Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục

Chương 9


Số điện thoại di động là do Cố Sâm Vũ mạnh dạn hỏi xin Giản tiểu thiếu gia lúc hai người chia tay tối qua.


“Cậu nhìn xem, chúng ta cũng đã có tình giao hảo cùng đi chung một chiếc xe điện nhỏ rồi, cậu sẽ không tiếc cả số điện thoại cho tôi đấy chứ?” Cố Sâm Vũ chắp hai tay lại, làm một động tác trước ngực.


Giản Vân Xuyên: “Anh đang múa may cái gì vậy?”


“Trái tim tan vỡ đấy.” Cố Sâm Vũ lại diễn lại màn bẻ tim bằng tay không: “Cậu nghe thấy tiếng ‘rắc’ không?”


Giản Vân Xuyên: “…”


Cạn lời thì cạn lời, nhưng cậu vẫn đọc ra một dãy số.


Cố Sâm Vũ nhanh chóng nhập dãy số đó vào điện thoại, nhưng khi gọi đi thì lại là giọng điện tử lạnh lùng: “Xin lỗi! Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận…”


Cố Sâm Vũ: “Cậu chặn tôi rồi à?”


Giản Vân Xuyên dùng ánh mắt để trả lời tất cả.


“Cậu mau đem tôi ra khỏi danh sách đen trước đi.” Cố Sâm Vũ vẻ mặt chân thành: “Tôi hứa, sẽ không sử dụng quyền lực gọi điện cho cậu trước. Cậu thấy khi nào thích hợp, thì chủ động liên lạc với tôi đến lấy Tiểu Lam, được không?”


Lúc đó Giản tiểu thiếu gia không đưa ra câu trả lời rõ ràng, chỉ lạnh lùng tiễn anh ra cửa bắt taxi.


Bây giờ xem ra, sau đó cậu ấy vẫn đã kéo mình ra khỏi danh sách đen rồi.


“Alo, Giản Vân Xuyên.” Cố Sâm Vũ háo hức bắt máy.


“Ừm, là tôi.” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp và lạnh lùng.


Giọng nói êm tai truyền qua sóng điện thoại trở nên có từ tính hơn, nghe khiến tai Cố Sâm Vũ có cảm giác ngưa ngứa.


Nhưng hiển nhiên điều mà anh quan tâm nhất lúc này lại là chuyện khác: “Tiểu Lam của tôi sạc đầy điện chưa? Khi nào tôi có thể đến đón nó?”


“Anh khi nào rảnh?” Giản Vân Xuyên đang ngồi trên chiếc xe điện nhỏ, đôi chân dài tùy ý chống trên mặt đất, ngón tay thon dài mạnh mẽ móc vào chìa khóa xe.


“À cái này…” Cố Sâm Vũ ngước mắt lên nhìn, nhìn đống tài liệu chất cao như núi trên bàn tổng giám đốc, giọng nói háo hức chùng xuống: “Tôi cũng không biết nữa, ngao…”


“Sao thế?” Giản Vân Xuyên lập tức nhận ra tâm trạng của anh không đúng: “Hôm nay anh đang ở đâu?”


“Hôm nay tôi ở công ty.” Cố Sâm Vũ lăn một vòng trên sofa, giọng nói rũ rượi không chút sức sống.


Giản Vân Xuyên: “Công ty nào?”


“Công ty của chính tôi chứ công ty nào!” Cố Sâm Vũ cao giọng: “Cậu không biết tôi có công ty riêng à?”



Giản Vân Xuyên không đáp lời.


“Này, cái này tôi phải phổ cập kiến thức cho cậu rồi!” Cố Sâm Vũ đột nhiên lại trở lên hứng thú, thuần thục trôi chảy đọc thuộc lòng thông tin thương hiệu: “Công ty TNHH Quốc tế Samy, công ty con thuộc sở hữu hoàn toàn của Tập đoàn Đằng Phi, là một công ty thương hiệu thời trang tổng hợp tích hợp thương hiệu, nghiên cứu và phát triển, thiết kế, sản xuất, phân phối, công ty được thành lập vào—”


“Dừng.” Giản Vân Xuyên kịp thời ngắt lời anh: “Không hứng thú nghe lịch sử phát triển công ty các anh, anh đến công ty làm gì?”


“Đến công ty thì còn làm gì nữa? Đương nhiên là đi làm rồi.” Cố Sâm Vũ đứng dậy khỏi sofa, đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống thành phố xa lạ này từ tầng cao nhất: “Không giấu gì cậu, tôi đang học cách làm một tổng giám đốc đạt tiêu chuẩn đây.”


Giản Vân Xuyên: “…”


Cố Sâm Vũ cũng không cảm thấy ngại, tò mò hỏi: “Hôm nay cậu không đi làm à?”


“Ừm.” Giọng nói đầu dây bên kia dường như trầm hơn một chút: “Anh biết rồi còn gì, tôi vẫn đang thất nghiệp.”


Cố Sâm Vũ vỗ trán: À phải rồi, sao mình lại quên mất chuyện này nhỉ?


Thân thế của Giản Vân Xuyên bị phanh phui khi cậu còn chưa tốt nghiệp đại học, nên cậu đã chủ động rời khỏi doanh nghiệp gia đình họ Giản. Nhưng sau đó khi tìm việc thì gặp muôn vàn trở ngại, bao gồm cả việc nguyên chủ cũng đã gây khó dễ cho cậu không ít.


Nhưng rõ ràng, Giản Vân Xuyên hoàn toàn không phải là người sẽ dễ dàng bị đánh bại, cậu đã dùng khoản tiền đầu tiên kiếm được từ việc chơi chứng khoán từ thời đại học để đầu tư vào công ty khởi nghiệp của bạn học, hiện tại chính là Boss đứng sau công ty đó.


Do đó, bề ngoài, Giản tiểu thiếu gia đang ở trạng thái thất nghiệp.


“Sorry Sorry, tôi không nên nhắc đến chuyện này.” Cố Sâm Vũ lập tức nhanh nhảu xin lỗi.


Giản Vân Xuyên thản nhiên nói: “Không sao.”


“Vậy nếu bây giờ cậu không có việc gì khác, hay là… cậu cưỡi chiếc xe điện nhỏ của tôi đến tìm tôi đi?” Cố Sâm Vũ đổi giọng, nói ra ý nghĩ sâu thẳm trong lòng.


Giản Vân Xuyên: “?”


“Sao nào, tôi mời cậu ăn tối nhé?” Cố Sâm Vũ đưa ra điều kiện hấp dẫn: “Tôi còn có thể giới thiệu công việc cho cậu, công việc đàng hoàng ấy.”


Sau khi tiếp xúc cả buổi tối hôm qua, anh đã thay đổi ý định.


Giản tiểu thiếu gia hiện đang ở trạng thái cô lập không nơi nương tựa, và anh vừa hay có thể giúp đỡ, biết đâu có thể nhân cơ hội này, trở thành… anh em chí cốt với Giản Vân Xuyên thì sao!


Như vậy chẳng phải anh có thể hoàn toàn loại bỏ nguy cơ rồi ư?


Người ở đầu dây bên kia do dự hai giây: “Nhưng mà tôi—”


“Nhưng mà cái gì mà nhưng mà.” Giọng Cố Tổng trở nên bá đạo: “Cứ quyết định vậy nhé, gặp ở công ty!”


Giản Vân Xuyên: “…”


Một tiếng sau, Cố Tổng đeo chiếc lại kính râm đi xuống lầu.



Hoàn toàn khác với tình hình lúc sáng, bây giờ mỗi người nhìn thấy anh đều phải gọi một tiếng “Cố Tổng”, kèm theo muôn vàn lời thì thầm to nhỏ.


Cố Sâm Vũ lịch sự đáp lại từng người một, nhưng bất lực vì số lượng nhân viên chào hỏi quá đông, anh bước ra khỏi thang máy liền vung hai chân, lướt như gió về phía cổng lớn, không cho người khác cơ hội gọi mình nữa.


Đi đến cổng, tìm đi tìm lại một vòng không thấy Tiểu Lam yêu quý của mình đâu. Anh vừa định gọi điện cho Giản Vân Xuyên, thì thấy một chiếc xe tải chuyển hàng chậm rãi dừng lại.


Cố Sâm Vũ khựng lại một chút, tiếp tục gọi điện cho Giản tiểu thiếu gia, kết quả cửa chiếc xe tải mở ra, một đôi chân dài bước xuống.


Đôi mắt Cố Tổng sáng rực, ái chà chà, đôi chân này dài ngang ngửa Giản Vân Xuyên rồi…


Khoan đã, chuyện gì thế này?


Giản Vân Xuyên chính chủ bước xuống xe, gật đầu coi như chào hỏi, rồi chuyển chiếc xe điện nhỏ từ phía sau xe xuống.


Động tác nhẹ nhàng, cứ như đang chuyển một chiếc xe đồ chơi vậy.


Cố Sâm Vũ mắt tròn xoe: “Đây là… làm gì thế…”


“Tiểu Lam của anh, nguyên vẹn không sứt mẻ trả lại cho anh.” Giản Vân Xuyên bước đến gần, đưa chìa khóa xe qua.


Cố Sâm Vũ chớp chớp đôi mắt to, vươn tay nhận lấy chìa khóa.


Đầu ngón tay lạnh buốt và lòng bàn tay chạm vào nhau rồi lập tức rời ra, anh đột nhiên mở lời hỏi: “Cậu thật sự không biết đi xe điện à?”


“Khụ khụ…” Bị vạch trần ngay lập tức, Giản Vân Xuyên không tự nhiên hắng giọng: “Ai nói? Tôi chỉ là vì an toàn mà thôi.”


“Haizz, không biết đi xe điện cũng chẳng có gì đáng xấu hổ cả, tôi có thể dạy cậu mà.” Cố Sâm Vũ khép chặt lòng bàn tay: “Nhưng cậu phải nói sớm là cậu không biết đi, tôi đã không làm phiền cậu thế này rồi.”


“Không sao.” Giản Vân Xuyên nhìn thanh niên trước mặt, giọng điệu bình tĩnh: “Người thất nghiệp, cũng không có việc gì khác.”


“Vậy chúng ta đi ăn trước đi, tôi đói sắp chết rồi!” Cố Sâm Vũ chuyển chủ đề: “Hôm nay dùng não quá nhiều, tối nay phải ăn hai bát cơm mới được!”


Công ty còn có việc chưa xử lý xong, theo đề nghị của Thư ký Lâm, hai người cùng đến một nhà hàng Trung Quốc gần đó.


“Nghe Thư ký Lâm nói, món cá nướng ở đây ngon đỉnh nóc kịch trần đấy.” Cố Sâm Vũ vẻ mặt háo hức: “Tôi thích nhất là khám phá những món ăn chưa từng thử.”


Rất nhanh, cá nướng được dọn lên bàn, mở lớp giấy bạc bao bọc, một mùi thơm tươi ngon lập tức xộc thẳng vào mũi.


“Ngửi mùi có vẻ ngon.” Cố Sâm Vũ dùng đũa chung gắp một miếng cá, chấm nước sốt rồi đưa vào miệng: “Ưm~ Được đấy, cậu ăn thử xem!”


Giản Vân Xuyên nghe lời anh, cũng ăn một miếng cá nướng.


Cố Sâm Vũ mong đợi hỏi: “Thấy sao?”


“Lửa quá lớn, thịt cá bị khô, nước sốt cũng quá mặn rồi.” Giản Vân Xuyên bình phẩm hai câu, cuối cùng vẫn nể mặt Cố Tổng: “Cũng tạm.”



Cố Sâm Vũ bị cậu nói đến ngớ người: “Vậy hay là, chúng ta đổi quán khác nhé?”


“Không cần.” Giản Vân Xuyên dùng ánh mắt ra hiệu cho anh: “Vẫn còn món khác chưa lên.”


“Thôi được rồi.” Cố Sâm Vũ từ bỏ ý định đổi quán, không nhịn được lại gắp thêm một đũa cá, nhét vào miệng: “Tôi thấy ngon mà…”


Cố Tổng hôm nay mặc bộ vest ba mảnh trang trọng, phần tóc mái được vén sang hai bên, tạo hình gọn gàng đẹp mắt.


Lúc này anh đã cởi áo khoác vest, chỉ mặc chiếc áo gile ôm sát eo, trông tinh tế và quý phái, nhưng dáng vẻ cúi đầu ăn lại rất ngoan.


Giản Vân Xuyên cầm cốc lên uống một ngụm nước.


Thời gian quay ngược lại vài ngày trước, cho dù cậu có nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình sẽ dùng từ “ngoan” để miêu tả người trước mặt này.


“Đó là vì anh chưa ăn những món thực sự ngon mà thôi.” Cậu chậm rãi mở lời: “Lần sau tôi dẫn anh đi ăn.”


“Thật sao?” Nghe nói có đồ ăn ngon, đôi mắt Cố Sâm Vũ sáng rực lên, truy hỏi: “Lần sau cụ thể là lần nào?”


Ba lời nói dối lớn của người lớn: “Hôm khác”, “Khi nào rảnh”, “Lần sau”.


Giản Vân Xuyên: “Đợi anh giúp tôi tìm được việc, thì tôi dẫn anh đi.”


“Haizz, cái này có gì mà không đơn giản?” Cố Sâm Vũ đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: “Hay là đến công ty tôi giúp tôi đi.”


Giản Vân Xuyên khẽ nhướng mày, đánh giá anh từ trên xuống dưới.


“Tôi đã lập quân lệnh trạng với cha tôi rồi, nếu trong vòng sáu tháng hiệu suất và thị phần của Samy không có tăng trưởng rõ rệt, tôi sẽ phải quay về tổng bộ tập đoàn làm việc.” Cố Sâm Vũ thở dài sâu sắc: “Tôi không muốn về tổng bộ.”


“Tại sao không muốn đến tổng bộ?” Giản Vân Xuyên thản nhiên phân tích tình hình: “Lĩnh vực kinh doanh cốt lõi của Đằng Phi không phải là thương hiệu thời trang, dù anh làm tốt đến đâu cũng không có nhiều tác dụng đâu.”


“Tôi…” Cố Sâm Vũ do dự một lát, móc ngón tay, ra hiệu đối phương ghé sát lại một chút.


Giản Vân Xuyên hiếm hoi hợp tác một cách dễ chịu, nghiêng nửa thân trên về phía trước.


“Tôi không muốn đối đầu trực diện với anh cả tôi ở tổng bộ tập đoàn.” Cố Sâm Vũ thì thầm bày tỏ lo lắng trong lòng: “Năng lực của anh ấy mạnh hơn tôi cả trăm lần, cuối cùng Đằng Phi chắc chắn sẽ giao cho anh ấy, tôi sợ anh ấy… coi tôi là đối thủ cạnh tranh, cậu hiểu mà…”


Thủ đoạn của Cố Diệp, anh đã được nếm trải khi đọc tiểu thuyết rồi. Hơn nữa, Cố Diệp hoàn toàn không có chút tình cảm anh em nào với nguyên chủ, nhỡ đâu coi mình là đối thủ kế thừa tập đoàn, thì kết cục của mình chẳng phải sẽ thảm hại lắm sao.


Anh không có hứng thú với đấu đá hào môn, anh chỉ muốn sống yên ổn, nhỡ đâu còn có cơ hội quay về thế giới thực thì sao?


Hai người ghé sát nhau, Giản Vân Xuyên chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo sạch sẽ trước mắt, nhất thời có chút thất thần.


“Giản Vân Xuyên, cậu có nghe tôi nói không đấy?” Không nhận được phản hồi, Cố Sâm Vũ không nhịn được ngước mi lên, nhìn người đang ở gần trong gang tấc.


Ánh nhìn vô thức từ dưới lên, đôi mắt sáng trong, gần như có thể phản chiếu rõ ràng hình ảnh của cậu.



Giản Vân Xuyên đột ngột đứng thẳng người, ngay lập tức kéo giãn khoảng cách giữa hai người.


Cố Sâm Vũ hơi ngơ ngác: “Sao thế?”


Giản Vân Xuyên kiềm chế lại nhịp tim đang đột ngột tăng nhanh, đôi môi mỏng khẽ mở: “Đừng khiêm tốn, anh trai của anh không mạnh hơn anh trăm lần đâu.”


“Thật sao?” Cố Sâm Vũ lại phấn khích trở lại: “Cậu cũng đánh giá cao tôi, đúng không?”


Đây là nam chính với bàn tay vàng to nhất trong sách, anh lại nhận được lời khen của nam chính, điều này có nghĩa là tương lai của anh không thể lường trước được sao?


Giản Vân Xuyên: “Anh trai của anh, cũng chỉ mạnh hơn anh năm mươi lần thôi.”


Cố Sâm Vũ: “…”


“Đây coi là an ủi ấy hả? Hay cậu đã nghe qua câu ‘kẻ năm mươi bước chê cười kẻ trăm bước’ chưa?”


Giản Vân Xuyên sắp xếp lại từ ngữ: “Ý của tôi là—”


“À thôi, cái đó không quan trọng!” Cố Sâm Vũ giơ tay lên: “Cậu không phải đang tìm việc à, đến công ty tôi đi, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu chịu thiệt đâu.”


“Đến công ty của anh, tôi có thể làm gì?” Giản Vân Xuyên thuận theo lời của anh, hỏi.


“Tùy cậu chọn một vị trí nào cũng được.” Cố Sâm Vũ vẫy tay nhỏ, tự mang theo khí chất bá tổng: “Tôi nói được là được!”


Giản Vân Xuyên: “Ồ, thật sao?”


“Khoan khoan khoan đã!” Cố Sâm Vũ đột nhiên cảnh giác: “Tùy ý cậu chọn, trừ vị trí tổng giám đốc ra nhé.”


“Anh muốn cho tôi vị trí gì?” Giản Vân Xuyên bật cười, hứng thú nhìn người trước mặt.


Cố Sâm Vũ không khỏi ngẩn người.


Đây là lần đầu tiên Giản Vân Xuyên lộ ra nụ cười từ tận đáy lòng trước mặt anh, không hề phóng đại chút nào, cứ như mùa xuân đến hoa nở, băng tan vậy.


Anh bị ma xui quỷ khiến nói ra: “Hiện tại tôi đang rất cần người tin cậy bên cạnh, hay là tạm thời chịu thiệt một chút, làm thư ký nhỏ của tôi—”


Nghe vậy, Giản Vân Xuyên cau mày.


“—Làm tổng giám đốc có bí mật nhỏ với tôi!” Cố Sâm Vũ vội vàng bẻ lái gấp.


Giản Vân Xuyên: “…”


Tác giả có lời muốn nói:


Giản Vân Xuyên: Thư ký nhỏ? Nhỏ chỗ nào, hả?


Cố Sâm Vũ: Em sai rồi, là thư ký lớn, siêu cấp lớn hu hu~


Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Story Chương 9
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...