Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 34
71@-
[34] Chuột phi – Thừa Dịp Còn Tươi Mau Ăn Đi
****
Cổ Lan Cốt nghe thấy, nếu là con muỗi mà Lưu Độ có thể nhìn thấy thì nhất định là muỗi biến dị, một con cũng đủ hút chuột nhỏ tới thiếu máu, thậm chí là tử vong, hơn nữa còn có độc tính. Cổ Lan Cốt không yên lòng kéo chuột nhỏ ở trên vai xuống, sau đó mười đầu ngón tay cùng xuất trận, lật qua lật lại kiểm tra chuột nhỏ từ đầu tới chân một lần.
Thư Thủy Thủy vốn rất ngoan ngoãn nhưng bất đắc dĩ có cảm giác bị gãi ngứa, nhất thời bật cười ha hả, móng vuốt nhỏ cũng theo bản năng đẩy đẩy đầu ngón tay Cổ Lan Cốt. Cuối cùng chuột nhỏ cười tới suýt tắc thở thì Cổ Lan Cốt mới chịu dừng lại, chuột nhỏ nằm phè ra trên tay Cổ Lan Cốt: “Đừng cù nữa, sau này tôi không dám… đập muỗi nữa đâu.”
Cổ Lan Cốt: “…” Nghĩ lại thì cũng hợp lý, sau này cứ để anh giải quyết lũ muỗi.
Thư Thủy Thủy tiếp tục biện giải cho mình: “Tôi còn cử hành tang lễ cho muỗi nữa, đã đặt một đóa hoa vàng ở trên xác nó.”
Thái dương Lưu Độ giật một cái, thì ra đó thật sự là hoa tang, này rốt cuộc là thao tác gì vậy chứ? Phải là dạng tư duy gì mới có thể suy đoán được chân tướng? Hơn nữa, là hai chiếc máy mô phỏng đó! Nghe mà thảm bại! Tại sao khu B không nuôi được một con chuột như vậy?
Nhất thời, người khu B cũng không biết nên kinh ngạc hay làm gì mới tốt, là một con chuột biết nói chuyện, lại còn bàn nghĩa khí! Còn là một con chuột có thể dễ dàng nhặt được hai chiếc máy mô phỏng, mà bọn họ lại vì một chiếc máy mà đánh đấm túi bụi.
Đối với Dư Tẫn mà nói, đây quả thực là chuyện vui sướng như bánh từ trên trời rơi xuống, không đúng, là chuột từ trên đời rơi xuống: “Thủy Thủy, cái thứ cột dưới dù đâu rồi?”
Thư Thủy Thủy nhìn vẻ mặt mong đợi của Dư Tẫn, có chút khó hiểu, nhưng nó vẫn vươn móng vuốt nhỏ, từ trong linh phủ lôi ra khối rubik: “Cậu nói cái ghế nhỏ này hả?”
“G… ghế?” Dư Tẫn sửng sốt.
Thư Thủy Thủy gật đầu: “Đúng rồi!” Nói xong liền bảo Cổ Lan Cốt xòe tay, chính mình dùng hai móng trước cầm rubik, theo cánh tay Cổ Lan Cốt lạch bạch chạy xuống bàn tay, sau đó đặt rubik trên tay anh, thân thể nhỏ bé linh hoạt nhảy lên, cái mông béo đô đô ịch một cái ngồi lên khối rubik, làm mẫu sử dụng: “Còn phát sáng vào ban đêm nha, nếu buổi tối không muốn dùng làm ghế ngồi thì có thể dùng làm đèn chiếu sáng, thế nào? Có phải rất lợi hại không?”
Mọi người: “…” Phải trả lời thế nào đây?
Dư Tẫn đỡ trán, có chút câm nín: “Thủy Thủy, cái này không phải là ghế.”
Thư Thủy Thủy gật cái đầu nhỏ: “Tôi biết, khi đặt hai cái song song với nhau thì chúng sẽ tự động dính lại một chỗ, giống như nam châm vậy. Từ ghế biến thành giường nha.”
Dư Tẫn câm nín hồi lâu, sau đó mới từ khe răng phun ra một câu: “Nó cũng không phải là giường.”
Thư Thủy Thủy tiếp tục gật cái đầu nhỏ: “Tôi biết, còn có thể làm bệ tập thể dục, để bốn cục lại một chỗ, có thể đứng bên trên rèn luyện thân thể, có phải rất thần kỳ không?”
Cục diện an tĩnh.
Thư Thủy Thủy ngẩng cái đầu nhỏ nhìn Dư Tẫn đang đờ đẫn, lại quay đầu nhìn Cổ Lan Cốt, dùng móng vuốt gãi đầu: “Chẳng lẽ còn công dụng khác? Thớt cắt thức ăn? Làm lạnh rau củ? Cái bàn? Chọi người? Đập muỗi?”
Dư Tẫn thật sự muốn cười ngất, cái đập muỗi cuối cùng là nghiêm túc sao? Dư Tẫn run run chỉ cục rubik sáng lấp lánh tỏa ra hơi thở khoa học viễn tưởng: “Cầu Thủy Thủy đó, có thể đưa nó cho tôi không?”
Chuột nhỏ hết sức rộng rãi: “Được, nhưng mông cậu lớn như vậy, ngồi được không? Sẽ không cấn à?”
Dư Tẫn: “…” Làm sao bây giờ, đột nhiên muốn đánh chuột quá, nhưng nghĩ tới hai cái máy mô phỏng, Dư Tẫn cảm thấy mình có thể nhẫn nại một chút.
Thư Thủy Thủy thực tùy ý đặt khối rubik lên tay Dư Tẫn, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy ánh mắt nóng rực của những người khác, thậm chí người ở trong lồng ánh sáng hình bán cầu kia còn có vẻ mặt thèm nhỏ dãi.
Không phải chỉ là một cái ghế thôi sao? Mình còn cả ổ. Lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run lên, chỉ lồng ánh sáng bán cầu màu vàng đất bên kia hỏi: “Là đại trận thủ hộ hả?” Đây là lần đầu tiên Thư Thủy Thủy nhìn thấy người khác dùng đại trận thủ hộ, khó tránh có chút hiếu kỳ.
Dư Tẫn bĩu môi: “Ừ, cứng như vỏ rùa đen vậy, muốn đánh vỡ cũng không dễ.”
Thư Thủy Thủy nghiêng cái đầu nhỏ: “Đánh vỡ? Kim sắc thuộc thổ, mộc khắc thổ, dùng mộc linh trận thì có thể phá.” Thư Thủy Thủy đã phát hiện, cái lồng bảo hộ màu vàng này có nồng độ thuộc tính thổ rất cao, loại lồng bảo hộ này chỗ tốt là độ tinh khiết càng cao thì lực phòng ngự cũng càng cao, nhưng đồng thời cũng có nghĩa là nếu dùng linh lực có thuộc tính mộc tinh khiết công kích, ngũ hành tương khắc, có thể dễ dàng phá giải.
Lý luận ngũ hành tương khắc nói thì đơn giản nhưng nếu vận dụng thì còn phải xác định phương hướng âm dương, vẽ phác họa trận pháp, khai thông thuộc tính mộc khắc trận.
“Hả?” Dư Tẫn nghe không hiểu lời Thư Thủy Thủy nói, chỉ chú ý tới ba chữ cuối: Có thể phá.
Thư Thủy Thủy cũng không nói nhiều, bước chầm chậm tới chỗ đại trận thủ hộ.
Tiểu đội khu B ở trong đại trận vô thức khẩn trương.
Bởi vì Thư Thủy Thủy mang tới rất nhiều kinh hỉ, mọi người có chút nín thở chờ đợi xem chuột nhỏ nói có thật hay không.
Chỉ thấy chuột nhỏ không biết từ đâu moi ra một cây bút trông khá kỳ lạ, sau đó vẽ ra hoa văn có màu xanh biếc ở bên ngoài lớp lồng vàng óng, sau đó hoa văn xanh biếc bắt đầu lan tràn, giống như dây leo có sinh mệnh đang bò lên mỏm đá vậy.
Dây leo xanh biếc tựa hồ nhanh chóng cắm rễ sinh trưởng, màu sắc từ màu xanh biếc non nớt trở thành xanh đậm, cuối cùng biến thành màu xanh lá cây. Sau đó, màu xanh lá cũng chậm rãi biến mất. Lồng bảo hộ cũng không bể nát. Mọi người khu B thở dài một hơi, cảm thấy mình đã chim sợ cành cong rồi, chỉ là một con chuột mà thôi, cho dù may mắn nhặt được hai cái máy mô phỏng thì cũng không có khả năng phá hỏng cái lồng bảo hộ này.
Kết quả, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, chuột nhỏ ở bên ngoài lồng bảo hộ không hề rời đi mà giơ móng vuốt nhỏ gõ một cái trên lồng bảo hộ, giống như đang gõ cửa vậy: “Xin chào, tôi có thể vào không?”
Đám người khu B nhìn nhau, sau đó nhịn không được cười ha hả.
Dư Tẫn cảm thấy có chút mất mặt muốn tiến tới túm lấy cục nắm màu nâu ấm áp kia. Ngay lúc này lại nghe thấy một tiếng răng rắc nhỏ, trên lồng bảo hộ màu vàng đất kia, ngay phía trước chỗ Thư Thủy Thủy đứng chợt xuất hiện một điểm sáng màu xanh lá cây, nó từng chút từng chút lan to ra, cuối cùng tạo thành một lỗ hổng đường kính không tới năm cm.
Thư Thủy Thủy đã thò cái đầu nhỏ của mình vào trong lổ sáng kia.
Lưu Độ nhìn cái đầu chuột nhỏ đột nhiên xuất hiện, trong đầu thầm nghĩ bây giờ mình nhanh chóng chạy qua bắt cóc chuột nhỏ, yêu cầu Cổ Lan Cốt thả mình đi, đồng thời thành công trốn thoát. Nhưng nháy mắt đó, chuột nhỏ còn chưa chui vào đã bị Cổ Lan cốt túm gáy kéo ra.
Chuột nhỏ bị xách gáy cổ, bốn trảo duỗi dài cực kỳ ngoan ngoãn, vẻ mặt vô tội.
Mà lỗ hổng màu xanh lá cây cũng nhanh chóng nhạt đi, cuối cùng biến mất, lồng năng lượng cũng khôi phục nguyên dạng.
Tuy lồng năng lượng không bể nát nhưng Thư Thủy Thủy đã dùng hành động chứng minh nó thật sự có năng lực xuyên qua lồng năng lượng. Tâm tình của tiểu đội khu B nhất thời cực kỳ phức tạp, bị Cổ Lan Cốt nghiền ép còn chưa tính, bị một con chuột khi dễ là sao chứ?
Thư Thủy Thủy kỳ thực cũng chỉ may mắn mà thôi, lồng năng lượng này tuy năng lượng sung túc nhưng cấu tạo lại rất đơn giản, đây là điều tối kỵ trong linh lực, nhưng cấp bậc của chiếc lồng này tựa hồ cũng không quá cao, nếu đổi lại thành cái khác, năng lượng phân bố có thứ tự kỹ càng thì Thư Thủy Thủy cũng không dễ dàng phá được một lỗ như vậy.
Bị Cổ Lan Cốt nắm cổ, Thư Thủy Thủy cũng không tức giận, hoàn toàn không muốn truy cứu, lúc được thả xuống lòng bàn tay thì thuận thế ngồi xổm xuống sờ sờ tay Cổ Lan Cốt.
Cổ Lan Cốt: “…” Đáng yêu như vậy sao đành lòng dạy dỗ chứ, Thư Thủy Thủy tùy tiện chui vào ổ kẻ địch như vậy hiển nhiên có nguy hiểm, Cổ Lan Cốt nên làm gì? Đương nhiên là túm ra rồi.
Dư Tẫn tuy đã lấy được một cái máy mô phỏng nhưng hiển nhiên vẫn rất cay cú chiếc máy ở trong lòng bảo hộ, dù sao ai chê nhiều chứ, nhưng tốt nhất là lấy luôn chiếc máy còn lại của Thư Thủy Thủy, tránh để ngày nào đó nhìn thấy Thư Thủy Thủy mang nó ra làm ghế, nghĩ tới thôi cũng cảm thấy kích động rồi.
Vì vậy, trong lúc chờ lồng năng lượng mất đi hiệu lực, Dư Tẫn tiến tới bên cạnh Thư Thủy Thủy: “Thủy Thủy, thương lượng một chút.”
Thư Thủy Thủy đang định chuẩn bị bữa trưa liền dừng lại động tác mở túi châu chấu, ngẩng cái đầu nhỏ: “Ngoại trừ châu chấu, cái gì cũng dễ thương lượng.”
Ánh mắt Dư Tẫn sáng lên: “Thật sao? Thật tốt quá, cái ghế nhỏ còn lại cũng có thể cho tôi luôn không?”
Thư Thủy Thủy thở phào nhẹ nhõm, từ trong linh phủ lấy ra một chiếc máy mô phỏng khác, giơ móng vuốt nhỏ đưa cho Dư Tẫn: “Kỳ thực hai cái cũng không chứa nổi mông cậu đâu, cậu có muốn…”
“Không muốn!” Dư Tẫn không chút nghĩ ngợi từ chối, sợ mình không chống đỡ nổi câu nói tiếp theo của Thư Thủy Thủy.
Nghe thấy đáp án này, chuột nhỏ bất đắc dĩ mở hai trảo nhỏ của mình ra: “Được rồi, cậu không cảm thấy cấn mông thì được rồi.” Vốn còn định hỏi Dư Tẫn có muốn lấy thêm vài cái nữa hay không, Thư Thủy Thủy cảm thấy nhân loại thật kỳ quái.
Tuy lại một lần nữa bị chuột nhỏ thọt cho một dao nhưng tâm tình của Dư Tẫn vẫn rất tốt, hài lòng xoay người nghiên cứu máy mô phỏng, hoàn toàn không biết chỉ vì sợ mà mình đã từ chối điều gì.
Thư Thủy Thủy vui sướng chuẩn bị cơm trưa, mà trước đó nó cảm thấy mình nên trưng cầu ý kiến của Cổ Lan Cốt một chút. Chuột nhỏ lạch bạch đi tới bên cạnh Cổ Lan Cốt, còn chưa mở miệng thì tay Cổ Lan Cốt đã duỗi tới, từ đầu tới đuôi bị tuốt một lần, sau đó lại một lần, lại một lần…
Thư Thủy Thủy nhanh chóng nhũn ra thành chuột bánh, mình vừa định hỏi cái gì ấy nhỉ? Cái tay này hoàn mỹ quá! Không có cách nào từ chối. (ˇ)
Tuốt xong mặt trái, Thư Thủy Thủy còn lật lại, để lộ cái bụng nhỏ mềm mại, Cổ Lan Cốt đương nhiên sẽ không từ chối, sờ cái bụng nhỏ của chuột nhỏ, xúc cảm siêu đã! (ˇ)
Một người một chuột vẻ mặt không khác bao nhiêu, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của mình và thú cưng, hoàn toàn không nhìn tới ánh mắt sợ hãi của những người khác.
“Hôm nay sao Thủy Thủy lại từ trên trời rơi xuống?” Cổ Lan Cốt cảm thấy mình có thể mượn cơ hội này để tăng thêm độ thân mật với chuột nhỏ, vì thế lần đầu tiên chủ động tìm chuyện để nói.
Thư Thủy Thủy đang híp mắt nghe vậy thì kiêu ngạo hếch hếch cái cằm nhỏ: “Đây là phương thức lên sân khấu một cách bất ngờ, có bất ngờ không? Có lãng mạn không? Tôi chuẩn bị một món quà lớn từ trên trời giáng xuống cho Cốt Cốt, Cốt Cốt thích không? Có cảm động không?”
Ánh mắt Cổ Lan Cốt sáng lên, món quà lớn từ trên trời giáng xuống? Thủy Thủy muốn làm món quà từ trên trời giáng xuống trái tim anh sao? Vì thế anh nghiêm túc trả lời vấn đề của chuột nhỏ: “Rất bất ngờ, rất lãng mạn, rất thích, rất cảm động.”
Thư Thủy Thủy gừ gừ ngồi dậy: “Anh thích thì tốt rồi, chờ chút nhé, tôi mang gói quà kia làm thành đồ ăn!”
Đại não Cổ Lan Cốt quay vòng với tốc độ cửa cao, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy bị cuốn thành trạng thái cuốn trong lá làm đồ ăn, kết hợp với tin tức XX tìm được, tự nhận là hiểu được ý Thư Thủy Thủy: “Ngay từ đầu đã chơi hoa quả rau dưa có phải quá cực khổ rồi không?”
Bước chân Thư Thủy Thủy có hơi ngừng lại: “Hoa quả? Rau dưa? Cốt Cốt thích salad hả? Được, kỳ thực ăn sống cũng không tệ, không cực khổ, cứ để tôi lo, xong ngay thôi!” Nói xong, Thư Thủy Thủy tràn đầy động lực phóng tới chỗ túi châu chấu.
Cổ Lan Cốt: “…” Hình như có chỗ nào đó không đúng lắm?
Thư Thủy Thủy đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị món salad, nghĩ tới khả năng châu chấu bỏ chạy, trước tiên Thư Thủy Thủy chuẩn bị rau dưa cùng hoa quả. Hoa quả trong không gian linh phủ cũng không nhiều, Thư Thủy Thủy cẩn thận chọn một quả táo, hai quả chuối tiêu, hai quả nho, ba trái dâu tây…
Nửa tiếng sau, Thư Thủy Thủy nâng một cái chén ‘siêu to’ đi tới trước mặt Cổ Lan Cốt, chén có dáng trên rộng dưới hẹp có màu đen tuyền, không có hoa văn, bên trên còn đậy nắp.
Thư Thủy Thủy đặt xuống, sau đó nhón chân, cố gắng vươn móng vuốt tới bên mép chén, nhấc nắp.
Bên trong chén có hoa quả đủ loại màu sắc, cực kỳ đẹp mắt, hoa quả đã được lột da sạch sẽ, hơn nữa còn được cắt thành hình trái tim, hình hoa, hình học đơn giản, có thể thấy chuột nhỏ cực kỳ cẩn thận trong việc cắt gọt. Thế nhưng ở giữa số hoa quả đẹp mắt cực kỳ làm người ta thèm ăn kia lại điểm xuyến một con, hai con, ba con, bốn con… không biết là bao nhiêu con châu chấu!
Thư Thủy Thủy (^-^) : “Thừa dịp còn tươi mau ăn đi… bằng không một hồi châu chấu sẽ chạy mất.”
Cổ Lan Cốt ? ? ? ! ! !: “…”
[end 34]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
[34] Chuột phi – Thừa Dịp Còn Tươi Mau Ăn Đi
****
Cổ Lan Cốt nghe thấy, nếu là con muỗi mà Lưu Độ có thể nhìn thấy thì nhất định là muỗi biến dị, một con cũng đủ hút chuột nhỏ tới thiếu máu, thậm chí là tử vong, hơn nữa còn có độc tính. Cổ Lan Cốt không yên lòng kéo chuột nhỏ ở trên vai xuống, sau đó mười đầu ngón tay cùng xuất trận, lật qua lật lại kiểm tra chuột nhỏ từ đầu tới chân một lần.
Thư Thủy Thủy vốn rất ngoan ngoãn nhưng bất đắc dĩ có cảm giác bị gãi ngứa, nhất thời bật cười ha hả, móng vuốt nhỏ cũng theo bản năng đẩy đẩy đầu ngón tay Cổ Lan Cốt. Cuối cùng chuột nhỏ cười tới suýt tắc thở thì Cổ Lan Cốt mới chịu dừng lại, chuột nhỏ nằm phè ra trên tay Cổ Lan Cốt: “Đừng cù nữa, sau này tôi không dám… đập muỗi nữa đâu.”
Cổ Lan Cốt: “…” Nghĩ lại thì cũng hợp lý, sau này cứ để anh giải quyết lũ muỗi.
Thư Thủy Thủy tiếp tục biện giải cho mình: “Tôi còn cử hành tang lễ cho muỗi nữa, đã đặt một đóa hoa vàng ở trên xác nó.”
Thái dương Lưu Độ giật một cái, thì ra đó thật sự là hoa tang, này rốt cuộc là thao tác gì vậy chứ? Phải là dạng tư duy gì mới có thể suy đoán được chân tướng? Hơn nữa, là hai chiếc máy mô phỏng đó! Nghe mà thảm bại! Tại sao khu B không nuôi được một con chuột như vậy?
Nhất thời, người khu B cũng không biết nên kinh ngạc hay làm gì mới tốt, là một con chuột biết nói chuyện, lại còn bàn nghĩa khí! Còn là một con chuột có thể dễ dàng nhặt được hai chiếc máy mô phỏng, mà bọn họ lại vì một chiếc máy mà đánh đấm túi bụi.
Đối với Dư Tẫn mà nói, đây quả thực là chuyện vui sướng như bánh từ trên trời rơi xuống, không đúng, là chuột từ trên đời rơi xuống: “Thủy Thủy, cái thứ cột dưới dù đâu rồi?”
Thư Thủy Thủy nhìn vẻ mặt mong đợi của Dư Tẫn, có chút khó hiểu, nhưng nó vẫn vươn móng vuốt nhỏ, từ trong linh phủ lôi ra khối rubik: “Cậu nói cái ghế nhỏ này hả?”
“G… ghế?” Dư Tẫn sửng sốt.
Thư Thủy Thủy gật đầu: “Đúng rồi!” Nói xong liền bảo Cổ Lan Cốt xòe tay, chính mình dùng hai móng trước cầm rubik, theo cánh tay Cổ Lan Cốt lạch bạch chạy xuống bàn tay, sau đó đặt rubik trên tay anh, thân thể nhỏ bé linh hoạt nhảy lên, cái mông béo đô đô ịch một cái ngồi lên khối rubik, làm mẫu sử dụng: “Còn phát sáng vào ban đêm nha, nếu buổi tối không muốn dùng làm ghế ngồi thì có thể dùng làm đèn chiếu sáng, thế nào? Có phải rất lợi hại không?”
Mọi người: “…” Phải trả lời thế nào đây?
Dư Tẫn đỡ trán, có chút câm nín: “Thủy Thủy, cái này không phải là ghế.”
Thư Thủy Thủy gật cái đầu nhỏ: “Tôi biết, khi đặt hai cái song song với nhau thì chúng sẽ tự động dính lại một chỗ, giống như nam châm vậy. Từ ghế biến thành giường nha.”
Dư Tẫn câm nín hồi lâu, sau đó mới từ khe răng phun ra một câu: “Nó cũng không phải là giường.”
Thư Thủy Thủy tiếp tục gật cái đầu nhỏ: “Tôi biết, còn có thể làm bệ tập thể dục, để bốn cục lại một chỗ, có thể đứng bên trên rèn luyện thân thể, có phải rất thần kỳ không?”
Cục diện an tĩnh.
Thư Thủy Thủy ngẩng cái đầu nhỏ nhìn Dư Tẫn đang đờ đẫn, lại quay đầu nhìn Cổ Lan Cốt, dùng móng vuốt gãi đầu: “Chẳng lẽ còn công dụng khác? Thớt cắt thức ăn? Làm lạnh rau củ? Cái bàn? Chọi người? Đập muỗi?”
Dư Tẫn thật sự muốn cười ngất, cái đập muỗi cuối cùng là nghiêm túc sao? Dư Tẫn run run chỉ cục rubik sáng lấp lánh tỏa ra hơi thở khoa học viễn tưởng: “Cầu Thủy Thủy đó, có thể đưa nó cho tôi không?”
Chuột nhỏ hết sức rộng rãi: “Được, nhưng mông cậu lớn như vậy, ngồi được không? Sẽ không cấn à?”
Dư Tẫn: “…” Làm sao bây giờ, đột nhiên muốn đánh chuột quá, nhưng nghĩ tới hai cái máy mô phỏng, Dư Tẫn cảm thấy mình có thể nhẫn nại một chút.
Thư Thủy Thủy thực tùy ý đặt khối rubik lên tay Dư Tẫn, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy ánh mắt nóng rực của những người khác, thậm chí người ở trong lồng ánh sáng hình bán cầu kia còn có vẻ mặt thèm nhỏ dãi.
Không phải chỉ là một cái ghế thôi sao? Mình còn cả ổ. Lỗ tai nhỏ của Thư Thủy Thủy run lên, chỉ lồng ánh sáng bán cầu màu vàng đất bên kia hỏi: “Là đại trận thủ hộ hả?” Đây là lần đầu tiên Thư Thủy Thủy nhìn thấy người khác dùng đại trận thủ hộ, khó tránh có chút hiếu kỳ.
Dư Tẫn bĩu môi: “Ừ, cứng như vỏ rùa đen vậy, muốn đánh vỡ cũng không dễ.”
Thư Thủy Thủy nghiêng cái đầu nhỏ: “Đánh vỡ? Kim sắc thuộc thổ, mộc khắc thổ, dùng mộc linh trận thì có thể phá.” Thư Thủy Thủy đã phát hiện, cái lồng bảo hộ màu vàng này có nồng độ thuộc tính thổ rất cao, loại lồng bảo hộ này chỗ tốt là độ tinh khiết càng cao thì lực phòng ngự cũng càng cao, nhưng đồng thời cũng có nghĩa là nếu dùng linh lực có thuộc tính mộc tinh khiết công kích, ngũ hành tương khắc, có thể dễ dàng phá giải.
Lý luận ngũ hành tương khắc nói thì đơn giản nhưng nếu vận dụng thì còn phải xác định phương hướng âm dương, vẽ phác họa trận pháp, khai thông thuộc tính mộc khắc trận.
“Hả?” Dư Tẫn nghe không hiểu lời Thư Thủy Thủy nói, chỉ chú ý tới ba chữ cuối: Có thể phá.
Thư Thủy Thủy cũng không nói nhiều, bước chầm chậm tới chỗ đại trận thủ hộ.
Tiểu đội khu B ở trong đại trận vô thức khẩn trương.
Bởi vì Thư Thủy Thủy mang tới rất nhiều kinh hỉ, mọi người có chút nín thở chờ đợi xem chuột nhỏ nói có thật hay không.
Chỉ thấy chuột nhỏ không biết từ đâu moi ra một cây bút trông khá kỳ lạ, sau đó vẽ ra hoa văn có màu xanh biếc ở bên ngoài lớp lồng vàng óng, sau đó hoa văn xanh biếc bắt đầu lan tràn, giống như dây leo có sinh mệnh đang bò lên mỏm đá vậy.
Dây leo xanh biếc tựa hồ nhanh chóng cắm rễ sinh trưởng, màu sắc từ màu xanh biếc non nớt trở thành xanh đậm, cuối cùng biến thành màu xanh lá cây. Sau đó, màu xanh lá cũng chậm rãi biến mất. Lồng bảo hộ cũng không bể nát. Mọi người khu B thở dài một hơi, cảm thấy mình đã chim sợ cành cong rồi, chỉ là một con chuột mà thôi, cho dù may mắn nhặt được hai cái máy mô phỏng thì cũng không có khả năng phá hỏng cái lồng bảo hộ này.
Kết quả, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, chuột nhỏ ở bên ngoài lồng bảo hộ không hề rời đi mà giơ móng vuốt nhỏ gõ một cái trên lồng bảo hộ, giống như đang gõ cửa vậy: “Xin chào, tôi có thể vào không?”
Đám người khu B nhìn nhau, sau đó nhịn không được cười ha hả.
Dư Tẫn cảm thấy có chút mất mặt muốn tiến tới túm lấy cục nắm màu nâu ấm áp kia. Ngay lúc này lại nghe thấy một tiếng răng rắc nhỏ, trên lồng bảo hộ màu vàng đất kia, ngay phía trước chỗ Thư Thủy Thủy đứng chợt xuất hiện một điểm sáng màu xanh lá cây, nó từng chút từng chút lan to ra, cuối cùng tạo thành một lỗ hổng đường kính không tới năm cm.
Thư Thủy Thủy đã thò cái đầu nhỏ của mình vào trong lổ sáng kia.
Lưu Độ nhìn cái đầu chuột nhỏ đột nhiên xuất hiện, trong đầu thầm nghĩ bây giờ mình nhanh chóng chạy qua bắt cóc chuột nhỏ, yêu cầu Cổ Lan Cốt thả mình đi, đồng thời thành công trốn thoát. Nhưng nháy mắt đó, chuột nhỏ còn chưa chui vào đã bị Cổ Lan cốt túm gáy kéo ra.
Chuột nhỏ bị xách gáy cổ, bốn trảo duỗi dài cực kỳ ngoan ngoãn, vẻ mặt vô tội.
Mà lỗ hổng màu xanh lá cây cũng nhanh chóng nhạt đi, cuối cùng biến mất, lồng năng lượng cũng khôi phục nguyên dạng.
Tuy lồng năng lượng không bể nát nhưng Thư Thủy Thủy đã dùng hành động chứng minh nó thật sự có năng lực xuyên qua lồng năng lượng. Tâm tình của tiểu đội khu B nhất thời cực kỳ phức tạp, bị Cổ Lan Cốt nghiền ép còn chưa tính, bị một con chuột khi dễ là sao chứ?
Thư Thủy Thủy kỳ thực cũng chỉ may mắn mà thôi, lồng năng lượng này tuy năng lượng sung túc nhưng cấu tạo lại rất đơn giản, đây là điều tối kỵ trong linh lực, nhưng cấp bậc của chiếc lồng này tựa hồ cũng không quá cao, nếu đổi lại thành cái khác, năng lượng phân bố có thứ tự kỹ càng thì Thư Thủy Thủy cũng không dễ dàng phá được một lỗ như vậy.
Bị Cổ Lan Cốt nắm cổ, Thư Thủy Thủy cũng không tức giận, hoàn toàn không muốn truy cứu, lúc được thả xuống lòng bàn tay thì thuận thế ngồi xổm xuống sờ sờ tay Cổ Lan Cốt.
Cổ Lan Cốt: “…” Đáng yêu như vậy sao đành lòng dạy dỗ chứ, Thư Thủy Thủy tùy tiện chui vào ổ kẻ địch như vậy hiển nhiên có nguy hiểm, Cổ Lan Cốt nên làm gì? Đương nhiên là túm ra rồi.
Dư Tẫn tuy đã lấy được một cái máy mô phỏng nhưng hiển nhiên vẫn rất cay cú chiếc máy ở trong lòng bảo hộ, dù sao ai chê nhiều chứ, nhưng tốt nhất là lấy luôn chiếc máy còn lại của Thư Thủy Thủy, tránh để ngày nào đó nhìn thấy Thư Thủy Thủy mang nó ra làm ghế, nghĩ tới thôi cũng cảm thấy kích động rồi.
Vì vậy, trong lúc chờ lồng năng lượng mất đi hiệu lực, Dư Tẫn tiến tới bên cạnh Thư Thủy Thủy: “Thủy Thủy, thương lượng một chút.”
Thư Thủy Thủy đang định chuẩn bị bữa trưa liền dừng lại động tác mở túi châu chấu, ngẩng cái đầu nhỏ: “Ngoại trừ châu chấu, cái gì cũng dễ thương lượng.”
Ánh mắt Dư Tẫn sáng lên: “Thật sao? Thật tốt quá, cái ghế nhỏ còn lại cũng có thể cho tôi luôn không?”
Thư Thủy Thủy thở phào nhẹ nhõm, từ trong linh phủ lấy ra một chiếc máy mô phỏng khác, giơ móng vuốt nhỏ đưa cho Dư Tẫn: “Kỳ thực hai cái cũng không chứa nổi mông cậu đâu, cậu có muốn…”
“Không muốn!” Dư Tẫn không chút nghĩ ngợi từ chối, sợ mình không chống đỡ nổi câu nói tiếp theo của Thư Thủy Thủy.
Nghe thấy đáp án này, chuột nhỏ bất đắc dĩ mở hai trảo nhỏ của mình ra: “Được rồi, cậu không cảm thấy cấn mông thì được rồi.” Vốn còn định hỏi Dư Tẫn có muốn lấy thêm vài cái nữa hay không, Thư Thủy Thủy cảm thấy nhân loại thật kỳ quái.
Tuy lại một lần nữa bị chuột nhỏ thọt cho một dao nhưng tâm tình của Dư Tẫn vẫn rất tốt, hài lòng xoay người nghiên cứu máy mô phỏng, hoàn toàn không biết chỉ vì sợ mà mình đã từ chối điều gì.
Thư Thủy Thủy vui sướng chuẩn bị cơm trưa, mà trước đó nó cảm thấy mình nên trưng cầu ý kiến của Cổ Lan Cốt một chút. Chuột nhỏ lạch bạch đi tới bên cạnh Cổ Lan Cốt, còn chưa mở miệng thì tay Cổ Lan Cốt đã duỗi tới, từ đầu tới đuôi bị tuốt một lần, sau đó lại một lần, lại một lần…
Thư Thủy Thủy nhanh chóng nhũn ra thành chuột bánh, mình vừa định hỏi cái gì ấy nhỉ? Cái tay này hoàn mỹ quá! Không có cách nào từ chối. (ˇ)
Tuốt xong mặt trái, Thư Thủy Thủy còn lật lại, để lộ cái bụng nhỏ mềm mại, Cổ Lan Cốt đương nhiên sẽ không từ chối, sờ cái bụng nhỏ của chuột nhỏ, xúc cảm siêu đã! (ˇ)
Một người một chuột vẻ mặt không khác bao nhiêu, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của mình và thú cưng, hoàn toàn không nhìn tới ánh mắt sợ hãi của những người khác.
“Hôm nay sao Thủy Thủy lại từ trên trời rơi xuống?” Cổ Lan Cốt cảm thấy mình có thể mượn cơ hội này để tăng thêm độ thân mật với chuột nhỏ, vì thế lần đầu tiên chủ động tìm chuyện để nói.
Thư Thủy Thủy đang híp mắt nghe vậy thì kiêu ngạo hếch hếch cái cằm nhỏ: “Đây là phương thức lên sân khấu một cách bất ngờ, có bất ngờ không? Có lãng mạn không? Tôi chuẩn bị một món quà lớn từ trên trời giáng xuống cho Cốt Cốt, Cốt Cốt thích không? Có cảm động không?”
Ánh mắt Cổ Lan Cốt sáng lên, món quà lớn từ trên trời giáng xuống? Thủy Thủy muốn làm món quà từ trên trời giáng xuống trái tim anh sao? Vì thế anh nghiêm túc trả lời vấn đề của chuột nhỏ: “Rất bất ngờ, rất lãng mạn, rất thích, rất cảm động.”
Thư Thủy Thủy gừ gừ ngồi dậy: “Anh thích thì tốt rồi, chờ chút nhé, tôi mang gói quà kia làm thành đồ ăn!”
Đại não Cổ Lan Cốt quay vòng với tốc độ cửa cao, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy bị cuốn thành trạng thái cuốn trong lá làm đồ ăn, kết hợp với tin tức XX tìm được, tự nhận là hiểu được ý Thư Thủy Thủy: “Ngay từ đầu đã chơi hoa quả rau dưa có phải quá cực khổ rồi không?”
Bước chân Thư Thủy Thủy có hơi ngừng lại: “Hoa quả? Rau dưa? Cốt Cốt thích salad hả? Được, kỳ thực ăn sống cũng không tệ, không cực khổ, cứ để tôi lo, xong ngay thôi!” Nói xong, Thư Thủy Thủy tràn đầy động lực phóng tới chỗ túi châu chấu.
Cổ Lan Cốt: “…” Hình như có chỗ nào đó không đúng lắm?
Thư Thủy Thủy đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị món salad, nghĩ tới khả năng châu chấu bỏ chạy, trước tiên Thư Thủy Thủy chuẩn bị rau dưa cùng hoa quả. Hoa quả trong không gian linh phủ cũng không nhiều, Thư Thủy Thủy cẩn thận chọn một quả táo, hai quả chuối tiêu, hai quả nho, ba trái dâu tây…
Nửa tiếng sau, Thư Thủy Thủy nâng một cái chén ‘siêu to’ đi tới trước mặt Cổ Lan Cốt, chén có dáng trên rộng dưới hẹp có màu đen tuyền, không có hoa văn, bên trên còn đậy nắp.
Thư Thủy Thủy đặt xuống, sau đó nhón chân, cố gắng vươn móng vuốt tới bên mép chén, nhấc nắp.
Bên trong chén có hoa quả đủ loại màu sắc, cực kỳ đẹp mắt, hoa quả đã được lột da sạch sẽ, hơn nữa còn được cắt thành hình trái tim, hình hoa, hình học đơn giản, có thể thấy chuột nhỏ cực kỳ cẩn thận trong việc cắt gọt. Thế nhưng ở giữa số hoa quả đẹp mắt cực kỳ làm người ta thèm ăn kia lại điểm xuyến một con, hai con, ba con, bốn con… không biết là bao nhiêu con châu chấu!
Thư Thủy Thủy (^-^) : “Thừa dịp còn tươi mau ăn đi… bằng không một hồi châu chấu sẽ chạy mất.”
Cổ Lan Cốt ? ? ? ! ! !: “…”
[end 34]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Story
Chương 34
10.0/10 từ 39 lượt.