại.

Tống Huy Tông nhìn cái hình dạng kì lạ của loại bánh này, tò mò hỏi:

- Lý Kỳ, loại bánh này có gì đặc sắc?

Lý Kỳ cười nói:

- Món bánh này vốn cũng là một mĩ vị vô cùng đặc sắc, nhưng bây giờ chỉ chuyên để chuẩn bị cho món cá này.


Bánh? Cá?

Hai thứ này dường như có nối 8 cái sào cũng không liên quan gì đến nhau.

Tất cả ngơ ngác nhìn nhau, chẳng hiểu mô tê gì.

Món bánh này vừa đặt lên bàn, mọi người đều cảm nhận được một luồng hơi nóng phả vào mặt, hiển nhiên là vừa mới ra lò, nhưng bọn họ càng cảm thấy thích thú với hình dạng của món bánh này hơn.

Lý Kỳ cầm một con dao nhỏ, cắt bánh ra, tất cả những điều thú vị nằm cả ở bên trong.

Loại bánh này nhìn thì tưởng một lớp, nhưng thực ra có 2 lớp, do vừa mới ra lò nên trông cứ như thể quả bóng da bị xẹp hơi vậy.

Rõ ràng đây là bánh Ả Rập chính tông.

Điểm thú vị nhất của loại bánh này chính là ở giữa hai lớp kia. Bởi vì nhiều người Ả Rập thích nhồi nhân được làm bằng dưa chuột ướp hoặc những thực phẩm khác vào giữa, nên chiếc bánh này mới được làm thành hai lớp như vậy.

Sau khi cắt ra, đầu tiên Lý Kỳ quệt nước cốt cá vào mặt phía trong bánh, cho thêm ít rau chua vào, sau đó lấy con dao nhỏ xắt một miếng thịt cá nướng đặt vào trong, gói lại, cuối cùng đưa cho Tống huy Tông cười nói:

- Hoàng Thượng, nếu ăn như thế này, bất luận là cá hay bánh, đều có thể phát huy hết hương vị của nó.

Dùng bánh gói cá để ăn, thật là khiến người khác bất ngờ.

Tống Huy Tông chẳng nói lời nào, vội đỡ lấy, thử độ nóng trước, thổi nhè nhẹ mấy cái rồi ngoạm một miếng to, riêng cái âm thanh phát ra cũng đã mê hồn rồi.

Loại bánh này mặc dù là bánh nướng, nhưng lớp bên trong thì lại rất mềm, ăn vào miệng, vừa thơm vừa mềm, ngon hơn nhiều các loại bánh mì thông thường. Nhưng đây chỉ là một sự bắt đầu, mấu chốt nhất vẫn là cái nhân ở bên trong, miếng thịt cá trắng non ở trong, dưới sự trợ giúp của hơi nóng chiếc bánh, đã hút lấy nước cốt, cứ như thể là được chế biến lần hai. Do loại bánh này phải nhai kĩ nuốt chậm, không thì sẽ bị nghẹn, cho nên thực khách có thể chầm chậm thưởng thức cái nóng, giòn, mềm, non, thơm, vô cùng ngon miệng. Cái phương pháp kết hợp khéo léo không gì sánh bằng này cũng tạo ra một hương vị không gì sánh nổi.

Tuyệt!

Quá tuyệt!

Tống Huy Tông ăn nhuồm nhoàm, không thể dừng lại, càng không hơi đâu mà nói ra những lời cảm thán, nhưng chính cái khuôn mặt của ông ta đã là sự quảng cáo tốt nhất rồi.

Bọn Thái Kinh cũng nhịn không nổi, cũng tự mình nhúp thức ăn, do Lý Kỳ vừa rồi đã chia bánh và cá ra xong xuôi, nên bọn họ chỉ cần học theo Lý Kỳ cho cá vào trong bánh là được.

Kẻ nào kẻ nấy ăn say sưa ngây ngất, chỉ thiếu mỗi nuốt luôn cả lưỡi của mình vào.


Ăn thế này thật là sảng khoái quá, không ít người không kìm nổi thốt lên một tiếng “ngon”.

Trong đó, người kích động nhất chính là Tam Hoàng Tử Đại Thực Mohamed. Y đã vội vàng đi tới chỗ Lý Kỳ, cung kính hành lễ với Tống Huy Tông trước, sau đó nhìn Lý Kỳ nói:

- Tài nghệ của Kinh Tế Sử quả là khiến người khác thán phục, bất luận là món bánh hay món cá nướng này, đều hoàn toàn tương đồng với phong cách ẩm thực của Đại Thực chúng tôi, thậm chí còn ngon hơn một bậc.

Thì ra đây là mĩ thực mang phong vị Đại Thực.

Tống Huy Tông khẽ gật đầu.

Lý Kỳ đứng dậy chắp tay nói:

- Tam Hoàng Tử quá khen rồi, tại hạ không dám, không dám.

Những lời khiêm tốn kiểu này, hắn đã nói phát mệt, nhưng chẳng còn cách nào khác, người xuất sắc đều gặp phải cái phiền não này, nếu cứ nói đúng sự thật thì người ta lại nghĩ mình quá kiêu ngạo, nhưng nếu khiêm tốn, người ta lại nghĩ mình giả tạo, thật là khó xử quá!

Mohamed cảm kích nói:

- Dân chúng Đại Thực chúng tôi đa số là giáo đồ trung thành, cho nên, cấm ăn thịt lợn, cũng không ăn những loài động vật có tướng mạo xấu xí, như là những con mà Đại Tống gọi là ba ba, cua v.v.v. Món bánh này cũng là món ăn chính hàng ngày của người dân Đại Thực, cá cũng vậy, nhưng nếu nói về món bánh thì không có gì phải bàn, chỉ là món cá, ta cho rằng nếu như chế biến bằng loài cá nhiều thịt ít xương bắt từ sông Hy của Đại Thực thì nhất định còn ngon hơn nhiều.

Ăn nói kiểu gì vậy. Lẽ nào cá Đại Tống ta không ngon bằng cá Đại Thực các ngươi?

Với một Hoàng Đế thích nhất là khoe mẽ như Tống Huy Tông thì thấy vậy liền hỉ mũi cười nhạt.

Tuy nhiên, Lý Kỳ lại gật đầu nói:

- Tam Hoàng Tử nói rất đúng, chỉ có điều, lúc trước ta đã có nói rồi, do một số nguyên liệu Đại Tống ta không có, cho nên sẽ vẫn có một vài điểm khác biệt.

Mohamed thấy Lý Kỳ thừa nhận thẳng thắn vậy, trong lòng không khỏi tăng thêm 3 phần bái phục.

Thái Kinh thấy Lý Kỳ đồng tình với quan điểm của Mohamed, liền cảm thấy rất tò mò với loại cá mà Mohamed nói tới, thế là liền hỏi luôn. Mohamed lập tức giảng giải cho Thái Kinh biết, nhân tiện giới thiệu luôn về văn hóa ẩm thực của nước Đại Thực bọn họ.

Một lúc sau, đột nhiên có một trận hương thơm cắt đứt màn diễn thuyết của Mohamed.

Mũi Lý Bang Ngạn khẽ rung lên mấy cái, tìm theo mùi hương mà nhìn, rồi tức khắc kinh ngạc hô lớn:

- Con lạc đà to quá!

Bắc Tống Phong Lưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu Truyện Bắc Tống Phong Lưu Story Chương 1099: Thịnh yến thế kỉ (7)
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...