Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 9
73@-
[9] Chuột phi – Tuổi Tác Không Rõ
***
Đưa lưng về phía mặt trời mọc, Thư Thủy Thủy lái xe chạy về hướng tây.
Trên ghế tài xế, Thư Thủy Thủy một tay vịn tay lái, miệng ngâm nga rong biển rong biển rong biển ~ ~ ~ vui sướng bon bon lái xe, Thư Thủy Thủy thực cảm khái, thứ tiếc nuối duy nhất đại khái là xe đồ chơi không có điều hòa, bằng không chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trong sa mạc căn bản không phải vấn đề.
Lúc Thư Thủy Thủy lái xe về hướng tây, đồng thời cũng có rất nhiều xe cộ từ phía tây chạy tới thành phố Long Khải, mà Thư Thủy Thủy cũng không hề hay biết ở phía sau mình có một thiết bị giám sát loại nhỏ trong trạng thái ẩn thân vẫn luôn đồng hành cùng mình.
Cứ chạy như vậy thực không thú vị, nhất là trong sa mạc ngoại trừ cồn cát cao thấp bất đồng thì thoạt nhìn không có gì khác biệt. Cũng may Thư Thủy Thủy đã quen với loại cô độc này, cũng quen lữ hành, tâm tình vẫn rất tốt.
Thư Thủy Thủy tâm tình không tệ vẫn luôn ngâm nga với điệu nhạc rong biển mà mình yêu thích nhất.
[giống như một gốc rong biển rong biển rong biển rong biển bồng bềnh theo con sóng, rong biển rong biển rong biển rong biển….]
Thư Thủy Thủy tự nhận mình không phải là một con chuột có mới nới cũ, vì thế một bài hát nó có thể hát tới trưa, mà Cổ Lan Cố vẫn luôn bí mật quan sát cũng bị rong biển tẩy não tới trưa, cả người cũng sắp mụ mị tới nơi.
Cổ Lan Cốt cảm thấy đời này mình đại khái không muốn nhìn thấy bóng dáng cọng rong biển nữa, chính là sao chuột nhỏ loạn mã lại thích đến như vậy?
Cổ Lan Cốt cũng đang lái xe không ngừng nghỉ hướng về phía Thư Thủy Thủy, trong màn hình, chiếc xe đồ chơi đang bon bon tiến tới, hình ảnh tràn đầy hỉ cảm, Cổ Lan Cốt cảm thấy chuột nhỏ lái xe đồ chơi cưng cực kỳ.
May mắn Cổ Lan Cốt rời đi khá vội vàng nên những người khác không biết anh đang nghĩ gì, bằng không tuyệt đối sẽ cho rằng Cổ Lan Cốt đã bị nhiễm virus.
Khi mặt trời lên cao tới đỉnh, nhiệt độ đã không còn thích hợp lên đường, nếu không có lốp chống lửa thì sẽ không thể nào chịu nổi.
Huống chi trong xe còn không có điều hòa, Thư Thủy Thủy đã sớm lột mũ cùng bao tay xuống nhưng vẫn nóng không chịu nổi.
Cuối cùng không có cách nào, Thư Thủy Thủy lôi linh thạch trong linh phủ ra bố trí trận pháp ngưng sương, nó có nguyên lý tương tự trận tụ sương, chỉ là nhiệt độ thấp hơn. Thư Thủy Thủy cố ý đặt ít linh thạch, nó cũng không thật sự cần ngưng tụ sương, chẳng qua chỉ muốn hạ nhiệt một chút mà thôi.
Trận pháp làm xong, nhiệt độ nóng cháy ở xung quanh nháy mắt hạ xuống, Thư Thủy Thủy thở phào một hơi, từ linh phủ lôi ra một cây dù che nắng kích cỡ bình thường cắm xuống đất, để chiếc xe cùng trận pháp được bao phủ ở trong bóng râm.
Vì không muốn lãng phí linh thạch, cũng không ảnh hưởng việc gấp rút lên đường, Thư Thủy Thủy đơn giản làm món chè đậu xanh ướp lạnh, vừa vặn có sẵn trận pháp ngưng sương. Thư Thủy Thủy xuống xe, bắc nồi, thêm củi nấu nước. Đợi đến khi nước sôi thì Thư thủy Thủy bỏ đậu vào đồ chơi lục lạc chuẩn bị rửa: “Một, hai, ba, bốn…”
Đúng vậy, Thư Thủy Thủy làm chè đậu xanh dựa vào đếm số lượng hạt. Bé chuột bị chứng OCD đếm đủ 100 hạt đậu xanh, sau đó bỏ vào ống trúc rót nước vào rồi ôm ống trúc lắc lư hồi lâu, chờ cặn nổi lên rồi đổ ra rửa sạch lần nữa.
Bởi vì đậu không phải là đậu xanh khô nên Thư Thủy Thủy tiết kiệm được bước ngâm hạt, sau khi chế nước thì trực tiếp bỏ vào nồi nấu, sau đó lại ngâm nước lạnh cho lớp vỏ bong ra, chỉ còn lại phần hạt bên trong thì chậm rãi dùng lửa nhỏ hầm nhừ.
Bởi vì có trận ngưng sương nên cho dù đang ngồi bên cạnh đống lửa, Thư Thủy Thủy cũng không cảm thấy quá khó chịu, chuột nhỏ rung đùi đắc ý, vừa tưởng tượng món chè đậu xanh ngon lành vừa đút thêm củi.
Cứ vậy nấu một giờ, mùi thơm ngát đặc biệt của đậu xanh cũng tỏa ra, Thư Thủy Thủy vội vàng tắt lửa, làm lạnh nồi rồi gấp gáp rót chè đậu xanh vào trong hai ống trúc nhỏ.
Đặt ống trúc vào nơi có linh lực nồng đậm nhất trong trận ngưng sương, rất nhanh bên ngoài ống trúc đã xuất hiện bọt nước, sau đó chậm rãi kết thành một tầng sương trắng mỏng.
Thư Thủy Thủy để một ống trúc vào linh phủ, may mắn trong linh phủ không bị thời gian ảnh hưởng, cũng không lan truyền năng lượng, đồ đạc bỏ vào thế nào thì lúc lấy ra vẫn y như vậy. Vì thế ống chè đậu xanh kia, Thư Thủy Thủy dự định ngày mai sẽ ăn.
Thu thập xong công cụ mới sử dụng, Thư Thủy Thủy lôi ra một cái ghế nằm, xê dịch dù để ghế nằm có thể phơi nắng. Sau đó nó nằm trên chiếc ghế, đeo kính râm mini, vừa uống chè đậu xanh lạnh vừa phơi nắng.
Hành động này rõ ràng là quá làm bừa, nếu không phải có trận ngưng sương tồn tại, cho dù có chè đậu xanh ướp lạnh thì Thư Thủy Thủy cũng sẽ bị ánh mặt trời hong tới khô quắt queo. Nhưng từ xa xa nhìn lại quả thực rất thoải mái.
Một con chuột có thể hưởng thụ sinh hoạt ở bất cứ nơi đâu, không quản là nơi nào, thế giới nào, nó cũng không cảm thấy cực khổ, bởi vì nơi nào cũng đều là phong cảnh.
Ăn xong chè đậu xanh, cũng tắm nắng xong, nhiệt độ sa mạc vẫn còn rất cao, không thích hợp lên đường. Trong lúc rảnh rỗi Thư Thủy Thủy lôi ra một quyển sách nhỏ tự vẽ bằng lái cho mình, dù sao thì nó từng nghe Thư Bảo nói qua, không có bằng lái thì không được lái xe.
Thư Thủy Thủy chưa từng thấy qua dáng vẻ bằng lái thật, nhưng nó cảm thấy cái mình tự chế đã rất tỉ mỉ, chỉ còn thiếu một tấm hình mà thôi. Thư Thủy Thủy vội vàng tìm kiếm trong linh phủ, nó nhớ Thư Bảo từng chụp hình cho mình, còn rửa ra rất nhiều bức.
Cuối cùng trong sấp hình, Thư Thủy Thủy lựa chọn một tấm mình hài lòng nhất ngay ngắn chỉnh chu dán ở phía trên, bây giờ thì hoàn mỹ rồi. Cứ vậy sau một phen vất vả, thời gian đã qua một tiếng, sa mạc vẫn còn hơi nóng nhưng so với giữa trưa đã hạ nhiệt không ít.
Cầm bằng lái nóng hôi hổi mới ra lò, Thư Thủy Thủy thuần thục dập lửa trại, thu dọn trại, sau đó một lần nữa bò lên xe, chạy về hướng sa mạc vô tận.
Đến lúc hoàng hôn, Thư Thủy Thủy từ bỏ việc tự mình lái xe, chuyển sang dùng điều khiển từ xa, tựa hồ bị ánh tà dương tươi đẹp giống như khoai lang nướng ở phía trước dụ dỗ, Thư Thủy Thủy tự nói với mình sẽ không quy phục, thế nhưng cuối cùng vẫn quyết định đêm nay nhất định phải ăn một củ khoai nướng.
Nghĩ tới đây, Thư Thủy Thủy ợ một tiếng.
Lại lái xe tầm ba tiếng, Thư Thủy Thủy quyết định dừng lại dựng trại nghỉ tạm thời, nhiệt độ bên ngoài đã rất thấp. Thư Thủy Thủy nhanh nhẹn dựng lều, lôi lúi ngủ lông vũ ra, đốt lửa trại, sau đó bắt đầu nướng khoai.
Ăn khoai nướng đã là chuyện một tiếng sau, nhưng loài chuột như Thư Thủy Thủy trời sinh tình cách chậm chập, dù sao một năm bốn mùa dành phần lớn thời gian để ngủ thì căn bản không thể nào là người nóng tính, Thư Thủy Thủy cảm thấy chuột sinh dài đằng đẵng, đương nhiên nên dùng để hưởng thụ, mà quá trình nướng khoai cũng là một loại hưởng thụ.
Tiểu chuột sóc không nhanh không chậm rốt cuộc cũng ôm củ khoai nướng nóng hôi hổi vào lều, sau đó từng miếng từng miếng hưởng thụ mỹ thực, lột lớp vỏ ngoài, bên trong quả nhiên có màu da cam y hệt ráng chiều, nhè nhẹ bốc hơi nóng cùng hương vị thơm ngon.
Thư Thủy Thủy cắn một ngụm, nhất thời vị thơm mát lan đầy khoang miệng, lớp vỏ khoai mặc dù có một chút cháy đen nhưng hương vị bên trong lại càng đậm đà hơn, khoai lang được trận pháp bồi dưỡng có chất lượng rất tốt, mùi vị chưa từng làm Thư Thủy Thủy thất vọng.
Có một củ khoai nướng làm ấm bụng, Thư Thủy Thủy cảm thấy lạnh giá bên ngoài cũng không tính là gì, nhất là sau khi rửa mặt, tắt đèn bàn năng lượng mặt trời, tiến vào trong túi ngủ lông vũ, ấm áp vây lấy Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy buồn ngủ ngáp một cái, chỉ mới ngáp được phân nửa đã say ngủ tiến vào mộng đẹp.
Cùng lúc đó vài đội người ở trong sa mạc run lập cập chống chọi giá rét, vừa than vãn thời tiết này không phải dành cho người sống vừa châm củi vào đống lửa trại, chỉ có một mình Cổ Lan Cốt không biết mệt mỏi chạy không ngừng nghỉ.
Ngày hôm sau, lộ trình vẫn khá dài, so với Thư Thủy Thủy thì những người khác không thuận lợi như vậy, trong sa mạc có ẩn dấu nhiều bãi cát lún, với trọng lượng của Thư Thủy Thủy, cho dù lái xe đồ chơi chạy ngang qua cũng không thành vấn đề, thế nhưng nhân loại thì không nhất định, vận may không tốt thì cho dù kịp phản ứng cũng không thể chạy ra được.
Ngày thứ ba, Thư Thủy Thủy cũng xuất phát từ sớm, vì tự cổ vũ bản thân, thậm chí lúc sáng sớm đã nhảy một bài múa rong biển.
Cổ Lan Cốt chỉ mới ngủ một hồi đã bị hai chữ rong biển đánh thức, nhìn vật nhỏ loạn mã tràn đầy sức sống, Cổ Lan Cốt một lần nữa xác thực vật nhỏ thuộc về loài chuột, loài này có sức sống cùng sinh mệnh cực kỳ ngoan cường, chỉ là không biết vì sao chuột lại thích rong biển đến như vậy.
Nhảy điệu rong biển xong, Thư Thủy Thủy cảm thấy hôm nay lại là một ngày tốt đẹp, lên xe, khởi động, xuất phát!
Tốt đẹp chính là một ngày rong ruổi trên đường, sau đó lại nghênh đón ánh tà dương màu da cam ngọt ngào.
Hôm nay dừng xe tương đối sớm, lúc này Thư Thủy Thủy đã nướng khoai không sai biệt lắm, bởi vì Thư Thủy Thủy đột nhiên muốn ăn khoai nướng có màu da cam như mặt trời.
Vì thế lều còn chưa dựng đã vội vàng nướng khoai, liên tục ăn khoai nướng ba ngày, Thư Thủy Thủy cảm thấy nếu như ngày mai mặt trời không đỏ như vậy nữa thì có thể nghĩ tới chuyện ăn khoai tây nướng.
Dùng cành cây lật mặt khoai lang, Thư Thủy Thủy đột nhiên muốn đi vệ sinh, vì thế nó quay cái đầu nhỏ nhìn nhìn xung quanh, quyết định lựa chọn một nơi phía bên trái.
Biển cát mờ mịt, Thư Thủy Thủy cũng không lo lắng có người nhìn lén, vì thế nó lạch bạch chầm chậm chạy đi.
Thế nhưng lúc đi vệ sinh xong chuẩn bị quay trở lại thì Thư Thủy Thủy nghe thấy có tiếng của nhân loại, đồng thời còn có tiếng xe ô tô, khởi nguồn âm thanh lại tới từ hướng mình nướng khoai vừa nãy.
Thư Thủy Thủy lặng lẽ bò lên sườn cát, sau đó nhìn thấy tình cảnh trước mắt. Là hai chiếc xe việt dã, hết thảy có bảy người, tựa hồ là đang đi tới vừa vặn trùng đường với nó, lúc này cả hai chiếc xe đều ngừng lại, hiển nhiên cũng chú ý tới chiếc xe đồ chơi ở giữa đường cùng đống lửa trại.
Người trên xe lục tục bước xuống, một người trong đám thử dò xét đá đá chiếc xe đồ chơi, không phát hiện gì dị thường thì một cước đá bay, chiếc xe đồ chơi lăn cun cút ra xa: “Mẹ kiếp, thằng khốn nào bày xe đồ chơi ở đây vậy, đúng là dọa người mà.”
Bên cạnh có người kéo kéo người đá chiếc xe đồ chơi kia, chỉ về hướng chiếc xe chạy tới: “Vẫn còn dấu bánh xe, tên thần kinh nào thế mà lại chơi trò điều khiển xe đồ chơi trong sa mạc vậy chứ?”
Thư Thủy Thủy trốn phía sau cồn cát phồng má, thực đau lòng cho số phận của chiếc xe, nhưng nó không dám tùy tiện xông ra, dù sao thì nó cũng chỉ là một con chuột nhỏ yếu, bất lực, đáng thương, không thể nào đánh lại năm người đàn ông lực lưỡng cường tráng.
“Dấu bánh xe không thích hợp.” Một người cầm ống dòm men xem dấu bánh xe quan sát: “Dấu vết kéo dài quá xa, căn bản đã sớm vượt qua phạm vi điều khiển, thế nhưng xung quanh không hề phát hiện dấu vết hoạt động của người nào khác.”
“Thơm quá, tao ngửi thấy mùi khoai nướng.” Bảy người này thoạt nhìn cũng không có tính kỷ luật, mỗi người đều làm chuyện của mình, có người phát hiện khoai nướng ở bên đống lửa liền dùng cành cây khều ra, sau đó gấp gáp dùng tay cầm lên, mặc dù nóng tới mức phải thẩy qua thẩy lại vài lần nhưng vẫn bẻ củ khoai ra.
Mùi khoai nướng nhất thời tỏa ra, người đàn ông dùng ống dòm quan sát vết bánh xe cũng quay đầu nhìn lại, thấy khoai nướng thì nhíu mày: “Đừng động, phụ cận khẳng định có người!”
“Này là cái gì vậy?” Một người chỉ vào chuỗi dấu chân của Thư Thủy Thủy lưu lại.
Nhất thời ánh mắt đám người theo hướng vết chân nhìn qua, Thư Thủy Thủy sợ tới rụt đầu, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Hình như…. tao thấy một đôi tai lông xù?”
“Tao cũng thấy, núp ở phía sau gò cát.”
“Là động vật gì à? Thật kỳ quái, hoàn cảnh này mà vẫn có sinh vật sinh tồn được à?”
“…”
Nương theo tiếng nghị luận xôn xao, Thư Thủy Thủy nghe thấy tiếng bước chân tiến tới gần. Tuy từ tình huống trước mắt phán đoán, bảy người này rõ ràng không phải đoàn đội cường đại, nội bộ khá rời rạc, cũng không được huấn luyện kỹ càng, thế nhưng vẫn là bảy nhân loại cao lớn.
Thư Thủy Thủy đột nhiên nghĩ tới câu chuyện bảy chú lùn cùng công chúa bạch tuyết, đáng tiếc dáng dấp của nó không phải thuần trắng, bảy người kia cũng không thấp. Thư Thủy Thủy không để ý tới xe cùng khoai nướng, lập tức co cẳng bỏ chạy.
Thế nhưng bảy người này tuy tổ chức kỷ luật không chặt chẽ nhưng vũ khí mang theo lại không ít, Thư Thủy Thủy nhanh chóng bị một tấm lưới bắn tới bao phủ, một người đắc ý tiến tới túm túi lưới nói: “Xem ra tối nay không chỉ có khoai lang nướng mà còn có thịt quay để ăn.”
*
[tác giả] Thư Thủy Thủy nghiêm túc giảng đạo lý: “Vị chuột đồng thật sự ăn không ngon.”
Anh hùng cứu chuột đang trên đường Cổ Lan Cốt: “A Thủy, chờ tôi.”
Thư Thủy Thủy nghiêm túc tranh thủ cơ hội cầu sinh: “Tui biết khiêu vũ, tui biết ca hát, tui múa điệu rong biển cho mấy người coi được không?”
Cổ Lan Cốt: “Phỏng chừng không chờ được mất, giọng hát cực kỳ kh*ng b*.”
[end 9]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
[9] Chuột phi – Tuổi Tác Không Rõ
***
Đưa lưng về phía mặt trời mọc, Thư Thủy Thủy lái xe chạy về hướng tây.
Trên ghế tài xế, Thư Thủy Thủy một tay vịn tay lái, miệng ngâm nga rong biển rong biển rong biển ~ ~ ~ vui sướng bon bon lái xe, Thư Thủy Thủy thực cảm khái, thứ tiếc nuối duy nhất đại khái là xe đồ chơi không có điều hòa, bằng không chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trong sa mạc căn bản không phải vấn đề.
Lúc Thư Thủy Thủy lái xe về hướng tây, đồng thời cũng có rất nhiều xe cộ từ phía tây chạy tới thành phố Long Khải, mà Thư Thủy Thủy cũng không hề hay biết ở phía sau mình có một thiết bị giám sát loại nhỏ trong trạng thái ẩn thân vẫn luôn đồng hành cùng mình.
Cứ chạy như vậy thực không thú vị, nhất là trong sa mạc ngoại trừ cồn cát cao thấp bất đồng thì thoạt nhìn không có gì khác biệt. Cũng may Thư Thủy Thủy đã quen với loại cô độc này, cũng quen lữ hành, tâm tình vẫn rất tốt.
Thư Thủy Thủy tâm tình không tệ vẫn luôn ngâm nga với điệu nhạc rong biển mà mình yêu thích nhất.
[giống như một gốc rong biển rong biển rong biển rong biển bồng bềnh theo con sóng, rong biển rong biển rong biển rong biển….]
Thư Thủy Thủy tự nhận mình không phải là một con chuột có mới nới cũ, vì thế một bài hát nó có thể hát tới trưa, mà Cổ Lan Cố vẫn luôn bí mật quan sát cũng bị rong biển tẩy não tới trưa, cả người cũng sắp mụ mị tới nơi.
Cổ Lan Cốt cảm thấy đời này mình đại khái không muốn nhìn thấy bóng dáng cọng rong biển nữa, chính là sao chuột nhỏ loạn mã lại thích đến như vậy?
Cổ Lan Cốt cũng đang lái xe không ngừng nghỉ hướng về phía Thư Thủy Thủy, trong màn hình, chiếc xe đồ chơi đang bon bon tiến tới, hình ảnh tràn đầy hỉ cảm, Cổ Lan Cốt cảm thấy chuột nhỏ lái xe đồ chơi cưng cực kỳ.
May mắn Cổ Lan Cốt rời đi khá vội vàng nên những người khác không biết anh đang nghĩ gì, bằng không tuyệt đối sẽ cho rằng Cổ Lan Cốt đã bị nhiễm virus.
Khi mặt trời lên cao tới đỉnh, nhiệt độ đã không còn thích hợp lên đường, nếu không có lốp chống lửa thì sẽ không thể nào chịu nổi.
Huống chi trong xe còn không có điều hòa, Thư Thủy Thủy đã sớm lột mũ cùng bao tay xuống nhưng vẫn nóng không chịu nổi.
Cuối cùng không có cách nào, Thư Thủy Thủy lôi linh thạch trong linh phủ ra bố trí trận pháp ngưng sương, nó có nguyên lý tương tự trận tụ sương, chỉ là nhiệt độ thấp hơn. Thư Thủy Thủy cố ý đặt ít linh thạch, nó cũng không thật sự cần ngưng tụ sương, chẳng qua chỉ muốn hạ nhiệt một chút mà thôi.
Trận pháp làm xong, nhiệt độ nóng cháy ở xung quanh nháy mắt hạ xuống, Thư Thủy Thủy thở phào một hơi, từ linh phủ lôi ra một cây dù che nắng kích cỡ bình thường cắm xuống đất, để chiếc xe cùng trận pháp được bao phủ ở trong bóng râm.
Vì không muốn lãng phí linh thạch, cũng không ảnh hưởng việc gấp rút lên đường, Thư Thủy Thủy đơn giản làm món chè đậu xanh ướp lạnh, vừa vặn có sẵn trận pháp ngưng sương. Thư Thủy Thủy xuống xe, bắc nồi, thêm củi nấu nước. Đợi đến khi nước sôi thì Thư thủy Thủy bỏ đậu vào đồ chơi lục lạc chuẩn bị rửa: “Một, hai, ba, bốn…”
Đúng vậy, Thư Thủy Thủy làm chè đậu xanh dựa vào đếm số lượng hạt. Bé chuột bị chứng OCD đếm đủ 100 hạt đậu xanh, sau đó bỏ vào ống trúc rót nước vào rồi ôm ống trúc lắc lư hồi lâu, chờ cặn nổi lên rồi đổ ra rửa sạch lần nữa.
Bởi vì đậu không phải là đậu xanh khô nên Thư Thủy Thủy tiết kiệm được bước ngâm hạt, sau khi chế nước thì trực tiếp bỏ vào nồi nấu, sau đó lại ngâm nước lạnh cho lớp vỏ bong ra, chỉ còn lại phần hạt bên trong thì chậm rãi dùng lửa nhỏ hầm nhừ.
Bởi vì có trận ngưng sương nên cho dù đang ngồi bên cạnh đống lửa, Thư Thủy Thủy cũng không cảm thấy quá khó chịu, chuột nhỏ rung đùi đắc ý, vừa tưởng tượng món chè đậu xanh ngon lành vừa đút thêm củi.
Cứ vậy nấu một giờ, mùi thơm ngát đặc biệt của đậu xanh cũng tỏa ra, Thư Thủy Thủy vội vàng tắt lửa, làm lạnh nồi rồi gấp gáp rót chè đậu xanh vào trong hai ống trúc nhỏ.
Đặt ống trúc vào nơi có linh lực nồng đậm nhất trong trận ngưng sương, rất nhanh bên ngoài ống trúc đã xuất hiện bọt nước, sau đó chậm rãi kết thành một tầng sương trắng mỏng.
Thư Thủy Thủy để một ống trúc vào linh phủ, may mắn trong linh phủ không bị thời gian ảnh hưởng, cũng không lan truyền năng lượng, đồ đạc bỏ vào thế nào thì lúc lấy ra vẫn y như vậy. Vì thế ống chè đậu xanh kia, Thư Thủy Thủy dự định ngày mai sẽ ăn.
Thu thập xong công cụ mới sử dụng, Thư Thủy Thủy lôi ra một cái ghế nằm, xê dịch dù để ghế nằm có thể phơi nắng. Sau đó nó nằm trên chiếc ghế, đeo kính râm mini, vừa uống chè đậu xanh lạnh vừa phơi nắng.
Hành động này rõ ràng là quá làm bừa, nếu không phải có trận ngưng sương tồn tại, cho dù có chè đậu xanh ướp lạnh thì Thư Thủy Thủy cũng sẽ bị ánh mặt trời hong tới khô quắt queo. Nhưng từ xa xa nhìn lại quả thực rất thoải mái.
Một con chuột có thể hưởng thụ sinh hoạt ở bất cứ nơi đâu, không quản là nơi nào, thế giới nào, nó cũng không cảm thấy cực khổ, bởi vì nơi nào cũng đều là phong cảnh.
Ăn xong chè đậu xanh, cũng tắm nắng xong, nhiệt độ sa mạc vẫn còn rất cao, không thích hợp lên đường. Trong lúc rảnh rỗi Thư Thủy Thủy lôi ra một quyển sách nhỏ tự vẽ bằng lái cho mình, dù sao thì nó từng nghe Thư Bảo nói qua, không có bằng lái thì không được lái xe.
Thư Thủy Thủy chưa từng thấy qua dáng vẻ bằng lái thật, nhưng nó cảm thấy cái mình tự chế đã rất tỉ mỉ, chỉ còn thiếu một tấm hình mà thôi. Thư Thủy Thủy vội vàng tìm kiếm trong linh phủ, nó nhớ Thư Bảo từng chụp hình cho mình, còn rửa ra rất nhiều bức.
Cuối cùng trong sấp hình, Thư Thủy Thủy lựa chọn một tấm mình hài lòng nhất ngay ngắn chỉnh chu dán ở phía trên, bây giờ thì hoàn mỹ rồi. Cứ vậy sau một phen vất vả, thời gian đã qua một tiếng, sa mạc vẫn còn hơi nóng nhưng so với giữa trưa đã hạ nhiệt không ít.
Cầm bằng lái nóng hôi hổi mới ra lò, Thư Thủy Thủy thuần thục dập lửa trại, thu dọn trại, sau đó một lần nữa bò lên xe, chạy về hướng sa mạc vô tận.
Đến lúc hoàng hôn, Thư Thủy Thủy từ bỏ việc tự mình lái xe, chuyển sang dùng điều khiển từ xa, tựa hồ bị ánh tà dương tươi đẹp giống như khoai lang nướng ở phía trước dụ dỗ, Thư Thủy Thủy tự nói với mình sẽ không quy phục, thế nhưng cuối cùng vẫn quyết định đêm nay nhất định phải ăn một củ khoai nướng.
Nghĩ tới đây, Thư Thủy Thủy ợ một tiếng.
Lại lái xe tầm ba tiếng, Thư Thủy Thủy quyết định dừng lại dựng trại nghỉ tạm thời, nhiệt độ bên ngoài đã rất thấp. Thư Thủy Thủy nhanh nhẹn dựng lều, lôi lúi ngủ lông vũ ra, đốt lửa trại, sau đó bắt đầu nướng khoai.
Ăn khoai nướng đã là chuyện một tiếng sau, nhưng loài chuột như Thư Thủy Thủy trời sinh tình cách chậm chập, dù sao một năm bốn mùa dành phần lớn thời gian để ngủ thì căn bản không thể nào là người nóng tính, Thư Thủy Thủy cảm thấy chuột sinh dài đằng đẵng, đương nhiên nên dùng để hưởng thụ, mà quá trình nướng khoai cũng là một loại hưởng thụ.
Tiểu chuột sóc không nhanh không chậm rốt cuộc cũng ôm củ khoai nướng nóng hôi hổi vào lều, sau đó từng miếng từng miếng hưởng thụ mỹ thực, lột lớp vỏ ngoài, bên trong quả nhiên có màu da cam y hệt ráng chiều, nhè nhẹ bốc hơi nóng cùng hương vị thơm ngon.
Thư Thủy Thủy cắn một ngụm, nhất thời vị thơm mát lan đầy khoang miệng, lớp vỏ khoai mặc dù có một chút cháy đen nhưng hương vị bên trong lại càng đậm đà hơn, khoai lang được trận pháp bồi dưỡng có chất lượng rất tốt, mùi vị chưa từng làm Thư Thủy Thủy thất vọng.
Có một củ khoai nướng làm ấm bụng, Thư Thủy Thủy cảm thấy lạnh giá bên ngoài cũng không tính là gì, nhất là sau khi rửa mặt, tắt đèn bàn năng lượng mặt trời, tiến vào trong túi ngủ lông vũ, ấm áp vây lấy Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy buồn ngủ ngáp một cái, chỉ mới ngáp được phân nửa đã say ngủ tiến vào mộng đẹp.
Cùng lúc đó vài đội người ở trong sa mạc run lập cập chống chọi giá rét, vừa than vãn thời tiết này không phải dành cho người sống vừa châm củi vào đống lửa trại, chỉ có một mình Cổ Lan Cốt không biết mệt mỏi chạy không ngừng nghỉ.
Ngày hôm sau, lộ trình vẫn khá dài, so với Thư Thủy Thủy thì những người khác không thuận lợi như vậy, trong sa mạc có ẩn dấu nhiều bãi cát lún, với trọng lượng của Thư Thủy Thủy, cho dù lái xe đồ chơi chạy ngang qua cũng không thành vấn đề, thế nhưng nhân loại thì không nhất định, vận may không tốt thì cho dù kịp phản ứng cũng không thể chạy ra được.
Ngày thứ ba, Thư Thủy Thủy cũng xuất phát từ sớm, vì tự cổ vũ bản thân, thậm chí lúc sáng sớm đã nhảy một bài múa rong biển.
Cổ Lan Cốt chỉ mới ngủ một hồi đã bị hai chữ rong biển đánh thức, nhìn vật nhỏ loạn mã tràn đầy sức sống, Cổ Lan Cốt một lần nữa xác thực vật nhỏ thuộc về loài chuột, loài này có sức sống cùng sinh mệnh cực kỳ ngoan cường, chỉ là không biết vì sao chuột lại thích rong biển đến như vậy.
Nhảy điệu rong biển xong, Thư Thủy Thủy cảm thấy hôm nay lại là một ngày tốt đẹp, lên xe, khởi động, xuất phát!
Tốt đẹp chính là một ngày rong ruổi trên đường, sau đó lại nghênh đón ánh tà dương màu da cam ngọt ngào.
Hôm nay dừng xe tương đối sớm, lúc này Thư Thủy Thủy đã nướng khoai không sai biệt lắm, bởi vì Thư Thủy Thủy đột nhiên muốn ăn khoai nướng có màu da cam như mặt trời.
Vì thế lều còn chưa dựng đã vội vàng nướng khoai, liên tục ăn khoai nướng ba ngày, Thư Thủy Thủy cảm thấy nếu như ngày mai mặt trời không đỏ như vậy nữa thì có thể nghĩ tới chuyện ăn khoai tây nướng.
Dùng cành cây lật mặt khoai lang, Thư Thủy Thủy đột nhiên muốn đi vệ sinh, vì thế nó quay cái đầu nhỏ nhìn nhìn xung quanh, quyết định lựa chọn một nơi phía bên trái.
Biển cát mờ mịt, Thư Thủy Thủy cũng không lo lắng có người nhìn lén, vì thế nó lạch bạch chầm chậm chạy đi.
Thế nhưng lúc đi vệ sinh xong chuẩn bị quay trở lại thì Thư Thủy Thủy nghe thấy có tiếng của nhân loại, đồng thời còn có tiếng xe ô tô, khởi nguồn âm thanh lại tới từ hướng mình nướng khoai vừa nãy.
Thư Thủy Thủy lặng lẽ bò lên sườn cát, sau đó nhìn thấy tình cảnh trước mắt. Là hai chiếc xe việt dã, hết thảy có bảy người, tựa hồ là đang đi tới vừa vặn trùng đường với nó, lúc này cả hai chiếc xe đều ngừng lại, hiển nhiên cũng chú ý tới chiếc xe đồ chơi ở giữa đường cùng đống lửa trại.
Người trên xe lục tục bước xuống, một người trong đám thử dò xét đá đá chiếc xe đồ chơi, không phát hiện gì dị thường thì một cước đá bay, chiếc xe đồ chơi lăn cun cút ra xa: “Mẹ kiếp, thằng khốn nào bày xe đồ chơi ở đây vậy, đúng là dọa người mà.”
Bên cạnh có người kéo kéo người đá chiếc xe đồ chơi kia, chỉ về hướng chiếc xe chạy tới: “Vẫn còn dấu bánh xe, tên thần kinh nào thế mà lại chơi trò điều khiển xe đồ chơi trong sa mạc vậy chứ?”
Thư Thủy Thủy trốn phía sau cồn cát phồng má, thực đau lòng cho số phận của chiếc xe, nhưng nó không dám tùy tiện xông ra, dù sao thì nó cũng chỉ là một con chuột nhỏ yếu, bất lực, đáng thương, không thể nào đánh lại năm người đàn ông lực lưỡng cường tráng.
“Dấu bánh xe không thích hợp.” Một người cầm ống dòm men xem dấu bánh xe quan sát: “Dấu vết kéo dài quá xa, căn bản đã sớm vượt qua phạm vi điều khiển, thế nhưng xung quanh không hề phát hiện dấu vết hoạt động của người nào khác.”
“Thơm quá, tao ngửi thấy mùi khoai nướng.” Bảy người này thoạt nhìn cũng không có tính kỷ luật, mỗi người đều làm chuyện của mình, có người phát hiện khoai nướng ở bên đống lửa liền dùng cành cây khều ra, sau đó gấp gáp dùng tay cầm lên, mặc dù nóng tới mức phải thẩy qua thẩy lại vài lần nhưng vẫn bẻ củ khoai ra.
Mùi khoai nướng nhất thời tỏa ra, người đàn ông dùng ống dòm quan sát vết bánh xe cũng quay đầu nhìn lại, thấy khoai nướng thì nhíu mày: “Đừng động, phụ cận khẳng định có người!”
“Này là cái gì vậy?” Một người chỉ vào chuỗi dấu chân của Thư Thủy Thủy lưu lại.
Nhất thời ánh mắt đám người theo hướng vết chân nhìn qua, Thư Thủy Thủy sợ tới rụt đầu, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Hình như…. tao thấy một đôi tai lông xù?”
“Tao cũng thấy, núp ở phía sau gò cát.”
“Là động vật gì à? Thật kỳ quái, hoàn cảnh này mà vẫn có sinh vật sinh tồn được à?”
“…”
Nương theo tiếng nghị luận xôn xao, Thư Thủy Thủy nghe thấy tiếng bước chân tiến tới gần. Tuy từ tình huống trước mắt phán đoán, bảy người này rõ ràng không phải đoàn đội cường đại, nội bộ khá rời rạc, cũng không được huấn luyện kỹ càng, thế nhưng vẫn là bảy nhân loại cao lớn.
Thư Thủy Thủy đột nhiên nghĩ tới câu chuyện bảy chú lùn cùng công chúa bạch tuyết, đáng tiếc dáng dấp của nó không phải thuần trắng, bảy người kia cũng không thấp. Thư Thủy Thủy không để ý tới xe cùng khoai nướng, lập tức co cẳng bỏ chạy.
Thế nhưng bảy người này tuy tổ chức kỷ luật không chặt chẽ nhưng vũ khí mang theo lại không ít, Thư Thủy Thủy nhanh chóng bị một tấm lưới bắn tới bao phủ, một người đắc ý tiến tới túm túi lưới nói: “Xem ra tối nay không chỉ có khoai lang nướng mà còn có thịt quay để ăn.”
*
[tác giả] Thư Thủy Thủy nghiêm túc giảng đạo lý: “Vị chuột đồng thật sự ăn không ngon.”
Anh hùng cứu chuột đang trên đường Cổ Lan Cốt: “A Thủy, chờ tôi.”
Thư Thủy Thủy nghiêm túc tranh thủ cơ hội cầu sinh: “Tui biết khiêu vũ, tui biết ca hát, tui múa điệu rong biển cho mấy người coi được không?”
Cổ Lan Cốt: “Phỏng chừng không chờ được mất, giọng hát cực kỳ kh*ng b*.”
[end 9]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Story
Chương 9
10.0/10 từ 39 lượt.