Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 84
111@-
Chương 84: Bỏ lỡ một đời
Mặc dù trong phó bản hai người vẫn luôn bầu bạn bên nhau, thế nhưng Thư Thủy Thủy cứ có ảo giác hai người xa cách nhau ngàn vạn năm rốt cuộc mới được gặp lại, có thể là tác dụng phụ của phó bản thời không hỗn loạn này.
Người tới người đi trên quảng trường trung ương, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu tập trung ngày càng nhiều, nhóm Thư Thủy Thủy không thể tiếp tục ở lại, bắt đầu rời đi.
Phó bản Lê Mộng kéo dài một năm này rốt cuộc cũng được qua ải, mà phó bản có độ khó càng cao, phần thưởng khi qua ải lại càng tốt. Đã có không ít người suy đoán về phần thưởng, ánh mắt nóng cháy nhìn chằm chằm những người bị đá ra khỏi phó bản, trong số người này chắc chắn có người qua ải.
Chỉ là tình huống lần này quá đặc biệt, người bị đá ra quá nhiều, cơ bản không khác gì số lượng người tiến vào, nói cách khác tỷ lệ tử vong của phó bản này gần như là không. Dữ liệu này thật sự không khớp với độ khó suốt một năm cũng không có ai qua ải của phó bản này.
Có người xông tới mặt dày dò hỏi tin tức, có người chờ đợi bạn bè người thân vui mừng tới chào đón, không quản có phải là người qua ải hay không, có thể sống sót rời khỏi phó bản chính là món quà tốt nhất.
Cũng có người lựa chọn yên lặng rời đi như nhóm Thư Thủy Thủy, cũng có người ở lại quảng trường trung tâm buôn bán vật phẩm, cũng có người bán tin tức về phó bản này. Chỉ cần là nơi có người thì sẽ có buôn bán.
“Nơi này không tiện nói chuyện, tới không gian đăng nhập của tôi đi.” Trên đường đi, Nam Ca nhỏ giọng nói.
Nhóm người gật đầu, sau đó tiếp nhận lời mời của Nam Ca. Bóng dáng nhóm người biến mất trên đường phố phồn hoa rộng lớn, mọi người xung quanh cũng không cảm thấy có gì dị thường, chỉ có nhóm người đang lặng lẽ bám theo sau nhóm Nam Ca cảm thấy tiếc nuối.
“Đám người kia đăng xuất khỏi không gian rồi, không thấy có gì dị dạng.”
“Địa điểm đăng xuất là đoạn phía bắc con đường Thập Tự, từ lúc bị đá ra khỏi phó bản tới khi đăng xuất, không ai lấy ra vật phẩm gì, không thể phán đoán bọn họ có nhận được phần thưởng hay không.”
“Vâng, tôi sẽ tiếp tục chú ý.”
“…”
Có bốn năm nhóm người tiến hành báo cáo như vậy, trong khoảng thời gian ngắn đã có người nhận ra Nam Ca, dù sao Nam Ca cũng từng là nhân vật làm mưa làm gió, máy mô phỏng cũng không có công năng chỉnh mặt, Cổ Lan Cốt cũng không có ý che giấu, có người nhận ra cũng không có gì lạ, nhưng bị chú ý là điều khó tránh, nhất là tình huống phó bản có tỷ lệ tử vong thất như vậy.
Không gian trong máy mô phỏng có hệ thống và thế lực riêng, thực lực khu B còn không vào được bảng xếp hạng tinh cầu Thương Chiến, nói chi là máy mô phỏng được tạo thành từ mười hành tinh bỏ hoang. Nhóm Cổ Lan Cốt lần đầu tiên tiến vào không gian mô phỏng, muốn kiếm một chén canh tự nhiên sẽ ảnh hưởng tới những thế lực vốn có.
Nhóm thế lực lớn chú ý Cổ Lan Cốt không tìm hiểu được manh mối cũng không có cách nào, chỉ có thể sắp xếp người tiếp tục nhìn chằm chằm, nhưng máy mô phỏng vốn là tài nguyên khan hiếm, không thể cứ lãng phí ở đây, được một thời gian đã rất khó khăn rồi. Nhất là khi nhân viên thế lực mình phái đi không nhận được phần thưởng, bọn họ lại càng nghi ngờ người qua ải chính là Cổ Lan Cốt.
Ngoài ra còn có một nhóm khác đang chú ý quan sát Cổ Lan Cốt, chính là sát thủ được các thế lực bên ngoài hành tinh phái tới. Bọn chúng không tìm thấy cơ hội ở thế giới hiện thực, không ngờ lại gặp Cổ Lan Cốt trong không gian mô phỏng.
Mà lúc này, nhóm Cổ Lan Cốt bị người người chú ý đang ngồi trên tầng thượng của một tòa biệt thự cạnh biển uống trà.
Tòa biệt thự trắng tinh thoạt nhìn rất cao cấp, nhất là ở bên cạnh còn có một chiếc hồ bơi rất lớn, bể bơi được xây dựng dọc theo tầng ba, tựa hồ được dùng một loại vật liệu thủy tinh cải tạo nào đó, độ trong suốt rất tốt, từ xa nhìn lại, cả bể bơi giống như được xây dựng ở giữa không trung.
Thư Thủy Thủy vốn rất tò mò nhưng lúc này lại không có tâm tư vui chơi, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên bàn trà, Lưu Độ giành trước rót một tách trà, sau đó ân cần đặt tách trà tới trước mặt Thư Thủy Thủy: “Cám ơn công ơn nuôi dưỡng của Thủy Thủy.”
Lưu Pha ngồi bên cạnh, sắc mặt đen xì.
Kết quả không ngờ nắm chuột quá nhỏ, trực tiếp bị tách trà cám ơn của Lưu Độ che khuất. Chuột nhỏ nhích mông một xíu để mình có thể lộ diện, một chốc lát sau đột nhiên quay đầu sang nhìn Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt uống nước không? Dùng tách trà có quen không? Có cần bình sữa không?”
Bầu không khí vốn có chút nghiêm túc: “…” Nhóm người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía Cổ Lan Cốt, suy đoán vị chiến thần này đã trải qua chuyện gì trong phó bản, vì sao phải dùng tới bình sữa? Có điều nghĩ tới tình trạng thê thảm của chính mình, tựa hồ cũng là tám lạng nửa cân.
Chỉ có Lưu Độ lộ ra ánh mắt tui hiểu mà, làm nhóm người ù ù cạc cạc khó hiểu.
Cổ Lan Cốt nhìn sang Thủy Thủy, tựa hồ đang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nghiêm nghị trả lời: “Không cần, tôi đã là mèo lớn rồi, dùng tách là được rồi.”
Nhóm người vừa mới tự an ủi chính mình suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, vị này vẫn chưa thoát vai khỏi phó bản à? Hơn nữa sao lại là mèo?
Thư Thủy Thủy vui mừng gật đầu, sau đó giống như một người cha già cảm thán: “Cốt Cốt trưởng thành rồi! Tốt thật!”
Nam Ca ho nhẹ một tiếng đánh gãy cuộc trò chuyện của Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt, nếu còn tiếp tục thì bầu không khí nghiêm túc sẽ bị phá nát mất: “Mọi người nói một chút về phần thưởng mình nhận được đi.”
Chuột nhỏ nghiêng đầu, có chút bất ngờ hỏi: “Mọi người đều được khen thưởng à?”
Lưu Pha gật đầu: “Đúng vậy, không quản có phải là người qua ải hay không, chỉ cần sống sót tới khi phó bản kết thúc đều có khen thưởng, có điều căn cứ theo độ cống hiến qua ải mà giành được phần thưởng khác nhau. Phần thưởng có thể là vật phẩm của liên minh thiên hà, có một số nhận được trực tiếp trong phó bản nhưng phải thông qua quy định giám sát của liên minh thiên hà về các hành tinh bỏ hoang. Phần lớn phần thưởng của liên minh thiên hà đều là vật phẩm sinh tồn, có một số vật phẩm vũ khí hoặc phòng ngự của nền văn minh ngoại tinh, hoặc là một ít tin tức quý giá, mà phần thưởng trực tiếp lấy được từ phó bản là cực hiếm, có quá ít cơ hội để nghiên cứu, ít nhất thì tới giờ khu B chưa từng nhận được…”
Lưu Pha còn chưa nói hết chỉ thấy chuột nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên bàn trà xòe móng vuốt, trên trong là hai chiếc nhẫn, một lớn một nhỏ, xem kiểu dáng thì hẳn là một cặp nhẫn nam giới, chuột nhỏ dùng một cái móng khác khều một cái: “Đây coi là vật phẩm trực tiếp lấy được từ phó bản không? Hình như là vật phục chế, có thể nghiên cứu một chút.”
Lưu Pha: “..” Bẽ mặt tới quá đột nhiên, nhưng cảm giác kích động khó hiểu này là sao nhỉ, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy tài nguyên của phó bản.
Lưu Pha đưa tay tới, có chút kích động hỏi: “Tôi có thể xem một chút không?”
Thư Thủy Thủy thực phóng khoáng đặt cặp nhẫn vào lòng bàn tay Lưu Pha: “Đương nhiên là được.”
Lưu Pha cầm nhẫn, lật qua lật lại kiểm tra một phen, biểu cảm nghi hoặc trên mặt ngày càng rõ ràng hơn, nhóm người mong đợi nhìn Lưu Pha, chờ đợi giải thích. Nhưng qua một hồi lâu, Lưu Pha vẫn không biết nên mở miệng thế nào.
Lưu Độ ở bên cạnh có chút mất kiên nhẫn, giành lấy chiếc nhẫn tự mình nghiên cứu, thế nhưng kiểm tra một hồi, chỉ kém chưa dùng răng cắn, nhưng cũng không phát hiện điều gì khác thường: “Kỳ quái, chiếc nhẫn này thật sự chỉ là nhẫn thôi à? Không thấy có lợi ích gì cả?”
Lưu Độ nói, thậm chí còn muốn đeo thử, nhưng hai chiếc nhẫn này không có chiếc nào có kích cỡ phù hợp, không phải quá lớn thì chính là quá nhỏ.
Tạ Phong thèm muốn chiếc nhẫn đã lâu gần như sắp nhịn không được móc dụng cụ ra tiến hành kiểm tra đo lường, thế nhưng sau một phen quan sát đơn giản, phát hiện cặp nhẫn này chỉ là nhẫn bình thường, tuy làm bằng chất liệu kim loại hiếm nhưng ở hành tinh bỏ hoang thì thứ này thật sự không đáng tiền.
“Tài nguyên phó bản vô dụng như vậy à? Hay vì Thủy Thủy không phải là người qua ải?” Dư Tẫn cảm thấy phần thưởng hiếm có không thể nào bình thường như vậy, chỉ có thể suy đoán là Thủy Thủy có vận may quá kém, lấy được một phần thưởng qua ải không có ích lợi gì.
Chiếc nhẫn chuyền tay một vòng rồi trở lại trong tay Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy cầm nhẫn giơ cao ở trước mặt, một con mắt nhắm lại, một con mắt mở to tỉ mỉ kiểm tra. Nghe thấy suy đoán của Dư Tẫn thì dùng sức lắc cái đầu nhỏ: “Không đúng, tôi chính là người qua ải, tuy có chút bất ngờ, Cốt Cốt không ở bên cạnh, một chút cảm giác nghi thức cũng không có.”
Nhóm người! ! ! Người qua ải quả thực chính là Thủy Thủy! Không đúng, có phải trọng điểm của chuột nhỏ hơi sai sai không?
Dư Tẫn kinh hãi tới mức trà rỉ ra khỏi miệng: “Thủy Thủy qua ải! Ôi trời ạ! Tới giờ tôi còn choáng váng đây này, ai có thể giải thích cho tui hiểu vì sao qua được ải không? Điều kiện qua ải là gì vậy?”
Dư Tẫn dùng tay gõ bàn một chút để hấp dẫn sự chú ý của mọi người: “Tôi nói trước đi, có khả năng những gì chúng ta trải qua trong phó bản có sự khác biệt. Tôi tiến vào phó bản rất bình thường, bình thường đến mức tôi không biết nên làm gì, đó là một thành phố sầm uất không biết tên, tôi dùng cả hai ngày cũng không thể rời khỏi thành phố, hẳn là có hạn chế nào đó, nhưng điểm khó giải quyết là tôi không phát hiện được bất cứ điểm khác thường nào, cũng không biết phó bản muốn mình làm gì…”
Thư Thủy Thủy vểnh tai nghiêm túc lắng nghe Nam Ca kể lại trải nghiệm trong phó bản của mình, sau đó phát hiện thời không của Nam Ca không phải những thời không mình trải qua, đại khái hẳn là thời không trước khi Lê Mộng và Úy Lan gặp nhau.
Bởi vì không thể nào tìm được trọng điểm, Nam Ca chỉ có thể đi tìm việc để chính mình không bị chết đói, đồng thời thuận lợi ở lại thành phố này. Từ đó Nam Ca bắt đầu vừa làm việc vừa tìm kiếm bạn đồng hành và manh mối, cứ vậy trải qua năm năm.
Nếu không phải tâm trí Nam Ca bình ổn, trải qua thời gian lâu như vậy chỉ sợ bản thân đã phát điên rồi. Nhưng Nam Ca dù sao cũng không phải người có tính cách hấp tấp, vẫn luôn đảm nhiệm vai người hiền trong căn cứ. Bộ não của Nam Ca vẫn luôn nhắc anh, thời gian không có khả năng thật sự trôi qua năm năm, bởi vì nếu là vậy thì những người khác đã phát hiện dị trạng và tiến hành can thiệp, không có khả năng bình ổn như vậy, vì thế khác năng lớn nhất là thời gian hiện thực chỉ mới trôi qua một thời gian ngắn, ít nhất tất cả mọi người đều không phát hiện khác thường.
Nhưng những gì trải qua thật sự quá chân thật, mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây đều thực sự tồn tại. Nam Ca nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm của phó bản này là tốc độ thời gian trôi qua.
Sau khi ý thức được tốc độ thời gian trôi qua có vấn đề, Nam Ca bắt đầu tập trung điều tra, nhưng sinh hoạt quá yên bình, yên bình tới mức làm người ta lười biếng, chán chường, thậm chí dường như quên mất chuyện mình tới từ một hành tinh bỏ hoang. Vì tìm kiếm điểm khác thường, Nam Ca bắt đầu thu thập tin tức về những điểm thời gian khác thường trong cuộc sống của mình, mỗi khi phát hiện sẽ tiến hành kiểm tra, nhưng kết quả cũng không quá lý tưởng.
“Sau đó thì sao?” Dư Tẫn tò mò hối thúc.
Nam Ca bất đắc dĩ thở dài: “Không có sau đó, tôi cứ vậy sống một đời, cuối cùng an hưởng tuổi già.”
Nhóm người: “…”
Thư Thủy Thủy: “…”
Này tính là phó bản gì?
Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt gãi đầu, dò xét hỏi: “Anh trai, lúc sinh hoạt trong phó bản có từng nghe nói tới Lê Mộng hay Úy Lan không?”
Nam Ca cố gắng hồi tưởng: “Cách chỗ tôi đi làm hai con đường có một tiệm sách tên Ly Mộng.”
Thư Thủy Thủy vỗ móng vuốt nhỏ: “Tiệm sách rời khỏi giấc mơ?”
Nam Ca có chút sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Tôi cũng từng bị cái tên tiệm sách này hấp dẫn, liên tục tới đó một năm nhưng không có gì kỳ quái xảy ra cả.”
“Vậy anh có từng gặp ông chủ tiệm sách không?”
“Có gặp một lần, là một người trẻ tuổi dáng dấp không tệ, nghe nói là blogger nổi tiếng trên mạng, ngoài ra thì không có chỗ nào đặc biệt.”
Thư Thủy Thủy trầm mặc, sau đó yếu ớt than thở: “Anh trai bỏ lỡ mất rồi. Ông chủ đó chính là trung tâm của phó bản.”
Nam Ca: “…” Trầm tư suy ngẫm lời Thư Thủy Thủy, chỗ khác thường chính là tốc độ thời gian trôi qua, ông chủ nhỏ của tiệm sách kia là trung tâm phó bản, ông chủ nhỏ của tiệm sách tương đương tốc độ thời gian trôi qua khác thường?
“Người thứ hai chính là Úy Lan à?” Trình Khuyết vẫn luôn im lặng lên tiếng hỏi.
Thư Thủy Thủy gật đầu.
Trình Khuyết đẩy gọng kính: “Nói vậy trong phó bản của tôi có nghe nói tới Úy Lan, đó là một doanh nhân thành đạt, một nhà từ thiện, một quý tộc độc thân, người theo chủ nghĩa không kết hôn, thường xuyên xuất hiện trên tin tức truyền thông và tạp chí.”
Lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run lên: “Nhà từ thiện?”
“Đúng vậy, một nhà từ thiện chuyên tập trung vào viện mồ côi và cứu giúp mèo hoang.”
“Mèo hoang? Không có chuột lưu lạc à?” Thư Thủy Thủy hỏi.
Trình Khuyết sửng sốt, tựa hồ là lần đầu tiên nghe nói tới chuột lưu lạc: “Cái này thì không nghe nói tới.”
Thư Thủy Thủy có chút suy nghĩ: “Vậy phó bản của Tiểu Trình Trình là thế nào?”
Trình Khuyết theo bản năng sờ vành tai: “Xưng hô này…”
“Sao hả? Nếu không thích thì có thể gọi Tiểu Tước Tước, nghe có vẻ lông xù.”
Trình Khuyết yên lặng nuốt lời sắp nói ra, lập tức đổi giọng: “Tôi thích lắm. Phó bản của tôi khá kỳ dị, nói thế nào nhỉ, sinh mạng của tất cả mọi người đều đang lùi lại, lúc đầu cũng không rõ lắm, nhưng sau khi ở trong phó bản ba năm, phát hiện không có người nào già đi, mặt mũi của mọi người đều ngày một trẻ hơn, bao gồm cả chính tôi. Cứ vậy qua đi mười năm, đã thoái hóa về thời kỳ thiếu niên, ngẫu nhiên bị một con chim chết già ở ven đường đập trúng, sau đó chuyển đổi thời không rồi cứ ngây người trong thời không đó, mãi tới khi phó bản kết thúc.”
Trình Khuyết kể chuyện rất yên bình, giống như con người của cậu ta vậy, không hề có chút dao động nào, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được dòng thời gian chờ đợi đằng đẵng đó là sự yên bình có thể làm người ta phát điên.
“Chim chết già?” Đột nhiên Thư Thủy Thủy nghĩ tới trước lúc mình bị tiếng chuông điện thoại dọa hoảng có leo lên cây rồi làm rơi xác con chim bị chết già kia.
Trình Khuyết rất nhạy bén: “Con chim đó là sinh vật chết già duy nhất mà tôi nhìn thấy trong thời không đó, nếu không có chuyển đổi thời không, không có cách nào tưởng tượng tất cả sinh mệnh đều đảo ngược, tiến tới điểm kết thúc của sinh mạng.”
Tiếp đó, nhóm người lục tục kể lại trải nghiệm của mình trong phó bản, phát hiện trải nghiệm của mỗi người đều không giống nhau, nói cách khác, mỗi người đều bị đơn độc truyền tới một thời không. Cũng có người nhiều lần kích hoạt thời không chuyển đổi nhưng không nắm bắt được trọng điểm, cũng không hiểu điều kiện qua ải nằm ở đâu.
Có điều điểm giống nhau của bọn họ chính là ít hoặc nhiều có tiếp xúc với Lê Mộng hoặc Úy Lan.
Thậm chí Dư Tẫn còn từng ở trong khu chung cư của Lê Mộng, ở ngay lầu dưới, thế nhưng người có thần kinh thô như Dư Tẫn căn bản không phát hiện điểm nào khác thường, mỗi ngày hào hứng đi khắp mọi nơi tìm kiếm manh mối. Căn bản không biết tầng trên xảy ra chuyện gì.
Tất nhiên, thời không của Dư Tẫn là song song với Thư Thủy Thủy, hoặc có lẽ mỗi người tiến vào phó bản đều là thời không song song, có một số thời không sẽ quấy nhiễu lẫn nhau nhưng không nhìn thấy đối phương.
Về phần Lưu Độ, có một điều cực kỳ đặc sắc, cậu ta chính là con chim chết già bị Thư Thủy Thủy đụng trúng trên cây, sau đó ở thời không song song đã đập trúng Trình Khuyết. Phó bản của Lưu Độ khá mờ mịt, cậu ta trải qua rất nhiều lần luân hồi, mỗi lần đều nhanh chóng chết già, giống như hoàn thành một sứ mệnh nào đó, lúc gặp được Thư Thủy Thủy, Lưu Độ đã chết già hơn ba lần, mỗi lần chết đi sẽ đổi một thời không.
Nghe dòng hồi tưởng đau thương của Lưu Độ, nhóm người chỉ có thể câm nín, không thể nói rõ rốt cuộc mình và Lưu Độ, ai có trải nghiệm thảm hơn.
Thư Thủy Thủy đã đoán được đại khái, người chơi sẽ được dịch chuyển tới thời không độc lập, thế nhưng Lưu Độ là trường hợp đặc biệt, không cần kích hoạt điểm khác thường, chỉ cần tử vong sẽ dịch chuyển, hơn nữa cũng là người duy nhất có thể dịch chuyển tới các không gian độc lập, cũng là người duy nhất có thể giao tiếp với đồng đội, là người ngươi có đặc quyền nhất.
Nhưng đáng tiếc, con chim này khá xúi quẩy, sau khi chết ba lần mới phát hiện một đồng đội, còn là Thư Thủy Thủy.
Mà người chơi trong mỗi không gian độc lập sẽ sống với một thân phận rất hợp lý, nhưng có phát hiện được điểm khác thường hay không, có thể làm quen với hai trung tâm phó bản hay không, hoàn toàn dựa vào vận may.
Ánh mắt của mọi người tập trung vào người Cổ Lan Cốt, đều lộ ra biểu cảm mong đợi. Dù sao sau khi trao đổi một phen, nhóm người phát hiện trải nghiệm của mỗi người đều rất kỳ quái, giống như trải qua những cuộc sống khác nhau.
Ánh mắt Cổ Lan Cốt lóe sáng, sau đó nói: “Cũng không có gì đặc biệt, chính là biến thành con mèo Úy Lan nuôi, sau đó gặp Thủy Thủy, sau đó được Thủy Thủy nuôi, mỗi ngày cùng Thủy Thủy tản bộ, cùng Thủy Thủy xem phim, cùng Thủy Thủy rửa chén, cùng Thủy Thủy tắm…”
Nhóm người: “…” Mù mắt rồi mới không thấy được màn khoe khoang chói lòa lại thấp kém này.
Trình Khuyết đẩy gọng kính, im lặng không nói gì. Vì quá quen thuộc nên cậu có thể dễ dàng bắt giữ được, Cổ Lan Cốt đang nói dối! Hơn nữa điều này rất bất hợp lý, Lưu Độ cũng thôi đi, có thể nói là phó bản cần thiết lập một người câu thông. Nhưng vì sao Cổ Lan Cốt lại có thể phá vỡ hạn chế không gian song song để gặp mặt Thư Thủy Thủy. Dù sao thì căn cứ theo phân tích trước đó, cho dù thời không chuyển đổi cũng vẫn là không gian độc lập của mình, sẽ không chuyển đổi tới thời không của người khác.
Cổ Lan Cốt đã qua ải! Hoặc nên nói là Cổ Lan Cốt suýt chút nữa đã qua ải! Trình Khuyết cực kỳ khẳng định điều này. Chỉ là lúc đó Cổ Lan Cốt đã dùng cái gì đó để trao đổi, để mình có thể dịch chuyển tới thời không của Thư Thủy Thủy, sau đó cùng Thư Thủy Thủy gặp lại nhau.
Trình Khuyết không hổ là người hiểu rõ Cổ Lan Cốt nhất, ngay cả Nam Ca cũng chỉ hơi nghi hoặc nhưng không nghi ngờ Cổ Lan Cốt, những người khác lại càng không phát hiện dị dạng.
Người kể cuối cùng chính là người qua ải, Thư Thủy Thủy. Chuột nhỏ suy nghĩ một chút, sau đó vươn móng vuốt vỗ vỗ phần lông tơ trước ngực mình, giống như đang chỉnh trang lại quần áo, sau đó mới nghiêm trang mở miệng: “Tôi dịch chuyển tới điểm khởi đầu của sinh mệnh, sau đó dịch chuyển tới điểm cuối của sinh mệnh, ở nơi này gặp được Úy Lan chết già, thu thập được một cặp nhẫn, là nhẫn đôi, một chiếc đeo cho Úy Lan. Sau đó tôi dịch chuyển tới thời điểm trước khi Úy Lan và Lê Mộng gặp nhau…”
Chuột nhỏ kể tóm tắt hành trình của mình, nhóm người phát hiện thời không và địa điểm dịch chuyển của Thư Thủy Thủy đều rất vi diệu, hơn nữa vẫn luôn có thể kích hoạt điểm khác thường, có thể nói là con ruột của phó bản, gần như phó bản đang dẫn dắt từng bước một cho chuột nhỏ, để Thư Thủy Thủy không lãng phí chút thời gian nào cho những người không liên quan, trực tiếp định vị Úy Lan và Lê Mộng.
Phó bản này có thể nói là được sáng tạo ra vì Úy Lan và Lê Mộng, có lẽ những thời không trải nghiệm kia thực sự tồn tại, tuy bọn họ không có bằng chứng nhưng nó đã tồn tại tức là có lý do. Nó đã tồn tại thì chắc chắn phải có đạo lý.
Lúc Thư Thủy Thủy dùng giọng điệu oán trách trẻ con loài người nhìn giống hệt như nhau, mọi người vừa có chút buồn cười lại có chút khẩn trương, lúc kể tới có một đứa bé cố chấp muốn ngồi dậy, tựa hồ đang chờ đợi người nào đó, mọi người cũng đoán được đáp án.
Lúc nhẫn đeo lên tay đứa bé, điểm khởi đầu và điểm kết thúc của sinh mệnh rốt cuộc nối liền với nhau, ai nói đường giao nhau chạy ngược thì không thể thông với nhau, chiếc nhẫn này chính là điểm tiếp nối.
Trong lòng Lê Mộng và Úy Lan đều có chấp niệm, sự cố chấp và chờ đợi đã giúp bọn họ thoát khỏi số phận, mà điểm tiếp nối hoàn mỹ nhất chính là trạng thái trẻ con của Lê Mộng và trạng thái chết già của Úy Lan. Thư Thủy Thủy không thể xác định thời không này có phải là thật hay không, thế nhưng Lê Mộng và Úy Lan chắc chắn là chân thật, vào thời khắc cuối cùng Lê Mộng và Úy Lan đã nắm tay nhau cùng xuất hiện và rời đi, khi đó Thư Thủy Thủy đã thấy được linh lực nồng đậm, hoặc nên nói là sức mạnh linh hồn trên người bọn họ.
Kỳ thực thân phận của Lê Mộng trong phó bản vẫn là một mê đề, quỹ đạo sinh mạng của anh khác với tất cả mọi người, người khác đều là từ trẻ đi tới già, mà Lê Mộng lại từ già đi tới trẻ. Lê Mộng giấu mình rất kỹ, ít nhất trong khoảng thời gian sinh sống cùng nhau, Thư Thủy Thủy không hề phát hiện Lê Mộng có gì khác thường.
Bây giờ nghĩ lại thì Lê Mộng tiếp nhận Thư Thủy Thủy quá nhanh, hơn nữa Lê Mộng cũng ẩn giấu quá tốt, xung quanh không có người nào nghi ngờ, ngay cả người chơi tiến vào phó bản cũng không nghi ngờ.
Điều duy nhất làm Thư Thủy Thủy để ý là câu nói cuối cùng của Lê Mộng. Cậu có tin tưởng kiếp trước kiếp này không? Những lời này rõ ràng đang nói về luân hồi, thế giới thời không có tới ngàn vạn, là đại tam thiên, tiểu tam thiên, vì sao mình lại tới tinh cầu Thương Chiến? Lẽ nào từ nơi sâu xa có thứ gì đó đang dẫn dắt?
Ánh mắt Thư Thủy Thủy chuyển hướng về phía cặp nhẫn, đột nhiên cầm lấy một chiếc rồi nhìn sang tay Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt, Thủy Thủy đeo nhẫn cho anh nhé!”
Nhóm người ! ! ! Cái gì đây? Chuyện gì vậy? Không phải mới vừa nãy còn nghiêm túc thảo luận về phó bản à? Sao đột nhiên phát triển tới bước này vậy?
Lưu Độ há to miệng, cuối cùng lẩm bẩm: “Kích cỡ của chiếc nhẫn kia rất kỳ quái, trong chúng ta không có người nào vừa cả.” Ngụ ý là có lẽ Cổ Lan Cốt cũng không đeo vừa.
Cổ Lan Cốt liếc nhìn Lưu Độ, lại nhìn chuột nhỏ đang nghiêm túc giơ chiếc nhẫn, sau đó anh giơ tay lên, ngón tay xòe ra đưa tới trước mặt Thư Thủy Thủy.
Lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run lên, nhìn bàn tay hoàn mỹ ở trước mặt mà nhịn không được vươn móng vuốt sờ sờ một phen, tiếp đó mới đeo nhẫn cho Cổ Lan Cốt.
Có điều rất nhanh sau đó, động tác của chuột nhỏ hơi khựng lại, nhìn xung quanh một chút rồi chạy tới chỗ trang trí bàn trà, ngắt một đóa hoa nhỏ rồi lạch bạch chạy về phía Cổ Lan Cốt, tiếp đó quỳ một gối xuống, giơ hoa lên: “Cốt Cốt, Thủy Thủy sẽ chăm sóc anh thật tốt.”
Nhóm người: “…”
Cằm của Dư Tẫn sắp rớt xuống tới nơi, cảm giác nhóc chuột này thật sự thả thính quá chất lượng: “Thủy Thủy, nhóc làm gì vậy?”
Thư Thủy Thủy cũng không quay đầu lại nói: “Đeo nhẫn á, không phải nhẫn đều được đeo như vậy à? Tôi xem tivi thấy họ diễn như vậy, có phải hoa quá nhỏ không? Hay trên nhẫn thiếu kim cương?”
Nhóm người: “…” Phải trả lời sao đây hả?
[hết 84]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 84: Bỏ lỡ một đời
Mặc dù trong phó bản hai người vẫn luôn bầu bạn bên nhau, thế nhưng Thư Thủy Thủy cứ có ảo giác hai người xa cách nhau ngàn vạn năm rốt cuộc mới được gặp lại, có thể là tác dụng phụ của phó bản thời không hỗn loạn này.
Người tới người đi trên quảng trường trung ương, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu tập trung ngày càng nhiều, nhóm Thư Thủy Thủy không thể tiếp tục ở lại, bắt đầu rời đi.
Phó bản Lê Mộng kéo dài một năm này rốt cuộc cũng được qua ải, mà phó bản có độ khó càng cao, phần thưởng khi qua ải lại càng tốt. Đã có không ít người suy đoán về phần thưởng, ánh mắt nóng cháy nhìn chằm chằm những người bị đá ra khỏi phó bản, trong số người này chắc chắn có người qua ải.
Chỉ là tình huống lần này quá đặc biệt, người bị đá ra quá nhiều, cơ bản không khác gì số lượng người tiến vào, nói cách khác tỷ lệ tử vong của phó bản này gần như là không. Dữ liệu này thật sự không khớp với độ khó suốt một năm cũng không có ai qua ải của phó bản này.
Có người xông tới mặt dày dò hỏi tin tức, có người chờ đợi bạn bè người thân vui mừng tới chào đón, không quản có phải là người qua ải hay không, có thể sống sót rời khỏi phó bản chính là món quà tốt nhất.
Cũng có người lựa chọn yên lặng rời đi như nhóm Thư Thủy Thủy, cũng có người ở lại quảng trường trung tâm buôn bán vật phẩm, cũng có người bán tin tức về phó bản này. Chỉ cần là nơi có người thì sẽ có buôn bán.
“Nơi này không tiện nói chuyện, tới không gian đăng nhập của tôi đi.” Trên đường đi, Nam Ca nhỏ giọng nói.
Nhóm người gật đầu, sau đó tiếp nhận lời mời của Nam Ca. Bóng dáng nhóm người biến mất trên đường phố phồn hoa rộng lớn, mọi người xung quanh cũng không cảm thấy có gì dị thường, chỉ có nhóm người đang lặng lẽ bám theo sau nhóm Nam Ca cảm thấy tiếc nuối.
“Đám người kia đăng xuất khỏi không gian rồi, không thấy có gì dị dạng.”
“Địa điểm đăng xuất là đoạn phía bắc con đường Thập Tự, từ lúc bị đá ra khỏi phó bản tới khi đăng xuất, không ai lấy ra vật phẩm gì, không thể phán đoán bọn họ có nhận được phần thưởng hay không.”
“Vâng, tôi sẽ tiếp tục chú ý.”
“…”
Có bốn năm nhóm người tiến hành báo cáo như vậy, trong khoảng thời gian ngắn đã có người nhận ra Nam Ca, dù sao Nam Ca cũng từng là nhân vật làm mưa làm gió, máy mô phỏng cũng không có công năng chỉnh mặt, Cổ Lan Cốt cũng không có ý che giấu, có người nhận ra cũng không có gì lạ, nhưng bị chú ý là điều khó tránh, nhất là tình huống phó bản có tỷ lệ tử vong thất như vậy.
Không gian trong máy mô phỏng có hệ thống và thế lực riêng, thực lực khu B còn không vào được bảng xếp hạng tinh cầu Thương Chiến, nói chi là máy mô phỏng được tạo thành từ mười hành tinh bỏ hoang. Nhóm Cổ Lan Cốt lần đầu tiên tiến vào không gian mô phỏng, muốn kiếm một chén canh tự nhiên sẽ ảnh hưởng tới những thế lực vốn có.
Nhóm thế lực lớn chú ý Cổ Lan Cốt không tìm hiểu được manh mối cũng không có cách nào, chỉ có thể sắp xếp người tiếp tục nhìn chằm chằm, nhưng máy mô phỏng vốn là tài nguyên khan hiếm, không thể cứ lãng phí ở đây, được một thời gian đã rất khó khăn rồi. Nhất là khi nhân viên thế lực mình phái đi không nhận được phần thưởng, bọn họ lại càng nghi ngờ người qua ải chính là Cổ Lan Cốt.
Ngoài ra còn có một nhóm khác đang chú ý quan sát Cổ Lan Cốt, chính là sát thủ được các thế lực bên ngoài hành tinh phái tới. Bọn chúng không tìm thấy cơ hội ở thế giới hiện thực, không ngờ lại gặp Cổ Lan Cốt trong không gian mô phỏng.
Mà lúc này, nhóm Cổ Lan Cốt bị người người chú ý đang ngồi trên tầng thượng của một tòa biệt thự cạnh biển uống trà.
Tòa biệt thự trắng tinh thoạt nhìn rất cao cấp, nhất là ở bên cạnh còn có một chiếc hồ bơi rất lớn, bể bơi được xây dựng dọc theo tầng ba, tựa hồ được dùng một loại vật liệu thủy tinh cải tạo nào đó, độ trong suốt rất tốt, từ xa nhìn lại, cả bể bơi giống như được xây dựng ở giữa không trung.
Thư Thủy Thủy vốn rất tò mò nhưng lúc này lại không có tâm tư vui chơi, chỉ ngoan ngoãn ngồi trên bàn trà, Lưu Độ giành trước rót một tách trà, sau đó ân cần đặt tách trà tới trước mặt Thư Thủy Thủy: “Cám ơn công ơn nuôi dưỡng của Thủy Thủy.”
Lưu Pha ngồi bên cạnh, sắc mặt đen xì.
Kết quả không ngờ nắm chuột quá nhỏ, trực tiếp bị tách trà cám ơn của Lưu Độ che khuất. Chuột nhỏ nhích mông một xíu để mình có thể lộ diện, một chốc lát sau đột nhiên quay đầu sang nhìn Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt uống nước không? Dùng tách trà có quen không? Có cần bình sữa không?”
Bầu không khí vốn có chút nghiêm túc: “…” Nhóm người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía Cổ Lan Cốt, suy đoán vị chiến thần này đã trải qua chuyện gì trong phó bản, vì sao phải dùng tới bình sữa? Có điều nghĩ tới tình trạng thê thảm của chính mình, tựa hồ cũng là tám lạng nửa cân.
Chỉ có Lưu Độ lộ ra ánh mắt tui hiểu mà, làm nhóm người ù ù cạc cạc khó hiểu.
Cổ Lan Cốt nhìn sang Thủy Thủy, tựa hồ đang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nghiêm nghị trả lời: “Không cần, tôi đã là mèo lớn rồi, dùng tách là được rồi.”
Nhóm người vừa mới tự an ủi chính mình suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, vị này vẫn chưa thoát vai khỏi phó bản à? Hơn nữa sao lại là mèo?
Thư Thủy Thủy vui mừng gật đầu, sau đó giống như một người cha già cảm thán: “Cốt Cốt trưởng thành rồi! Tốt thật!”
Nam Ca ho nhẹ một tiếng đánh gãy cuộc trò chuyện của Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt, nếu còn tiếp tục thì bầu không khí nghiêm túc sẽ bị phá nát mất: “Mọi người nói một chút về phần thưởng mình nhận được đi.”
Chuột nhỏ nghiêng đầu, có chút bất ngờ hỏi: “Mọi người đều được khen thưởng à?”
Lưu Pha gật đầu: “Đúng vậy, không quản có phải là người qua ải hay không, chỉ cần sống sót tới khi phó bản kết thúc đều có khen thưởng, có điều căn cứ theo độ cống hiến qua ải mà giành được phần thưởng khác nhau. Phần thưởng có thể là vật phẩm của liên minh thiên hà, có một số nhận được trực tiếp trong phó bản nhưng phải thông qua quy định giám sát của liên minh thiên hà về các hành tinh bỏ hoang. Phần lớn phần thưởng của liên minh thiên hà đều là vật phẩm sinh tồn, có một số vật phẩm vũ khí hoặc phòng ngự của nền văn minh ngoại tinh, hoặc là một ít tin tức quý giá, mà phần thưởng trực tiếp lấy được từ phó bản là cực hiếm, có quá ít cơ hội để nghiên cứu, ít nhất thì tới giờ khu B chưa từng nhận được…”
Lưu Pha còn chưa nói hết chỉ thấy chuột nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên bàn trà xòe móng vuốt, trên trong là hai chiếc nhẫn, một lớn một nhỏ, xem kiểu dáng thì hẳn là một cặp nhẫn nam giới, chuột nhỏ dùng một cái móng khác khều một cái: “Đây coi là vật phẩm trực tiếp lấy được từ phó bản không? Hình như là vật phục chế, có thể nghiên cứu một chút.”
Lưu Pha: “..” Bẽ mặt tới quá đột nhiên, nhưng cảm giác kích động khó hiểu này là sao nhỉ, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy tài nguyên của phó bản.
Lưu Pha đưa tay tới, có chút kích động hỏi: “Tôi có thể xem một chút không?”
Thư Thủy Thủy thực phóng khoáng đặt cặp nhẫn vào lòng bàn tay Lưu Pha: “Đương nhiên là được.”
Lưu Pha cầm nhẫn, lật qua lật lại kiểm tra một phen, biểu cảm nghi hoặc trên mặt ngày càng rõ ràng hơn, nhóm người mong đợi nhìn Lưu Pha, chờ đợi giải thích. Nhưng qua một hồi lâu, Lưu Pha vẫn không biết nên mở miệng thế nào.
Lưu Độ ở bên cạnh có chút mất kiên nhẫn, giành lấy chiếc nhẫn tự mình nghiên cứu, thế nhưng kiểm tra một hồi, chỉ kém chưa dùng răng cắn, nhưng cũng không phát hiện điều gì khác thường: “Kỳ quái, chiếc nhẫn này thật sự chỉ là nhẫn thôi à? Không thấy có lợi ích gì cả?”
Lưu Độ nói, thậm chí còn muốn đeo thử, nhưng hai chiếc nhẫn này không có chiếc nào có kích cỡ phù hợp, không phải quá lớn thì chính là quá nhỏ.
Tạ Phong thèm muốn chiếc nhẫn đã lâu gần như sắp nhịn không được móc dụng cụ ra tiến hành kiểm tra đo lường, thế nhưng sau một phen quan sát đơn giản, phát hiện cặp nhẫn này chỉ là nhẫn bình thường, tuy làm bằng chất liệu kim loại hiếm nhưng ở hành tinh bỏ hoang thì thứ này thật sự không đáng tiền.
“Tài nguyên phó bản vô dụng như vậy à? Hay vì Thủy Thủy không phải là người qua ải?” Dư Tẫn cảm thấy phần thưởng hiếm có không thể nào bình thường như vậy, chỉ có thể suy đoán là Thủy Thủy có vận may quá kém, lấy được một phần thưởng qua ải không có ích lợi gì.
Chiếc nhẫn chuyền tay một vòng rồi trở lại trong tay Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy cầm nhẫn giơ cao ở trước mặt, một con mắt nhắm lại, một con mắt mở to tỉ mỉ kiểm tra. Nghe thấy suy đoán của Dư Tẫn thì dùng sức lắc cái đầu nhỏ: “Không đúng, tôi chính là người qua ải, tuy có chút bất ngờ, Cốt Cốt không ở bên cạnh, một chút cảm giác nghi thức cũng không có.”
Nhóm người! ! ! Người qua ải quả thực chính là Thủy Thủy! Không đúng, có phải trọng điểm của chuột nhỏ hơi sai sai không?
Dư Tẫn kinh hãi tới mức trà rỉ ra khỏi miệng: “Thủy Thủy qua ải! Ôi trời ạ! Tới giờ tôi còn choáng váng đây này, ai có thể giải thích cho tui hiểu vì sao qua được ải không? Điều kiện qua ải là gì vậy?”
Dư Tẫn dùng tay gõ bàn một chút để hấp dẫn sự chú ý của mọi người: “Tôi nói trước đi, có khả năng những gì chúng ta trải qua trong phó bản có sự khác biệt. Tôi tiến vào phó bản rất bình thường, bình thường đến mức tôi không biết nên làm gì, đó là một thành phố sầm uất không biết tên, tôi dùng cả hai ngày cũng không thể rời khỏi thành phố, hẳn là có hạn chế nào đó, nhưng điểm khó giải quyết là tôi không phát hiện được bất cứ điểm khác thường nào, cũng không biết phó bản muốn mình làm gì…”
Thư Thủy Thủy vểnh tai nghiêm túc lắng nghe Nam Ca kể lại trải nghiệm trong phó bản của mình, sau đó phát hiện thời không của Nam Ca không phải những thời không mình trải qua, đại khái hẳn là thời không trước khi Lê Mộng và Úy Lan gặp nhau.
Bởi vì không thể nào tìm được trọng điểm, Nam Ca chỉ có thể đi tìm việc để chính mình không bị chết đói, đồng thời thuận lợi ở lại thành phố này. Từ đó Nam Ca bắt đầu vừa làm việc vừa tìm kiếm bạn đồng hành và manh mối, cứ vậy trải qua năm năm.
Nếu không phải tâm trí Nam Ca bình ổn, trải qua thời gian lâu như vậy chỉ sợ bản thân đã phát điên rồi. Nhưng Nam Ca dù sao cũng không phải người có tính cách hấp tấp, vẫn luôn đảm nhiệm vai người hiền trong căn cứ. Bộ não của Nam Ca vẫn luôn nhắc anh, thời gian không có khả năng thật sự trôi qua năm năm, bởi vì nếu là vậy thì những người khác đã phát hiện dị trạng và tiến hành can thiệp, không có khả năng bình ổn như vậy, vì thế khác năng lớn nhất là thời gian hiện thực chỉ mới trôi qua một thời gian ngắn, ít nhất tất cả mọi người đều không phát hiện khác thường.
Nhưng những gì trải qua thật sự quá chân thật, mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây đều thực sự tồn tại. Nam Ca nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm của phó bản này là tốc độ thời gian trôi qua.
Sau khi ý thức được tốc độ thời gian trôi qua có vấn đề, Nam Ca bắt đầu tập trung điều tra, nhưng sinh hoạt quá yên bình, yên bình tới mức làm người ta lười biếng, chán chường, thậm chí dường như quên mất chuyện mình tới từ một hành tinh bỏ hoang. Vì tìm kiếm điểm khác thường, Nam Ca bắt đầu thu thập tin tức về những điểm thời gian khác thường trong cuộc sống của mình, mỗi khi phát hiện sẽ tiến hành kiểm tra, nhưng kết quả cũng không quá lý tưởng.
“Sau đó thì sao?” Dư Tẫn tò mò hối thúc.
Nam Ca bất đắc dĩ thở dài: “Không có sau đó, tôi cứ vậy sống một đời, cuối cùng an hưởng tuổi già.”
Nhóm người: “…”
Thư Thủy Thủy: “…”
Này tính là phó bản gì?
Thư Thủy Thủy vươn móng vuốt gãi đầu, dò xét hỏi: “Anh trai, lúc sinh hoạt trong phó bản có từng nghe nói tới Lê Mộng hay Úy Lan không?”
Nam Ca cố gắng hồi tưởng: “Cách chỗ tôi đi làm hai con đường có một tiệm sách tên Ly Mộng.”
Thư Thủy Thủy vỗ móng vuốt nhỏ: “Tiệm sách rời khỏi giấc mơ?”
Nam Ca có chút sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Tôi cũng từng bị cái tên tiệm sách này hấp dẫn, liên tục tới đó một năm nhưng không có gì kỳ quái xảy ra cả.”
“Vậy anh có từng gặp ông chủ tiệm sách không?”
“Có gặp một lần, là một người trẻ tuổi dáng dấp không tệ, nghe nói là blogger nổi tiếng trên mạng, ngoài ra thì không có chỗ nào đặc biệt.”
Thư Thủy Thủy trầm mặc, sau đó yếu ớt than thở: “Anh trai bỏ lỡ mất rồi. Ông chủ đó chính là trung tâm của phó bản.”
Nam Ca: “…” Trầm tư suy ngẫm lời Thư Thủy Thủy, chỗ khác thường chính là tốc độ thời gian trôi qua, ông chủ nhỏ của tiệm sách kia là trung tâm phó bản, ông chủ nhỏ của tiệm sách tương đương tốc độ thời gian trôi qua khác thường?
“Người thứ hai chính là Úy Lan à?” Trình Khuyết vẫn luôn im lặng lên tiếng hỏi.
Thư Thủy Thủy gật đầu.
Trình Khuyết đẩy gọng kính: “Nói vậy trong phó bản của tôi có nghe nói tới Úy Lan, đó là một doanh nhân thành đạt, một nhà từ thiện, một quý tộc độc thân, người theo chủ nghĩa không kết hôn, thường xuyên xuất hiện trên tin tức truyền thông và tạp chí.”
Lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run lên: “Nhà từ thiện?”
“Đúng vậy, một nhà từ thiện chuyên tập trung vào viện mồ côi và cứu giúp mèo hoang.”
“Mèo hoang? Không có chuột lưu lạc à?” Thư Thủy Thủy hỏi.
Trình Khuyết sửng sốt, tựa hồ là lần đầu tiên nghe nói tới chuột lưu lạc: “Cái này thì không nghe nói tới.”
Thư Thủy Thủy có chút suy nghĩ: “Vậy phó bản của Tiểu Trình Trình là thế nào?”
Trình Khuyết theo bản năng sờ vành tai: “Xưng hô này…”
“Sao hả? Nếu không thích thì có thể gọi Tiểu Tước Tước, nghe có vẻ lông xù.”
Trình Khuyết yên lặng nuốt lời sắp nói ra, lập tức đổi giọng: “Tôi thích lắm. Phó bản của tôi khá kỳ dị, nói thế nào nhỉ, sinh mạng của tất cả mọi người đều đang lùi lại, lúc đầu cũng không rõ lắm, nhưng sau khi ở trong phó bản ba năm, phát hiện không có người nào già đi, mặt mũi của mọi người đều ngày một trẻ hơn, bao gồm cả chính tôi. Cứ vậy qua đi mười năm, đã thoái hóa về thời kỳ thiếu niên, ngẫu nhiên bị một con chim chết già ở ven đường đập trúng, sau đó chuyển đổi thời không rồi cứ ngây người trong thời không đó, mãi tới khi phó bản kết thúc.”
Trình Khuyết kể chuyện rất yên bình, giống như con người của cậu ta vậy, không hề có chút dao động nào, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được dòng thời gian chờ đợi đằng đẵng đó là sự yên bình có thể làm người ta phát điên.
“Chim chết già?” Đột nhiên Thư Thủy Thủy nghĩ tới trước lúc mình bị tiếng chuông điện thoại dọa hoảng có leo lên cây rồi làm rơi xác con chim bị chết già kia.
Trình Khuyết rất nhạy bén: “Con chim đó là sinh vật chết già duy nhất mà tôi nhìn thấy trong thời không đó, nếu không có chuyển đổi thời không, không có cách nào tưởng tượng tất cả sinh mệnh đều đảo ngược, tiến tới điểm kết thúc của sinh mạng.”
Tiếp đó, nhóm người lục tục kể lại trải nghiệm của mình trong phó bản, phát hiện trải nghiệm của mỗi người đều không giống nhau, nói cách khác, mỗi người đều bị đơn độc truyền tới một thời không. Cũng có người nhiều lần kích hoạt thời không chuyển đổi nhưng không nắm bắt được trọng điểm, cũng không hiểu điều kiện qua ải nằm ở đâu.
Có điều điểm giống nhau của bọn họ chính là ít hoặc nhiều có tiếp xúc với Lê Mộng hoặc Úy Lan.
Thậm chí Dư Tẫn còn từng ở trong khu chung cư của Lê Mộng, ở ngay lầu dưới, thế nhưng người có thần kinh thô như Dư Tẫn căn bản không phát hiện điểm nào khác thường, mỗi ngày hào hứng đi khắp mọi nơi tìm kiếm manh mối. Căn bản không biết tầng trên xảy ra chuyện gì.
Tất nhiên, thời không của Dư Tẫn là song song với Thư Thủy Thủy, hoặc có lẽ mỗi người tiến vào phó bản đều là thời không song song, có một số thời không sẽ quấy nhiễu lẫn nhau nhưng không nhìn thấy đối phương.
Về phần Lưu Độ, có một điều cực kỳ đặc sắc, cậu ta chính là con chim chết già bị Thư Thủy Thủy đụng trúng trên cây, sau đó ở thời không song song đã đập trúng Trình Khuyết. Phó bản của Lưu Độ khá mờ mịt, cậu ta trải qua rất nhiều lần luân hồi, mỗi lần đều nhanh chóng chết già, giống như hoàn thành một sứ mệnh nào đó, lúc gặp được Thư Thủy Thủy, Lưu Độ đã chết già hơn ba lần, mỗi lần chết đi sẽ đổi một thời không.
Nghe dòng hồi tưởng đau thương của Lưu Độ, nhóm người chỉ có thể câm nín, không thể nói rõ rốt cuộc mình và Lưu Độ, ai có trải nghiệm thảm hơn.
Thư Thủy Thủy đã đoán được đại khái, người chơi sẽ được dịch chuyển tới thời không độc lập, thế nhưng Lưu Độ là trường hợp đặc biệt, không cần kích hoạt điểm khác thường, chỉ cần tử vong sẽ dịch chuyển, hơn nữa cũng là người duy nhất có thể dịch chuyển tới các không gian độc lập, cũng là người duy nhất có thể giao tiếp với đồng đội, là người ngươi có đặc quyền nhất.
Nhưng đáng tiếc, con chim này khá xúi quẩy, sau khi chết ba lần mới phát hiện một đồng đội, còn là Thư Thủy Thủy.
Mà người chơi trong mỗi không gian độc lập sẽ sống với một thân phận rất hợp lý, nhưng có phát hiện được điểm khác thường hay không, có thể làm quen với hai trung tâm phó bản hay không, hoàn toàn dựa vào vận may.
Ánh mắt của mọi người tập trung vào người Cổ Lan Cốt, đều lộ ra biểu cảm mong đợi. Dù sao sau khi trao đổi một phen, nhóm người phát hiện trải nghiệm của mỗi người đều rất kỳ quái, giống như trải qua những cuộc sống khác nhau.
Ánh mắt Cổ Lan Cốt lóe sáng, sau đó nói: “Cũng không có gì đặc biệt, chính là biến thành con mèo Úy Lan nuôi, sau đó gặp Thủy Thủy, sau đó được Thủy Thủy nuôi, mỗi ngày cùng Thủy Thủy tản bộ, cùng Thủy Thủy xem phim, cùng Thủy Thủy rửa chén, cùng Thủy Thủy tắm…”
Nhóm người: “…” Mù mắt rồi mới không thấy được màn khoe khoang chói lòa lại thấp kém này.
Trình Khuyết đẩy gọng kính, im lặng không nói gì. Vì quá quen thuộc nên cậu có thể dễ dàng bắt giữ được, Cổ Lan Cốt đang nói dối! Hơn nữa điều này rất bất hợp lý, Lưu Độ cũng thôi đi, có thể nói là phó bản cần thiết lập một người câu thông. Nhưng vì sao Cổ Lan Cốt lại có thể phá vỡ hạn chế không gian song song để gặp mặt Thư Thủy Thủy. Dù sao thì căn cứ theo phân tích trước đó, cho dù thời không chuyển đổi cũng vẫn là không gian độc lập của mình, sẽ không chuyển đổi tới thời không của người khác.
Cổ Lan Cốt đã qua ải! Hoặc nên nói là Cổ Lan Cốt suýt chút nữa đã qua ải! Trình Khuyết cực kỳ khẳng định điều này. Chỉ là lúc đó Cổ Lan Cốt đã dùng cái gì đó để trao đổi, để mình có thể dịch chuyển tới thời không của Thư Thủy Thủy, sau đó cùng Thư Thủy Thủy gặp lại nhau.
Trình Khuyết không hổ là người hiểu rõ Cổ Lan Cốt nhất, ngay cả Nam Ca cũng chỉ hơi nghi hoặc nhưng không nghi ngờ Cổ Lan Cốt, những người khác lại càng không phát hiện dị dạng.
Người kể cuối cùng chính là người qua ải, Thư Thủy Thủy. Chuột nhỏ suy nghĩ một chút, sau đó vươn móng vuốt vỗ vỗ phần lông tơ trước ngực mình, giống như đang chỉnh trang lại quần áo, sau đó mới nghiêm trang mở miệng: “Tôi dịch chuyển tới điểm khởi đầu của sinh mệnh, sau đó dịch chuyển tới điểm cuối của sinh mệnh, ở nơi này gặp được Úy Lan chết già, thu thập được một cặp nhẫn, là nhẫn đôi, một chiếc đeo cho Úy Lan. Sau đó tôi dịch chuyển tới thời điểm trước khi Úy Lan và Lê Mộng gặp nhau…”
Chuột nhỏ kể tóm tắt hành trình của mình, nhóm người phát hiện thời không và địa điểm dịch chuyển của Thư Thủy Thủy đều rất vi diệu, hơn nữa vẫn luôn có thể kích hoạt điểm khác thường, có thể nói là con ruột của phó bản, gần như phó bản đang dẫn dắt từng bước một cho chuột nhỏ, để Thư Thủy Thủy không lãng phí chút thời gian nào cho những người không liên quan, trực tiếp định vị Úy Lan và Lê Mộng.
Phó bản này có thể nói là được sáng tạo ra vì Úy Lan và Lê Mộng, có lẽ những thời không trải nghiệm kia thực sự tồn tại, tuy bọn họ không có bằng chứng nhưng nó đã tồn tại tức là có lý do. Nó đã tồn tại thì chắc chắn phải có đạo lý.
Lúc Thư Thủy Thủy dùng giọng điệu oán trách trẻ con loài người nhìn giống hệt như nhau, mọi người vừa có chút buồn cười lại có chút khẩn trương, lúc kể tới có một đứa bé cố chấp muốn ngồi dậy, tựa hồ đang chờ đợi người nào đó, mọi người cũng đoán được đáp án.
Lúc nhẫn đeo lên tay đứa bé, điểm khởi đầu và điểm kết thúc của sinh mệnh rốt cuộc nối liền với nhau, ai nói đường giao nhau chạy ngược thì không thể thông với nhau, chiếc nhẫn này chính là điểm tiếp nối.
Trong lòng Lê Mộng và Úy Lan đều có chấp niệm, sự cố chấp và chờ đợi đã giúp bọn họ thoát khỏi số phận, mà điểm tiếp nối hoàn mỹ nhất chính là trạng thái trẻ con của Lê Mộng và trạng thái chết già của Úy Lan. Thư Thủy Thủy không thể xác định thời không này có phải là thật hay không, thế nhưng Lê Mộng và Úy Lan chắc chắn là chân thật, vào thời khắc cuối cùng Lê Mộng và Úy Lan đã nắm tay nhau cùng xuất hiện và rời đi, khi đó Thư Thủy Thủy đã thấy được linh lực nồng đậm, hoặc nên nói là sức mạnh linh hồn trên người bọn họ.
Kỳ thực thân phận của Lê Mộng trong phó bản vẫn là một mê đề, quỹ đạo sinh mạng của anh khác với tất cả mọi người, người khác đều là từ trẻ đi tới già, mà Lê Mộng lại từ già đi tới trẻ. Lê Mộng giấu mình rất kỹ, ít nhất trong khoảng thời gian sinh sống cùng nhau, Thư Thủy Thủy không hề phát hiện Lê Mộng có gì khác thường.
Bây giờ nghĩ lại thì Lê Mộng tiếp nhận Thư Thủy Thủy quá nhanh, hơn nữa Lê Mộng cũng ẩn giấu quá tốt, xung quanh không có người nào nghi ngờ, ngay cả người chơi tiến vào phó bản cũng không nghi ngờ.
Điều duy nhất làm Thư Thủy Thủy để ý là câu nói cuối cùng của Lê Mộng. Cậu có tin tưởng kiếp trước kiếp này không? Những lời này rõ ràng đang nói về luân hồi, thế giới thời không có tới ngàn vạn, là đại tam thiên, tiểu tam thiên, vì sao mình lại tới tinh cầu Thương Chiến? Lẽ nào từ nơi sâu xa có thứ gì đó đang dẫn dắt?
Ánh mắt Thư Thủy Thủy chuyển hướng về phía cặp nhẫn, đột nhiên cầm lấy một chiếc rồi nhìn sang tay Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt, Thủy Thủy đeo nhẫn cho anh nhé!”
Nhóm người ! ! ! Cái gì đây? Chuyện gì vậy? Không phải mới vừa nãy còn nghiêm túc thảo luận về phó bản à? Sao đột nhiên phát triển tới bước này vậy?
Lưu Độ há to miệng, cuối cùng lẩm bẩm: “Kích cỡ của chiếc nhẫn kia rất kỳ quái, trong chúng ta không có người nào vừa cả.” Ngụ ý là có lẽ Cổ Lan Cốt cũng không đeo vừa.
Cổ Lan Cốt liếc nhìn Lưu Độ, lại nhìn chuột nhỏ đang nghiêm túc giơ chiếc nhẫn, sau đó anh giơ tay lên, ngón tay xòe ra đưa tới trước mặt Thư Thủy Thủy.
Lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run lên, nhìn bàn tay hoàn mỹ ở trước mặt mà nhịn không được vươn móng vuốt sờ sờ một phen, tiếp đó mới đeo nhẫn cho Cổ Lan Cốt.
Có điều rất nhanh sau đó, động tác của chuột nhỏ hơi khựng lại, nhìn xung quanh một chút rồi chạy tới chỗ trang trí bàn trà, ngắt một đóa hoa nhỏ rồi lạch bạch chạy về phía Cổ Lan Cốt, tiếp đó quỳ một gối xuống, giơ hoa lên: “Cốt Cốt, Thủy Thủy sẽ chăm sóc anh thật tốt.”
Nhóm người: “…”
Cằm của Dư Tẫn sắp rớt xuống tới nơi, cảm giác nhóc chuột này thật sự thả thính quá chất lượng: “Thủy Thủy, nhóc làm gì vậy?”
Thư Thủy Thủy cũng không quay đầu lại nói: “Đeo nhẫn á, không phải nhẫn đều được đeo như vậy à? Tôi xem tivi thấy họ diễn như vậy, có phải hoa quá nhỏ không? Hay trên nhẫn thiếu kim cương?”
Nhóm người: “…” Phải trả lời sao đây hả?
[hết 84]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Story
Chương 84
10.0/10 từ 39 lượt.