Bác Sĩ Thẩm Không Đứng Đắn

Chương 32

89@-
Thẩm Dật Thanh mang chuột hamster về, Ôn Hựu Thanh đặt tên nó là Bánh Khoai.
 

“Màu vàng óng, trông ngon thật,” Ôn Hựu Thanh nói.
 

Ôn Xuyên cảm thấy buồn cười: “Sao cái gì em cũng có thể liên tưởng đến ăn vậy?”
 

Ôn Hựu Thanh cười ha ha.
 

Chuột hamster được Thẩm Dật Thanh huấn luyện rất tốt. Ôn Xuyên chưa từng nuôi hamster nên không biết tập tính chung của chúng thế nào, nhưng Bánh Khoai cực kỳ ngoan ngoãn, không cắn người cũng không quậy phá. Nó giống như một cục bông, ngày nào cũng ngủ trong căn phòng đầy mùn cưa của mình.
 

Ôn Hựu Thanh lấy nó ra chơi, nó cũng không chạy lung tung, thậm chí còn nhảy nhót chạy theo gót chân Ôn Hựu Thanh, khiến hai người ngạc nhiên.
 

Ôn Xuyên chịu trách nhiệm cho Bánh Khoai ăn đúng giờ, Ôn Hựu Thanh chịu trách nhiệm dắt hamster đi dạo. Nhờ sự gia nhập của Bánh Khoai, cậu bé vận động nhiều hơn, muốn xem Bánh Khoai có theo kịp bước chân mình không. Ôn Xuyên mỗi ngày nhìn một người một chuột lượn lờ trước mắt, sợ Ôn Hựu Thanh lỡ không cẩn thận giẫm phải Bánh Khoai.
 

Người chủ của Bánh Khoai, Thẩm Dật Thanh, lại không có nhiều tương tác với nó. Dù sao thì trong những lần Ôn Xuyên và Thẩm Dật Thanh đối mặt ngắn ngủi, cậu chưa từng thấy hắn tương tác với Bánh Khoai.
 

Đúng vậy, mấy ngày gần đây Ôn Xuyên có chút né tránh Thẩm Dật Thanh.
 

Cậu đã tự làm mất mặt một lần, trở nên héo rũ, bị đả kích năm phút, nhưng cần năm ngày để nạp điện. Tuy nhiên, cậu lại không muốn rời xa Thẩm Dật Thanh quá lâu, nếu không đối phương không chừng lại dọn ra ngoài.
 

Vì tương lai tốt đẹp, Ôn Xuyên đã nỗ lực khắc khổ. Người chưa từng tận dụng cơ hội, nay muốn nghiên cứu thêm các kỹ năng cao cấp hơn như “xa mà gần” và “vừa mềm vừa cứng”.
 

Tất nhiên, tưởng tượng thì rất đẹp, nhưng thực tế lại có sự khác biệt không nhỏ. Ôn Xuyên đánh giá các phương pháp theo đuổi người khác, quyết định trở lại trạng thái ban đầu.
 

Cậu quyết định buổi sáng chuẩn bị bữa trưa cho Thẩm Dật Thanh, để hắn có thể mang đến bệnh viện.
 

Chuyện này là lần trước cậu thấy tình huống cấp cứu khẩn cấp mà phát hiện ra. Cậu cứ nghĩ bác sĩ ra ngoài khám sẽ không gặp phải chuyện khẩn cấp như vậy, nhưng lần đó mới nhận ra, trong những trường hợp đặc biệt sẽ có người được điều động tạm thời. Thẩm Dật Thanh là chuyên gia, việc được điều đi giải quyết các tinh huống khẩn cấp là bình thường. Nếu lại gặp phải tình huống phẫu thuật, đừng nói cơm trưa, cơm tối cũng chưa chắc đã ăn được.
 

Ôn Xuyên nghĩ đến đây, liền thấy mình quá sơ suất. Đối với mức độ bận rộn của bác sĩ, cậu vẫn còn thiếu sức tưởng tượng. Vì vậy, cậu bắt đầu từ những điều đơn giản nhất, từ từ bước vào cuộc sống của Thẩm Dật Thanh.
 

Công việc cũng là một phần quan trọng của cuộc sống.
 

Thế là, mỗi sáng Thẩm Dật Thanh đều thấy trên bàn ăn có thêm một phần hộp cơm trưa, cùng với một gói nhỏ bánh quy bơ, và một tờ giấy ghi chú vẽ hình mặt cười.

 

Thẩm Dật Thanh dùng ngón cái v**t v* hình biểu cảm trên đó, khẽ cười.
 

“Hai ngày nay bác sĩ Thẩm tâm trạng tốt ghê ha,” Tiểu Lâm, y tá ở quầy tiếp đón, nhìn Thẩm Dật Thanh đi qua, tò mò liếc mắt một cái.
 

“Tôi thấy bác sĩ Thẩm dạo này ngày nào cũng tâm trạng tốt. Hôm qua Tô Cẩn Niên khám bệnh có chút vấn đề mà bác sĩ Thẩm còn chẳng mắng!” Một y tá khác tên Tiểu Ngư nói nhỏ.
 

“Thật sao?” Y tá Tiểu Lâm mặt đầy ngạc nhiên.
 

“Chứ sao nữa, tôi nghi ngờ bác sĩ Thẩm đã có người yêu rồi,” y tá Tiểu Ngư buôn chuyện.
 

Mắt Tiểu Lâm sáng lên, ngọn lửa tò mò bùng cháy: “Sao lại nói vậy?”
 

Tiểu Ngư nói: “Bác sĩ Thẩm mỗi ngày đều không đi căn tin ăn cơm, ở phòng mình đóng cửa ăn trưa. Chắc chắn là có người nhà chuẩn bị cho rồi. Trước đây bác sĩ Thẩm vẫn đi căn tin mà, so sánh như vậy, tôi nói có lý không?”
 

Tiểu Lâm mở to mắt: “Đúng thật đấy, vẫn là cô tinh ý!”
 

Tiểu Ngư được khen đắc chí, cười một lát, rồi nói: “Tôi vốn còn đặt cược Tô Cẩn Niên cơ, thấy hai người họ có vẻ hợp, không ngờ…”
 

Tiểu Lâm: “Có khi nào bác sĩ Thẩm đối xử đặc biệt nghiêm khắc với Tô Cẩn Niên trước mặt mọi người, nhưng về nhà lại dỗ dành không?”
 

Tiểu Ngư sững sờ: “Cái này…”
 

Cô nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy thế mà lại có vài phần lý lẽ, do dự nói: “Nhưng bệnh viện chúng ta cho phép tình yêu công sở mà, không lẽ nào, còn phải diễn kịch trước mặt người khác sao?”
 

Tiểu Lâm: “Sao lại không thể? Tô Cẩn Niên thường xuyên bị bác sĩ Thẩm mắng, lại còn thân thiết với anh ấy như vậy, trên diễn đàn còn có thể lan truyền tin đồn, cậu ấy đâu phải kẻ cuồng bị ngược, có bệnh à?”
 

Tiểu Ngư bị thuyết phục.
 

Nhưng mà giây tiếp theo, hai người trơ mắt nhìn Tô Cẩn Niên từ phòng Thẩm Dật Thanh lao ra, mắt đỏ hoe.
 

Tiểu Lâm, Tiểu Ngư: “…”
 

Tiểu Lâm ngạc nhiên: “Cái này lại là sao? Mấy ngày nay bác sĩ Thẩm đâu có mắng cậu ấy đâu?”

 

Tô Cẩn Niên đi rất nhanh, mu bàn tay dụi khóe mắt. Khi đi ngang qua quầy tiếp đón, hai cô y tá nghe thấy cậu ta lầm bầm đầy vẻ không phục: “Không phải chỉ là ăn mấy miếng bánh quy bơ của anh thôi sao, đến mức này à? Đồ keo kiệt!”
 

Tiểu Lâm, Tiểu Ngư: “…” Họ tưởng mình nghe nhầm, cái gì cơ?
 

Ôn Xuyên tan ca thì nhận được điện thoại của Thẩm Dật Thanh. Thẩm Dật Thanh họp đột xuất, hỏi cậu có thể giúp đưa một tập tài liệu trong nhà đến bệnh viện không.
 

Ôn Xuyên tính toán thời gian và quãng đường, tự mình đi đưa còn nhanh hơn là nhờ người giao. Cậu đồng ý với Thẩm Dật Thanh, về nhà lấy tài liệu rồi đi thẳng đến bệnh viện.
 

Nửa giờ sau, cậu đứng ở cổng bệnh viện. Con đường dẫn đến phòng khám của khoa chỉnh hình cậu đã biết. Khi đi qua vườn hoa nhỏ ở trung tâm, cậu vô tình thấy một người đang ngồi trên ghế dài.
 

Tô Cẩn Niên.
 

Ôn Xuyên gặp cậu ta cũng không phải chuyện lạ gì. Hai người mới chỉ gặp mặt một lần, hơn nữa Tô Cẩn Niên là người có chút quá nhiệt tình, quá tự nhiên, Ôn Xuyên không quen ứng phó. Cậu quyết định lẳng lặng vòng qua, không chào hỏi Tô Cẩn Niên.
 

Tô Cẩn Niên dường như đang ủ rũ héo úa, không chú ý đến cậu. Nhưng khi Ôn Xuyên cách cậu ta hai bước, cậu thấy hốc mắt Tô Cẩn Niên đỏ hoe, ngay sau đó Tô Cẩn Niên cúi đầu xoa xoa mũi.
 

Như thể bị tủi thân rất lớn.
 

Đều là những người làm công ăn lương, huống hồ Tô Cẩn Niên còn là thực tập sinh của Thẩm Dật Thanh. Ôn Xuyên do dự một lát, xuất phát từ lịch sự và lòng nhân đạo, vẫn hỏi một câu:
 

“Sao cậu lại ngồi ở đây?”
 

Tô Cẩn Niên ngẩng mắt, thấy là Ôn Xuyên, dường như lập tức tìm được đối tượng để trút bầu tâm sự. Cậu ta nói: “Bị mắng đó.”
 

Ôn Xuyên ngạc nhiên nói: “Bị ai mắng? Bác sĩ Thẩm sao?”
 

Tô Cẩn Niên than ngắn thở dài gật đầu: “Đúng vậy, bác sĩ Thẩm thường xuyên mắng tôi, hôm nay đặc biệt quá đáng!”
 

Trong nhận thức của Ôn Xuyên, Thẩm Dật Thanh là một người ôn hòa, điềm tĩnh, có một loại sức hút của người trưởng thành. Cậu chưa bao giờ biết hắn lại mắng người, nên đột nhiên nghe Tô Cẩn Niên oán giận, phản ứng đầu tiên của Ôn Xuyên là “Không thể nào”.
 

“anh ấy mắng cậu cái gì?”
 

Nhắc đến cái này, Tô Cẩn Niên bĩu môi, suýt chút nữa lại muốn khóc: “anh ấy nói tôi giáo dưỡng không tốt thì có thể về nhà tìm mẹ luyện lại, đừng đến làm phiền anh ấy.”

 

“cậu có phải đã làm gì chọc anh ấy giận không?”
 

Tô Cẩn Niên mím môi, sắc mặt thay đổi, nói: “Buổi trưa tôi đói quá, thấy trên bàn anh ấy có bánh quy bơ, liền ăn mấy miếng, bị anh ấy thấy được.”
 

Ôn Xuyên hơi giật mình.
 

Tô Cẩn Niên không phục nói: “Tôi trước đây cũng ăn đồ của bác sĩ Tô Tần, anh ấy còn chẳng nói gì! Sao đến chỗ bác sĩ Thẩm, tôi lại phải về nhà luyện lại!?”
 

Ôn Xuyên nghĩ nghĩ, nói: “Có lẽ bác sĩ Thẩm không thích người khác chạm vào đồ của anh ấy. Lần sau cậu có thể hỏi anh ấy trước rồi lấy?”
 

Tô Cẩn Niên thở dài: “Đúng vậy, tôi biết tôi chắc chắn cũng có lỗi.”
 

Cậu ta mặt hơi ửng hồng, lại nói: “cậu biết đấy, tôi chưa bao giờ khóc. Làm thực tập sinh ở phòng bác sĩ Thẩm, thường xuyên bị mắng, tôi cũng chưa khóc. Chỉ là chuyện hôm nay… cậu đừng nói với người khác nhé.”
 

Đối mặt với lời thỉnh cầu của Tô Cẩn Niên, Ôn Xuyên có thể nói gì đây. Tuy nhiên, cậu xuất phát từ thiện ý, cuối cùng vẫn an ủi cậu ta một chút, “Công việc ngoại khoa thật sự rất khó, có lẽ bác sĩ Thẩm đặt kỳ vọng cao vào thực tập sinh. Bây giờ anh ấy mắng cậu, dù sao cũng tốt hơn sau này người nhà bệnh nhân mắng cậu.”
 

Tô Cẩn Niên không biết nghĩ đến cái gì, rụt cổ lại: “đúng… đúng vậy.”
 

Ôn Xuyên cho cậu ta hai miếng bánh quy gấu nhỏ loại tốt. Tô Cẩn Niên nhanh chóng lấy lại tinh thần, buồn bã nói: “caauj thật tốt bụng.” Ôn Xuyên bị cậu ta nhìn đến sởn gai ốc, cười gượng hai tiếng, vội vã rời đi.
 

Thời gian vừa vặn, còn mười mấy phút nữa mới đến giờ họp của Thẩm Dật Thanh, không bị chậm trễ việc gì. Ôn Xuyên tìm đến văn phòng của Thẩm Dật Thanh, gõ cửa.
 

Người mở cửa lại không phải Thẩm Dật Thanh, mà là một nam bác sĩ Ôn Xuyên không quen biết.
 

Cả hai đều ngẩn người, nam bác sĩ ngay sau đó phản ứng lại, hỏi: “cậu tìm bác sĩ Thẩm sao? Nhưng bây giờ đã qua giờ khám rồi.”
 

Ôn Xuyên: “…Không phải, tôi không phải bệnh nhân…” Cậu đang tự hỏi làm sao để giới thiệu bản thân, cánh cửa mở rộng ra, Thẩm Dật Thanh đỡ lấy cửa, đồng thời cũng lộ ra người đứng sau lưng hắn.
 

Phòng khám không lớn, nhưng lại chứa mười người đàn ông cao lớn, tất cả đều mặc áo blouse trắng. Nghe thấy tiếng động, họ đồng thời nhìn qua.
 

Đầu ón Ôn Xuyên đứng hình, may mắn miệng còn nhanh nhẹn, nói: “Tôi là nhân viên giao hàng nhanh, đưa tài liệu cho bác sĩ Thẩm.”
 

Nam bác sĩ “Ồ” một tiếng. Thẩm Dật Thanh cười cười, hắn không nói gì trước mặt mọi người, chỉ nói: “mọi người cứ đến phòng họp trước đi, tôi sẽ đến ngay.”

 

Ôn Xuyên vào phòng khám, đặt tài liệu xuống, thấy hộp cơm trưa và bánh quy bơ trên bàn đều đã được ăn sạch, trái tim cậu dâng lên một cảm giác thành tựu nhỏ bé.
 

“Bữa tối của anh thì sao?”
 

Thẩm Dật Thanh nói: “Thời gian họp không dài, tôi sẽ về ăn.”
 

Ôn Xuyên: “Được, vậy tôi giữ lại cho anh.”
 

Cuộc đối thoại của hai người thật ra đến đây là kết thúc. Ngày thường Ôn Xuyên né tránh nên không cảm nhận được, vừa thấy Thẩm Dật Thanh, những bong bóng màu hồng trong lòng liền không kìm được, giống như bị nghiện vậy, ngay cả không khí cũng trở nên sền sệt, dính dính.
 

Cậu không muốn đi lắm, nhưng Thẩm Dật Thanh còn có việc, cậu không có lý do để nán lại.
 

“Sao lại nói mình là nhân viên giao hàng nhanh?”
 

Những bong bóng trong đầu Ôn Xuyên bị chọc thủng, cậu sững sờ hỏi: “nếu không thì… nói thế nào đây?”
 

Thẩm Dật Thanh cong môi, giống như một con yêu tinh dụ dỗ thư sinh ngốc nghếch tự động mắc câu, nói: “em tự nghĩ đi, lần sau đổi cách xưng hô khác.”
 

Ôn Xuyên ngơ ngác, không rõ ý hắn, cậu khẽ nói: “Được…” Khoảnh khắc này, cậu nghĩ vẫn là không thể gây phiền phức cho Thẩm Dật Thanh.
 

Thẩm Dật Thanh về đến nhà lúc 9 giờ. Ôn Xuyên mở cửa nhưng không ra khỏi phòng, ở trong phòng mình chỉnh sửa ảnh bánh kem, tải lên các nền tảng truyền thông xã hội.
 

Cậu nghe thấy tiếng chén đũa va chạm rất nhỏ, đoán tiến độ ăn cơm của Thẩm Dật Thanh. Tiếng động rất nhỏ, sau đó liền không còn nữa. Ôn Xuyên nghĩ, có lẽ hắn đã lên lầu nghỉ ngơi, liền nghe thấy tiếng sột soạt đột nhiên vang lên ở cửa.
 

Cậu quay đầu nhìn, hóa ra là Bánh Khoai!
 

Bánh Khoai má phồng lên, cõng một tờ giấy nhỏ cuộn tròn, từ cạnh cửa bò vào, một đường lắc lư đến bên chân Ôn Xuyên.
 

Ôn Xuyên ngẩn ra một lúc lâu, chỉ vào mình: “Cho tôi?”
 

Bánh Khoai đương nhiên không thể nói chuyện. Ôn Xuyên cầm tờ giấy nhỏ lên, mở ra, thấy trên đó viết:
 

“Đêm nay  rất đẹp, ra ngoài ngắm sao không?”
 


Bác Sĩ Thẩm Không Đứng Đắn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bác Sĩ Thẩm Không Đứng Đắn Truyện Bác Sĩ Thẩm Không Đứng Đắn Story Chương 32
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...