Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 89
100@-
Chương 89: Lái rồng
Giao long không quá thông minh cuối cùng vì uy h**p trọc trán mà từ bỏ phúc lợi xoa đầu, tuy đối với giao long mà nói, trán không trọc mới không bình thường.
So với con ếch đỏ tươi trước đó, không cần phải suy nghĩ, cấp bậc và huyết mạch của giao long khẳng định có thể nghiền ép con ếch kia, chính vì thế nên con ếch kia mới không chịu nổi uy lực của giao long nên mới rời bỏ hồ nước, sống ở trong rừng.
Thư Thủy Thủy có thể giải phóng được bàn tay vuốt trán giao long, chuyển sang trấn an vỗ vỗ đầu nó: “Xin chào bé nhõng nhẽo, bé biết đây là nơi nào không?”
Người nọ ở bên cạnh suýt chút nữa nhịn không được chọt chọt lỗ tai mình, nghi ngờ mình đã nghe nhầm, bé nhõng nhẽo? ! Có nhầm không vậy, con thú to bự này rõ ràng không dễ chọc, làm sao lại có kiểu xưng hô như vậy! Lỡ như nó không vui, há miệng táp một phát thì hai người bọn họ còn không đủ nhét kẽ răng nó.
Nhưng trong lúc người này đang sững sờ, chỉ thấy Thanh giao giống như nhấn phải công tắc gì đó, cả người đều bay vọt lên không, nước trong hồ giống như biến thành thác nước trút xuống.
Ào một tiếng, vô số bọt nước bắn tung tóe lên người nhóm Thư Thủy Thủy.
Mà Thanh giao thì lại vui vẻ giống như một đứa bé, nó đảo hai vòng trên không trung hồ nước, sau đó lăn lộn trong hồ nước, Thư Thủy Thủy và người nọ lui về sau vài bước để tránh né nước hồ sôi trào.
Trong lòng Thư Thủy Thủy có chút giật thót, hình như có thứ gì đó muốn chui lên, cuối cùng lại chẳng có gì cả, chỉ có thể bất đắc dĩ nhếch môi lộ ra nụ cười cưng chiều, Thanh giao này mặc dù trông không được thông minh lắm nhưng vẫn rất đáng yêu.
Lần đầu tiên Thư Thủy Thủy cảm thấy trụi lủi như vậy cũng rất đáng yêu.
Giao long trụi lủi vui vẻ chơi đùa trong hồ nước, nước hồ bị khuấy đến long trời lở đất, không ít tôm cá trong nước choáng váng bị hất tung lên bờ.
Ánh mắt Thư Thủy Thủy lập tức sáng ngời, cũng không để ý tới chuyện hất bọt nước, lập tức giẫm lên đá cuội cấn chân nhào tới chỗ một con cá lớn.
Thật sự là nhào, bởi vì vui sướng nên Thư Thủy Thủy nhất thời quên mất chuyện mình đã hóa hình, cho rằng mình vẫn còn là một cục lông xù nên muốn bổ nhào tới ngăn chặn con cá đang quẫy.
Ầm một tiếng.
Người nọ vẫn còn ở nguyên vị trí tránh nước theo bản năng nhếch miệng, cảm thấy đau thay: “Người anh em à, cậu ổn không vậy? Có gì luẩn quẩn trong lòng à?”
Thư Thủy Thủy cũng đau đớn chống đỡ cơ thể, con cá ở dưới thân cũng bị nện một cú ngơ ngác, có điều cái đuôi nó vẫn quật cường quẫy mạnh. Thư Thủy Thủy vội vàng đưa tay tới đè chặt đầu cá: “Tôi không sao, lần đầu làm người, xin hãy chỉ dạy nhiều hơn.”
Người nọ chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả, cuối cùng chỉ có thể lúng túng gãi đầu: “Chỉ dạy lẫn nhau, chỉ dạy lẫn nhau.”
Thật ra người nọ vẫn còn ở trong trạng thái ngơ ngác, bắt đầu từ lúc gặp con ếch biến dị đỏ rực kia, hành trình phó bản của hắn bắt đầu không đi theo lẽ thường. Nhất là hiện giờ, hắn đang trốn sau tảng đá để né bọt nước do con quái vật không biết tên vui đùa mà hất lên tung tóe, cách đó không xa còn có một người không biết tên đầy kỳ quái.
Người nọ không biết mình có nên rời đi hay không, rừng rậm xung quanh cực kỳ tươi tốt, thảm thực vật dày đặc, thoạt nhìn thì sinh vật biến dị có lẽ không ít, nếu gặp phải thứ khác thì chưa chắc có thể sống được mấy giây, còn không bằng đi theo người kỳ quái này, ít nhất cũng có chút bản lĩnh.
Thư Thủy Thủy bị cho là có chút bản lĩnh giải quyết con cá đang quẫy kịch liệt, sau khi bỏ nó vào trong linh phủ, Thư Thủy Thủy tiếp tục chạy tới nhặt đám tôm cá khác, còn có cả mấy con cua, động tác rất nghiêm túc.
Thanh giao trong hồ nước rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nó lượn lờ trên mặt nước, đầu to di chuyển theo động tác của Thư Thủy Thủy. Phát hiện Thư Thủy Thủy nhặt cá nhặt tôm thì nó hơi nghiêng đầu, suy tư một phen, sau đó nó lặn xuống đáy nước.
Một chốc sau, ào một tiếng, bọt nước văng lên bờ, đồng thời còn có cá tôm đếm không hết bị hất lên, lớn nhỏ đủ loại…
Thư Thủy Thủy nhìn đám cá tôm rơi ầm ầm trước mặt mà ngơ người.
Thanh giao hất cá tôm xong thì vội vã thò đầu, tiến tới trước mặt Thư Thủy Thủy, dán trán mình tới sát bên đầu Thư Thủy Thủy, tựa hồ đang cầu khen ngợi.
Thư Thủy Thủy: “…” Không gian linh phủ có hạn, không có khả năng chứa cả núi cá tôm như vậy, Thư Thủy Thủy chỉ có thể chọn hơn mười con cá to béo khỏe khoắn, phần còn lại thì Thư Thủy Thủy ném trở lại xuống nước.
Thanh giao thấy vậy thì ngơ ngác một hồi, sau đó oan ức rầm rì hai tiếng, thấy Thư Thủy Thủy không có động tác, chỉ tiếp tục ném cá vào hồ thì nó mới nhảy lên bờ, dùng đuôi quét một phát, cuốn toàn bộ số cá xuống hồ nước.
Tôm cá trong hồ ngày hôm nay đặc biệt ngơ ngác, có điều đám sinh vật có thể sinh sống trong hồ này đều chưa mở linh thức.
Thư Thủy Thủy đưa tay lên vỗ vỗ mặt mình, lúc là chuột thì đây chính là vị trí nang cơ má: “Số này đủ để tôi ăn thật lâu rồi, cám ơn nha bé nhõng nhẽo.”
Thanh giao vốn vẫn còn chút oan ức nghe thấy mình được gọi là bé nhõng nhẽo thì vui sướng lăn lộn trên không trung. Trấn an được Thanh giao, Thư Thủy Thủy có chút sầu lo, vốn tưởng cấp bậc linh thú như Thanh giao có thể giao lưu thuận lợi hơn con ếch kia, kết quả lại chẳng khá hơn là bao, linh trí của Thanh giao tựa hồ cũng chỉ như vậy, cho dù đã gần biến hóa nhưng thoạt nhìn giống như đứa bé không hiểu chuyện: “Bé nhõng nhẽo, tôi phải đi rồi, tôi phải đi tìm người.”
Thanh giao vốn vui vẻ lăn lộn chợt khựng lại, đôi mắt to lộ ra cảm xúc kinh hoảng và mất mát, còn có không dám tin. Cả con Thanh giao tiến tới gần, sau đó cấp tốc vây quanh Thư Thủy Thủy như xây tường thành cố thủ vây Thư Thủy Thủy ở bên trong, dáng vẻ quấn quít không cho Thư Thủy Thủy rời đi.
Người nọ trốn sau tảng đá còn tưởng quái vật muốn tấn công, quan sát một phen mới phát hiện nó chỉ quây quanh, không có hành vi xoắn chặt con mồi như loài rắn.
Thư Thủy Thủy cũng không ngờ Thanh giao lại làm vậy, xem ra Thanh giao có thể nghe hiểu lời mình nói nhưng nó không biết làm thế nào giao lưu, Thư Thủy Thủy nhất thời cũng gặp khó, an ủi vỗ đầu Thanh giao ngang bướng: “Bé nhõng nhẽo, tuy tôi biết tôi lông xù rất đáng yêu, thế nhưng tôi là chuột đứng đắn, bây giờ là người đứng đắn, không thể vứt bỏ Cốt Cốt được.”
Thanh giao uốn éo đầu, dáng vẻ Thư Thủy Thủy cứ nói thoải mái, có đánh chết tui cũng không chịu buông ra.
Thư Thủy Thủy tận tình khuyên nhủ một hồi, phát hiện Thanh giao hoàn toàn bỏ lơ ngoài tai, hoàn toàn không có tác dụng, cuối cùng Thư Thủy Thủy chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Không bằng vầy đi, bé nhõng nhẽo, bé đi cùng tôi nha.”
Lúc này ông lớn Thanh giao mới chịu quay sang, mắt chớp chớp, dùng sức gật đầu một cái, tiếp đó lại đưa trán tới. Lần này không đợi Thư Thủy Thủy kịp phản ứng, Thanh giao đã trực tiếp dúi vào đùi Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy lảo đảo té ngã, trực tiếp cưỡi lên người Thanh giao.
Thanh giao nháy mắt bay vọt lên trời, xoay vòng trên tầng trời thấp, tựa hồ đang chờ Thư Thủy Thủy thích ứng.
Thích ứng có hơi khó một chút, chuyện này còn k*ch th*ch hơn cả đi thang máy, Thư Thủy Thủy có ảo giác như khi mình lén trốn trong túi áo Thư Bảo để đi cáp treo. Cơ thể khổng lồ của Thanh giao lơ lửng giữa không trung, uốn lượn, xoay vòng, giống như trẻ con đạt được ước muốn.
Người nọ trốn sau tảng đá ngẩn người, sau đó kịp phản ứng, vội vàng chui ra, liều mạng phất tay: “Người anh em! Người anh em ới! Mang tui theo với!”
Thư Thủy Thủy còn đang khiếp sợ vì mình đang bay, nghe thấy tiếng hô thì cúi đầu nhìn xuống, suy ngẫm một phen: “Bé nhõng nhẽo, có thể dẫn cậu ta theo không?”
Thanh giao xoay một vòng, sau đó quay trở xuống bờ hồ. Người nọ theo bản năng lui về sau một bước, thật sự là con quái vật này quá dọa người, dài ít nhất ba mươi mét, đường kính cỡ hai người ôm mới vừa, quanh người bao phủ lớp vảy cứng rắn lóng lánh, móng vuốt sắc bén, đôi ngươi màu cam, nhìn thế nào cũng thấy thực không dễ chọc.
Thanh giao cọ cọ Thư Thủy Thủy, sau đó xoay người chui xuống hồ nước.
Người nọ dè dặt tiến tới, nhỏ giọng hỏi: “Người anh em, sao nó chui xuống nước rồi? Hay là chúng ta thừa dịp này chuồn đi đi?”
Thư Thủy Thủy không chút do dự lắc đầu: “Có thú cưỡi sao lại phải đi bộ, jiojio của tôi không mang giày, jiojio của tôi không muốn đi bộ.”
Người nọ: “…” Không muốn đi bộ cũng thôi đi, sao lại phải đùn đẩy lý do lý trấu cho giày cho chân chứ? Hơn nữa jiojio là phát âm kỳ quái gì vậy? Người này rốt cuộc là người ở đâu vậy? Sao mình có cảm giác chưa từng nghe thấy phát âm này ấy nhỉ?
“Người anh em à, tôi là Lâm Hoang, tinh cầu Thương Nhiếp.” Người nọ tuy có một bụng nghi vấn nhưng vẫn đưa tay tới.
Thư Thủy Thủy cũng giơ bàn tay tái nhợt nắm một chút, tỉnh bơ đáp lại: “Người anh em, tôi là Thư Thủy Thủy, tinh cầu Thương Chiến.”
Lâm Hoang gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua quần áo của Thư Thủy Thủy: “Thủy tiên sinh, sao cậu ăn mặc kiểu này vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Thư Thủy Thủy gãi đầu, nếu nói đã xảy ra chuyện thì cũng không sai, chính là mình đột nhiên biến hóa: “Ừm, xảy ra chuyện gấp quá nên không kịp mặc quần.”
“…” Lâm Hoang lúng túng ho khan một tiếng: “Tui hiểu! Tui hiểu mà! Xem ra tình cảm của cậu và vị kia trong nhà rất tốt.”
Thư Thủy Thủy có hơi kinh ngạc: “Không ngờ cậu thông minh như vậy, đúng là tình cảm của tôi và Cốt Cốt nhà tôi rất tốt, tốt nhất, tốt vô địch luôn!”
Lâm Hoang yên lặng hai giây, sau đó cười ha ha: “Tui rất thích tính cách thẳng thắn vô tư của Thủy tiên sinh.”
Thư Thủy Thủy nghiêng đầu: “Thẳng thắn vô tư? Còn có thể dùng như vậy à?”
“Đương nhiên rồi.”
Thư Thủy Thủy: “Ồ.”
Ào một tiếng, Thanh giao một lần nữa vọt ra khỏi mặt nước, có điều lần này trong miệng Thanh giao ngậm một đống đồ vật, là một đống cành lộn xộn, cách lớp màn nước nên nhìn không rõ lắm, trông giống như cành cây.
Mãi đến khi thanh giao cấp tốc vọt tới trước mặt Thư Thủy Thủy, miệng buông lỏng thì hai người mới nhìn rõ thứ mà nó ngậm trong miệng là gì.
Thư Thủy Thủy thật sự giật mình, quả thực là không thể nào hiểu được.
Người nọ cũng rất ngạc nhiên, chỉ thứ trên mặt đất: “Này này này… sao trông giống sừng của nó quá vậy? Lại còn nhiều như vậy, một, hai, ba, bốn…”
Thư Thủy Thủy cũng nhìn thấy, đó là sừng rồng! Xếp thành một ngọn núi nhỏ, tổng cộng tám cặp! Nhưng vì sao chứ? Sao Thanh giao lại có nhiều sừng rồng như vậy?
Một đống sừng to như vậy, chẳng lẽ giao long có thể lột sừng? Chưa từng nghe Thư Bảo nói! Hay nó là giao long khác thường, không đi theo lẽ thường? Nhưng nếu giao long lột xác, như vậy sau này làm thế nào hóa rồng? Sừng rồng trưởng thành không phải là tiêu chí của giao long hóa rồng à?
Thư Thủy Thủy cũng không phải chuột sinh trưởng ở đại lục tu chân, nhất thời không thể nào hiểu được. Nhìn núi sừng, Thư Thủy Thủy có chút khó khăn, mặc dù không lớn lên ở thế giới tu chân nhưng Thư Thủy Thủy cũng biết sừng rồng rất hiếm có, cho dù đây không phải sừng rồng thật sự, nhưng sừng của giao long hóa rồng cũng là trân bảo hiếm thế: “Bé nhõng nhẽo, mấy cái sừng này là của bé hả?”
Giao long gật đầu, sau đó dùng đầu đẩy mớ sừng kia tới gần Thư Thủy Thủy hơn, ý tứ rõ ràng là muốn tặng cho Thư Thủy Thủy!
Thư Thủy Thủy bất đắc dĩ giơ tay: “Nhưng nhiều như vậy không chứa nổi!” Có lẽ cũng chỉ có một mình Thư Thủy Thủy đối mặt với thiên tài địa bảo nhưng lại phải buồn bực vì không chứa nổi.
Giao long khựng một chốc, sau đó chán chường nằm rạp trên mặt đất, tựa hồ muốn từ bỏ số sừng này nhưng lại không nỡ.
Nhìn giao long như vậy, Thư Thủy Thủy đột nhiên nhớ tới trong số bảo bối Thư Bảo cho mình có mấy chiếc nhẫn trữ vật.
Nhẫn! Đột nhiên Thư Thủy Thủy thông suốt, sau đó từ trong linh phủ móc ra một chiếc nhẫn, chính là chiếc nhẫn lấy được trong phó bản của Lê Mộng, chiếc còn lại đang đeo trên tay Cổ Lan Cốt.
Tự nhiên nghĩ tới gì đó, Thư Thủy Thủy nhếch miệng lộ ra nụ cười gian xảo nhưng thoáng chốc nó đã biến mất.
Lâm Hoang trùng hợp bắt gặp được nụ cười chợt lóe, trong lòng có hơi giật thót, nháy mắt vừa nãy, khí chất của người trước mặt đã thay đổi hoàn toàn! Lâm Hoang không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào, khi lần đầu tiên nhìn thấy Thư Thủy Thủy, ấn tượng đầu tiên chính là sạch sẽ, sạch sẽ như một cụm mây bay bổng, lại giống như kẹo bông, kéo dài, mềm mại, ngọt ngào.
Nhất là lúc cười rộ lên, ánh mắt khẽ cong làm người của toàn thế giới phải tin tưởng vô điều kiện.
Ngay lúc Thư Thủy Thủy lấy ra một chiếc nhẫn thì lộ ra nụ cười có chút giả dối, khí chất sạch sẽ nháy mắt biến thành một bé cáo nhỏ, xảo quyệt lại dí dỏm, còn mang theo chút kiêu ngạo.
“Sao lại nhìn tôi như vậy? Không nhận ra tôi nữa à?” Thư Thủy Thủy ngẩng đầu lên thì bắt gặp vẻ mặt đờ đẫn của Lâm Hoang.
“Không có không có không có!” Lâm Hoang theo bản năng phủ nhận liên tục ba tiếng: “Tôi chỉ đang nghĩ tới chuyện khác thôi.”
Thư Thủy Thủy ồ lên một tiếng: “Chuyện gì mà mất cả hồn vía thế?”
“Không có gì, kế tiếp chúng ta phải làm gì đây?” Lâm Hoang dời tầm mắt, trong lòng có chút kinh hoảng, nghĩ tới quyết định ở lại của mình có phải hành vi muốn tìm đường chết hay không, vị Thư Thủy Thủy này đột nhiên làm người ta cảm thấy thực lo lắng, chẳng những có thể làm quái vật biến dị nghe lời răm rắp, hơn nữa nụ cười khi nãy giống như bóng ma ghim sâu trong lòng, không thể nào xua tan.
Thư Thủy Thủy cũng không cố chấp tra hỏi, đặt lực chú ý vào chiếc nhẫn. Nếu không có gì bất ngờ thì chiếc nhẫn này có kích cỡ phù hợp hoàn mỹ với ngón áp út của mình, giống như được chế tạo riêng vậy. Vì thế đây thật sự là trùng hợp? Lê Mộng và mình, Úy Lan và Cổ Lan Cốt, thật sự không có liên hệ gì sao? Nghi vấn này một lần nữa xông lên đầu.
Đeo nhẫn vào ngón vô danh, nháy mắt nhẫn đeo vào tay, chiếc nhẫn vốn bình thường không có gì lạ lóe lên một vệt sáng, ngay sau đó trong đầu Thư Thủy Thủy tiếp nhận một đoạn thông tin, là thông tin công năng thật sự của nhẫn.
Thoát khỏi sinh tử luân hồi, du hành ba ngàn hư không, linh hồn không tan biến, nhân quả không dứt.
Chỉ vài chữ ngắn ngủi đã giải thích rõ về chiếc nhẫn này. Trái tim Thư Thủy Thủy đập mạnh, là một con chuột tu hành, tự nhiên nó hiểu rõ cái gì là sinh tử luân hồi, cái gì là ba ngàn hư không.
Sinh tử luân hồi chính là thiên đạo luân hồi, không phi thăng thành tiên thì không thể nào thoát được. Ba ngàn hư không chính là phá vỡ hư không, ba ngàn thế giới, không thành tiên thì không thể nào vượt qua.
Ba ngàn thế giới là cách nói của người tu hành, dùng cách lý giải của thế giới này thì chính là vũ trụ và thời không song song. Mỗi thời không đều có quy tắc của mình, tu sĩ có thực lực mạnh mẽ sau khi trải qua độ kiếp phi thăng thành tiên mới có thể vượt qua lá chắn ngăn cách.
Nhưng phi thăng thành tiên cuối cùng chỉ là truyền thuyết, Thư Thủy Thủy sinh ra trên địa cầu ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Ngay cả Thư Bảo cũng nói trong vạn người không có nổi một người có thể phi thăng thành tiên, đủ để thấy độ khó của nó.
Mà chiếc nhẫn này lại có năng lực mà người độ kiếp phi thăng mới có thể nắm giữ, chỉ sợ nó đã không còn là phạm trù thần khí nữa rồi, trên thần khí còn có cấp bậc nào? Siêu thần khí?
Khó trách Lê Mộng và Úy Lan cuối cùng có thể đạt được ước muốn, cho dù thân phận của Lê Mộng đặc biệt, có được chiếc nhẫn này thì tất cả quy tắc vũ trụ sẽ không thể kiềm chân hai người, không quản luân hồi như thế nào, cuối cùng bọn họ cũng sẽ gặp nhau, linh hồn bất diệt, nhân quả không dứt.
Thư Thủy Thủy sờ tai, có chút cảm thấy vui sướng. Nếu vậy có phải mình và Cốt Cốt cũng không bị ràng buộc không? Nếu là trạng thái lông xù, Thư Thủy Thủy vui vẻ như vậy có lẽ lỗ tai đã run rẩy không ngừng.
Thư Thủy Thủy hơi xoay chuyển ý nghĩ một chút, thu hết số sừng rồng trước mặt vào nhẫn không gian. Từ xưa tới nay, linh khí thuộc loại nhẫn rất dễ luyện ra thuộc tính trữ vật, chiếc nhẫn có thể vượt khỏi sự khống chế của thời không này lại càng không cần phải nói. Không gian của nó là vô hạn và vô nghĩa, thuộc tính không gian của nó vượt trội hơn không gian lưu trữ cố định, có được chiếc nhẫn này tương đương có một không gian vô hạn.
Lâm Hoang ở bên cạnh lộ ra biểu cảm sửng sốt, miệng há to nhưng không dám nói nhiều, có lẽ đó là một thiết bị gấp không gian, mặc dù hắn thật sự không biết thiết bị đó nằm ở đâu trên nửa thân người tr*n tr** của Thư Thủy Thủy.
Lúc này Thư Thủy Thủy chủ động nhảy lên Thanh giao, có điều không phải cưỡi, dù sao thì trạng thái chân không cũng có chút kỳ quái. Thư Thủy Thủy ngồi nghiêng trên người Thanh giao, sau đó nhéo nhéo sừng rồng, tỏ vẻ mình đã ngồi xong.
Giao long bay lên trời, Lâm Hoang đứng dưới đất vẫn còn mờ mịt thì đột nhiên có một móng vuốt to lớn duỗi tới, sau đó hắn bị túm lên, cấp tốc bay vọt lên không trung.
Cố kiềm chế tiếng hét chói tai trong cổ họng, Lâm Hoang quả thực sợ hãi, không phải hắn chưa từng đi thiết bị phi hành nhưng không có thứ nào k*ch th*ch như vậy! Hắn vội vàng gào lên: “Người anh em, người anh em ới! Có thể cho một sợi dây an toàn không! Như vầy k*ch th*ch quá, tui chịu không nổi!”
Thư Thủy Thủy nghe vậy thì sờ sờ trên người, không mang theo thứ gì cả, cuối cùng lục lọi trong linh phủ nửa ngày chỉ tìm thấy tờ giấy phép lái xe mình tự làm lúc lái xe đồ chơi khi còn là chuột.
Thư Thủy Thủy nói: “Không có dây an toàn, có giấy phép lái xe, cậu có muốn không?”
Lâm Hoang cảm thấy mình nghe nhầm: “Cái gì? Cậu nói cái gì?”
Thư Thủy Thủy đưa tấm giấy phép lái xe mình tự vẽ tới trước mặt giao long, giao long há miệng rồi dùng chiếc móng vuốt còn lại cầm lấy, đưa tới trước mặt Lâm Hoang.
Lâm Hoang theo bản năng nhận lấy, đón gió đọc nội dung bên trên xong thì câm nín. Thư Thủy Thủy ở bên trên hô to: “Sao rồi hả người anh em? Có cảm thấy an toàn hơn không?”
Lâm Hoang: “…” Nếu không phải sợ con quái thú này nổi giận, hắn thật sự muốn xé nát tấm giấy phép lái xe này! Trêu tôi vui lắm đúng không, an toàn cái chim ấy! Hơn nữa có thể giải thích phần tuổi tác được không vậy, không rõ là ý gì?
“Thư tiên sinh, tuổi tác trên này là sao vậy?”
Thư Thủy Thủy: “À cái đó hả, đừng để ý tới chi tiết, tôi là người có giấy phép lái xe đấy, lái xe đồ chơi cũng không đùa được đâu, lái rồng tính là gì chứ, người anh em ngồi cho vững nhé, chúng ta tăng tốc.”
Lâm Hoang: “…” Lại càng hoảng hơn rồi phải làm sao đây?
[hết 89]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 89: Lái rồng
Giao long không quá thông minh cuối cùng vì uy h**p trọc trán mà từ bỏ phúc lợi xoa đầu, tuy đối với giao long mà nói, trán không trọc mới không bình thường.
So với con ếch đỏ tươi trước đó, không cần phải suy nghĩ, cấp bậc và huyết mạch của giao long khẳng định có thể nghiền ép con ếch kia, chính vì thế nên con ếch kia mới không chịu nổi uy lực của giao long nên mới rời bỏ hồ nước, sống ở trong rừng.
Thư Thủy Thủy có thể giải phóng được bàn tay vuốt trán giao long, chuyển sang trấn an vỗ vỗ đầu nó: “Xin chào bé nhõng nhẽo, bé biết đây là nơi nào không?”
Người nọ ở bên cạnh suýt chút nữa nhịn không được chọt chọt lỗ tai mình, nghi ngờ mình đã nghe nhầm, bé nhõng nhẽo? ! Có nhầm không vậy, con thú to bự này rõ ràng không dễ chọc, làm sao lại có kiểu xưng hô như vậy! Lỡ như nó không vui, há miệng táp một phát thì hai người bọn họ còn không đủ nhét kẽ răng nó.
Nhưng trong lúc người này đang sững sờ, chỉ thấy Thanh giao giống như nhấn phải công tắc gì đó, cả người đều bay vọt lên không, nước trong hồ giống như biến thành thác nước trút xuống.
Ào một tiếng, vô số bọt nước bắn tung tóe lên người nhóm Thư Thủy Thủy.
Mà Thanh giao thì lại vui vẻ giống như một đứa bé, nó đảo hai vòng trên không trung hồ nước, sau đó lăn lộn trong hồ nước, Thư Thủy Thủy và người nọ lui về sau vài bước để tránh né nước hồ sôi trào.
Trong lòng Thư Thủy Thủy có chút giật thót, hình như có thứ gì đó muốn chui lên, cuối cùng lại chẳng có gì cả, chỉ có thể bất đắc dĩ nhếch môi lộ ra nụ cười cưng chiều, Thanh giao này mặc dù trông không được thông minh lắm nhưng vẫn rất đáng yêu.
Lần đầu tiên Thư Thủy Thủy cảm thấy trụi lủi như vậy cũng rất đáng yêu.
Giao long trụi lủi vui vẻ chơi đùa trong hồ nước, nước hồ bị khuấy đến long trời lở đất, không ít tôm cá trong nước choáng váng bị hất tung lên bờ.
Ánh mắt Thư Thủy Thủy lập tức sáng ngời, cũng không để ý tới chuyện hất bọt nước, lập tức giẫm lên đá cuội cấn chân nhào tới chỗ một con cá lớn.
Thật sự là nhào, bởi vì vui sướng nên Thư Thủy Thủy nhất thời quên mất chuyện mình đã hóa hình, cho rằng mình vẫn còn là một cục lông xù nên muốn bổ nhào tới ngăn chặn con cá đang quẫy.
Ầm một tiếng.
Người nọ vẫn còn ở nguyên vị trí tránh nước theo bản năng nhếch miệng, cảm thấy đau thay: “Người anh em à, cậu ổn không vậy? Có gì luẩn quẩn trong lòng à?”
Thư Thủy Thủy cũng đau đớn chống đỡ cơ thể, con cá ở dưới thân cũng bị nện một cú ngơ ngác, có điều cái đuôi nó vẫn quật cường quẫy mạnh. Thư Thủy Thủy vội vàng đưa tay tới đè chặt đầu cá: “Tôi không sao, lần đầu làm người, xin hãy chỉ dạy nhiều hơn.”
Người nọ chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả, cuối cùng chỉ có thể lúng túng gãi đầu: “Chỉ dạy lẫn nhau, chỉ dạy lẫn nhau.”
Thật ra người nọ vẫn còn ở trong trạng thái ngơ ngác, bắt đầu từ lúc gặp con ếch biến dị đỏ rực kia, hành trình phó bản của hắn bắt đầu không đi theo lẽ thường. Nhất là hiện giờ, hắn đang trốn sau tảng đá để né bọt nước do con quái vật không biết tên vui đùa mà hất lên tung tóe, cách đó không xa còn có một người không biết tên đầy kỳ quái.
Người nọ không biết mình có nên rời đi hay không, rừng rậm xung quanh cực kỳ tươi tốt, thảm thực vật dày đặc, thoạt nhìn thì sinh vật biến dị có lẽ không ít, nếu gặp phải thứ khác thì chưa chắc có thể sống được mấy giây, còn không bằng đi theo người kỳ quái này, ít nhất cũng có chút bản lĩnh.
Thư Thủy Thủy bị cho là có chút bản lĩnh giải quyết con cá đang quẫy kịch liệt, sau khi bỏ nó vào trong linh phủ, Thư Thủy Thủy tiếp tục chạy tới nhặt đám tôm cá khác, còn có cả mấy con cua, động tác rất nghiêm túc.
Thanh giao trong hồ nước rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nó lượn lờ trên mặt nước, đầu to di chuyển theo động tác của Thư Thủy Thủy. Phát hiện Thư Thủy Thủy nhặt cá nhặt tôm thì nó hơi nghiêng đầu, suy tư một phen, sau đó nó lặn xuống đáy nước.
Một chốc sau, ào một tiếng, bọt nước văng lên bờ, đồng thời còn có cá tôm đếm không hết bị hất lên, lớn nhỏ đủ loại…
Thư Thủy Thủy nhìn đám cá tôm rơi ầm ầm trước mặt mà ngơ người.
Thanh giao hất cá tôm xong thì vội vã thò đầu, tiến tới trước mặt Thư Thủy Thủy, dán trán mình tới sát bên đầu Thư Thủy Thủy, tựa hồ đang cầu khen ngợi.
Thư Thủy Thủy: “…” Không gian linh phủ có hạn, không có khả năng chứa cả núi cá tôm như vậy, Thư Thủy Thủy chỉ có thể chọn hơn mười con cá to béo khỏe khoắn, phần còn lại thì Thư Thủy Thủy ném trở lại xuống nước.
Thanh giao thấy vậy thì ngơ ngác một hồi, sau đó oan ức rầm rì hai tiếng, thấy Thư Thủy Thủy không có động tác, chỉ tiếp tục ném cá vào hồ thì nó mới nhảy lên bờ, dùng đuôi quét một phát, cuốn toàn bộ số cá xuống hồ nước.
Tôm cá trong hồ ngày hôm nay đặc biệt ngơ ngác, có điều đám sinh vật có thể sinh sống trong hồ này đều chưa mở linh thức.
Thư Thủy Thủy đưa tay lên vỗ vỗ mặt mình, lúc là chuột thì đây chính là vị trí nang cơ má: “Số này đủ để tôi ăn thật lâu rồi, cám ơn nha bé nhõng nhẽo.”
Thanh giao vốn vẫn còn chút oan ức nghe thấy mình được gọi là bé nhõng nhẽo thì vui sướng lăn lộn trên không trung. Trấn an được Thanh giao, Thư Thủy Thủy có chút sầu lo, vốn tưởng cấp bậc linh thú như Thanh giao có thể giao lưu thuận lợi hơn con ếch kia, kết quả lại chẳng khá hơn là bao, linh trí của Thanh giao tựa hồ cũng chỉ như vậy, cho dù đã gần biến hóa nhưng thoạt nhìn giống như đứa bé không hiểu chuyện: “Bé nhõng nhẽo, tôi phải đi rồi, tôi phải đi tìm người.”
Thanh giao vốn vui vẻ lăn lộn chợt khựng lại, đôi mắt to lộ ra cảm xúc kinh hoảng và mất mát, còn có không dám tin. Cả con Thanh giao tiến tới gần, sau đó cấp tốc vây quanh Thư Thủy Thủy như xây tường thành cố thủ vây Thư Thủy Thủy ở bên trong, dáng vẻ quấn quít không cho Thư Thủy Thủy rời đi.
Người nọ trốn sau tảng đá còn tưởng quái vật muốn tấn công, quan sát một phen mới phát hiện nó chỉ quây quanh, không có hành vi xoắn chặt con mồi như loài rắn.
Thư Thủy Thủy cũng không ngờ Thanh giao lại làm vậy, xem ra Thanh giao có thể nghe hiểu lời mình nói nhưng nó không biết làm thế nào giao lưu, Thư Thủy Thủy nhất thời cũng gặp khó, an ủi vỗ đầu Thanh giao ngang bướng: “Bé nhõng nhẽo, tuy tôi biết tôi lông xù rất đáng yêu, thế nhưng tôi là chuột đứng đắn, bây giờ là người đứng đắn, không thể vứt bỏ Cốt Cốt được.”
Thanh giao uốn éo đầu, dáng vẻ Thư Thủy Thủy cứ nói thoải mái, có đánh chết tui cũng không chịu buông ra.
Thư Thủy Thủy tận tình khuyên nhủ một hồi, phát hiện Thanh giao hoàn toàn bỏ lơ ngoài tai, hoàn toàn không có tác dụng, cuối cùng Thư Thủy Thủy chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Không bằng vầy đi, bé nhõng nhẽo, bé đi cùng tôi nha.”
Lúc này ông lớn Thanh giao mới chịu quay sang, mắt chớp chớp, dùng sức gật đầu một cái, tiếp đó lại đưa trán tới. Lần này không đợi Thư Thủy Thủy kịp phản ứng, Thanh giao đã trực tiếp dúi vào đùi Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy lảo đảo té ngã, trực tiếp cưỡi lên người Thanh giao.
Thanh giao nháy mắt bay vọt lên trời, xoay vòng trên tầng trời thấp, tựa hồ đang chờ Thư Thủy Thủy thích ứng.
Thích ứng có hơi khó một chút, chuyện này còn k*ch th*ch hơn cả đi thang máy, Thư Thủy Thủy có ảo giác như khi mình lén trốn trong túi áo Thư Bảo để đi cáp treo. Cơ thể khổng lồ của Thanh giao lơ lửng giữa không trung, uốn lượn, xoay vòng, giống như trẻ con đạt được ước muốn.
Người nọ trốn sau tảng đá ngẩn người, sau đó kịp phản ứng, vội vàng chui ra, liều mạng phất tay: “Người anh em! Người anh em ới! Mang tui theo với!”
Thư Thủy Thủy còn đang khiếp sợ vì mình đang bay, nghe thấy tiếng hô thì cúi đầu nhìn xuống, suy ngẫm một phen: “Bé nhõng nhẽo, có thể dẫn cậu ta theo không?”
Thanh giao xoay một vòng, sau đó quay trở xuống bờ hồ. Người nọ theo bản năng lui về sau một bước, thật sự là con quái vật này quá dọa người, dài ít nhất ba mươi mét, đường kính cỡ hai người ôm mới vừa, quanh người bao phủ lớp vảy cứng rắn lóng lánh, móng vuốt sắc bén, đôi ngươi màu cam, nhìn thế nào cũng thấy thực không dễ chọc.
Thanh giao cọ cọ Thư Thủy Thủy, sau đó xoay người chui xuống hồ nước.
Người nọ dè dặt tiến tới, nhỏ giọng hỏi: “Người anh em, sao nó chui xuống nước rồi? Hay là chúng ta thừa dịp này chuồn đi đi?”
Thư Thủy Thủy không chút do dự lắc đầu: “Có thú cưỡi sao lại phải đi bộ, jiojio của tôi không mang giày, jiojio của tôi không muốn đi bộ.”
Người nọ: “…” Không muốn đi bộ cũng thôi đi, sao lại phải đùn đẩy lý do lý trấu cho giày cho chân chứ? Hơn nữa jiojio là phát âm kỳ quái gì vậy? Người này rốt cuộc là người ở đâu vậy? Sao mình có cảm giác chưa từng nghe thấy phát âm này ấy nhỉ?
“Người anh em à, tôi là Lâm Hoang, tinh cầu Thương Nhiếp.” Người nọ tuy có một bụng nghi vấn nhưng vẫn đưa tay tới.
Thư Thủy Thủy cũng giơ bàn tay tái nhợt nắm một chút, tỉnh bơ đáp lại: “Người anh em, tôi là Thư Thủy Thủy, tinh cầu Thương Chiến.”
Lâm Hoang gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua quần áo của Thư Thủy Thủy: “Thủy tiên sinh, sao cậu ăn mặc kiểu này vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Thư Thủy Thủy gãi đầu, nếu nói đã xảy ra chuyện thì cũng không sai, chính là mình đột nhiên biến hóa: “Ừm, xảy ra chuyện gấp quá nên không kịp mặc quần.”
“…” Lâm Hoang lúng túng ho khan một tiếng: “Tui hiểu! Tui hiểu mà! Xem ra tình cảm của cậu và vị kia trong nhà rất tốt.”
Thư Thủy Thủy có hơi kinh ngạc: “Không ngờ cậu thông minh như vậy, đúng là tình cảm của tôi và Cốt Cốt nhà tôi rất tốt, tốt nhất, tốt vô địch luôn!”
Lâm Hoang yên lặng hai giây, sau đó cười ha ha: “Tui rất thích tính cách thẳng thắn vô tư của Thủy tiên sinh.”
Thư Thủy Thủy nghiêng đầu: “Thẳng thắn vô tư? Còn có thể dùng như vậy à?”
“Đương nhiên rồi.”
Thư Thủy Thủy: “Ồ.”
Ào một tiếng, Thanh giao một lần nữa vọt ra khỏi mặt nước, có điều lần này trong miệng Thanh giao ngậm một đống đồ vật, là một đống cành lộn xộn, cách lớp màn nước nên nhìn không rõ lắm, trông giống như cành cây.
Mãi đến khi thanh giao cấp tốc vọt tới trước mặt Thư Thủy Thủy, miệng buông lỏng thì hai người mới nhìn rõ thứ mà nó ngậm trong miệng là gì.
Thư Thủy Thủy thật sự giật mình, quả thực là không thể nào hiểu được.
Người nọ cũng rất ngạc nhiên, chỉ thứ trên mặt đất: “Này này này… sao trông giống sừng của nó quá vậy? Lại còn nhiều như vậy, một, hai, ba, bốn…”
Thư Thủy Thủy cũng nhìn thấy, đó là sừng rồng! Xếp thành một ngọn núi nhỏ, tổng cộng tám cặp! Nhưng vì sao chứ? Sao Thanh giao lại có nhiều sừng rồng như vậy?
Một đống sừng to như vậy, chẳng lẽ giao long có thể lột sừng? Chưa từng nghe Thư Bảo nói! Hay nó là giao long khác thường, không đi theo lẽ thường? Nhưng nếu giao long lột xác, như vậy sau này làm thế nào hóa rồng? Sừng rồng trưởng thành không phải là tiêu chí của giao long hóa rồng à?
Thư Thủy Thủy cũng không phải chuột sinh trưởng ở đại lục tu chân, nhất thời không thể nào hiểu được. Nhìn núi sừng, Thư Thủy Thủy có chút khó khăn, mặc dù không lớn lên ở thế giới tu chân nhưng Thư Thủy Thủy cũng biết sừng rồng rất hiếm có, cho dù đây không phải sừng rồng thật sự, nhưng sừng của giao long hóa rồng cũng là trân bảo hiếm thế: “Bé nhõng nhẽo, mấy cái sừng này là của bé hả?”
Giao long gật đầu, sau đó dùng đầu đẩy mớ sừng kia tới gần Thư Thủy Thủy hơn, ý tứ rõ ràng là muốn tặng cho Thư Thủy Thủy!
Thư Thủy Thủy bất đắc dĩ giơ tay: “Nhưng nhiều như vậy không chứa nổi!” Có lẽ cũng chỉ có một mình Thư Thủy Thủy đối mặt với thiên tài địa bảo nhưng lại phải buồn bực vì không chứa nổi.
Giao long khựng một chốc, sau đó chán chường nằm rạp trên mặt đất, tựa hồ muốn từ bỏ số sừng này nhưng lại không nỡ.
Nhìn giao long như vậy, Thư Thủy Thủy đột nhiên nhớ tới trong số bảo bối Thư Bảo cho mình có mấy chiếc nhẫn trữ vật.
Nhẫn! Đột nhiên Thư Thủy Thủy thông suốt, sau đó từ trong linh phủ móc ra một chiếc nhẫn, chính là chiếc nhẫn lấy được trong phó bản của Lê Mộng, chiếc còn lại đang đeo trên tay Cổ Lan Cốt.
Tự nhiên nghĩ tới gì đó, Thư Thủy Thủy nhếch miệng lộ ra nụ cười gian xảo nhưng thoáng chốc nó đã biến mất.
Lâm Hoang trùng hợp bắt gặp được nụ cười chợt lóe, trong lòng có hơi giật thót, nháy mắt vừa nãy, khí chất của người trước mặt đã thay đổi hoàn toàn! Lâm Hoang không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào, khi lần đầu tiên nhìn thấy Thư Thủy Thủy, ấn tượng đầu tiên chính là sạch sẽ, sạch sẽ như một cụm mây bay bổng, lại giống như kẹo bông, kéo dài, mềm mại, ngọt ngào.
Nhất là lúc cười rộ lên, ánh mắt khẽ cong làm người của toàn thế giới phải tin tưởng vô điều kiện.
Ngay lúc Thư Thủy Thủy lấy ra một chiếc nhẫn thì lộ ra nụ cười có chút giả dối, khí chất sạch sẽ nháy mắt biến thành một bé cáo nhỏ, xảo quyệt lại dí dỏm, còn mang theo chút kiêu ngạo.
“Sao lại nhìn tôi như vậy? Không nhận ra tôi nữa à?” Thư Thủy Thủy ngẩng đầu lên thì bắt gặp vẻ mặt đờ đẫn của Lâm Hoang.
“Không có không có không có!” Lâm Hoang theo bản năng phủ nhận liên tục ba tiếng: “Tôi chỉ đang nghĩ tới chuyện khác thôi.”
Thư Thủy Thủy ồ lên một tiếng: “Chuyện gì mà mất cả hồn vía thế?”
“Không có gì, kế tiếp chúng ta phải làm gì đây?” Lâm Hoang dời tầm mắt, trong lòng có chút kinh hoảng, nghĩ tới quyết định ở lại của mình có phải hành vi muốn tìm đường chết hay không, vị Thư Thủy Thủy này đột nhiên làm người ta cảm thấy thực lo lắng, chẳng những có thể làm quái vật biến dị nghe lời răm rắp, hơn nữa nụ cười khi nãy giống như bóng ma ghim sâu trong lòng, không thể nào xua tan.
Thư Thủy Thủy cũng không cố chấp tra hỏi, đặt lực chú ý vào chiếc nhẫn. Nếu không có gì bất ngờ thì chiếc nhẫn này có kích cỡ phù hợp hoàn mỹ với ngón áp út của mình, giống như được chế tạo riêng vậy. Vì thế đây thật sự là trùng hợp? Lê Mộng và mình, Úy Lan và Cổ Lan Cốt, thật sự không có liên hệ gì sao? Nghi vấn này một lần nữa xông lên đầu.
Đeo nhẫn vào ngón vô danh, nháy mắt nhẫn đeo vào tay, chiếc nhẫn vốn bình thường không có gì lạ lóe lên một vệt sáng, ngay sau đó trong đầu Thư Thủy Thủy tiếp nhận một đoạn thông tin, là thông tin công năng thật sự của nhẫn.
Thoát khỏi sinh tử luân hồi, du hành ba ngàn hư không, linh hồn không tan biến, nhân quả không dứt.
Chỉ vài chữ ngắn ngủi đã giải thích rõ về chiếc nhẫn này. Trái tim Thư Thủy Thủy đập mạnh, là một con chuột tu hành, tự nhiên nó hiểu rõ cái gì là sinh tử luân hồi, cái gì là ba ngàn hư không.
Sinh tử luân hồi chính là thiên đạo luân hồi, không phi thăng thành tiên thì không thể nào thoát được. Ba ngàn hư không chính là phá vỡ hư không, ba ngàn thế giới, không thành tiên thì không thể nào vượt qua.
Ba ngàn thế giới là cách nói của người tu hành, dùng cách lý giải của thế giới này thì chính là vũ trụ và thời không song song. Mỗi thời không đều có quy tắc của mình, tu sĩ có thực lực mạnh mẽ sau khi trải qua độ kiếp phi thăng thành tiên mới có thể vượt qua lá chắn ngăn cách.
Nhưng phi thăng thành tiên cuối cùng chỉ là truyền thuyết, Thư Thủy Thủy sinh ra trên địa cầu ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Ngay cả Thư Bảo cũng nói trong vạn người không có nổi một người có thể phi thăng thành tiên, đủ để thấy độ khó của nó.
Mà chiếc nhẫn này lại có năng lực mà người độ kiếp phi thăng mới có thể nắm giữ, chỉ sợ nó đã không còn là phạm trù thần khí nữa rồi, trên thần khí còn có cấp bậc nào? Siêu thần khí?
Khó trách Lê Mộng và Úy Lan cuối cùng có thể đạt được ước muốn, cho dù thân phận của Lê Mộng đặc biệt, có được chiếc nhẫn này thì tất cả quy tắc vũ trụ sẽ không thể kiềm chân hai người, không quản luân hồi như thế nào, cuối cùng bọn họ cũng sẽ gặp nhau, linh hồn bất diệt, nhân quả không dứt.
Thư Thủy Thủy sờ tai, có chút cảm thấy vui sướng. Nếu vậy có phải mình và Cốt Cốt cũng không bị ràng buộc không? Nếu là trạng thái lông xù, Thư Thủy Thủy vui vẻ như vậy có lẽ lỗ tai đã run rẩy không ngừng.
Thư Thủy Thủy hơi xoay chuyển ý nghĩ một chút, thu hết số sừng rồng trước mặt vào nhẫn không gian. Từ xưa tới nay, linh khí thuộc loại nhẫn rất dễ luyện ra thuộc tính trữ vật, chiếc nhẫn có thể vượt khỏi sự khống chế của thời không này lại càng không cần phải nói. Không gian của nó là vô hạn và vô nghĩa, thuộc tính không gian của nó vượt trội hơn không gian lưu trữ cố định, có được chiếc nhẫn này tương đương có một không gian vô hạn.
Lâm Hoang ở bên cạnh lộ ra biểu cảm sửng sốt, miệng há to nhưng không dám nói nhiều, có lẽ đó là một thiết bị gấp không gian, mặc dù hắn thật sự không biết thiết bị đó nằm ở đâu trên nửa thân người tr*n tr** của Thư Thủy Thủy.
Lúc này Thư Thủy Thủy chủ động nhảy lên Thanh giao, có điều không phải cưỡi, dù sao thì trạng thái chân không cũng có chút kỳ quái. Thư Thủy Thủy ngồi nghiêng trên người Thanh giao, sau đó nhéo nhéo sừng rồng, tỏ vẻ mình đã ngồi xong.
Giao long bay lên trời, Lâm Hoang đứng dưới đất vẫn còn mờ mịt thì đột nhiên có một móng vuốt to lớn duỗi tới, sau đó hắn bị túm lên, cấp tốc bay vọt lên không trung.
Cố kiềm chế tiếng hét chói tai trong cổ họng, Lâm Hoang quả thực sợ hãi, không phải hắn chưa từng đi thiết bị phi hành nhưng không có thứ nào k*ch th*ch như vậy! Hắn vội vàng gào lên: “Người anh em, người anh em ới! Có thể cho một sợi dây an toàn không! Như vầy k*ch th*ch quá, tui chịu không nổi!”
Thư Thủy Thủy nghe vậy thì sờ sờ trên người, không mang theo thứ gì cả, cuối cùng lục lọi trong linh phủ nửa ngày chỉ tìm thấy tờ giấy phép lái xe mình tự làm lúc lái xe đồ chơi khi còn là chuột.
Thư Thủy Thủy nói: “Không có dây an toàn, có giấy phép lái xe, cậu có muốn không?”
Lâm Hoang cảm thấy mình nghe nhầm: “Cái gì? Cậu nói cái gì?”
Thư Thủy Thủy đưa tấm giấy phép lái xe mình tự vẽ tới trước mặt giao long, giao long há miệng rồi dùng chiếc móng vuốt còn lại cầm lấy, đưa tới trước mặt Lâm Hoang.
Lâm Hoang theo bản năng nhận lấy, đón gió đọc nội dung bên trên xong thì câm nín. Thư Thủy Thủy ở bên trên hô to: “Sao rồi hả người anh em? Có cảm thấy an toàn hơn không?”
Lâm Hoang: “…” Nếu không phải sợ con quái thú này nổi giận, hắn thật sự muốn xé nát tấm giấy phép lái xe này! Trêu tôi vui lắm đúng không, an toàn cái chim ấy! Hơn nữa có thể giải thích phần tuổi tác được không vậy, không rõ là ý gì?
“Thư tiên sinh, tuổi tác trên này là sao vậy?”
Thư Thủy Thủy: “À cái đó hả, đừng để ý tới chi tiết, tôi là người có giấy phép lái xe đấy, lái xe đồ chơi cũng không đùa được đâu, lái rồng tính là gì chứ, người anh em ngồi cho vững nhé, chúng ta tăng tốc.”
Lâm Hoang: “…” Lại càng hoảng hơn rồi phải làm sao đây?
[hết 89]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Story
Chương 89
10.0/10 từ 39 lượt.