Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh

Chương 107

48@-
Chương 107: Không ngon lắm
Trong lều rất yên tĩnh, mặc dù không có ánh sáng nhưng nháy mắt này, tựa hồ tất cả ánh sáng của thế giới đều tập trung vào lòng, ít nhất Cổ Lan Cốt chưa bao giờ có tâm trạng rõ ràng như vậy. Anh đưa tay vỗ về lưng Thư Thủy Thủy, giống như đang vuốt chuột, một lần rồi lại một lần, không biết là đang trấn an Thư Thủy Thủy hay trấn an chính mình.


Qua một hồi lâu không có âm thanh, hai người rúc vào nhau, thời gian giống như dừng lại.


“Thủy Thủy.” Giọng nói có hơi trầm khàn của Cổ Lan Cốt vang lên.


Thư Thủy Thủy ừ một tiếng tỏ vẻ mình nghe thấy, có điều vẫn tiếp tục dụi đầu vào lòng Cổ Lan Cốt, tựa hồ phải hít được mùi của Cổ Lan Cốt mới có thể an tâm.


“Anh cũng thích Thủy Thủy, rất thích rất thích rất thích, không phải Thủy Thủy thì không được.” Thật ra lúc ban đầu khi sinh ra ở thế giới này, Cổ Lan Cốt cũng không có ký ức về Cổ Lan Cốt. Nhưng bản năng linh hồn đã dẫn dắt anh. Biết rõ chiến trường nguy hiểm như thế nào, biết rõ có người lập bẫy muốn mình xảy ra sự cố, thế nhưng anh chưa từng từ bỏ việc bảo vệ thiên hà Thương Hải. Đơn giản là từ nơi sâu xa có một niềm hy vọng, lỡ như người đó đang ở một góc hẻo lánh nào đó của thế giới này thì sao? Chỉ là mình vẫn chưa tìm ra được, anh không thể thua, anh không thể chết, còn sống là còn hy vọng, chết rồi thì chẳng còn gì nữa.


Cổ Lan Cốt gánh vác nghiệp chướng của toàn thế giới trên người, con đường tái sinh đã định trước sẽ nhấp nhô đau khổ, thất tình lục dục không trọn vẹn, bảy khổ tám khó không ngừng bủa vây. Khác với những mảnh ký ức rời rạc trong giấc mơ của Thư Thủy Thủy, giấc mơ này của Cổ Lan Cốt là hoàn toàn trọn vẹn.


Giống như trải qua cuộc đời mình một lần nữa, từ khi sinh ra tới khi chết đi, hết lần này tới lần khác luân hồi. Đó là kiểu trải nghiệm hoàn toàn khác biệt với xem những mảnh ký ức rời rạc, đây là thật sự trở thành người trong mộng. Ký ức của Cổ Lan Cốt không khiếm khuyết, nhưng biết càng nhiều bí mật thì lại càng có nhiều điều không thể nói ra miệng, cũng hy vọng những bí mật này bị chôn vùi.


Cổ Lan Cốt chưa từng cảm thấy đau buồn vì những khổ sở mình đã trải qua. Giống như khi cùng Thư Thủy Thủy nói về hoa bỉ ngạn, biết rõ người đang ở đây, cùng một cành, như vậy đã thỏa mãn.



Nghe thấy Cổ Lan Cốt đáp lại, Thư Thủy Thủy cười khẽ một tiếng, rốt cuộc cũng chịu ngồi thẳng dậy, vươn ngón tay kéo áo Cổ Lan Cốt: “Đương nhiên rồi, Thủy Thủy vừa lông xù lại đáng yêu, biết nấu cơm may quần áo, biết đánh mèo, câu được cá, có thể nuôi Cốt Cốt, giải cứu thế giới, có một không hai, không thể thay thế.”


Cổ Lan Cốt cũng không nhịn được bật cười: “Ừm, Thủy Thủy có một không hai.” Thư Thủy Thủy cọ tới trước, sau đó kéo mành lều vải. Quý đóng băng đã tiến vào giai đoạn kết thúc, bầu trời cũng có lúc trong xanh, lộ ra dải ngân hà mênh mông ở phía sau tầng mây. Ánh sao bên ngoài như những viên đá quý vỡ vụn rải vào, chiếu sáng lên người, trong mắt và đôi tay đan chặt của hai người, sặc sỡ lóa mắt.


Hồ nước cách đó không xa giống như một chiếc gương, những bông sen chính là hoa văn trên mặt gương. Thỉnh thoảng những chú cá nhỏ ló đầu lên tạo ra những vòng gợn sóng lăn tăn, ánh nước lấp lánh, ban đêm yên tĩnh và mát mẻ.


Chóp mũi của Thư Thủy Thủy vẫn còn ửng đỏ, vành mắt cũng đỏ, nhưng đôi mắt lại sáng long lanh như được rửa nước. Lúc mới tỉnh lại, Thư Thủy Thủy có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, vì dụ như khu vực trong não mà anh cố chấp muốn bảo vệ là gì, ví dụ như vì sao biết rõ có người tính kế và nguy hiểm mà vẫn ra mặt… Thế nhưng cuối cùng Thư Thủy Thủy không hỏi gì cả, bởi vì cậu đã biết đáp án.


“Cốt Cốt, chúng ta quay trở lại đại lục Hoàn Tinh đi, một lần nữa sáng tạo ra một thế giới, lại xây dựng một Thủy Tinh Cung. Chúng a cùng nhau tu hành, cùng trường sinh, cùng du lịch ba ngàn thế giới.” Luân hồi tới kiếp này chính là giới hạn, bảy khổ tám khó cũng chấm dứt, bởi vì điểm cuối cùng của đời này chính là điểm cuối của thời gian: “Nếu điểm cuối của thời gian chính là hủy diệt thì cũng chẳng sao cả, chúng ta cùng chôn vùi, hòa thành một thể.”


Cổ Lan Cốt tràn đầy bao dung và kiên định đáp lại: “Ừm.” Sau khi đã trải qua không biết bao nhiêu lần luân hồi, Cổ Lan Cốt đã rất thản nhiên tiếp nhận giới hạn thời gian. Nguyên nhân là ở điểm cuối này, anh rốt cuộc đã tìm thấy người kia.


Thư Thủy Thủy lại cọ cọ chui vào trong lòng ngực rộng lớn của Cổ Lan Cốt rồi dựa vào lòng anh ngắm nhìn bầu trời đêm và hồ nước ở bên ngoài lều. Thư Thủy Thủy có cảm giác rất bình yên và thỏa mãn, chỉ là không còn buồn ngủ. Sau khi hoảng hốt tỉnh lại khỏi giấc mơ, Thư Thủy Thủy cũng bắt đầu suy nghĩ về nó.


Nó không giống những giấc mộng mà Thư Thủy Thủy từng mơ thấy, không phải giấc mơ của cậu mà hình như là của người khác. Vậy tức là cậu vừa đi vào giấc mơ rồi, đó không phải là năng lực của tộc mộng à? Đối với năng lực biến mộng thành thật, Thư Thủy Thủy cũng không quá đặc biệt mong chờ, tuy nghe có vẻ rất mạnh mẽ nhưng căn cứ vào suy đoán của Thư Thủy Thủy, tộc mộng có thể vô thức tạo ra mộng, cũng tức là bọn họ có thể thông qua giấc mơ tạo ra rất nhiều thứ mà bản thân không biết. Thật thật giả giả khó lòng phân biệt, nếu như tất cả đều là mộng đẹp thì tốt rồi, lỡ như mơ thấy ác mộng thì sao?


Nghĩ tới ác mộng, Thư Thủy Thủy không khỏi run rẩy, trong đầu vô thức ảo tưởng ra một tình huống. Cậu đáng thương ngồi xổm trên mặt đất, xung quanh vây đầy đủ loại mèo, mèo trắng, mèo đen, mèo quít đặc biệt sành ăn. Bên ngoài vẫn còn đám mèo đang ùn ùn kéo tới, vô cùng vô tận không có giới hạn.



Thư Thủy Thủy lắc mạnh đầu, trên người nhịn không được nổi da gà, điều này đáng sợ quá! Vì thế vẫn không có năng lực biến mộng thành thật thì tốt hơn. Chẳng qua đối với tộc mộng mà nói, đi vào giấc mộng chỉ là năng lực cơ bản đơn giản nhất. Sau khi trải qua không biết bao nhiêu lần luân hồi, Thư Thủy Thủy cảm thấy tỷ lệ thức tỉnh năng lực biến mộng thành thực của mình không cao.


Mặc dù trước đó Thư Thủy Thủy vừa được đánh thức khỏi giấc mộng, thế nhưng Thư Thủy Thủy vẫn tin tưởng mình có thể an toàn ngủ ngon giấc, cuộn mình trong chăn của Cổ Lan Cốt ngủ đông thì không cần lo lắng vì mơ thấy mèo mà bị ăn thịt.


“Thủy Thủy làm sao vậy?” Nhìn thấy Thư Thủy Thủy muốn xù lông, Cổ Lan Cốt hỏi.


Thư Thủy Thủy giơ tay lên, vuốt những sợi lông dựng đứng: “Không sao không sao, chỉ cảm thấy mộng biến thành thật cũng không tốt lắm, lỡ như mơ thấy mèo tràn ngập khắp thế giới thì phải làm sao? Ngoại trừ con mèo mà Cốt Cốt biến thành, Thủy Thủy chưa thấy con mèo nào không đáng sợ cả. Chúng đều có gương mặt hung ác và răng nanh sắc nhọn, ánh mắt hung ác, bản tính hung bạo, am hiểu phục kích, gian xảo quỷ quyệt, thích ăn thịt chuột, ăn chuột không chớp mắt…”


Cổ Lan Cốt: “…”


Đột nhiên Cổ Lan Cốt nghĩ tới một người, kẻ cuồng mèo Nam Phương, nếu thật sự có một ngày ác mộng của Thư Thủy Thủy biến thành sự thật, người vui sướng nhất có lẽ là cậu ta, chỉ sợ cậu ta sẽ nhào vào trong biển mèo, vui vẻ vùi mình ở bên trong.


Nói tới thì nếu đi vào giấc mộng, vậy đó là mộng của ai? Thư Thủy Thủy chỉ quen biết ba người, Dư Tẫn, Cổ Lan Cốt, Trình Khuyết.


Nhưng từ thị giác thì Cổ Lan Cốt và Dư Tẫn đều là dạng người xem, mà giấc mơ của Trình Khuyết thì càng giống như chủ thể, cũng chỉ có cậu ta tham dự toàn bộ kế hoạch cải tạo Cổ Lan Cốt, biết lời nói của đám người bên ngoài, biết phản ứng của não Cổ Lan Cốt.


Đội nhiên Thư Thủy Thủy hồi tưởng lại một vài chi tiết trong giấc mơ: “Cốt Cốt, Trình Khuyết có động tay động chân trong quá trình làm phẫu thuật.”



Có thể là nhờ vào năng lực đi vào giấc mơ, Thư Thủy Thủy có thể cảm nhận được một vài cảm xúc mạnh liệt của người trong mộng. Vì thế mặc dù Trình Khuyết có biểu hiện rất chỉnh chu trước máy giám sát, thế nhưng Thư Thủy Thủy vẫn cảm nhận được cảm xúc chột dạ, căng thẳng, hưng phấn và may mắn đang dao động kịch liệt của đối phương.


“Anh biết.” Cổ Lan Cốt vỗ vỗ vai Thư Thủy Thủy, ý vào không có việc gì: “Liên minh thiên hà muốn một thiết bị tuyệt đối phục tùng, tuyệt đối nghe lời, Trình Khuyết trời sinh nổi loạn, thoạt nhìn thận trọng nho nhã nhưng khắc sâu trong xương là bản tính nổi loạn, vì thế cậu ta đã lén chỉnh sửa, đây cũng là nguyên nhân vì sao anh không bị bọn họ khống chế.”


“Nói vậy Trình Khuyết cũng không tính là xấu xa, khó trách lại bị đày tới tinh cầu Thương Chiến.” Thư Thủy Thủy thở phào nhẹ nhõm.


Cổ Lan Cốt gác nhẹ cằm lên đầu Thư Thủy Thủy: “Trình Khuyết rất phức tạp, tâm tư cũng sâu, cậu ta ra tay kín kẽ không có sơ sót, nếu không phải cậu ta tự nguyện thì không ai có thể tìm ra chứng cứ rồi trục xuất như vậy. Hơn nữa cậu ta động tay động chân trong quá trình cải tạo không phải vì anh, mà vì chính bản thân cậu ta. Cậu ta muốn cưỡng chế thay đổi đối tượng chấp niệm của anh, thiết lập cậu ta là đối tượng bảo vệ duy nhất của anh. Tất nhiên đã trải qua nhiều tầng che giấu. Rất dễ hiểu, một vũ khí mạnh mẽ không thể phá giải bị một người khống chế thì sẽ sử dụng tốt hơn, cũng làm người ta kiêng kỵ hơn. Chẳng qua cậu ta đã thất bại.”


Trình Khuyết cũng biết mình đã thất bại, không quản thử nghiệm đủ loại thủ đoạn, che giấu, xóa bỏ, sửa chữa, tấn công, uy h**p… Nhưng vẫn không thể dao động chấp niệm của Cổ Lan Cốt. Trình Khuyết đã từ bỏ, tập trung ẩn giấu một nhân tố thoát khỏi sự khống chế trong não Cổ Lan Cốt.


Tuy Trình Khuyết có mờ ám nhưng Cổ Lan Cốt rất hài lòng với kết quả cuối cùng, ít nhất nếu anh không tới tinh cầu Thương Chiến thì đã không gặp được Thư Thủy Thủy. Hai người bọn họ sẽ lặng lẽ bỏ qua nhau như vô số lần luân hồi.


Cũng chính vì thế mà Cổ Lan Cốt không làm khó Trình Khuyết, lựa chọn không tiếp thu cũng không làm khó. Bản thân Trình Khuyết cũng giữ khoảng cách với bọn họ, không thân thiết cũng không xa cách, không tham dự, không rút lui, rất kỳ quái, giống như cưỡng chế làm một người đứng xem đang chờ đợi điều gì đó.


Sau khi nghe xong Thư Thủy Thủy hừ một tiếng: “Uổng công Thủy Thủy cho cậu ta một quyển sách, chỉ là sao Thủy Thủy lại tiến vào giấc mộng của Trình Khuyết nhỉ? Nó là lựa chọn ngẫu nhiên à?”


Không nói tới số lần tiếp xúc thì khoảng cách cũng quá xa, đối tượng đi vào giấc mộng chọn lựa theo yếu tố nào?



Cốt Cốt gật đầu: “Nghe, Thủy Thủy muốn ăn không?”


Thư Thủy Thủy: “…”


“Cốt Cốt, ếch là ếch tốt, mặc dù nó giành sâu với Thủy Thủy nhưng dáng vẻ rất đáng yêu, không thể ăn ếch được nha.” Thư Thủy Thủy cố gắng chỉnh sửa phạm vi nguyên liệu trong sách nấu ăn của Cổ Lan Cốt.


Cổ Lan Cốt không hiểu được ếch đáng yêu chỗ nào, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, không ăn.”


Ánh mắt Thư Thủy Thủy chợt sáng ngời: “Cốt Cốt, chúng ta đi bắt đom đóm đi!”


Cổ Lan Cốt không khỏi bổ não hình ảnh đom đóm một chút, cảm thấy không hổ là Thủy Thủy, cuộc sống vẫn luôn lãng mạn tuyệt vời như vậy: “Ừm, để anh tìm lọ chứa.”


Thư Thủy Thủy vội vàng xua tay: “Không cần tìm lọ, chúng ta bắt được sẽ đút cho ếch ăn, đom đóm không ngon lắm, chúng ta không cần giữ lại làm lương thực dự dữ.”


Cổ Lan Cốt: “…”


Tuy hình ảnh tốt đẹp đã vỡ nát, thế nhưng Cổ Lan Cốt vẫn cùng Thư Thủy Thủy rời khỏi lều trại, đi tới một khu vực cây cỏ xanh tốt. Lúc bọn họ bước tới, đám đom đóm bay vụt lên tạo thành khung cảnh lung linh, ánh sang như sao trời trải rộng khắp không gian.”


[hết 107]


Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Truyện Bậc Thầy Xanh Hóa Hành Tinh Story Chương 107
10.0/10 từ 39 lượt.
loading...