Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Chương 91: Lảng tránh
195@-Không phải biết, cũng không phải nhớ, mà là nghe nói.
…
Chỉ là nghe nói.
Ô Hành Tuyết lặng người tại chỗ, vẫn không quay đầu lại.
Đôi mắt hoen đỏ hãy còn chưa phai, tiêu cự đặt vào một điểm nào đó trong hư không, chàng hỏi, “Vậy… Ô Hành Tuyết ngươi từng nghe nói là người thế nào?”
Chàng đợi một lúc lâu nhưng không nhận được câu trả lời.
Tiêu Phục Huyên im lặng chốc lát rồi nói, “Thành chủ Chiếu Dạ thành.”
Qua một lúc lâu, Ô Hành Tuyết mới khẽ khàng cất tiếng, “À.”
Chàng chợt thấy con người ta quá đỗi lạ kỳ. Dầu đã sớm biết rồi sẽ có ngày gặp phải tình cảnh như này, suốt trăm năm ròng từng mường tượng cơ man lần, thế mà khi nghe được câu trả lời vẫn cảm thấy thật khốn khổ.
Thế mà chàng lại cảm thấy khốn khổ.
Cảm giác ấy tựa như có một lưỡi kiếm đang chống trước con tim, còn chàng rủ mắt chăm chăm nhìn nơi lưỡi kiếm ấy đang chậm rãi cắm sâu vào trong.
Chàng nghe thấy bản thân lại tiếp tục nói khẽ, “Nếu đã thế, chắc ngươi cũng từng nghe qua Chiếu Dạ thành là nơi thế nào.”
“Từng nghe,” người phía sau nói. “Quá nửa tà ma trên thế gian sống tại đó.”
“Quá nửa tà ma trên thế gian sống tại đó…” Ô Hành Tuyết lặp lại.
Ánh mắt chàng vẫn ngừng tại điểm nào đó giữa hư không. Mãi đến khi sương mù phủ mờ đôi ngươi phai đi, chàng mới chớp mắt rồi nói, “Chắc hẳn người kể cho ngươi hay những tin đồn nọ đã nói rất nhiều điều lan man và khó tường tận. Chẳng bằng để ta nói cho ngươi biết, Chiếu Dạ thành mà người thường hay nhắc đến chỉ tóm trong hai chữ, động ma. Thành chủ Chiếu Dạ thành mà họ gọi cũng chỉ tóm trong hai chữ…”
Chàng ngừng đoạn, nói, “Ma đầu.”
Quá trình lưỡi kiếm chầm chậm c ắm vào tim thật dài dẵng, thật gian nan. Chàng không làm sao có thể thẳng mình đứng đến sau cùng. Thôi thì chẳng thà tự mình bước tới trước một bước để đóng một nhát cho xong.
Máu nhiễu từ đầu ngón tay xuống đất đọng lại thành vũng cạn, chàng buông mắt nhìn xuống, cất giọng phảng phất như sương mù lởn vởn trong đêm, “Người đã kể cho ngươi hay những tin đồn này cũng chỉ được nghe lại từ kẻ khác chứ chưa từng giao đấu với tên ma đầu kia. Bằng không, người đó hẳn nên cho ngươi biết rằng hễ nhìn thấy ma đầu kia thì tuyệt đối không nên hàn huyên cùng hắn. Nhớ phải xuất kiếm càng nhanh càng tốt, nếu không…”
Chàng ngưng lời, nghe giọng người phía sau nói, “Nếu không thì thế nào.”
“Nếu không sẽ không thể giết được hắn.”
Câu nói vừa cất lên, gió buốt nổi lên khắp cả gian nhà. Cơn gió ấy lộng qua đột ngột, tụ sương toàn bộ tầng hai chỉ trong nháy mắt.
Cơn lạnh ấy mang sức mạnh của hàng dãy núi, có khả năng đóng băng và chấm dứt hô hấp người sống một cách chóng vánh. Cho dù có là thần tiên hay tà ma cũng không tránh khỏi khí kình bị đông cứng, khó lòng lưu chuyển.
Tất cả những ai từng giao chiến với thành chủ Chiếu Dạ thành đều biết thời khắc đó làm người ta kinh hãi đến thế nào. Bởi lẽ chỉ cần chậm một chiêu, đâu chừng chỉ trong tích tắc là bị siết chặt cuống họng ngay tức khắc.
Những ngón tay đó thon dài mảnh khảnh, thoạt trông như chưa từng bám bụi bẩn và cũng chưa bao giờ phải xách vật nặng. Thế mà chúng lại nặng nề như ổ khoá bằng thiết lạnh, bị những ngón tay ấy siết chặt sẽ không cách nào thoát ra được nữa.
Rất nhiều người từng bỏ mạng dưới những ngón tay này theo cách đó…
Nhưng đêm nay đã trở thành ngoại lệ.
Ánh kiếm sắc vàng dẫn theo âm thanh lảnh lót như xé gió hiện lên gần như cùng lúc với sương giá bạc trắng. Ngay khoảnh khắc sương kết thành băng, đỉnh nhọn của ánh kiếm ấy sít sao chống thẳng vào nó.
Tiếng băng vỡ thình lình nổ đùng, vụn băng mảnh tuyết bắn tung toé khắp trời.
Hai luồng khí kình mang sức ép nặng nề va chạm mãnh liệt, một bên là tiên khí thuần khiết mang sát ý cuồng bạo, bên còn lại là tà ma khí nồng và đặc như mực đen.
Dưới cơn chấn động, Tiêu Phục Huyên trông thấy đường nét mơ hồ của ma đầu kia giữa bụi tuyết và sương đen.
Chẳng rõ cớ gì mà y chợt cảm thấy hai đôi bàn tay trống không của đối phương sao có vẻ… cô đơn lẻ loi quá. Đáng nhẽ ra, người kia nên cầm thứ gì đó trên tay, ví như một thanh đao hoặc một thanh kiếm.
Nói chung nên có một loại vũ khí.
Có lẽ vì đối phương thiếu một thanh kiếm trong tay nên hồi sau, y đã tận dụng được lợi thế cách cự ly một thanh trường kiếm và đè ma đầu kia trên mặt đất.
Trong một trăm năm đó, đây là lúc bọn họ gần nhau nhất, gần đến độ có thể nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu trong đôi mắt đối phương.
Tiêu Phục Huyên quỳ một chân trên mặt đất, một tay ấn giữ vai tên ma đầu và tay còn lại cầm kiếm.
Vụn tuyết thổi qua cánh mũi, y nghiêng đầu chớp mắt rũ tuyết đi rồi lại quay mặt sang, đôi mắt y quét một vòng qua gương mặt ma đầu.
Lạ kỳ thay, rõ ràng là một người y chưa từng gặp, rõ ràng là một gương mặt có kiểm tra cũng không tìm ra dấu hiệu bị chỉnh sửa, vậy mà sao y cứ có cảm giác đối phương đã dịch dung.
Đôi mắt đó không hoà hợp với mũi và môi, thế nhưng chính y cũng không rõ rốt cuộc một đôi mắt thế kia nên đi kèm với gương mặt ra sao.
Ánh mắt tên ma đầu giăng đầy băng giá, và trên nền đất đầy sương tuyết nổi lên vết máu lốm đốm. Dường như do tác động của những vết máu kia mà trong mắt ma đầu cũng phảng phất đỏ hửng, sắc đỏ nhạt nhoà khó mà phân rõ.
Y nhìn sắc đỏ nhạt nhoà ấy, nghe giọng ma đầu vang lên.
Ma đầu kia cất giọng nhỏ nhẹ, “Vì sao ngươi không tuốt kiếm khỏi vỏ?”
Thanh kiếm y đang đặt cạnh cổ ma đầu, ngay nơi yếu hại trên cơ thể, nhưng lại không hề rời vỏ. Và hễ không rời vỏ thì xem như không thật sự tung ra sát chiêu.
Tiêu Phục Huyên hơi cau mày nhưng không trả lời.
Y cũng không thể giải thích lý do, thậm chí đến khi ma đầu hỏi ra rồi thì y mới nhận ra mình không tung sát chiêu.
Bàn tay đặt trên chuôi kiếm siết chặt hơn, y rủ mắt nhìn người kia trong bầu không khí tràn ngập hương vị tà ma, sau hồi lâu mới đáp, “Chưa đến lúc.”
Có lẽ chính là vì chưa đến lúc, vì y vẫn chưa nhận được thiên chiếu bắt phải diệt trừ ma đầu nọ nên tự trong tiềm thức y đã chừa lại đường sống cho người kia.
Chứ không phải vì lý do nào khác.
Ma đầu nghe xong câu trả lời của y thì mãi sau mới nói, “Là thế à…”
Những tin đồn lưu truyền trên thế gian đều kể rằng đại ma đầu của Chiếu Dạ thành có dung mạo hoàn toàn không giống tà ma, thậm chí còn mang vẻ mê hoặc lòng người. Lời này cũng có phần chính xác.
Bởi lẽ, mỗi khi đôi mắt nọ thoáng rủ sẽ kéo theo đuôi mắt hơi hướng xuống, tạo ra ảo giác cho người nhìn rằng trong giây lát ấy ma đầu này đang đau buồn.
Một cảm giác khôn tả trỗi lên tự đáy lòng Tiêu Phục Huyên, song chưa kịp xác định rõ y đã cảm thấy bên dưới ngón tay mình trống rỗng.
Người bị đè trên mặt đất bỗng hoá thành cụm bông tuyết rồi tan rã.
Đôi mày Tiêu Phục Huyên nhíu lại, ngay sau đó y mới phát giác ban nãy mình chỉ kiềm một hoá thân của ma đầu kia dưới mặt đất mà thôi. Còn người thực…
Giọng ma đầu vọng ra từ một vị trí cách đó hơn hai bước, “Tiêu Phục Huyên.”
Tiêu Phục Huyên bất chợt ngước mắt.
Người kia chỉ gọi tên y rồi không nói thêm gì nữa. Có lẽ người ấy chỉ muốn xác nhận y có phải chính là Thiên Túc thượng tiên chuyên trảm trừ tà ma ấy hay không.
Đôi mắt nọ ngược hướng ánh sáng nên tối om như mực. Ma đầu ấy nhìn y một lúc lâu mới mở miệng nói, “Lần sau…”
Ma đầu lặng thinh thoáng chốc mới tiếp tục, “Đừng gọi ta là Ô Hành Tuyết.”
Ngay lúc âm thanh cất lên, bóng hình thon cao đó lại lần nữa tan biến như vụn tuyết.
Trông thấy vụn tuyết tứ tán trong gió, Tiêu Phục Huyên cầm kiếm đứng dậy.
Y bất chợt cảm thấy… gian nhà này quá rộng và tịch liêu.
***
Sau hôm đó, Chiếu Dạ thành sa vào tình trạng u ám trong một khoảng thời gian dài.
Bởi tất cả những ai trông thấy Ô Hành Tuyết trở về ngày hôm đó đều thấy rõ trong nét lười biếng của thành chủ có nhiễm chút gì mệt mỏi. Nắng sớm chiếu vào gương mặt vốn tái nhợt khiến nó còn nhạt nhoà hơn mây khói. Bởi thế mà đôi mắt hơi chếch xuống kia càng thêm tăm tối, để người ta nhìn vào càng khó lòng hiểu thấu.
Có một số tà ma ngây ngô còn tưởng linh thần chàng gặp tổn hại hoặc bị thương ở đâu đó, nên cho rằng thời cơ tấn công đã đến. Thành thử mấy hôm liền sau đó ngày nào cũng có người lăm le xâm nhập Tước Bất Lạc.
Chúng đi vào không mấy vất vả, tính ra thì khá suôn sẻ.
Thế nhưng chẳng bao lâu sau, đám tà ma khác trong Chiếu Dạ thành đã phát hiện, những kẻ bước vào Tước Bất Lạc đều không ra ngoài được nữa.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Chiếu Dạ thành thấy nôn nao trong lòng. Không một ai thích bị áp chế bởi kẻ có sức mạnh tuyệt đối và bị đe doạ trong âm thầm. Song chúng cũng không thể thoát khỏi bản năng của mình.
Khoảng thời gian đó, một số thuyết âm mưu cũ lại được đề cập đến…
Có tà ma bảo, “Việc thành chủ đã biến nơi đây thành động ma Chiếu Dạ thành và thu hút tất cả tà ma quần cư nơi này có lẽ còn vì một số mục đích khác.”
Có kẻ còn hùa theo, nói, “Tao đã nói thế từ sớm mà không ai tin.”
Thật ra, không phải là không ai tin, đám tà ma cũng nghi ngờ đủ kiểu thời điểm mới bắt đầu tề tựu lại chỗ này. Nhưng bọn chúng theo dõi động thái Ô Hành Tuyết rất lâu mà không phát hiện ra vấn đề gì.
Mà bản tính xưa giờ của tà ma là thích gì làm đó, cứ tuỳ hứng mà hưởng lạc thú. Sau mấy chục năm, mấy trăm năm mà không phát hiện ra vấn đề gì thì chúng cũng chẳng bận tâm suy nghĩ thêm nữa.
Huống hồ đều là tà ma với nhau, có cùng một giuộc bản tính, thì làm gì có kẻ nào lại đi bài bố trận cục trải đến trăm năm?
Thành thử, những âm mưu nghi ngờ đột ngột dấy lên một thời gian rồi lại lần nữa chìm xuống. Lần này cũng giống hệt như khi trước, chỉ sau vài ngày chúng đã biến mất tăm và không một kẻ nào đề cập đến nữa.
Bọn chúng đủng đỉnh định cư lại Chiếu Dạ thành, cứ như thể hết thảy tà ma trên thế gian này vốn nên quy thuận về chốn này.
***
Sau lễ hội đèn lồ ng mùa hạnh mai nở lần đó, Ô Hành Tuyết không còn đặt chân ra khỏi Chiếu Dạ thành lần nào trong suốt một thời gian dài.
Về sau, hai người họ có tình cờ gặp nhau vài lần, có lẽ do vận mệnh cố tình muốn trêu ngươi lòng người, hoặc cũng có lẽ là một thứ vận mệnh tréo ngoe giữa tiên và ma. Lần nào họ cũng gặp lại nhau trong tình huống éo le nhất, trạng thái éo le nhất, thời điểm không muốn bị bắt gặp nhất… vậy nên, lần nào cũng rối bời khủng khiếp.
Về sau nữa, mỗi lần đến nhân gian, Ô Hành Tuyết đều sẽ cố tình tránh một số địa điểm, tránh khỏi những nơi Tiêu Phục Huyên có khả năng đặt chân đến.
Chàng nghe vô số người gọi mình là “thành chủ Chiếu Dạ thành”, nghe vô số người bảo rằng mình “hoành hành không kiêng dè, tội ác tày trời”. Với những lời này, chàng vẫn có thể bình tĩnh bỏ ngoài tai, ngó lơ hết cả. Song chàng không bao giờ có thể bình tĩnh đối diện với Tiêu Phục Huyên.
Cảm giác khi ấy còn khó chịu hơn xẻ linh phách.
Ô Hành Tuyết đã lánh mặt rất lâu.
Nghe đồn trong thời gian đó, Thiên Túc thượng tiên thường xuyên tiếp nhận thiên chiếu nên tới lui cực bắc rất nhiều lần. Cũng nghe đồn rằng Thiên Túc luôn xử lý công việc ở phía bắc, nhưng có đôi khi lại xuất hiện ở phía nam.
Dường như họ đã quanh đi quẩn lại trong ranh giới được vạch ra bởi chính nhân gian.
Lúc xa, họ cách nhau núi cao biển rộng, nhưng vẫn lắng nghe tin tức của đối phương qua lời kể lại từ những người xung quanh. Lúc gần, cự ly cũng cắt một toà thành.
Có một đợt, Ô Hành Tuyết vừa thoáng thấy bóng dáng Tiêu Phục Huyên từ xa liền ngoảnh lưng rời đi cả ngàn trượng. Ấy thế mà đến khi đặt chân đến một toà thành bỏ hoang ở cách đó ngàn dặm và nhìn thấy những gian nhà đổ nát với con đường lớn, chàng mới sực nhớ ra đây chính là phế tích của hoàng thành.
Lúc trước, chàng và Tiêu Phục Huyên đã từng đứng cùng nhau trên con đường lớn này. Chàng cầm mặt nạ trên tay và khỏ từng nhịp bằng đốt ngón tay, cất lời hỏi Tiêu Phục Huyên, “Nếu một mai, trên đời không còn tiên cũng không còn ma thì sẽ ra sao?”
Họ đã từng cười đùa tán gẫu về những “chuyện sau này”, còn hiện tại đã sắp quen với việc ngoảnh lưng về phía nhau mà rời đi.
Ngày hôm đó, Ô Hành Tuyết đứng lặng người giữa đường lớn không một bóng người thật lâu mà không tài nào cất bước.
***
Luẩn quẩn như thế cả một thời gian, cho đến một ngày, Ô Hành Tuyết gặp Tiêu Phục Huyên ở thung lũng Đại Bi.
Lời tác giả:
Phần sau kể về một đoạn cốt truyện cần được viết lại nên hôm nay tui cập nhật trước một chương. Chương sau sẽ dài hơn nhé ~ ngủ ngon QAQ
Cá:
Chương sau dài gấp 3 chương này… nên chắc em sẽ ngâm hơi lâu QAQ
À phải rồi, mọi người đọc xong chương này có thấy đoạn Tiêu Phục Huyên dù mất trí nhớ nhưng vẫn không tung sát chiêu với Ô Hành Tuyết không. Nếu liên tưởng đến trường hợp của Hoa Tín và Vân Hãi thì sẽ thấy điều mà Huyên Tuyết có nhưng Hoa Vân không có… và lý do vì sao câu chuyện Hoa Vân mang nhiều tiếc nuối đến tận lúc này…
Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
…
Chỉ là nghe nói.
Ô Hành Tuyết lặng người tại chỗ, vẫn không quay đầu lại.
Đôi mắt hoen đỏ hãy còn chưa phai, tiêu cự đặt vào một điểm nào đó trong hư không, chàng hỏi, “Vậy… Ô Hành Tuyết ngươi từng nghe nói là người thế nào?”
Chàng đợi một lúc lâu nhưng không nhận được câu trả lời.
Tiêu Phục Huyên im lặng chốc lát rồi nói, “Thành chủ Chiếu Dạ thành.”
Qua một lúc lâu, Ô Hành Tuyết mới khẽ khàng cất tiếng, “À.”
Chàng chợt thấy con người ta quá đỗi lạ kỳ. Dầu đã sớm biết rồi sẽ có ngày gặp phải tình cảnh như này, suốt trăm năm ròng từng mường tượng cơ man lần, thế mà khi nghe được câu trả lời vẫn cảm thấy thật khốn khổ.
Thế mà chàng lại cảm thấy khốn khổ.
Cảm giác ấy tựa như có một lưỡi kiếm đang chống trước con tim, còn chàng rủ mắt chăm chăm nhìn nơi lưỡi kiếm ấy đang chậm rãi cắm sâu vào trong.
Chàng nghe thấy bản thân lại tiếp tục nói khẽ, “Nếu đã thế, chắc ngươi cũng từng nghe qua Chiếu Dạ thành là nơi thế nào.”
“Từng nghe,” người phía sau nói. “Quá nửa tà ma trên thế gian sống tại đó.”
“Quá nửa tà ma trên thế gian sống tại đó…” Ô Hành Tuyết lặp lại.
Ánh mắt chàng vẫn ngừng tại điểm nào đó giữa hư không. Mãi đến khi sương mù phủ mờ đôi ngươi phai đi, chàng mới chớp mắt rồi nói, “Chắc hẳn người kể cho ngươi hay những tin đồn nọ đã nói rất nhiều điều lan man và khó tường tận. Chẳng bằng để ta nói cho ngươi biết, Chiếu Dạ thành mà người thường hay nhắc đến chỉ tóm trong hai chữ, động ma. Thành chủ Chiếu Dạ thành mà họ gọi cũng chỉ tóm trong hai chữ…”
Chàng ngừng đoạn, nói, “Ma đầu.”
Quá trình lưỡi kiếm chầm chậm c ắm vào tim thật dài dẵng, thật gian nan. Chàng không làm sao có thể thẳng mình đứng đến sau cùng. Thôi thì chẳng thà tự mình bước tới trước một bước để đóng một nhát cho xong.
Máu nhiễu từ đầu ngón tay xuống đất đọng lại thành vũng cạn, chàng buông mắt nhìn xuống, cất giọng phảng phất như sương mù lởn vởn trong đêm, “Người đã kể cho ngươi hay những tin đồn này cũng chỉ được nghe lại từ kẻ khác chứ chưa từng giao đấu với tên ma đầu kia. Bằng không, người đó hẳn nên cho ngươi biết rằng hễ nhìn thấy ma đầu kia thì tuyệt đối không nên hàn huyên cùng hắn. Nhớ phải xuất kiếm càng nhanh càng tốt, nếu không…”
Chàng ngưng lời, nghe giọng người phía sau nói, “Nếu không thì thế nào.”
“Nếu không sẽ không thể giết được hắn.”
Câu nói vừa cất lên, gió buốt nổi lên khắp cả gian nhà. Cơn gió ấy lộng qua đột ngột, tụ sương toàn bộ tầng hai chỉ trong nháy mắt.
Cơn lạnh ấy mang sức mạnh của hàng dãy núi, có khả năng đóng băng và chấm dứt hô hấp người sống một cách chóng vánh. Cho dù có là thần tiên hay tà ma cũng không tránh khỏi khí kình bị đông cứng, khó lòng lưu chuyển.
Tất cả những ai từng giao chiến với thành chủ Chiếu Dạ thành đều biết thời khắc đó làm người ta kinh hãi đến thế nào. Bởi lẽ chỉ cần chậm một chiêu, đâu chừng chỉ trong tích tắc là bị siết chặt cuống họng ngay tức khắc.
Những ngón tay đó thon dài mảnh khảnh, thoạt trông như chưa từng bám bụi bẩn và cũng chưa bao giờ phải xách vật nặng. Thế mà chúng lại nặng nề như ổ khoá bằng thiết lạnh, bị những ngón tay ấy siết chặt sẽ không cách nào thoát ra được nữa.
Rất nhiều người từng bỏ mạng dưới những ngón tay này theo cách đó…
Nhưng đêm nay đã trở thành ngoại lệ.
Ánh kiếm sắc vàng dẫn theo âm thanh lảnh lót như xé gió hiện lên gần như cùng lúc với sương giá bạc trắng. Ngay khoảnh khắc sương kết thành băng, đỉnh nhọn của ánh kiếm ấy sít sao chống thẳng vào nó.
Tiếng băng vỡ thình lình nổ đùng, vụn băng mảnh tuyết bắn tung toé khắp trời.
Hai luồng khí kình mang sức ép nặng nề va chạm mãnh liệt, một bên là tiên khí thuần khiết mang sát ý cuồng bạo, bên còn lại là tà ma khí nồng và đặc như mực đen.
Dưới cơn chấn động, Tiêu Phục Huyên trông thấy đường nét mơ hồ của ma đầu kia giữa bụi tuyết và sương đen.
Chẳng rõ cớ gì mà y chợt cảm thấy hai đôi bàn tay trống không của đối phương sao có vẻ… cô đơn lẻ loi quá. Đáng nhẽ ra, người kia nên cầm thứ gì đó trên tay, ví như một thanh đao hoặc một thanh kiếm.
Nói chung nên có một loại vũ khí.
Có lẽ vì đối phương thiếu một thanh kiếm trong tay nên hồi sau, y đã tận dụng được lợi thế cách cự ly một thanh trường kiếm và đè ma đầu kia trên mặt đất.
Trong một trăm năm đó, đây là lúc bọn họ gần nhau nhất, gần đến độ có thể nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu trong đôi mắt đối phương.
Tiêu Phục Huyên quỳ một chân trên mặt đất, một tay ấn giữ vai tên ma đầu và tay còn lại cầm kiếm.
Vụn tuyết thổi qua cánh mũi, y nghiêng đầu chớp mắt rũ tuyết đi rồi lại quay mặt sang, đôi mắt y quét một vòng qua gương mặt ma đầu.
Lạ kỳ thay, rõ ràng là một người y chưa từng gặp, rõ ràng là một gương mặt có kiểm tra cũng không tìm ra dấu hiệu bị chỉnh sửa, vậy mà sao y cứ có cảm giác đối phương đã dịch dung.
Đôi mắt đó không hoà hợp với mũi và môi, thế nhưng chính y cũng không rõ rốt cuộc một đôi mắt thế kia nên đi kèm với gương mặt ra sao.
Ánh mắt tên ma đầu giăng đầy băng giá, và trên nền đất đầy sương tuyết nổi lên vết máu lốm đốm. Dường như do tác động của những vết máu kia mà trong mắt ma đầu cũng phảng phất đỏ hửng, sắc đỏ nhạt nhoà khó mà phân rõ.
Y nhìn sắc đỏ nhạt nhoà ấy, nghe giọng ma đầu vang lên.
Ma đầu kia cất giọng nhỏ nhẹ, “Vì sao ngươi không tuốt kiếm khỏi vỏ?”
Thanh kiếm y đang đặt cạnh cổ ma đầu, ngay nơi yếu hại trên cơ thể, nhưng lại không hề rời vỏ. Và hễ không rời vỏ thì xem như không thật sự tung ra sát chiêu.
Tiêu Phục Huyên hơi cau mày nhưng không trả lời.
Y cũng không thể giải thích lý do, thậm chí đến khi ma đầu hỏi ra rồi thì y mới nhận ra mình không tung sát chiêu.
Bàn tay đặt trên chuôi kiếm siết chặt hơn, y rủ mắt nhìn người kia trong bầu không khí tràn ngập hương vị tà ma, sau hồi lâu mới đáp, “Chưa đến lúc.”
Có lẽ chính là vì chưa đến lúc, vì y vẫn chưa nhận được thiên chiếu bắt phải diệt trừ ma đầu nọ nên tự trong tiềm thức y đã chừa lại đường sống cho người kia.
Chứ không phải vì lý do nào khác.
Ma đầu nghe xong câu trả lời của y thì mãi sau mới nói, “Là thế à…”
Những tin đồn lưu truyền trên thế gian đều kể rằng đại ma đầu của Chiếu Dạ thành có dung mạo hoàn toàn không giống tà ma, thậm chí còn mang vẻ mê hoặc lòng người. Lời này cũng có phần chính xác.
Bởi lẽ, mỗi khi đôi mắt nọ thoáng rủ sẽ kéo theo đuôi mắt hơi hướng xuống, tạo ra ảo giác cho người nhìn rằng trong giây lát ấy ma đầu này đang đau buồn.
Một cảm giác khôn tả trỗi lên tự đáy lòng Tiêu Phục Huyên, song chưa kịp xác định rõ y đã cảm thấy bên dưới ngón tay mình trống rỗng.
Người bị đè trên mặt đất bỗng hoá thành cụm bông tuyết rồi tan rã.
Đôi mày Tiêu Phục Huyên nhíu lại, ngay sau đó y mới phát giác ban nãy mình chỉ kiềm một hoá thân của ma đầu kia dưới mặt đất mà thôi. Còn người thực…
Giọng ma đầu vọng ra từ một vị trí cách đó hơn hai bước, “Tiêu Phục Huyên.”
Tiêu Phục Huyên bất chợt ngước mắt.
Người kia chỉ gọi tên y rồi không nói thêm gì nữa. Có lẽ người ấy chỉ muốn xác nhận y có phải chính là Thiên Túc thượng tiên chuyên trảm trừ tà ma ấy hay không.
Đôi mắt nọ ngược hướng ánh sáng nên tối om như mực. Ma đầu ấy nhìn y một lúc lâu mới mở miệng nói, “Lần sau…”
Ma đầu lặng thinh thoáng chốc mới tiếp tục, “Đừng gọi ta là Ô Hành Tuyết.”
Ngay lúc âm thanh cất lên, bóng hình thon cao đó lại lần nữa tan biến như vụn tuyết.
Trông thấy vụn tuyết tứ tán trong gió, Tiêu Phục Huyên cầm kiếm đứng dậy.
Y bất chợt cảm thấy… gian nhà này quá rộng và tịch liêu.
***
Sau hôm đó, Chiếu Dạ thành sa vào tình trạng u ám trong một khoảng thời gian dài.
Bởi tất cả những ai trông thấy Ô Hành Tuyết trở về ngày hôm đó đều thấy rõ trong nét lười biếng của thành chủ có nhiễm chút gì mệt mỏi. Nắng sớm chiếu vào gương mặt vốn tái nhợt khiến nó còn nhạt nhoà hơn mây khói. Bởi thế mà đôi mắt hơi chếch xuống kia càng thêm tăm tối, để người ta nhìn vào càng khó lòng hiểu thấu.
Có một số tà ma ngây ngô còn tưởng linh thần chàng gặp tổn hại hoặc bị thương ở đâu đó, nên cho rằng thời cơ tấn công đã đến. Thành thử mấy hôm liền sau đó ngày nào cũng có người lăm le xâm nhập Tước Bất Lạc.
Chúng đi vào không mấy vất vả, tính ra thì khá suôn sẻ.
Thế nhưng chẳng bao lâu sau, đám tà ma khác trong Chiếu Dạ thành đã phát hiện, những kẻ bước vào Tước Bất Lạc đều không ra ngoài được nữa.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Chiếu Dạ thành thấy nôn nao trong lòng. Không một ai thích bị áp chế bởi kẻ có sức mạnh tuyệt đối và bị đe doạ trong âm thầm. Song chúng cũng không thể thoát khỏi bản năng của mình.
Khoảng thời gian đó, một số thuyết âm mưu cũ lại được đề cập đến…
Có tà ma bảo, “Việc thành chủ đã biến nơi đây thành động ma Chiếu Dạ thành và thu hút tất cả tà ma quần cư nơi này có lẽ còn vì một số mục đích khác.”
Có kẻ còn hùa theo, nói, “Tao đã nói thế từ sớm mà không ai tin.”
Thật ra, không phải là không ai tin, đám tà ma cũng nghi ngờ đủ kiểu thời điểm mới bắt đầu tề tựu lại chỗ này. Nhưng bọn chúng theo dõi động thái Ô Hành Tuyết rất lâu mà không phát hiện ra vấn đề gì.
Mà bản tính xưa giờ của tà ma là thích gì làm đó, cứ tuỳ hứng mà hưởng lạc thú. Sau mấy chục năm, mấy trăm năm mà không phát hiện ra vấn đề gì thì chúng cũng chẳng bận tâm suy nghĩ thêm nữa.
Huống hồ đều là tà ma với nhau, có cùng một giuộc bản tính, thì làm gì có kẻ nào lại đi bài bố trận cục trải đến trăm năm?
Thành thử, những âm mưu nghi ngờ đột ngột dấy lên một thời gian rồi lại lần nữa chìm xuống. Lần này cũng giống hệt như khi trước, chỉ sau vài ngày chúng đã biến mất tăm và không một kẻ nào đề cập đến nữa.
Bọn chúng đủng đỉnh định cư lại Chiếu Dạ thành, cứ như thể hết thảy tà ma trên thế gian này vốn nên quy thuận về chốn này.
***
Sau lễ hội đèn lồ ng mùa hạnh mai nở lần đó, Ô Hành Tuyết không còn đặt chân ra khỏi Chiếu Dạ thành lần nào trong suốt một thời gian dài.
Về sau, hai người họ có tình cờ gặp nhau vài lần, có lẽ do vận mệnh cố tình muốn trêu ngươi lòng người, hoặc cũng có lẽ là một thứ vận mệnh tréo ngoe giữa tiên và ma. Lần nào họ cũng gặp lại nhau trong tình huống éo le nhất, trạng thái éo le nhất, thời điểm không muốn bị bắt gặp nhất… vậy nên, lần nào cũng rối bời khủng khiếp.
Về sau nữa, mỗi lần đến nhân gian, Ô Hành Tuyết đều sẽ cố tình tránh một số địa điểm, tránh khỏi những nơi Tiêu Phục Huyên có khả năng đặt chân đến.
Chàng nghe vô số người gọi mình là “thành chủ Chiếu Dạ thành”, nghe vô số người bảo rằng mình “hoành hành không kiêng dè, tội ác tày trời”. Với những lời này, chàng vẫn có thể bình tĩnh bỏ ngoài tai, ngó lơ hết cả. Song chàng không bao giờ có thể bình tĩnh đối diện với Tiêu Phục Huyên.
Cảm giác khi ấy còn khó chịu hơn xẻ linh phách.
Ô Hành Tuyết đã lánh mặt rất lâu.
Nghe đồn trong thời gian đó, Thiên Túc thượng tiên thường xuyên tiếp nhận thiên chiếu nên tới lui cực bắc rất nhiều lần. Cũng nghe đồn rằng Thiên Túc luôn xử lý công việc ở phía bắc, nhưng có đôi khi lại xuất hiện ở phía nam.
Dường như họ đã quanh đi quẩn lại trong ranh giới được vạch ra bởi chính nhân gian.
Lúc xa, họ cách nhau núi cao biển rộng, nhưng vẫn lắng nghe tin tức của đối phương qua lời kể lại từ những người xung quanh. Lúc gần, cự ly cũng cắt một toà thành.
Có một đợt, Ô Hành Tuyết vừa thoáng thấy bóng dáng Tiêu Phục Huyên từ xa liền ngoảnh lưng rời đi cả ngàn trượng. Ấy thế mà đến khi đặt chân đến một toà thành bỏ hoang ở cách đó ngàn dặm và nhìn thấy những gian nhà đổ nát với con đường lớn, chàng mới sực nhớ ra đây chính là phế tích của hoàng thành.
Lúc trước, chàng và Tiêu Phục Huyên đã từng đứng cùng nhau trên con đường lớn này. Chàng cầm mặt nạ trên tay và khỏ từng nhịp bằng đốt ngón tay, cất lời hỏi Tiêu Phục Huyên, “Nếu một mai, trên đời không còn tiên cũng không còn ma thì sẽ ra sao?”
Họ đã từng cười đùa tán gẫu về những “chuyện sau này”, còn hiện tại đã sắp quen với việc ngoảnh lưng về phía nhau mà rời đi.
Ngày hôm đó, Ô Hành Tuyết đứng lặng người giữa đường lớn không một bóng người thật lâu mà không tài nào cất bước.
***
Luẩn quẩn như thế cả một thời gian, cho đến một ngày, Ô Hành Tuyết gặp Tiêu Phục Huyên ở thung lũng Đại Bi.
Lời tác giả:
Phần sau kể về một đoạn cốt truyện cần được viết lại nên hôm nay tui cập nhật trước một chương. Chương sau sẽ dài hơn nhé ~ ngủ ngon QAQ
Cá:
Chương sau dài gấp 3 chương này… nên chắc em sẽ ngâm hơi lâu QAQ
À phải rồi, mọi người đọc xong chương này có thấy đoạn Tiêu Phục Huyên dù mất trí nhớ nhưng vẫn không tung sát chiêu với Ô Hành Tuyết không. Nếu liên tưởng đến trường hợp của Hoa Tín và Vân Hãi thì sẽ thấy điều mà Huyên Tuyết có nhưng Hoa Vân không có… và lý do vì sao câu chuyện Hoa Vân mang nhiều tiếc nuối đến tận lúc này…
Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Đánh giá:
Truyện Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Story
Chương 91: Lảng tránh
10.0/10 từ 42 lượt.