Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Chương 52: Ồ! Hoá ra anh là người vợ đoản mệnh kia!
367@-Nửa tháng sau.
Không biết tối qua là ai quên sáng nay hai người đều được nghỉ nên không có kéo rèm lại. Mới sáng sớm tinh mơ, phòng ngủ của Giang Tự đã bị ánh mặt trời chiếu vào chói đến khiến anh tỉnh luôn.
Giang Tự bực mình nằm ì trên giường thêm một lúc, sau khi tiếp nhận sự thật rằng mình không thể ngủ nướng được nữa thì đành bực bội ngồi dậy. Giang Tự định thay quần áo nhưng sau đó anh phát hiện sơ mi có hơi chật.
Con thỏ nhỏ màu hồng phấn mang theo sự tức giận của chủ nhân xẹt một vòng cung trên không trung rồi đáp chính xác lên đầu người đàn ông: "Thẩm Phương Dục..."
Giang Tự khó chịu nói: "Con bé lớn nhanh quá."
Thẩm Phương Dục bị anh đập tỉnh lại, hắn dụi dụi hai mắt xong ôm con thỏ vào trong ngực, sau đó cố mở mắt nhìn thoáng qua Giang Tự đang ngồi ở mép giường.
Giang Tự đang đưa lưng về phía hắn nên Thẩm Phương Dục không thấy được cái bụng gồ lên, chỉ có thể thấy được bờ vai rộng cùng chiếc eo thon nên thuận miệng nói: "Cậu vẫn còn gầy lắm đó."
Giang Tự vô cảm xoay người qua, bụng mang thai 5 tháng đã bắt đầu nhô rõ lên rồi.
Thẩm Phương Dục chợp mắt mấy cái: "Ừm..."
Hắn im lặng một lát rồi trêu anh: "Bự hơn bụng bia của ba tôi rồi đó!"
"Thẩm Phương Dục!"
Thấy Giang Tự sắp tức điên, hắn vội ngồi dậy dỗ anh: "Vừa hay nay nghỉ nè, tôi dẫn cậu đi mua quần áo nhé?"
Bất đắc dĩ thay một cái áo sơmi rộng rãi hơn, hai người đi tới đi lui trong trung tâm thương mại. Ánh mắt Giang Tự vẫn dán chặt ở cửa hàng quần áo công sở, không nghĩ tới mới không chú ý một chút đã bị Thẩm Phương Dục kéo vào cửa hàng quần áo thời trang.
Thẩm Phương Dục lấy mấy cái hoodie màu sắc sặc sỡ trên giá xuống đưa cho Giang Tự. Thẩm mỹ của thiếu niên mười mấy tuổi khiến Giang Tự cạn lời.
Anh nhìn quần áo bị nhét vào ngực mình, không biết nói gì: "Tôi tốt nghiệp cấp 3 gần chục năm rồi Thẩm Phương Dục."
Giang Tự từ cử nhân học lên tiến sĩ tám năm, đại khái từ năm thứ năm tiến vào bệnh viện thì anh không mặc mấy kiểu quần áo sinh viên này nữa. Giang Tự nhìn đã trẻ tuổi, nếu mặc quần áo kiểu này thì dễ khiến cho người bệnh thấy không yên tâm lắm, cho nên phần lớn thời gian anh cứ áo sơ mi, áo len, áo dạ mà triển, để trông có vẻ trưởng thành hơn một tí.
"Áo hoodie giữ ấm tốt mà còn rộng nữa, cậu cứ mặc thử đi. Có áo blouse khoác ngoài thì ai thấy được cậu mặc gì bên trong đâu mà lo." Thẩm Phương Dục nói.
Thẩm Phương Dục chọn thêm mấy cái áo hoodie nữa ném vào giỏ mua sắm, sau đó nửa dỗ dành nửa bá đạo đẩy Giang Tự vào phòng thay quần áo. Hắn nhanh chân chen vào rồi nhanh tay khoá luôn cửa phòng lại, bản thân đứng canh ngay trước cửa phòng thay đồ, khoanh tay mỉm cười nhìn Giang Tự: "Nếu cậu không mặc thử thì tôi đứng chắn đây luôn cho cậu khỏi ra ngoài."
"Cậu đi làm bác sĩ đúng là nhân tài không được trọng dụng đó Thẩm Phương Dục."
Giang Tự chưa từng thấy ai lưu manh như vậy luôn: "Sao cậu không đi đòi nợ thuê đi?"
Thẩm Phương Dục cười cười: "Tôi chả thèm đi chặn cửa nhà người khác đâu."
Giang Tự bất đắc dĩ nhìn thoáng qua giỏ quần áo. Thẩm Phương Dục chọn toàn màu nổi, Giang Tự kiếm nửa ngày mới ra được một cái màu đen trông có vẻ khiêm tốn một chút.
Giang Tự quay lưng lại cởi áo ra, sau đó tiện tay ném cho Thẩm Phương Dục. Kết quả mới mặc cái áo hoodie đen kia vào anh đã phát hiện được manh mối.
Người thiết kế áo này chắc theo chủ nghĩa tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường ha. Để nguyên cái áo không được một hai phải cắt một lỗ ngay ngực, không biết là do muốn tiết kiệm tiền vật liệu hay như nào nữa.
Lúc Giang Tự đang chửi thầm thì Thẩm Phương Dục đột nhiên nắm vai anh xoay lại, ánh mắt rơi xuống làn da lộ ra chỗ vết cắt.
Nốt ruồi son đỏ rực trên là da trắng lạnh xuyên qua vết cắt trên áo hoodie lộ ra ngoài, trông xinh đẹp hoà hợp không thể tả.
"Đẹp quá!"
Thẩm Phương Dục sờ mũi: "Tôi mới thấy cái áo này đã cảm thấy chắc chắn hợp với cậu luôn."
Giang Tự ngoài cười trong không cười chế giễu: "Giữ ấm tốt à?"
Anh vừa dứt lời thì tiếng mở khoá cửa cũng vang lên, bác sĩ Thẩm động đất trên đầu Thái Tuế* bị bắt chéo hai tay ra sau lưng rồi bị đẩy ra khỏi phòng thay quần áo mà không kịp ừ hử gì.
Sau đó Giang Tự nhận ra anh bỏ áo sơmi của mình bên ngoài cùng với Thẩm Phương Dục rồi...
"Mở cửa cho tôi đi Giang Tự, áo sơ mi của cậu còn trong tay tôi đấy nhé." Thẩm Phương Dục vừa gõ cửa phòng thay đồ vừa phất phất áo sơ mi của anh.
"Tôi không cần." Giang Tự nghiến răng nghiến lợi nói xong thì nhìn xuống giỏ quần áo đầy màu sắc kia. Cuối cùng bất chấp tất cả cầm một cái hoodie màu cam lên mặc vào.
Nghe thấy tiếng thay đồ sột soạt trong phòng thay quần áo, Thẩm Phương Dục nở nụ cười.
Sau một lúc lâu Giang Tự mới mở cửa ra, trên mặt mang theo chút xấu hổ.
Anh nghĩ hình như lần cuối mình mặc đồ màu sắc sặc sỡ như này chính là đồng phục của Lục Trung thì phải.
Nhưng ít ra cái này còn đỡ hơn cái áo rách tùm lum kia.
Giang Tự đứng trước gương nhìn thoáng qua bản thân trong gương, nhân viên bán hàng đứng bên cạnh kinh ngạc nói: "Wow, đẹp quá! Nhìn anh giống y như sinh viên vậy ạ."
"Đúng không? Tôi đã nói mắt nhìn của tôi không tệ mà." Hai mắt Thẩm Phương Dục sáng lấp lánh, nhìn thẳng vào mắt Giang Tự qua cái gương.
Da Giang Tự rất trắng, mặc màu cam vào không hề bị xỉn da mà ngược lại làm cả người anh tươi sáng trẻ trung hơn nhiều. Áo hoodie rộng thùng thình còn che khuất được bụng dưới của anh, không nhìn ra chút độ cong nào.
Nhưng hiển nhiên Giang Tự không quá vừa lòng, ngay lúc anh định đi vào thay đồ khác thì Thẩm Phương Dục bỗng nói: "Lần đầu tiên tôi gặp cậu cậu cũng là thế này."
"Cậu mặc đồng phục Lục Trung, dù chỉ nhìn thoáng qua trong đám đông cũng có thể chú ý ngay vào thân hình màu đỏ đó."
Thẩm Phương Dục cúi đầu cười cười: "Mặc dù màu sắc của quần áo là màu ấm nhưng mặt mày cậu lại rất lạnh lùng. Lúc ấy tôi còn nghĩ nếu cậu học ở Tứ Trung thì tốt rồi, cậu mà mặc đồng phục màu xanh dương của trường chúng tôi chắc chắn còn hợp hơn nữa. Nhưng giờ xem ra...."
Ngón tay hắn khi được khi không gõ nhẹ lên cằm, nói tiếp: "Màu sắc sặc sỡ vẫn thích hợp với cậu hơn nhiều, nhìn cả người cũng không vô tình đến vậy."
Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn Thẩm Phương Dục, cô đã gặp qua nhiều người đi theo bạn bè mua quần áo khen đẹp, nhưng chưa từng thấy ai khen như này cả.
Nhưng điều khiến nhân viên bán hàng bất ngờ hơn là khi thấy Giang Tự nghe xong lời này thì đồng ý mua cái áo này thật. Vậy nên đến tận lúc gói đồ cô vẫn còn rất khó hiểu.
Ngay lúc nhân viên bán hàng vô tình ngẩng đầu lên đã bắt gặp được ánh mắt Thẩm Phương Dục đang nhìn Giang Tự. Người đàn ông đang bị nhìn hoàn toàn không biết gì hết. Mà người đàn ông đang nhìn kia hình như cũng không biết rằng ánh mắt của mình có bao nhiêu lưu luyến dịu dàng.
Tự nhiên nhân viên bán hàng cảm thấy hình như cô đã phát hiện được điều gì đó khó lường rồi!!
Trong lúc cô đang thất thần thì người đàn ông chợt gõ gõ quầy tính tiền, đưa cho cô một cái hoodie màu đen, nhỏ giọng nói: "Gói cái này lại giúp tôi luôn nhé."
"Vâng, sao ạ?"
Thẩm Phương Dục nhìn lướt qua Giang Tự đã chạy tuốt ra cửa vì không kiên nhẫn đợi hắn tính tiền, quay lại nói thêm một câu với nhân viên bán hàng: "Làm phiền cô nhanh một chút, đừng để cho cậu ấy phát hiện."
Nhân viên bán hàng: "?"
Sau khi dạo một vòng trung tâm thương mại thì cả hai cũng mua được một đống túi lớn túi nhỏ gồm áo len vào áo hoodie rộng thùng thình, nhìn qua ít nhất Giang Tự có thể mặc đến lúc cái thai được 6 tháng.
Lúc ra ngoài, Thẩm Phương Dục nhận một cuộc điện thoại. Sau khi cúp máy, hắn lập tức nói với Giang Tự vừa nhìn qua: "Đi thôi, dẫn cậu đi gặp bảo mẫu."
"Bảo mẫu?"
"Ừ.. Đến lúc đó tôi bận chăm sóc cho cậu, đứa bé thì để bảo mẫu chăm sóc sẽ càng chuyên nghiệp hơn. Tôi có hỏi thăm thử rồi, bây giờ có thể thuê bảo mẫu tận 1, 2 năm lận. Tôi nghĩ nếu được thì cứ thuê vậy đi, vậy thì lúc chúng ta đi làm cũng có người chăm sóc con bé." Thẩm Phương Dục nói.
Nuôi con không phải một chuyện dễ dàng nên trước đó Giang Tự cũng từng nghĩ tới chuyện thuê bảo mẫu rồi. Nhưng anh không ngờ Thẩm Phương Dục đã bắt đầu liên lạc sớm như vậy.
Thẩm Phương Dục nói: "Cậu không biết chứ thuê bảo mẫu ở thành phố A giờ phức tạp lắm. Gì mà bảo mẫu hạng nhất, hạng hai, bảo mẫu đặc biệt,... đều phải đặt lịch thuê trước nửa năm lận đó, y như đặt lịch hẹn ở bệnh viện vậy. Nếu không thì bảo mẫu người ta full lịch rồi không nhận nữa đâu, còn khó mời hơn cả người nổi tiếng nữa."
"Đã vậy còn là hai bên phỏng vấn lựa chọn nữa chứ, giống như năm đó chúng ta chọn giáo sư hướng dẫn vậy. Tôi đã đến mấy cái trung tâm giới thiệu rồi, hôm nay vừa lúc tôi rảnh mà người bảo mẫu đó cũng rảnh nên bên trung tâm gọi kêu tôi tới phỏng vấn luôn."
"Tình huống của chúng ta..." Giang Tự ngập ngừng. Dù sao thì gia đình bọn họ như vậy, chỉ sợ tìm khắp cả nước cũng không ra trường hợp thứ hai đâu.
"Cậu muốn nói thật không?"
Thẩm Phương Dục hỏi anh, thấy Gianh Tự im lặng hắn lại nói tiếp: "Nếu không muốn thì chúng ta sẽ không nói cậu là người sinh đứa bé, bảo mẫu muốn hiểu thế nào là chuyện của họ. Lúc tôi chọn người đều đã tra qua, loại hết mấy người nhiều chuyện ra rồi. Người phỏng vấn hôm nay cũng không phải người thích hóng chuyện đâu."
Giang Tự nghe hắn nói xong thì yên tâm hơn. Lúc hai người đi đến trung tâm giới thiệu việc làm thì vị bảo mẫu kia đã đợi ở đó rồi. Nhân viên dẫn ba người tới phòng họp rồi đem trà ra mời hai bên.
"Ngài Giang, ngài Thẩm, tôi giới thiệu trước một chút."
Khuôn mặt của người bảo mẫu này trông rất hiền hoà, khoảng chừng 30 40 tuổi: "Tôi tên Bao Niệm, đã có kinh nghiệm làm bảo mẫu 8 năm, vẫn luôn sống ở thành phố A này."
Chị lấy sơ yếu lý lịch, báo cáo kiểm tra sức khoẻ, các loại giấy chứng nhận và cả thư đánh giá đề cử của những chủ nhà trước ra đưa cho hai người. Một xấp tài liệu rất dày phân tích cặn kẽ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Chuyên nghiệp! Thật sự rất chuyên nghiệp!
Thậm chính trong nháy mắt Giang Tự còn tưởng anh đang trong phòng phỏng vấn học sinh đăng ký học nghiên cứu sinh của mình.
Nhưng hiển nhiên, ở đây anh cũng là người bị phỏng vấn.
Bao Niệm cười nói: "Xin hỏi hai vị có thể nói mối quan hệ của mình cho tôi không?"
"Không phải tôi tò mò, chỉ là hiểu biết một chút thì sẽ tiện cho tôi làm việc hơn. Sau khi tôi biết thì chắc chắn tôi cũng sẽ giữ kín nó cho hai vị."
Giang Tự và Thẩm Phương Dục nhìn nhau, trong phút chốc bỗng nhận ra bọn họ không biết nên giải thích mối quan hệ giữa họ là gì nữa.
Sau khi suy nghĩ một lúc, hai người lên tiếng cùng lúc nhưng lại khiến Bao Niệm sửng sốt.
Giang Tự: "Đồng nghiệp."
Thẩm Phương Dục: "Bạn bè."
Liếc nhau một cái, hai người đồng thời sửa miệng.
Giang Tự: "Bạn bè."
Thẩm Phương Dục: "Đồng nghiệp."
Bao Niệm: "..."
Chị cười cười ngầm hiểu, không hỏi đến cùng mà chỉ nói: "Vâng, tôi hiểu đại khái rồi. Vậy hai vị còn có vấn đề gì muốn hỏi tôi không?"
...
Giang Tự và Thẩm Phương Dục làm việc rất hiệu quả, Bao Niệm cũng không phải người quanh co lòng vòng nên phỏng vấn chỉ kết thúc trong vòng nửa tiếng. Hai bên đều rất hài lòng về nhau nên cứ thế ký luôn hợp đồng đặt thuê trước.
Bao Niệm không có làm việc ở trung tâm, sau khi ba người ký hợp đồng xong thì cùng nhau đi ra, Bao Niệm lịch sự chào tạm biệt hai người: "Vậy hẹn nửa năm sau gặp lại nhé."
Thẩm Phương Dục và Giang Tự nhìn nhau, lịch sự đáp trả Bao Niệm: "Nhà chị ở đâu vậy? Để chúng tôi tiện đường đưa chị về luôn."
"Không cần đâu." Bao Niệm chỉ vào người đàn ông đang đi tới không xa.
"Chồng tôi đến đón tôi rồi."
Thẩm Phương Dục gật đầu, chuẩn bị cùng Giang Tự rời đi thì đột nhiên bả vai bị người ta vỗ vỗ. Hắn vừa quay đầu đã thấy chồng Bao Niệm... là ông chủ cửa hàng bánh đúc đó.
Cái đệt! Vậy mà cũng gặp được hả? Thế giới này nhỏ quá rồi đó!!
Thẩm Phương Dục thầm nhủ sắp còn cái nịt luôn, nhưng cũng đã trễ để giả vờ như không thấy rồi.
"Đúng là chú em nè!" Hiển nhiên ông anh chủ cửa hàng bánh đúc vẫn còn nhớ rõ hắn, túm chặt hắn lại.
"Trùng hợp quá, vậy mà gặp được chú em ở đây." Ông chủ vẫn nhiệt tình như cũ.
"Chú em không biết chứ khoảng thời gian trước con anh bị bệnh, cũng nhờ cái thẻ đỗ xe mà chú em cho anh nên bọn anh đỡ được một khoản tiền đó."
Ông chủ quay đầu nói với Bao Niệm: "Bà xã, cậu này chính là người cho anh cái thẻ đỗ xe đó đó."
"Có duyên đến vậy sao? Cảm ơn ngài Thẩm nhiều." Bao Niệm nói.
Thẩm Phương Dục cười gượng hai tiếng không tiếp lời chị.
Thật ra ông chủ cửa hàng bánh đúc còn muốn hỏi chuyện người vợ đoản mệnh kia của Thẩm Phương Dục, nhưng nghĩ đến hôm đó Thẩm Phương Dục nói nghe nghiêm trọng như vậy thì chắc vợ hắn không còn trên đời nữa rồi. Thấy Thẩm Phương Dục không nói gì nên ông chủ cũng hiểu ý không nhắc tới, chỉ tò mò hỏi vợ mình: "Bà xã, sao em biết cậu ấy họ gì vậy?"
Bao Niệm không biết Thẩm Phương Dục bịa ra câu chuyện kia nên giải thích với chồng mình: "Vừa nãy ngài Thẩm mới ký hợp đồng thuê em làm bảo mẫu 1 năm, là chủ nhà mới của em đó."
"Thuê bảo mẫu?" Ông chủ cửa hàng bánh đúc kinh ngạc nhìn Thẩm Phương Dục, chút nhiệt tình trên mặt dần biết mất, từ từ chuyển sang lạnh như băng.
"Này chú em có phải con người hay không vậy? Vợ vừa mới chết đã cặp kè với người khác rồi?" Ông chủ nhìn thoáng qua vợ mình và trung tâm giới thiệu việc làm, vẻ mặt giận dữ, ghét ác như thù nói.
"Đã vậy còn có cả con luôn? Mệt tôi đây còn cho rằng cậu là người tốt nữa chứ!"
Giang Tự: "?"
"Cậu có vợ lúc nào vậy?" Anh hỏi.
Thẩm Phương Dục yếu ớt: "Cậu nghe tôi giải thích..."
"Cậu là người quen của cậu ta hả?" Ông chủ cửa hàng bánh đúc nâng giọng, thấy Giang Tự lên tiếng thì cũng nói theo.
"Vừa lúc để cậu tới phân xử, để cậu xem bạn bè của cậu đã làm chuyện gì?"
Ông chủ càng nói càng tức, nói đến nước miếng văng tứ tung: "Tầm hơn 1 tháng trước gì đó, cậu ta tới cửa hàng của tôi mua bánh đúc. Lúc đó tôi sắp đóng cửa xong rồi nên vốn không định bán cho cậu ta. Kết quả cậu ta nói vợ cậu ta sắp chết, sống không qua buổi tối đó nữa nên chỉ muốn ăn một miếng bánh đúc cuối cùng thôi. Lúc đó tôi còn tưởng cậu ta chung tình dữ lắm đó!"
"Kết quả vợ cậu ta mới chết mấy ngày chứ? Mộ còn chưa mọc cỏ đâu mà cậu ta đã đến đây thuê bảo mẫu rồi!"
Ông chủ chống nạnh chỉ vào mặt Thẩm Phương Dục: "Giờ tôi nghi có khi nào vợ cậu là bị cậu chọc cho tức chết không đấy!"
Hơn 1 tháng trước... Giang Tự phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt đã hiểu ra bánh đúc kia mua cho ai rồi.
Ồ! Hoá ra anh là người vợ đoản mệnh kia!
Giang Tự trừng mắt liếc Thẩm Phương Dục, ánh mắt sắc bén đến độ có thể giết người. Người sau chột dạ cười cười, lau lau mồ hôi lạnh trên trán.
Giang Tự hít sâu một hơi, nói với ông chủ đang nổi nóng kia: "Anh bình tĩnh một chút, mọi việc không giống như anh nghĩ đâu. Vợ của cậu ấy chưa có chết."
"Chưa chết? Vậy mang thai... cũng là vợ cậu ta hả?" Ông chủ hỏi.
Giang Tự không muốn trả lời cho lắm, nhưng bất đắc dĩ Thẩm Phương Dục đang liều mạng nháy mắt ra hiệu với anh. Giang Tự cũng biết lúc ấy Thẩm Phương Dục vì mua bánh đúc cho mình nên mới chém đến mức ra cái danh "tra nam" như bây giờ.
Vì thế Giang Tự đành thở dài mà "Vâng" một tiếng, tâm không cam tình không nguyện nói dối giải vây cho Thẩm Phương Dục: "Đúng vậy, là vợ của cậu ấy."
Ánh mắt Thẩm Phương Dục đột nhiên run lên.
Ông chủ ngẩn người, nháy mắt chuyển từ tức giận sang vui mừng: "Em dâu có phúc quá! Vậy mà có thể thoát chết nhiều lần như vậy!"
Ông chủ vỗ vỗ cánh tay Thẩm Phương Dục: "Nạn lớn không chết là sẽ có phúc tới cuối đời! Xin lỗi chú em nhiều, là do anh hiểu lầm chú em. Chú em đừng quên nhé, anh sai rồi."
Thẩm Phương Dục không trả lời ông chủ ngay lập tức, hắn bị câu "vợ của cậu ấy" kia của Giang Tự làm cho tê cả da đầu, đến giờ vẫn chưa thể tỉnh táo lại.
Biết rõ Giang Tự giúp hắn giải vây nên mới nói như vậy, nhưng lời này vẫn ghim vào lòng hắn một cách khó hiểu, khiến lòng hắn nhộn nhạo giống như có một chiếc lông chim khẽ cọ qua, cảm xúc rất khó tả.
"Vâng." Giang Tự bên cạnh lạnh giọng trả lời ông chủ cửa hàng bánh đúc.
"Là nhờ bác sĩ Thẩm khoa phụ sản của bệnh viện Tế Hoa, diệu thủ hồi xuân."
Giang Tự cố tình nhấn mạnh ba chữ "bác sĩ Thẩm" vốn là để mỉa mai Thẩm Phương Dục. Nhưng Thẩm Phương Dục nghe vào tai lại thấy nóng lạ thường.
"Được rồi, đừng nói nữa." Hiển nhiên Bao Niệm có mắt nhìn hơn chồng chị nhiều. Với cả giờ Thẩm Phương Dục đang là chủ nhà của chị, nghe hai người nói dăm ba câu khiến chị cảm thấy tình huống hình như rất phức tạp.
Theo kinh nghiệm làm việc nhiều năm của chị thì tình huống của chủ nhà càng phức tạp thì càng không nên hỏi. "Làm việc nhiều bớt hóng chuyện" mới là bí quyết kiếm tiền lớn nhất trong công việc phục vụ gia đình, chị cũng không muốn biết việc riêng của chủ nhà mình làm gì.
"Con chắc đói bụng rồi, hôm nay khó lắm em mới nghỉ được nên chúng ta về sớm chút đi."
"Ừ ừ nghe em!" Ông chủ cửa hàng bánh đúc vội gật đầu.
"Vậy bọn anh đi trước nhé, đứa nhóc nhà anh còn đợi ở nhà đây."
Ông chủ nói với hai người xong thì lại xin lỗi Thẩm Phương Dục lần nữa: "Lần này ngại quá đi mất! Lần sau chú em dẫn em dâu tới cửa hàng anh ăn bánh đúc đi, muốn ăn bao nhiêu thì ăn anh mời hai đứa ăn miễn phí."
Thấy ông chủ cửa hàng bánh đúc và Bao Niệm đi xa rồi, cuối cùng Giang Tự không nhịn được nói: "Cậu giỏi bịa vậy sao không đi viết tiểu thuyết luôn đi."
"Cậu cứ chốc chốc muốn tôi đi viết tiểu thuyết, chốc chốc lại muốn tôi đi đòi nợ thuê, vậy cuối cùng cậu muốn tôi đi làm cái gì đây?"
Giang Tự trừng hắn một cái.
Ông anh bán bánh đúc đi rồi, cuối cùng Thẩm Phương Dục cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Yên tâm đi. Tôi làm bác sĩ cũng có thể nuôi được cậu và con mà. Mặc dù không thể giàu nứt đố đổ vách nhưng ít nhất không chết đói được đâu." Thẩm Phương Dục nghiêm túc nói.
"Tôi cảm thấy thu nhập của bác sĩ vẫn cao hơn viết tiểu thuyết và đi đòi nợ thuê đó."
"Ai thèm cậu nuôi?"
"Không ai thèm hết, tự tôi muốn nuôi thôi." Thẩm Phương Dục nhìn Giang Tự.
"Thế cậu có để tôi nuôi cậu không hửm?"
Giang Tự im lặng một lát rồi "xuỳ" một tiếng: "Cậu đi nuôi người vợ đoản mệnh của mình đi."
"Ok luôn." Thẩm Phương Dục ôm vai anh.
"Tối nay tôi sẽ đi mua bánh đúc nhân đậu đỏ, nhưng cậu không thể ăn nhiều, nếu không lại bị thắt ruột nữa." Ngón tay hắn đặt gần cổ Giang Tự, ngón tay vô ý quẹt qua sườn cổ anh một cái.
Giang Tự đột nhiên cong khuỷu tay thúc ra sau một cái, Thẩm Phương Dục ăn đau vội tách ra. Vừa nhìn qua đã thấy cổ Giang Tự đỏ lên.
"Sao lại đỏ thế?"
Vì da Giang Tự rất trắng nên chút ửng đỏ kia nhìn rất rõ ràng. Thẩm Phương Dục vươn tay muốn xem thử nhưng lại bị Giang Tự đánh bay đi.
Đột nhiên Giang Tự bước nhanh hơn, Thẩm Phương Dục khó hiểu đuổi theo hỏi: "Có phải bị dị ứng gì không?"
Trước khi vết đỏ từ cổ lan tới trên mặt thì Giang Tự đã đưa tay bịt kín miệng hắn. Thẩm Phương Dục còn chưa kịp hô "mưu sát" thì chuông điện thoại Giang Tự đã vang lên trước.
Người gọi là mẹ anh.
Giang Tự đặt ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng với Thẩm Phương Dục, sau đó bắt máy hỏi: "Sao vậy mẹ?"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng xào mạt chược: "Không có gì, chỉ là mẹ đang chơi mạt chược với dì Nghiêm của con thì nghe dì Nghiêm con nói ở nước ngoài có trường hợp đàn ông có thể sinh con gì đó. Mẹ không tin nên dì Nghiêm kêu mẹ gọi điện hỏi con thử, nói bệnh viện của con ở thành phố lớn nên chắc chắn biết. Tiểu Tự này, chuyện này có thật không con?"
Giang Tự nhìn Thẩm Phương Dục: "Là thật mẹ."
Anh mím môi, nói sơ qua tình huống của trường hợp ở Mỹ đó với mẹ Giang một lần. Mẹ Giang bên kia kinh ngạc nói: "Nói vậy là có chuyện này thật hả? Đúng là lạ thật đó."
"Chị xem em nói thật mà. Chị còn một hai phải hỏi Tiểu Tự, Tiểu Tự nhà chị bận muốn chết mà còn.." Giọng nói của dì Nghiêm và tiếng đánh mạt chược cùng truyền qua loa điện thoại.
"Đúng đúng! Bệnh viện lớn nên bận vậy đó, không còn cách nào." Mẹ Giang cười cười.
"Ầy, con trai của tôi muốn bận như vậy nhưng cũng chưa có cơ hội đâu. Vẫn là Tiểu Tự nhà bà giỏi giang, còn trẻ mà đã phấn đấu lên phó trưởng khoa ở bệnh viện thành phố lớn rồi. Không biết bà dạy sao hay vậy nữa?"
"Uầy do con trẻ cố gắng thôi, lúc còn nhỏ tôi cũng không có quản nó nhiều đâu." Mẹ Giang khiêm tốn cười nói.
Giang Tự: "..."
"Mẹ, không còn chuyện gì nữa thì con cúp máy nhé."
"Ừ ừ ừ, con làm gì làm đi."
Cuộc điện thoại xen lẫn tiếng đánh mạt chược bị cắt đứt, Giang Tự hơi bất đắc dĩ. Cha mẹ anh đối xử với anh tốt thì tốt thật nhưng ông bà cũng thuộc kiểu khoe khoang con cái để nở mày nở mặt điển hình.
Thật ra Giang Tự cũng không muốn trở thành đề tài câu chuyện của cha mẹ anh lắm.
"Này.." Thẩm Phương Dục đột nhiên gọi anh.
"Cậu có nghĩ tới... nương theo cơ hội này mà nói thẳng với cha mẹ cậu không?"
Giang Tự khựng lại.
Đây đúng là một cơ hội tốt, ít nhất hiện tại có trường hợp ở Mỹ rồi thì cha mẹ anh sẽ dễ dàng tiếp nhận chuyện đàn ông có thể mang thai này hơn.
Với cả thật ra anh cũng muốn nói thẳng..
Phẫu thuật này rủi ro cao, Giang Tự không xác định được bản thân có thể thành công xuống khỏi bàn mổ hay không nên anh hy vọng trước đó có thể cho cha mẹ anh chuẩn bị tâm lý trước, chứ không phải để hai vị phụ huynh hơn 50 tuổi bất ngờ nghe tin dữ.
Mặt khác nếu anh phẫu thuật thành công, ba và bé đều bình an thì một ngày nào đó anh cũng muốn dẫn con bé đi gặp ông bà nội của mình.
Nhưng anh không dám nói...
Trường hợp kia ở nước Mỹ vẫn đang gây náo động không ngừng trong giới nghiên cứu khoa học. Và bởi vì tính chất đặc biệt cùng với người trong nước thích hóng drama nên trên mạng cũng đang thảo luận rất nhiệt tình.
Phần lớn mọi người vẫn tôn trọng và chúc phúc, nhưng cũng có số ít người kỳ thị kiểu "Bất nam bất nữ", "quái vật", "ghê tởm",...
Giang Tự sợ cha mẹ vẫn luôn lấy anh làm kiêu ngạo sẽ không thể nào chấp nhận được việc con trai bọn họ biến thành "quái vật."
Có lẽ anh sẽ không để lời nói của người khác ở trong lòng, nhưng Giang Tự thật sự không quá muốn nghe cha mẹ mình nói như vậy.
"Không sao đâu." Thẩm Phương Dục khẽ huých anh.
"Muốn nói thì cứ nói, tôi đi cùng cậu, chúng ta cùng nhau trở về. Khi nào cậu có ngày nghỉ thì tôi cũng tìm người đổi ca trực rồi chúng ta cùng về thành phố B, cùng nói chuyện với cha mẹ cậu."
"Cậu không sợ..."
"Tôi định đến khoa chấn thương chỉnh hình đặt lịch hẹn trước, rồi đi mua thêm cái bảo hiểm nữa." Thẩm Phương Dục nói.
Giang Tự ngập ngừng: "Này có tính là gian lận bảo hiểm không?"
Thẩm Phương Dục suy nghĩ một chút, hùa theo anh: "Vậy tôi đặt một bộ áo chống đạn nhé?"
Giang Tự bị Thẩm Phương Dục chọc cười, chút áp lực trong lòng cũng tiêu tan. Anh nhìn Thẩm Phương Dục, nhẹ giọng "Ừ" một tiếng.
"Vậy nhớ đặt thêm cho tôi một bộ nữa nhé."
———
*Động đất trên đầu Thái Tuế: Ngày xưa tin rằng đào đất xây cất về hướng sao Thái Tuế mọc sẽ vời lấy tai họa. Do đó câu nói trên dùng để tỉ dụ việc xúc phạm người có quyền thế hoặc kẻ hung ác.
———
Sắp ngả bài với ba mẹ rồi éc éc
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Không biết tối qua là ai quên sáng nay hai người đều được nghỉ nên không có kéo rèm lại. Mới sáng sớm tinh mơ, phòng ngủ của Giang Tự đã bị ánh mặt trời chiếu vào chói đến khiến anh tỉnh luôn.
Giang Tự bực mình nằm ì trên giường thêm một lúc, sau khi tiếp nhận sự thật rằng mình không thể ngủ nướng được nữa thì đành bực bội ngồi dậy. Giang Tự định thay quần áo nhưng sau đó anh phát hiện sơ mi có hơi chật.
Con thỏ nhỏ màu hồng phấn mang theo sự tức giận của chủ nhân xẹt một vòng cung trên không trung rồi đáp chính xác lên đầu người đàn ông: "Thẩm Phương Dục..."
Giang Tự khó chịu nói: "Con bé lớn nhanh quá."
Thẩm Phương Dục bị anh đập tỉnh lại, hắn dụi dụi hai mắt xong ôm con thỏ vào trong ngực, sau đó cố mở mắt nhìn thoáng qua Giang Tự đang ngồi ở mép giường.
Giang Tự đang đưa lưng về phía hắn nên Thẩm Phương Dục không thấy được cái bụng gồ lên, chỉ có thể thấy được bờ vai rộng cùng chiếc eo thon nên thuận miệng nói: "Cậu vẫn còn gầy lắm đó."
Giang Tự vô cảm xoay người qua, bụng mang thai 5 tháng đã bắt đầu nhô rõ lên rồi.
Thẩm Phương Dục chợp mắt mấy cái: "Ừm..."
Hắn im lặng một lát rồi trêu anh: "Bự hơn bụng bia của ba tôi rồi đó!"
"Thẩm Phương Dục!"
Thấy Giang Tự sắp tức điên, hắn vội ngồi dậy dỗ anh: "Vừa hay nay nghỉ nè, tôi dẫn cậu đi mua quần áo nhé?"
Bất đắc dĩ thay một cái áo sơmi rộng rãi hơn, hai người đi tới đi lui trong trung tâm thương mại. Ánh mắt Giang Tự vẫn dán chặt ở cửa hàng quần áo công sở, không nghĩ tới mới không chú ý một chút đã bị Thẩm Phương Dục kéo vào cửa hàng quần áo thời trang.
Thẩm Phương Dục lấy mấy cái hoodie màu sắc sặc sỡ trên giá xuống đưa cho Giang Tự. Thẩm mỹ của thiếu niên mười mấy tuổi khiến Giang Tự cạn lời.
Anh nhìn quần áo bị nhét vào ngực mình, không biết nói gì: "Tôi tốt nghiệp cấp 3 gần chục năm rồi Thẩm Phương Dục."
Giang Tự từ cử nhân học lên tiến sĩ tám năm, đại khái từ năm thứ năm tiến vào bệnh viện thì anh không mặc mấy kiểu quần áo sinh viên này nữa. Giang Tự nhìn đã trẻ tuổi, nếu mặc quần áo kiểu này thì dễ khiến cho người bệnh thấy không yên tâm lắm, cho nên phần lớn thời gian anh cứ áo sơ mi, áo len, áo dạ mà triển, để trông có vẻ trưởng thành hơn một tí.
"Áo hoodie giữ ấm tốt mà còn rộng nữa, cậu cứ mặc thử đi. Có áo blouse khoác ngoài thì ai thấy được cậu mặc gì bên trong đâu mà lo." Thẩm Phương Dục nói.
Thẩm Phương Dục chọn thêm mấy cái áo hoodie nữa ném vào giỏ mua sắm, sau đó nửa dỗ dành nửa bá đạo đẩy Giang Tự vào phòng thay quần áo. Hắn nhanh chân chen vào rồi nhanh tay khoá luôn cửa phòng lại, bản thân đứng canh ngay trước cửa phòng thay đồ, khoanh tay mỉm cười nhìn Giang Tự: "Nếu cậu không mặc thử thì tôi đứng chắn đây luôn cho cậu khỏi ra ngoài."
"Cậu đi làm bác sĩ đúng là nhân tài không được trọng dụng đó Thẩm Phương Dục."
Giang Tự chưa từng thấy ai lưu manh như vậy luôn: "Sao cậu không đi đòi nợ thuê đi?"
Thẩm Phương Dục cười cười: "Tôi chả thèm đi chặn cửa nhà người khác đâu."
Giang Tự bất đắc dĩ nhìn thoáng qua giỏ quần áo. Thẩm Phương Dục chọn toàn màu nổi, Giang Tự kiếm nửa ngày mới ra được một cái màu đen trông có vẻ khiêm tốn một chút.
Giang Tự quay lưng lại cởi áo ra, sau đó tiện tay ném cho Thẩm Phương Dục. Kết quả mới mặc cái áo hoodie đen kia vào anh đã phát hiện được manh mối.
Người thiết kế áo này chắc theo chủ nghĩa tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường ha. Để nguyên cái áo không được một hai phải cắt một lỗ ngay ngực, không biết là do muốn tiết kiệm tiền vật liệu hay như nào nữa.
Lúc Giang Tự đang chửi thầm thì Thẩm Phương Dục đột nhiên nắm vai anh xoay lại, ánh mắt rơi xuống làn da lộ ra chỗ vết cắt.
Nốt ruồi son đỏ rực trên là da trắng lạnh xuyên qua vết cắt trên áo hoodie lộ ra ngoài, trông xinh đẹp hoà hợp không thể tả.
"Đẹp quá!"
Thẩm Phương Dục sờ mũi: "Tôi mới thấy cái áo này đã cảm thấy chắc chắn hợp với cậu luôn."
Giang Tự ngoài cười trong không cười chế giễu: "Giữ ấm tốt à?"
Anh vừa dứt lời thì tiếng mở khoá cửa cũng vang lên, bác sĩ Thẩm động đất trên đầu Thái Tuế* bị bắt chéo hai tay ra sau lưng rồi bị đẩy ra khỏi phòng thay quần áo mà không kịp ừ hử gì.
Sau đó Giang Tự nhận ra anh bỏ áo sơmi của mình bên ngoài cùng với Thẩm Phương Dục rồi...
"Mở cửa cho tôi đi Giang Tự, áo sơ mi của cậu còn trong tay tôi đấy nhé." Thẩm Phương Dục vừa gõ cửa phòng thay đồ vừa phất phất áo sơ mi của anh.
"Tôi không cần." Giang Tự nghiến răng nghiến lợi nói xong thì nhìn xuống giỏ quần áo đầy màu sắc kia. Cuối cùng bất chấp tất cả cầm một cái hoodie màu cam lên mặc vào.
Nghe thấy tiếng thay đồ sột soạt trong phòng thay quần áo, Thẩm Phương Dục nở nụ cười.
Sau một lúc lâu Giang Tự mới mở cửa ra, trên mặt mang theo chút xấu hổ.
Anh nghĩ hình như lần cuối mình mặc đồ màu sắc sặc sỡ như này chính là đồng phục của Lục Trung thì phải.
Nhưng ít ra cái này còn đỡ hơn cái áo rách tùm lum kia.
Giang Tự đứng trước gương nhìn thoáng qua bản thân trong gương, nhân viên bán hàng đứng bên cạnh kinh ngạc nói: "Wow, đẹp quá! Nhìn anh giống y như sinh viên vậy ạ."
"Đúng không? Tôi đã nói mắt nhìn của tôi không tệ mà." Hai mắt Thẩm Phương Dục sáng lấp lánh, nhìn thẳng vào mắt Giang Tự qua cái gương.
Da Giang Tự rất trắng, mặc màu cam vào không hề bị xỉn da mà ngược lại làm cả người anh tươi sáng trẻ trung hơn nhiều. Áo hoodie rộng thùng thình còn che khuất được bụng dưới của anh, không nhìn ra chút độ cong nào.
Nhưng hiển nhiên Giang Tự không quá vừa lòng, ngay lúc anh định đi vào thay đồ khác thì Thẩm Phương Dục bỗng nói: "Lần đầu tiên tôi gặp cậu cậu cũng là thế này."
"Cậu mặc đồng phục Lục Trung, dù chỉ nhìn thoáng qua trong đám đông cũng có thể chú ý ngay vào thân hình màu đỏ đó."
Thẩm Phương Dục cúi đầu cười cười: "Mặc dù màu sắc của quần áo là màu ấm nhưng mặt mày cậu lại rất lạnh lùng. Lúc ấy tôi còn nghĩ nếu cậu học ở Tứ Trung thì tốt rồi, cậu mà mặc đồng phục màu xanh dương của trường chúng tôi chắc chắn còn hợp hơn nữa. Nhưng giờ xem ra...."
Ngón tay hắn khi được khi không gõ nhẹ lên cằm, nói tiếp: "Màu sắc sặc sỡ vẫn thích hợp với cậu hơn nhiều, nhìn cả người cũng không vô tình đến vậy."
Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn Thẩm Phương Dục, cô đã gặp qua nhiều người đi theo bạn bè mua quần áo khen đẹp, nhưng chưa từng thấy ai khen như này cả.
Nhưng điều khiến nhân viên bán hàng bất ngờ hơn là khi thấy Giang Tự nghe xong lời này thì đồng ý mua cái áo này thật. Vậy nên đến tận lúc gói đồ cô vẫn còn rất khó hiểu.
Ngay lúc nhân viên bán hàng vô tình ngẩng đầu lên đã bắt gặp được ánh mắt Thẩm Phương Dục đang nhìn Giang Tự. Người đàn ông đang bị nhìn hoàn toàn không biết gì hết. Mà người đàn ông đang nhìn kia hình như cũng không biết rằng ánh mắt của mình có bao nhiêu lưu luyến dịu dàng.
Tự nhiên nhân viên bán hàng cảm thấy hình như cô đã phát hiện được điều gì đó khó lường rồi!!
Trong lúc cô đang thất thần thì người đàn ông chợt gõ gõ quầy tính tiền, đưa cho cô một cái hoodie màu đen, nhỏ giọng nói: "Gói cái này lại giúp tôi luôn nhé."
"Vâng, sao ạ?"
Thẩm Phương Dục nhìn lướt qua Giang Tự đã chạy tuốt ra cửa vì không kiên nhẫn đợi hắn tính tiền, quay lại nói thêm một câu với nhân viên bán hàng: "Làm phiền cô nhanh một chút, đừng để cho cậu ấy phát hiện."
Nhân viên bán hàng: "?"
Sau khi dạo một vòng trung tâm thương mại thì cả hai cũng mua được một đống túi lớn túi nhỏ gồm áo len vào áo hoodie rộng thùng thình, nhìn qua ít nhất Giang Tự có thể mặc đến lúc cái thai được 6 tháng.
Lúc ra ngoài, Thẩm Phương Dục nhận một cuộc điện thoại. Sau khi cúp máy, hắn lập tức nói với Giang Tự vừa nhìn qua: "Đi thôi, dẫn cậu đi gặp bảo mẫu."
"Bảo mẫu?"
"Ừ.. Đến lúc đó tôi bận chăm sóc cho cậu, đứa bé thì để bảo mẫu chăm sóc sẽ càng chuyên nghiệp hơn. Tôi có hỏi thăm thử rồi, bây giờ có thể thuê bảo mẫu tận 1, 2 năm lận. Tôi nghĩ nếu được thì cứ thuê vậy đi, vậy thì lúc chúng ta đi làm cũng có người chăm sóc con bé." Thẩm Phương Dục nói.
Nuôi con không phải một chuyện dễ dàng nên trước đó Giang Tự cũng từng nghĩ tới chuyện thuê bảo mẫu rồi. Nhưng anh không ngờ Thẩm Phương Dục đã bắt đầu liên lạc sớm như vậy.
Thẩm Phương Dục nói: "Cậu không biết chứ thuê bảo mẫu ở thành phố A giờ phức tạp lắm. Gì mà bảo mẫu hạng nhất, hạng hai, bảo mẫu đặc biệt,... đều phải đặt lịch thuê trước nửa năm lận đó, y như đặt lịch hẹn ở bệnh viện vậy. Nếu không thì bảo mẫu người ta full lịch rồi không nhận nữa đâu, còn khó mời hơn cả người nổi tiếng nữa."
"Đã vậy còn là hai bên phỏng vấn lựa chọn nữa chứ, giống như năm đó chúng ta chọn giáo sư hướng dẫn vậy. Tôi đã đến mấy cái trung tâm giới thiệu rồi, hôm nay vừa lúc tôi rảnh mà người bảo mẫu đó cũng rảnh nên bên trung tâm gọi kêu tôi tới phỏng vấn luôn."
"Tình huống của chúng ta..." Giang Tự ngập ngừng. Dù sao thì gia đình bọn họ như vậy, chỉ sợ tìm khắp cả nước cũng không ra trường hợp thứ hai đâu.
"Cậu muốn nói thật không?"
Thẩm Phương Dục hỏi anh, thấy Gianh Tự im lặng hắn lại nói tiếp: "Nếu không muốn thì chúng ta sẽ không nói cậu là người sinh đứa bé, bảo mẫu muốn hiểu thế nào là chuyện của họ. Lúc tôi chọn người đều đã tra qua, loại hết mấy người nhiều chuyện ra rồi. Người phỏng vấn hôm nay cũng không phải người thích hóng chuyện đâu."
Giang Tự nghe hắn nói xong thì yên tâm hơn. Lúc hai người đi đến trung tâm giới thiệu việc làm thì vị bảo mẫu kia đã đợi ở đó rồi. Nhân viên dẫn ba người tới phòng họp rồi đem trà ra mời hai bên.
"Ngài Giang, ngài Thẩm, tôi giới thiệu trước một chút."
Khuôn mặt của người bảo mẫu này trông rất hiền hoà, khoảng chừng 30 40 tuổi: "Tôi tên Bao Niệm, đã có kinh nghiệm làm bảo mẫu 8 năm, vẫn luôn sống ở thành phố A này."
Chị lấy sơ yếu lý lịch, báo cáo kiểm tra sức khoẻ, các loại giấy chứng nhận và cả thư đánh giá đề cử của những chủ nhà trước ra đưa cho hai người. Một xấp tài liệu rất dày phân tích cặn kẽ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Chuyên nghiệp! Thật sự rất chuyên nghiệp!
Thậm chính trong nháy mắt Giang Tự còn tưởng anh đang trong phòng phỏng vấn học sinh đăng ký học nghiên cứu sinh của mình.
Nhưng hiển nhiên, ở đây anh cũng là người bị phỏng vấn.
Bao Niệm cười nói: "Xin hỏi hai vị có thể nói mối quan hệ của mình cho tôi không?"
"Không phải tôi tò mò, chỉ là hiểu biết một chút thì sẽ tiện cho tôi làm việc hơn. Sau khi tôi biết thì chắc chắn tôi cũng sẽ giữ kín nó cho hai vị."
Giang Tự và Thẩm Phương Dục nhìn nhau, trong phút chốc bỗng nhận ra bọn họ không biết nên giải thích mối quan hệ giữa họ là gì nữa.
Sau khi suy nghĩ một lúc, hai người lên tiếng cùng lúc nhưng lại khiến Bao Niệm sửng sốt.
Giang Tự: "Đồng nghiệp."
Thẩm Phương Dục: "Bạn bè."
Liếc nhau một cái, hai người đồng thời sửa miệng.
Giang Tự: "Bạn bè."
Thẩm Phương Dục: "Đồng nghiệp."
Bao Niệm: "..."
Chị cười cười ngầm hiểu, không hỏi đến cùng mà chỉ nói: "Vâng, tôi hiểu đại khái rồi. Vậy hai vị còn có vấn đề gì muốn hỏi tôi không?"
...
Giang Tự và Thẩm Phương Dục làm việc rất hiệu quả, Bao Niệm cũng không phải người quanh co lòng vòng nên phỏng vấn chỉ kết thúc trong vòng nửa tiếng. Hai bên đều rất hài lòng về nhau nên cứ thế ký luôn hợp đồng đặt thuê trước.
Bao Niệm không có làm việc ở trung tâm, sau khi ba người ký hợp đồng xong thì cùng nhau đi ra, Bao Niệm lịch sự chào tạm biệt hai người: "Vậy hẹn nửa năm sau gặp lại nhé."
Thẩm Phương Dục và Giang Tự nhìn nhau, lịch sự đáp trả Bao Niệm: "Nhà chị ở đâu vậy? Để chúng tôi tiện đường đưa chị về luôn."
"Không cần đâu." Bao Niệm chỉ vào người đàn ông đang đi tới không xa.
"Chồng tôi đến đón tôi rồi."
Thẩm Phương Dục gật đầu, chuẩn bị cùng Giang Tự rời đi thì đột nhiên bả vai bị người ta vỗ vỗ. Hắn vừa quay đầu đã thấy chồng Bao Niệm... là ông chủ cửa hàng bánh đúc đó.
Cái đệt! Vậy mà cũng gặp được hả? Thế giới này nhỏ quá rồi đó!!
Thẩm Phương Dục thầm nhủ sắp còn cái nịt luôn, nhưng cũng đã trễ để giả vờ như không thấy rồi.
"Đúng là chú em nè!" Hiển nhiên ông anh chủ cửa hàng bánh đúc vẫn còn nhớ rõ hắn, túm chặt hắn lại.
"Trùng hợp quá, vậy mà gặp được chú em ở đây." Ông chủ vẫn nhiệt tình như cũ.
"Chú em không biết chứ khoảng thời gian trước con anh bị bệnh, cũng nhờ cái thẻ đỗ xe mà chú em cho anh nên bọn anh đỡ được một khoản tiền đó."
Ông chủ quay đầu nói với Bao Niệm: "Bà xã, cậu này chính là người cho anh cái thẻ đỗ xe đó đó."
"Có duyên đến vậy sao? Cảm ơn ngài Thẩm nhiều." Bao Niệm nói.
Thẩm Phương Dục cười gượng hai tiếng không tiếp lời chị.
Thật ra ông chủ cửa hàng bánh đúc còn muốn hỏi chuyện người vợ đoản mệnh kia của Thẩm Phương Dục, nhưng nghĩ đến hôm đó Thẩm Phương Dục nói nghe nghiêm trọng như vậy thì chắc vợ hắn không còn trên đời nữa rồi. Thấy Thẩm Phương Dục không nói gì nên ông chủ cũng hiểu ý không nhắc tới, chỉ tò mò hỏi vợ mình: "Bà xã, sao em biết cậu ấy họ gì vậy?"
Bao Niệm không biết Thẩm Phương Dục bịa ra câu chuyện kia nên giải thích với chồng mình: "Vừa nãy ngài Thẩm mới ký hợp đồng thuê em làm bảo mẫu 1 năm, là chủ nhà mới của em đó."
"Thuê bảo mẫu?" Ông chủ cửa hàng bánh đúc kinh ngạc nhìn Thẩm Phương Dục, chút nhiệt tình trên mặt dần biết mất, từ từ chuyển sang lạnh như băng.
"Này chú em có phải con người hay không vậy? Vợ vừa mới chết đã cặp kè với người khác rồi?" Ông chủ nhìn thoáng qua vợ mình và trung tâm giới thiệu việc làm, vẻ mặt giận dữ, ghét ác như thù nói.
"Đã vậy còn có cả con luôn? Mệt tôi đây còn cho rằng cậu là người tốt nữa chứ!"
Giang Tự: "?"
"Cậu có vợ lúc nào vậy?" Anh hỏi.
Thẩm Phương Dục yếu ớt: "Cậu nghe tôi giải thích..."
"Cậu là người quen của cậu ta hả?" Ông chủ cửa hàng bánh đúc nâng giọng, thấy Giang Tự lên tiếng thì cũng nói theo.
"Vừa lúc để cậu tới phân xử, để cậu xem bạn bè của cậu đã làm chuyện gì?"
Ông chủ càng nói càng tức, nói đến nước miếng văng tứ tung: "Tầm hơn 1 tháng trước gì đó, cậu ta tới cửa hàng của tôi mua bánh đúc. Lúc đó tôi sắp đóng cửa xong rồi nên vốn không định bán cho cậu ta. Kết quả cậu ta nói vợ cậu ta sắp chết, sống không qua buổi tối đó nữa nên chỉ muốn ăn một miếng bánh đúc cuối cùng thôi. Lúc đó tôi còn tưởng cậu ta chung tình dữ lắm đó!"
"Kết quả vợ cậu ta mới chết mấy ngày chứ? Mộ còn chưa mọc cỏ đâu mà cậu ta đã đến đây thuê bảo mẫu rồi!"
Ông chủ chống nạnh chỉ vào mặt Thẩm Phương Dục: "Giờ tôi nghi có khi nào vợ cậu là bị cậu chọc cho tức chết không đấy!"
Hơn 1 tháng trước... Giang Tự phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt đã hiểu ra bánh đúc kia mua cho ai rồi.
Ồ! Hoá ra anh là người vợ đoản mệnh kia!
Giang Tự trừng mắt liếc Thẩm Phương Dục, ánh mắt sắc bén đến độ có thể giết người. Người sau chột dạ cười cười, lau lau mồ hôi lạnh trên trán.
Giang Tự hít sâu một hơi, nói với ông chủ đang nổi nóng kia: "Anh bình tĩnh một chút, mọi việc không giống như anh nghĩ đâu. Vợ của cậu ấy chưa có chết."
"Chưa chết? Vậy mang thai... cũng là vợ cậu ta hả?" Ông chủ hỏi.
Giang Tự không muốn trả lời cho lắm, nhưng bất đắc dĩ Thẩm Phương Dục đang liều mạng nháy mắt ra hiệu với anh. Giang Tự cũng biết lúc ấy Thẩm Phương Dục vì mua bánh đúc cho mình nên mới chém đến mức ra cái danh "tra nam" như bây giờ.
Vì thế Giang Tự đành thở dài mà "Vâng" một tiếng, tâm không cam tình không nguyện nói dối giải vây cho Thẩm Phương Dục: "Đúng vậy, là vợ của cậu ấy."
Ánh mắt Thẩm Phương Dục đột nhiên run lên.
Ông chủ ngẩn người, nháy mắt chuyển từ tức giận sang vui mừng: "Em dâu có phúc quá! Vậy mà có thể thoát chết nhiều lần như vậy!"
Ông chủ vỗ vỗ cánh tay Thẩm Phương Dục: "Nạn lớn không chết là sẽ có phúc tới cuối đời! Xin lỗi chú em nhiều, là do anh hiểu lầm chú em. Chú em đừng quên nhé, anh sai rồi."
Thẩm Phương Dục không trả lời ông chủ ngay lập tức, hắn bị câu "vợ của cậu ấy" kia của Giang Tự làm cho tê cả da đầu, đến giờ vẫn chưa thể tỉnh táo lại.
Biết rõ Giang Tự giúp hắn giải vây nên mới nói như vậy, nhưng lời này vẫn ghim vào lòng hắn một cách khó hiểu, khiến lòng hắn nhộn nhạo giống như có một chiếc lông chim khẽ cọ qua, cảm xúc rất khó tả.
"Vâng." Giang Tự bên cạnh lạnh giọng trả lời ông chủ cửa hàng bánh đúc.
"Là nhờ bác sĩ Thẩm khoa phụ sản của bệnh viện Tế Hoa, diệu thủ hồi xuân."
Giang Tự cố tình nhấn mạnh ba chữ "bác sĩ Thẩm" vốn là để mỉa mai Thẩm Phương Dục. Nhưng Thẩm Phương Dục nghe vào tai lại thấy nóng lạ thường.
"Được rồi, đừng nói nữa." Hiển nhiên Bao Niệm có mắt nhìn hơn chồng chị nhiều. Với cả giờ Thẩm Phương Dục đang là chủ nhà của chị, nghe hai người nói dăm ba câu khiến chị cảm thấy tình huống hình như rất phức tạp.
Theo kinh nghiệm làm việc nhiều năm của chị thì tình huống của chủ nhà càng phức tạp thì càng không nên hỏi. "Làm việc nhiều bớt hóng chuyện" mới là bí quyết kiếm tiền lớn nhất trong công việc phục vụ gia đình, chị cũng không muốn biết việc riêng của chủ nhà mình làm gì.
"Con chắc đói bụng rồi, hôm nay khó lắm em mới nghỉ được nên chúng ta về sớm chút đi."
"Ừ ừ nghe em!" Ông chủ cửa hàng bánh đúc vội gật đầu.
"Vậy bọn anh đi trước nhé, đứa nhóc nhà anh còn đợi ở nhà đây."
Ông chủ nói với hai người xong thì lại xin lỗi Thẩm Phương Dục lần nữa: "Lần này ngại quá đi mất! Lần sau chú em dẫn em dâu tới cửa hàng anh ăn bánh đúc đi, muốn ăn bao nhiêu thì ăn anh mời hai đứa ăn miễn phí."
Thấy ông chủ cửa hàng bánh đúc và Bao Niệm đi xa rồi, cuối cùng Giang Tự không nhịn được nói: "Cậu giỏi bịa vậy sao không đi viết tiểu thuyết luôn đi."
"Cậu cứ chốc chốc muốn tôi đi viết tiểu thuyết, chốc chốc lại muốn tôi đi đòi nợ thuê, vậy cuối cùng cậu muốn tôi đi làm cái gì đây?"
Giang Tự trừng hắn một cái.
Ông anh bán bánh đúc đi rồi, cuối cùng Thẩm Phương Dục cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Yên tâm đi. Tôi làm bác sĩ cũng có thể nuôi được cậu và con mà. Mặc dù không thể giàu nứt đố đổ vách nhưng ít nhất không chết đói được đâu." Thẩm Phương Dục nghiêm túc nói.
"Tôi cảm thấy thu nhập của bác sĩ vẫn cao hơn viết tiểu thuyết và đi đòi nợ thuê đó."
"Ai thèm cậu nuôi?"
"Không ai thèm hết, tự tôi muốn nuôi thôi." Thẩm Phương Dục nhìn Giang Tự.
"Thế cậu có để tôi nuôi cậu không hửm?"
Giang Tự im lặng một lát rồi "xuỳ" một tiếng: "Cậu đi nuôi người vợ đoản mệnh của mình đi."
"Ok luôn." Thẩm Phương Dục ôm vai anh.
"Tối nay tôi sẽ đi mua bánh đúc nhân đậu đỏ, nhưng cậu không thể ăn nhiều, nếu không lại bị thắt ruột nữa." Ngón tay hắn đặt gần cổ Giang Tự, ngón tay vô ý quẹt qua sườn cổ anh một cái.
Giang Tự đột nhiên cong khuỷu tay thúc ra sau một cái, Thẩm Phương Dục ăn đau vội tách ra. Vừa nhìn qua đã thấy cổ Giang Tự đỏ lên.
"Sao lại đỏ thế?"
Vì da Giang Tự rất trắng nên chút ửng đỏ kia nhìn rất rõ ràng. Thẩm Phương Dục vươn tay muốn xem thử nhưng lại bị Giang Tự đánh bay đi.
Đột nhiên Giang Tự bước nhanh hơn, Thẩm Phương Dục khó hiểu đuổi theo hỏi: "Có phải bị dị ứng gì không?"
Trước khi vết đỏ từ cổ lan tới trên mặt thì Giang Tự đã đưa tay bịt kín miệng hắn. Thẩm Phương Dục còn chưa kịp hô "mưu sát" thì chuông điện thoại Giang Tự đã vang lên trước.
Người gọi là mẹ anh.
Giang Tự đặt ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng với Thẩm Phương Dục, sau đó bắt máy hỏi: "Sao vậy mẹ?"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng xào mạt chược: "Không có gì, chỉ là mẹ đang chơi mạt chược với dì Nghiêm của con thì nghe dì Nghiêm con nói ở nước ngoài có trường hợp đàn ông có thể sinh con gì đó. Mẹ không tin nên dì Nghiêm kêu mẹ gọi điện hỏi con thử, nói bệnh viện của con ở thành phố lớn nên chắc chắn biết. Tiểu Tự này, chuyện này có thật không con?"
Giang Tự nhìn Thẩm Phương Dục: "Là thật mẹ."
Anh mím môi, nói sơ qua tình huống của trường hợp ở Mỹ đó với mẹ Giang một lần. Mẹ Giang bên kia kinh ngạc nói: "Nói vậy là có chuyện này thật hả? Đúng là lạ thật đó."
"Chị xem em nói thật mà. Chị còn một hai phải hỏi Tiểu Tự, Tiểu Tự nhà chị bận muốn chết mà còn.." Giọng nói của dì Nghiêm và tiếng đánh mạt chược cùng truyền qua loa điện thoại.
"Đúng đúng! Bệnh viện lớn nên bận vậy đó, không còn cách nào." Mẹ Giang cười cười.
"Ầy, con trai của tôi muốn bận như vậy nhưng cũng chưa có cơ hội đâu. Vẫn là Tiểu Tự nhà bà giỏi giang, còn trẻ mà đã phấn đấu lên phó trưởng khoa ở bệnh viện thành phố lớn rồi. Không biết bà dạy sao hay vậy nữa?"
"Uầy do con trẻ cố gắng thôi, lúc còn nhỏ tôi cũng không có quản nó nhiều đâu." Mẹ Giang khiêm tốn cười nói.
Giang Tự: "..."
"Mẹ, không còn chuyện gì nữa thì con cúp máy nhé."
"Ừ ừ ừ, con làm gì làm đi."
Cuộc điện thoại xen lẫn tiếng đánh mạt chược bị cắt đứt, Giang Tự hơi bất đắc dĩ. Cha mẹ anh đối xử với anh tốt thì tốt thật nhưng ông bà cũng thuộc kiểu khoe khoang con cái để nở mày nở mặt điển hình.
Thật ra Giang Tự cũng không muốn trở thành đề tài câu chuyện của cha mẹ anh lắm.
"Này.." Thẩm Phương Dục đột nhiên gọi anh.
"Cậu có nghĩ tới... nương theo cơ hội này mà nói thẳng với cha mẹ cậu không?"
Giang Tự khựng lại.
Đây đúng là một cơ hội tốt, ít nhất hiện tại có trường hợp ở Mỹ rồi thì cha mẹ anh sẽ dễ dàng tiếp nhận chuyện đàn ông có thể mang thai này hơn.
Với cả thật ra anh cũng muốn nói thẳng..
Phẫu thuật này rủi ro cao, Giang Tự không xác định được bản thân có thể thành công xuống khỏi bàn mổ hay không nên anh hy vọng trước đó có thể cho cha mẹ anh chuẩn bị tâm lý trước, chứ không phải để hai vị phụ huynh hơn 50 tuổi bất ngờ nghe tin dữ.
Mặt khác nếu anh phẫu thuật thành công, ba và bé đều bình an thì một ngày nào đó anh cũng muốn dẫn con bé đi gặp ông bà nội của mình.
Nhưng anh không dám nói...
Trường hợp kia ở nước Mỹ vẫn đang gây náo động không ngừng trong giới nghiên cứu khoa học. Và bởi vì tính chất đặc biệt cùng với người trong nước thích hóng drama nên trên mạng cũng đang thảo luận rất nhiệt tình.
Phần lớn mọi người vẫn tôn trọng và chúc phúc, nhưng cũng có số ít người kỳ thị kiểu "Bất nam bất nữ", "quái vật", "ghê tởm",...
Giang Tự sợ cha mẹ vẫn luôn lấy anh làm kiêu ngạo sẽ không thể nào chấp nhận được việc con trai bọn họ biến thành "quái vật."
Có lẽ anh sẽ không để lời nói của người khác ở trong lòng, nhưng Giang Tự thật sự không quá muốn nghe cha mẹ mình nói như vậy.
"Không sao đâu." Thẩm Phương Dục khẽ huých anh.
"Muốn nói thì cứ nói, tôi đi cùng cậu, chúng ta cùng nhau trở về. Khi nào cậu có ngày nghỉ thì tôi cũng tìm người đổi ca trực rồi chúng ta cùng về thành phố B, cùng nói chuyện với cha mẹ cậu."
"Cậu không sợ..."
"Tôi định đến khoa chấn thương chỉnh hình đặt lịch hẹn trước, rồi đi mua thêm cái bảo hiểm nữa." Thẩm Phương Dục nói.
Giang Tự ngập ngừng: "Này có tính là gian lận bảo hiểm không?"
Thẩm Phương Dục suy nghĩ một chút, hùa theo anh: "Vậy tôi đặt một bộ áo chống đạn nhé?"
Giang Tự bị Thẩm Phương Dục chọc cười, chút áp lực trong lòng cũng tiêu tan. Anh nhìn Thẩm Phương Dục, nhẹ giọng "Ừ" một tiếng.
"Vậy nhớ đặt thêm cho tôi một bộ nữa nhé."
———
*Động đất trên đầu Thái Tuế: Ngày xưa tin rằng đào đất xây cất về hướng sao Thái Tuế mọc sẽ vời lấy tai họa. Do đó câu nói trên dùng để tỉ dụ việc xúc phạm người có quyền thế hoặc kẻ hung ác.
———
Sắp ngả bài với ba mẹ rồi éc éc
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Đánh giá:
Truyện Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Story
Chương 52: Ồ! Hoá ra anh là người vợ đoản mệnh kia!
10.0/10 từ 41 lượt.