Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Chương 70
Cố Sâm Vũ đột nhiên mở to hai mắt.
Rèm cửa màu xanh đậm trước cửa sổ kính sát đất che khuất ánh sáng ban ngày, đột nhiên không phân biệt được đang là ban ngày hay ban đêm, hay là lúc nào.
Trong không gian mờ tối, vẻ mặt anh đau thương, sự tuyệt vọng và trống rỗng trong giấc mơ vẫn bao trùm lấy anh khắp mọi nơi.
“Tỉnh rồi à?” Giây tiếp theo, cánh tay ôm anh siết chặt lại, lồng ngực trơn láng áp sát vào, hơi thở nóng bỏng khẽ lướt qua tai.
Khoảnh khắc này, Cố Sâm Vũ mới thực sự sống lại.
“Ừm…” Vừa cất tiếng, anh mới nhận ra giọng mình khàn đặc không tả nổi.
Cảnh tượng hoang đường hỗn loạn đêm qua chợt ùa vào tâm trí, cùng lúc đó, cảm giác ê ẩm tê dại nhanh chóng truyền đến trung khu thần kinh, anh không kìm được phát ra tiếng “hít” hít hơi.
“Sao vậy?” Giản Vân Xuyên ôm anh lật người lại, hai người chuyển sang tư thế đối mặt.
“Đau…” Cố Sâm Vũ nhỏ giọng đáp.
Giản Vân Xuyên rủ mắt xuống.
Người thanh niên bị yêu từ trong ra ngoài suốt cả một đêm, toàn thân chi chít vết đỏ, khuôn mặt ửng hồng còn vương vệt nước mắt ướt át, dáng vẻ khổ sở không nói nên lời.
Cậu yêu thương hôn lên mi mắt sưng đỏ của anh, bất lực dỗ dành: “Sao lại khóc nữa rồi?”
“Em…” Cố Sâm Vũ nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng làm ẩm giọng nói khô khốc, “Em nằm mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ…”
Là sự tiếp nối của giấc mơ lần trước khi anh hôn mê trong bệnh viện.
Anh quỳ gối trong vũng máu, ôm chặt cơ thể của Giản Vân Xuyên, nước mắt chảy ra như vòi nước hỏng lâu năm.
Một lúc sau, anh vươn tay ra, muốn lau đi máu tươi trên môi người yêu, nhưng phát hiện tay mình xuyên thẳng qua khuôn mặt đang ngủ say ấy.
Anh sững sờ, giây tiếp theo, ý thức không kiểm soát được bật ra khỏi cơ thể mình, trôi nổi trong không trung.
Đúng khoảnh khắc này, cả thế giới bỗng dưng ngưng đọng.
Tiếng gió ù ù ngoài cửa biến mất, máu trên mặt đất ngưng kết, giọt nước mắt trên mặt anh đang treo lơ lửng ở cằm, trên không trung còn có một giọt lệ trong suốt sắp rơi.
Cố Sâm Vũ kinh hoàng nhìn tất cả, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó, một tia sáng trắng lóe lên, một quyển sách khổng lồ phát sáng hiện ra trước mặt anh.
Quyển sách lật trang ào ào, dừng lại ở trang cuối cùng.
[Giản Vân Xuyên đã chết trong vòng tay của Cố Sâm Vũ, thế giới của Cố Sâm Vũ, quay trở lại với bóng tối vô tận…]
Tuy nhiên, đây không phải là kết thúc.
Sau đó, anh luôn ở lại trong nhà máy bỏ hoang này không rời đi nửa bưởc, không ngừng gọi tên Giản Vân Xuyên, muốn đánh thức ý thức của người yêu.
Nhưng, chưa từng có lời hồi đáp.
Rất lâu sau, Cố Sâm Vũ mới mơ hồ nhận ra, thế giới bọn họ đang sống là một cuốn tiểu thuyết ngược luyến máu chó, tác giả đã viết chết người yêu của anh, rồi cuốn tiểu thuyết này bị bỏ dở…
Không có kết cục, thế giới này chìm vào sự ngưng trệ.
Nếu ý thức anh không tỉnh lại, anh còn có thể ảo tưởng kiếp sau sẽ gặp lại nhau, nhưng giờ đây anh tuyệt vọng nghĩ, họ đã không có kiếp sau nữa rồi.
Đây chỉ là một thế giới tiểu thuyết bị bỏ rơi.
Sự trôi đi của thời gian trở nên vô nghĩa, hôm đó anh như thường lệ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú mỹ lệ như lúc còn sống của người yêu, một màn đêm đen kịt ập đến bất ngờ.
Khi mở mắt lần nữa, anh không ngờ lại đến một thế giới mới, giành lại quyền kiểm soát cơ thể.
Đây là thế giới của một cuốn tiểu thuyết khác, anh trong thế giới này cũng tên là Cố Sâm Vũ, không còn là trẻ mồ côi, mà là một nhị thiếu gia ăn chơi bị thất lạc từ nhỏ sau đó được tìm về.
Và điều khiến anh vô cùng mừng rỡ và hoang mang là, thế giới này cũng có Giản Vân Xuyên.
Khuôn mặt giống y hệt, tính cách giống y hệt, chỉ là thân phận khác nhau, và hoàn toàn không quen biết anh.
Người yêu mà anh từng nghĩ mãi mãi mất đi, đã quay lại bằng một cách khác.
Nhưng nếu bánh xe số phận đi theo quỹ đạo đã định, lần này họ không còn là tình nhân yêu mà không đến được với nhau, mà là vai chính và vai phụ.
Giản Vân Xuyên sẽ yêu người khác, sống trọn đời với người khác, còn anh sẽ chết rất thảm.
Họ lại một lần nữa phải chịu sự trêu đùa của số phận.
Anh quá không cam lòng.
Ban đầu, ý thức của anh chỉ thỉnh thoảng thức tỉnh.
Cho đến một ngày, khi anh tỉnh lại lần nữa, trí nhớ bị hỗn loạn, không chỉ tưởng mình xuyên sách, mà còn quên đi người yêu khắc cốt ghi tâm…
“Em mơ thấy cái gì?” Giản Vân Xuyên nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt ướt đẫm của anh, giọng nói hơi khàn nhưng dịu dàng và trầm tĩnh, “Không sợ, chỉ là giấc mơ thôi.”
Cố Sâm Vũ mở to mắt nhìn đối phương không chớp mắt, rồi giơ ngón tay đỏ ửng lên, run rẩy muốn chạm vào mặt đó.
Cô đơn quá.
Anh trong mơ đã trải qua bao nhiêu năm tháng dài đằng đẵng, kêu gọi không nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào, thậm chí không thể chạm vào người đang ở ngay trước mắt…
“Em mơ thấy… anh không để ý đến em nữa.” Nước mắt hạt đậu tràn ra khỏi khóe mắt, giọng nói cũng run rẩy, “Gọi thế nào anh cũng không trả lời…”
“Sao anh lại có thể không để ý đến em được chứ?” Giản Vân Xuyên nhíu mày, không ngại phiền dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho anh, lại ghé sát h*n l*n ch*p m** đỏ bừng vì khóc, thì thầm cam kết, “Chỉ cần em gọi anh, anh sẽ luôn ở đây.”
Nỗi ấm ức chất chứa trong lòng Cố Sâm Vũ khó lòng nói hết, chỉ có thể mắt lệ nhòa gọi anh: “Giản Vân Xuyên…”
“Anh đây.” Giản Vân Xuyên đáp lời, thở dài hỏi, “Sao lại mít ướt thế hả, Tiểu Mít Ướt? Sông Hoàng Hà sắp bị em khóc cạn rồi.”
Đêm qua anh vừa khóc vừa kêu, cậu sợ Tiểu Mít Ướt bị mất nước, giữa chừng phải cho uống nước mấy lần.
Ai ngờ, tỉnh dậy vẫn tiếp tục khóc.
“Em… ơ… em cũng không muốn khóc, chỉ là…” Tiểu Mít Ướt bĩu môi, càng tủi thân hơn, “Chỉ là nước mắt nó có, nó có suy nghĩ riêng hu hu hu…”
Khóc sướt mướt, đáng thương vô cùng, bản chất bị đè nén của Giản Vân Xuyên lại bị k*ch th*ch rồi.
Yết hầu quyến rũ khẽ nhúc nhích, cậu nắm lấy vòng eo thon gọn mảnh mai kia, dễ dàng ôm người lên người mình.
Cố Sâm Vũ thút thít một tiếng, “Chuyện, chuyện gì?”
Rất nhanh, anh đã tự mình trải nghiệm và hiểu rõ đó là chuyện gì.
Có gió thổi vào, vén rèm cửa trước cửa sổ kính sát đất lên.
Đêm qua mưa rơi suốt cả đêm, những cánh hoa bị mưa bão quất mạnh rơi xuống đất, ẩm ướt và mềm mại, chỉ cần khẽ véo bằng ngón tay, cũng sẽ tiết ra chất lỏng ngọt ngào.
……
“Đinh linh linh…” Tiếng chuông điện thoại đặc biệt quen thuộc đột nhiên vang lên.
“Ưm…” Cố Sâm Vũ không kìm được giãy giụa một chút, “Là, là anh cả…”
Tiếng chuông điện thoại độc quyền của anh cả đã khắc sâu vào DNA.
Giản Vân Xuyên bất mãn cắn anh một cái, khàn giọng ra lệnh: “Không được mất tập trung…”
Ngón tay thon dài đẹp đẽ nắm lấy bàn tay đang vươn ra, cưỡng chế lồng từng ngón tay vào kẽ ngón tay trơn ướt, mười ngón tay đan chặt, vô cùng thân mật.
“Nhưng mà, nhưng mà anh cả anh ấy…” Cố Sâm Vũ sắp thở không nổi, “Anh ấy có thể có việc…”
Đêm qua bọn họ rời đi vội vã, không kịp chào hỏi ai, bây giờ cũng không biết mấy giờ rồi, người nhà nhất định đang lo lắng cho anh.
Ít nhất cũng nên báo bình an.
Giản Vân Xuyên nhẫn nhịn hít sâu một hơi, lật người xuống giường nhặt điện thoại lên, rồi lại đè anh lại, “Nghe đi.”
Nếu lúc này Cố Sâm Vũ đủ tỉnh táo, có lẽ anh sẽ nghe ra giọng nói người đàn ông chứa đựng cơn bão sắp ập đến.
Nhưng hiện tại toàn thân anh, kể cả đại não, đều đang nóng ran, chỉ có thể ngoan ngoãn nhấn nút nghe, “Alo, anh cả~”
“Đêm qua chú đi đâu?” Cố Diệp vừa mở lời đã đi thẳng vào vấn đề, “Bây giờ chú đang ở đâu?”
Cố Sâm Vũ chột dạ nói: “Em đang ở bên ngoài mà.”
“Ngoài là ở đâu?” Cố Diệp nhíu mày, đột nhiên hỏi, “Chú đang ở cùng Giản Vân Xuyên?”
Cố Sâm Vũ vén mi mắt lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang chống đỡ phía trên, “Không có, em ở một mình mà~”
Lời nói được một nửa, một tiếng th* d*c kinh ngạc vang lên, âm cuối chuyển hướng một cách bất ngờ, bay thẳng lên trời.
“Chú bị làm sao đấy?” Cố Diệp ở đầu dây bên kia không biết chuyện gì xảy ra, theo bản năng quan tâm hỏi một câu.
“Em, em không ưm…” Lời nói không thành câu, Cố Sâm Vũ sợ hãi bịt chặt miệng, không dám để lộ thêm âm thanh nào.
Lúc này, một bàn tay lớn nhẹ nhàng nhưng không thể từ chối tách các ngón tay của anh ra, nắm lấy và hôn bên môi.
“Em nên trả lời câu hỏi của anh cả rồi.” Giản Vân Xuyên ác ý thúc giục bằng hơi thở.
Cố Sâm Vũ không chịu nổi cố gắng né lên, “Anh cả, em, em không sao mà…”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, Cố Diệp đột nhiên nâng giọng, “Cố Sâm Vũ!”
Ba từ đơn giản, chứa đầy ý giận dữ vì không thể làm gì được.
Anh cả giận rồi!
Không muốn bị nghe tiếp, Giản Vân Xuyên đã đạt được mục đích liền nhận lấy điện thoại, giọng điệu trầm ổn, “Anh cả, hôm nay là cuối tuần, Tiểu Vũ Mao thuộc về em.”
Nói xong, cậu nhấn nút cúp máy, và “bộp” một tiếng ném điện thoại trở lại thảm.
……
Tiếng khóc đau lòng đã dừng lại, nước mắt lại chảy ra bằng một cách khác.
Cả ngày, hai người không bước ra khỏi cửa phòng khách sạn, dịch vụ phòng mang thức ăn đến, Giản Vân Xuyên đút cho anh ăn no bụng, rồi lại tiếp tục “ăn” anh từng miếng từng miếng.
Trước khi ngất đi, ý nghĩ cuối cùng của Cố Sâm Vũ là, vợ của anh đâu phải là tiểu tiên nam không vướng bụi trần gì đó, rõ ràng là động cơ vĩnh cửu thành tinh…
Khi tỉnh dậy lần nữa, trời đã về hoàng hôn.
Rèm cửa kéo hờ, yếu ớt thấy ráng chiều nơi chân trời, từng mảng lớn liên tiếp không ngừng, cháy rực từng lớp như lửa, tuyệt đẹp và rực rỡ.
Cố Sâm Vũ nằm sấp trên ga trải giường mềm mại, không kìm được vươn tay, mô phỏng hư ảo một chút.
“Thích không?” Giản Vân Xuyên chậm rãi xoa bóp eo cho anh.
“Ừm…” Cố Sâm Vũ phát ra tiếng thở dài mềm mại từ khoang mũi, “Thích ráng chiều, càng thích anh.”
Bởi vì ở bên anh, màn đêm sắp buông xuống sau hoàng hôn, cũng trở nên đáng mong chờ.
Giản Vân Xuyên cười nhẹ, “Sao miệng ngọt thế?”
“Do anh hôn đấy.” Nửa khuôn mặt Cố Sâm Vũ vùi vào gối, một bên mắt lộ ra nhìn đối phương, khóe mắt ướt đỏ hơi cong lên, gợi cảm và mê hồn.
Ánh mắt Giản Vân Xuyên tối sầm lại, “Không đau nữa rồi à?”
Tiểu Mít Ướt ăn không nhớ đau.
Nói là vậy, nhưng cuối cùng cậu vẫn không nỡ hành hạ thêm nữa.
Giản Vân Xuyên đứng dậy buộc áo choàng tắm trắng, rồi quấn cơ thể anh lại, sau đó kéo hẳn rèm cửa ra, ôm người ngồi trước cửa sổ kính sát đất, ngắm ráng chiều.
Cố Sâm Vũ rúc sâu vào lồng ngực rắn chắc khỏe khoắn, nhìn chằm chằm vào ráng chiều thay đổi khó lường trên bầu trời.
Bóng tối đang âm thầm, từng chút một nuốt chửng màu sắc tươi sáng.
“Giản Vân Xuyên, anh biết tại sao em thích trời tuyết không?” Một lúc lâu sau, anh đột nhiên nảy ra ý nghĩ hỏi.
Giản Vân Xuyên hôn lên vành tai anh, phối hợp hỏi: “Tại sao?”
Cố Sâm Vũ cong môi cười, “Thật ra không phải em thích trời tuyết, mà là thích ở bên anh lúc tuyết rơi.”
Trong thế giới trong mơ, mỗi khi trời tuyết, anh đều kéo Giản Vân Xuyên cùng nhau ra ngoài hứng tuyết.
Ban đầu, Thiếu gia không thể hiểu hành động của anh, nhưng mỗi lần anh lộ ra ánh mắt cầu khẩn, Thiếu gia rất nhanh sẽ nhân nhượng, cùng anh vui chơi trong tuyết, cùng anh đắp người tuyết xấu xí.
Anh cố ý đắp một người tuyết lớn và một người tuyết nhỏ, rồi đặt tên cho hai người tuyết.
Giản Vân Xuyên sẽ chê anh ấu trĩ, nhưng quay đầu liền tháo khăn quàng cổ của mình, quấn chặt cho anh, rồi nắm lấy tay anh, cùng nhau nhét vào túi áo mình để giữ ấm.
Rồi sau đó, Giản Vân Xuyên hỏi tại sao anh lại thích hứng tuyết đến vậy, anh liền nói đùa đáp lại—
“Hai nơi tương tư cùng hứng tuyết, kiếp này coi như cùng nhau bạc đầu.” Giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai.
Cố Sâm Vũ bừng tỉnh, quay đầu lại, ngẩn ngơ nhìn người ở gần ngay trong gang tấc, “Anh nói cái gì cơ?”
Giản Vân Xuyên cười mà không đáp, đôi môi ấm áp hôn lên giữa trán anh, hôn lên mi mắt sưng húp, rồi đặt xuống chóp mũi đỏ ửng.
Hơi thở đan xen, sống nương tựa vào nhau, Giản Vân Xuyên thì thầm cam kết: “Kiếp này không cần cùng hứng tuyết, chúng ta nhất sẽ định cùng nhau bạc đầu.”
“Giản Vân Xuyên…” Giọng anh như bị nghẹn lại bởi thứ gì đó, không kìm được khẽ nức nở.
Giản Vân Xuyên hôn anh dỗ dành, “Sau này sẽ không để em khóc nữa, anh sẽ làm hết sức mình, để em luôn luôn được vui vẻ.”
Ngừng một chút, anh lại bổ sung: “Ngoại trừ ở trên giường.”
Cố Sâm Vũ đang cảm động, nghe vậy mở to mắt, “Sao anh lại như vậy…”
“Anh như vậy đấy.” Giản Vân Xuyên dùng răng khẽ cắn lên môi dưới ẩm ướt, “Em không thích à?”
Cố Sâm Vũ ngoan ngoãn mở lòng, chủ động tiến lên, “Thích chứ…”
Chỉ cần là anh, dù là niềm vui hay nỗi buồn anh mang lại, em đều rất thích.
Chỉ có như vậy, mới khiến em cảm thấy mình thực sự đang sống.
Hai người họ hôn nhau trong ánh hoàng hôn còn sót lại, ôm nhau thật chặt như thể đó là ngày tận thế.
Ánh sáng cuối cùng sắp biến mất, lúc giao thoa giữa ngày và đêm, Cố Sâm Vũ mơ màng nhận ra ngón tay mình có gì đó lành lạnh.
Môi được buông ra, anh theo bản năng giơ tay lên, thì thấy ngón áp út đã được lồng vào một chiếc nhẫn kim cương bạch kim đơn giản tinh xảo.
“Gả cho anh nhé, Tiểu Vũ Mao.” Giản Vân Xuyên siết chặt vòng ôm, thì thầm lời yêu bên tai anh, “Anh yêu em…”
Cố Sâm Vũ run rẩy khắp người, dòng điện từ vành tai chạy dọc cột sống, xương cụt tê dại đến mức chạm vào là mềm nhũn.
Một lúc sau, anh mềm mại đáp lại: “Tại sao không phải là anh gả cho em?”
Giản Vân Xuyên hầu như không do dự sửa lời, “Được, vậy anh gả cho em.”
“Vợ ơi~” Cố Sâm Vũ vui vẻ hẳn lên, quay người chủ động dâng lên nụ hôn thơm, “Vợ ơi, em cũng rất yêu anh~”
Ngón tay hơi lạnh luồn vào bên trong chiếc áo choàng tắm rộng rãi, ý cười trong mắt Giản Vân Xuyên sâu hơn, “Ừm, yêu nhiều đến mức nào?”
“Ưm…” Cố Sâm Vũ khẽ rên một tiếng, há miệng cắn vào vai đối phương.
Yêu nhiều đến mức nào?
Yêu đến mức vượt qua không gian và thời gian, để được gặp lại anh sau bao nhiêu năm xa cách.
“Giản Vân Xuyên…”
“Ừm, anh đây.”
Từng tiếng gọi đều có hồi đáp.
—Hết chính truyện—
Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Story
Chương 70
10.0/10 từ 15 lượt.
