Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 17

70@-

[17] Chuột phi – Cái Gối


****


Bởi vì tiềm thức vẫn còn nhớ rõ hoàn cảnh hiện giờ không an toàn, Thư Thủy Thủy không ngủ một giấc thật sâu, sáng hôm sau đã thức dậy ngay từ rất sớm.


Trong lòng còn ôm quả phỉ thứ mười tám đếm được ngày hôm qua, Thư Thủy Thủy ngây ngốc từ trên giường ngồi dậy, sau đó ngáp một cái thật dài, quay cái đầu nhỏ nhìn qua bên cạnh, phát hiện Cổ Lan Cốt vẫn còn đang ngủ.


Cái giường nhỏ của Thư Thủy Thủy được đặt trên tủ đầu giường, vị trí mà tay Cổ Lan Cốt có thể dễ dàng vươn tới.


Đếm lại số quả phỉ mình đã đếm hết lần này tới lần khác đêm qua một lần nữa, sau đó bỏ vào linh phủ. Nói ra thì quả phỉ chính là loại quả mà chuột sóc thích ăn nhất, vì thế lúc còn ở địa cầu, Thư Thủy đã quyết định an cư ở một khu rừng phỉ, cũng vì thế mà Thư Thủy Thủy mới không chứa quá nhiều quả phỉ ở trong linh phủ.


Có thể nói mỗi quả phỉ được Thư Thủy Thủy chọn trúng bỏ vào linh phủ đều là những quả phỉ mà nó nhất kiến chung tình, là quả phỉ cực phẩm nhất, tuy trong mắt người khác thì có lẽ không có gì khác biệt. Nhưng đối với Thư Thủy Thủy mà nói, kim cương có lẽ cũng không có giá trị bằng một quả phỉ.


Hôm qua Thư Thủy Thủy đếm quả phỉ tới mệt mỏi ngủ thiếp đi, hiện giờ tỉnh táo lại tự nhiên biết quả phỉ kia là quả mà mình đã cho Cổ Lan Cốt, Thư Thủy Thủy có chút ngượng ngùng dùng móng vuốt nhỏ quyến luyến sờ sờ quả phỉ thứ mười tám, lại hôn nó một cái.


Khoảng cách của tủ đầu giường cùng giường rất ngắn, ngày hôm qua Cổ Lan Cốt đã lẳng lặng chuyển qua.


Vì thế Thư Thủy Thủy lạch bạch giẫm lên tủ đầu giường chạy lấy đà rồi nhẹ nhàng nhảy lên giường Cổ Lan Cốt.


Cổ Lan Cốt kỳ thực đã tỉnh, chỉ vì hiếu kỳ muốn biết chuột nhỏ sẽ có phản ứng gì khi thấy mình ngủ nên mới không có động tĩnh, nhắm mắt quan sát tình huống, đột nhiên anh cảm thấy phần nệm giường bên cạnh lún nhẹ một cái rồi tưng tưng hai cái.


Ngay sau đó chuột nhỏ chầm chậm bước tới, hô hấp Cổ Lan Cốt không hề hỗn loạn, thế nhưng cảm giác này cũng thực kỳ diệu.


Trọng lượng của Thư Thủy Thủy không tới bốn mươi gam, cũng không cần lo lắng đánh thức Cổ Lan Cốt. Vì vậy Thư Thủy Thủy không phát hiện Cổ Lan Cốt đã tỉnh, nó tiếp tục bước từng bước lún thành những cái lõm nhỏ trên nện, đi tới bên cạnh gối đầu của Cổ Lan Cốt.



Một lần nữa dùng mặt mình cọ cọ quả phỉ hoàn mỹ, Thư Thủy Thủy lặng lẽ vươn móng vuốt kéo mép gối Cổ Lan Cốt rồi khom thân mình nhét quả phỉ thứ mười tám xuống dưới gối.


Cổ Lan Cốt mặc dù không mở mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng động tác của Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy yêu thích cùng quyến luyến quả phỉ thế nào, Thư Thủy Thủy lặng lẽ trả lại quả phỉ ra sao, sau đó chầm chậm nhẹ nhàng quay trở về giường nhỏ, đắp cái chăn nhỏ giả bộ ngủ.


Cho dù là trước khi cơ giới hóa, Cổ Lan Cốt cũng chưa từng cảm nhận được cảm xúc mềm mại này.


Thư Thủy Thủy hiển nhiên đã đoán được lai lịch của quả phỉ, lại sợ xấu hổ nên đã lặng lẽ mang quả phỉ thứ mười tám giấu ở dưới gối. Rõ ràng ngày hôm qua suýt chút nữa đã vì nó mà bật khóc.


Cổ Lan Cốt nằm trên gối mím mím môi, nếu như mỗi sáng đều có vật nhỏ đáng yêu như vậy bầu bạn, anh nguyện ý mỗi ngày đều hao tốn thời gian để ngủ.


Cổ Lan Cốt mở mắt ra, làm như chính mình vừa mới tỉnh lại, mà chuột nhỏ trên chiếc giường nhỏ ở bên cạnh cũng lập tức lộ ra nụ cười mỉm chiêu bài, nằm nghiêng qua giơ móng vuốt mĩm mĩm: “Hi, buổi sáng tốt lành, tôi cũng vừa tỉnh nè.”


Bé chuột không đánh đã khai (^-^).


Cổ Lan Cốt vươn cánh tay thon dài, dùng ngón tay vuốt lông Thư Thủy Thủy: “Buổi sáng tốt lành, Thủy Thủy.”


Sáng sớm đã được bàn tay đẹp mắt như vậy vuốt lông, Thư Thủy Thủy: (ˇ).


Sau khi rời giường, hai chủ nhân dưỡng lẫn nhau cùng đi rửa mặt.


Thư Thủy Thủy đứng bên chậu rửa mặt, móc ra một cái nắp chai màu trắng, lúc Cổ Lan Cốt mở vòi nước rửa mặt thì nó nhón chân hứng nước vào nắp, sau đó đặt nắp trên bồn rửa mặt, thân thể nhỏ ngồi xổm xuống, bắt đầu rửa móng vuốt rửa mặt.


Trên vách tường bồn rửa mặt có một cái gương lớn, Thư Thủy Thủy có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của mình, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên bên mặt phía bên phải ở trong gương có một chỏm lông vểnh lên vì bị đè khi ngủ.


Thư Thủy Thủy dùng móng vuốt thấm ướt đè ép xuống, vuốt vuốt, thế nhưng dúm lông kia vẫn ngoan cường vểnh lên.


Thư Thủy Thủy một lần lại một lần không biết phiền vuốt lông trên mặt mình, thường xuyên liếc nhìn vào trong gương. Rốt cuộc cơ hồ rửa ướt cả đầu rồi nó mới không vểnh lên nữa.



Thư Thủy Thủy ngẩng đầu nhỏ cảm thán: “Không có lông kỳ thực cũng có chỗ tốt của không có lông.”


Cổ Lan Cốt: “Nhân loại có tóc.”


Thư Thủy Thủy vẫy đuôi: “Tôi còn có đuôi nữa.”


Cổ Lan Cốt bại trận.


Một chiếc khăn nhỏ mềm mại bao lấy Thư Thủy Thủy, sau đó cẩn thận lau chùi cái đầu nhỏ ướt nhẹp kia.


Chờ hai người rửa mặt xong xuống lầu một, Dư Tẫn và Nam Ca đã dạo bên ngoài một vòng, đồng thời mang bữa sáng về.


Thư Thủy Thủy có ấn tượng rất sâu với thức ăn của nhân loại, nó mong đợi nhảy nhót trên vai Cổ Lan Cốt, biểu đạt tâm tình vui sướng của mình.


Nhìn thấy Thư Thủy Thủy tràn đầy sức sống, Dư Tẫn cùng Nam Ca cũng thả lỏng hơn.


“Thủy Thủy, tối hôm qua ngủ thế nào?” Nam Ca cười cười chia bữa sáng thành bốn phần, phân biệt đặt lên bàn.


Thư Thủy Thủy nghiêng đầu nhỏ: “Ngon lắm, rất thoải mái.”


Vừa trò chuyện, cả ba người cùng ngồi xuống, Thư Thủy Thủy bịch một tiếng từ trên vai Cổ Lan Cốt nhảy xuống, sau đó chạy về phía phần bữa sáng còn lại, nhưng lúc sắp chạm vào khay thì bị một cái tay ngăn lại, Thư Thủy Thủy lui về sau hai bước, phát hiện là tay của Nam Ca.


Nam Ca cười đó: “Cái đó mới là phần của nhóc, đây là của Nam Phương, còn nhớ không? Hôm qua tôi có nói với nhóc rồi, là em trai tôi.”


Thư Thủy Thủy theo ngón tay của Nam Ca nhìn qua, phát hiện Nam Ca chỉ về phía Cổ Lan Cốt, Thư Thủy Thủy khó hiểu đi tới trước mặt Cổ Lan Cốt hỏi: “Hai chúng ta ăn chung một phần à?”


Cổ Lan Cốt xoa xoa đầu Thư Thủy Thủy: “Em ăn là tốt rồi.”



Thư Thủy Thủy mờ mịt, lắc lắc đầu nhỏ: “Tôi không ăn một mình đâu.”


Cổ Lan Cốt cúi đầu nhìn chuột nhỏ trên bàn, từ trong túi áo móc ra một khối đá năng lượng, sau đó trực tiếp bỏ vào miệng: “Tôi ăn cái này.”


Thư Thủy Thủy: ⊙⊙? ? ?


Tựa hồ nhìn thấu hoang mang trong lòng Thư Thủy thủy, Cổ Lan Cốt xòe lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay là vài viên đá năng lượng, chỉ là kích cỡ không lớn bằng viên tối qua, chỉ to cỡ ngón cái mà thôi.


Thư Thủy Thủy dùng móng vuốt ôm lấy một viên đá năng lượng, áp sát tới ngửi một cái, sau đó hé miệng, rốp một tiếng, Thư Thủy Thủy cảm thấy có thứ gì đó rớt xuống, cúi đầu nhìn thì thấy là một cái răng nhỏ trắng sáng.


Thư Thủy Thủy (⊙⊙) : “Rụng răng chuột rồi.”


Ba người bên bàn không ai ngờ được Thư Thủy Thủy đột nhiên lại gặm đá năng lượng, căn bản không kịp phản ứng, nhìn Thư Thủy Thủy ôm đá năng lượng cúi đầu nhìn cái răng vừa rụng, ba người lặng im không nói gì.


Thư Thủy Thủy phản ứng lại: (⊙⊙).


“Anh trai, anh Dư, anh Cổ Lan, em về rồi đây!” Một âm thanh trẻ tuổi tràn đầy sức sống từ bên ngoài truyền vào, sau đó là một người tiến vào.


Thư thủy Thủy ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua, nhất thời xù lông, sợ tới mức ném bay viên năng lượng hạch trong tay, trực tiếp chui vào trong ống tay áo của Cổ Lan Cốt.


Tuy Cổ Lan Cốt mặc quần áo thoải mái nhưng Thư Thủy Thủy vẫn bị kẹt một chút, nó nỗ lực đạp đạp chân sau để nhét mình vào bên trong.


“Thứ gì đây? Chuột à?” Nam Phương mới vừa tiến vào chỉ nhìn thấy một vệt bóng dáng thì cái đầu nhỏ kia đã chui vào trong tay áo Cổ Lan Cốt, nếu không phải nửa đường bị kẹt lại lộ ra nửa th*n d*** thì Nam Phương căn bản đã không kịp nhìn thấy.


Nam Phương còn chưa dứt lời thì một tiếng mèo kêu vang lên, con mèo giống Dragon Li trong lòng Nam Phương nháy mắt nhảy lên bàn, hướng về phía Cổ Lan Cốt bày ra tư thế tấn công rồi nhanh chóng bổ nhào tới.


Cổ Lan Cốt vung tay, con mèo bị cản lại, ngã nhào ra ngoài.



“Hoa Ly!” Nam Phương hoảng sợ vội vàng chạy qua xem con mèo của mình, phát hiện nó vẫn còn hô hấp, lập tức cẩn thận ôm lấy nó.


Bữa sáng mà Thư Thủy Thủy rất mong đợi cuối cùng kết thúc bằng một loạt sự cố ngoài ý muốn. Thư Thủy Thủy rất không vui, cả con chuột giống như bị mây đen bao phù, suốt buổi sáng không hề chui ra khỏi tay áo Cổ Lan Cốt.


Cổ Lan Cốt không còn cách nào, chỉ đành bưng bữa sáng của Thư Thủy Thủy trở về phòng, đồng thời không quên nhặt cả cái răng nhỏ bị rụng của Thư Thủy Thủy.


Nam Phương khó hiểu nhìn về phía Nam Ca và Dư Tẫn, hi vọng có được lời giải thích.


Kết quả Dư Tẫn chỉ sâu kín cảm thán một câu: “Địa vị của Hoa Ly chỉ sợ khó giữ được.”


Nam Phương theo bản năng ôm chặt con mèo trong lòng, Hoa Ly là thú cưng duy nhất trong căn cứ, đi tới đâu cũng rất nổi tiếng, rất được hoan nghênh, trước đây mặc dù Cổ Lan Cốt không tỏ ra thân cận nhưng cũng chưa từng công kích, vì thế theo bản năng Nam Phương thực không thích con chuột nâu vừa nãy.


Thư Thủy Thủy không biết dưới lầu xảy ra chuyện gì, đôi mắt to ngập nước mong đợi nhìn Cổ Lan Cốt, hi vọng anh có thể gắn răng của mình lại.


Nhìn Thư Thủy Thủy như vậy, Cổ Lan Cốt có cảm giác trái tim mình đau nhói, đã rất lâu rồi không biết cảm giác đau là gì, Cổ Lan Cốt có chút sửng sốt, nhanh chóng đặt lực chú ý lên người Thư Thủy Thủy: “Không sao đâu, Thủy Thủy đừng sợ.”


Thư Thủy Thủy gật cái đầu nhỏ, tựa hồ muốn gia tăng sức thuyết phục, Thư Thủy Thủy duỗi móng vuốt vỗ vỗ đầu mình tự an ủi: “Không sao mà.”


Cổ Lan Cốt: “…” Sao lại có chuột đáng yêu như vậy chứ?


*


[tác giả] Cổ Lan Cốt: “Vì cưới vợ, trên có thể đuổi mèo dưới có thể trám răng, nỗ lực phát triển thành mẫu người toàn năng!”


Thư Thủy Thủy: “Mình phải cố gắng tu luyện, sớm ngày đánh bại mèo Hoa Ly.” 


[end 17]


Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Story Chương 17
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...