Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 123: Lốc sát

147@-
Hết thảy những chuyện xưa cũ từng xảy ra xuyên suốt quãng thời gian mấy trăm năm, từ hiện thế đến dòng rối loạn, từ còn sống đến đã chết, đều lùa về như một cỗ xe ngựa băng băng lướt qua theo thời gian thấm thoắt thoi đưa.

Ở nơi ấy xuất hiện quá nhiều sự việc, xảy ra quá nhiều sinh tử, tồn tại quá nhiều ý trời trêu ngươi, phát sinh quá nhiều vận mệnh an bài.

Mọi thứ đều hiện lên chớp nhoáng, nhưng nhìn những khung hình lướt nhanh qua vẫn có thể trông thấy nhiều bóng hình quen thuộc…

Có thể thấy Tang Phụng rơi xuống trần, tan biến tiên nguyên, quên sạch quá khứ, sau cùng sống đơn độc trên một con phố suy tàn ở Tây Viên. Trên con phố ấy có một quán rượu vô cùng xoàng xĩnh, tường quán treo vài bức tranh vẽ không ăn nhập gì đến nhau. Một lần đi ngang qua, anh ta nhìn vào thấy trong đấy có bức tranh vẽ một cô gái, cô gái này sở hữu nét mặt hơi hung dữ, dưới chân cô là một con hổ đang nằm ngoan ngoãn.

Bức tranh ấy chẳng đẹp đẽ gì nhưng vẫn khiến anh ta dừng bước vấn vương một lúc lâu. Lâu đến mức ông chủ quán rượu cũng thấy thắc mắc bèn ra hỏi xem anh ta nhìn cái gì.

Tang Phụng lắc đầu, trả lời rằng mình cũng không biết.

Chỉ là, khi nhìn vào bức tranh kia, anh ta chợt thấy lòng mình đượm buồn man mác. Giống như thể anh ta từng quen biết người phụ nữ như vậy, một cô nàng hung dữ và thích nuôi dưỡng mãnh thú có linh trong nhà.

Nó dấy lên trong anh ta đôi phần hoài niệm.

Rồi họ cũng có thể thấy sau khi xuống nhân gian, Mộng Cô sống một thời gian dài ở phía bắc Miện Châu. Xứ sở đó lạnh lẽo quanh năm, sau một đợt cảm sốt, căn bệnh ăn sâu vào người khiến thân thể nàng về sau suy yếu hẳn đi.

Tính tình cô nàng vẫn cau có như hồi còn ở Lễ các, và cũng có nuôi một con hổ bị thương trong cánh rừng hoang cạnh nhà.

Để rồi có những phút tình cờ nào đấy, nàng còn ngỡ không biết sao núi rừng tĩnh lặng quá thể, phải mà bên cạnh có một người lanh miệng và ham chăm lo liệu sự thì tốt biết mấy.

Đôi lúc ngẫm về điều đó, nàng sẽ thẫn thờ nằm soài bên bệ cửa sổ trong chốc lát.

Khổ rằng bọn họ một ở nam một ở bắc, cả đời cũng chẳng thể gặp được nhau.

Rồi ở trong đó còn thấy được Hoặc Ca, nàng ta sống trong một con hẻm ven sông phía nam Mộng Đô, bên cạnh cây cầu vòm có tên “cầu Nghênh Tiên”. Ấy vậy, trên cầu không có thần tiên qua lại mà chỉ thường thấy ăn mày và lưu dân.

Nàng từng giúp đỡ một số người, và cũng giữ lại chăm sóc một số người.


Về sau, con hẻm ấy bị tà ma tàn sát vô tội vạ đến mức không còn một ai, nàng giúp chôn thây những nạn nhân đã khuất. Sau đó, nhân một đêm trăng thanh sáng trời, nàng ngân một điệu ca phúng điếu rồi trầm mình xuống sông.



Và có cả Vân Hãi.

Hắn nhảy khỏi Phế Tiên đài; hắn suýt mất mạng trong miệng đám tà ma ngoài hoang dã; hắn thảng thốt nghe thấy tiếng chuông mộng của “Linh Vương” dòng rối loạn, trong tích tắc hắn nhớ lại hết tất cả mọi chuyện, để rồi vì không cam lòng mà vùng vẫy hút ngược ma nguyên…

Hắn biến thành tà ma.

Hắn tạo ra một con rối để trốn khỏi Hoa Tín hàng mấy chục năm, và cả… sau cùng mất mạng dưới kiếm của chính Hoa Tín trong thung lũng Đại Bi.



Tất cả mọi việc đều lướt ngang qua trong âm thanh thẩm vấn của Thiên Túc.

Còn trước mắt họ, có lẽ chính là khung cảnh cam go nhất của Tiên Đô dòng rối loạn…

Hàng ngàn tiên nhân tung ra chiêu mệnh với sức mạnh động trời hòng tấn công Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên đang chỉ còn cách Linh đài một bước chân.

Y phục đảo mây, pháp khí xé gió.

Bọn họ sà xuống từ trên cao, để khi lưỡi nhọn pháp khí mấp mé chạm đến Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên thì cả cơ thể họ bất chợt chấn động.

Người có phản ứng lớn nhất chính là Vân Hãi.

Những dải cờ phiến đan xen lẫn nhau thừa sức siết chặt cổ người. Chúng vốn đang giăng kín một khoảnh trời, giờ vung ra thành từng đợt, đập thẳng vào trụ cột bằng ngọc khiến vách đá vỡ toang tung toé!


Tất cả cờ phiến đan thành một tấm lưới khổng lồ, chỉ cần hắn rút tay lại một lượt thôi là có thể giam hai người đang đứng trên vách núi thiêng kia vào trong mành cờ ngay lập tức.

Ấy thế mà các ngón tay hắn lại run lên bần bật, giống như thể lực ảnh hưởng của Linh đài đang tranh đấu kịch liệt với chính bản thân hắn. Bởi vậy, hắn có gồng hết toàn lực cũng không sao cong ngón tay lại được.

Gương mặt hắn cũng y hệt những người khác, là một gương mặt hoàn toàn vô cảm. Thế nhưng vì tranh đấu vật lộn và run rẩy mà đôi mắt hắn lại hửng đỏ hẳn lên.

Có lẽ vì phải nhớ về đợt “thẩm vấn” mà hắn không muốn nghĩ đến bên dưới lòng thung lũng Đại Bi chăng.

***

Những vị tiên khác cũng bắt đầu có dấu hiệu tự vùng vẫy, gần như các chiêu thức họ tung ra đều bị khựng lại trước khi vượt quá giới hạn cuối cùng.

Bọn họ không tiến công về trước, nhưng cũng không rút lui về phía sau.

Những đợt tự tranh đấu ấy không ngừng lặp đi lặp lại, song không thể duy trì được lâu. Chẳng qua mấy chốc, bọn họ đã bắt đầu điềm đạm hẳn, có vẻ như ảnh hưởng từ Thiên đạo đang dần đoạt lại thế thượng phong.

Tuy nhiên, ngay thời khắc mấu chốt ấy, Tiêu Phục Huyên lại bổ tiếp thêm một đợt.

Âm thanh ồn ã của thẩm vấn vang rền lần nữa. Đồng thời tại một nơi khác trên Tiên Đô, tiếng la hét thất thanh và khóc than đến nao lòng đột ngột vang lên.

Vào thời điểm tiếng khóc thét vang vọng, toàn bộ Tiên Đô cũng rung lên kịch liệt. Có vẻ như hang trời trên chín tầng mây đã chạm mức giới hạn chịu đựng sau cùng.

Tiếng khóc thét ấy khiến các tiên thất kinh, mọi người ngơ ngác ngoảnh sang hướng đó.

Sau một hồi lâu sững sờ, bọn họ mới nhận ra âm thanh kia vọng ra từ chính Nam Song Hạ. Mà ai cũng biết Nam Song Hạ là địa điểm đặc thù nhất trên Tiên Đô, bởi vì nơi đó có một cơn “lốc sát” không rõ nguyên cớ.

Trước đây, chúng tiên Tiên Đô chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa xem cơn lốc sát kia rốt cuộc là thứ gì. Họ chỉ biết rằng nó mang sát khí âm tà vô cùng nặng nề, có thể sánh ngang với Kinh Quan nơi có vong hồn đông đảo nhất trần gian hoặc Động Ma nơi sát khí tràn trề nhất.

Mãi đến giờ phút này, mọi người mới bất chợt vỡ lẽ đây là gì…

Nó là nỗi oán hận vĩnh viễn không an nghỉ của những vong hồn.

Họ chính là những người đã mất mạng dưới cái được mang danh định mệnh an bài hoặc ý trời trêu ngươi trong suốt mấy trăm năm ròng, là nỗi “oán hận” thuộc về Thiên đạo Linh đài.

Các đệ tử tiên môn trên thế gian đều thường nói một câu…

Rằng con người ta ghim hận thù sâu đậm nhất lúc họ lìa đời.

Dầu có là người tốt hay người xấu, dầu là thiện hay ác, dầu là vô tội bị hàm oan hay có tội đáng phạt, chỉ cần lúc ra đi người ta có đôi chút không cam tâm thì đều sẽ oán hận người đã xuống tay giết mình.

Đó là loại oán hận không ai có thể hoá giải.

Khi trước, những lần giảng đến đây, các trưởng lão đệ tử đường đều bổ sung thêm một câu rằng, “Ngay cả thần tiên cũng không hoá giải được.”

Mà giờ phút này có lẽ phải bổ sung thêm câu nữa…

Không chỉ thần tiên mà đến cả Thiên đạo Linh đài cũng không được!

Cũng bởi đến cả Thiên đạo Linh đài cũng không hoá giải được những nỗi oán hận ấy nên nó buộc phải tìm một người có mệnh cách cực kỳ hung sát đến trấn áp…

Thành thử, ở Nam Song Hạ có Tiêu Phục Huyên.

Mà nguyên do Tiêu Phục Huyên luôn kiên trì trấn áp nơi đó chưa bao giờ là vì tuân thủ Linh đài. Chẳng qua y muốn đảm bảo ngọc đá vỡ trên cung điện Tiên Đô không bao giờ đổ sụp xuống nhân gian bên dưới chín tầng mây.

Ngay khi nhận ra được hết thảy những điều này, cơn phẫn nộ của Ô Hành Tuyết đã dâng trào đến đỉnh điểm.

Chàng từng trải qua cảm giác oán hận quấn thân, chàng hiểu quá rõ nếu không trấn áp nổi, để nỗi oán hận của những vong hồn kia phản phệ lên cơ thể thì sẽ phải gánh chịu khổ sở và đau đớn đến bực nào.

Vậy mà đến tận bây giờ chàng mới vỡ lẽ, hoá ra người mà mình trân quý nhất, người mà mình không sao buông bỏ nhất, đã phải ngồi trấn giữ phía trên nơi chất chứa oán hận mãnh liệt, điên cuồng nhất thế gian.


“Ngươi dựa vào đâu?!” Ô Hành Tuyết nhìn về phía Linh đài, khớp ngón tay siết chặt trên chuôi kiếm đã trở nên trắng nhợt.

Ngay sau đó!

Loáng thấy một thân hình cao dỏng rút kiếm phóng lên, chợt trông như một cơn gió lộng thình lình quét qua, thẳng tiến đến Linh đài.

Tiêu Phục Huyên bám theo sát bóng, kiếm khí lẫm liệt xé gió vung lên, bao bọc trọn bốn phía, hình thành một kết giới ánh vàng không gì phá vỡ nổi! Kiếm khí đột ngột bủa ra phía ngoài, mỗi một chóp nhọn đều lao thẳng đến những vị tiên đang chịu ảnh hưởng của Thiên đạo Linh đài.

Hòng ngăn cản bọn họ tung chiêu mệnh lần thứ hai để đối kháng.

Song ngay vào thời khắc ấy…

Cơn lốc sát khí bốc hơi rồi toả ra, từng tàn ảnh của các vong hồn thoát ra khỏi cơn lốc xoáy của oán hận mãnh liệt nhất. Trong dòng rối loạn chỉ toàn ảo ảnh, vì vậy mà bóng vong hồn đều trao hết thảy di nguyện của mình vào hiện thế.

Kết quả, mọi người chứng kiến nào những Vân Hãi, Hoa Tín, Tang Phụng, Mộng Cô, Hoặc Ca… nhà họ Phong, và thậm chí cả nhà họ Hoa…

Sau khi những tàn ảnh đó thoát ra khỏi lốc xoáy, một số trong đó nối gót Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên tiến đến Linh đài, một số khác chuyển hướng…

Vừa thoáng thấy tàn ảnh Vân Hãi đáp xuống phía sau lưng Vân Hãi của dòng rối loạn, tàn ảnh của Hoa Tín đáp xuống bên cạnh người Tiên thủ của dòng rối loạn…

Từng người từng người lần lượt đáp xuống bên cạnh phiên bản của mình trong dòng rối loạn. Bóng sáng loé lên rồi hình ảnh hai người chồng vào với nhau, trông như hai bên đang nhập vào làm một.

Khung cảnh lúc ấy không khỏi khiến người ta liên tưởng đến…

Chúng tiên hồi vị.

Vào khoảnh khắc hai bên hợp lại làm một, chúng tiên Tiên Đô cuối cùng cũng thoát khỏi sức ảnh hưởng và khống chế của Thiên đạo Linh đài.

Họ thoáng trao đổi ánh mắt một phen, đoạn đồng loạt quay sang tiêu diệt Linh đài.
Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên Truyện Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên Story Chương 123: Lốc sát
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...