Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 154

67@-
Chương 154: Ngủ đến năm sau
Hai gương mặt tương tự nhau nhìn nhau, Khanh Mộng Tinh rút con dao găm tùy thân, từng bước tiến lại gần, trên người tràn ra sát ý và chiến ý không hề che giấu, trầm giọng nói: “Cởi trói cho hắn.”


Hồ Tư Thần nhìn Nam Ca, Nam Ca do dự một chút rồi gật đầu.


Mọi người đều hiểu, Khanh Mộng Tinh không muốn thừa dịp người ta gặp khó khăn, anh ta muốn dựa vào năng lực của mình để báo thù cho tất cả thành viên của Thanh Mộng Tinh Hà. Không ai nghi ngờ sát ý của Khanh Mộng Tinh, sát ý và chiến ý trên người anh ta đã đạt đến cực hạn.


Hồ Tư Thần buông dây thừng. Hai tay của ‘Khanh Mộng Tinh’ được tự do, hắn bẻ khớp tay, khóe môi cong lên, thờ ơ huýt sáo.


Nháy mắt sau đó, ‘Khanh Mộng Tinh’ biến mất khỏi vị trí cũ, xông về phía đám đông! Mục tiêu không phải là Khanh Mộng Tinh đối diện mà là Thư Thủy Thủy!


Mọi người đều bị tình huống bất ngờ này chấn động, trái tim nháy mắt treo lên cổ họng. Tốc độ của ‘Khanh Mộng Tinh’ rất nhanh, gần như là bùng nổ tốc độ đạt tới mức dịch chuyển tức thời. Mọi người chỉ có thể bắt được hướng di chuyển đại khái của hắn, nhưng không thể nhìn rõ động tác của hắn.


Có điều cùng lúc đó, Khanh Mộng Tinh cũng có động tác, tốc độ của anh hoàn toàn không thua ‘Khanh Mộng Tinh’, cũng trực tiếp xông về phía Thư Thủy Thủy. Mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm, đương nhiên cho rằng Khanh Mộng Tinh muốn ngăn cản ‘Khanh Mộng Tinh’.


Nhưng theo tiếng kim loại va chạm chói tai, cả hai Khanh Mộng Tinh đều bị đánh bật ra! Ở vị trí trung tâm, đôi mắt của Cổ Lan Cốt đã biến thành màu xanh biếc, bày ra tư thế bảo vệ, bảo vệ Thư Thủy Thủy trong phạm vi của mình. Ánh mắt xanh biếc lạnh lẽo đến đáng sợ, giọng nói trầm thấp đè nén cơn giận dữ gần như lấn át cả tiếng pháo lượng tử nổ tung trên đầu: “Bọn mày muốn động đến ai?”


Mọi người! ! ! ? ? ?


Tình huống gì đây? Tại sao diễn biến lại không giống như bọn họ dự đoán? Tại sao cả hai Khanh Mộng Tinh đều tấn công Thư Thủy Thủy? Nếu không phải thời khắc quan trọng Cổ Lan Cốt dùng thân mình che chắn đòn tấn công từ hai phía, chỉ sợ Thư Thủy Thủy đã gặp nguy hiểm rồi! Có nghĩa là, cả hai Khanh Mộng Tinh đều là giả!


Điều này thực sự quá bất ngờ, không ai dự đoán được kết cục như vậy. Cũng trong khoảnh khắc này, họ dường như đã hiểu được phần nào nguồn gốc của những vụ ám sát chưa từng thất bại trong truyền thuyết về Mang Nha. Nếu bản thân gặp phải tình huống tương tự, phòng bị chắc chắn sẽ hướng về phía Khanh Mộng Tinh giả, vô thức để lộ phần lưng cho Khanh Mộng Tinh thật, nhưng ai ngờ được, cả hai Khanh Mộng Tinh đều là giả, vậy nên người bị tấn công phải đối mặt với kết cục chắc chắn phải chết.


Chỉ có thể nói, người đứng bên cạnh Thư Thủy Thủy là Cổ Lan Cốt, bảo vệ Thư Thủy Thủy kín như bưng, gió thổi cũng không lọt. Đồng thời, anh cũng có sự tự tin và năng lực để đối phó với các đòn tấn công từ nhiều phía, một người đã quen với việc không bao giờ để lộ điểm yếu của mình vào bất kỳ thời điểm nào.



Trong ánh mắt ngây dại của mọi người, hai Khanh Mộng Tinh đồng thời mỉm cười, lộ ra vẻ mặt thờ ơ giống nhau, khoảnh khắc đó hai người cuối cùng cũng trùng khớp, như thể được cắt dán và sao chép ra, khí chất hoàn toàn hòa làm một.


“Xương cốt sắt thép, trăm nghe không bằng một thấy!” Một trong hai Khanh Mộng Tinh giơ dao găm trong tay lên, lè lưỡi nhẹ nhàng l**m lưỡi dao: “Tôi có thể cảm nhận được sự rung động của dao găm, thực sự khiến người ta hưng phấn.”


Mọi người: “…” Tên này không chỉ là một kẻ điên, mà còn là một tên b**n th**, cái vẻ mặt tìm được tình yêu đích thực đó là sao?


Thư Thủy Thủy không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đứng chắn trước mặt Cổ Lan Cốt.


Khanh Mộng Tinh: “…” Hình như có chút cạn lời, nhưng Khanh Mộng Tinh bên cạnh lại không nhịn được cười. Tiếng cười này nghe đặc biệt quỷ dị, khiến người ta rợn tóc gáy, hai người này từ đầu đến cuối đều tỏa ra hơi thở b**n th**.


Cổ Lan Cốt từ sau lưng Thư Thủy Thủy bước ra, đồng thời đưa tay xoa đầu Thư Thủy Thủy, an ủi và ra hiệu để mình giải quyết.


Thư Thủy Thủy nhìn đôi mắt đã biến thành màu xanh biếc của Cổ Lan Cốt, cuối cùng vẫn lùi lại một bước, nhường lại chiến trường cho anh, có điều Thư Thủy Thủy cũng đã sẵn sàng, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào. Sở dĩ lùi bước là vì Thư Thủy Thủy cảm nhận được sự dao động linh lực kịch liệt trên người Cổ Lan Cốt, việc tu hành của Cổ Lan Cốt đã bước vào bình cảnh, lúc này chính là thời khắc quan trọng để thăng cấp, anh cần chiến đấu.


Chiến đấu sắp bùng nổ, mọi người ăn ý lùi lại, chừa ra một khoảng trống ở giữa. Mặc dù có hai Khanh Mộng Tinh hoặc là Mang Nha bị thần kinh, nhưng bọn họ có Cổ Lan Cốt, không cần quá lo lắng, cũng không cần phải chạy trốn.


Mặc dù kể từ khi Thủy Tinh Cung thành lập, bọn họ chưa thấy Cổ Lan Cốt ra tay mấy lần, nhưng điều này không cản trở vị thế bất khả chiến bại của Cổ Lan Cốt trong lòng bọn họ. Đương nhiên, tiền đề là không tính Thư Thủy Thủy, Thư Thủy Thủy không phải trăm trận trăm thắng mà là chuyên khắc chế Cổ Lan Cốt, căn bản không cần đánh, Cổ Lan Cốt tuyệt đối vui vẻ giơ hai tay đầu hàng, lao vào vòng tay của kẻ địch.


Nhưng đối mặt với những người khác lại là một bộ dạng hoàn toàn khác. Giống như bây giờ vậy, thật sự khiến người ta run sợ.


Tình cảnh mặc dù chưa ra tay nhưng cũng đủ khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Mang Nha và Cổ Lan Cốt là hai loại khí thế hoàn toàn khác nhau. Mang Nha là kiểu điên cuồng bất chấp tất cả, nói đơn giản thô bạo là không muốn sống, hắn tuyệt đối là kiểu người đánh nhau sẽ không phòng thủ, sẽ dùng hết thảy để tấn công, ngay cả khi cái giá phải trả là mạng sống của mình.


Người như vậy không dễ chọc, nhưng chỉ có người như vậy mới có thể trở thành sát thủ hàng đầu. Hắn ám sát không phải vì nhiệm vụ, mà chỉ đơn thuần vì niềm vui, vì k*ch th*ch. Hắn đang tận hưởng chiến đấu, tận hưởng khoảnh khắc có thể mất mạng bất cứ lúc nào.


Cổ Lan Cốt lại là khinh thường, hay nói đúng hơn là không để ý. Anh không để ý đến tất cả sinh mệnh, loại lạnh lùng trời sinh dành cho chiến trường, không có cảm xúc, lạnh lùng với kẻ địch, cũng lạnh lùng với chính mình. Đôi mắt chuyển thành màu xanh biếc là tín hiệu anh đang ở trong trạng thái chiến đấu, anh cũng không phòng thủ, bởi vì anh không cần, bộ não của anh sẽ tính toán phương pháp chiến thắng hoàn mỹ nhất.



Một kẻ điên, một người lạnh lùng, một bên cuồng chiến đấu, một bên là cỗ máy chiến tranh.


Hơi thở của những người có mặt trở nên nhẹ hơn, sợ mình sẽ gây ảnh hưởng tới chiến trường. Mọi người đều dán mắt vào ba người trên sân.


Thư Thủy Thủy ngẩng đầu sờ vành tai, cậu có thể cảm nhận được nhịp tim đập thật nhanh của mình, cậu thực sự rất muốn tiến tới, đứng bên cạnh Cổ Lan Cốt, cùng anh kề vai chiến đấu. Nhưng cậu cũng muốn làm theo ý nguyện của Cổ Lan Cốt, đứng ở đây, chăm chú quan sát phong thái của anh, vinh quang của anh, sự bảo vệ của anh.


Đột nhiên, hai Khanh Mộng Tinh đồng thời hành động, hai người dường như có một loại cảm ứng nào đó, động tác không sai một li, đồng thời biến mất tại chỗ. Sức bộc phát mạnh mẽ giẫm nát những phiến đá mới được lát của Thủy Tinh Cung.


Mọi người vẫn chỉ cảm thấy mắt hoa, tựa như máy ảnh bỏ sót vài tấm hình ở giữa, Khanh Mộng Tinh đã từ vị trí cũ tiến đến bên cạnh Cổ Lan Cốt.


Tiếng giao tranh dữ dội vang lên, bóng dáng của Khanh Mộng Tinh mới hiện rõ trở lại. Nhưng cũng chỉ là một thoáng, giây tiếp theo bóng dáng của Cổ Lan Cốt cũng trở nên mơ hồ vì quá nhanh. Trong không khí, động tác của ba người dường như đều tạo ra tàn ảnh, làm người ta hoa mắt chóng mặt.


Trước khi bị lưu đày, Cổ Lan Cốt đã bị loại bỏ tất cả vũ khí nguy hiểm trên người, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sức mạnh của anh.


Góc độ tấn công của Khanh Mộng Tinh đều cực kỳ hiểm hóc, đặc biệt là sự phối hợp giữa hai Khanh Mộng Tinh, ăn ý đến mức khiến người ta kinh ngạc, có đôi khi thực sự khiến người ta nghi ngờ hai người này có phải là cùng một người hay không, đối phương đang nghĩ gì, muốn làm gì hoàn toàn không cần phải giao tiếp. Hai Khanh Mộng Tinh có thể phối hợp tìm ra vị trí, tư thế, góc độ, sức lực, thời gian khó phòng thủ nhất cho Cổ Lan Cốt.


Ánh sáng sắc bén của lưỡi dao lóe lên dưới ánh mặt trời, vạch ra những đường vòng cung. Đôi khi ánh sáng phản chiếu vào mắt những người đang xem, dường như làm bọn họ cảm thấy đau đớn.


Tiếng va chạm nặng nề vang lên, một trong hai Khanh Mộng Tinh bị Cổ Lan Cốt đấm trúng ngực. Mọi người dường như nghe thấy tiếng xương gãy giòn tan. Nhưng Khanh Mộng Tinh bị đánh trúng chỉ lùi lại vài bước rồi đứng vững, sau đó lại lao lên với đôi mắt sáng ngời.


Cổ Lan Cốt không sử dụng vũ khí nhưng lại không hề lép vế. Độ cứng và sức mạnh của cơ thể anh đủ để gây chết người, Khanh Mộng Tinh cũng phải thận trọng với góc độ tấn công.


Lại thêm vài lần bị đánh bật, nắm đấm của Cổ Lan Cốt lại lần nữa đánh trúng cánh tay Khanh Mộng Tinh. Lần này mọi người nhìn thấy rất rõ, cánh tay của Khanh Mộng Tinh gập thành một góc độ quỷ dị. Cánh tay của hắn đã bị đánh gãy! Nhưng Khanh Mộng Tinh thậm chí không hề nhíu mày lấy một cái, ngay giây tiếp theo đã chuyển dao găm sang tay còn lại tiếp tục tấn công!


Dao găm của Khanh Mộng Tinh rõ ràng cũng được làm từ vật liệu đặc biệt, sau vài lần đã có thể để lại vết thương trên người Cổ Lan Cốt. Thể chất cải tạo mạnh mẽ của Cổ Lan Cốt phát huy tác dụng, máu ở vết thương nhanh chóng ngừng chảy.



Tim Thư Thủy Thủy đập mạnh một nhịp, gần như không nhịn được muốn ra tay. Nhưng rất nhanh, cơ thể Cổ Lan Cốt vặn vẹo theo cách mà con người không thể làm được thoát khỏi sự trói buộc. Một quyền đánh bật Khanh Mộng Tinh phía sau, Thư Thủy Thủy nhạy bén nhận ra xương sườn của Khanh Mộng Tinh lại gãy thêm vài cái. Nhưng người đàn ông này dường như không có cảm giác đau, ngay cả khi trên người có hơn chục chỗ gãy xương vẫn không ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu của hắn, thậm chí còn ngày càng hưng phấn hơn, tấn công điên cuồng hơn.


Đây là một đối thủ đáng sợ, nhưng không may, hắn đã gặp Cổ Lan Cốt, một người cũng càng đánh càng hăng.


Trận chiến giữa ba người tiếp tục leo thang, mọi người không muốn chớp mắt dù chỉ một cái, bởi vì mỗi lần chớp mắt bọn họ sẽ bỏ lỡ ít nhất hai lần giao thủ. Sự so tài giữa những cao thủ hàng đầu như vậy, bỏ lỡ một khoảnh khắc cũng là một sự mất mát.


Cuối cùng, khi hai Khanh Mộng Tinh một lần nữa phối hợp tấn công, Cổ Lan Cốt đột nhiên gia tăng tốc độ, một tay nắm lấy cổ tay một người, khiến dao găm của hai Khanh Mộng Tinh va vào nhau, một con dao găm bị gãy, một con vì lực va chạm quá lớn mà tuột khỏi lòng bàn tay. Lòng bàn tay của Khanh Mộng Tinh tức bị xé toạc bởi lực va chạm mạnh mẽ, máu chảy đầm đìa.


Giây tiếp theo, tay của Cổ Lan Cốt chuẩn xác bóp lấy cổ Khanh Mộng Tinh, một tay một người, một chiêu chế địch.


Với sức mạnh của Cổ Lan Cốt, anh có thể vặn gãy cổ của Khanh Mộng Tinh trong tích tắc. Khanh Mộng Tinh giơ tay lên tỏ ý nhận thua.


Lúc này, cả ba người đều rất chật vật, nhưng Cổ Lan Cốt khá hơn một chút, ít nhất không bị gãy tay gãy chân. Khanh Mộng Tinh thì thê thảm hơn, đã hoàn toàn biến thành một người tàn tật, nhưng dù vậy hắn vẫn mỉm cười thờ ơ: “Ôi chao, thua mất rồi, năng lượng mà anh sở hữu là linh lực mà gần đây mọi người vẫn luôn nói đến à?”


Cổ Lan Cốt không trả lời, Khanh Mộng Tinh còn lại nói: “Có thể dạy tôi loại năng lượng thần kỳ này không? Đợi tôi học được rồi lại đến giết anh, thật thú vị.”


Mọi người: “…” Không thể nào hiểu được loại tư duy b**n th** này, nhưng khống chế được hai tên thần kinh này thì an tâm hơn nhiều.


Nếu là người bình thường, với thương tích như vậy đã hoàn toàn mất đi khả năng hành động, nhưng Khanh Mộng Tinh vẫn còn tung tăng chạy nhảy, nói không chừng giây tiếp theo sẽ nhảy lên giết người. Vì vậy, dù thương tích rất nặng nhưng mọi người cũng không dám lơ là cảnh giác. Dùng dây thừng được cải tạo từ tơ linh tằm trói chặt để tiện cho việc hỏi cung.


Thư Thủy Thủy đã bắt đầu băng bó vết thương cho Cổ Lan Cốt, ánh sáng xanh trong mắt Cổ Lan Cốt vẫn chưa tan đi, linh lực bị đè nén ở trạng thái sẵn sàng bùng nổ. Nhưng khí chất cả người đã có sự thay đổi lớn, ngay lập tức từ một cỗ máy giết chóc không có cảm xúc biến thành bé đáng thương vết thương đầy mình cần được an ủi.


Khanh Mộng Tinh hứng thú nhìn cảnh này, không ai biết hắn đang nghĩ gì.


Dư Tẫn không nhịn được tò mò hỏi. “Hóa ra Mang Nha là hai người, bọn ông vẫn luôn hoàn thành nhiệm vụ ám sát như vậy à?”



Hai Khanh Mộng Tinh nhìn Dư Tẫn, Dư Tẫn đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, ngay cả khi đang cười híp mắt, Khanh Mộng Tinh cũng có thể khiến người ta dựng tóc gáy.


“Mang Nha là hai người? Ha ha ha, cậu đoán xem bọn tôi có bao nhiêu người, lỡ đâu ngày mai hay ngày kia sẽ có Mang Nha khác xuất hiện thì sao?” Khanh Mộng Tinh cười hì hì nói.


Mọi người sửng sốt, theo lời này, chẳng lẽ Mang Nha không chỉ là hai người? Vậy Mang Nha rốt cuộc là người hay là một tổ chức? Cũng có thể đây chỉ là một chiêu tung hỏa mù mà Khanh Mộng Tinh đưa ra, dù sao hắn cũng là một kẻ điên, chỉ cần vui là được.


“Khanh Mộng Tinh thật đâu?” Nam Ca nhìn không thấu được người nào trong hai Mang Nha này, anh cau mày hỏi.


Mang Nha nhún vai: “Ai biết, tôi không quen hắn ta.”


Tình huống đặc biệt của Mang Nha khiến mọi người không thể dễ dàng ra tay trừ khử hắn, nhưng nhân vật nguy hiểm này không thể giữ lại, nếu không hỏi được gì thì cần phải xử lý sạch sẽ. Nam Ca ra hiệu cho Hồ Tư Thần dẫn người xuống, có tơ linh tằm, không lo Khanh Mộng Tinh giãy thoát.


Trước khi bị dẫn xuống, ánh mắt đầy hứng thú của Mang Nha lại một lần nữa nhìn về phía Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt, dùng giọng điệu đầy mê hoặc và hả hê nói: “Chúng ta đều là cùng một loại người, đều sống trong giấc mơ mà mình tự dệt nên mà cứ ngỡ bản thân vẫn đang sống, tôi thực sự rất muốn xem dáng vẻ sau khi các người tỉnh mộng, liệu có còn thân mật khắng khít như vậy nữa không, ha ha ha, chắc chắn sẽ rất thú vị.”


Cơ thể Cổ Lan Cốt hơi cứng đờ, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng Thư Thủy Thủy.


Thư Thủy Thủy lại thẳng thắn đáp lại: “Sắp đến mùa đông rồi.”


Mang Nha nhướng mày: “Vậy thì sao?”


Thư Thủy Thủy nghiêm túc nói: “Tôi chuẩn bị ngủ đông rồi, Cốt Cốt cũng phải ngủ đông cùng tôi, phải ngủ đến năm sau, có lẽ anh không sống được đến năm sau đâu.” Ý tứ rất rõ ràng, anh không thấy được dáng vẻ sau khi bọn tôi tỉnh mộng đâu.


Mang Nha: “…”


Mọi người: “…” Thủy Thủy vẫn là Thủy Thủy, phản bác đến mức b**n th** cũng phải nghẹn lời.


[hết 154]


Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Story Chương 154
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...