Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Chương 78: Người yêu kiếp trước 04
Sáng sớm cuối thu, nước bể bơi lạnh buốt, nhưng Giản Vân Xuyên lúc này máu toàn thân đang sôi sục, nóng rực, hoàn toàn không cảm thấy lạnh.
Cậu nhanh nhẹn leo lên bờ, bước nhanh lên lầu. Vệt nước ướt át trải dài liên tục, kéo dài vào tận phòng ngủ.
“Tiểu Vũ Mao.” Giản Vân Xuyên cởi bỏ áo choàng tắm ướt đẫm, lau khô qua loa hai lần, rồi nhặt chiếc khăn tắm sạch quấn quanh người, sau đó không kịp chờ đợi đi đến trước cửa sổ kính sát đất, đưa tay ôm lấy người đang nằm sấp bên bậu cửa sổ.
Cơ thể Cố Sâm Vũ vẫn mềm nhũn, bị cái ôm lạnh buốt k*ch th*ch run rẩy, nhưng không có động tác giãy giụa nào, chỉ khẽ mắng: “Anh đúng là điên rồi…”
“Sợ rồi sao?” Giản Vân Xuyên cúi đầu, hôn l*n đ*nh đầu anh, “Em yên tâm, tôi còn chưa thân mật đủ với em, sao nỡ chết được chứ?”
Cố Sâm Vũ không nhịn được đấm đối phương một cú, lực đạo nhẹ như mèo cào.
“Rõ ràng là em cũng thích tôi, không được trốn tránh tôi nữa.” Giản Vân Xuyên siết chặt cánh tay, ôm chặt anh vào lòng, giọng nói không khỏi hơi hung dữ, “Nếu không tôi sẽ nhốt em lại.”
Cố Sâm Vũ vùi mặt vào bờ ngực săn chắc, “Nếu, nếu để chú và dì biết được…”
Nếu họ biết đứa trẻ họ tốt bụng nhận nuôi, lại lấy oán trả ơn trèo lên giường của Giản tiểu thiếu gia, đến lúc đó chuyện gì sẽ xảy ra, anh hoàn toàn không biết.
Mặc dù những năm này, anh và Giản Vân Xuyên nương tựa vào nhau, ngài Giản và Giản phu nhân vẫn mạnh ai nấy chơi, nhưng điều này không có nghĩa là nhà họ Giản sẽ dung thứ cho người thân phận thấp hèn như anh, có những suy nghĩ không nên có.
“Họ biết thì sao?” Giản Vân Xuyên giọng lạnh đi một chút, “Tiểu Vũ Mao, tin tôi, tôi sẽ bảo vệ em, bất chấp tất cả.”
Chỉ cần cậu còn ở đây một ngày, bất cứ ai cũng đừng hòng làm tổn thương Tiểu Vũ Mao của cậu.
“Nhưng ưm—” Cố Sâm Vũ còn muốn nói gì đó, lại bị chặn lại trong cổ họng.
Đêm qua bị hôn và cắn dữ dội lặp đi lặp lại, đôi môi hồng nhuận đã sưng tấy. Lúc này Giản tiểu thiếu gia lại dịu dàng như gió xuân, dùng lưỡi nhẹ nhàng ve vuốt, trêu chọc đến mức cậu không nhịn được thè lưỡi ra tìm kiếm, sau đó cậu thong thả ngậm lấy m*t mát, hôn phát ra tiếng “chụt chụt” rõ ràng.
“Đợi một chút.” Cố Sâm Vũ th* d*c giành lại môi mình, trong mắt tràn ngập hơi nước, “Hôm nay em còn có lớp…”
“Còn có thời gian bận tâm đến việc lên lớp, xem ra là tôi chưa đủ cố gắng.” Giản Vân Xuyên cười trầm thấp một tiếng, trực tiếp bế xốc anh lên, đi về phía phòng tắm.
Cố Sâm Vũ vòng tay ôm cổ đối phương, lúc này mới nhớ ra hỏi: “Đây là đâu vậy, tại sao em chưa từng đến đây?”
Giản Vân Xuyên cười với ý đồ xấu, “Nơi dùng để giấu em đi.”
Trong phòng tắm, cậu đặt người lên bồn rửa mặt, tự mình mở vòi sen, đứng dưới vòi hoa sen, để nước nóng xối thẳng xuống cơ thể.
Một lát sau, phòng tắm bao phủ một lớp sương trắng xóa.
Cố Sâm Vũ tựa lưng vào gương, ánh mắt lơ đãng vô thức rơi vào người đối phương.
Làn da không tì vết, vai rộng eo thon chân dài, thân hình tam giác ngược hoàn hảo. Những dòng nước nhỏ chảy xuống theo những khe rãnh cơ bắp đẹp đẽ, mạnh mẽ, chảy đến mông săn chắc, khung cảnh vừa đẹp vừa thuần khiết lại vừa d*c v*ng.
Chỉ nhìn từ phía sau, đây là một cảnh tượng mỹ nhân tắm rửa chân thật, nếu mỹ nhân không quay người lại, để lộ thứ lớn của mình…
“Đẹp không?” Giản Vân Xuyên quay người lại, khẽ cười trong làn hơi nóng mờ ảo.
“Hả?” Cố Sâm Vũ hoàn hồn, mặt đỏ bừng, chột dạ quay mặt đi, “Em không có nhìn…”
Giản tiểu thiếu gia hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời này, bước dài tới gần.
Cậu dừng lại trước bồn rửa mặt, cúi người cười: “Lấp l**m vậy sao?”
“Không có lấp l**m—á!” Cố Sâm Vũ kinh hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng lùi lại phía sau.
Nhưng đối phương không cho anh cơ hội trốn thoát, một tay giữ eo anh kéo về, bản thân cũng nhân cơ hội chen vào.
“Những tin nhắn tôi gửi cho em, em đều xem rồi chứ?” Giản Vân Xuyên hôn anh như có như không, giọng nói trêu chọc, “Tại sao không trả lời tôi?”
“Trả lời anh cái gì chứ?” Phía sau đầu tròn trịa khó chịu cọ xát vào mặt kính, Cố Sâm Vũ lẩm bẩm, “Toàn nói những lời không thể chấp nhận được…”
“Sao lại không thể chấp nhận được?” Giản Vân Xuyên tựa trán vào anh cười, “Rõ ràng đó là những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng tôi.”
Tình cảm thay đổi từ khi nào? Thực ra chính anh cũng không thể nói rõ ranh giới chính xác.
Trước sáu tuổi, gia đình luôn chết lặng, trong căn biệt thự trống trải, ngoài cậu ra, chỉ có người giúp việc làm việc trong im lặng.
Thỉnh thoảng, cha mẹ trên danh nghĩa của cậu cũng về nhà dùng bữa, không khí trên bàn ăn lại càng lạnh lẽo hơn. Họ như người xa lạ với nhau, ngay cả cãi vã cũng không có, thực sự là tương kính như băng.
Nhưng tất cả những điều này, đã thay đổi vì sự xuất hiện của một người.
Cố Sâm Vũ gầy gò, nhỏ bé, nhút nhát hơn, nhưng lại kiên định nắm lấy tay cậu, dũng cảm đứng chắn trước mặt cậu.
Cố Sâm Vũ sẽ ôm cậu ngủ, ngân nga những giai điệu không tên cho cậu nghe khi trời sấm sét mưa gió, mùa đông sưởi ấm tay chân cho cậu.
Cố Sâm Vũ rất dễ ngại ngùng, người khác vừa chạm vào đã muốn trốn, chỉ có cậu, muốn làm gì cũng được.
Họ lớn lên cùng nhau, cho nhau nhiều cái lần đầu tiên, dĩ nhiên bao gồm cả giấc mơ đầu tiên của cậu…
Đó là một buổi chiều hè, trời mưa rất to, Cố Sâm Vũ chạy từ bên ngoài về, cả người ướt sũng.
Không kịp hỏi chuyện gì xảy ra, Giản Vân Xuyên lập tức đẩy anh vào phòng tắm, bảo anh tắm nước nóng trước cho ấm lại.
Một lúc sau, Giản Vân Xuyên mới nhớ ra vừa nãy quá vội vàng, chưa kịp lấy quần áo thay, liền lục tủ tìm khăn tắm và đồ ngủ mang vào phòng tắm.
Cửa vừa mở, trong làn hơi nước mờ ảo, một cơ thể trắng nõn, mảnh khảnh xuất hiện trong tầm mắt, bước chân cậu chợt dừng lại.
Mặc dù mỗi tối ngủ chung một giường, nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy Cố Sâm Vũ sạch sẽ như thế này.
Người có khung xương trời sinh mảnh khảnh, bao năm được anh nuôi dưỡng đã mập lên một chút, cảm giác khi nắm trong lòng bàn tay rất tốt, lúc này mỗi tấc da thịt đều phát ra ánh sáng mượt mà.
Một đôi xương bướm xinh đẹp trên lưng, khép mở theo động tác của chủ nhân, đường cong của thiếu niên lộ rõ.
“Sao anh lại vào rồi?” Cố Sâm Vũ nhận ra ánh mắt phía sau, theo bản năng khép cơ thể lại, “Em đang tắm mà.”
“Tôi…” Giản Vân Xuyên vô thức nuốt nước bọt, “Tôi đến đưa khăn tắm cho cậu.”
Đêm hôm đó, cậu đã có một giấc mơ.
Trong mơ, cậu không đặt khăn tắm xuống rồi quay người rời đi, mà bước tới, mạnh mẽ đè người xuống nền gạch trơn trượt trong phòng tắm…
**
“Em có biết không, từ rất lâu rồi tôi đã muốn làm thế này… thế kia trong phòng tắm.” Giản Vân Xuyên đặt nụ hôn mê loạn xuống, thầm thì lời yêu thương, “Em là món quà mà ông trời ban tặng cho tôi, Tiểu Vũ Mao.”
Nếu nói cuộc đời sinh ra đều khổ, thì Cố Sâm Vũ chính là viên mật ngọt duy nhất của cậu.
Giờ đây, cậu cuối cùng cũng ngậm được viên mật ngọt của mình trong miệng.
Cố Sâm Vũ bị một trận lời lẽ yêu đương tấn công tới tấp, hoàn toàn không còn sức phản kháng, nhiệt độ trong phòng tắm cũng ngày càng tăng cao.
Hai người cứ thế xác định mối quan hệ, yêu đương bí mật.
Bạn học Cố vốn là học sinh ngoan ba tốt, mưa gió sấm sét cũng không nghỉ học, lần này lại phá lệ xin nghỉ hai ngày, hai ngày sau mới chống chiếc eo nhỏ nhắn nặng nề trở về ký túc xá.
Tiểu thiếu gia cấm dục đã được nếm mùi đời, suýt nữa lấy mạng anh.
Ban đầu Giản Vân Xuyên muốn anh chuyển ra ngoài sống cùng mình, nhưng vẫn bị anh khéo léo từ chối.
Mặc dù ngài Giản và Giản phu nhân hoàn toàn theo kiểu nuôi thả con trai, nhưng dù sao vẫn nằm dưới tầm mắt của họ, anh không dám quá lộ liễu.
Tuy nhiên đối với Giản Vân Xuyên, núi không đến với ta, ta sẽ đến với núi, Cố Sâm Vũ không tìm cậu, cậu tự nhiên phải chủ động tìm đến anh.
Chiều hôm đó không có lớp, cậu gọi điện cho Cố Sâm Vũ, nói có một bất ngờ.
Giọng Cố Sâm Vũ đầy nghi ngờ: “Bất ngờ gì cơ?”
Sao anh cảm thấy, càng giống như bị hù dọa hơn?
“Tôi đang ở dưới tòa nhà ký túc xá của em.” Giản Vân Xuyên ngẩng mặt lên, nhìn về phía ban công ký túc xá, “Bất ngờ không?”
“Á?” Cố Sâm Vũ sững sờ một chút, nhanh chóng chạy ra ban công, dựa vào lan can nhìn xuống, “Sao anh lại đến đây?”
Giản Vân Xuyên nhướng mày, cố ý hạ thấp giọng, “Tôi đến em không vui à?”
Chỉ là Giản tiểu thiếu gia trông có vẻ quá phô trương.
“Nhớ em rồi.” Giản Vân Xuyên cười từ xa, “Nếu em không muốn gặp tôi, vậy tôi—”
Cố Sâm Vũ quay đầu chạy, “Không không không, anh đợi một chút!”
“Vậy tôi cũng muốn gặp em.” Giản Vân Xuyên hài lòng bổ sung nửa câu sau.
Cố Sâm Vũ không để ý đến lời trêu chọc của đối phương, không kịp mặc áo khoác, chạy một mạch từ tầng sáu xuống, hổn hển chạy đến trước mặt đối phương.
Giản Vân Xuyên ôm người vào lòng, cau mày, “Sao lại mặc ít thế này đã xuống rồi?”
“Hộc…” Cố Sâm Vũ th* d*c khẽ giãy giụa, “Anh buông em ra trước đã, bên ngoài nhiều người lắm…”
Giản Vân Xuyên “chậc” một tiếng, vẫn ngoan ngoãn buông tay.
Nghĩ nghĩ một lát, cậu cởi chiếc áo khoác vest đang mặc khoác lên cho anh, rồi tháo chiếc khăn quàng cổ quấn lên cho anh.
Cố Sâm Vũ được quấn thành một cục gấu bông nhỏ, cúi đầu nhìn chiếc khăn quàng đỏ, “Đây là chiếc khăn em đan cho anh mà.”
Chiếc khăn này là quà sinh nhật mười bảy tuổi anh tặng cho Giản Vân Xuyên, học mãi mới đan được, lúc tự học buổi tối phải trốn dưới gầm bàn lén lút đan khăn, mấy lần suýt bị giáo viên chủ nhiệm phát hiện ra.
“Đúng vậy.” Giản Vân Xuyên nhéo má anh, “Ngày nào cũng đeo.”
Dù có bị các bạn học khác nhìn bằng ánh mắt kỳ dị, Giản tiểu thiếu gia vẫn cam tâm tình nguyện, thậm chí còn có chút tự mãn.
Ghen tị, tuyệt đối là ghen tị, ai bảo họ không có người yêu đan khăn cho chứ?
Mấy người bạn cùng phòng khác tạm thời không có ở đây, Cố Sâm Vũ lén lút dẫn Giản Vân Xuyên vào ký túc xá, vừa đóng cửa lại, đã bị cậu đè lên cánh cửa hôn đến mơ màng.
“Nhớ chết tôi rồi…” Giản Vân Xuyên tựa trán vào anh, động tác thuần thục vượt quá giới hạn.
“Không, không được.” Cố Sâm Vũ cố gắng lấy lại lý trí, “Đây là ký túc xá, họ, họ sẽ quay lại bất cứ lúc nào.”
“Sợ gì?” Giản Vân Xuyên cắn vành tai anh, càng lúc càng lấn tới, “Tôi đã chặn cửa rồi mà, không sợ đâu, ngoan…”
Không biết qua bao lâu, trong tiếng “bộp bộp”, ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân và tiếng nói chuyện, theo sau là tiếng mở khóa.
Cố Sâm Vũ giật mình, lý trí đã mất quay trở lại, kinh hãi kêu lên: “Giản Vân Xuyên, có người đến!”
Giản Vân Xuyên đè chặt anh không cho vùng vẫy, giọng nói khàn khàn: “Đến thì tốt, để họ nhìn cho rõ—”
Tránh cho có những người không biết lượng sức, nhớ nhung tiểu Vũ Mao của cậu.
“Giản Vân Xuyên, ưm, ưm…” Cố Sâm Vũ vừa sợ vừa xấu hổ, gấp đến mức nước mắt lưng tròng, “Anh mau buông tôi ra…”
“Ủa? Sao vặn cửa không được vậy?” Cách một cánh cửa, Trần Hạo Nhiên cố gắng lắc mạnh tay nắm cửa, lẩm bẩm, “Khóa bị hỏng rồi à?”
Tô Hoán cau mày, “Vừa nãy hình như tôi nghe thấy động tĩnh trong ký túc xá, chắc có người ở trong đó, Sâm Vũ, cậu có ở đó không?”
“À, mở được rồi!” Trần Hạo Nhiên phấn khích đẩy mạnh cửa phòng.
Trong ký túc xá, Cố Sâm Vũ đang ngồi nghiêm chỉnh đọc sách, còn Giản Vân Xuyên thì nghiêng người dựa vào mép bàn học.
“Tiểu Vũ, cậu ở ký túc xá sao không ra—” Nói đến nửa câu, Trần Hạo Nhiên đột nhiên trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xa lạ nhưng xinh đẹp kia.
“Là cậu à.” Tô Hoán cũng sững lại một giây, “Em trai của Sâm Vũ.”
Cố Sâm Vũ ngoài mặt không nhìn thẳng, nhưng giọng nói có chút chột dạ, “Xin lỗi, tôi, em trai tôi có chút việc tìm tôi, làm phiền các cậu rồi.”
Hai người bạn cùng phòng vội vàng nói “không không không”.
Nhưng khi Tô Hoán đi ngang qua bạn cùng phòng, không nhịn được liếc nhìn khuôn mặt của anh, lập tức quan tâm hỏi: “Sâm Vũ, mặt cậu đỏ thế, có phải phát sốt rồi không?”
“Á?” Cố Sâm Vũ theo bản năng sờ lên khuôn mặt đang nóng bừng, “Không có đâu, tôi không có phát dâm*!”
(*Đại loại là níu lưỡi nên phát âm sai :v, đại đại đi :v)
Giản Vân Xuyên: ……
Cậu cúi người xuống, dùng cơ thể cao lớn của mình che khuất tầm mắt khiến mình khó chịu, “Anh trai, em có một vấn đề muốn hỏi anh một chút.”
Hai chữ “anh trai” cắn nhẹ, nhưng lại mang ý vị sâu xa đặc biệt.
Cố Sâm Vũ thầm nghĩ trong lòng: Tiêu rồi…
Đêm hôm đó, Giản tiểu thiếu gia tùy tiện tìm một lý do đã thuận lợi ở lại ký túc xá.
Hai thiếu niên cao lớn chen chúc trên một chiếc giường đơn, gần như là tư thế bắt buộc phải chồng lên nhau.
Đêm đó, để không phát ra âm thanh kỳ lạ, Cố Sâm Vũ suýt nữa cắn nát chiếc gối trong miệng.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh đưa ra một quyết định quan trọng — chuyển ra ngoài sống cùng Giản Vân Xuyên, không làm phiền các bạn cùng phòng của mình nữa.
Giản tiểu thiếu gia đạt được mục đích vô cùng vui vẻ, đích thân dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ không còn hạt bụi, rồi xuống bếp nấu một bữa trưa thịnh soạn, chào đón chủ nhân khác của biệt thự.
Đương nhiên, cuối cùng vẫn kết thúc trong bãi chiến trường, so với đồ ăn, rõ ràng Giản Vân Xuyên muốn ăn món điểm tâm nhỏ của mình hơn.
Buổi chiều mùa đông, cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa kính rắc xuống sàn nhà, trong không khí lơ lửng mùi hương dễ chịu.
Lúc đó, Giản Vân Xuyên ôm Cố Sâm Vũ nghĩ, kiếp này của cậu viên mãn rồi.
Cứ như vậy đi, cứ như vậy già đi, cứ như vậy chết đi, kiếp sau vẫn phải gặp nhau, kiếp sau vẫn phải yêu nhau.
Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Story
Chương 78: Người yêu kiếp trước 04
10.0/10 từ 15 lượt.
