Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục

Chương 61


Bông tuyết vẫn rơi lả tả.


Giống như đã làm hàng ngàn lần, Giản Vân Xuyên hôn lên mí mắt anh, giọng nói hơi khàn thở dài: “Em khóc cái gì…”


“Em…” Hàng mi bị nước mắt làm ướt rung động như cánh bướm vỗ, Cố Sâm Vũ mở đôi mắt mờ lệ, “Nước mắt nó có suy nghĩ của riêng nó…”


Rõ ràng lúc này phải là vui vẻ, nhưng không hiểu tại sao, một nỗi buồn khó tả lại trào dâng từ tận đáy lòng.


Anh không kiểm soát được bản thân.


Giản Vân Xuyên nâng cằm đính hạt lệ của anh, ngón cái khẽ lau vết nước mắt trên má, giọng nói càng thêm dịu dàng bất đắc dĩ, “Không thích anh hôn em à?”


“Đương, đương nhiên không phải!” Cố Sâm Vũ vội vàng phủ nhận, sốt ruột đến mức một chuỗi nước mắt nữa lại lăn ra từ đôi mắt to, “Em thích!”


Lời vừa dứt, chợt nhận ra mình vừa nói gì, mặt lại “phừng” một cái đỏ bừng.


“Thích là được rồi.” Giản Vân Xuyên ánh mắt chứa ý cười, trán chạm vào trán anh, “Vậy… hôn thêm một cái nữa?”


Khoảng cách môi và môi quá gần, chạm vào nhau như có như không, Cố Sâm Vũ không kìm được nín thở.


Chờ mãi không thấy đối phương chủ động dâng hiến nụ hôn, Giản Vân Xuyên đang chuẩn bị hành động, giây tiếp theo, đôi môi mỏng bị hôn một cái.


“Chụt” một tiếng, chạm vào rồi tách ra ngay.


Giản Vân Xuyên ngây người.


Cố Sâm Vũ hôn xong, ngửa đầu ra hía sau, hít hít cái mũi đỏ ửng, đáng thương lặp lại lần nữa, “Thích mà.”


Giản Vân Xuyên bật cười, “Nói hôn một cái, thật sự chỉ là một cái thôi sao?”


“Hả?” Cố Sâm Vũ ngơ ngác, “Vậy… vậy hôn thêm hai cái nữa?”


“Anh dạy em…” Giản Vân Xuyên định lấy nụ hôn bịt miệng anh lại, nhưng chưa kịp hôn, phía sau xa xa truyền đến một tiếng gọi, “Tuyết rơi lớn thế này, anh đứng ngoài làm gì?”


Cố Sâm Vũ phản xạ có điều kiện lùi lại phía sau, nhưng vì quên mất cả hai đang quấn chung một chiếc khăn quàng, suýt chút nữa kéo cả Giản Vân Xuyên ngã theo.


“Trốn cái gì?” Giản Vân Xuyên giữ vững thân hình, kéo người trở lại vào lòng, “Là Tạ Hành.”


“Ừm…” Cố Sâm Vũ thấy xấu hổ, dứt khoát vùi mặt vào khăn quàng và lồng ngực cậu.


Vùi vào mới phát hiện bên trong áo khoác ngoài của cấu ấy không mặc áo len.


“Sao anh mặc mỏng manh thế này mà ra ngoài?” Cố Sâm Vũ vội vàng ngẩng mặt lên, “Anh không lạnh sao?”


Giản Vân Xuyên thản nhiên đáp: “Vì vội muốn gặp em.”


“Dù vậy cũng không thể mặc ít như thế, hôm nay đang có tuyết rơi mà.” Cố Sâm Vũ đưa tay lên, tự mình tháo chiếc khăn quàng đang quấn quanh cổ ra, “Bây giờ anh còn rất yếu, lỡ bị cảm lạnh thì sao?”


Giản Vân Xuyên nhíu mày, “Anh không yếu.”


“Anh đừng có cố chấp nữa.” Cố Sâm Vũ không nói lý mà chất hết khăn quàng lên cổ cậu, “Mau về nhà đi.”


Giản Vân Xuyên nắm lấy tay anh, “Em không vào cùng anh à?”


Cố Sâm Vũ do dự một chút, “Em—”


“Cục đáng yêu, sao lại là cậu nữa?” Vừa nói, Tạ Hành đã đi đến gần hai người, giọng điệu vô cùng kinh ngạc mừng rỡ, “Lâu rồi không gặp, nhớ ghê!”



Cố Sâm Vũ còn chưa kịp mở lời, đã bị ấn trở lại vào vòng ôm quen thuộc.


Giản Vân Xuyên mặt không cảm xúc tuyên bố chủ quyền, “Đừng nghĩ đến người mà mình không nên nghĩ.”


“Hửm?” Ánh mắt Tạ Hành lia qua lia lại trên người hai người, “Đây là…”


“Chính là như cậu nghĩ đó.” Giản Vân Xuyên cho hắn một câu trả lời khẳng định.


Tạ Hành “chậc” một tiếng, “Quả nhiên.”


Cố Sâm Vũ: ?


Hai anh em này đang đánh đố gì vậy, tại sao chỉ có anh là không hiểu?


“Nhưng mà, thẩm mỹ của cậu kiểu gì vậy, sao lại đeo cái khăn quàng xấu xí như thế?” Ánh mắt Tạ Hành rơi trên chiếc khăn quàng đỏ, ánh nhìn đầy vẻ chê bai.


Cố Sâm Vũ: ……


“Tôi thích đeo khăn quàng gì thì đeo khăn quàng đó.” Giản Vân Xuyên cảnh cáo liếc hắn một cái, “Bớt nói nhảm.”


“Nhưng nó thật sự rất xấu—” Lời nói đến nửa chừng, cuối cùng vẫn khuất phục trước ánh nhìn chết người của đôi chồng chồng, Tạ Hành hậm hực ngậm miệng.


Lần trước đến nhà họ Tạ, là với thân phận bạn bè bình thường, lần này đổi một thân phận hoàn toàn mới, Cố Sâm Vũ căng thẳng lại xấu hổ, trong lòng bồn chồn không yên.


Anh biết Giản Vân Xuyên không quan tâm bất cứ ai trong nhà họ Giản, người cậu ấy quan tâm chỉ có ông ngoại Tạ.


Vậy… Ông ngoại có thích anh không? Ông ngoại có chấp nhận anh không? Ông ngoại có đồng ý gả Giản Vân Xuyên cho anh không?


“Đừng căng thẳng, ông ngoại không có ở nhà.” Dường như nhìn thấu cảm xúc của anh, Giản Vân Xuyên bóp nhẹ tay anh, “Sức khỏe ông không tốt, mùa đông nào cũng rất khó khăn, những ngày tuyết rơi như thế này, chỉ có thể nằm trên giường.”


Trái tim Cố Sâm Vũ vừa được thả xuống lại thắt lại, nắm chặt tay cậu an ủi, “Không sao đâu, mùa đông sẽ nhanh chóng qua thôi.”


“Ừm, sẽ nhanh chóng qua thôi.” Giản Vân Xuyên giơ bàn tay đang nắm của hai người lên, hôn nhẹ lên đó.


“Ê ê ê!” Tạ Hành đi theo phía sau kêu lên, “Tôi còn đứng đây nè, hai người làm ơn làm phúc làm đức, đừng có khoe ân ái trước mặt chó độc thân có được không?”


Giản Vân Xuyên nghiêng mắt liếc hắn một cái, “Tôi cần phải cân nhắc suy nghĩ của chó nữa ư?”


Nói xong, lại hôn thêm một cái lên mu bàn tay thơm tho mềm mại.


Tạ Hành: ???


Mặt Cố Sâm Vũ đỏ bừng, nhưng lại không giãy ra.


Làm sao đây, vợ của mình bá đạo như thế, thích quá đi…


Nhà bếp vẫn đang chuẩn bị bữa tối, hai người quay về phòng ngủ trước.


Lần nữa bước vào căn phòng hồng hồng phấn phấn này, Cố Sâm Vũ có cảm thán mới.


Mỹ nhân nên đi đôi với màu hồng mà, sau này phòng tân hôn của hai người bọn họ, hình như cũng có thể trang trí màu hồng như thế này…


“Nghĩ cái gì vậy, mặt đỏ bửng luôn?” Giản Vân Xuyên tháo từng vòng khăn quàng ra, gấp gọn trong tay.


“Không không không nghĩ gì cả!” Cố Sâm Vũ không dám nói, thấy cậu gấp khăn quàng, không khỏi nhớ đến lời chê bai của Tạ Hành lúc nãy, “Cái đó… chiếc khăn em đan có thật sự rất xấu không?”


Giản Vân Xuyên nhìn chiếc khăn quàng đỏ trong tay, rơi vào im lặng.


Cố Sâm Vũ mím môi, “Thôi được rồi, anh không cần trả lời, em biết rồi.”



Im lặng lúc này còn hơn ngàn lời nói.


“Không xấu.” Giản Vân Xuyên cuối cùng cũng tìm được từ ngữ miêu tả phù hợp, “Chỉ là khá trừu tượng.”


Cố Sâm Vũ: ……


“Anh rất thích.” Giản Vân Xuyên đặt khăn quàng xuống, đi đến trước mặt anh, nghiêm túc nhìn anh, “Là em tặng anh, bất kể thế nào anh cũng thích.”


Cố Sâm Vũ lập tức vui vẻ trở lại, “Vậy thì tốt quá, chiếc mũ em muốn đan tặng anh còn chưa xong đâu!”


Giản Vân Xuyên: ……


“Lại là màu xanh lá sao?”


“Anh thích màu gì?” Cố Sâm Vũ nghiêm túc suy nghĩ, “Hay là đan màu đỏ đi? Da anh trắng, màu đỏ rất tôn anh đấy~”


Giản Vân Xuyên không muốn dội gáo nước lạnh vào anh, đành cúi xuống gần hơn, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của anh, “Vậy em thích anh mặc màu đỏ?”


“Ừm…” Dưới ánh nhìn sâu thẳm quyến rũ của đôi mắt, đầu óc Cố Sâm Vũ quay cuồng, vô tình hỏi, “Em muốn hôn anh thêm một cái nữa, được không?”


Yết hầu quyến rũ khẽ chuyển động, Giản Vân Xuyên hạ giọng đáp: “Đương nhiên được.”


Lời vừa dứt, điện thoại đặt trên bàn “Đinh linh linh” vang lên.


Cố Sâm Vũ theo bản năng ngoảnh mặt đi, nhưng bị bàn tay lành lạnh bóp lấy cằm, bẻ lại.


“Tập trung một chút.” Giản Vân Xuyên cúi xuống định hôn anh, kết quả chỉ hôn trúng khóe môi.


“Đây là nhạc chuông riêng của anh cả của em, không thể không nghe.” Cố Sâm Vũ thoát ra, nhanh chóng chạy đến bàn cầm điện thoại.


Giản Vân Xuyên đứng yên tại chỗ, đáy mắt hiện lên vẻ vô cùng không hài lòng.


Nhạc chuông riêng?


Nhưng đợi đến khi Cố Sâm Vũ quay người đối diện với cậu, ánh mắt của cậu lại trở nên dịu dàng như trước.


“Alo, anh cả.” Cố Sâm Vũ nghe điện thoại, giọng điệu bình tĩnh, “Có chuyện gì vậy?”


“Tuyết rơi lớn thế này, chú lại chạy đi đâu rồi?” Giọng Cố Diệp mang theo sự lo lắng rõ ràng, “Vừa nãy gọi chú xuống ăn cơm, mới phát hiện chú không có ở nhà.”


“À… em có để lại mẩu giấy mà.” Cố Sâm Vũ nói ra lý do đã chuẩn bị sẵn, “Công ty có việc đột xuất cần em xử lý, nên em ra ngoài rồi.”


Cố Diệp: “Mẩu giấy? Thời đại nào rồi, còn có người để lại mẩu giấy?”


“Ừm……” Cố Sâm Vũ nhìn Giản tiểu thiếu gia một cái, nghĩ thầm bây giờ không chỉ có người để lại mẩu giấy, còn có người viết thư nữa.


Viết cả thư tình cơ.


“Chú thật sự đi công ty đấy à?” Cố Diệp im lặng vài giây, vẫn giữ thái độ nghi ngờ, “Chuyện gì, nhất định phải để chú giữa trời tuyết lớn thế này chạy đến công ty xử lý?”


Cố Sâm Vũ lời lẽ chân thành, “Nếu anh cả không tin, lát nữa em quay video văn phòng gửi WeChat cho anh.”


Lùi một bước để tiến hai bước, là một chiến thuật tốt.


Cố Diệp: “Được, chú gửi đi.”


Cố Sâm Vũ nâng cao giọng, “Vậy ý anh cả là không tin tưởng em rồi?”


“Hừ.” Cố Diệp cười lạnh một tiếng, “Chú có gì đáng để anh tin tưởng?”



“Lòng tin giữa anh em mình giống như một nồi nước sôi ấy nhỉ.” Cố Sâm Vũ chuyển đề tài, “Được, bây giờ em gửi ngay.”


Cúp điện thoại, Giản Vân Xuyên không nhịn được hỏi anh, “Bây giờ em đi đâu quay video văn phòng?”


“Hệ hệ” Tiểu Cố Tổng cười gian xảo, “Em đã dự đoán trước cả dự đoán của anh cả rồi, nên video văn phòng đã chuẩn bị sẵn hết từ lâu rồi.”


Nói xong ngẩng cằm, vẻ mặt “tôi thông minh quá, mau khen tôi đi”.


Giản Vân Xuyên nhíu mày, “Tại sao không nói thật với anh cả?”


Cố Sâm Vũ do dự một chút, “Cái này…”


Giản Vân Xuyên không truy hỏi nữa, quay người ngồi xuống bàn làm việc.


“Ấy dà, không phải như anh nghĩ đâu!” Cố Sâm Vũ gửi xong video, đi đến sau lưng cậu, bám vào lưng ghế giải thích, “Thật ra em đã thú nhận mối quan hệ của chúng ta với anh cả rồi, nhưng anh cả là người khá cổ hủ, anh ấy nói anh phải vượt qua thử thách của anh ấy mới có thể gả—”


Ba chữ “gả cho em” chưa nói hết, vì anh chợt nghĩ ra mình còn chưa cầu hôn, vẫn là không nên nói tr*n tr** như vậy vội.


“Anh ấy muốn thử thách anh như thế nào?” Giản Vân Xuyên lập tức nắm bắt vấn đề then chốt.


“Cái này hình như anh ấy cũng chưa nói…” Cố Sâm Vũ nghiêng đầu, “Nhưng mà nếu để anh ấy biết hôm nay em chạy đến tìm anh, anh ấy chắc chắn sẽ gọi em dẫn anh đi gặp anh ấy ngay.”


Giản Vân Xuyên nghiêng mặt qua, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định, “Anh ấy muốn gặp anh lúc nào cũng được, muốn thử thách anh thế nào cũng được, em không cần lo lắng.”


“Em không lo lắng chuyện này, là sức khỏe của anh còn chưa tốt mà…” Cố Sâm Vũ nhỏ giọng đáp.


Tối qua bị anh giày vò thê thảm như vậy, hôm nay lại tuyết rơi, anh không thể để anh cả hành hạ Giản Vân Xuyên nữa.


Vợ của ai, người đó tự đau lòng.


“Vậy nếu…” Giản Vân Xuyên rủ mi mắt xuống, che đi ánh mắt, “Nếu anh cả của em kiên quyết không đồng ý chúng ta ở bên nhau, em sẽ làm gì?”


Cố Sâm Vũ chớp chớp mắt, “Tin em đi, anh cả cuối cùng nhất định sẽ đồng ý, trong lòng anh ấy thật ra rất thương em.”


Giản Vân Xuyên: “Chỉ là một giả định thôi.”


“Vậy thì em sẽ dẫn anh bỏ trốn!” Cố Sâm Vũ buột miệng thốt ra.


Lời vừa dứt, cả hai đều ngẩn ra.


Cố Sâm Vũ cảm thấy xấu hổ, muốn đứng thẳng người lên, nhưng bị đối phương vòng tay kéo vào lòng, ngồi lên đùi.


Giản Vân Xuyên nắm lấy vòng eo thon gọn đó, giọng điệu chứa ý cười, “Bỏ trốn đi đâu?”


“Đi đâu cũng được… Đến một nơi xuân ấm hoa nở, có một ngôi nhà gỗ nhỏ, trồng vài cây ăn quả, tốt nhất là gần biển, không có biển thì có hồ cũng—”


Trong khoảnh khắc này, trong đầu Cố Sâm Vũ đột nhiên lóe lên những lời nói gần như y hệt, dường như đây không phải lần đầu tiên anh nói ra.


“Sao vậy?” Nhận thấy vẻ mặt anh không đúng, Giản Vân Xuyên siết chặt cánh tay.


“Không có gì…” Cố Sâm Vũ hoàn hồn, cúi xuống hôn nhẹ lên sống mũi cao thẳng, an ủi, “Nói đùa thôi, anh đừng lo lắng, em sẽ thuyết phục gia đình của mình.”


“Ừm.” Giản Vân Xuyên đáp lời, hơi ngẩng mặt lên, lợi dụng lúc anh không chú ý, chặn thật chặt đôi môi he hé mở của anh.


Nụ hôn này đến quá bất ngờ, Cố Sâm Vũ không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một thứ gì đó nóng bỏng ẩm ướt đã xâm nhập vào giữa môi răng.


“Ưm…” Anh phát ra tiếng thở mũi dễ thương, muốn nói chuyện, khoang miệng lại bị tận dụng cơ hội xâm chiếm sâu hơn.


Nhất thời, trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng “chụt chụt” ướt át của nụ hôn…



“Đây mới gọi là hôn…” Đôi môi dính vào nhau tách ra kéo theo một sợi tơ bạc, Giản Vân Xuyên th* d*c dồn dập, “Học được chưa?”


“Cái gì cơ…” Cố Sâm Vũ bị đối phương hôn đến mềm nhũn cả người, mơ màng như say rượu, đâu còn tâm trí mà học.


Giây tiếp theo, đôi môi sưng đỏ mềm mại lại bị cắn nhẹ một cái, Giản tiểu thiếu gia kiên nhẫn tiếp tục dạy học.


Không biết đã qua bao lâu, hôn đến mức môi lưỡi tê dại, Cố Sâm Vũ cuối cùng cũng không chịu nổi, vùi khuôn mặt nóng bừng vào hõm cổ của đối phương.


Xong rồi, mình có nên đi hỏi một câu hỏi không—


Vợ hôn giỏi quá thì phải làm sao?


Giản Vân Xuyên ôm người trong lòng bình ổn hơi thở, một lúc sau đưa tay lấy điện thoại di động của mình ra, “Có thể chụp thêm một bức ảnh chung nữa không?”


“Ừm…” Tiểu Cố Tổng lúc này nói gì cũng nghe nấy, ngoan ngoãn quay mặt về phía ống kính điện thoại.


Ánh mắt long lanh, đầy vẻ x**n t*nh, vừa nhìn là biết vừa xảy ra chuyện không thích hợp cho trẻ em.


“Anh gửi cho em một tấm nhé.” Rất nhanh đã chụp xong ảnh, Giản Vân Xuyên nhấn hai lần bằng một tay.


Vài giây sau, điện thoại của cả hai liên tiếp rung lên.


Diệp Trạch: [???]


Phó Cẩn Chi: [Chuyện gì thế…]


Người qua đường A: [Thảo nào tôi xin WeChat cũng không được.]


Diệp Trạch: @Người qua đường A: [Anh là ai nữa vậy?]


Diệp Trạch: @Giản Vân Xuyên: [Hơi quá đáng rồi đấy?]


Phó Cẩn Chi: @Cố Sâm Vũ: [Bạn nhỏ, đây là công khai ư?]


Xác nhận mọi người trong nhóm đều đã nhìn thấy ảnh chung, Giản Vân Xuyên mới thong thả nhấn vào “Thu hồi”.


Giản Vân Xuyên: [Xin lỗi, gửi nhầm rồi.]


“Sao vậy?” Cố Sâm Vũ tò mò ghé sát, “Ai liên tục gửi tin nhắn cho anh vậy?”


“Không cẩn thận gửi nhầm ảnh chung của chúng ta vào nhóm mặc cả rồi.” Giản Vân Xuyên giọng điệu bình thản đáp.


“Hả?” Cố Sâm Vũ lập tức mở to mắt, “Sao anh lại cũng bị trượt tay giống em vậy?”


“Không sao, đã thu hồi rồi.” Giản Vân Xuyên giơ điện thoại lên cho anh xem, “Em không phiền chứ?”


“Phiền thì không phiền…” Cố Sâm Vũ miệng nói không phiền, nhưng trong lòng lại cảm thấy chột dạ.


Dù sao trong nhóm này còn có công chính của truyện gốc mà, anh đã cướp vợ của người ta, lại còn công khai khoe ân ái trong nhóm, chuyện này có hơi không đạo đức không nhỉ?


“Vậy là tốt rồi.” Khóe môi Giản Vân Xuyên khẽ cong, hài lòng cất điện thoại, không để ý đến nhóm mặc cả đang nổ tung nữa.


Đúng lúc này, điện thoại Cố Sâm Vũ lại “err err” rung lên, anh khó khăn lấy điện thoại ra khỏi túi, mở WeChat.


Cố Diệp: [Ở công ty?]


Cố Diệp: [Hình ảnh.]


Cố Sâm Vũ: !!!


Ai đã đi mách với anh cả?!


Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Story Chương 61
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...