Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 12

57@-

[12] Chuột phi – Chuột Lễ Phép


****


Thư Thủy Thủy mơ mơ màng màng tỉnh lại, có chút chưa thỏa mãn duỗi người, đồng thời không quên vẫy vẫy móng vuốt lấy lòng thú cưng hình người của mình, thẳng đến khi bàn tay đưa tới trước mặt chuột muốn bắt lấy mình, nó mới nhận ra cái tay này không phải của thú cưng nhà mình.


Chuột nhỏ màu nâu ấm áp linh hoạt uốn người né khỏi cái tay vươn tới, sau đó nhanh chóng xác định thú cưng của mình đang đứng bên cạnh xe.


Thư Thủy Thủy bò lên cửa sổ xe, sau đó trực tiếp lấy đà nhảy vọt lên người Cổ Lan Cốt, đương nhiên, Cổ Lan Cốt cũng nháy mắt làm ra động tác tiếp ứng nên Thư Thủy Thủy thuận lợi nhảy vào tay Cổ Lan Cốt, đồng thời thuận theo cánh tay một đường trèo lên bả vai, lúc này mới đặt cái mông thịt béo đô đô của mình ngồi xuống.


Dư Tẫn kinh ngạc nhìn con chuột nhỏ trên vai Cổ Lan Cốt, chắc chắn đó là một con chuột, tuy nó thật sự đáng yêu nhưng phối với gương mặt Cổ Lan Cốt thật sự không hòa hợp, hơn nữa trong hoàn cảnh tự nhiên ác liệt thế này thế mà lại vẫn còn chuột sống sót, thoạt nhìn còn béo tròn như vậy, quả thật rất thần kỳ.


Cảm nhận được ánh mắt của Dư Tẫn, Thư Thủy Thủy có chút không quen, dù sao chủng tộc chuột sóc nâu nhà nó cơ bản không am hiểu giao tiếp, cho dù là người một nhà thì phần lớn thời gian đều là mạnh ai nấy ngủ, trừ phi là giao lưu trong lúc nói mớ, bằng không… một năm bốn mùa phỏng chừng cũng không có bao nhiêu thời gian ở chung.


Đối mặt với đồng loại của mình hoặc động vật còn tàm tạm, đối mặt với nhân loại, Thư Thủy Thủy vẫn luôn có cảm giác xấu hổ.


Vì thế tiểu chuột sóc xấu hổ tự nhận là không biểu cảm xê dịch mông mình, nhích về phía cổ Cổ Lan Cốt.


Nó thật tình không hề hay biết nhất cử nhất động của mình đều bị hai nhân loại kia quan sát kỹ càng.



Thư Thủy Thủy ngẩng đầu, phát hiện cả hai người đều đang nhìn mình, vì thế nó ngẩng cái đầu nhỏ, lộ ra nụ cười mỉm mê người, đồng thời một lần nữa tiếp tục xê dịch cái mông nhỏ.


Cổ Lan Cốt: “…” Chuột nhỏ ở trên vai đã nhích sắp chạm vào mặt anh rồi, cảm xúc nhất định còn mềm hơn loại mền mềm mại nhất.


Thư Thủy Thủy xấu hổ hoàn toàn hay biết so sánh của Cổ Lan Cốt, nó vẫn tràn đầy tin tưởng lặng lẽ nhích cái mông nhỏ của mình, cuối cùng thành công dời tới bên cạnh mặt Cổ Lan Cốt, sau đó đứng dậy, đạp đạp đạp trên vai Cổ Lan Cốt, nhích thân mình chuyển qua gáy cổ của anh.


Bởi vì không còn quần áo ngăn cách nên cẳng chân bé xíu có chút lạnh trực tiếp giẫm lên da cổ Cổ Lan Cốt, thân thể anh rõ ràng cứng đờ mấy giây.


Dư Tẫn cảm thấy có thể mình đã điên rồi, bằng không… sao cậu lại nhìn thấy một con chuột leo lên cổ Cổ Lan Cốt, thậm chí còn trốn ở sau cổ, túm tóc Cổ Lan Cốt, lộ ra cái đầu nhỏ đầy lông nhung, một lần nữa mỉm cười lanh lợi với mình!


Thư Thủy Thủy cảm thấy thiện ý của mình đã biểu đạt rất rõ ràng, thế nhưng biểu cảm của người xa lạ kia vẫn không có chút biểu cảm nào, giống như đã bị đóng băng vậy, vì thế Thư Thủy Thủy nhát gan lại xấu hổ liền trốn ra sau cổ Cố Lan Cốt, không có ý lộ diện nữa.


Tư thế đứng yên của Cổ Lan Cốt có chút kỳ quái, vì để có thể tự do di chuyển, anh đưa tay kéo Thư Thủy Thủy xuống.


Thư Thủy Thủy theo bản năng túm tóc Cổ Lan Cốt, trực tiếp hăng hái leo thẳng l*n đ*nh đầu Cố Lan Cốt, hưởng thụ khí thế cao cao tại thượng, tư thế như tầm mắt bao quát cả non sông.


Cổ Lan Cốt: “…”


Dư Tẫn rốt cuộc không nhịn được nữa phốc một tiếng bật cười, ôm bụng cười phá lên. Cậu thật sự không ngờ lại có một màn như vậy, con chuột nhỏ màu nâu ấm áp này đứng trên đầu Cổ Lan Cốt, dựa vào ưu thế độ cao mà có chút oai hùng.


Cổ Lan Cốt chỉ có thể xòe tay đưa lên trên đầu, sau đó mở miệng: “A Thủy ngoan, xuống đi.”



Giữa đầu và tay, Thư Thủy Thủy quyết đoán lựa chọn vế sau, ai bảo nó là tay khống cơ chứ, vì thế tiểu chuột sóc ngoan ngoãn lạch lạch hai ba bước rồi nhảy vào tay Cổ Lan Cốt.


Móng vuốt bé xíu lành lành giẫm lên bàn tay thon dài của Cổ Lan Cốt, bé chuột nâu cọ ngồi xổm người xuống, dùng hai chân trước của mình sờ sờ tay Cổ Lan Cốt, không hề hay biết mình đang chiếm tiện nghi của người ta, dù sao thì chân sau là móng, chân trước cũng là móng, là chính Cổ Lan Cốt mời nó nhảy lên tay.


Dư Tẫn cười tới mức bụng có chút rút gân, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy động tác của Thư Thủy Thủy thì nghẹn họng, thực hoài nghi mình đã nghĩ quá nhiều, đừng nói chuột, cho dù là chiến sĩ cường đại nhất toàn bộ tinh hệ này cũng không có can đảm chiếm tiện nghi Cổ Lan Cốt.


Cười đùa qua đi, Dư Tẫn cùng Cổ Lan Cốt đi về phía căn cứ, Dư Tẫn nhanh chóng tiếp nhận chuyện lão đại nhà mình nuôi một con chuột làm thú cưng, tuy bản thân Cổ Lan Cốt nuôi thú cưng đã là một chuyện rất huyền huyễn, làm Dư Tẫn có ảo giác là lão đại nhà mình muốn ăn thịt, dù sao thì ở Tinh cầu Thương Chiến này, thú cưng = vật sống= có protein cao = thức ăn. Lúc này Dư Tẫn không hề biết cái thứ protein cao này sẽ mang tới biến hóa nghiêng trời lệch đất cho cuộc sống của bọn họ.


“Hôm qua Nam Ca đã về rồi, nhưng sáng sớm nay lại ra ngoài, người trong trụ sở đã rời đi hai phần ba, phần lớn mọi người đều muốn di chuyển sớm, không chỉ là bão điện từ, có người dự đoán luồng không khí lạnh đầu tiên của năm nay sẽ ập tới trong vòng hai tháng nữa, nếu luồng khí lạnh cùng bão điện từ cùng ập tới thì sẽ đối mặt với khốn cảnh giống như tận thế.” Dư Tẫn đỡ thắt lưng, cố xoa dịu cái bụng vì cười tới rút gân mà có chút đau đớn, đồng thời vừa đi vừa nói rõ tình huống với Cổ Lan Cốt.


Thư Thủy Thủy ngồi bẹp trên tay Cổ Lan Cốt chớp chớp mắt, cảm giác mình vừa nghe được một bí mật lớn, cái gì là luồng khí lạnh nha? Nếu như là trên địa cầu thì Thư Thủy Thủy có thể hiểu là nhiệt độ cấp tốc giảm xuống, biểu thị mùa đông đã sắp tới.


Nhưng trong thế giới có hoàn cảnh cực đoan này, luồng khí lạnh tuyệt đối không chỉ đơn giản là giảm nhiệt như tuyết rơi. Hơn nữa lúc ở thành phố Long Khải, Thư Thủy Thủy đã nghiên cứu bản đồ thế giới cùng bản đồ quốc gia rất lâu, thậm chí còn xem cả bản đồ thành phố.


Tinh cầu Thương Chiến là một tiểu hành tinh rất giống địa cầu, đồng dạng biết tự xoay quanh, cũng tồn tại ngày đêm cùng bốn mùa biến hóa. Thư Thủy Thủy có thể từ bản đồ biết mình đang ở nam bán cầu, nhưng không biết đang là mùa gì, dù sao thì nhiệt độ chênh lệch ngày và đêm ở sa mạc quá lớn, hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường.


Nếu như nhân loại vừa nãy không biết vì sao lại cười phá lên nói thật, như vậy nó phải mau mau dẫn thú cưng của mình rời đi, nhưng hiện giờ đang ở trong hoàn cảnh lạ lẫm không có kinh nghiệm, cũng không biết nên đi đâu, không bằng cứ xem xem thú cưng có tính toán gì, nó là một chủ nhân rất dân chủ.


Căn cứ của Cổ Lan Cốt không phải rất lớn, thoạt nhìn nơi này từng là một thị trấn, nó có chút hương vị cổ xưa đặc biệt, có thể vì nằm gần thành phố Long Khải phồn hoa nên nơi này được bảo vệ rất tốt, trở hành địa điểm du lịch, không hề có dấu vết hiện đại hóa xâm lấn, Thư Thủy Thủy từng thấy qua hình ảnh nơi này ở trong thư viện, dù sao thì kiến trúc quả thực rất đặc sắc.


Thị trấn đầy màu sắc cổ xưa như vậy làm Thư Thủy Thủy vô thức nhớ tới hai thành phố trên địa cầu là Tô Châu cùng Hàng Châu. Thư Thủy Thủy từng cùng Thư Bảo đã hóa thành hình người du lịch tới hai nơi này, người ta nói trên có thiên đường dưới có Tô Hàng thế nhưng cũng chỉ là xưng hô mỹ lệ mà thôi, thời điểm đó Tô Hàng đã rơi vào thời kỳ đồng hóa, chỉ còn lại vài khu phố cổ giữ lại chút đặc trưng cổ xưa.



Cổ Lan Cốt cùng Dư Tẫn trở lại nơi dừng chân, đại khái từng là một khách sạn, tổng cộng có ba tầng, một tầng đại sảnh tiếp khách, tầng hai tầng ba là nơi nghỉ ngơi.


Đi tới bàn gỗ trong đại sảnh ngồi xuống, Cổ Lan Cốt cầm ấm trà rót một tách nước rồi đẩy tới trước mặt Thư Thủy Thủy.


Ấm trà thoạt nhìn là thứ tốt, nhưng pha trà là chuyện không có khả năng, tinh cầu này ngay cả thức ăn cũng là vấn đề, trà rõ ràng là thứ xa xỉ phẩm, vì thế nước trong ấm chỉ là nước ấm.


Thư Thủy Thủy đang lặng lẽ meo meo chít chít sờ tay thú cưng hơi ngẩng cái đầu nhỏ, nhìn chén trà một chút, sau đó vui vẻ cất bước nhảy lên bàn, đi tới chỗ tách trà.


Cổ Lan Cốt hài lòng, cảm giác hành động lần đầu tiên uy nước của mình rất thành công: “Có thể tra xét được tin tức luồng khí lạnh từ đâu thả ra không? Có thể xác nhận thật giả….”


Lời Cổ Lan Cốt khựng lại, vẻ mặt Dư Tẫn cũng khá buồn cười, nhất là khi nhìn thấy biểu cảm sững sờ của Cổ Lan Cốt, cậu cảm thấy bụng mình lại quặng đau nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn cười.


Thư Thủy Thủy là một con chuột giữ vệ sinh, hai hôm nay bôn ba làm nó có cảm giác gió bụi phong trần, vì thế đối với đề nghị tắm rửa của Cổ Lan Cốt nó cũng rất vui vẻ đồng ý.


Đầu tiên Thư Thủy Thủy đi tới bên cạnh tách trà, nhón chân thử vươn một chân chạm vào nước thử độ ấm, nước có chút nóng, thế nhưng như vậy lại càng tắm thoải mái hơn. Trước tiên Thư Thủy Thủy rửa móng vuốt của mình một chút, sau đó vốc nước rửa mặt, tiếp đó nhét toàn bộ thân hình vào trong tách, thoạt nhìn có chút béo đô đô nhưng kỳ thực chỉ là béo giả tạo, vừa dính nước lông tơ liền bẹp xuống, chỉ có một vòng lông nổi lềnh bềnh trên mặt nước.


Thư Thủy Thủy thoải mái ngâm mình trong nước nóng, thỉnh thoảng lại vuốt vuốt mặt, lỗ tai bé xíu vì nước ấm mà run khe khẽ, Dư Tẫn nhìn mà cũng muốn lập tức chạy đi ngâm nước nóng nhưng rất nhanh sau đó đã từ bỏ ý nghĩ xa xỉ không thiết thực này, nước là vật tư rất quý giá.


Cổ Lan Cốt: “…” Xem ra kế hoạch đút nước lần đầu tiên đã thất bại, có nên thử kế hoạch đút thức ăn không? Căn cứ theo kinh nghiệm không quá nhiều về phương diện này, nước và thức ăn chính là thủ đoạn quan trọng trong chuyện bồi dưỡng tính ỷ lại của thú cưng, vì thế anh liền hỏi Thư Thủy Thủy đang ngâm mình trong tách nước: “Em có đói không? Muốn ăn chút gì không?”


Dư Tẫn: “…” Lão đại nhà mình cuồng dưỡng thú cưng tới điên rồi, thế mà lại nghiêm túc hỏi một con chuột có đói hay không? Còn trưng cầu ý kiến của nó. Sau đó cậu ta liền thấy con chuột nâu ngâm mình trong tách nước ấm khẽ lắc cái đầu nhỏ: “Tôi chưa đói, cám ơn.”



Một con chuột lễ phép cỡ nào! Một con chuột biết nói chuyện lễ phép cỡ nào! ? ? ? Dư Tẫn sợ ngây người, sau đó nhìn về phía Cổ Lan Cốt: “Lão đại, đây là người máy anh tự chế tạo ra à?”


Thư Thủy Thủy quay đầu, nhếch miệng lộ ra nụ cười ngoan ngoãn, chỉ là lúc này cả người nó ướt chèm nhẹp nên biểu cảm cũng không đáng yêu cho lắm: “Tôi không phải người máy, cám ơn, cậu có thể gọi tôi là Thư Thủy Thủy, Thư của thoải mái, Thủy của giọt nước mưa, Thủy của nước hoa quả.”


Dư Tẫn cảm thấy đại não mình xoắn tít lại, một con chuột thế mà lại tự giới thiệu mình, nhưng nước của nước mưa với nước của nước hoa quả không phải là một chữ à? Không đúng, này không phải trọng điểm, trọng điểm là vì sao chuột lại có thể nói?


Trong vẻ mặt ngơ ngác của Dư Tẫn, Thư Thủy Thủy nhỏ hai giọt sữa tắm, tách nước lập tức tràn đầy bọt bong bóng, sau đó nó từ trong tách bò ra ngoài, cầu Cổ Lan Cốt hỗ trợ xối sạch bọt bong bóng trên người.


Cổ Lan Cốt thử độ ấm của nước trong ấm, cảm thấy vừa vặn, thế là bé chuột ngoan ngoãn đứng trên khay trà nước tùy ý để Cổ Lan Cốt dùng nước ấm rót nước cho mình tắm gội, tắm xong còn tự lấy khăn tắm quấn mình lại, lúc này bé chuột mới nhớ ra, lộ ra nụ cười với bộ lông nhu thuận ướt nhẹp: “Cậu tên là gì vậy?”


“Dư Tẫn.” Dư Tẫn theo bản năng trả lời.


Bé chuột cúi đầu nhìn khăn tắm trên người mình, sau đó nghiêm túc gật đầu nói: “Nhớ kỹ rồi!”


Lanh lợi tới mức làm trái tim người ta mềm nhũn, thế nhưng tại sao lại cúi đầu nhìn khăn tắm của mình chứ hả, Dư Tẫn đã vô số lần bị gọi thành khăn tắm thầm nghĩ.


*


Dư Tẫn yújìn – khăn tắm yùjīn (âm đọc gần giống nhau, dễ nhầm)


[tác giả] Thư Thủy Thủy: “Ngày hôm nay cũng nỗ lực kết giao bằng hữu!”


[end 12]


Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Story Chương 12
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...