Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 87:
229@-3 tháng cuối thai kỳ có lẽ là giai đoạn khó khăn nhất trong suốt quá trình mang thai.
Mặc dù Giang Tự không đi làm, nhưng anh cũng không chịu đựng được chuyện mình không thể tự gánh vác sinh hoạt.
Bụng nặng nề đi không nổi, thường xuyên khó thở. Ban đêm bàng quang bị chèn ép thường xuyên phải đi vệ sinh, còn cả bàn chân sưng phù không thể nào mang giày được.
Giờ ngồi lâu cũng không được, đứng lâu cũng không xong. Cảm giác nặng trĩu cứ đeo bám như hình với bóng.
Thời gian ngủ vốn là lúc sung sướng nhất cũng trở thành ác mộng. Nằm như thế nào cũng khó chịu, cả việc xoay người cũng dần trở nên khó khăn vụng về.
Tiếu Tiếu càng lúc càng hiếu động, vừa đến lúc đi ngủ là bắt đầu quậy chơi điên cuồng.
Mà điều khiến Giang Tự khó chấp nhận nhất chính là anh không khống chế cảm xúc của mình được.
Không có gì tàn phá con người ta bằng việc mất ngủ thường xuyên. Rất nhiều lần Giang Tự còn chưa kịp nhận ra điều gì thì chóp mũi đã đau xót rồi.
Thẩm Phương Dục đau lòng không chịu được. Hắn vẫn luôn dịu dàng dỗ anh ngủ, đỡ anh đi tiểu đêm rồi massage chân cho anh.
Nhưng dù sao bác sĩ Thẩm cũng phải đi làm.
Mỗi lần Thẩm Phương Dục đi trực đêm là trạng thái của Giang Tự sẽ tệ hơn rất nhiều. Đặc biệt là khi cảm xúc tiêu cực của anh dâng cao, lại không có ai dỗ dành càng khiến anh không thể ngủ được.
Có đôi khi Thẩm Phương Dục sẽ gọi điện thoại cho anh, nhưng điện thoại của bác sĩ đều là trạng thái đợi suốt 24/24 giờ. Nếu gọi quá lâu, Giang Tự lại sợ Thẩm Phương Dục sẽ bỏ lỡ tin tức quan trọng gì đó. Với cả vốn dĩ trực đêm có thể tranh thủ ngủ được mấy phút thì ngủ thêm mấy phút, nếu cứ lấy thời gian này gọi cho anh thì anh sợ Thẩm Phương Dục ngủ không đủ, hôm sau vào phòng mổ sẽ mệt mỏi không có tinh thần.
Cho nên thường chỉ gọi vài phút rồi Giang Tự sẽ chủ động cúp máy trước.
Ca đêm ở Tế Hoa thường gộp luôn với ca chiều, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi. Có một hôm Thẩm Phương Dục phải trực đêm theo lịch, nhưng Giang Tự đặt cơm ngoài xong mới nhớ ra chuyện này.
Giang Tự nhìn phần cơm hai người thơm ngon nhưng không ai thưởng thức, chỉ ăn mấy miếng rồi cũng đặt đũa xuống.
Có hơi thèm ớt xanh da hổ và bánh đúc.
Thí nghiệm của học sinh vẫn không có tiến triển gì, anh xem thử một đống tài liệu cũng không tìm được tin tức gì có giá trị cho nghiên cứu của nhóm học sinh. Giang Tự nhìn cơm thừa canh cặn đầy trên bàn cảm thấy cực kỳ chán nản, nhịn không được mở wechat, hiếm thấy mà đăng một status lên vòng bạn bè.
"Đừng kết hôn với bác sĩ, kết hôn với bác sĩ bất hạnh lắm."
Những người mất tích trên vòng bạn bè của anh lần lượt xuất hiện, trong phút chốc bình luận hiện lên liên tục.
Đa số người không biết chuyện gì, họ đều cho rằng "bác sĩ" mà Giang Tự nói chính là anh nên chỉ ồn ào trêu chọc anh, hỏi anh đang muốn tìm cớ từ chối người nào theo đuổi nữa vậy. Mà đồng nghiệp cùng khoa thì lại quan tâm anh có phải đang cãi nhau với bạn gái hay không.
Hoắc Thành Xuân biết rõ mọi chuyện gần như bình luận trong một giây: "Bỏ nó rồi đi theo tôi này!"
Một lát sau, Lý Á Lôi trả lời bên dưới bình luận đó một dấu chấm hỏi, không biết dấu chấm hỏi này dành cho Giang Tự hay Hoắc Thành Xuân nữa. Tóm lại không lâu sau, bình luận đó của Hoắc Thành Xuân cũng bốc hơi biến mất.
Chương Trừng nắm giữ tất cả chân tướng vui sướng khi thấy người gặp hoạ, cầm điện thoại chạy đến phòng trực báo cho Thẩm Phương Dục: "Giang Tự tức giận rồi, ông toang rồi Phương Dục!"
Khi đó Thẩm Phương Dục mới xử lý xong một ca cấp cứu từ phòng mổ trở về, nghe Chương Trừng nói vậy thì bất ngờ hỏi: "Vụ gì vậy?"
"Cậu ấy mắng người trên vòng bạn bè."
"Em ấy chơi cái này bao giờ vậy?" Thẩm Phương Dục vừa nói vừa mở điện thoại ra, sau đó phát hiện không biết Giang Tự like cái bài chia sẻ thức đêm có hại cho sức khoẻ của hắn từ bao giờ.
Thẩm Phương Dục xem xong bài đăng của Giang Tự, sắc mặt phức tạp thoát ra. Sau đó vừa lúc thấy Giang Tự gửi tin nhắn tới cho hắn:
Da đầu Thẩm Phương Dục tê rần.
Từ sau khi quan hệ hai người tốt lên thì đã lâu rồi Giang Tự không gửi icon này cho hắn nữa. Bây giờ icon mặt cười quen thuộc lại tái xuất giang hồ, không biết có phải bị ép quay lại trước giải phóng hay không đây? Thẩm Phương Dục nghĩ xong tự thấy chột dạ lạ lùng.
"Chương Trừng!" Hắn đột nhiên giương mắt nhìn bác sĩ Chương nói: "Hai ta đổi ca nhé?"
Lúc bác sĩ Chương đang hóng drama bị đẩy vào phòng trực người vẫn còn ngơ ngác. Cậu ta không hiểu vì sao mình lại như bị ma xui quỷ ám đồng ý đổi ca với Thẩm Phương Dục. Sau đó Chương Trừng chợt nhận ra, một buổi đêm tốt lành tuyệt vời đã vụt khỏi bàn tay cậu ta rồi.
"Đù máaa!" Chương Trừng đuổi theo bóng lưng Thẩm Phương Dục mắng một câu.
"Sau này tôi còn đi mật báo cho ông nữa thì tôi là con chóooooooo!"
...
Sau khi gửi cái icon mặt cười kia được nửa tiếng thì cửa nhà Giang Tự bị mở ra.
Giang Tự đang ngồi trên sô pha khó khăn khom lưng mang vớ bỗng nhìn qua. Ngay khi đối mặt với ánh mắt của Thẩm Phương Dục, cảm xúc tiêu cực khó khăn lắm mới bình tĩnh được lại lập tức mất khống chế.
"Anh đừng có qua đây!"
"Em ở đó thì anh chắc chắn phải qua thôi." Thẩm Phương Dục đi vào ngồi xuống bên cạnh anh rồi nâng chân anh lên đặt trên đùi mình, dỗ dành: "Đừng ủ rũ mà, hôm nay anh đổi ca với Chương Trừng rồi, tối nay ở nhà với em nhé."
Giang Tự quay mặt đi, lạnh lùng nói: "Em không có ủ rũ."
"Đúng vậy, em không ủ rũ." Thẩm Phương Dục cởi vớ Giang Tự ra đặt qua một bên.
"Để anh massage cho em chút, lát rồi mang vớ sau."
Giang Tự nhìn thoáng qua Thẩm Phương Dục rồi lại cụp mắt xuống.
Bàn chân anh vốn dĩ rất đẹp, khớp xương rõ ràng, mắt cá chân vừa vặn. Nhưng bây giờ bàn chân lại sưng như hai cái bánh bao, hoàn toàn mất sạch dáng vẻ ban đầu.
Hàng mi Thẩm Phương Dục khẽ run rẩy, hắn nhìn sắc mặt Giang Tự rồi nhẹ nhàng xoa bóp cho anh, nhỏ giọng nhắc nhở: "Thấy mệt thì nói cho anh, đừng chịu đựng nhé em."
Giang Tự không lên tiếng, sau một lúc lâu mới rầu rĩ "ừm" một tiếng.
Nhưng đợi đến khi bình tĩnh lại, Giang Tự sẽ đến xin lỗi Thẩm Phương Dục.
Nói thật thì Thẩm Phương Dục cực kỳ đau lòng cho anh.
Bởi vì hắn biết, tính cách Giang Tự cao ngạo như vậy nên anh càng khó chấp nhận một người luôn bình tĩnh lý trí như anh lại dần trở nên nhạy cảm và xúc động như thế.
Hơn nữa từ đầu tới cuối, dù Giang Tự tức giận đến ăn nói không lựa lời thế nào thì cũng chưa một lần trách hắn hôm đó say rượu làm bậy, và cũng chưa một lần nói không cần đứa bé này.
Giang Tự nhìn động tác Thẩm Phương Dục càng lúc càng chậm, trong lòng lại bắt đầu bực bội kỳ lạ.
Anh cố gắng đè cảm xúc này xuống, nhưng càng cố thì ngọn lửa không tên trong lòng anh càng muốn bùng cháy. Ngay khi Giang Tự sắp không khống chế được nữa thì Thẩm Phương Dục bỗng buông tay, ôm anh vào trong lòng.
Ngọn lửa không tên bị dập tắt ngay lập tức.
Giang Tự rất thích Thẩm Phương Dục ôm anh.
Đặc biệt là vào cuối thai kỳ.
Buổi tối khi mình mẩy đau đến không ngủ được, hoặc khi bị em bé chèn đến khó thở không ngủ được, hoặc khi Tiếu Tiếu đấm đá trong bụng anh khiến anh không ngủ được, Thẩm Phương Dục đều sẽ ôm anh như vậy để an ủi anh. Mà khi đó Giang Tự cũng sẽ dần bình tĩnh lại, giống như sẽ trở lại là chính mình lúc trước vậy.
Có thể suy nghĩ và cũng có thể tự kiểm soát cảm xúc của mình.
Nhưng cái ôm của Thẩm Phương Dục hôm nay lại không giống.
Hắn áp trán Giang Tự vào cằm mình, một lúc sau Giang Tự bỗng thấy trán hơi ướt át.
Anh giật mình vươn tay sờ lên trên nhưng Thẩm Phương Dục lại ngăn tay anh lại.
Giang Tự muốn lùi về sau để nhìn hắn xem hắn làm sao nhưng Thẩm Phương Dục lại hơi dùng lực ôm chặt anh vào trong lòng.
"Em đừng nhìn. Để anh giữ lại chút hình tượng đàn ông mạnh mẽ trong lòng em đi mà." Giọng Thẩm Phương Dục hơi khàn.
"Sao anh lại khóc?" Giang Tự hỏi.
"Ai nói anh khóc? Anh đổ mồ hôi thôi." Thẩm Phương Dục nói.
"Chỉ là anh tưởng tượng thấy em khó chịu là anh lại đau lòng, cực kỳ đau."
"Anh cũng không mang thai, anh đau gì chứ."
Dù nói vậy nhưng Giang Tự lại cụp mắt, nhẹ nhàng đặt tay lên vị trí trái tim rồi chậm rãi xoa xoa cho Thẩm Phương Dục.
Bình thường Giang Tự không có thói quen kể khổ với người khác. Bởi vì hầu hết thời gian, giữa người và người không thể hiểu nhau hoàn toàn được.
Đặc biệt là khi cơ thể khó chịu.
Đối với sự khó chịu về tinh thần, có kẽ người khác còn có thể đặt họ vào vị trí của bạn suy nghĩ một chút. Nhưng đối với sự khó chịu về cơ thể thì có khi ngay cả bạn cũng sẽ quên đi cơn đau khi vết sẹo lành, đã vậy thì người khác sao có thể đặt họ vào vị trí của bạn để nghĩ xem rốt cuộc bạn đang khó chịu bao nhiêu được?
Ngoại trừ cha mẹ anh thì đây là lần đầu tiên có người rơi nước mắt vì thấy anh khó chịu như vậy.
Giang Tự mím môi, sau một lúc lâu mới khẽ thở dài một hơi.
"Có phải hồi bé anh quậy lắm không? Em nghi Tiếu Tiếu giống anh đấy. Em đọc nhật ký mẹ em viết thì... hồi bé em ngoan lắm, không có quậy như này đâu."
Bình thường Giang Tự không hay nói đùa, nhưng mỗi khi anh muốn điều tiết bầu không khí Thẩm Phương Dục đều sẽ phối hợp cười ra tiếng. Cho dù bây giờ giọng nói vẫn còn khàn sau khi khóc một lúc.
"Chắc vậy nhỉ? Em không quậy thì chắc chắn là anh quậy. Tại anh hết, anh di truyền cái hư cho Tiếu Tiếu rồi." Hắn cong khoé môi.
"Không sao đâu em, đợi con bé sinh ra rồi anh sẽ dạy dỗ thật tốt, không cho con bé quậy phá như vậy nữa đâu."
Giang Tự "xuỳ" một tiếng, nhưng trạng thái cũng tốt hơn sau vài câu nói của hắn.
Thẩm Phương Dục nắm tay anh, để mình bình tĩnh lại một chút rồi mới nhỏ giọng nói: "Để anh xem lại xem có thể tranh thủ xin nghỉ thêm 2 ngày không. Ít nhất cũng giảm ca đêm xuống một chút. Qua học kỳ sau anh cũng sẽ ngừng dạy bên đại học y A, cố gắng dành ra nhiều thời gian để về nhà với em nhé."
"Sau này anh sẽ gọi cho em nhiều hơn, hoặc nếu em thấy khó chịu thì lập tức gọi ngay cho anh, đừng chịu đựng đấy."
"Với cả..." Thẩm Phương Dục cười nói: "Mấy hôm nay em không ở bệnh viện, để anh nói cho em một tin tốt khiến em vui vẻ thêm một chút này."
"Hửm?"
"Tế Hoa đang hợp tác với chính phủ, sắp tới sẽ tung ra một số bất động sản. Một số nhân viên trong bệnh viện chúng ta có thể lấy giá nội bộ, xem như thực hiện lời hứa lời hứa trợ cấp nhà ở cho nhóm nhân tài lúc tuyển dụng vào bệnh viện. Anh đã xem thử rồi, chỗ đó cách Tế Hoa cũng khá gần, vị trí cũng tốt. Hoàn cảnh xung quanh rất tiện lợi."
"Giang Tự, chúng ta đổi căn nhà lớn hơn đi em."
Có lẽ từ thời xa xưa, người Trung Quốc đã có một tình yêu đặc biệt với nhà ở rồi.
Mua nhà có nghĩa là bén rễ an cư lạc nghiệp, giống như chim phải xây tổ, đều tượng trưng cho một loại ổn định cuộc sống.
Mà sau khi giá nhà đất tăng vọt thì mua nhà đã trở thành mục tiêu cả đời của lớp trẻ bây giờ.
Giang Tự hơi bất ngờ, thoát khỏi cái ôm nhìn Thẩm Phương Dục.
Trên mặt hắn đã không còn chút dấu vết nào là vừa khóc xong cả, chỉ còn đuôi mắt hơi ửng hồng mà thôi.
Thẩm Phương Dục cúi đầu tránh né ánh mắt Giang Tự, vòng tay ôm anh lại vào lòng, một tay đặt lên bụng anh nói tiếp:
"Mua một căn 3 phòng ngủ... Hoặc nếu đủ tiền thì mua căn 4 phòng ngủ, 2 phòng khách, kiểu phòng ngủ chính có cả nhà vệ sinh ấy. Vừa lúc sau này Tiếu Tiếu lớn hơn một chút, cần có không gian riêng tư thì cũng có sẵn phòng cho con bé. Với cả chúng ra cũng có thể dành ra một phòng khách cho ba mẹ em thỉnh thoảng đến ở nữa."
"Chung Lam nói em ấy và bạn gái cũng muốn mua một căn. Anh nghĩ chúng ta bàn bạc với em ấy, xem có thể mua ở đối diện hoặc tầng trên tầng dưới hay không? Vậy thì sau này Tiếu Tiếu cũng có phụ nữ để tâm sự. Chuyện nào con bé không muốn nói với hai người ba chúng ta thì có thể tìm dì Chung của nó để nói."
"Vừa lúc tiền bán nhà của anh vẫn còn đây, em lấy tính toán trước. Sau khi nhà bên kia hoàn thành thì chúng ta bàn lại xem nên bán căn này để trả khoản vay hay để lại cho thuê thì được hơn."
"Ừm..." Thẩm Phương Dục suy nghĩ một lát rồi bổ sung: "Khoản vay đứng tên em đi, anh bảo lãnh cho em."
Chỉ có chủ sở hữu tài sản mới có thể xin vay quỹ tiết kiệm, vậy nên nếu Thẩm Phương Dục đi vay thì phải có tên của hắn trên sổ nhà đất mới được.
Giờ hắn nói vậy ý chính là hắn hoàn toàn không cần đứng tên bất động sản này.
Vốn dĩ Giang Tự luôn im lặng lắng nghe, nhưng nghe đến đây anh bỗng ngồi thẳng dậy, nói: "Anh một hai phải dùng tiền để làm em cảm động mới được đúng không?"
Anh và Thẩm Phương Dục không có quan hệ hôn nhân ở trong nước. Dựa theo pháp luật hiện tại, nếu Giang Tự làm vậy thì cho dù bọn họ mỗi người thanh toán một nửa, căn nhà này cũng không có liên quan gì đến Thẩm Phương Dục cả.
Còn nếu anh bỏ trốn thì ngân hàng sẽ tìm Thẩm Phương Dục để đòi nợ.
"Em đừng nóng, lần này không phải vì làm em cảm động thật mà." Thẩm Phương Dục đặt tay lên vai anh, nhẹ nhàng xoa bóp.
"Anh chỉ nghĩ nếu chúng ta là người một nhà thì không cần phải tìm luật sư công chứng tài sản vì một căn nhà làm gì. Với cả những thủ tục liên quan đến việc hùn vốn mua nhà cũng rất rắc rối, còn không bằng để sức chăm con còn hơn."
"Lúc anh theo đuổi em, em băn khoăn nhiều điều, suy nghĩ cũng nhiều. Lúc đó anh đã nghĩ, anh sẽ cố gắng để cho em có cảm giác an toàn, đây cũng là trách nhiệm của anh với bạn đời của mình."
Thẩm Phương Dục nhìn Giang Tự: "Pháp luật không thể bảo đảm cho chúng ta thì anh sẽ cố gắng dùng mọi cách mình có thể để bảo đảm với em."
"Hơn hết là anh tin tưởng em." Hắn lột cho Giang Tự một quả cam, nửa đùa nửa thật nói: "Có anh ở đây em sẽ không muốn chạy đâu."
Thẩm Phương Dục lột cam rất đẹp, vỏ cam xoè ra như cánh hoa, ở giữa là phần thịt cam tươi ngon mọng nước.
Giang Tự tách một múi nhét vào miệng hắn, nghiêm túc nói: "Anh có nghĩ tới không? Nếu hai chúng ta chia tay thì anh sẽ không còn gì hết."
Cam rất ngọt, cam Giang Tự đút càng ngọt hơn. Thẩm Phương Dục vươn tay vuốt phẳng hàng chân mày đang cau lại của anh: "Anh có nghĩ tới. Nhưng nếu hai ta chia tay thì những thứ đó cũng không còn ý nghĩa gì nữa... Em đi rồi, anh cũng không còn gì."
"Thẩm Phương Dục! Em chưa thấy ai yêu đến mụ đầu như anh hết đấy." Giang Tự nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Thẩm Phương Dục bật cười, cúi đầu khẽ hôn lên mi tâm của anh.
Sau một lúc, nụ hôn mang theo vị cam dần dời xuống, cuối cùng rơi trên môi Giang Tự.
"Sao em chưa thấy được.." Hắn hơi tách ra, một tay ôm gáy anh khẽ nói.
"Có một người ngay trước mặt em đây không phải à?"
———
Còn 3c cái tự nhiên lười ngang écccc
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mặc dù Giang Tự không đi làm, nhưng anh cũng không chịu đựng được chuyện mình không thể tự gánh vác sinh hoạt.
Bụng nặng nề đi không nổi, thường xuyên khó thở. Ban đêm bàng quang bị chèn ép thường xuyên phải đi vệ sinh, còn cả bàn chân sưng phù không thể nào mang giày được.
Giờ ngồi lâu cũng không được, đứng lâu cũng không xong. Cảm giác nặng trĩu cứ đeo bám như hình với bóng.
Thời gian ngủ vốn là lúc sung sướng nhất cũng trở thành ác mộng. Nằm như thế nào cũng khó chịu, cả việc xoay người cũng dần trở nên khó khăn vụng về.
Tiếu Tiếu càng lúc càng hiếu động, vừa đến lúc đi ngủ là bắt đầu quậy chơi điên cuồng.
Mà điều khiến Giang Tự khó chấp nhận nhất chính là anh không khống chế cảm xúc của mình được.
Không có gì tàn phá con người ta bằng việc mất ngủ thường xuyên. Rất nhiều lần Giang Tự còn chưa kịp nhận ra điều gì thì chóp mũi đã đau xót rồi.
Thẩm Phương Dục đau lòng không chịu được. Hắn vẫn luôn dịu dàng dỗ anh ngủ, đỡ anh đi tiểu đêm rồi massage chân cho anh.
Nhưng dù sao bác sĩ Thẩm cũng phải đi làm.
Mỗi lần Thẩm Phương Dục đi trực đêm là trạng thái của Giang Tự sẽ tệ hơn rất nhiều. Đặc biệt là khi cảm xúc tiêu cực của anh dâng cao, lại không có ai dỗ dành càng khiến anh không thể ngủ được.
Có đôi khi Thẩm Phương Dục sẽ gọi điện thoại cho anh, nhưng điện thoại của bác sĩ đều là trạng thái đợi suốt 24/24 giờ. Nếu gọi quá lâu, Giang Tự lại sợ Thẩm Phương Dục sẽ bỏ lỡ tin tức quan trọng gì đó. Với cả vốn dĩ trực đêm có thể tranh thủ ngủ được mấy phút thì ngủ thêm mấy phút, nếu cứ lấy thời gian này gọi cho anh thì anh sợ Thẩm Phương Dục ngủ không đủ, hôm sau vào phòng mổ sẽ mệt mỏi không có tinh thần.
Cho nên thường chỉ gọi vài phút rồi Giang Tự sẽ chủ động cúp máy trước.
Ca đêm ở Tế Hoa thường gộp luôn với ca chiều, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi. Có một hôm Thẩm Phương Dục phải trực đêm theo lịch, nhưng Giang Tự đặt cơm ngoài xong mới nhớ ra chuyện này.
Giang Tự nhìn phần cơm hai người thơm ngon nhưng không ai thưởng thức, chỉ ăn mấy miếng rồi cũng đặt đũa xuống.
Có hơi thèm ớt xanh da hổ và bánh đúc.
Thí nghiệm của học sinh vẫn không có tiến triển gì, anh xem thử một đống tài liệu cũng không tìm được tin tức gì có giá trị cho nghiên cứu của nhóm học sinh. Giang Tự nhìn cơm thừa canh cặn đầy trên bàn cảm thấy cực kỳ chán nản, nhịn không được mở wechat, hiếm thấy mà đăng một status lên vòng bạn bè.
"Đừng kết hôn với bác sĩ, kết hôn với bác sĩ bất hạnh lắm."
Những người mất tích trên vòng bạn bè của anh lần lượt xuất hiện, trong phút chốc bình luận hiện lên liên tục.
Đa số người không biết chuyện gì, họ đều cho rằng "bác sĩ" mà Giang Tự nói chính là anh nên chỉ ồn ào trêu chọc anh, hỏi anh đang muốn tìm cớ từ chối người nào theo đuổi nữa vậy. Mà đồng nghiệp cùng khoa thì lại quan tâm anh có phải đang cãi nhau với bạn gái hay không.
Hoắc Thành Xuân biết rõ mọi chuyện gần như bình luận trong một giây: "Bỏ nó rồi đi theo tôi này!"
Một lát sau, Lý Á Lôi trả lời bên dưới bình luận đó một dấu chấm hỏi, không biết dấu chấm hỏi này dành cho Giang Tự hay Hoắc Thành Xuân nữa. Tóm lại không lâu sau, bình luận đó của Hoắc Thành Xuân cũng bốc hơi biến mất.
Chương Trừng nắm giữ tất cả chân tướng vui sướng khi thấy người gặp hoạ, cầm điện thoại chạy đến phòng trực báo cho Thẩm Phương Dục: "Giang Tự tức giận rồi, ông toang rồi Phương Dục!"
Khi đó Thẩm Phương Dục mới xử lý xong một ca cấp cứu từ phòng mổ trở về, nghe Chương Trừng nói vậy thì bất ngờ hỏi: "Vụ gì vậy?"
"Cậu ấy mắng người trên vòng bạn bè."
"Em ấy chơi cái này bao giờ vậy?" Thẩm Phương Dục vừa nói vừa mở điện thoại ra, sau đó phát hiện không biết Giang Tự like cái bài chia sẻ thức đêm có hại cho sức khoẻ của hắn từ bao giờ.
Thẩm Phương Dục xem xong bài đăng của Giang Tự, sắc mặt phức tạp thoát ra. Sau đó vừa lúc thấy Giang Tự gửi tin nhắn tới cho hắn:
Da đầu Thẩm Phương Dục tê rần.
Từ sau khi quan hệ hai người tốt lên thì đã lâu rồi Giang Tự không gửi icon này cho hắn nữa. Bây giờ icon mặt cười quen thuộc lại tái xuất giang hồ, không biết có phải bị ép quay lại trước giải phóng hay không đây? Thẩm Phương Dục nghĩ xong tự thấy chột dạ lạ lùng.
"Chương Trừng!" Hắn đột nhiên giương mắt nhìn bác sĩ Chương nói: "Hai ta đổi ca nhé?"
Lúc bác sĩ Chương đang hóng drama bị đẩy vào phòng trực người vẫn còn ngơ ngác. Cậu ta không hiểu vì sao mình lại như bị ma xui quỷ ám đồng ý đổi ca với Thẩm Phương Dục. Sau đó Chương Trừng chợt nhận ra, một buổi đêm tốt lành tuyệt vời đã vụt khỏi bàn tay cậu ta rồi.
"Đù máaa!" Chương Trừng đuổi theo bóng lưng Thẩm Phương Dục mắng một câu.
"Sau này tôi còn đi mật báo cho ông nữa thì tôi là con chóooooooo!"
...
Sau khi gửi cái icon mặt cười kia được nửa tiếng thì cửa nhà Giang Tự bị mở ra.
Giang Tự đang ngồi trên sô pha khó khăn khom lưng mang vớ bỗng nhìn qua. Ngay khi đối mặt với ánh mắt của Thẩm Phương Dục, cảm xúc tiêu cực khó khăn lắm mới bình tĩnh được lại lập tức mất khống chế.
"Anh đừng có qua đây!"
"Em ở đó thì anh chắc chắn phải qua thôi." Thẩm Phương Dục đi vào ngồi xuống bên cạnh anh rồi nâng chân anh lên đặt trên đùi mình, dỗ dành: "Đừng ủ rũ mà, hôm nay anh đổi ca với Chương Trừng rồi, tối nay ở nhà với em nhé."
Giang Tự quay mặt đi, lạnh lùng nói: "Em không có ủ rũ."
"Đúng vậy, em không ủ rũ." Thẩm Phương Dục cởi vớ Giang Tự ra đặt qua một bên.
"Để anh massage cho em chút, lát rồi mang vớ sau."
Giang Tự nhìn thoáng qua Thẩm Phương Dục rồi lại cụp mắt xuống.
Bàn chân anh vốn dĩ rất đẹp, khớp xương rõ ràng, mắt cá chân vừa vặn. Nhưng bây giờ bàn chân lại sưng như hai cái bánh bao, hoàn toàn mất sạch dáng vẻ ban đầu.
Hàng mi Thẩm Phương Dục khẽ run rẩy, hắn nhìn sắc mặt Giang Tự rồi nhẹ nhàng xoa bóp cho anh, nhỏ giọng nhắc nhở: "Thấy mệt thì nói cho anh, đừng chịu đựng nhé em."
Giang Tự không lên tiếng, sau một lúc lâu mới rầu rĩ "ừm" một tiếng.
Nhưng đợi đến khi bình tĩnh lại, Giang Tự sẽ đến xin lỗi Thẩm Phương Dục.
Nói thật thì Thẩm Phương Dục cực kỳ đau lòng cho anh.
Bởi vì hắn biết, tính cách Giang Tự cao ngạo như vậy nên anh càng khó chấp nhận một người luôn bình tĩnh lý trí như anh lại dần trở nên nhạy cảm và xúc động như thế.
Hơn nữa từ đầu tới cuối, dù Giang Tự tức giận đến ăn nói không lựa lời thế nào thì cũng chưa một lần trách hắn hôm đó say rượu làm bậy, và cũng chưa một lần nói không cần đứa bé này.
Giang Tự nhìn động tác Thẩm Phương Dục càng lúc càng chậm, trong lòng lại bắt đầu bực bội kỳ lạ.
Anh cố gắng đè cảm xúc này xuống, nhưng càng cố thì ngọn lửa không tên trong lòng anh càng muốn bùng cháy. Ngay khi Giang Tự sắp không khống chế được nữa thì Thẩm Phương Dục bỗng buông tay, ôm anh vào trong lòng.
Ngọn lửa không tên bị dập tắt ngay lập tức.
Giang Tự rất thích Thẩm Phương Dục ôm anh.
Đặc biệt là vào cuối thai kỳ.
Buổi tối khi mình mẩy đau đến không ngủ được, hoặc khi bị em bé chèn đến khó thở không ngủ được, hoặc khi Tiếu Tiếu đấm đá trong bụng anh khiến anh không ngủ được, Thẩm Phương Dục đều sẽ ôm anh như vậy để an ủi anh. Mà khi đó Giang Tự cũng sẽ dần bình tĩnh lại, giống như sẽ trở lại là chính mình lúc trước vậy.
Có thể suy nghĩ và cũng có thể tự kiểm soát cảm xúc của mình.
Nhưng cái ôm của Thẩm Phương Dục hôm nay lại không giống.
Hắn áp trán Giang Tự vào cằm mình, một lúc sau Giang Tự bỗng thấy trán hơi ướt át.
Anh giật mình vươn tay sờ lên trên nhưng Thẩm Phương Dục lại ngăn tay anh lại.
Giang Tự muốn lùi về sau để nhìn hắn xem hắn làm sao nhưng Thẩm Phương Dục lại hơi dùng lực ôm chặt anh vào trong lòng.
"Em đừng nhìn. Để anh giữ lại chút hình tượng đàn ông mạnh mẽ trong lòng em đi mà." Giọng Thẩm Phương Dục hơi khàn.
"Sao anh lại khóc?" Giang Tự hỏi.
"Ai nói anh khóc? Anh đổ mồ hôi thôi." Thẩm Phương Dục nói.
"Chỉ là anh tưởng tượng thấy em khó chịu là anh lại đau lòng, cực kỳ đau."
"Anh cũng không mang thai, anh đau gì chứ."
Dù nói vậy nhưng Giang Tự lại cụp mắt, nhẹ nhàng đặt tay lên vị trí trái tim rồi chậm rãi xoa xoa cho Thẩm Phương Dục.
Bình thường Giang Tự không có thói quen kể khổ với người khác. Bởi vì hầu hết thời gian, giữa người và người không thể hiểu nhau hoàn toàn được.
Đặc biệt là khi cơ thể khó chịu.
Đối với sự khó chịu về tinh thần, có kẽ người khác còn có thể đặt họ vào vị trí của bạn suy nghĩ một chút. Nhưng đối với sự khó chịu về cơ thể thì có khi ngay cả bạn cũng sẽ quên đi cơn đau khi vết sẹo lành, đã vậy thì người khác sao có thể đặt họ vào vị trí của bạn để nghĩ xem rốt cuộc bạn đang khó chịu bao nhiêu được?
Ngoại trừ cha mẹ anh thì đây là lần đầu tiên có người rơi nước mắt vì thấy anh khó chịu như vậy.
Giang Tự mím môi, sau một lúc lâu mới khẽ thở dài một hơi.
"Có phải hồi bé anh quậy lắm không? Em nghi Tiếu Tiếu giống anh đấy. Em đọc nhật ký mẹ em viết thì... hồi bé em ngoan lắm, không có quậy như này đâu."
Bình thường Giang Tự không hay nói đùa, nhưng mỗi khi anh muốn điều tiết bầu không khí Thẩm Phương Dục đều sẽ phối hợp cười ra tiếng. Cho dù bây giờ giọng nói vẫn còn khàn sau khi khóc một lúc.
"Chắc vậy nhỉ? Em không quậy thì chắc chắn là anh quậy. Tại anh hết, anh di truyền cái hư cho Tiếu Tiếu rồi." Hắn cong khoé môi.
"Không sao đâu em, đợi con bé sinh ra rồi anh sẽ dạy dỗ thật tốt, không cho con bé quậy phá như vậy nữa đâu."
Giang Tự "xuỳ" một tiếng, nhưng trạng thái cũng tốt hơn sau vài câu nói của hắn.
Thẩm Phương Dục nắm tay anh, để mình bình tĩnh lại một chút rồi mới nhỏ giọng nói: "Để anh xem lại xem có thể tranh thủ xin nghỉ thêm 2 ngày không. Ít nhất cũng giảm ca đêm xuống một chút. Qua học kỳ sau anh cũng sẽ ngừng dạy bên đại học y A, cố gắng dành ra nhiều thời gian để về nhà với em nhé."
"Sau này anh sẽ gọi cho em nhiều hơn, hoặc nếu em thấy khó chịu thì lập tức gọi ngay cho anh, đừng chịu đựng đấy."
"Với cả..." Thẩm Phương Dục cười nói: "Mấy hôm nay em không ở bệnh viện, để anh nói cho em một tin tốt khiến em vui vẻ thêm một chút này."
"Hửm?"
"Tế Hoa đang hợp tác với chính phủ, sắp tới sẽ tung ra một số bất động sản. Một số nhân viên trong bệnh viện chúng ta có thể lấy giá nội bộ, xem như thực hiện lời hứa lời hứa trợ cấp nhà ở cho nhóm nhân tài lúc tuyển dụng vào bệnh viện. Anh đã xem thử rồi, chỗ đó cách Tế Hoa cũng khá gần, vị trí cũng tốt. Hoàn cảnh xung quanh rất tiện lợi."
"Giang Tự, chúng ta đổi căn nhà lớn hơn đi em."
Có lẽ từ thời xa xưa, người Trung Quốc đã có một tình yêu đặc biệt với nhà ở rồi.
Mua nhà có nghĩa là bén rễ an cư lạc nghiệp, giống như chim phải xây tổ, đều tượng trưng cho một loại ổn định cuộc sống.
Mà sau khi giá nhà đất tăng vọt thì mua nhà đã trở thành mục tiêu cả đời của lớp trẻ bây giờ.
Giang Tự hơi bất ngờ, thoát khỏi cái ôm nhìn Thẩm Phương Dục.
Trên mặt hắn đã không còn chút dấu vết nào là vừa khóc xong cả, chỉ còn đuôi mắt hơi ửng hồng mà thôi.
Thẩm Phương Dục cúi đầu tránh né ánh mắt Giang Tự, vòng tay ôm anh lại vào lòng, một tay đặt lên bụng anh nói tiếp:
"Mua một căn 3 phòng ngủ... Hoặc nếu đủ tiền thì mua căn 4 phòng ngủ, 2 phòng khách, kiểu phòng ngủ chính có cả nhà vệ sinh ấy. Vừa lúc sau này Tiếu Tiếu lớn hơn một chút, cần có không gian riêng tư thì cũng có sẵn phòng cho con bé. Với cả chúng ra cũng có thể dành ra một phòng khách cho ba mẹ em thỉnh thoảng đến ở nữa."
"Chung Lam nói em ấy và bạn gái cũng muốn mua một căn. Anh nghĩ chúng ta bàn bạc với em ấy, xem có thể mua ở đối diện hoặc tầng trên tầng dưới hay không? Vậy thì sau này Tiếu Tiếu cũng có phụ nữ để tâm sự. Chuyện nào con bé không muốn nói với hai người ba chúng ta thì có thể tìm dì Chung của nó để nói."
"Vừa lúc tiền bán nhà của anh vẫn còn đây, em lấy tính toán trước. Sau khi nhà bên kia hoàn thành thì chúng ta bàn lại xem nên bán căn này để trả khoản vay hay để lại cho thuê thì được hơn."
"Ừm..." Thẩm Phương Dục suy nghĩ một lát rồi bổ sung: "Khoản vay đứng tên em đi, anh bảo lãnh cho em."
Chỉ có chủ sở hữu tài sản mới có thể xin vay quỹ tiết kiệm, vậy nên nếu Thẩm Phương Dục đi vay thì phải có tên của hắn trên sổ nhà đất mới được.
Giờ hắn nói vậy ý chính là hắn hoàn toàn không cần đứng tên bất động sản này.
Vốn dĩ Giang Tự luôn im lặng lắng nghe, nhưng nghe đến đây anh bỗng ngồi thẳng dậy, nói: "Anh một hai phải dùng tiền để làm em cảm động mới được đúng không?"
Anh và Thẩm Phương Dục không có quan hệ hôn nhân ở trong nước. Dựa theo pháp luật hiện tại, nếu Giang Tự làm vậy thì cho dù bọn họ mỗi người thanh toán một nửa, căn nhà này cũng không có liên quan gì đến Thẩm Phương Dục cả.
Còn nếu anh bỏ trốn thì ngân hàng sẽ tìm Thẩm Phương Dục để đòi nợ.
"Em đừng nóng, lần này không phải vì làm em cảm động thật mà." Thẩm Phương Dục đặt tay lên vai anh, nhẹ nhàng xoa bóp.
"Anh chỉ nghĩ nếu chúng ta là người một nhà thì không cần phải tìm luật sư công chứng tài sản vì một căn nhà làm gì. Với cả những thủ tục liên quan đến việc hùn vốn mua nhà cũng rất rắc rối, còn không bằng để sức chăm con còn hơn."
"Lúc anh theo đuổi em, em băn khoăn nhiều điều, suy nghĩ cũng nhiều. Lúc đó anh đã nghĩ, anh sẽ cố gắng để cho em có cảm giác an toàn, đây cũng là trách nhiệm của anh với bạn đời của mình."
Thẩm Phương Dục nhìn Giang Tự: "Pháp luật không thể bảo đảm cho chúng ta thì anh sẽ cố gắng dùng mọi cách mình có thể để bảo đảm với em."
"Hơn hết là anh tin tưởng em." Hắn lột cho Giang Tự một quả cam, nửa đùa nửa thật nói: "Có anh ở đây em sẽ không muốn chạy đâu."
Thẩm Phương Dục lột cam rất đẹp, vỏ cam xoè ra như cánh hoa, ở giữa là phần thịt cam tươi ngon mọng nước.
Giang Tự tách một múi nhét vào miệng hắn, nghiêm túc nói: "Anh có nghĩ tới không? Nếu hai chúng ta chia tay thì anh sẽ không còn gì hết."
Cam rất ngọt, cam Giang Tự đút càng ngọt hơn. Thẩm Phương Dục vươn tay vuốt phẳng hàng chân mày đang cau lại của anh: "Anh có nghĩ tới. Nhưng nếu hai ta chia tay thì những thứ đó cũng không còn ý nghĩa gì nữa... Em đi rồi, anh cũng không còn gì."
"Thẩm Phương Dục! Em chưa thấy ai yêu đến mụ đầu như anh hết đấy." Giang Tự nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Thẩm Phương Dục bật cười, cúi đầu khẽ hôn lên mi tâm của anh.
Sau một lúc, nụ hôn mang theo vị cam dần dời xuống, cuối cùng rơi trên môi Giang Tự.
"Sao em chưa thấy được.." Hắn hơi tách ra, một tay ôm gáy anh khẽ nói.
"Có một người ngay trước mặt em đây không phải à?"
———
Còn 3c cái tự nhiên lười ngang écccc
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Đánh giá:
Truyện Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Story
Chương 87:
10.0/10 từ 41 lượt.