Bắc Tống Phong Lưu
Chương 1059: Đùa mà thành thật
Ban đầu một câu của Lý Kỳ đã khiến cho đôi chân nhàn rỗi được sủng ái nhất bên cạnh Vương Tuyên Ân dừng lại ở góc 90 độ. Cảnh tượng này đến giờ cũng vẫn còn khắc sâu trong ký ức người ta. Cho nên, khi Lục Thiên nghe thấy lời nói của Lý Kỳ, quả thực là không dám bước thêm bước nào, dường như là trước mặt là một bức tường chắn lại. Cả người đứng thẳng, lát sau y mới từ từ quay người lại, cúi đầu, thở dài nói:
- Đại …. Đại nhân!
Nhưng lời này vẫn có chút run rẩy.
- Ta nói này Tiểu Thiên, ngươi thật đúng là càng ngày càng có bản lĩnh. Nghe thấy bổn đại nhân gọi ngươi, còn dám đi tiếp, thật đúng là không muốn sống nữa rồi.
Lý Kỳ bước tới giáo huấn một trận.
Lục Thiên liền ngẩng đầu lên cười nịnh:
- Tiểu nhân đây … đây không phải là không nghe thấy sao?
Lý Kỳ vừa mới mở miểng, bỗng thấy trên khóe miệng Lục Thiên có một cục máu bầm màu xanh, liền ồ lên một tiếng, chỉ tay vào mặt y nói:
- Mặt ngươi bị sao thế?
- Hả?
Lục Thiên theo bản năng lấy tay che lại, hoảng hốt nói:
- Ồ, đêm qua ta không cẩn thận bị ngã một cái.
Mã Kiều thản nhiên nói:
- Đây rõ ràng là bị người ta đánh.
Trên phương diện này, Mã Kiều có lẽ là có tính uy quyền tuyệt đối. Lý Kỳ thì rất tin tưởng, không hề nghi ngờ chút nào, cười nói:
- Chuyện này quả thật là ly kỳ, ở nơi này lại có người dám đánh ngươi.
Ngươi không phải là một người đó sao, Lục Thiên cười khan mấy tiếng, nói:
- Đại … đại nhân chê cười rồi.
Lý Kỳ nhìn chằm chằm vào mặt y có sự khác thường, trầm ngâm một hồi, cười nói:
- Chớ không phải là Cao Nha Nội đánh.
Lục Thiên a lên một tiếng, hai mắt trợn trừng nhìn Lý Kỳ. Lúc này mới gật đầu nói:
- Đại nhân nói rất đúng, nhưng Cao Nha Nội cũng là muốn tốt cho tiểu nhân.
Lý Kỳ hắc lên một tiếng nói:
- Ngươi thật đúng là không phải là tên ti tiện bình thường, có cần phải đối xử tốt với ngươi không?
Lục Thiên sợ tới mức người run lên cầm cập, vội lắc đầu.
Lý Kỳ nói:
- Có phải Cao Nha Nội gần đây bị quả phụ nào đó bỏ mới lấy ngươi ra để trút giận? Ngươi cho ta biết, ta tuyệt đối sẽ không nói ra.
Lục Thiên liền nói:
- Không phải, không phải.
Dừng lại một lúc, y lại ngượng ngùng nói:
- Kỳ thực nếu nói ra chuyện này vẫn là nhờ vào phúc của đại nhân.
Lý Kỳ liền nói:
- Nhờ vào phúc của ta? Nhưng ta lại không có cưng chiều Cao Nha Nội. Vậy, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Lục Thiên chần chừ một lát, thầm nghĩ, dù sao chuyện này sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết, có giấu cũng không giấu được. Y liền giải thích:
- Đại nhân, lúc trước không phải là mời Cao Nha Nội biểu diễn trong triều hội Nguyên Đán sao? Cho nên, mấy ngày hôm nay Nha Nội đều đang luyện tập. Đại nhân cũng biết, trong Thần Điêu Anh Hùng Truyện bình thường có một số động tác giơ chân. Khi luyên tập, Nha Nội y … y không cẩn thận đã thành ra như vậy.
Mã Kiều nhíu mày nói:
- Không cẩn thận? Khí lực của Cao Nha Nội, ta biết, vết thương này của ngươi, chắc chắn là y đã dùng hết toàn lực rồi.
Không hổ là Cao Nha Nội, Giáng Long Thập Bát Chưởng cũng đã luyện tới cảnh giới này rồi. Lý Kỳ bừng tỉnh ngộ, bỗng bật cười ha hả, nói:
- Chuyện này là đùa mà thành thật. Đúng rồi, Nha Nội của các ngươi bây giờ đang ở đâu?
Lục Thiên yếu đuối nói:
- Ồ, Nha Nội bây giờ có lẽ đang ở Ngõa Xá tập với đám người Hồng công tử.
- Đi thôi, dẫn ta đi xem xem.
- Chuyện này ….
- Thế nào? Lẽ nào ngươi ngay cả cửa cũng không dám bước vào?
Lục Thiên ngượng ngùng nói:
- Không giấu gì đại nhân, kỳ thực sáng nay ta đã lừa Nha Nội nói là muốn về nhà thăm cha mẹ. Đó mới có cơ hội đi tới hiệu thuốc bốc ít thuốc.
Lý Kỳ nhìn một tay y còn ôm bụng, thấy vết thương cũng không hề nhẹ, liền nói:
- Chẳng trách ngươi vừa mới gặp ta liền chạy. Yên tâm đi, ta biết nên nói thế nào rồi.
Lục Thiên lại nói:
- Đại nhân, tiểu nhân có thể cầu xin người một chuyện không?
- Chuyện gì?
- Đại nhân có thể giúp tiểu nhân cầu xin trước mặt Cao Nha Nội không? Tiểu nhân thực sự không muốn diễn. Đây là đang muốn lấy mạng.
- Chuyện đó sao có thể được? Có lẽ ngươi là một phái diễn đấy!
Lý Kỳ bật cười ha hả, vỗ vai y, nói:
- Đi thôi, từ nay về sau sẽ không còn xảy ra tình trạng này nữa.
Lục Thiên sửng sốt, nửa tin nửa ngờ đưa Lý Kỳ đi tìm Cao Nha Nội.
Dưới sự dẫn đường của Lục Thiên, Lý Kỳ đã tới phía trước một Ngõa xá ở đầu ngõ Điềm Thủy phía đông thành. Đứng trước cửa, hiếu kỳ nói:
- Nha Nội bao phòng nào?
Lục Thiên nói:
- Ngõa xá này vốn chính là của Nha Nội.
Đúng rồi, suýt chút nữa đã quên Cầu ca là phú thương số 1 Đông Kinh. Lý Kỳ gật đầu nói:
- Xem ra Nha Nội các ngươi thật đúng là hạ vốn gốc rồi.
Mấy người vừa đi vào bên trong, liền thấy một người đứng trên kệ, 7, 8 người đàn ông mặc áo đen che mặt, ở giữa có một vị đạo trưởng, một tay cầm phất trần, mặt hơi nhìn lên, hình như là đang nghĩ ánh trăng vì sao mà sáng? Chờ sau khi nhìn rõ người đó, Lý Kỳ suýt chút nữa đã không cười lên tiếng. Đạo trưởng đó chính là Cao Nha Nội đóng giả, thần mắt ngả ngớn, biểu hiện dâm đãng, hiển nhiên là giả thần giả thánh rồi.
Dưới kệ còn có mấy người đứng, chính là đám người Hồng Thiên Cửu, Sài Thông. Ngay cả tiểu tử Trần A Nam đó cũng chộn rộn trong đó.
Lục Thiên đang muốn lên tiếng, bỗng nghe thấy tiếng quát tháo, chỉ thấy mấy người áo đen đó bỗng nhiên đi về phía Cao Nha Nội. Ồ không, giả thần giả thánh kia tấn công. Lại thấy giả thần giả thánh đó cầm phất trần vung mạnh xuống, đập thẳng vào mặt.
Phịch!
Người đó bỗng nhiên ngã xuống đất.
Đó là phất trần công, hay là đả cẩu bổng pháp? Lý Kỳ nhìn mà bật cười liên tục. Đồng thời cũng vì người áo đen đó mà làm cho cảm động. Phất trần này đánh xuống, chí ít cũng phải đau hơn nửa tháng. Lại liếc mắt sang nhìn Lục Thiên, thấy trong mắt y hiện rõ nỗi sợ hãi vô cùng, cả người run lên cầm cập, giống như mình chính là người trên kệ đó.
- A a a a ….!
Bất ngờ dưới đất lại vang lên mấy tiếng kêu la thảm thiết.
Chỉ thấy giả thần giả thánh Cao Nha Nội dùng phất trần khua loạn lên, quyền cước đều dùng. Những người áo đen đó xông lên phía trước, sau đó kêu lên một tiếng thảm thiết, lần lượt ngã xuống đất. Thật đúng là liên hoàn thủ cũng không bằng.
Mã Kiều nhìn là nghẹn họng trân trối.
Chờ cho đám người ngã hết xuống đất, giả thần giả thánh Cao Nha Nội mới ngửa mặt lên trời bật cười lớn, nói:
- Sảng khoái, thật là quá sảng khoái, ha ha!
Lý Kỳ thầm nghĩ, ngươi thì sảng khoái, nhưng thủ hạ của ngươi thì e là phí diễn xuất này cũng không đủ tiền thuốc thang.
Lúc này, trong góc bên trái bỗng có hai người bước ra, đều đóng giả thợ săn. Một người trong đó xoa xoa tay, vẻ mặt tươi cười nói:
- Đạo trưởng, quả là công phu tốt.
Người thứ hai lại hỏi:
- Những người này là thế nào?
Lý Kỳ nhìn rõ hai người này, có lẽ không phải là Chu Hoa và Từ Phi.
Giả thần giả thánh Cao Nha Nội chỉ tay về phía những người đó, nói:
- Các ngươi tới kiểm tra xem.
Chu Hoa và Từ Phi liền tới kiểm tra những người áo đen đó.
- Ây da …!
Không biết là ai bỗng nhiên rên rỉ một tiếng.
Cao Nha Nội liền tối sầm mặt lại, rít lên:
- Ây ây ây, ai cho ngươi lên tiếng? Ngươi chết rồi, chết rồi hiểu chưa? Ngươi lên tiếng không phải là cho người khác biết công lực của ta chưa đủ sao? Ngay cả mấy tên tiện nhân các ngươi cũng không đánh chết được, thật đúng là nực cười.
Nhưng nghe một người áo đen khóc lóc nói:
- Nha Nội, tiểu nhân cũng không muốn kêu, là Tam Lang hắn ta sờ vào chỗ đau của ta.
Chu Hoa nói:
- Vậy ngươi nhịn chút đi.
Tên mập này hình như là cũng càng ngày càng tàn ác rồi, phản xạ có điều kiện này có thể nhịn được sao? Lý Kỳ thấy, đây nào phải cảnh nghĩa hiệp gì, rõ ràng chính là cảnh hài kịch, hơn nữa còn là loại siêu cấp.
Phất trần của Cao Nha Nội quét một đường, nói:
- Thôi đi, thôi đi, làm lại lần nữa.
Y vừa nói dứt lời, chỉ thấy mấy người nằm trên kệ đồng thời run lên.
Lúc này, Hồng Thiên Cửu dưới bục reo lên:
- Ca ca, đến lượt ta diễn chứ.
- Ca ca ta còn chưa đã nghiền, ngươi chờ chút đi.
Cao Nha Nội sao đồng ý được chứ.
Hồng Thiên Cửu lại buồn bực nói:
- Ca đã diễn mấy ngày rồi, ta còn chưa được diễn lần nào.
Cao Nha Nội nói:
- Chuyện này có thể trách ta sao? Đệ tự diễn Hồng Thất Công đi. Hồng Thất Công này không phải là còn chưa có Lý … Lý Kỳ sao.
Nói tới đây, y bỗng phát hiện thấy Lý Kỳ đứng trước mặt, bỗng kinh ngạc hét lên.
Lý Kỳ bật cười ha hả, vỗ tay bước lên, nói:
- Phấn khích, phấn khích, thật là quá phấn khích.
- Lý đại ca!
Đám người Hồng Thiên Cửu liền bước lên nghênh đón. Cao Nha Nội cũng nhảy từ trên kệ xuống, hưng phấn nói:
- Lý Kỳ, cuối cùng ngươi cũng tới rồi. Nếu ngươi không tới, ta sẽ tới nhà ngươi tìm ngươi đấy. Là ngươi mời chúng ta, nhưng bản thân ngươi lại không xuất hiện, thật là không phải rồi.
Lý Kỳ hừ lên một tiếng, nói:
- Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao? Mùng 5 mới bắt đầu, các ngươi chuẩn bị trước đi.
Cao Nha Nội nói:
- Những thứ đó còn phải chuẩn bị gì chứ? Một buổi chiều là ta đã chuẩn bị xong hết rồi.
Nhanh vậy sao? Thế lực của phủ Thái úy hùng hậu quá! Lý Kỳ thầm kinh ngạc, liền chuyển đề tài nói:
- Đúng rồi, các người vừa rồi diễn cái gì thế?
Trần A Nam kinh ngạc nói:
- Đại ca, ca không thấy gì sao?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Thật sự không nhìn ra thứ gì?
Hồng Thiên Cửu cười hì hì nói:
- Ca ca, xem ra cả diễn chẳng giống chút nào rồi!
Cao Nha Nội trừng mắt lườm, sau đó tức giận nhìn Lý Kỳ, đe dọa:
- Lý Kỳ, ngươi thật sự không nhìn ra, hay là cố tình đùa ta đấy?
Chỉ thấy tay y cầm phất trần, rung lên bần bật.
- Trước tiên đem cái thứ đồ chơi này đi.
Lý Kỳ lấy hung khí ra, mới nói:
- Ta thật sự không nhìn ra, ta không nhớ trong Xạ Điêu có đoạn như vậy.
Trần A Nam gãi cằm nói:
- Không thể chứ. Cao Nha Nội diễn chính là “Kinh biến phong tuyết” hồi thứ nhất mà!
- Kinh biến phong tuyết?
Lý Kỳ há hốc miệng ra, chỉ Cao Nha Nội nói:
- Nha …. Nha Nội, ngươi diễn chẳng phải … chẳng phải là Khâu – Sở - Cơ sao?
Cao Nha Nội phát điên lên nói:
- Ngươi bây giờ mới nhìn ra à!
- Cợt nhả, cợt nhả.
Lý Kỳ khoát tay, lại nhìn về phía Chu Hoa và Từ Phi, nói:
- Vậy hai ngươi các ngươi không phải là ….
Từ Phi nói:
- Dương Thiết Tâm.
Chu Hoa ưỡn bụng cười nói:
- Ta đây diễn chính là Quách Khiếu Thiên.
- Nếu Quách Khiếu Thiên biến thành bộ dạng của ngươi, có lẽ Hoàng Dung có chết cũng không thể yêu Quách Tĩnh được.
Lý Kỳ lau mồ hôi, hắn vừa rồi chỉ là xem hài kịch, căn bản không chú ý tới tình tiết của kịch. Hơn nữa, bất kỳ ai cũng không thể đoán được Cao Nha Nội lại chạy đi nói Khâu Xử Cơ, lại muốn tên mập Chu Hoa diễn Quách Khiếu Thiên. Điều này thật quá là phản cảm. Bây giờ nghe họ nói như vậy, mới nhớ lại, hình như là có chuyện như vậy, cười nói:
- Nha Nội, chuyện này ngươi không thể trách ta được. Muốn trách thì trách tên mập và Lục Lang đi.
Chu Hoa không hiểu nói:
- Sao lại trách ta?
Lý Kỳ nói:
- Quách Khiếu Thiên và Dương Thiết Tâm người ta tốt xấu gì cũng đều là đàn ông sắt đá. Ngươi nhìn bộ dạng của hai người các ngươi xem, lưng gù, quả thực đúng là hai tên cả đời a dua nịnh hót, diễn không giống tý nào cả.
Cao Nha Nội liền nói:
- Lý Kỳ nói rất đúng, các ngươi diễn đều không đạt chút nào.
Chu Hóa oán hận nhìn Cao Nha Nội, nói:
- Ngươi không thể trách chúng ta được. Rõ ràng chính là ngươi muốn chúng ta làm như vậy. Bản thân ngươi nói muốn khi chúng ta ra, biểu hiện phải có cái gì kinh ngạc, sùng bái. Còn nói như vậy mới có thể phụ trợ cho võ công của Khâu Xử Cơ.
Từ Phi cũng gật đầu với bộ dạng vô tội, vai diễn này quả thật quá oan ức rồi.
Bắc Tống Phong Lưu
- Đại …. Đại nhân!
Nhưng lời này vẫn có chút run rẩy.
- Ta nói này Tiểu Thiên, ngươi thật đúng là càng ngày càng có bản lĩnh. Nghe thấy bổn đại nhân gọi ngươi, còn dám đi tiếp, thật đúng là không muốn sống nữa rồi.
Lý Kỳ bước tới giáo huấn một trận.
Lục Thiên liền ngẩng đầu lên cười nịnh:
- Tiểu nhân đây … đây không phải là không nghe thấy sao?
Lý Kỳ vừa mới mở miểng, bỗng thấy trên khóe miệng Lục Thiên có một cục máu bầm màu xanh, liền ồ lên một tiếng, chỉ tay vào mặt y nói:
- Mặt ngươi bị sao thế?
- Hả?
Lục Thiên theo bản năng lấy tay che lại, hoảng hốt nói:
- Ồ, đêm qua ta không cẩn thận bị ngã một cái.
Mã Kiều thản nhiên nói:
- Đây rõ ràng là bị người ta đánh.
Trên phương diện này, Mã Kiều có lẽ là có tính uy quyền tuyệt đối. Lý Kỳ thì rất tin tưởng, không hề nghi ngờ chút nào, cười nói:
- Chuyện này quả thật là ly kỳ, ở nơi này lại có người dám đánh ngươi.
Ngươi không phải là một người đó sao, Lục Thiên cười khan mấy tiếng, nói:
- Đại … đại nhân chê cười rồi.
Lý Kỳ nhìn chằm chằm vào mặt y có sự khác thường, trầm ngâm một hồi, cười nói:
- Chớ không phải là Cao Nha Nội đánh.
Lục Thiên a lên một tiếng, hai mắt trợn trừng nhìn Lý Kỳ. Lúc này mới gật đầu nói:
- Đại nhân nói rất đúng, nhưng Cao Nha Nội cũng là muốn tốt cho tiểu nhân.
Lý Kỳ hắc lên một tiếng nói:
- Ngươi thật đúng là không phải là tên ti tiện bình thường, có cần phải đối xử tốt với ngươi không?
Lục Thiên sợ tới mức người run lên cầm cập, vội lắc đầu.
Lý Kỳ nói:
- Có phải Cao Nha Nội gần đây bị quả phụ nào đó bỏ mới lấy ngươi ra để trút giận? Ngươi cho ta biết, ta tuyệt đối sẽ không nói ra.
Lục Thiên liền nói:
- Không phải, không phải.
Dừng lại một lúc, y lại ngượng ngùng nói:
- Kỳ thực nếu nói ra chuyện này vẫn là nhờ vào phúc của đại nhân.
Lý Kỳ liền nói:
- Nhờ vào phúc của ta? Nhưng ta lại không có cưng chiều Cao Nha Nội. Vậy, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Lục Thiên chần chừ một lát, thầm nghĩ, dù sao chuyện này sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết, có giấu cũng không giấu được. Y liền giải thích:
- Đại nhân, lúc trước không phải là mời Cao Nha Nội biểu diễn trong triều hội Nguyên Đán sao? Cho nên, mấy ngày hôm nay Nha Nội đều đang luyện tập. Đại nhân cũng biết, trong Thần Điêu Anh Hùng Truyện bình thường có một số động tác giơ chân. Khi luyên tập, Nha Nội y … y không cẩn thận đã thành ra như vậy.
Mã Kiều nhíu mày nói:
- Không cẩn thận? Khí lực của Cao Nha Nội, ta biết, vết thương này của ngươi, chắc chắn là y đã dùng hết toàn lực rồi.
Không hổ là Cao Nha Nội, Giáng Long Thập Bát Chưởng cũng đã luyện tới cảnh giới này rồi. Lý Kỳ bừng tỉnh ngộ, bỗng bật cười ha hả, nói:
- Chuyện này là đùa mà thành thật. Đúng rồi, Nha Nội của các ngươi bây giờ đang ở đâu?
Lục Thiên yếu đuối nói:
- Ồ, Nha Nội bây giờ có lẽ đang ở Ngõa Xá tập với đám người Hồng công tử.
- Đi thôi, dẫn ta đi xem xem.
- Chuyện này ….
- Thế nào? Lẽ nào ngươi ngay cả cửa cũng không dám bước vào?
Lục Thiên ngượng ngùng nói:
- Không giấu gì đại nhân, kỳ thực sáng nay ta đã lừa Nha Nội nói là muốn về nhà thăm cha mẹ. Đó mới có cơ hội đi tới hiệu thuốc bốc ít thuốc.
Lý Kỳ nhìn một tay y còn ôm bụng, thấy vết thương cũng không hề nhẹ, liền nói:
- Chẳng trách ngươi vừa mới gặp ta liền chạy. Yên tâm đi, ta biết nên nói thế nào rồi.
Lục Thiên lại nói:
- Đại nhân, tiểu nhân có thể cầu xin người một chuyện không?
- Chuyện gì?
- Đại nhân có thể giúp tiểu nhân cầu xin trước mặt Cao Nha Nội không? Tiểu nhân thực sự không muốn diễn. Đây là đang muốn lấy mạng.
- Chuyện đó sao có thể được? Có lẽ ngươi là một phái diễn đấy!
Lý Kỳ bật cười ha hả, vỗ vai y, nói:
- Đi thôi, từ nay về sau sẽ không còn xảy ra tình trạng này nữa.
Lục Thiên sửng sốt, nửa tin nửa ngờ đưa Lý Kỳ đi tìm Cao Nha Nội.
Dưới sự dẫn đường của Lục Thiên, Lý Kỳ đã tới phía trước một Ngõa xá ở đầu ngõ Điềm Thủy phía đông thành. Đứng trước cửa, hiếu kỳ nói:
- Nha Nội bao phòng nào?
Lục Thiên nói:
- Ngõa xá này vốn chính là của Nha Nội.
Đúng rồi, suýt chút nữa đã quên Cầu ca là phú thương số 1 Đông Kinh. Lý Kỳ gật đầu nói:
- Xem ra Nha Nội các ngươi thật đúng là hạ vốn gốc rồi.
Mấy người vừa đi vào bên trong, liền thấy một người đứng trên kệ, 7, 8 người đàn ông mặc áo đen che mặt, ở giữa có một vị đạo trưởng, một tay cầm phất trần, mặt hơi nhìn lên, hình như là đang nghĩ ánh trăng vì sao mà sáng? Chờ sau khi nhìn rõ người đó, Lý Kỳ suýt chút nữa đã không cười lên tiếng. Đạo trưởng đó chính là Cao Nha Nội đóng giả, thần mắt ngả ngớn, biểu hiện dâm đãng, hiển nhiên là giả thần giả thánh rồi.
Dưới kệ còn có mấy người đứng, chính là đám người Hồng Thiên Cửu, Sài Thông. Ngay cả tiểu tử Trần A Nam đó cũng chộn rộn trong đó.
Lục Thiên đang muốn lên tiếng, bỗng nghe thấy tiếng quát tháo, chỉ thấy mấy người áo đen đó bỗng nhiên đi về phía Cao Nha Nội. Ồ không, giả thần giả thánh kia tấn công. Lại thấy giả thần giả thánh đó cầm phất trần vung mạnh xuống, đập thẳng vào mặt.
Phịch!
Người đó bỗng nhiên ngã xuống đất.
Đó là phất trần công, hay là đả cẩu bổng pháp? Lý Kỳ nhìn mà bật cười liên tục. Đồng thời cũng vì người áo đen đó mà làm cho cảm động. Phất trần này đánh xuống, chí ít cũng phải đau hơn nửa tháng. Lại liếc mắt sang nhìn Lục Thiên, thấy trong mắt y hiện rõ nỗi sợ hãi vô cùng, cả người run lên cầm cập, giống như mình chính là người trên kệ đó.
- A a a a ….!
Bất ngờ dưới đất lại vang lên mấy tiếng kêu la thảm thiết.
Chỉ thấy giả thần giả thánh Cao Nha Nội dùng phất trần khua loạn lên, quyền cước đều dùng. Những người áo đen đó xông lên phía trước, sau đó kêu lên một tiếng thảm thiết, lần lượt ngã xuống đất. Thật đúng là liên hoàn thủ cũng không bằng.
Mã Kiều nhìn là nghẹn họng trân trối.
Chờ cho đám người ngã hết xuống đất, giả thần giả thánh Cao Nha Nội mới ngửa mặt lên trời bật cười lớn, nói:
- Sảng khoái, thật là quá sảng khoái, ha ha!
Lý Kỳ thầm nghĩ, ngươi thì sảng khoái, nhưng thủ hạ của ngươi thì e là phí diễn xuất này cũng không đủ tiền thuốc thang.
Lúc này, trong góc bên trái bỗng có hai người bước ra, đều đóng giả thợ săn. Một người trong đó xoa xoa tay, vẻ mặt tươi cười nói:
- Đạo trưởng, quả là công phu tốt.
Người thứ hai lại hỏi:
- Những người này là thế nào?
Lý Kỳ nhìn rõ hai người này, có lẽ không phải là Chu Hoa và Từ Phi.
Giả thần giả thánh Cao Nha Nội chỉ tay về phía những người đó, nói:
- Các ngươi tới kiểm tra xem.
Chu Hoa và Từ Phi liền tới kiểm tra những người áo đen đó.
- Ây da …!
Không biết là ai bỗng nhiên rên rỉ một tiếng.
Cao Nha Nội liền tối sầm mặt lại, rít lên:
- Ây ây ây, ai cho ngươi lên tiếng? Ngươi chết rồi, chết rồi hiểu chưa? Ngươi lên tiếng không phải là cho người khác biết công lực của ta chưa đủ sao? Ngay cả mấy tên tiện nhân các ngươi cũng không đánh chết được, thật đúng là nực cười.
Nhưng nghe một người áo đen khóc lóc nói:
- Nha Nội, tiểu nhân cũng không muốn kêu, là Tam Lang hắn ta sờ vào chỗ đau của ta.
Chu Hoa nói:
- Vậy ngươi nhịn chút đi.
Tên mập này hình như là cũng càng ngày càng tàn ác rồi, phản xạ có điều kiện này có thể nhịn được sao? Lý Kỳ thấy, đây nào phải cảnh nghĩa hiệp gì, rõ ràng chính là cảnh hài kịch, hơn nữa còn là loại siêu cấp.
Phất trần của Cao Nha Nội quét một đường, nói:
- Thôi đi, thôi đi, làm lại lần nữa.
Y vừa nói dứt lời, chỉ thấy mấy người nằm trên kệ đồng thời run lên.
Lúc này, Hồng Thiên Cửu dưới bục reo lên:
- Ca ca, đến lượt ta diễn chứ.
- Ca ca ta còn chưa đã nghiền, ngươi chờ chút đi.
Cao Nha Nội sao đồng ý được chứ.
Hồng Thiên Cửu lại buồn bực nói:
- Ca đã diễn mấy ngày rồi, ta còn chưa được diễn lần nào.
Cao Nha Nội nói:
- Chuyện này có thể trách ta sao? Đệ tự diễn Hồng Thất Công đi. Hồng Thất Công này không phải là còn chưa có Lý … Lý Kỳ sao.
Nói tới đây, y bỗng phát hiện thấy Lý Kỳ đứng trước mặt, bỗng kinh ngạc hét lên.
Lý Kỳ bật cười ha hả, vỗ tay bước lên, nói:
- Phấn khích, phấn khích, thật là quá phấn khích.
- Lý đại ca!
Đám người Hồng Thiên Cửu liền bước lên nghênh đón. Cao Nha Nội cũng nhảy từ trên kệ xuống, hưng phấn nói:
- Lý Kỳ, cuối cùng ngươi cũng tới rồi. Nếu ngươi không tới, ta sẽ tới nhà ngươi tìm ngươi đấy. Là ngươi mời chúng ta, nhưng bản thân ngươi lại không xuất hiện, thật là không phải rồi.
Lý Kỳ hừ lên một tiếng, nói:
- Ta không phải đã nói với ngươi rồi sao? Mùng 5 mới bắt đầu, các ngươi chuẩn bị trước đi.
Cao Nha Nội nói:
- Những thứ đó còn phải chuẩn bị gì chứ? Một buổi chiều là ta đã chuẩn bị xong hết rồi.
Nhanh vậy sao? Thế lực của phủ Thái úy hùng hậu quá! Lý Kỳ thầm kinh ngạc, liền chuyển đề tài nói:
- Đúng rồi, các người vừa rồi diễn cái gì thế?
Trần A Nam kinh ngạc nói:
- Đại ca, ca không thấy gì sao?
Lý Kỳ lắc đầu nói:
- Thật sự không nhìn ra thứ gì?
Hồng Thiên Cửu cười hì hì nói:
- Ca ca, xem ra cả diễn chẳng giống chút nào rồi!
Cao Nha Nội trừng mắt lườm, sau đó tức giận nhìn Lý Kỳ, đe dọa:
- Lý Kỳ, ngươi thật sự không nhìn ra, hay là cố tình đùa ta đấy?
Chỉ thấy tay y cầm phất trần, rung lên bần bật.
- Trước tiên đem cái thứ đồ chơi này đi.
Lý Kỳ lấy hung khí ra, mới nói:
- Ta thật sự không nhìn ra, ta không nhớ trong Xạ Điêu có đoạn như vậy.
Trần A Nam gãi cằm nói:
- Không thể chứ. Cao Nha Nội diễn chính là “Kinh biến phong tuyết” hồi thứ nhất mà!
- Kinh biến phong tuyết?
Lý Kỳ há hốc miệng ra, chỉ Cao Nha Nội nói:
- Nha …. Nha Nội, ngươi diễn chẳng phải … chẳng phải là Khâu – Sở - Cơ sao?
Cao Nha Nội phát điên lên nói:
- Ngươi bây giờ mới nhìn ra à!
- Cợt nhả, cợt nhả.
Lý Kỳ khoát tay, lại nhìn về phía Chu Hoa và Từ Phi, nói:
- Vậy hai ngươi các ngươi không phải là ….
Từ Phi nói:
- Dương Thiết Tâm.
Chu Hoa ưỡn bụng cười nói:
- Ta đây diễn chính là Quách Khiếu Thiên.
- Nếu Quách Khiếu Thiên biến thành bộ dạng của ngươi, có lẽ Hoàng Dung có chết cũng không thể yêu Quách Tĩnh được.
Lý Kỳ lau mồ hôi, hắn vừa rồi chỉ là xem hài kịch, căn bản không chú ý tới tình tiết của kịch. Hơn nữa, bất kỳ ai cũng không thể đoán được Cao Nha Nội lại chạy đi nói Khâu Xử Cơ, lại muốn tên mập Chu Hoa diễn Quách Khiếu Thiên. Điều này thật quá là phản cảm. Bây giờ nghe họ nói như vậy, mới nhớ lại, hình như là có chuyện như vậy, cười nói:
- Nha Nội, chuyện này ngươi không thể trách ta được. Muốn trách thì trách tên mập và Lục Lang đi.
Chu Hoa không hiểu nói:
- Sao lại trách ta?
Lý Kỳ nói:
- Quách Khiếu Thiên và Dương Thiết Tâm người ta tốt xấu gì cũng đều là đàn ông sắt đá. Ngươi nhìn bộ dạng của hai người các ngươi xem, lưng gù, quả thực đúng là hai tên cả đời a dua nịnh hót, diễn không giống tý nào cả.
Cao Nha Nội liền nói:
- Lý Kỳ nói rất đúng, các ngươi diễn đều không đạt chút nào.
Chu Hóa oán hận nhìn Cao Nha Nội, nói:
- Ngươi không thể trách chúng ta được. Rõ ràng chính là ngươi muốn chúng ta làm như vậy. Bản thân ngươi nói muốn khi chúng ta ra, biểu hiện phải có cái gì kinh ngạc, sùng bái. Còn nói như vậy mới có thể phụ trợ cho võ công của Khâu Xử Cơ.
Từ Phi cũng gật đầu với bộ dạng vô tội, vai diễn này quả thật quá oan ức rồi.
Bắc Tống Phong Lưu
Đánh giá:
Truyện Bắc Tống Phong Lưu
Story
Chương 1059: Đùa mà thành thật
10.0/10 từ 34 lượt.