Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Chương 59
Gió đêm mùa đông khẽ vén một góc rèm cửa, mặt trăng vô tình nhìn thấy sắc xuân tràn ngập trong căn phòng, ngượng ngùng trốn sau đám mây.
Trong không khí thoang thoảng một mùi rượu thâm trầm nồng đượm, cùng với mùi hoa đỗ quyêm ngọt ngào và hơi tanh…
Cố Sâm Vũ sau khi phát tiết thì trở nên im lặng hơn nhiều, lúc này đang áp khuôn mặt nóng hổi vào một lồng ngực săn chắc, nhắm mắt thỉnh thoảng lại thút thít một tiếng, trông thật đáng thương.
Cùng lúc đó, cơ bắp toàn thân Giản Vân Xuyên càng thêm căng cứng, khắp người cứng đờ, đau nhức.
Lý trí mách bảo cậu rằng, người trong vòng tay lúc này đang không tỉnh táo, nếu cậu làm tới cùng, hoàn toàn là lợi dụng lúc người khác gặp khó.
Nhưng rõ ràng tối nay là do mèo con say sỉn chủ động đến quyến rũ cậu, cậu không phải thánh nhân, cũng chẳng phải quân tử, cậu đã thèm muốn từ lâu, tại sao lại không thể…
Đầu ngón tay nóng bỏng lướt trên tấm lưng trần mềm mại như đang chơi piano, dịu dàng như đang v**t v* bộ lông của chú mèo con, Giản Vân Xuyên khàn giọng hỏi: “Có biết tôi là ai không?”
“Giản Vân Xuyên…” Cố Sâm Vũ lẩm bẩm gọi tên cậu, giọng nói đột nhiên lại trở nên uất ức, “Tôi nhớ em quá…”
Nhớ đến mức trái tim cũng phát đau.
Nghe thấy tiếng “nhớ anh quá*” này, trái tim Giản Vân Xuyên không khỏi rung lên một lần nữa.
(*Mấy cái này trong QT chỉ là ta-ngươi, nhưng do tui chuyển sang anh/em, nên khi lời người này nói thì người kia nghe sẽ là theo vế của mình. Ý là Vũ gọi “em”, nhưng Xuyên sẽ nghe thành gọi “anh” ấy.)
Cậu trong lúc nhất thời không thể suy nghĩ sâu hơn về ý nghĩa đằng sau câu nói này có nghĩa là gì, chỉ có thể an ủi bằng cách xoa gáy chú mèo con, “Tôi ở ngay đây.”
Cố Sâm Vũ bồn chồn cọ xát cơ thể, nằm trong lòng cậu như một đứa trẻ mách tội, “Giản Vân Xuyên, tôi mệt rồi, em ôm tôi đi…”
“Hừm…” Giản Vân Xuyên hít một hơi lạnh, “Em ngoan một chút.”
“Tôi ngoan lắm mà.” Cố Sâm Vũ nhắm mắt ôm chặt lấy cậu, giọng nói ẩn chứa nỗi sợ hãi sâu sắc, “Đừng bỏ rơi tôi nữa…”
Khó khăn lắm mới dỗ được người ngủ, Giản Vân Xuyên nhẹ nhàng đứng dậy, một mình đi về phía phòng tắm.
Thôi vậy, khóc đến đáng thương như thế, đêm nay tạm thời buông tha cho anh, dù sao thời gian còn dài.
Tiếng nước chảy “ào ào” vang lên, nhưng trong phòng tắm lại không có hơi nóng bốc ra.
Giản Vân Xuyên tựa lưng vào bức tường gạch lạnh lẽo, vừa nhắm mắt lại, khuôn mặt hồng hào ẩm ướt kia lại hiện ra trước mắt.
Vẻ mặt điểm xuyết những giọt nước mắt thật sự đáng thương biết bao, nhưng cũng đẹp đến tột cùng, khiến cậu mê mẩn đến mức không giống chính mình…
Trong hơi thở ngày càng trở nên gấp gáp, một cảnh tượng xa lạ đột nhiên lóe lên trong đầu cậu.
Cũng là khuôn mặt đó, ướt đẫm nước ôm lấy cậu, nhưng biểu cảm lại là vẻ mà cậu chưa từng thấy qua…
Giản Vân Xuyên đột nhiên mở choàng mắt, ánh mắt sâu thẳm đen tối tràn ngập sự khó hiểu và bối rối, không khỏi nghi ngờ cảnh tượng vừa rồi là ảo giác của cậu, hay là thật sự đã xảy ra?
Không đúng, trước đây bọn họ chưa từng thân mật đến mức này…
Rất lâu sau, cậu mang theo hơi lạnh khắp người bước ra khỏi phòng tắm.
Đêm khuya vạn vật tĩnh lặng, tiếng rung “err err” càng trở nên rõ ràng hơn.
Giản Vân Xuyên đi đến bên giường, mò ra một chiếc điện thoại sáng màn hình từ đống quần áo chất chồng.
Hiển thị cuộc gọi đến: Anh cả.
Cậu mặt không cảm xúc đặt điện thoại trở lại đống quần áo, ngước mắt nhìn người trên giường.
Chiếc chăn trắng quấn lấy cơ thể ửng hồng, đôi chân thon dài để lộ ra ngoài, khuôn mặt nghiêng lộ ra vẫn đỏ bừng, miệng phát ra tiếng thút thít rất khẽ.
Chỉ nhìn một cái, hơi nóng khắp người lại đổ dồn xuống, rõ ràng là mười phút tắm nước lạnh đã vô ích.
Yết hầu cậu trượt lên xuống một cái, Giản Vân Xuyên vừa định bước tới, chiếc điện thoại trên sàn lại không ngừng rung lên.
Một lát sau, cậu cúi người nhặt điện thoại lên thêm một lần nữa, nghe máy.
“Cố Sâm Vũ, chú muốn chết đúng không hả?” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói cáu kỉnh của Cố Diệp đã truyền đến, “Chú lại chạy đi đâu rồi?”
Giản Vân Xuyên kéo điện thoại ra xa một chút, bình thản đáp: “Em ấy ngủ rồi.”
“Cậu là ai?” Giọng Cố Diệp lập tức trở nên cảnh giác, “Sao điện thoại của Cố Sâm Vũ lại ở trong tay của cậu?”
“Giản Vân Xuyên.” Giản Vân Xuyên tự giới thiệu thẳng thừng.
Người ở đầu dây bên kia im lặng mất vài giây, “Hai người rốt cuộc là sao? Cậu đưa nó đi đâu rồi?”
“Chuyện của hai người chúng tôi, chính là như anh nghĩ đó.” Ánh mắt Giản Vân Xuyên rơi xuống giường, hạ giọng nói, “Em ấy say rượu, nhưng ở bên tôi rất an toàn, anh có thể yên tâm.”
“Cái gì mà ‘chính là như tôi nghĩ’—” Lời nói đến nửa chừng, lại im bặt.
Lần im lặng này kéo dài hơn lần trước một chút, anh cả nhà họ Cố cuối cùng cũng nhận ra, rốt cuộc Giản tiểu thiếu gia nhòm ngó cái gì ở thằng em trai thiểu năng nhà mình.
“Tôi cảnh cáo cậu, Giản Vân Xuyên.” Giọng Cố Diệp nghiêm khắc chưa từng có, “Nếu đêm nay cậu dám động đến thằng đần đó, tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”
Người thừa kế tương lai của Tập đoàn Cố thị, nói được làm được.
Giản Vân Xuyên vốn không phải người thích giải thích với người ngoài, nhưng thân phận của người ở đầu dây bên kia có phần đặc biệt, cậu đành kiên nhẫn giải thích: “Đêm nay xảy ra một chút bất ngờ ngoài ý muốn, đưa em ấy ra ngoài là bất đắc dĩ. Anh yên tâm, tôi sẽ không thừa nước đục thả câu.”
“Vậy thì mong Giản tiểu thiếu gia, giữ lời hứa.” Cố Diệp không thể định vị được vị trí cụ thể của bọn họ, chỉ có thể chọn tin tưởng đối phương, “Sáng mai, tôi muốn nhìn thấy em trai nhà tôi hoàn toàn lành lặn.”
Tính toán trăm đường, anh có nằm mơ cũng không ngờ rằng, thằng em trai nhà mình đã sớm bị người khác nhắm tới.
Giản Vân Xuyên: “Đương nhiên.”
“Ưm…” Lúc này, Cố Sâm Vũ bị đánh thức nhíu mày, mắt còn chưa mở, miệng lại gọi, “Giản Vân Xuyên…”
“Tôi đây.” Giản Vân Xuyên đáp lời, “Cố Tổng, vậy tạm biệt.”
Cố Diệp nghĩ thế nào cũng thấy không yên tâm, lại cảnh cáo thêm một lần nữa: “Giản Vân Xuyên, tuy em trai tôi có chút đần, nhưng nhà họ Cố chúng tôi—”
Còn chưa nói hết câu, Giản Vân Xuyên đã không chút khách khí cúp điện thoại.
“Giản Vân Xuyên… em ở đâu hu hu…” Không sờ thấy cơ thể quen thuộc, Cố Sâm Vũ không nhịn được khóc nức nở thành tiếng, “Tôi không tìm thấy em hu hu…”
“Tôi ở đây.” Giản Vân Xuyên quỳ một chân lên giường, nắm lấy bàn tay đang tìm kiếm lung tung của anh.
Bàn tay lành lạnh làm dịu đi sự nóng bức, Cố Sâm Vũ không kìm được đưa bàn tay đó áp vào má của mình, “Thoải mái quá…”
Nhiệt độ dưới lòng bàn tay lại cao đến bất thường, Giản Vân Xuyên nhíu mày, lẽ nào tác dụng của thuốc vẫn chưa tan hết?
Quả nhiên, mèo con say sỉn không ngoan ngoãn đạp chăn ra, cả người lại quấn lấy cậu.
Giống như dây thường xuân mềm mại bám chặt vào cây cổ thụ to lớn, hận không thể quấn chặt cả tứ chi.
Áo choàng tắm rộng thùng thình nhanh chóng bị cọ mở ra, Giản Vân Xuyên hít sâu một hơi, cố gắng gỡ người ra khỏi người mình.
Cậu vừa mới hứa với Cố Diệp là sẽ đưa em trai của anh ta về nhà nguyên vẹn, mới chưa đầy một phút, chẳng lẽ lại phải thất hứa?
“Giản Vân Xuyên!” Cố Sâm Vũ khẽ mở mắt ra, giọng nói lại mang theo tiếng khóc nức nở, giọng điệu vừa ngọt ngào mà lại vừa hung dữ, “Tôi ghét em… em không cần tôi nữa rồi…”
Rất lâu, rất lâu rồi, anh cảm thấy mình đã rất lâu rồi không nhìn thấy người trước mắt này…
Anh đã tốn bao nhiêu công sức, mới tìm lại được người này, tại sao lại nỡ lòng nào đẩy anh ra?
“Sao tôi có thể không cần em nữa chứ?” Giản Vân Xuyên bất lực thở dài khe khẽ, như chấp nhận số phận ôm chặt lấy người trong lòng, “Em cứ hành hạ tôi đi…”
Có lẽ đêm nay chính là một bài kiểm tra dành cho cậu, đánh cược hơn hai mươi năm tự chủ, chỉ để làm một lần người quân tử chân chính.
Cố Sâm Vũ rất rõ ràng, mình đang nằm mơ.
Anh đứng trước cổng cô nhi viện, nhìn bạn nhỏ nhỏ tuổi rụt rè trốn sau lưng viện trưởng, lén nhìn người bước xuống từ chiếc xe hơi màu đen.
“Vậy thì, Tiểu Vũ giao cho ngài.” Viện trưởng kính cẩn cúi chào quý phu nhân, rồi mạnh mẽ kéo bạn nhỏ ra khỏi phía sau mình, “Tiểu Vũ, sau khi đến nhà mới, phải nghe lời, phải ngoan ngoãn đấy nhé?”
Anh trơ mắt nhìn bạn nhỏ lên chiếc xe đó, rồi khung cảnh chuyển sang một nơi xa lạ khác.
Bầu trời âm u, bạn nhỏ ngồi xổm trên bậc thềm, hai tay ôm đầu gối run rẩy.
Chẳng mấy chốc, những hạt mưa to lộp bộp rơi xuống, chỉ trong vài giây, toàn thân bạn nhỏ đã ướt sũng.
Anh muốn mở miệng bảo bạn nhỏ vào nhà tránh mưa, nhưng không tài nào phát ra tiếng được.
May mắn thay, cánh cổng biệt thự mở ra, từ bên trong bước ra một tiểu thiếu gia xinh xắn, tinh tế như búp bê đón xuân.
Anh vừa nhìn đã cảm thấy khuôn mặt này vô cùng quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp được ở đâu.
Chỉ thấy tiểu thiếu gia đó đi đến trước bậc thềm, cúi người xuống, đưa tay về phía bạn nhỏ ướt sũng.
Khoảnh khắc này, một tia sét xé toạc bầu trời tối tăm, chiếu sáng khuôn mặt của bạn nhỏ đang ngồi trên bậc thềm, đó chính là anh lúc nhỏ.
Đầu óc Cố Sâm Vũ trở nên trống rỗng, giây tiếp theo, không gian và thời gian lại thay đổi, lần này nhân vật chính dường như đã biến thành…
Chính bản thân anh.
Bên tai là tiếng th* d*c bị nén lại, trong bóng tối, anh cảm thấy mình đang bị ai đó ôm chặt, sức mạnh lớn đến mức xương cốt anh đau nhức.
“Ưm…” Anh run rẩy khắp người, đôi tay vô lực muốn đẩy người đang giữ mình ra, nhưng lại bị đàn áp mạnh mẽ và cưỡng chế hơn.
“Tiểu Vũ Mao…” Giọng nói vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, quyến rũ đến mức khiến người ta đỏ mặt tim đập thình thịch, “Tôi thích em quá… thích em quá…”
Cố Sâm Vũ theo bản năng muốn chống cự, nhưng cơ thể dường như có ý chí riêng, cam tâm chìm đắm.
Cho đến khi mắt anh dần dần quen với bóng tối, mơ hồ có thể tnhìn rõ đường nét tuấn tú sắc bén của đối phương.
Anh kinh hãi thốt lên: “…Giản Vân Xuyên?”
“Ừm, tôi đây.” Đôi môi nóng bỏng phủ lên mí mắt của anh, “Tôi đây…”
“—Giản Vân Xuyên!” Cố Sâm Vũ đột nhiên mở choàng mắt.
Cảm giác trong giấc mơ vẫn còn đọng lại trong ý thức, Cố Sâm Vũ th* d*c liên tục, cố gắng bình ổn nhịp tim gấp gáp.
Chuyện gì thế này, tại sao anh lại nằm mơ kiểu đó… kiểu đó?
Lẽ nào là anh kiêng khem lâu quá, có chút bất mãn trong chuyện đó?
Anh có tội, sao anh lại có thể xúc phạm tiểu tiên nam như vậy trong mơ chứ?!
Cố Sâm Vũ nhắm mắt lại, cùng lúc đó mở ra, ngồi dậy nửa thân trên.
Nhưng anh cảm thấy có chút lạnh, cúi đầu xuống, phát hiện nửa thân trên của mình hoàn toàn tr*n tr**ng.
“Má ơi!” Anh mở to mắt, lập tức quấn chặt chiếc chăn nhỏ quanh người.
“Tỉnh rồi à?” Lúc này, một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai.
Cố Sâm Vũ quay phắt mặt lại, chỉ thấy trên chiếc gối bên cạnh, nằm một người vô cùng quen thuộc.
Mỹ nhân vừa tỉnh giấc, thần thái lười biếng, da dẻ trắng hồng, hàng mi dài và dày chầm chậm chớp mở, đẹp đến mức nín thở.
“Giản Vân Xuyên?” Cố Sâm Vũ hoàn toàn ngây người, “Tại sao em lại ở đây?”
“Sao tôi lại ở đây, lẽ ra phải hỏi em mới đúng.” Giản Vân Xuyên chống người ngồi dậy, cúi đầu nhìn xuống.
Ánh mắt Cố Sâm Vũ cũng theo cậu nhìn xuống ngực mình.
Vừa nhìn một cái, liền không thể chấp nhận được.
Trên làn da trắng nõn phủ đầy những vết bầm tím, thảm hại vô cùng, thậm chí trên xương quai xanh tinh xảo còn có cả vết răng.
“Tôi tôi tôi…” Tiểu Cố Tổng lắp bắp ngay lập tức, “Đêm qua tôi đã làm cái gì vậy?”
Giản Vân Xuyên vén mi mắt lên, “Em nói xem.”
Cố Sâm Vũ càng thêm hoảng hốt, “Tôi bóp cổ em? Tôi đánh em à?”
Anh hoàn toàn không nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng những vết tích này quá đáng sợ rồi, sao anh có thể xuống tay nặng như vậy với mỹ nhân cơ chứ?
Giản Vân Xuyên: …
Cậu không trực tiếp trả lời, mà vén nốt góc chăn còn lại, động tác tao nhã đứng dậy khỏi giường.
Cố Sâm Vũ lập tức nhắm chặt mắt lại.
Vài giây sau, anh không kìm được mở he hé mắt, liếc qua một khe hở nhìn.
“Vãi ò…” Chỉ nhìn một cái thôi, anh lại không nhịn được chửi thề.
Hai vết đánh đỏ ửng trông vẫn còn khá mới…
Giản Vân Xuyên cài thắt lưng quần, quay người liếc anh một cái, “Em nói cái gì?”
Lúc này, Tiểu Cố Tổng cuối cùng cũng phải thừa nhận, người đã làm Giản Vân Xuyên ra nông nỗi này chính là mình.
Anh không biết nên đặt mắt vào đâu, chỉ có thể đỏ mặt xin lỗi, “Xin lỗi, đêm qua tôi…”
“Em mà cũng biết xin lỗi tôi cơ à?” Giọng điệu Giản Vân Xuyên khá lạnh lùng.
Hành hạ cậu gần hết một đêm, kẻ gây tội lại ngủ say như chết, nếu không phải những tiếng “tôi nhớ anh quá” chân thành đó, cậu đã—
“Tôi…” Cố Sâm Vũ cắn răng, giọng nói kiên định, “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em!”
Động tác mặc quần áo của Giản Vân Xuyên khựng lại.
“Tối qua là do tôi say rượu, mới thô bạo với em như vậy, bình thường tôi không hề như thế.” Tiểu Cố Tổng biểu cảm chân thành, lời lẽ khẩn thiết, “Xin lỗi, lần đầu tiên lại làm em bị thương… Nhưng em yên tâm, Cố Sâm Vũ tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với em đến cùng!”
Giản Vân Xuyên: ???
Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Story
Chương 59
10.0/10 từ 15 lượt.
