Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 117
52@-
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Chương 117: Đồng tâm hiệp lực
Sáng sớm tinh mơ, cả dãy núi rừng được bao phủ bởi một tầng hương tuyết tan chảy, sương mù như chiếc chăn còn sót lại của đêm qua bao trùm mặt đất. Đặc biệt khi giờ đây đại lục đã biến thành đại dương mênh mông, hơi nước lại càng dày đặc hơn. Đứng trên đỉnh núi dõi mắt nhìn về phương xa, dưới chân là biển mây cuộn sóng, giống như đang ở tiên cảnh trên trời nhìn xuống muôn vật chúng sinh.
Khi tia nắng đầu tiên của ngày mới xuất hiện, ánh sáng giống như lưỡi kiếm sắc bén xé tan mây mù dày đặc, lộ ra mặt trời, tầm nhìn cũng dần sáng tỏ. Mặt đất giống như mở ra ánh mắt mông lung ngái ngủ, tỉnh khỏi cơn mộng đêm qua.
Sau khi mây mù trong thung lũng tan đi, Thủy Tinh Cung nghênh đón những tia nắng sớm vàng nhạt, người trong thung lũng bắt đầu tới lui tấp nập, cảnh tượng nhộn nhịp. Thế nhưng mặc dù đông người nhưng không hề ầm ĩ, tựa hồ mọi người đều sợ xáo trộn sự yên tĩnh và tao nhã của sớm mai.
Mặc dù không nhiều âm thanh nhưng mỗi người đều phối hợp ăn ý, ngay cả đám chuột xám cõng túi lớn túi nhỏ cũng rất phối hợp, con thì phối hợp giúp đỡ vận chuyển đồ đạc, con thì chăm sóc cho thú con.
Mặc dù đi xa nhưng thung lũng được dọn dẹp rất ngăn nắp gọn gàng, trên ruộng là những mầm cây xanh ươm mới nhú, cứ như bọn họ không phải đi tới phương bắc xa xôi mà chỉ là ra ngoài du xuân, tới tối sẽ quay trở lại.
Con đường nhỏ của thung lũng được tu sửa lại, cả con đường bằng phẳng sạch sẽ. Thậm chí lúc sáng sớm còn có người quét dọn như thường lệ. Hành động của mọi người đều biểu đạt sự luyến tiếc và tình yêu dành cho thung lũng này.
Có người vỗ về tạm biệt căn nhà mình vừa tự tay xây cất, có người phất tay với mặt hồ, cũng có người liếc mắt nhìn từng ngóc ngách thung lũng, hy vọng khắc ghi mọi thứ vào lòng. Lúc mới tới thì đây là nơi tránh nạn, lúc rời đi nơi này chính là quê hương.
Bọn họ đã trải qua một mùa đông thoải mái nhất, một lần nữa học được cách giao phần lưng cho đồng đội, cũng buông bỏ lựa chọn tin tưởng mà cùng di chuyển. Nỗi buồn chia ly hòa lẫn vào làn sương mù sáng sớm, mặc dù sương đã tan nhưng nỗi buồn vẫn vương vấn.
Hôm nay là ngày Thủy Tinh Cung quyết định chính thức di cư tới phương bắc, có rất nhiều người mất ngủ. Đối mặt với tương lai mịt mờ, con người ta vẫn luôn cảm thấy thấp thỏm. Nhất là sau khi trải qua cuộc sống an nhàn trong mùa đông, một lần nữa rời khỏi thung lũng trải qua hành trình di chuyển lâu dài, bọn họ phải có lòng can đảm rất lớn.
Đối với con đường tương lai, có nghi ngờ, có chờ mong, có mờ mịt, cũng có hướng tới. Thật ra nếu người dẫn đội không phải Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy, cuộc di cư lớn lần này chưa chắc sẽ thành công.
Ở trong thung lũng không tốt sao? Có đại trận bảo vệ, thời tiết thì mưa thuận gió hòa, không cần lo lắng sinh vật biến dị, cũng không sầu lo bị đói. So với thế giới bên ngoài, thung lũng thật sự giống như tên của nó, là một tòa Thủy Tinh Cung đúng nghĩa.
Nhưng ngay cả những con chuột biến dị cũng chuẩn bị để di chuyển thì không có người nào không biết ngại nói ra lời muốn lưu lại.
Nếu thế giới này thật sự sẽ hủy diệt, những người an phận ở trong một góc như bọn họ có được tính là sống không? Nếu thế giới này đều đã chết, những người may mắn sống sót như bọn họ còn ý nghĩa gì để tồn tại? Những vấn đề này thoạt nhìn quá mức xa xôi và to lớn, thế nhưng nó vẫn luôn đặt ngay trước mặt để bọn họ lựa chọn.
Cuối cùng toàn bộ 253 thành viên Thủy Tinh Cung, cộng thêm 42 con chuột xám gia chính, tập thể chuẩn bị di cư.
Thu dọn hành lý xong thì lẳng lặng lên đường, múc mặt trời hoàn toàn ló dạng trên đường chân trời, nhóm người cũng leo tới đỉnh núi. Tiếp tục đi tới chính là đường xuống núi, có điều con đường sẽ không kéo dài tới chân núi, bởi vì nơi đó đã biến thành đại dương mênh mông, tuyết tan chảy sớm đã lấp đầy những khe núi, tạo thành những dải đất và những con sông lớn.
Trước khi xuống núi rời đi, nhóm người cùng đứng trên đỉnh núi nhìn về phía thung lũng xa xa. Khác với thế giới thuần một màu nước ở xung quanh, nơi đó là màu xanh biếc như ngọc phỉ thúy, sức sống dạt dào cực kỳ đặc biệt.
Số ít chuột biến dị quyết định ở lại cũng bò l*n đ*nh núi đưa tiễn, nhóm chuột ôm chặt lấy nhau, cùng nguyện cầu tương lai bình an vô sự. Dù sao hiện giờ không ai có thể khẳng định ở lại hay rời đi sẽ an toàn hơn.
Đám chuột ở lại tìm tới Thư Thủy Thủy, nhờ Thư Thủy Thủy nể tình cùng là chuột nên hãy chăm lo cho đám chuột biến dị nhiều hơn. Đồng thời cũng tỏ vẻ chúng sẽ chăm sóc thung lũng thật tốt, cũng trông nom nhóm linh mộc đang sinh trưởng. Chỉ cần thung lũng này còn một ngày, chúng sẽ chăm sóc một ngày, sẽ xem linh mộc như thú con của mình mà chăm sóc.
Thư Thủy Thủy biến thành dạng chuột ôm nhóm chuột biến dị một phen, sau đó vỗ ngực mình tỏ vẻ không thành vấn đề, nó sẽ chăm sóc nhóm chuột biến dị thật tốt.
Cuối cùng theo một tiếng mệnh lệnh, tất cả mọi người cất bước rời đi.
Cuộc chia ly không có tiếng khóc xé lòng, bởi vì phần lớn mọi người đều quyết định đi theo Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy tiến tới tương lai vô định. Thế nhưng thung lũng ở phía sau, nơi đã che chở cho bọn họ suốt mùa đông tựa hồ chất chứa rất nhiều ký ức hạnh phúc.
Thậm chí không hề khoa trương khi nói từ ngày bị lưu đày tới tinh cầu Thương Chiến này, thung lũng chính là nơi lưu trữ những ký ức vui sướng nhất của bọn họ.
Nhóm đàn ông ngày thường vẫn luôn hi hi ha ha cười nói vui vẻ lúc này lại hoàn toàn im lặng, thậm chí có người lặng lẽ đỏ vành mắt, không phải sợ hãi mà là không nỡ.
Khoảng thời gian vài tháng này, thung thũng này tựa hồ đã có linh hồn, giống như một người cha cao lớn che gió che mưa cho bọn họ, bao dung cho sự ghé thăm đột ngột của bọn họ.
Một người trẻ tuổi rốt cuộc cũng không nhịn được cúi đầu nghẹn ngào: “Liệu… chúng ta… có còn trở lại… không?”
Bên cạnh có người lập tức nói: “Có! Cho dù tương lai sẽ đi rất xa nhưng đây chính là nhà của chúng ta!”
“Ừm! Sẽ về! Nhất định sẽ trở về!”
“Tôi có trồng một luống củ cải ở ngoài cửa, còn chưa kịp thu hoạch.”
Một con chuột biến dị nhỏ đi ở bên cạnh, nó vẫn chưa hiểu rành ngôn ngữ nhân loại, nghe thấy ‘củ cải’ thì ánh mắt nó sáng ngời, sau đó thuần thục lấy ra lá cờ nhỏ, chỉ thấy bên trên viết: “Chuột xám gia chính, sẵn sàng thu hái củ cải.”
Chuột biến dị nhỏ lạch bạch theo nhóm người xuống núi, không hề có sự ưu sầu khi phải rời khỏi nhà, lúc thì chạy thật nhanh, lúc lại tuột lại phía sau, vui vẻ hứng thú với thế giới mới lạ ở bên ngoài, không hề có chút khủng hoảng nào. Dù sao thì cha mẹ của nó cũng cùng di chuyển với đại đội.
Con đường xuống núi sớm đã được xử lý, một đường cũng coi như thuận lợi. Không biết là ai bắt đầu, trong đội ngũ dần vang lên tiếng hát. Là một bài hát với giai điệu nhớ thương quê hương, hẳn là ca khúc nổi tiếng ở thiên hà Thương Hải, không giới hạn hành tinh, tất cả mọi người đều có thể ngâm nga hát theo.
Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy đi ở đầu đội ngũ, nghe thấy tiếng hợp xướng ở phía sau thì không khỏi nhìn nhau mỉm cười. Cũng không biết hai người cười về điều gì, thế nhưng tình huống trước mắt thoạt nhìn không tệ lắm, ít nhất thì không có ai muốn lùi bước.
Nam Ca cũng cong khóe miệng, cuối cùng cũng bắt đầu ngâm nga câu hát. Dư Tẫn thì lại càng không cần phải nói, sớm đã vui sướng cất tiếng hát vang, bằng một cách nào đó biến giai điệu nhớ quê thương nhà da diết thành một ca khúc sôi động.
Tiếng ca theo bước chân của mọi người quanh quẩn giữa núi non, vọng ngược về thung lũng, giống như nhắn gửi cho những sinh linh ở lại thung lũng biết bọn họ sẽ một đường bình an và sẽ luôn nhớ về quê hương, nhớ Thủy Tinh Cung. Tiếng ca cũng vọng tới chân núi, nói với tương lai rằng bọn họ đang tiến tới, không quản phía trước nguy hiểm cỡ nào bọn họ cũng sẽ không sợ hãi.
Thư Thủy Thủy lặng lẽ vươn tay, sau đó cùng ngón tay nhỏ ngoéo lấy tay áo Cổ Lan Cốt, tiến tới bên tai anh: “Cốt Cốt đừng sợ, Thủy Thủy sẽ xây dựng thiệt nhiều Thủy Tinh Cung cho Cốt Cốt, tới khi cả tinh cầu Thương Chiến này biến thành Thủy Tinh Cung.”
Cổ Lan Cốt đưa tay tới ngoéo lấy ngón tay Thư Thủy Thủy: “Anh không sợ, dù sao thì Thủy Thủy đã cho anh một Hoàn Tinh rồi. Nơi nào có Thủy Thủy thì nơi đó chính là Thủy Tinh Cung.”
Nam Ca ở bên cạnh bất ngờ không kịp đề phòng bị nhét thức ăn cho chó. Ánh mắt anh có chút mới lạ nhìn Cổ Lan Cốt, không biết có phải ảo giác hay không, anh cảm thấy Cổ Lan Cốt không giống trước kia. Tựa hồ không biết từ khi nào, Cổ Lan Cốt đã có thêm một chút khói lửa nhân gian.
Dư Tẫn đang hát hò hí hửng ở phía sau chen tới ôm lấy vai Thư Thủy Thủy: “Thủy Thủy có biết hát không? Tôi dạy cho! Tới nào, hát cùng đi!”
Ánh mắt Cổ Lan Cốt chăm chú nhìn bàn tay khoác trên vai Thư Thủy Thủy của Dư Tẫn, ánh mắt sắc như dao, thật sự muốn chặt phăng cái móng vuốt kia.
Trì độn như Dư Tẫn cũng cảm thấy tay mình đau nhức, theo bản năng rụt móng vuốt lại nhưng vẫn phấn khởi lôi kéo Thư Thủy Thủy gia nhập dàn hợp xướng. Nam Ca ở bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu, thật không biết Dư Tẫn lớn tim hay lớn gan.
Làm một con chuột yêu thích ca hát, Thư Thủy Thủy vui vẻ tiếp nhận lời mời, nhanh chóng hòa nhập giai điệu. Sau đó Thư Thủy Thủy thành công lôi kéo Cổ Lan Cốt tham gia dàn hợp xướng.
Trong lúc hát Thư Thủy Thủy còn đặc biệt nghiêng tai lắng nghe tiếng hát của Cổ Lan Cốt. Giọng hát của Cổ Lan Cốt rất dịu dàng, giống như làn sương sớm vẫn chưa kịp tản đi, nhẹ nhàng vương vấn lòng người, không để lại chút dấu vết nào nhưng đặc biệt thoải mái. Trong tiếng hợp xướng chỉnh tề, Thư Thủy Thủy cười cong cong ánh mắt, sau đó quay sang giơ ngón cái với Cổ Lan Cốt.
Lỗ tai Cổ Lan Cốt đỏ ửng, thế mà lại mở ra cảm xúc xấu hổ, sự dịu dàng trong giọng hát tựa hồ đã thấm vào đôi mắt, tan chảy đi sự lạnh lùng bao phủ trên người.
Thư Thủy Thủy cười tươi tắn lộ ra hàm răng trắng, nhận ra sự ngượng ngùng của Cổ Lan Cốt thì nghịch ngợm tiến tới gần, thực tri kỷ đưa tay bịt kín tai Cổ Lan Cốt.
Cổ Lan Cốt bị hành động của Thư Thủy Thủy chọc cười, anh nghiêng đầu nhẹ nhàng chạm vào đầu Thư Thủy Thủy, nhỏ giọng thì thầm: “Làm vậy thì mọi người thấy cả rồi.”
Thư Thủy Thủy cười thật đắc ý: “Không đâu, chỉ có một mình Thủy Thủy thấy thôi.”
Hai người tự lừa mình dối người một hồi rồi nhịn không được bật cười ha hả. Thư Thủy Thủy nhảy lên lưng Cổ Lan Cốt, dùng tay bịt tai Cổ Lan Cốt lại, dùng hành động chứng minh mình thật sự đã che được rồi.
Bước chân Cổ Lan Cốt rất vững vàng, miệng ngâm nga lời hát, cánh tay vòng ra sau đỡ Thư Thủy Thủy ở trên lưng, sống lưng vẫn luôn thẳng tắp hơi nghiêng tới trước, tránh Thư Thủy Thủy vì nghịch ngợm mà bị ngã xuống.
Trong tiếng hát vang vọng, đoàn người dần đi xa, bóng dáng cuối cùng cũng biến mất không thấy đâu nữa. Đám chuột trên đỉnh núi yên lặng đứng đó một hồi lâu, luyến tiếc rời đi. Con đường khác biệt nhưng đều cần sự kiên trì, mọi người hỗ trợ lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực, bọn tôi sẽ ở lại canh giữ quê hương, sống chết có nhau.
[hết 117]
Sáng sớm tinh mơ, cả dãy núi rừng được bao phủ bởi một tầng hương tuyết tan chảy, sương mù như chiếc chăn còn sót lại của đêm qua bao trùm mặt đất. Đặc biệt khi giờ đây đại lục đã biến thành đại dương mênh mông, hơi nước lại càng dày đặc hơn. Đứng trên đỉnh núi dõi mắt nhìn về phương xa, dưới chân là biển mây cuộn sóng, giống như đang ở tiên cảnh trên trời nhìn xuống muôn vật chúng sinh.
Khi tia nắng đầu tiên của ngày mới xuất hiện, ánh sáng giống như lưỡi kiếm sắc bén xé tan mây mù dày đặc, lộ ra mặt trời, tầm nhìn cũng dần sáng tỏ. Mặt đất giống như mở ra ánh mắt mông lung ngái ngủ, tỉnh khỏi cơn mộng đêm qua.
Sau khi mây mù trong thung lũng tan đi, Thủy Tinh Cung nghênh đón những tia nắng sớm vàng nhạt, người trong thung lũng bắt đầu tới lui tấp nập, cảnh tượng nhộn nhịp. Thế nhưng mặc dù đông người nhưng không hề ầm ĩ, tựa hồ mọi người đều sợ xáo trộn sự yên tĩnh và tao nhã của sớm mai.
Mặc dù không nhiều âm thanh nhưng mỗi người đều phối hợp ăn ý, ngay cả đám chuột xám cõng túi lớn túi nhỏ cũng rất phối hợp, con thì phối hợp giúp đỡ vận chuyển đồ đạc, con thì chăm sóc cho thú con.
Mặc dù đi xa nhưng thung lũng được dọn dẹp rất ngăn nắp gọn gàng, trên ruộng là những mầm cây xanh ươm mới nhú, cứ như bọn họ không phải đi tới phương bắc xa xôi mà chỉ là ra ngoài du xuân, tới tối sẽ quay trở lại.
Con đường nhỏ của thung lũng được tu sửa lại, cả con đường bằng phẳng sạch sẽ. Thậm chí lúc sáng sớm còn có người quét dọn như thường lệ. Hành động của mọi người đều biểu đạt sự luyến tiếc và tình yêu dành cho thung lũng này.
Có người vỗ về tạm biệt căn nhà mình vừa tự tay xây cất, có người phất tay với mặt hồ, cũng có người liếc mắt nhìn từng ngóc ngách thung lũng, hy vọng khắc ghi mọi thứ vào lòng. Lúc mới tới thì đây là nơi tránh nạn, lúc rời đi nơi này chính là quê hương.
Bọn họ đã trải qua một mùa đông thoải mái nhất, một lần nữa học được cách giao phần lưng cho đồng đội, cũng buông bỏ lựa chọn tin tưởng mà cùng di chuyển. Nỗi buồn chia ly hòa lẫn vào làn sương mù sáng sớm, mặc dù sương đã tan nhưng nỗi buồn vẫn vương vấn.
Hôm nay là ngày Thủy Tinh Cung quyết định chính thức di cư tới phương bắc, có rất nhiều người mất ngủ. Đối mặt với tương lai mịt mờ, con người ta vẫn luôn cảm thấy thấp thỏm. Nhất là sau khi trải qua cuộc sống an nhàn trong mùa đông, một lần nữa rời khỏi thung lũng trải qua hành trình di chuyển lâu dài, bọn họ phải có lòng can đảm rất lớn.
Đối với con đường tương lai, có nghi ngờ, có chờ mong, có mờ mịt, cũng có hướng tới. Thật ra nếu người dẫn đội không phải Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy, cuộc di cư lớn lần này chưa chắc sẽ thành công.
Ở trong thung lũng không tốt sao? Có đại trận bảo vệ, thời tiết thì mưa thuận gió hòa, không cần lo lắng sinh vật biến dị, cũng không sầu lo bị đói. So với thế giới bên ngoài, thung lũng thật sự giống như tên của nó, là một tòa Thủy Tinh Cung đúng nghĩa.
Nhưng ngay cả những con chuột biến dị cũng chuẩn bị để di chuyển thì không có người nào không biết ngại nói ra lời muốn lưu lại.
Nếu thế giới này thật sự sẽ hủy diệt, những người an phận ở trong một góc như bọn họ có được tính là sống không? Nếu thế giới này đều đã chết, những người may mắn sống sót như bọn họ còn ý nghĩa gì để tồn tại? Những vấn đề này thoạt nhìn quá mức xa xôi và to lớn, thế nhưng nó vẫn luôn đặt ngay trước mặt để bọn họ lựa chọn.
Cuối cùng toàn bộ 253 thành viên Thủy Tinh Cung, cộng thêm 42 con chuột xám gia chính, tập thể chuẩn bị di cư.
Thu dọn hành lý xong thì lẳng lặng lên đường, múc mặt trời hoàn toàn ló dạng trên đường chân trời, nhóm người cũng leo tới đỉnh núi. Tiếp tục đi tới chính là đường xuống núi, có điều con đường sẽ không kéo dài tới chân núi, bởi vì nơi đó đã biến thành đại dương mênh mông, tuyết tan chảy sớm đã lấp đầy những khe núi, tạo thành những dải đất và những con sông lớn.
Trước khi xuống núi rời đi, nhóm người cùng đứng trên đỉnh núi nhìn về phía thung lũng xa xa. Khác với thế giới thuần một màu nước ở xung quanh, nơi đó là màu xanh biếc như ngọc phỉ thúy, sức sống dạt dào cực kỳ đặc biệt.
Số ít chuột biến dị quyết định ở lại cũng bò l*n đ*nh núi đưa tiễn, nhóm chuột ôm chặt lấy nhau, cùng nguyện cầu tương lai bình an vô sự. Dù sao hiện giờ không ai có thể khẳng định ở lại hay rời đi sẽ an toàn hơn.
Đám chuột ở lại tìm tới Thư Thủy Thủy, nhờ Thư Thủy Thủy nể tình cùng là chuột nên hãy chăm lo cho đám chuột biến dị nhiều hơn. Đồng thời cũng tỏ vẻ chúng sẽ chăm sóc thung lũng thật tốt, cũng trông nom nhóm linh mộc đang sinh trưởng. Chỉ cần thung lũng này còn một ngày, chúng sẽ chăm sóc một ngày, sẽ xem linh mộc như thú con của mình mà chăm sóc.
Thư Thủy Thủy biến thành dạng chuột ôm nhóm chuột biến dị một phen, sau đó vỗ ngực mình tỏ vẻ không thành vấn đề, nó sẽ chăm sóc nhóm chuột biến dị thật tốt.
Cuối cùng theo một tiếng mệnh lệnh, tất cả mọi người cất bước rời đi.
Cuộc chia ly không có tiếng khóc xé lòng, bởi vì phần lớn mọi người đều quyết định đi theo Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy tiến tới tương lai vô định. Thế nhưng thung lũng ở phía sau, nơi đã che chở cho bọn họ suốt mùa đông tựa hồ chất chứa rất nhiều ký ức hạnh phúc.
Thậm chí không hề khoa trương khi nói từ ngày bị lưu đày tới tinh cầu Thương Chiến này, thung lũng chính là nơi lưu trữ những ký ức vui sướng nhất của bọn họ.
Nhóm đàn ông ngày thường vẫn luôn hi hi ha ha cười nói vui vẻ lúc này lại hoàn toàn im lặng, thậm chí có người lặng lẽ đỏ vành mắt, không phải sợ hãi mà là không nỡ.
Khoảng thời gian vài tháng này, thung thũng này tựa hồ đã có linh hồn, giống như một người cha cao lớn che gió che mưa cho bọn họ, bao dung cho sự ghé thăm đột ngột của bọn họ.
Một người trẻ tuổi rốt cuộc cũng không nhịn được cúi đầu nghẹn ngào: “Liệu… chúng ta… có còn trở lại… không?”
Bên cạnh có người lập tức nói: “Có! Cho dù tương lai sẽ đi rất xa nhưng đây chính là nhà của chúng ta!”
“Ừm! Sẽ về! Nhất định sẽ trở về!”
“Tôi có trồng một luống củ cải ở ngoài cửa, còn chưa kịp thu hoạch.”
Một con chuột biến dị nhỏ đi ở bên cạnh, nó vẫn chưa hiểu rành ngôn ngữ nhân loại, nghe thấy ‘củ cải’ thì ánh mắt nó sáng ngời, sau đó thuần thục lấy ra lá cờ nhỏ, chỉ thấy bên trên viết: “Chuột xám gia chính, sẵn sàng thu hái củ cải.”
Chuột biến dị nhỏ lạch bạch theo nhóm người xuống núi, không hề có sự ưu sầu khi phải rời khỏi nhà, lúc thì chạy thật nhanh, lúc lại tuột lại phía sau, vui vẻ hứng thú với thế giới mới lạ ở bên ngoài, không hề có chút khủng hoảng nào. Dù sao thì cha mẹ của nó cũng cùng di chuyển với đại đội.
Con đường xuống núi sớm đã được xử lý, một đường cũng coi như thuận lợi. Không biết là ai bắt đầu, trong đội ngũ dần vang lên tiếng hát. Là một bài hát với giai điệu nhớ thương quê hương, hẳn là ca khúc nổi tiếng ở thiên hà Thương Hải, không giới hạn hành tinh, tất cả mọi người đều có thể ngâm nga hát theo.
Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy đi ở đầu đội ngũ, nghe thấy tiếng hợp xướng ở phía sau thì không khỏi nhìn nhau mỉm cười. Cũng không biết hai người cười về điều gì, thế nhưng tình huống trước mắt thoạt nhìn không tệ lắm, ít nhất thì không có ai muốn lùi bước.
Nam Ca cũng cong khóe miệng, cuối cùng cũng bắt đầu ngâm nga câu hát. Dư Tẫn thì lại càng không cần phải nói, sớm đã vui sướng cất tiếng hát vang, bằng một cách nào đó biến giai điệu nhớ quê thương nhà da diết thành một ca khúc sôi động.
Tiếng ca theo bước chân của mọi người quanh quẩn giữa núi non, vọng ngược về thung lũng, giống như nhắn gửi cho những sinh linh ở lại thung lũng biết bọn họ sẽ một đường bình an và sẽ luôn nhớ về quê hương, nhớ Thủy Tinh Cung. Tiếng ca cũng vọng tới chân núi, nói với tương lai rằng bọn họ đang tiến tới, không quản phía trước nguy hiểm cỡ nào bọn họ cũng sẽ không sợ hãi.
Thư Thủy Thủy lặng lẽ vươn tay, sau đó cùng ngón tay nhỏ ngoéo lấy tay áo Cổ Lan Cốt, tiến tới bên tai anh: “Cốt Cốt đừng sợ, Thủy Thủy sẽ xây dựng thiệt nhiều Thủy Tinh Cung cho Cốt Cốt, tới khi cả tinh cầu Thương Chiến này biến thành Thủy Tinh Cung.”
Cổ Lan Cốt đưa tay tới ngoéo lấy ngón tay Thư Thủy Thủy: “Anh không sợ, dù sao thì Thủy Thủy đã cho anh một Hoàn Tinh rồi. Nơi nào có Thủy Thủy thì nơi đó chính là Thủy Tinh Cung.”
Nam Ca ở bên cạnh bất ngờ không kịp đề phòng bị nhét thức ăn cho chó. Ánh mắt anh có chút mới lạ nhìn Cổ Lan Cốt, không biết có phải ảo giác hay không, anh cảm thấy Cổ Lan Cốt không giống trước kia. Tựa hồ không biết từ khi nào, Cổ Lan Cốt đã có thêm một chút khói lửa nhân gian.
Dư Tẫn đang hát hò hí hửng ở phía sau chen tới ôm lấy vai Thư Thủy Thủy: “Thủy Thủy có biết hát không? Tôi dạy cho! Tới nào, hát cùng đi!”
Ánh mắt Cổ Lan Cốt chăm chú nhìn bàn tay khoác trên vai Thư Thủy Thủy của Dư Tẫn, ánh mắt sắc như dao, thật sự muốn chặt phăng cái móng vuốt kia.
Trì độn như Dư Tẫn cũng cảm thấy tay mình đau nhức, theo bản năng rụt móng vuốt lại nhưng vẫn phấn khởi lôi kéo Thư Thủy Thủy gia nhập dàn hợp xướng. Nam Ca ở bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu, thật không biết Dư Tẫn lớn tim hay lớn gan.
Làm một con chuột yêu thích ca hát, Thư Thủy Thủy vui vẻ tiếp nhận lời mời, nhanh chóng hòa nhập giai điệu. Sau đó Thư Thủy Thủy thành công lôi kéo Cổ Lan Cốt tham gia dàn hợp xướng.
Trong lúc hát Thư Thủy Thủy còn đặc biệt nghiêng tai lắng nghe tiếng hát của Cổ Lan Cốt. Giọng hát của Cổ Lan Cốt rất dịu dàng, giống như làn sương sớm vẫn chưa kịp tản đi, nhẹ nhàng vương vấn lòng người, không để lại chút dấu vết nào nhưng đặc biệt thoải mái. Trong tiếng hợp xướng chỉnh tề, Thư Thủy Thủy cười cong cong ánh mắt, sau đó quay sang giơ ngón cái với Cổ Lan Cốt.
Lỗ tai Cổ Lan Cốt đỏ ửng, thế mà lại mở ra cảm xúc xấu hổ, sự dịu dàng trong giọng hát tựa hồ đã thấm vào đôi mắt, tan chảy đi sự lạnh lùng bao phủ trên người.
Thư Thủy Thủy cười tươi tắn lộ ra hàm răng trắng, nhận ra sự ngượng ngùng của Cổ Lan Cốt thì nghịch ngợm tiến tới gần, thực tri kỷ đưa tay bịt kín tai Cổ Lan Cốt.
Cổ Lan Cốt bị hành động của Thư Thủy Thủy chọc cười, anh nghiêng đầu nhẹ nhàng chạm vào đầu Thư Thủy Thủy, nhỏ giọng thì thầm: “Làm vậy thì mọi người thấy cả rồi.”
Thư Thủy Thủy cười thật đắc ý: “Không đâu, chỉ có một mình Thủy Thủy thấy thôi.”
Hai người tự lừa mình dối người một hồi rồi nhịn không được bật cười ha hả. Thư Thủy Thủy nhảy lên lưng Cổ Lan Cốt, dùng tay bịt tai Cổ Lan Cốt lại, dùng hành động chứng minh mình thật sự đã che được rồi.
Bước chân Cổ Lan Cốt rất vững vàng, miệng ngâm nga lời hát, cánh tay vòng ra sau đỡ Thư Thủy Thủy ở trên lưng, sống lưng vẫn luôn thẳng tắp hơi nghiêng tới trước, tránh Thư Thủy Thủy vì nghịch ngợm mà bị ngã xuống.
Trong tiếng hát vang vọng, đoàn người dần đi xa, bóng dáng cuối cùng cũng biến mất không thấy đâu nữa. Đám chuột trên đỉnh núi yên lặng đứng đó một hồi lâu, luyến tiếc rời đi. Con đường khác biệt nhưng đều cần sự kiên trì, mọi người hỗ trợ lẫn nhau, đồng tâm hiệp lực, bọn tôi sẽ ở lại canh giữ quê hương, sống chết có nhau.
[hết 117]
Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Story
Chương 117
10.0/10 từ 39 lượt.