Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 47

76@-

Chương 47: Tôi chính là màu nâu ấm áp


Không biết tay mình có đẹp hay không, khẳng định là đẹp, có đẹp bằng Cốt Cốt hay không? Đột nhiên Thư Thủy Thủy không quá xác định.


Chuột nhỏ chuyển hướng sang Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt ăn gì lớn lên vậy?”


Cổ Lan Cốt hơi sững sờ: “Món chính là lúa mì, còn có các loại thịt khác, rau dưa, hoa quả, mấy năm gần đây còn có đá năng lượng.”


Thư Thủy Thủy gãi gãi cằm, lại nhìn móng vuốt của mình, từ giờ nó cũng ăn như thế thì tay sẽ đẹp như vậy à? So sánh thực đơn thức ăn của mình và Cổ Lan Cốt, phát hiện có sự khác biệt rất lớn.


Trước khi kết bạn với Thư Bảo, Thư Thủy Thủy ăn quả phỉ quả phỉ quả phỉ, sau khi kết bạn với Thư Bảo, Thư Thủy Thủy mở ra cánh cổng thế giới mới. Phải biết là nhà Thư Bảo nằm ở đông bắc, mà sau đó Thư Thủy Thủy mới biết trên thế giới này ngoại trừ quả phỉ thì còn rất nhiều thức ăn ngon, ví dụ như miến hầm thịt heo cải chua, nhưng nếu dùng móng vuốt để ăn thì thường không vớt được miến.


Còn có thịt heo gác bếp, thịt kho tàu, sườn hầm đậu bún, lòng heo xào, thận heo chiên xù, tất nhiên còn có món khoai nướng chế biến đơn giản nhưng ăn rất ngon, còn rất nhiều món nữa mà Thư Thủy Thủy có thể dễ dàng nắm giữ.


Có điều những lúc không bận rộn, Thư Thủy Thủy cũng trốn trong túi áo Thư Bảo cùng dạo chơi trong siêu thị, sau đó dùng thịt heo mua được để nấu ăn.


Thư Bảo có cái nồi nhỏ đặc chế của mình, ví dụ như nắp chai dùng làm chảo, cốc cà phê nông có thể dùng làm nồi hầm gốm sứ… có những thứ này, Thư Thủy Thủy cũng thử làm vài món thức ăn non, ví dụ như thịt kho tàu, thận heo chiên xù, hầm chút miến…


Mỗi lần làm xong Thư Bảo sẽ biến thành dạng chuột để ăn, bằng không Thư Thủy Thủy bận rộn cả một buổi trưa nhưng Thư Bảo hình người chỉ ăn một ngụm là hết sạch.


Thư Bảo đi rồi, Thư Thủy Thủy cũng không được dạo siêu thị nữa, bởi vì không có tiền, cũng không đẩy được xe mua sắm. Tự nhiên cũng không thể ăn thịt được nữa.


Nhưng không sao, Thư Thủy Thủy có quả phỉ là đủ, cho dù không thể ăn thịt thì Thư Thủy Thủy có thể nuôi châu chấu, làm ruộng, hái và cất giữ quả phỉ, cuộc sống gia đình bình ổn vui vẻ như cũ.


Nói tới thịt heo, lúc lần đầu tiên ăn thịt Thư Thủy Thủy rất hưng phấn, là loài chuột sóc vẫn luôn bị heo rừng ăn thịt, Thư Thủy Thủy đại khái là con chuột đầu tiên ăn thịt heo, tuy heo nhà và heo rừng không giống nhau nhưng cũng đều là heo, con người có câu, chưa ăn thịt heo rừng nhưng từng ăn thịt heo nhà!


“Cốt Cốt, chờ sau này Thủy Thủy sẽ làm càng nhiều món ngon nữa cho anh ăn.” Chuột nhỏ nuốt nước bọt, tựa hồ đang ảo tưởng mình săn giết một con heo rừng, sau đó dùng nồi nấu ăn cho Cổ Lan Cốt: “Chỉ là hơi lâu một xíu, có thể ăn một ngày.”



Có lẽ mình nên kiếm nhiều nồi một chút, một nồi hầm một miếng thịt kho tàu, như vậy sẽ nhanh hơn rất nhiều.


Cổ Lan Cốt lái xe rất thỏa mãn, mỗi phút mỗi giây chuột nhỏ đều muốn ở cùng anh, anh cũng muốn làm chút thức ăn mà chuột nhỏ thích: “Còn Thủy Thủy thì sao? Thích ăn gì?”


Thư Thủy Thủy ngoan ngoãn giơ vuốt: “Quả phỉ! Quả phỉ! Quả phỉ!”


Ở tinh cầu Thương Chiến không tìm được thứ này, Cổ Lan Cốt im lặng một chốc: “Ngoại trừ quả phỉ?”


Thư Thủy Thủy nghiêng đầu nhỏ: “Khoai nướng.”


“Còn gì nữa không?”


“Có, miến hầm thịt heo cải chua, thịt heo gác bếp, bánh rán, xiên que cay, lẩu, sườn hầm đậu bún…” Thư Thủy Thủy kể ra những món ngon từng làm mình nhớ mãi không quên, móng vuốt nhỏ cũng sắp đếm hết sạch.


Cổ Lan Cốt: “…” Một món cũng không tìm được phải làm sao?


Một hồi lâu sau, ánh mắt Cổ Lan Cốt đột nhiên sáng lên: “Thủy Thủy có thích rong biển không?”


Tiếng chẹp chẹp của Thư Thủy Thủy khựng lại, quả quyết trả lời: “Không thích.”


Cổ Lan Cốt: ? ? ?


Trọng tâm câu chuyện bắt đầu chuyển sang một hướng cực kỳ kỳ diệu, Cổ Lan Cốt cảm thấy thực oan ức, rõ ràng từng mỗi ngày hát rong biển rong biển, thế mà lại không thích rong biển!


“Rong biển không ăn ngon bằng cỏ trên đất liền, có chụt vị chát, có chút vị tanh, vẫn là cỏ trên đất liền ăn ngon hơn, có hương vị của mặt trời.” Thư Thủy Thủy nghiêm túc giải thích sự khác nhau giữa cỏ và rong biển.


Cổ Lan Cốt: “Ồ.”


Thư Thủy Thủy phát hiện Cổ Lan Cốt có chút không thích hợp vi diệu, hiểu ra: “Cốt Cốt thích rong biển hả? Sau này Thủy Thủy sẽ chú ý, khó trách Cốt Cốt lại thích màu xanh lá đến như thế.”



Cổ Lan Cốt không hiểu gì cả, mình thích màu xanh lá từ khi nào? Há to miệng, vừa định giải thích nhưng khi nghĩ tới đôi găng tay lông màu xanh lá cây kia, Cổ Lan Cốt im lặng nuốt xuống, nếu mình nói mình không thích màu xanh lá thì Thủy Thủy sẽ rất buồn đi: “Thật ra ngoại trừ màu xanh lá cây, tôi càng yêu thích màu nâu ấm áp hơn.”


Đôi mắt chuột nhỏ sáng lên: “Cốt Cốt thích màu nâu hả? Thật không? Thế thì tốt quá, thật vừa vặn, Thủy Thủy cũng là màu nâu! Xem nè xem nè, đều là màu nâu, Thủy Thủy và Cốt Cốt quả nhiên rất có duyên!”


Cổ Lan Cốt nhếch khóe môi: “Ừm, rất thích, rất có duyên.”


Thư Thủy Thủy vuốt lông người mình: “Sau này lông tơ của Thủy Thủy thu thập lại nói không chừng có thể làm nón cho Cốt Cốt, là màu nâu!”


Cổ Lan Cốt: “Ý kiến hay.”


Thư Thủy Thủy xoay người lại, nhìn ảnh ngược trên kính chắn gió, xem đi xem lại, nghĩ rằng quả nhiên vẫn là màu nâu đẹp mắt nhất: “Sau này Thủy Thủy sẽ tìm một cái túi nhỏ, Cốt Cốt có muốn chải lông cho Thủy Thủy không? Như vậy sẽ làm nón nhanh một chút. Lại nói tiếp thì trước đó Thủy Thủy còn định làm nón màu xanh lá cây cho Cốt Cốt đó, chỉ là vẫn là màu nâu đẹp mắt nhất!”


Nguy hiểm thật, nếu không giải thích một chút thì không phải anh bị cắm sừng rồi à? Nhưng nếu là chuột nhỏ làm thì có chút chờ mong: “Thủy Thủy có muốn gì không?”


Nhất thời Thư Thủy Thủy có chút khó khăn, bản thân nó cơm no áo ấm, có thú cưng làm bạn, chuột sinh thực viên mãn, còn mong muốn gì nữa? Ánh mắt Thư Thủy Thủy nhìn về phía tay Cổ Lan Cốt: “Muốn ngủ trên tay Cốt Cốt có tính không?”


Nói xong, Thư Thủy Thủy cảm thấy yêu cầu này có hơi quá đáng: “Tôi có thể giao tiền thuê! Ba quả phỉ được không?” Thư Thủy Thủy tiền muôn bạc biển vươn bốn móng vuốt, ánh mắt liếc qua, phát hiện Cổ Lan Cốt vẫn chăm chú lái xe như cũ thì yên lặng vươn chân còn lại đè lại móng vuốt bị dư ra.


Cổ Lan Cốt cảm thấy gần đây vận may của mình thật sự quá tốt, lái xe cũng có được phúc lợi như thế: “Không cần tiền thuê, buổi tối tôi nâng Thủy Thủy ngủ được không?”


Thư Thủy Thủy cảm thấy gần đây vận may của mình cũng ngày càng tốt, thú cưng hình người quá hào phóng: “Được, tôi có thể làm vật ấm tay cho Cốt Cốt.”


Vì vậy một người một chuột đều cảm thấy hôm nay là một ngày may mắn, một người gặt hái được chuột làm ấm tay, một chuột gặt hái được cái ổ nhỏ là bàn tay hoàn mỹ, bởi vì phần chờ mong này mà hành trình cũng trở nên vui vẻ hơn.


Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt ở trong chiếc xe ấm áp, chuột nhỏ cỏn thỉnh thoảng chăm sóc mảnh ruộng nhỏ của mình, không thì vừa trò chuyện với Cổ Lan Cốt vừa gấp gáp chế tạo lều vải.


Trong chiếc xe ở phía sau, Dư Tẫn chán muốn chết lôi máy tính ra, tất nhiên bởi vì liên minh thiên hà quấy rối nên dụng cụ truyền tin ở tinh cầu Thương Chiến bị khống chế nghiêm ngặt, không có chức năng kết nối. Thứ duy nhất có thể kết nối tin tức cũng chỉ có máy mô phỏng, mà máy mô phỏng đã bị Dư Tẫn thu lại, không gian không đủ, không thể sử dụng.


Không nên trông cậy liên minh thiên hà sẽ để thông tin ở tinh cầu Thương Chiến thông suốt, làm vậy tức là gia tăng khả năng vượt ngục tập thể hoặc phản loạn, người bị đưa tới tinh cầu Thương Chiến chỉ được hưởng quyền lợi sinh tồn cơ bản, nhiều hơn thì không có.



Sắc trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn nhưng đội ngũ di chuyển đã chuẩn bị hạ trại, hoàng hôn vào mùa đông rất ngắn, buổi tối dài đằng đẵng, bọn họ cần phải dựng xong lều vải trước khi mặt trời lặn, phải đốt lửa trại và các biện pháp giữ ấm cơ bản nhất.


Trong đội di chuyển đương nhiên có người từng sinh tồn nhiều năm trên tinh cầu Thương Chiến, dựng lều, nhóm lửa chỉ là chuyện nhỏ. Chẳng mấy chốc ánh lửa vàng ấm áp đã bùng lên từng cụm, giống như ngôi sao điểm xuyến trong bóng tối, rất bắt mắt.


Đối với người ban ngày chỉ có hai người thì ban đêm rất náo nhiệt, cho dù gió đang dần lạnh lẽo hơn cũng không có cách nào ngăn cản mọi người tụ tập lại náo nhiệt.


Bên mỗi đống lửa đều tụ tập một nhóm người, không quen biết cũng chẳng sao, dù sao thì mọi người cũng cùng di chuyển, ít nhất cũng sẽ hoạt động chung với nhau trong một khoảng thời gian dài sắp tới, rồi sẽ quen thôi.


Dần dần xung quanh bắt đầu lan tỏa mùi thơm của thức ăn, có tiếng cười sảng khoái, có tiếng người mời rượu, thậm chí có người đang ca hát. Người trên tinh cầu Thương Chiến đều quen với ngày tháng phiêu bạt như thế này, luôn có cách tự tìm kiếm niềm vui trong cuộc sống này.


Thư Thủy Thủy chen tới một đống lửa, thỉnh thoảng sẽ có mầm lửa phiêu tán lên không trung nhưng không bao lâu đã dập tắt. Thư Thủy Thủy tới để nghe cha hát, có người đang ôm đàn ghi ta ca hát, vì thế đống lửa trại này cũng là nơi được nhiều người yêu thích nhất, Thư Thủy Thủy ỷ vào thân thể mình nhỏ nên mới chui vào được.


Tiết tấu vui vẻ, giọng hát trong trẻo, một bài hát kết thúc, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lúc mọi người ngừng lại thì vẫn còn tiếng vỗ tay thật nhỏ cố chấp vang lên, nhóm người theo âm thanh nhìn sang thì lập tức kinh ngạc.


Trong đám người đông đúc đang đứng hoặc ngồi, một con chuột nhỏ màu nâu đang giơ móng vuốt vỗ tay, phát hiện ánh mắt mọi người tập trung tới thì lỗ tai chuột nhỏ run lên, lúc này mới ngừng động tác lại, sau đó linh hoạt uốn éo xoay người biến mất.


Xung quanh lập tức xôn xao, ở vị trí chuột nhỏ biến mất có người theo bản năng nhấc chân lên, sợ mình giẫm phải chuột nhỏ, mãi tới khi tiếng xôn xao ngừng lại thì tiếng nghị luận thì thầm vang lên, sau đó một lần nữa náo nhiệt trở lại.


“Nghe nói Cổ Lan Cốt có nuôi một con chuột, có phải con vừa nãy không?”


“Không phải nó tới để nghe nhạc chứ?”


“Rất có thể, nghe nói con chuột đó là linh vật, nhờ có nó mà người của căn cứ Cổ Lan khơi khơi có được hai chiếc máy mô phỏng.”


“Thiệt hay giả vậy? Máy mô phỏng thì liên quan gì tới chuột?”


“Nghe nói con chuột đó còn biết nói chuyện, ông có nghe nó nói chuyện không?”


“Con chuột thông minh quá, còn biết vỗ tay nữa, tức là nó tới nghe nhạc thật à?”



“…”


Căn cứ náo nhiệt, đoàn người náo nhiệt, một mình Thư Thủy Thủy len lỏi bên trong, tuy nhân loại rất cao lớn, xung quanh không quá sáng sủa nên bọn họ cũng không thấy rõ dưới chân, thế nhưng Thư Thủy Thủy rất tự tin vào tốc độ của mình, sẽ không bị ai giẫm trúng, nó không chút lo sợ chạy loạn xung quanh, lúc thì chạy tới đống lửa nghe một câu chuyện hài hước mang theo chút màu sắc 18+.


Chuột nhỏ nghe không hiểu đội một đầu đầy dấu chấm hỏi bị tiếng bàn luận ở đống lửa gần đó hấp dẫn, chỉ chốc lát sau đã chạy sang đống lửa khác.


Có điều may mắn là vì trước đó Thư Thủy Thủy có thể nói là linh vật tìm kiếm máy mô phỏng nên cũng khá nổi tiếng trong đội ngũ di chuyển. Máy mô phỏng rất có tính chủ đề, cộng thêm chuyện Cổ Lan Cốt nuôi thú cưng là chuột, Thư Thủy Thủy có thể nói là nổi tiếng một thời gian.


Tất nhiên có rất nhiều người tới tận đêm nay mới thấy được hình dạng của Thư Thủy Thủy, cộng thêm tinh cầu Thương Chiến đều là một đám đàn ông nên không có trường hợp sợ chuột, vì thế mặc dù mọi người phát hiện Thư Thủy Thủy thì thái độ cũng không quá kịch liệt.


Ít nhất thì Thư Thủy Thủy dạo chơi rất vui vẻ, nếu không phải trước đó đã đặt khoai nướng bên cạnh đống lửa, Thư Thủy Thủy còn tiếp tục chạy tới các đống lửa khác. Một đường gấp gáp quay trở về đống lửa của Cổ Lan Cốt, đống lửa này không đông đúc như những nơi khác, chỉ có Cổ Lan Cốt, Dư Tẫn, Nam Ca, Nam Phương và một con chuột.


Khoai lang là Dư Tẫn và Nam Ca nướng, để dành lại cho Thư Thủy Thủy củ to nhất.


Ngoại trừ khoai nướng thì mọi người còn được ăn chút thức ăn kỳ lạ của Thư Thủy Thủy, tất nhiên không ngoài dự liệu là phải ăn bánh cây tím. Mặc dù Thư Thủy Thủy rất muốn cải thiện thức ăn cho mọi người nhưng hàng dự trữ có hạn, cũng chỉ có thể như vậy.


Lúc Thư Thủy Thủy đang lột vỏ khoai nướng thì một người lạ mặt xông tới. Người này có dáng vẻ thanh tú, tay cũng rất dễ nhìn, thân hình thon dài, quần áo rất sạch sẽ gọn gàng, xem ra sống rất tốt. Người này đi tới bên cạnh đống lửa, cực kỳ phóng khoáng mở lời bắt chuyện: “Tướng quân Cổ Lan, nghe danh anh đã lâu, trước lúc tới tinh cầu Thương Chiến đã rất ngưỡng mộ anh.”


Cổ Lan Cốt nhận lấy khoai nướng của Thư Thủy Thủy, tiếp tục giúp Thư Thủy Thủy lột vỏ khoai, lúc này nghe vậy thì nhàn nhạt ừ một tiếng.


“Tôi là Tạ Phong của căn cứ Phỉ Lạc, căn cứ Cổ Lan còn cần người không?” Tạ Phong đi thẳng vào vấn đề, rất thẳng thắn thành khẩn.


Bên cạnh đống lửa, Cổ Lan Cốt không có phản ứng gì, Dư Tẫn thì có chút kinh ngạc, mặc dù gần đây vì chuyện máy mô phỏng mà tình huống của căn cứ có chút khả quan hơn, nhưng nói thẳng ra như vậy, Tạ Phong này không sợ đắc tội Phỉ Lạc sao?


“Nhìn dáng vẻ thì cậu thì hẳn là sống ở căn cứ Phỉ Lạc rất tốt, cần chi phải làm điều thừa như vậy?” Nam Ca nghĩ nhiều một chút nên hỏi thử.


Tạ Phong chỉ ngẩng cái đầu nhỏ nhìn Thư Thủy Thủy gần lột xong khoai lang trong tay Cổ Lan Cốt: “Thức ăn bên căn cứ mọi người ngon, ngay cả chuột cũng có khoai lang để ăn.”


Lỗ tai chuột nhỏ run run, quay đầu sang liếc nhìn Tạ Phong, sau đó dịch từng bước nhỏ, chuyển thành trạng thái đưa lưng về phía Tạ Phong, lúc này mới giơ móng vuốt nhỏ hướng về phía khoai nướng.


[hết 47]


Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Story Chương 47
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...