Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 109

57@-
Chương 109: Nhớ Cốt
Đối với người ‘sợ đau’ nào đó, trong từ điển không hề có hai chữ thu lại, vì thế rất nhanh sau đó, không chỉ Nam Ca biết chuyện hoa tai ngọc trai đen kiểu kẹp, những người khác trong căn cứ cũng thông qua đủ loại phương thức biết được tin tức này. Có vẻ sau khi cuộc sống ổn định, mọi người ở trong thung lũng khép kín này cũng trở nên đặc biệt nhiều chuyện.


Lúc Thư Thủy Thủy và Cổ Lan Cốt đi ngang qua sẽ luôn có một đám người dùng ánh mắt tò mò nồng nhiệt nhìn theo bọn họ. Cổ Lan Cốt vẫn giữ biểu cảm lạnh lùng, mặt liệt. Người khác có thể không nhìn ra, nhưng Thư Thủy Thủy chắc chắn, lúc này Cổ Lan Cốt rất vui vẻ và kiêu ngạo.


Thư Thủy Thủy không kiêng kỵ nhiều như vậy, tựa hồ sau khi biến thành người thì ngay cả thói quen dễ ngượng ngùng cũng biến mất. Tất nhiên, có thể là vì mọi người đã sống với nhau một khoảng thời gian nên đã rất quen thuộc. Nhưng về bản chất, cho dù là chuột hay người, Thư Thủy Thủy vẫn không phải người dễ gần và tự do phóng khoáng. Thư Thủy Thủy vẫn là Thư Thủy Thủy, phương thức suy nghĩ rất kỳ lạ nhưng sẵn lòng làm lão thú con cố gắng kết bạn.


Trong thung lũng yên tĩnh này, Thư Thủy Thủy thật sự cảm nhận được sự tự do vô hạn. Cho dù trong thung lũng có rất nhiều người sinh sống nhưng bầu không khí bao dung và giúp đỡ lẫn nhau làm người ta cảm thấy rất thoải mái. Tất nhiên, quan trọng nhất là có Cổ Lan Cốt bầu bạn ở bên cạnh thì nơi nào cũng an cư, nơi nào cũng yên tâm, nơi nào cũng bình yên.


Trở lại lều vải bên bờ hồ, mặc dù Cổ Lan Cốt không nói nhưng dùng ánh mắt đầy mong chờ nhìn Thư Thủy Thủy, phiên dịch ra thì chính là: Khi nào anh mới có thể đeo hoa tai kẹp?


“Cốt Cốt đừng gấp, buổi tối có thể đeo rồi.” Thư Thủy Thủy đã lựa xong nguyên liệu làm hoa tai kẹp. Đó là một loại linh khoáng kim loại màu tím quý hiếm có khả năng dẫn dắt linh lực rất tốt, có thể phối hợp hoàn mỹ với ngọc trai đen. Loại linh khoáng này rất dẻo dai, Thư Thủy Thủy kéo nó thành những sợi tơ cực mảnh, sau đó bắt đầu định hình.


Đến cuối cùng sau khi hoa tai kẹp gần như dung hợp với ngọc tai đen, bởi vì sợi tơ quá mảnh nên gần như không nhìn thấy dấu vết tồn tại, chỉ là lúc chuyển động sẽ hơi lóe ra ánh tím phản chiếu lên ngọc trai đen, giống như có một dải dây ruy băng vòng quanh viên ngọc trai.


Hoa tai kẹp rất nhỏ nhưng độ thoải mái và ổn định đều được đảm bảo, chỉ cần nhẹ nhàng kẹp lên vành tai, trừ phi Cổ Lan Cốt hay Thư Thủy Thủy tự mình ra tay, bằng không những người khác căn bản không thể gỡ ra.


“Cốt Cốt, làm xong rồi!” Thư Thủy Thủy mừng rỡ ngẩng đầu lên, phát hiện trong lều chỉ còn một mình mình, Cổ Lan Cốt không ở đây. Tình huống này rất hiếm thấy, Thư Thủy Thủy có chút nghi hoặc ra khỏi lều.


Vén lều vải, bên ngoài đã là xế chiều, thung lũng giống như một chén canh ấm áp vàng óng rực rỡ, mọi người thoải mái ngâm mình ở bên trong, chờ đợi giấc ngủ bình yên sau khi mặt trời lặn.



Ở bờ hồ xa xa, Cổ Lan Cốt đưa lưng về phía mọi người không biết đang làm gì. Xung quanh không có người nào, mọi người hiển nhiên biết rõ Cổ Lan Cốt không thích bị người ta quấy rầy.


Giẫm lên đá cuội, Thư Thủy Thủy chầm chậm đi qua, bước chân rất nhẹ, dự định lặng lẽ hù Cổ Lan Cốt một phen. Có điều người bên hồ là Cổ Lan Cốt, tỷ lệ bị dọa gần như là bằng không.


Cổ Lan Cốt nhạy bén nhận ra người tới, đồng thời im lặng phối hợp, tùy ý Thư Thủy Thủy nhào lên người mình, còn cố gắng làm ra biểu cảm giật mình.


Thư Thủy Thủy theo thói quen dùng đầu cọ cọ cằm Cổ Lan Cốt, sau đó mới rời khỏi lòng anh: “Cốt Cốt đang làm gì đấy? Hoa tai kẹp làm xong rồi nè!”


Nói xong Thư Thủy Thủy liền lấy cặp hoa tay vừa làm xong ra, giơ lên giữa không trung cho Cổ Lan Cốt xem. Nương theo ánh hoàng hôn, ngọc trai đen tỏa ra ánh sáng mê người, màu tím nhạt thần bí làm nó trông càng cuốn hút hơn. Thật ra kiểu dáng của nó rất đơn giản, chỉ là tạo hình ngọc trai đơn thuần, thậm chí phần kẹp cũng vì quá nhỏ mà không nhìn thấy nhưng lại thu hút ánh nhìn một cách kỳ diệu.


Cổ Lan Cốt định đưa tay tới nhận lấy hoa tai, có điều được phân nửa thì rụt tay lại, hơi nghiêng đấu, đưa tai mình tới trước mặt Thư Thủy Thủy: “Thủy Thủy đeo giúp đi, Cốt Cốt chưa từng đeo, không biết làm thế nào.”


Thư Thủy Thủy vui vẻ đồng ý, thậm chí trước lúc đeo tai kẹp còn lén đưa tay nhéo vành tai Cổ Lan Cốt, làm Cổ Lan Cốt cứng đờ người, sau đó mới làm như không xảy ra chuyện gì nới lỏng ngón tay, nghiêm túc đeo hoa tai.


Sau khi đeo xong tai bên này, Cổ Lan Cốt chủ động quay sang bên kia, thậm chí một tấc lại muốn tiến một thước trực tiếp gối đầu mình lên chân Thư Thủy Thủy, không hề bận tâm tư thế này có phù hợp hay không, miễn là bản thân cảm thấy vui vẻ là được.


Ở phía xa, nhóm người lén quan sát ngay từ khi Thư Thủy Thủy ra khỏi lều đều lộ ra biểu cảm không nỡ lòng nhìn thẳng. Nhưng phần thức ăn cho chó này thật sự ngon miệng, ai bảo bọn họ rảnh rỗi quá chứ?


Thư Thủy Thủy thoải mái đeo hai chiếc hoa tai kẹp, lúc này mới vỗ đầu Cổ Lan Cốt nói: “Đeo xong rồi, Cốt Cốt xem thử có thích không?”


Cổ Lan Cốt nghe lời ngồi dậy, sau đó thò đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình ở trên mặt hồ, diện mạo không có sự thay đổi nào, nhưng có thêm vài phần quý phái và thần bí, màu đen và màu tím nhạt dung hợp hoàn mỹ trên tai Cổ Lan Cốt.



Thật ra trước đó, Cổ Lan Cốt không quá tiếp nhận chuyện đeo hoa tai, tất nhiên nó cũng giống như lúc đầu anh không quá tiếp nhận chuyện sơn móng tay vậy. Nhưng chỉ cần là Thư Thủy Thủy làm, không quá tiếp nhận sẽ nháy mắt biến thành vui vẻ tiếp nhận, đồng thời sẽ nhanh chóng dạo xung quanh khoe khoang giống như một con chim công.


Đôi hoa tai này rất thành công, xét theo đủ loại khía cạnh, lúc để bên ngoài thì chất lượng tuyệt hảo, khi đeo vào thì phù hợp hoàn mỹ. Chẳng những không có chút nữ tính nào, ngược lại còn tăng thêm vài phần quý phái. Tất nhiên, bản thân Cổ Lan Cốt vốn đã tự động gắn mác ‘xin đừng lại gần’.


Ánh mắt Thư Thủy Thủy sáng ngời, đây là biểu hiện cậu vui vẻ tới cực đồ: “Cốt Cốt thật sự xinh đẹp quá, cặp hoa tai này đeo lên tai Cốt Cốt đúng là có một không hai.”


Bình thường hiếm có người có thể cân được ngọc trai đen, thế nhưng khí chất của Cổ Lan Cốt quá mạnh mẽ, có thể hoàn toàn áp chế. Giống như muốn nói cho mọi người biết, anh không phải người đeo mà là người kiểm soát.


Cổ Lan Cốt quay sang phía hồ nước, lộ ra nụ cười mà chỉ có Thư Thủy Thủy có thể nhìn thấy: “Anh thích lắm, cám ơn Thủy Thủy.”


Thư Thủy Thủy lắc đầu: “Không cần cám ơn, cứ coi như… sính lễ ~”


Cổ Lan Cốt cười khẽ một tiếng: “Không, phải là của hồi môn mới đúng.”


Thư Thủy Thủy đảo mắt, cấp tốc suy nghĩ một phen, sau đó lắc đầu: “Không không không, ngay cả sính lễ cũng không có, lấy đâu ra của hồi môn.”


Nhưng không ngờ Cổ Lan Cốt nghe vậy thì liền lấy ra một chuỗi vòng tay bằng đá trong suốt ở trong lòng. Những viên đá không có hình dáng đồng nhất, càng giống như những viên ngọc băng màu xanh vỡ vụn, kích thước gần giống nhau, nhưng mỗi viên đều có hình dạng khác nhau.


Nhưng viên ngọc băng màu xanh kia tỏa ra linh lực dao động rất mạnh mẽ, hiển nhiên không phải thứ tầm thường. Thế nhưng Thư Thủy Thủy không biết đây là loại linh thạch gì, cậu từng thấy qua linh hạch thuộc tính băng, nhưng chúng sẽ tỏa ra ý lạnh rất mạnh, chuỗi vòng này trong suốt như mảnh vỡ của bầu trời trong xanh, vừa nhẹ nhàng lại yên tĩnh, hoàn toàn không có cảm giác xâm lược.


Cổ Lan Cốt đeo chuỗi ngọc lên cổ tay Thư Thủy Thủy: “Đây là sính lễ.” Nói xong anh chỉ hoa tai trên tai mình: “Đây là của hồi môn.”



Đưa tay v**t v* xâu chuỗi, khóe miệng Thư Thủy Thủy nhịn không được nhếch lên: “Được rồi, Thủy Thủy nhận lấy sính lễ này.”


Cổ Lan Cốt liền áp tới gần, dùng trán mình áp lên trán Thư Thủy Thủy: “Vậy, của hồi môn này anh cũng nhận.”


Hai người trán kề trán, cùng bật cười.


Qua một hồi lâu, ánh hoàng hôn chậm rãi tan biến, thung lũng đắm mình trong ánh chiều tà chậm rãi chuyển thành ánh sao. Cổ Lan Cốt và Thư Thủy Thủy vẫn còn ở bên bờ hồ, có điều tư thế đã biến thành Thư Thủy Thủy dựa vào lòng Cổ Lan Cốt.


“Cốt Cốt, loại đá băng màu xanh này là gì vậy?” Thư Thủy Thủy tò mò hỏi.


Cổ Lan Cốt im lặng một hồi: “Anh cũng không biết, phát hiện lúc ở Hoàn Tinh, cảm thấy đẹp, linh lực rất dồi dào, rất thích hợp với Thủy Thủy nên mang về.”


Nào chỉ dồi dào, mỗi viên đá băng màu xanh này giống như một nguồn suối linh lực, ẩn chứa số lượng linh lực làm người ta phải kinh ngạc.


Tay Thư Thủy Thủy ma sát vòng tay, phát hiện số đá vỡ này không có quy luật, giống như từ một khối tinh thể bị người ta đập nát, có vài mảnh có phần cạnh sắc nhọn rất rõ rệt nhưng đã bị người ta mài nhẵn, sẽ không cắt bị thương Thư Thủy Thủy.


Hiển nhiên Cổ Lan Cốt là người xử lý những phần sắc nhọn này, đây cũng là nguyên nhân Cổ Lan Cốt đi ra bờ hồ. Lúc Thư Thủy Thủy tới thì Cổ Lan Cốt cũng vừa vặn hoàn thành.


“Nếu tinh thể này bị Cốt Cốt tìm được thì chính là có duyên với Cốt Cốt. Thủy Thủy rất thích, có cảm giác rất thân thiết, giống như Cốt Cốt vậy. Đeo Cốt Cốt trên cổ tay, đi tới nơi nào cũng không có cảm giác mất đi, hơn nữa góc cạnh được mài rất nhẵn, sẽ không cắt tay…” Thư Thủy Thủy hóa thành người lảm nhảm không ngừng khen ngợi vòng tay, biểu đạt sự yêu thích của mình.


Cổ Lan Cốt thường xuyên v**t v* phần đầu lông xù màu nâu của Thư Thủy Thủy, tỏ vẻ mình đang nghe.



“Cốt Cốt, chúng ta có nên đặt tên cho sính lễ với của hồi môn không? Giống như nhẫn Lan Thủy vậy á.” Thư Thủy Thủy chú trọng cảm giác nghi thức đề nghị.


Cổ Lan Cốt vui vẻ gật đầu: “Thủy Thủy muốn đặt tên gì?”


Thư Thủy Thủy nghiêm túc suy nghĩ một phen: “Tiểu Thủ Thủ? Tiểu Nhĩ Nhĩ? Tiểu Đóa Đóa?”


Cổ Lan Cốt: “…” Nên làm thế nào để khéo léo từ chối?


“Thủy Thủy, Đại Bạch mà nghe thấy cái tên này sẽ tức giận đấy.” Đột nhiên Cổ Lan Cốt học được cách sử dụng con trai đứng đắn.


Thư Thủy Thủy sờ cằm: “Hửm? Vì sao?”


“Bởi vì tên Thủy Thủy đặt đáng yêu quá, cả ba tên đều quá đáng yêu.” Cổ Lan Cốt nghiêm túc nói, thuận tiện khen ngợi năng lực đặt tên dở của Thư Thủy Thủy.


Thư Thủy Thủy hiểu ra: “Đúng rồi, không thể gọi như vậy, thế Cốt Cốt cảm thấy tên nào nghe hay?”


Cổ Lan Cốt suy nghĩ một chút, cảm thấy mình không thể khiêm nhường trong vấn đề này: “Hoa tai tên là Tư Cốt, vòng tay gọi là Luyến Thư. Mặc dù không đáng yêu bằng tên Thư Thủy Thủy đặt nhưng đơn giản dễ nhớ.”


Thư Thủy Thủy gật đầu: “Cốt Cốt đừng nản chí, lần đầu tiên đặt tên làm được vậy đã tuyệt lắm rồi, sau này sẽ siêu việt Thủy Thủy. Với lại hai cái tên này rất dễ nghe, Tư Cốt Luyến Thư với Thủy Lan, hồi môn, sính lễ, vật đính ước có đủ rồi, có phải còn thiếu… tiền riêng là có thể động phòng rồi không?”


Cổ Lan Cốt suýt chút nữa trượt chân rớt xuống hồ, nghiêm túc suy nghĩ mình có tích trữ tiền riêng hay không.


[hết 109]


Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Story Chương 109
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...