Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 162

57@-
Chương 162: Giao Dịch
“Tôi và Mang Nha có một giao dịch, tôi giúp cậu ta loại bỏ người khống chế, đồng thời xử lý thi thể thật sự của Mang Nha, kết thúc sự nhân bản bất tử này, để cậu ta được an nghỉ. Cậu ta nói không lâu sau anh sẽ đến đây, cậu ta hy vọng anh sẽ ở lại đây, sống thật yên bình và an ổn.” Thư Thủy Thủy không giải thích chuyện của Lê Mộng và Úy Lan, chỉ nói thẳng vấn đề.


“Vậy còn bản thân em ấy thì sao?” Khanh Mộng Tinh đương nhiên muốn hỏi về Mang Nha.


“Cậu ta không nói, nhưng theo tính cách hiện tại thì có lẽ có hai kết quả, tất cả các bản sao tự tàn sát lẫn nhau, cho đến khi còn lại người cuối cùng mới kết thúc. Hoặc tất cả các bản sao đều ẩn mình, cho đến khi chết tự nhiên. Nhưng theo tôi thấy, khả năng trước lớn hơn.” Dù sao thì Mang Nha cũng có sự cố chấp b*nh h**n với giết chóc và chiến đấu.


“Nếu đã là giao dịch, vậy em ấy đã hứa gì với cậu? Liên quan đến đôi mắt của em ấy đúng không, dù sao ngoài đôi mắt này, bọn tôi không có gì cả.” Đối với đôi mắt, Khanh Mộng Tinh cảm thấy rất phức tạp, một mặt biết rằng mình và Mang Nha có thể sống sót khỏi lỗ sâu có quan hệ rất lớn với đôi mắt. Mặt khác, cũng chính vì nó mà anh và Mang Nha mới phải trải qua nhiều khổ nạn như vậy.


“Hứa hẹn sau khi mọi chuyện kết thúc, cậu ta sẽ nói cho tôi biết đã nhìn thấy quá khứ như thế nào từ trên người tôi và Cốt Cốt.” Thư Thủy Thủy nói xong, nhìn vẻ mặt do dự của Khanh Mộng Tinh rồi nói tiếp: “Anh có cần canh gà không? Nghe nói có tác dụng chữa lành rất tốt.”


Đã rất lâu rồi Khanh Mộng Tinh không được nghe thấy món canh gà cho tâm hồn này, dù sao anh cũng không có ai để giãi bày những bí mật này: “Được đó!”


Nghe vậy, Thư Thủy Thủy quay người rời đi, một lát sau mới quay lại: “Cốt Cốt đi bắt gà rừng rồi, buổi trưa hầm canh gà cho anh. Có cần thêm món ăn kèm không? Ví dụ như châu chấu nướng chẳng hạn.”


Khanh Mộng Tinh: “…” Hóa ra là canh gà thật, nhưng châu chấu là món ăn kèm gì vậy?


“Cảm ơn, châu chấu thì không cần đâu.”


Thư Thủy Thủy nhún vai: “Được rồi.”



Khanh Mộng Tinh vẫn chưa biết mình đã bỏ lỡ món châu chấu nướng hiệu Thư Thủy Thủy mà cả Thủy Tinh Cung đều khao khát, nhưng có thể ăn canh gà do Thư Thủy Thủy đích thân hầm cũng đủ để khiến người ta ghen tị lắm rồi.


Vì không hiểu rõ về Thư Thủy Thủy, Khanh Mộng Tinh không biết Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt đã phá đảo phó bản mô phỏng, nên hẳn là biết về quá khứ của mình. Vì vậy, thỏa thuận của Thư Thủy Thủy và Mang Nha vốn tồn tại mâu thuẫn.


Về lý do tại sao lại đạt được thỏa thuận này, có lẽ chỉ có Thư Thủy Thủy và Mang Nha biết.


Khanh Mộng Tinh nói mình sẽ không sống cuộc sống bình yên ở Thủy Tinh Cung như Mang Nha mong muốn, Thư Thủy Thủy cũng không ngạc nhiên, chỉ nói Mang Nha sẽ tìm cơ hội gửi vị trí của Dương Thiên Quân đến Thủy Tinh Cung. Khanh Mộng Tinh và Mang Nha vốn có cảm ứng kỳ diệu, nếu sẵn lòng giúp đỡ thì việc theo dõi sẽ dễ dàng hơn.


Còn về bản thân Dương Thiên Quân, sức chiến đấu của ông ta không mạnh nhưng có thể thông qua Mang Nha để khiến mình trở nên hoàn hảo, dù sao bản thân Mang Nha cũng có thực lực tuyệt vời, cộng thêm năng lực chia sẻ suy nghĩ, nếu nhiều bản sao cùng hành động thì sự phối hợp và đồng điệu giữa bọn họ sẽ cực kỳ đáng sợ.


Nhưng trước sức mạnh tuyệt đối, sự phối hợp này sẽ trở nên vô ích. Điểm này thì hai bản sao Mang Nha trước đó đã đích thân thử nghiệm trên người Cổ Lan Cốt, vì vậy mới có thỏa thuận tiếp theo. Mang Nha cần một người có thể giúp mình thoát khỏi sự khống chế, và người này không phải Thư Thủy Thủy thì chính là Cổ Lan Cốt.


Không thể đích thân giao đấu với Thư Thủy Thủy là một điều đáng tiếc của Mang Nha, cậu ta luôn đánh giá cao thực lực của Thư Thủy Thủy, vì thế mục tiêu tấn công hàng đầu lúc đầu vốn là Thư Thủy Thủy nhưng đã bị Cổ Lan Cốt cản lại. Nhưng cũng không có vấn đề gì cả, thực lực của Cổ Lan Cốt cũng đáng sợ không kém.


Giao lưu kết thúc, thời gian cũng gần đến buổi trưa, Thư Thủy Thủy đúng hẹn đi hầm canh gà. Đương nhiên, Thư Thủy Thủy cũng không quên nướng một con gà ăn mày và một xiên châu chấu cho Cổ Lan Cốt.


Khi uống canh gà, ánh mắt Khanh Mộng Tinh lập tức sáng ngời, thậm chí cảm thấy canh gà ngon như vậy có khả năng chữa lành cũng không có gì lạ. Đang húp canh gà lại ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt quyến rũ trong không khí, bên cạnh có người cảm thán Thủy Thủy lại nướng châu chấu rồi, không biết đến khi nào mình mới tích đủ điểm trồng trọt và đá năng lượng để đổi một con.


Khanh Mộng Tinh: ???


Ngày thứ 46 của quý đóng băng, Thư Thủy Thủy nhận được tin nhắn từ Mang Nha. Đồng thời Khanh Mộng Tinh cũng có chút cảm ứng, anh nhìn về phía nam.



Thư Thủy Thủy vốn không muốn làm phiền người khác, nhưng khi mọi người biết Thư Thủy Thủy có phương pháp di chuyển tự do trong quý đóng băng thì không chịu ngồi yên, nhao nhao xin cùng hành động. Đặc biệt là Dư Tẫn, chỉ hận không thể dán lên mặt Thư Thủy Thủy để bày tỏ sự khao khát của mình.


Tuy rằng dãy núi Thương Vực rất rộng lớn, nhưng dù sao đại trận bảo vệ cũng có hạn, hơn nữa có rất nhiều khu vực là lãnh địa của sinh vật biến dị mạnh mẽ mà bọn họ không thể tiến vào, ở đây suốt mấy tháng quả thực nhàm chán.


Cuối cùng, cân nhắc đến việc quản lý hàng ngày của Thủy Tinh Cung và số lượng bùa, Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt chỉ mang theo Khanh Mộng Tinh, Dư Tẫn, Trình Khuyết và hệ thống đi cùng để góp vui.


Tạ Phong vốn cũng muốn đi theo, nhưng bộ phận nghiên cứu khoa học luôn phải có một người ở lại căn cứ, mà căn cứ đang trong quá trình phát triển và xây dựng công nghệ, Tạ Phong chỉ có thể ở lại.


Thu dọn hành lý đơn giản, đoàn người bắt đầu xuất phát. Trước khi bước ra khỏi đại trận bảo vệ, mọi người đều dán bùa lên người, bùa này do Thư Thủy Thủy tự nghiên cứu. Vì hạn chế thời gian và vật liệu nên số lượng không nhiều, nhưng hiệu quả rất tốt, được đặt cái tên cực kỳ đáng yêu là ‘bảo bối ấm áp’.


Một lá bùa ‘bảo bối ấm áp’ có thể duy trì ấm áp trong một ngày, tính sơ bộ, họ đi và về mất khoảng nửa tháng. Thư Thủy Thủy chuẩn bị một trăm tấm ‘bảo bối ấm áp’ để đề phòng, riêng hệ thống vốn là sản phẩm cao chiều nên không mỏng manh như vậy, không sợ giá lạnh. Chỉ là hệ thống có vẻ cũng ngột ngạt buồn bực lắm rồi nên muốn ra ngoài hít thở không khí.


Thế là trong thế giới tuyết trắng xóa xuất hiện một tiểu đội như vậy, họ ăn mặc đơn giản nhưng cơ thể rất thoải mái, dường như không hề cảm thấy lạnh. Thậm chí bên chân họ, thỉnh thoảng còn xuất hiện một chú ếch xanh nhỏ không ngủ đông mà nhảy nhót đi theo bước chân đám người, động tác rất nhanh nhẹn.


May mắn là không có ai nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này, quý đóng băng khiến thế giới bên ngoài trở nên chết lặng, hầu như không nhìn thấy sinh vật hoạt động. Ngay cả động vật cũng đã tìm kiếm nơi trú ẩn hoặc ngủ đông để tránh cái lạnh khắc nghiệt của tinh cầu Thương Chiến.


Ngày thứ 52 của quý đóng băng, bọn họ đến gần vị trí mà Mang Nha gửi đến. Dựa vào việc bản thân có bùa không sợ lạnh, đoàn người tự chôn mình trong tuyết, ẩn mình cực kỳ hoàn hảo. Lá bùa ngăn cách sự thất thoát nhiệt độ cơ thể, đồng thời che chắn cả cảm biến nhiệt.


Thực ra Dương Thiên Quân cũng không nghĩ tới có người có thể hoạt động ở ngoài trời ở nhiệt độ này. Đặc biệt là ông ta đã chọn điểm ẩn náu cực kỳ bí ẩn, là một ngôi làng nhỏ lẻ loi bị bỏ hoang.


Thư Thủy Thủy thông qua nhẫn Thủy Lan liên lạc với Cổ Lan Cốt: “Cốt Cốt, có phải ở đây không?”



Vào lúc này mới thấy được lợi ích của hệ thống, nó là sản phẩm của văn minh cao chiều, đóng vai trò siêu máy tính là chuyện dễ như trở bàn tay, những chức năng đơn giản như vậy không cần ràng buộc cũng có thể sử dụng.


Ngay khi hình ảnh được chia sẻ, mọi người đồng thời tỏ ra kinh ngạc. Bọn họ từng đoán rằng Dương Thiên Quân sẽ ẩn náu ở một nơi nào đó trong làng, vì thế hình ảnh nhiệt chỉ hiển thị một bóng người. Nhưng không ngờ, hình ảnh nhiệt thực sự lại đỏ rực, ngôi làng này không lớn, nhưng gần như mỗi phòng đều chật kín người!


Nhìn kỹ thì những người đó đều ở tư thế đứng, nếu không phải hơi nóng tỏa ra từ miệng khi hít thở thì thật sự không giống người sống. Mọi người nhanh chóng nhận ra, số người dày đặc đó đều là Mang Nha! Đếm sơ qua thì không khỏi hít một hơi lạnh, ít nhất cũng có hơn ngàn người! Cảnh tượng hùng vĩ như vậy, nếu không tận mắt chứng kiến thật sự rất khó tưởng tượng.


Hô hấp của Khanh Mộng Tinh nghẹn lại, sự phẫn nộ tột độ khiến anh mất kiểm soát đến run rẩy.


Dường như để gây nhiễu, đề phòng bất trắc, một số người trong một số phòng tạo thành hình ảnh như đang di chuyển, thông qua bóng người di động nhất thời không thể phân biệt được đâu mới là Dương Thiên Quân. Nếu là Cổ Lan Cốt chưa bị tước đoạt năng lực công nghệ ngoài hành tinh, anh có thể kích hoạt chức năng nhìn xuyên thấu và tự động khóa mục tiêu, nhưng bây giờ chỉ có thể dùng hình ảnh cảm biến nhiệt.


Đúng lúc này, hệ thống vẫn không quên dụ dỗ người ký kết: “Có ai muốn liên kết với tôi không, liên kết với ếch xanh không lỗ vốn không thiệt thòi, dễ dàng nhìn xuyên thấu, hình ảnh hoàn hảo, chất lượng 720p, hình chiếu thực tế ảo toàn cảnh, có tác dụng ngay lập tức!”


Một lúc lâu sau, không ai thèm để ý tới nó. Hệ thống dùng giọng điệu thất vọng thầm oán giận trong đầu mọi người: “Tôi đã sao chép y khuôn khẩu hiệu quảng cáo của chuột xám gia chính rồi, tại sao chúng lại được yêu thích như vậy? Điều này không công bằng với hệ thống, trở về tôi phải xin bùa mô phỏng lông xù.”


Dư Tẫn cố nhịn âm thanh ồn ào trong đầu: “Có thể quan tâm tới bầu không khí một chút được không vậy? Lúc này đừng có nghịch ngợm, dễ gãy chân lắm đấy.”


Quả nhiên hệ thống im lặng, một lát sau trong đầu mọi người đồng loạt vang lên một đoạn nhạc violin u buồn, rất hợp phong cảnh.


Mọi người câm nín. Bọn họ thực sự tin rằng hệ thống là một cái máy không có cảm xúc rồi.


Khanh Mộng Tinh cũng không đến mức bẻ chân một chú ếch xanh, nhưng sau màn gây rối của hệ thống, cảm xúc trào dâng trong lòng anh cũng bình ổn được đôi chút: “Nhiều bản sao như vậy, nếu không thể bắt Dương Thiên Quân ngay trong một đòn thì sau này sẽ phiền phức lắm.”



Trình Khuyết đẩy gọng kính, những bông tuyết tích tụ trên đó lập tức rơi xuống: “Trong hình ảnh cảm biến nhiệt, số lượng người di chuyển là khoảng ba mươi, nhưng khó ở chỗ, một khi kinh động bất kỳ ai trong cả ngàn bản sao này đều có thể gây ra phản ứng dây chuyền.”


Thư Thủy Thủy gật đầu, không phải sợ đánh không lại, mà là sự phối hợp của Mang Nha rất hoàn hảo, dù sao bản sao có thể chia sẻ suy nghĩ của nhau. Hơn nữa bọn họ không muốn vô tình làm tổn thương Mang Nha.


Dư Tẫn xoa tay, chuẩn bị làm một trận lớn, nghe vậy thì có chút ngại ngùng, cậu thực sự không tự tin có thể một mình chống lại ngàn người, hơn nữa mỗi Mang Nha đều rất mạnh.


“Này có phải là ném chuột sợ vỡ đồ trong truyền thuyết không? Dương Thiên Quân đúng là gian xảo!”


Thư Thủy Thủy nói: “Chuột không đội nồi đâu nhé! Cảm ơn!” Vừa nói cậu vừa ném ra mấy lá bùa: “Đây là bùa ẩn thân, không có gì mà chuột không làm được!”


Cổ Lan Cốt xoa đầu Thư Thủy Thủy, giọng điệu đầy tự hào: “Thủy Thủy giỏi nhất.”


Ánh mắt ba người sáng ngời, thậm chí ếch xanh còn lén lút đến gần, rất muốn xin một lá bùa nhưng bị Cổ Lan Cốt búng một ngón tay bay đi.


Nếu không phải sợ gây chú ý, ếch xanh thực sự muốn tức giận kêu ‘ộp ộp’ hai tiếng để tỏ vẻ bất mãn. Nhưng cuối cùng nó vẫn ngoan ngoãn khởi động chức năng ẩn mình, sau đó treo mình lên người Trình Khuyết. Nhiều ngày như vậy, hệ thống ngoài ý muốn phát hiện, trong đám người này, thực ra người dễ nói chuyện nhất lại chính là Trình Khuyết


Đoàn người dán bùa ẩn thân, lén lút tiến đến gần ngôi làng. Nhìn từ bên ngoài, ngôi làng này rất cũ nát, hơn nữa còn rất lạnh lẽo. Hoàn toàn không thể nào ngờ được bên trong có người sống, dù sao thoạt nhìn không hề giống nơi có người ở.


Nhưng khi đi vào bên trong có thể phát hiện dấu vết hoạt động của con người, ví dụ như một số dấu chth, thức ăn thừa bị vứt bỏ hoặc tro tàn sau khi đốt lửa.


Cổ Lan Cốt thông qua hệ thống phân công công việc cho mọi người, mỗi người phụ trách kiểm tra một vài hình người di chuyển, tìm kiếm vị trí của Dương Thiên Quân.


[hết 162]


Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Story Chương 162
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...