Bác Sĩ Nguy Hiểm
Chương 632: Cảm ngộ
Đặc biệt là một chút kỹ xảo định vị tinh chuẩn, đến lúc đó chia sẻ với mọi người một chút.
Đến mức giữ cho riêng mình?
Bác sĩ là một ngành nghề không nên giữ kiến thức cho riêng mình, dù sao bạn dạy dỗ nhiều hơn một người thì có thể cứu thêm vô số người.
Thời gian sau đó, công việc vẫn diễn ra như thường lệ, anh đi làm bình thường.
Chỉ có một điểm khác biệt duy nhất đó là sau khi tan tầm, anh phải đi theo Mạnh lão sư để thực hiện vài thao tác phẫu thuật, cứ như vậy, thời gian còn lại của anh càng lúc càng rút ngân đi.
Ngày nào cũng đi sớm về tối, về đến nhà chỉ cần nằm xuống đã lập tức ngủ say.
Hiện tại Trần Thương không thể không bội phục Mạnh Hi, gần ba mươi tuổi đã là Karolinska của học viện tiến sĩ, rốt cuộc phải giỏi đến thế nào mới có thể đạt được đến trình độ này?
Bình thường ở độ tuổi này, những người phụ nữ khác đều coi mình là hoa là ngọc, lúc nào cũng bỏ tiền ra tiêu xài cho việc làm đẹp, còn Mạnh Hi ngược lại, cô lại khoác lên mình chiếc áo blouse màu trắng, lúc nào cũng nhét mình trong phòng phẫu thuật.
Rất hiếm khi Trần Thương nhìn thấy Mạnh Hi trang điểm, dù là đơn giản đi nữa thì chí ít cũng nên tô chút son môi chứ.
Nhưng cho dù là vậy, trông cô vẫn rất xinh đẹp!
So với Tân Duyệt, Mạnh Hi lại giống một người phụ nữ thành thục độc lập, biết tự chủ hơn.
Đáng tiếc, người phụ nữ này lại tự gả bản thân mình cho y học.
Nghĩ tới đây, Trần Thương lại cảm thấy mình có. chút may mắn.
So với Tần Duyệt đúng là hoàn toàn ngược lại, trong khi Tân Duyệt có sở thích ăn vận đủ loại quần áo, thì Mạnh Hi lại càng thích mặc những bộ đồ giản dị, mỗi khi cô cởi bỏ chiếc áo blouse trắng, Trần Thương lại nhịn không được nhìn lén mấy lần, dáng người ấy, thật sự rất tuyệt!
...
...
Cả ngày thứ tư dài dẳng dặc so với những ngày. khác, chỉ có việc trêu chọc tiểu liếm chó Tân Duyệt là có thể mang lại chút niềm vui
Tỉ mỉ nghĩ lại ,Trần Thương phát hiện ra cuộc sống của anh cũng không phải quá tệ!
Tỉnh Nhị Viện có tiểu liếm chó Tân Duyệt.
Ngoại khoa tìm của Đông Đại Nhất Viện có Mạnh Hi...
Mà thôi, hiện giờ Mạnh lão sư vẫn chưa có biệt hiệu gì, tạm thời cứ để trống không vậy cũng được.
Kể từ đó, Trần Thương phát hiện, thật sự học y vô cùng tốt, cả kể khi nán lại ở bệnh viện cũng không tệ, còn hơn về nhà chỉ có "trái là bạn và 'phải” là bạn, từ khi nào ở bệnh viện lại dễ chịu như vậy?
Bác sĩ thì kệ bác sĩ đi, dù sao cũng đều là cẩu độc thân, cần gì phải sợ việc bản thân sẽ bị cảm sừng?
Đoạn thời gian trước Trần Thương có đọc một tin tức.
Trong lúc một bác sĩ nào đó ngủ lại ở bệnh viện thì vợ anh ta đã vượt qua giới hạn với người khác.
Bắt đầu cảm thấy bản thân may mắn vì là người độc thân.
Tối thiểu anh sẽ không cần phải lo lãng về vấn đề bản thân sẽ bị cảm sừng.
...
Hơn một giờ chiều, bỗng nhiên có một cô gái tới ôm bụng gào khóc, tuổi không lớn lảm, chỉ mới mười bảy mười tám tuổi đầu, chính là một thiếu nữ xuân thì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Bác Sĩ Nguy Hiểm