Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Chương 66
Trong phòng bệnh, Giản Vân Xuyên nằm lại trên giường, Cố Sâm Vũ ngồi bên mép giường, mắt ngây thơ nhìn cậu chằm chằm.
“Chú cũng lên giường nằm đi.” Cố Diệp đi theo vào phòng bệnh, nhỏ giọng dặn dò, “Đừng có chạy loạn nữa.”
“Em đỡ rồi, anh cả.” Cố Sâm Vũ quay mặt đi, giọng điệu đáng thương vô cùng, “Em chỉ muốn ngồi ở đây, được không ạ?”
Nỗi đau xé lòng trong giấc mơ vẫn còn đó, lúc này anh không muốn rời mắt khỏi người trước mặt dù chỉ một giây.
Cố Diệp cau chặt mày, “Lúc nãy còn kêu anh cả em đau quá, giờ lại không đau nữa à?”
“Lúc nãy là lúc nãy mà!” Cố Sâm Vũ nhanh nhẹn nhảy xuống, “Bây giờ em khỏe re như sáo, thậm chí còn nhảy cho anh xem một điệu được luôn!”
Cố Diệp: ……
Quả nhiên, cái thứ cảm xúc thương xót dùng cho đứa em trai này của anh, đúng là lãng phí tình cảm!
“Ngồi xuống đi.” Lúc này, Giản Vân Xuyên trên giường bệnh nhàn nhạt mở miệng.
Cố Sâm Vũ lập tức ngoan ngoãn ngồi trở lại mép giường.
Cố Diệp: ?
Chưa kịp để anh cả mở lời lần nữa, Cố Sâm Vũ đột nhiên nhớ ra một vấn đề then chốt, “À đúng rồi, anh cả, sao mọi người lại đến đây vậy?”
Ký ức của anh chỉ dừng lại ở lúc cửa xe bị đập vỡ, vậy họ đến bệnh viện bằng cách nào?
“Trung tâm thương mại mà hai người đến là tài sản của Tần Tổng, anh ta vừa đúng lúc đi ngang qua, đã nhặt được hai người về.” Cố Diệp nghiêng người, “Mau cảm ơn Tần Tổng đi.”
Sau khi tỉnh dậy trải qua một loạt cảm xúc lẫn lộn, lúc này Cố Sâm Vũ mới để ý thấy Tần Thăng cũng có mặt ở đây.
Ánh mắt anh lập tức trở nên nghi ngờ khó hiểu.
Chuyện gì thế này? Boss phản diện trong truyện gốc sao lại thay tính đổi nết rồi, lại còn chịu ra tay giúp đỡ bọn họ?
“Em trai, sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó?” Tần Thăng đeo một chiếc kính gọng vàng, càng làm hắn trông như một kẻ văn nhã bại hoại, “Tôi nghĩ lại rất kỹ rồi, cũng không làm gì có lỗi với em, ừm?”
“Không không không…” Cố Sâm Vũ liên tục xua tay, nghiêm nghị nói, “Cảm ơn Tần Tổng đã ra tay nghĩa hiệp.”
Tần Thăng thong thả nói, “Tôi đã cứu các em, em trai chỉ có một lời cảm ơn thôi ấy hả?”
“Cái này…” Cố Sâm Vũ nhìn anh cả nhà mình, “Vậy ý của Tần Tổng là gì?”
“Tần Tổng muốn chúng tôi cảm ơn thế nào, xin cứ nói thẳng ra.” Giản Vân Xuyên đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé lành lặn kia.
Hai chữ “chúng tôi” ngay lập tức phân chia ranh giới rõ ràng.
Cố Diệp nhíu mày một cách khó nhận ra.
“Chỉ là việc nhỏ thôi, không cần quá nghiêm trọng đâu.” Giọng Tần Thăng đổi hướng, ánh mắt khó lường nhìn về phía Cố Diệp, “Hơn nữa, dù có muốn thù lao đi chăng nữa, cũng nên hỏi Cố Tổng mới phải.”
Cố Diệp vén mi mắt, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Đương nhiên rồi.”
Cố Sâm Vũ đảo mắt một vòng, thầm nghĩ dù sao anh cả nhà mình cũng không để ai chiếm lợi, nên thản nhiên chấp nhận sự giúp đỡ này.
“Vì chú không sao cả, nên anh sẽ không nói cho cha và dì biết.” Cố Diệp suy nghĩ một chút, ánh mắt chuyển sang Giản Vân Xuyên, “Còn cậu, có cần thông báo cho gia đình không?”
Dù sao Giản Vân Xuyên bị thương nặng hơn.
Thật lòng mà nói, khi anh nhìn thấy người, quả thực đã giật mình.
Đầu và mặt đều là máu, một chân kéo lê trên nền đất, nhưng vẫn kiên trì bảo vệ Cố Sâm Vũ đang bất tỉnh, suốt quá trình không hề kêu than một tiếng.
Anh nhớ lại lần bọn họ nói chuyện riêng với nhau, Giản Vân Xuyên nói rằng mình sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ em trai anh. Anh cứ nghĩ Giản tiểu thiếu gia chỉ nói lời hay ý đẹp, nhưng không ngờ, cậu ta đã thực hiện lời hứa nhanh đến vậy.
“Không cần đâu.” Giản Vân Xuyên bóp bàn tay mềm mại trong lòng bàn tay, “Ông ngoại tôi không chịu được kích động, chuyện nhỏ này, không cần phải quấy rầy ông ấy.”
“Được.” Cố Diệp tôn trọng quyết định của đối phương, “Anh đưa Tần Tổng ra ngoài trước.”
“Hở, đi nhanh vậy?” Cố Sâm Vũ vừa nghe thấy họ sắp đi, giọng điệu có chút nóng lòng.
“Sao thế, em trai luyến tiếc anh đi à?” Tần Thăng nửa cười nửa không trêu chọc anh, “Vậy tôi ở lại trông nom em nhé?”
Cố Sâm Vũ: ……
“Không cần thiết! Không dám nhận ân huệ này!”
Tần Thăng lại cười: “Ha ha…”
“Tần Tổng, tôi đưa anh ra ngoài trước.” Trước khi đi, Cố Diệp quay đầu lại, “Cố Sâm Vũ, về giường bệnh của chú đi.”
“Ồ…” Dưới uy quyền của anh cả, Cố Sâm Vũ miễn cưỡng rút tay về, đi về phía giường bệnh của mình, ngoan ngoãn nằm xuống.
Đây là một phòng bệnh VIP, có hai giường đơn, không gian rộng rãi, tiện nghi đầy đủ.
Hai người ngăn cách bởi rèm giường, nhìn nhau từ xa.
Suy nghĩ một chút, Cố Sâm Vũ lật người, gối đầu lên cánh tay, gọi một tiếng, “Giản Vân Xuyên.”
“Ừm.” Giản Vân Xuyên đáp.
Cố Sâm Vũ lại gọi cậu, “Giản Vân Xuyên.”
“Ừm.” Giản Vân Xuyên không hề phiền lòng đáp lại, “Anh đây.”
“Em đã có một giấc mơ rất kinh khủng…” Cố Sâm Vũ nhìn chằm chằm vào cậu, giọng điệu vẫn còn hoảng sợ.
“Mơ gì vậy?” Giản Vân Xuyên khẽ cười, “Trong mơ có anh không?”
Cố Sâm Vũ không trả lời.
Những cảnh tượng xảy ra trong mơ quá chân thật, chân thật đến mức anh không kìm được nghi ngờ rằng chúng thực sự đã xảy ra.
Nhưng anh không hiểu, những ký ức đó từ đâu mà có? Chẳng lẽ là chuyện của kiếp trước?
Nhưng đây không phải là một thế giới xuyên sách ảo sao? Tại sao kiếp trước anh lại quen Giản Vân Xuyên đuộc chứ?
“A…” Khi nghĩ sâu hơn, một cơn đau như kim châm truyền đến trong đầu, anh không kìm được nhắm mắt lại, phát ra một tiếng r*n r* nhẹ.
“Sao vậy?” Giản Vân Xuyên lập tức ngồi bật dậy nửa người trên, “Có chỗ nào không thoải mái sao? Anh gọi bác sĩ qua.”
“Không sao đâu…” Cố Sâm Vũ hoãn lại tinh thần, “Anh bị thương nặng hơn, vết thương của em chẳng đáng kể.”
Sau khi xác nhận lại anh không sao, Giản Vân Xuyên mới nằm xuống.
“À đúng rồi, anh có biết nhóm người đó là ai gọi đến không?” Cố Sâm Vũ nhớ lại cảnh tượng lúc đó, “Cũng không biết họ nhắm vào ai, có thể nhờ anh cả của em điều tra giúp.”
“Không cần tra, anh biết là ai.” Giản Vân Xuyên khẽ thở ra một hơi, “Lần này là anh làm liên lụy đến em, nhưng anh có thể bảo đảm, sẽ không có lần sau nữa, Tiểu Vũ Mao*.”
(*Cái danh xưng này tác giả để nhân vật gọi nhau từ khá sớm ở phần tác giả có lời muốn nói, nhưng tui bỏ qua không edit nên giờ mọi người mới thấy. Thêm nữa là ban đầu tui định để là Lông Vũ Nhỏ, mà thấy nó kỳ nên để nguyên QT :v)
Cố Sâm Vũ run lên bần bật, “Anh gọi em… là gì?”
“Tiểu Vũ Mao?” Giản Vân Xuyên ngớ người, không hiểu sao mình lại buột miệng gọi cái tên thân mật này, cứ như đã gọi rất nhiều lần rồi vậy.
Cố Sâm Vũ há miệng, nhưng không phát ra âm thanh gì cả.
Giản Vân Xuyên khẽ nhíu mày, “Sao vậy, không thích anh gọi em như thế à?”
“Không phải…” Cố Sâm Vũ phủ nhận, gượng gạo chuyển chủ đề, “Anh có đói không? Em đi lấy cho anh chút đồ ăn nhé, được không?”
Cố Sâm Vũ đẩy cửa phòng bệnh ra, chuẩn bị xuống lầu đón Thư ký Lâm.
Anh đã hỏi kỹ bác sĩ về những điều cần lưu ý trong chế độ ăn uống của Giản Vân Xuyên, sau đó lập tức gọi điện cho Thư ký Lâm, nhờ đối phương mang đến mấy suất ăn dinh dưỡng.
Kết quả vừa xuống lầu, Cố Sâm Vũ đã nghe thấy một giọng nói ngạc nhiên từ phía sau, “Cố Sâm Vũ?”
Quay đầu lại, Phó Cẩn Chi đang đứng sau lưng anh.
“Xin chào, ngài Phó.” Vừa nhìn thấy hắn ta, Cố Sâm Vũ vẫn cảm thấy chột dạ, chủ động chào hỏi.
Phó Cẩn Chi đánh giá anh từ trên xuống dưới, giọng điệu ngầm chứa vài phần lo lắng, “Bạn nhỏ bị sao vậy, bị bệnh à?”
“Tôi không sao, người bị thương là Giản Vân Xuyên.” Cố Sâm Vũ lịch sự hỏi, “Sao ngài Phó cũng ở bệnh viện thế?”
Phó Cẩn Chi quan tâm hỏi: “Giản Vân Xuyên bị thương sao? Có nặng không?”
“Khá nặng.” Cố Sâm Vũ thở dài.
“Cậu cũng đừng lo lắng quá.” Phó Cẩn Chi tiến lại gần, an ủi, “Tôi rất quen bệnh viện này, tôi sẽ chào hỏi với viện trưởng, chuyển các cậu sang phòng bệnh tốt nhất.”
“À, không cần đâu.” Cố Sâm Vũ hoàn hồn, “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng không cần làm phiền đâu.”
Phó Cẩn Chi cười bất lực một chút, “Bạn nhỏ, cậu vẫn đề phòng tôi như thế.”
Cố Sâm Vũ không biết nên tiếp lời gì.
Thế giới này hình như hoàn toàn khác so với truyện gốc trong ký ức của anh, không chỉ quỹ đạo phát triển bị lệch khỏi truyện gốc, mà tính cách của mọi người cũng thay đổi lớn.
Rốt cuộc, vấn đề nằm ở đâu?
“À đúng rồi, cậu và Giản Vân Xuyên…” Phó Cẩn Chi do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi, “Hai đứa chính thức ở bên nhau rồi à?”
Cố Sâm Vũ theo bản năng gật đầu, “Ừm.”
Phó Cẩn Chi khẽ thở dài, “Tôi còn tưởng…”
Cố Sâm Vũ: “Anh tưởng cái gì cơ?”
“Không có gì.” Phó Cẩn Chi lại cười, “Sao rồi, gia đình cậu có đồng ý không?”
“Gia đình tôi đương nhiên—” Nói được nửa chừng, Cố Sâm Vũ đột nhiên trở nên cảnh giác, “Khoan đã, người mách lẻo với anh cả tôi lần trước, không phải là anh đấy chứ?”
Phó Cẩn Chi nghẹn lời, “Ờm…”
“Quả nhiên là anh!” Cố Sâm Vũ kích động tiến lên một bước, “Phó Cẩn Chi, anh quá đáng lắm, còn mồm mép nói coi tôi như bạn bè nữa chứ!”
Phó Cẩn Chi khó lòng biện minh, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Nếu tôi nói, không phải tôi mách lẻo với anh cả của cậu, cậu có tin không?”
“Hả?” Cố Sâm Vũ chớp chớp hàng mi, vẻ mặt mơ hồ, “Vậy còn có thể là ai được?”
Phó Cẩn Chi cung cấp cho anh một hướng suy nghĩ, “Có lẽ, cậu có từng nghĩ đến—”
“Cố Sâm Vũ.” Một giọng nói trong trẻo dễ nghe cắt ngang lời Phó Cẩn Chi.
Quay người lại, Giản Vân Xuyên đang chống nạng đứng ở hành lang.
Thân hình cậu cao ráo thẳng tắp, bộ đồ bệnh nhân màu trắng cứng nhắc lại được mặc lên người toát ra một vẻ cấm dục, vết băng bó trên đầu cũng không làm giảm đi sự anh tuấn, ngược lại còn tạo nên một vẻ đẹp mỏng manh.
Trái tim Cố Sâm Vũ “thình thịch” đập nhanh, “Anh, sao anh lại xuống đây!”
“Em xuống lâu quá không về, anh lo lắng khụ khụ…” Giản Vân Xuyên ho khan hai tiếng.
“Xin lỗi, xin lỗi…” Cố Sâm Vũ lập tức chạy nhanh lên lầu, “Vừa gặp ngài Phó, lỡ buôn chuyện hơi lâu một chút.”
Giản Vân Xuyên một tay ôm lấy anh, tựa nhẹ vào người anh, sau đó mới chuyển ánh mắt sang Phó Cẩn Chi, quan sát hắn từ trên xuống dưới với thái độ kiêu ngạo.
Hai người nhìn nhau trong không trung.
“Nếu ngài Phó thích trò chuyện, tôi có thể tiếp chuyện.” Một lát sau, Giản Vân Xuyên lạnh nhạt mở lời.
“Không dám, Giản Tiểu Thiếu Gia vẫn nên nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt.” Phó Cẩn Chi nở một nụ cười hiền hòa, nhưng giọng điệu lại vô cùng thâm sâu, “Chữa lành vết thương rồi, mới có thể giữ chặt những thứ mình muốn, đúng không?”
Nhiệt độ trong mắt Giản Vân Xuyên đột nhiên giảm đi tám độ.
“Vậy tôi xin phép không làm phiền nữa.” Phó Cẩn Chi chủ động đề nghị cáo từ, “Bạn nhỏ, nếu có gì cần giúp đỡ, cứ việc mở lời.”
Cố Sâm Vũ gật đầu, “Cảm ơn, ngài Phó.”
“Người ta đi xa rồi, vẫn còn nhìn à?” Giản Vân Xuyên giơ tay lên, nhéo cằm anh, xoay về phía mình.
Cố Sâm Vũ lập tức xin lỗi, “Xin lỗi anh, anh đói quá rồi à? Em đi tìm Thư ký Lâm ngay đây!”
“Rất đói…” Mắt Giản Vân Xuyên u ám, yết hầu nuốt xuống một cái, “Rốt cuộc bao giờ, anh mới được ăn bữa chính đây?”
“Anh yên tâm!” Cố Sâm Vũ cam đoan, “Thư ký Lâm mang đến toàn là đại tiệc đấy, còn có cả canh gà hầm nữa!”
Giản Vân Xuyên: ……
Nước đổ đầu vịt.
Cố Sâm Vũ: “Em xuống đón Thư ký Lâm ngay đây.”
“Không cần đâu, Cố Tổng.” Đúng lúc này, bóng Thư ký Lâm xuất hiện ở hành lang, “Tôi tự tìm đến rồi.”
“Ủ ôi~” Tiểu Cố Tổng thán phục, giơ ngón cái lên, “Quả không hổ danh Thư ký Lâm!”
Thư ký Lâm mang đến quả nhiên là đại tiệc, canh xương hầm, canh giò heo, canh gà hầm, món chính là cháo hải sản, gan, các sản phẩm từ đậu nành và rau xanh đều đầy đủ, toàn là những món giàu protein và bổ máu.
Sau khi ăn xong, Cố Sâm Vũ dặn dò Thư ký Lâm một số việc, rồi nhờ đối phường mua một vài đồ dùng sinh hoạt cần thiết và quần áo để thay, sau đó để người quay về công ty làm việc.
Phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh.
Cố Diệp ra ngoài vẫn chưa về, nghe nói tổng bộ có việc bắt buộc anh phải về xử lý ngay. May mắn thay, Cố Sâm Vũ hành động tự nhiên, chăm sóc một bệnh nhân không thành vấn đề.
Kim đồng hồ quay sang bảy giờ, anh khoanh chân ngồi trên giường bệnh hỏi: “Tối nay anh không tắm được phải không?”
Giản Vân Xuyên: “Không được.”
“Vậy…” Cố Sâm Vũ đề nghị, “Sau khi em tắm xong, lau người đơn giản cho anh nhé?”
“Được.” Giản Vân Xuyên khẽ đáp.
Nói là làm, Cố Sâm Vũ leo xuống khỏi giường, cầm quần áo thay vào phòng tắm.
Vì một tay không tiện nên loay hoay rất lâu, cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng tắm.
“Em về rồi!” Anh kéo bộ đồ bệnh nhân đang mặc xộc xệch, “Lại đây, em giúp anh lau người!”
Giản Vân Xuyên chống nửa người trên dậy, tựa vào đầu giường, ra hiệu cho anh có thể qua.
Cố Sâm Vũ cầm khăn nóng đi tới, đột nhiên không biết bắt đầu từ đâu, “Có cần c** đ* bệnh nhân ra không?”
Giản Vân Xuyên bình thản, “Em muốn cởi không?”
“Không không không…” Cố Sâm Vũ lắc đầu lia lịa như quả lắc chuông.
Vẫn là không cởi thì hơn, lỡ đâu anh lau lau, đột nhiên thú tính đại phát với bệnh nhân thì sao…
“Được.” Giản Vân Xuyên khẽ gật đầu, “Làm đi.”
Thế là, bàn tay cầm khăn nóng chui vào trong bộ đồ bệnh nhân của đối phương, bắt đầu lau từ cơ bụng rắn chắc.
Không ngờ, dưới sự che chắn của bộ đồ bệnh nhân, mọi hành động đều trở nên mập mờ khó hiểu.
“Cơ bụng sắp bị em lau rách da rồi.” Khi Giản Vân Xuyên mở lời lần nữa, giọng cậu hơi khàn.
“À… em xin lỗi!” Cố Sâm Vũ hoàn hồn, vội vàng rút tay ra, có chút lúng túng, “Tiếp theo phải lau ở đâu?”
Giản Vân Xuyên không nói gì, ánh mắt cúi xuống.
Ánh mắt Cố Sâm Vũ cũng rơi xuống một vị trí nào đó, trái tim nhỏ lập tức rung lên dữ dội.
“Cái… cái này không hợp lắm đâu?” Anh nhát gan ngay lập tức, “Lòng bàn tay em hình như hơi đau, hay là… hay là, anh tự lau phần còn lại nhé?”
Giản Vân Xuyên lại nắm lấy tay anh, đưa anh đến bên dưới eo mình, “Làm việc, không thể bỏ dở giữa chừng, Tiểu Vũ Mao.”
Mặt Cố Sâm Vũ đỏ bừng, “Nhưng mà…”
“Lòng bàn tay đau không sao, chúng ta không dùng tay…” Giản Vân Xuyên kéo cả người anh qua, áp vào tai anh, dùng giọng khí khêu gợi nói một câu.
d** tai trắng nõn ngay lập tức đỏ ửng như rỉ máu.
Nhưng nghĩ đến việc vợ nằm đây là vì mình, Cố Sâm Vũ cắn răng, vẫn cẩn thận ngồi lên.
“Sẽ không đụng vào chân anh chứ?” Anh không yên tâm quay đầu lại xác nhận.
Giản Vân Xuyên một tay nắm eo anh, tay kia thăm dò vào bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, “Không sao, em tiến lên trên một chút là được rồi.”
Cố Sâm Vũ cố nhịn sự xấu hổ, ấp úng nói: “Vậy… vậy anh dạy em, làm thế nào, làm thế nào để làm anh thoải mái hơn…”
Không biết qua bao lâu, anh cảm thấy mình sắp bị nung chảy bởi ngọn lửa ma sát kia, không kìm được nức nở cầu xin vợ tha thứ.
Anh hối hận rồi hu hu…
Giản Vân Xuyên lại không hề mềm lòng, ấn sau gáy anh, buộc anh phải nhận một nụ hôn dài đến nghẹt thở…
“Cố Sâm Vũ, bây giờ chú—” Đẩy cửa phòng bệnh ra, Cố Diệp vừa bước vào, đập vào mắt là hai người đang nằm đè lên nhau trên giường bệnh, còn có cả một cảnh tượng hỗn loạn…
Đồng tử anh đột ngột co lại, quay phắt người lại, “Cố Sâm Vũ!”
“Anh cả!” Cố Sâm Vũ vừa nằm sấp trên lồng ngực rắn chắc th* d*c một hơi, sợ đến mức suýt ngã khỏi giường bệnh, “Nghe em giải thích!”
Giản Vân Xuyên thì bình chân như vại, ôm lấy chú mèo hoảng loạn vào lòng, bình tĩnh nói: “Anh cả, phiền anh ra ngoài một lát.”
Cố Diệp: ???
Ai là anh cả của cậu?
Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Story
Chương 66
10.0/10 từ 15 lượt.
