Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục

Chương 52


Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Sâm Vũ lại lò dò bước xuống lầu với quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt, trông như chưa tỉnh ngủ, suýt chút nữa trượt chân ở bậc thang cuối cùng.


“Cẩn thận.” Cố Diệp nhanh tay lẹ mắt đỡ thằng em nhà mình một cái: “Tối qua chú lại đi làm trộm cắp đấy à?”


“À~ ha~” Cố Sâm Vũ ngáp một cái: “Không, tối qua em ngủ rất ngon!”


Chỉ là nằm mơ cả đêm.


Trong mơ anh như một người ngoài cuộc, đứng từ góc độ Chúa nhìn câu chuyện của người khác.


Cảnh tượng đó dường như ở bờ biển, hai thiếu niên đang nô đùa trêu chọc nhau, nhưng mọi thứ trong mơ bị phủ một lớp màn che dày đặc, cho dù anh cố gắng thế nào cũng không thể nhìn rõ khuôn mặt của hai người, chỉ loáng thoáng nghe thấy một tràng cười quen thuộc…


“Không đi làm trộm, vậy sao chú lại có vẻ mặt tiều tụy, cứ như bị hồ ly tinh làm…?” Cố Diệp nhíu mày, đánh giá thằng em nhà mình hai lượt từ trên xuống dưới.


Cố Sâm Vũ run lên, cười ha ha: “Làm gì có? Anh cả anh thật hài hước ha ha ha…”


Hồ ly tinh không có, nhưng tiểu tiên nam thì có một người.


Ánh mắt Cố Diệp đầy nghi ngờ, ẩn chứa một chút lo lắng: “Nếu thực sự có chuyện gì, tốt nhất là chú nên nói với anh hoặc người nhà kịp thời.”


“Không sao không sao, thật sự không sao~” Cố Sâm Vũ mạnh dạn đẩy anh cả quay người: “Bây giờ em đang tràn đầy năng lượng, thậm chí còn muốn rán vài quả trứng cho mọi người!”


Cố Diệp lập tức cứng đờ người: “Tuyệt đối không cần!”


Cố Sâm Vũ “hề hề” cười: “Đừng khách sáo mà anh cả, đến nếm thử tay nghề mới nhất của em đi!”


Trên bàn ăn, năm người trong gia đình ngồi ngay ngắn, trên đĩa ăn của mỗi người đều có một quả—


Trứng ốp la hình trái tim.


“Ôi chao!” Lan Tuyết Nhu là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Tay nghề nấu nướng của Tiểu Vũ thật sự tiến bộ rất nhiều, mọi người xem quả trứng thằng bé chiên này, giống như một quả dưa hấu lớn vậy~”


Cố Sâm Vũ đính chính: “Dì Lan Lan, là hình trái tim…”


“Phụt—” Cố Khinh Chu suýt chút nữa phun sữa vào mặt Cố Diệp ngồi ở phía đối diện: “Khụ khụ… xin lỗi anh cả khụ…”


Cố Diệp né người sang một bên với vẻ mặt ghét bỏ, cầm khăn nóng lau đi vết sữa không tồn tại trên khuôn mặt đẹp trai của mình: “Cố Khinh Chu, nếu chú muốn bị đánh thì nói thẳng.”


“Dì đùa thôi mà, dì nhìn một cái là nhận ra hình trái tim rồi mà~” Lan Tuyết Nhu dịu dàng dỗ dành: “Tiểu Vũ có lòng rồi, thật đáng yêu.”


Lúc này, Cố Kiến Lâm hắng giọng: “Cuối tháng là tổng kết cuối năm rồi, công ty của con thế nào rồi?”


“Báo cáo cha, mọi thứ đang phát triển theo hướng tốt!” Cố Sâm Vũ giơ tay chào: “Con có niềm tin hoàn thành nhiệm vụ!”


“Có niềm tin là tốt.” Cố Kiến Lâm đồng tình gật đầu.


“Chỉ sợ không phải tự tin, mà là tự đại.” Giọng Cố Diệp lạnh lùng dội một gáo nước lạnh: “Ngược gió lật bàn không đơn giản như vậy đâu.”


Cố Sâm Vũ không chịu thua: “Không thử sao biết được, rốt cuộc là ngược gió lật bàn hay là thuận gió ngã chết đâu?”



Cố Diệp: …


Miệng lưỡi sắc bén.


“Thằng cả, con đừng lúc nào cũng đả kích sự tự tin của thằng hai như thế.” Cố Kiến Lâm đặt đũa xuống: “Nó còn nhiều điều chưa hiểu, con phải giúp đỡ nó nhiều hơn.”


Cố Diệp: “Vâng, cha.”


“Đúng rồi thằng hai, nghe dì của con nói, hình như con đang hẹn hò, khi nào đưa người ta về nhà?” Cố Kiến Lâm đột nhiên hỏi.


“Phụt—” Lần này đến lượt Cố Sâm Vũ phun sữa.


Lan Tuyết Nhu nhanh chóng phủi trách nhiệm: “Lão Cố, anh đừng đổ oan cho em, em chỉ đoán thôi mà.”


“Cha, dì, con thực sự không hẹn hò.” Cố Sâm Vũ trấn tĩnh lại: “Mọi người đừng nghĩ nhiều.”


“Cái cô con gái út nhà họ Triệu ấy, con còn nhớ không?” Cố Kiến Lâm không lộ vẻ gì quan sát thằng hai nhà mình: “Lần trước con và anh trai con cùng tham gia tiệc sinh nhật của cô bé, con thấy cô bé đó thế nào?”


Cố Sâm Vũ: “Ừm… con thấy…”


Cứu mạng, lúc đó anh chỉ lo đi tìm Giản Vân Xuyên, căn bản ngay cả mặt công chúa nhỏ nhà họ Triệu anh còn không nhớ!


“Lão Cố~” Lan Tuyết Nhu thấy anh ấp úng, khẽ chạm vào cánh tay chồng: “Tiểu Vũ biết rõ trong lòng rồi, anh đừng se duyên lung tung nữa.”


“Đúng đúng đúng!” Cố Sâm Vũ gật đầu lia lịa, cố gắng kéo anh cả xuống nước: “Hơn nữa anh cả còn đang độc thân, sao cha lại lo lắng cho con rồi?”


Cố Diệp lườm thằng em nhà mình một cái sắc như dao.


Cố Sâm Vũ: “Cả Cố Khinh Chu nữa—”


Cố Khinh Chu gõ bát phản đối: “Này! Bây giờ đáng lo lắng, không phải là em có nên yêu sớm không à?”


Cố Diệp nhíu mày: “Chú yêu sớm rồi?”


Cố Khinh Chu: ?


Vài câu nói đã thành công chuyển hướng mâu thuẫn, bàn ăn rơi vào một trận hỗn chiến.


Đến khi ăn sáng xong chuẩn bị đi làm, Cố Sâm Vũ mới nhớ ra, chiếc Porsche yêu quý của mình đã bị Giản tiểu thiếu gia lái về nhà mất rồi.


Thế là, anh đành phải miễn cưỡng đổi sang một chiếc xe thể thao hoàn toàn mới, vừa hát vừa lái xe đến công ty.


Cuộc tuyển chọn trực tuyến các nhà thiết kế mới đang diễn ra sôi nổi, việc đầu tiên Tiểu Cố Tổng làm sau khi đến công ty là kiểm tra hộp thư và đường link gửi bài dự thi, đếm xem hôm qua có bao nhiêu bài dự thi.


“Ừm, số lượng hôm qua tăng trưởng cũng rất tốt.” Cố Sâm Vũ hài lòng gõ gõ mặt bàn: “Thư ký Lâm, đã tìm đủ giám khảo cho vòng chung kết chưa?”


Thư ký Lâm: “Ba vị giám khảo đã xác nhận tham dự, hiện tại còn thiếu một vị cuối cùng.”


“Thiếu một vị?” Cố Sâm Vũ nhíu mày: “Thiếu ai, là vì lý do gì?”


“Quella, một trong mười nhà thiết kế thời trang quốc tế hàng đầu, từng là nhà thiết kế vàng của hai thương hiệu thời trang xa xỉ quốc tế lớn, nhưng đã giải nghệ mười năm trước.” Thư ký Lâm đẩy kính: “Quella được mệnh danh là ‘Mẹ đỡ đầu của làng thời trang’ trong giới thời trang trong nước, nếu có thể mời bà ấy tái xuất, không chỉ thể hiện tính uy tín của hoạt động lần này, mà còn là một chiêu trò rất lớn, đủ để thu hút sự chú ý của giới thời trang và các phương tiện truyền thông lớn.”



“Đã liên lạc, nhưng đáng tiếc là dù chúng ta đưa ra mức giá cao thế nào, đối phương cũng không lay chuyển.” Thư ký Lâm hiếm khi tỏ vẻ bất lực: “Vì vậy chúng tôi đang chuẩn bị kích hoạt người thay thế dự phòng.”


“Đừng vội vàng kích hoạt Plan B.” Cố Sâm Vũ mở giao diện tìm kiếm, gõ “Quella”: “Chúng ta vẫn còn thời gian.”


Thời gian buổi sáng trôi qua nhanh chóng trong công việc.


Gần đến giờ ăn trưa, điện thoại đặt trên bàn rung lên một cái, Cố Sâm Vũ ngẩng mặt lên từ đống tài liệu, tiện tay cầm lấy điện thoại.


Vừa mở WeChat, một tin nhắn bật ra.


Giản Vân Xuyên: [Ăn cơm chưa?]


Cố Sâm Vũ: [Chưa.]


Giản Vân Xuyên: [Tôi đến trả xe cho em.]


Cố Sâm Vũ lập tức nhảy khỏi ghế giám đốc, nhanh chân chạy đến cửa sổ kính sát đất nhìn xuống dưới, quả nhiên phát hiện một chiếc xe quen thuộc ở cửa tòa nhà.


Anh do dự một chút, rất nhanh khoác áo khoác xuống lầu.


Vừa ra khỏi cửa kính xoay, gió lạnh thổi thẳng vào mặt, anh hơi nheo mắt lại, nhìn người đang dựa vào cửa xe Porsche.


Áo vest đen bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác màu be, từ eo trở xuống toàn là chân, dù kiểu tóc hơi rối, khuôn mặt vẫn đẹp đến mức quá đáng.


Cố Sâm Vũ vừa nhìn thấy cậu, hơi thở đột nhiên lại trở nên rối loạn.


Cùng lúc đó, Giản Vân Xuyên đứng thẳng người, mở cửa xe, xách ra một túi lớn từ ghế phụ.


Cố Sâm Vũ: “Đến thì đến thôi, còn mang quà gì thế?”


“Tôi đoán em chưa ăn trưa, mang cho em chút đồ ăn.” Giản Vân Xuyên bước về phía anh: “Là tôi tự làm.”


Cố Sâm Vũ: !


Anh có đức hạnh gì mà được vậy?


Từng lớp hộp giữ nhiệt được mở ra, vài món ăn nóng hổi bày đầy bàn trà.


Thịt heo hấp bột gạo, tôm rang muối, thịt kho củ cải thái hạt lựu, rau xà lách xanh mướt xào dầu hào, kèm theo một bát canh gà nấm hương nóng hổi, toàn bộ văn phòng tổng giám đốc lập tức thơm lừng.


Cảm giác hạnh phúc của Cố Sâm Vũ ngay lập tức tăng vọt, còn gì hạnh phúc hơn việc giữa mùa đông lạnh giá, có thể ăn một bữa cơm nóng hổi thơm ngon chứ?


“Nếm thử xem.” Giản Vân Xuyên mở hộp cơm ra: “Có thể không ngon lắm.”


Cố Sâm Vũ gắp một miếng thịt heo hấp bột gạo, thịt mỡ nạc xen kẽ được bọc trong bột gạo, cắn một miếng, mềm mà không nát, dẻo mà thơm, hương vị đậm đà, ngon đến mức anh ăn thêm miếng nữa ngay tại chỗ.


“Quá tuyệt vời…” Tiểu Cố Tổng vừa ăn, vừa tranh thủ giơ ngón cái lên, ca ngợi liên tục không rõ lời: “Sao cái gì cậu cũng biết làm vậy…”


Trong truyện gốc hoàn toàn không hề đề cập đến việc Giản Vân Xuyên biết nấu ăn, lại còn nấu ngon đến thế.


Chẳng lẽ đây chính là nam chính thiên mệnh sao? Ngay cả kỹ năng nấu ăn cũng vượt xa người khác một bậc?



Hành động nhai của Cố Sâm Vũ khựng lại, ngước mắt lên, đối diện với một khuôn mặt đang khẽ cười.


Anh vội vàng cụp mắt xuống, tập trung vào đồ ăn trước mặt.


Sắc tức thị không, không tức thị sắc…


Kết quả không biết từ lúc nào, anh đã ăn hết sạch cơm và hơn nửa số thức ăn.


“Ợ…” Tiểu Cố Tổng đặt bát đũa xuống, mím môi đánh một cái ợ một cách không kín đáo cho lắm: “Chết rồi, hình như tôi ăn nhiều quá rồi.”


Nụ cười trên mặt Giản Vân Xuyên càng sâu hơn: “Ngon không?”


“Ưm ưm!” Cố Sâm Vũ mạnh mẽ gật đầu: “Ngon bùng nổ!”


“Tôi có thể làm cho em ăn mỗi ngày.” Giản Vân Xuyên cúi người lại gần anh hơn: “Chỉ cần em muốn.”


“Ây ây ây!” Cố Sâm Vũ vội vàng ngửa người ra phía sau: “Không được làm thế, cậu lại dùng mỹ thực hối lộ tôi đấy à?”


“Khóe miệng em dính cơm.” Giản Vân Xuyên đưa tay lấy đi hạt cơm trên môi anh xuóng.


Cố Sâm Vũ: …


Để giảm bớt sự lúng túng, anh xoa xoa cái bụng nhỏ no tròn đứng dậy: “Không được, ăn nhiều quá rồi, tôi phải đứng lên đi lại vài vòng.”


“Xuống lầu đi dạo một chút đi.” Giản Vân Xuyên đề nghị: “Dù sao cũng là giờ nghỉ trưa.”


Thế là, giờ nghỉ trưa biến thành đi bộ trên đường để tiêu hóa thức ăn.


Hai anh chàng đẹp trai cao ráo đi trên đường, những người xung quanh liên tục ngoái nhìn họ.


Cố Sâm Vũ có chút không thoải mái: “Hay là chúng ta quay về đi?”


Giản Vân Xuyên nghiêng mặt nhìn đối phương: “Sao thế, không muốn đi cùng tôi?”


“Làm gì có?” Cố Sâm Vũ phủ nhận: “Chỉ là… chỉ là cảm thấy hơi lạnh.”


Nói xong lại lập tức nhớ đến hành động lần trước của Giản Vân Xuyên, vô thức lùi ra xa cậu một chút.


Một tia không vui lướt qua đáy mắt đen tối, Giản Vân Xuyên không hành động, chỉ hỏi nhẹ nhàng: “Em suy nghĩ thế nào rồi?”


“Hả?” Cố Sâm Vũ dừng bước: “Mới qua có một đêm…”


Anh còn chưa kịp sắp xếp lại đầu đuôi câu chuyện, càng chưa nói đến việc làm rõ cảm xúc thật sự trong lòng mình.


“Được.” Giản Vân Xuyên đáp: “Vậy em tiếp tục suy nghĩ đi.”


Cố Sâm Vũ: …


“Tôi tưởng…” Anh lẩm bẩm nhỏ giọng: “Tôi tưởng cậu nói để tôi suy nghĩ, là để tôi tự mình suy nghĩ cho rõ ràng.”


“Hai người, sẽ nghĩ rõ ràng hơn.” Giản Vân Xuyên dừng bước, quay người đối diện anh: “Tôi ở bên cạnh em, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của em ư?”



Giản Vân Xuyên khẽ động mày: “Tại sao?”


Cố Sâm Vũ: “Bởi vì cậu quá đẹp trai.”


Giản Vân Xuyên: …


“Tôi thực sự rất lo lắng, tôi sẽ vì khuôn mặt của cậu…” Cố Sâm Vũ nói đến đây, ngũ quan nhăn lại thành một cái bánh bao.


Anh phải thừa nhận, anh thích Giản Vân Xuyên, nếu không cũng sẽ không cố chấp muốn hai người làm anh em tốt.


Nhưng sự yêu thích đó trong mắt anh chỉ là tình bạn thuần khiết, dù sao anh là trai thẳng. Trước đây, anh chưa từng nghĩ sẽ nảy sinh tình cảm với người cùng giới.


Thế nhưng vấn đề nằm ở chỗ, Giản Vân Xuyên quá đẹp trai, cứ như thể được tạo ra theo thẩm mỹ của anh vậy, đẹp đến mức có thể khiến anh bỏ qua rất nhiều thứ.


Đến nỗi bây giờ anh vừa nhìn thấy khuôn mặt này, nhịp tim đã không thể kiểm soát được.


Anh thậm chí còn nghi ngờ, nếu Giản Vân Xuyên dùng vẻ mặt đó tỏ tình với mình thêm một lần nữa, anh sẽ không chống cự nổi mất…


“Nếu em chỉ thích khuôn mặt của tôi, cũng không sao.” Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Giản Vân Xuyên nghiêm túc trả lời.


Dù sao bọn họ còn cả đời, cậu luôn có cách để giữ người ở bên cạnh mãi mãi.


Cố Sâm Vũ nhất thời nghẹn họng.


“Cậu không được dùng khuôn mặt của mình quấy rầy tôi nữa.” Một lát sau, anh nghiêm nghị nói: “Cậu phải hứa với tôi, không được sử dụng vũ khí sắc đẹp với tôi trước!”


Giản Vân Xuyên bất lực: “Vậy nên, tôi nên làm thế nào?”


Cố Sâm Vũ đảo mắt một vòng: “Bây giờ cậu—”


“Không gặp mặt, không làm được.” Dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, Giản Vân Xuyên khẽ cười: “Tôi muốn gặp em mỗi ngày.”


Một khi thứ gì đó đã xổng chuồng, thì không thể thu hồi lại được nữa. Và sự tự chủ còn sót lại của cậu, không biết có thể duy trì được bao lâu.


Trái tim nhỏ bé của Cố Sâm Vũ lại đập mạnh một cái, không khỏi lùi người ra sau theo chiến thuật.


Lời tình cảm của Giản tiểu thiếu gia ngày càng thốt ra dễ dàng, còn anh thì dần dần mắc bệnh rối loạn nhịp tim…


Thấy anh không nói gì, Giản Vân Xuyên nghiêng người qua: “Hửm?”


“Nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể sử dụng chiêu cuối rồi.” Cố Sâm Vũ tập trung tinh thần, hạ quyết tâm, thoắt một cái từ trong túi áo khoác lấy ra một cục đen sì: “Chính là nó!”


Giản Vân Xuyên: ?


Một phút sau—


Chiếc khẩu trang màu đen che đi nửa dưới khuôn mặt thanh tú ưu tú, mép khẩu trang căng phồng lên nhờ sống mũi cao, chỉ để lộ đôi mắt sắc nét đậm nét, càng làm nổi bật vẻ sâu thẳm quyến rũ.


Cố Sâm Vũ hài lòng vỗ tay: “Trước khi tôi đưa ra quyết định, khi cậu gặp tôi đều phải đeo khẩu trang, ý là để khẩu trang tạm thời phong ấn vẻ đẹp của cậu đó~”


Ánh mắt nhìn lên, bất ngờ đâm vào đôi mắt lấp lánh như có ánh sáng, Cố Sâm Vũ ngay lập tức ôm ngực, lùi lại một bước.


Hỏng bét rồi! Lẽ ra phải bịt cả mắt nữa mới đúng!


Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Story Chương 52
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...