Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Chương 50
Về đến phòng, Cố Sâm Vũ ngã nhào xuống giường lớn, hai tay ôm lấy khuôn mặt nóng bừng, gào lên “áu áu” hai tiếng như trút giận.
Chẳng lẽ thực sự là anh bị điên rồi sao?
Nhưng anh cả nói đúng, Giản Vân Xuyên sao có thể cố ý móc cái gì đó với anh?
Đây là Giản Vân Xuyên đó nha, tiểu tiên nam không vướng bụi trần, có thể làm ra cái loại chuyện đó với một người tục như mình sao?
“Đúng!” Cố Sâm Vũ bật dậy khỏi giường, chỉ vào trán mình mà dạy dỗ: “Mày đừng có nghĩ nhiều, mày và Giản Vân Xuyên là anh em tốt cùng nhau vượt qua hoạn nạn! Tư tưởng đừng có dơ bẩn như thế, phải trong sáng, biết chưa?”
Mắng mình một trận, cảm xúc của anh cuối cùng cũng chậm rãi lắng xuống.
Đúng lúc anh đang chuẩn bị c** q**n áo đi tắm, điện thoại rơi trên chăn đột nhiên rung lên.
Anh nhặt điện thoại lên nhìn kỹ, kinh ngạc đến mức suýt chút nữa ném điện thoại đi.
Tại sao Giản Vân Xuyên lại gọi video cho anh nữa!
Cố Sâm Vũ ngồi trên mép giường, hai tay ôm điện thoại, sau một thời gian dài tự trấn an tâm lý, anh mới nhấn mở video.
Kết quả cuộc gọi video vừa kết nối, trên màn hình điện thoại xuất hiện một khuôn mặt đẹp trai ướt át, trái tim nhỏ bé của anh lập tức không nghe lời mà “thình thịch” đập loạn xạ.
Thôi rồi, công sức tự trấn an tâm lý đổ sông đổ bể.
“Đang làm gì thế, sao lâu như thế mới nghe?” Giọng nói lười biếng trầm thấp chứa đựng sự bất mãn nhàn nhạt.
Giản Vân Xuyên đã tắm xong, mặc chiếc áo choàng ngủ màu đen rộng thùng thình, tùy ý để lộ xương quai xanh tinh xảo thẳng tắp, cùng với khe cơ ngực như ẩn như hiện…
Cố Sâm Vũ giật mình, trong lòng niệm thầm “Phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn” chuyển ánh mắt về khuôn mặt đối phương.
Không kịp phòng bị, lại bị vẻ đẹp đó làm cho nghẹt thở.
“Tôi… tôi vừa nãy đang nói chuyện với anh cả của tôi, không nghe thấy.” Cố Sâm Vũ dứt khoát lén lút nghiêng mặt đi, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào đối phương.
“Anh cả của em?” Giản Vân Xuyên khẽ nhíu mày: “Em và anh ta nói chuyện gì?”
Trong lòng Cố Sâm Vũ giật thót, chột dạ đáp nhỏ: “Không nói chuyện gì cả…”
Nếu để Giản Vân Xuyên biết, mình lén lút nghi ngờ cậu ấy cái đó với mình, thì tình anh em này chắc chắn không thể làm tiếp được nữa!
“Không có không có không có…” Nghĩ đến đây, anh lắc đầu như cái trống bỏi: “Không nói gì hết, cũng không nhắc đến cậu!”
Ngay tại chỗ đã minh họa một cách sinh động, thế nào là “giấu đầu lòi đuôi”, Cố nhị thiếu không hề trộm.
Giản Vân Xuyên bật cười, hai mắt khép hờ, yên lặng nhìn chằm chằm con mèo nhỏ.
Rõ ràng cách một lớp màn hình, Cố Sâm Vũ lại cảm thấy ánh mắt đó như có thực chất, khiến anh không thể kiềm chế nhớ đến hơi thở nóng bỏng, cháy rực của đối phương khi hai người ở gần nhau nhất…
“Cố Sâm Vũ.” Đôi môi mỏng khẽ mở, Giản Vân Xuyên trầm thấp gọi tên anh.
“Hả?” Anh lơ đễnh đáp lời.
Giản Vân Xuyên: “Em lại đỏ mặt rồi.”
Thật đáng yêu, đáng yêu đến mức muốn bắt người ta từ trong điện thoại ra, ôm vào lòng…
“Tôi có hả?” Cố Sâm Vũ đưa một tay ra, bịt lấy khuôn mặt đang cháy đỏ như bịt tai trộm chuông: “Tôi không có!”
“Em đang nghĩ gì?” Giản Vân Xuyên hơi ngước cằm, nhìn thẳng vào anh bằng một ánh mắt khó diễn tả.
“Tôi…” Cố Sâm Vũ nuốt nước miếng: “Tôi đang nghĩ, ngày mai có thể ăn đùi gà không?”
Giản Vân Xuyên: …
Cuối cùng, Giản tiểu thiếu gia vẫn đại phát từ bi buông tha cho anh, hai người nói lời chúc ngủ ngon rồi tắt video.
Tuy nhiên đêm đó, Cố Sâm Vũ lại hiếm có khó tìm mà… mất ngủ.
Ngay cả khi anh vừa xuyên đến thế giới này, mọi thứ xung quanh đều xa lạ, trong lòng trăm bề bất an, cũng không ngăn cản anh ngủ say sưa vào ban đêm.
Nhưng đêm nay, anh nằm trên giường trằn trọc, giống như chiên trứng, cho đến khi chiên cháy cả hai mặt, mới mơ mơ màng màng ngủ được một lúc.
Sáng hôm sau, Cố Sâm Vũ bước đi nhẹ nhàng như bay xuống lầu, chưa đến gần đã nghe thấy tiếng nhạc hào hùng vang lên từ phòng khách.
“Cha, Dì Lan Lan, Anh cả, Em út, buổi sáng tốt lành~” Anh chào hỏi từng người, âm cuối lơ lửng: “Sáng sớm, mọi người đang xem trận đấu à?”
“Tiểu Vũ, mau mau mau lại đây~” Lan Tuyết Nhu cười rạng rỡ vẫy tay với anh: “Sắp đến phần con lên phát biểu rồi, mau lại xem cùng cả nhà đi~”
Quả nhiên, giây tiếp theo—
“Kính chào quý vị khách quý, quý vị khán giả thân mến, chào buổi tối.”
Cơn buồn ngủ không cánh mà bay, Cố Sâm Vũ đột nhiên mở to mắt: “Mọi người đang xem lễ khai mạc hôm qua à?”
Cố Khinh Chu quay đầu lại: “Đúng vậy, tụ tập xem.”
“Chờ chờ chờ một chút!” Cố Sâm Vũ lao đến trước TV màn hình tinh thể lỏng, cố gắng dùng thân hình gầy nhỏ của mình che đi màn hình TV rộng lớn: “Đừng xem nữa mà?”
“Ôi chao, con che mất khuôn mặt đáng yêu rồi!” Lan Tuyết Nhu sốt ruột đứng lên: “Tiểu Vũ con mau tránh ra đi~”
Cố Sâm Vũ: ?
Chẳng lẽ anh trong TV mới là bản chính?
“Che cái gì mà che?” Cố Diệp động tác ưu nhã uống một ngụm cà phê: “Tối qua mọi người đã xem hết rồi.”
“Đúng đúng đúng.” Cố Khinh Chu vẻ mặt hả hê: “Chỉ là hôm nay chiếu lại một lần nữa thôi.”
Cố Sâm Vũ: …
Cố Kiến Lâm phất tay: “Mau tránh ra.”
“Thôi được…” Cố Sâm Vũ không tình nguyện nhường đường.
Anh ngồi xuống bàn ăn, cố gắng dùng thức ăn làm tê liệt thần kinh của mình, nhưng giọng nói của chính mình vẫn không ngừng lọt vào tai.
Cứu mạng, điều này khác gì việc biểu diễn tài năng trước mặt mọi người vào dịp Tết chứ…
Mãi đến khi phần phát biểu cuối cùng cũng kết thúc, Cố Sâm Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.
Lan Tuyết Nhu vẫn còn muốn xem: “Hay quá, nói hay quá, hay là chúng ta xem lại một lần nữa nhé?”
Cố Sâm Vũ vội vàng cầu xin: “Dì Lan Lan, dì tha cho con đi…”
Trong lúc nói chuyện, anh ngước mắt lên, lúc này ống kính vừa hay quét qua hàng ghế khách mời, dừng lại trên một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp.
“Ơ?” Lan Tuyết Nhu khẽ chạm vào cánh tay Cố Kiến Lâm: “Lão Cố nhìn xem, đây không phải Tiểu Giản sao?”
“Hừ.” Cố Diệp hừ lạnh một tiếng: “Còn không phải do ai đó—”
“À đúng rồi!” Cố Sâm Vũ lập tức nâng cao giọng, mạnh mẽ cắt ngang lời anh cả nhà mình: “Dì Lan Lan, dì biết hôm qua con gặp ai ở lễ khai mạc không?”
Sự chú ý của Lan Tuyết Nhu lập tức bị chuyển hướng: “Gặp ai?”
Thầy Cố bật chế độ nói dối không chớp mắt: “Gặp nam minh tinh dì thích nhất đó, tên gì ấy nhỉ…”
Bữa sáng diễn ra thật kinh tâm động phách, Cố Sâm Vũ nhanh chóng ăn xong, đứng dậy về phòng thay quần áo rồi ra ngoài, một mạch không ngừng nghỉ.
Trước khi đi, Cố Diệp đột nhiên gọi anh lại: “Những lời chú nói với anh tối qua, là có ý gì?”
“Hả? Tối qua em đâu có nói gì.” Cố Sâm Vũ giả vờ ngây ngô.
“Đừng có giả ngu với anh, tối qua chú nói Giản Vân Xuyên cố ý câu, khụ khụ chú.” Cố Diệp tằng hắng: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Lúc đó anh ta chỉ nghĩ thằng em này có phải bị điên rồi không?
Người có tính cách như Giản Vân Xuyên, sao có thể để mắt đến đứa thằng em thiểu năng của nhà mình, còn làm ra hành động cố ý tán tỉnh?
Nhưng về đến phòng, anh ta càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Người ta thường nói: không có lửa làm sao có khói, sao thẳng em nhà mình lại vô duyên vô cớ nói ra những lời kỳ lạ như vậy?
Lợi dụng lúc anh cả đang mất tập trung, Cố Sâm Vũ lén lút từng chút một di chuyển về phía cửa, trong lòng chỉ có hai chữ: Hối hận!
Tối qua anh nhất thời bốc đồng, vậy mà lại lơ mơ thổ lộ nghi vấn trong lòng với Anh cả.
Nhưng mà!
Đây không chỉ là sự sỉ nhục đối với tình anh em của anh và Giản Vân Xuyên, mà còn là hành động bôi nhọ sự trong sạch của người anh em tốt trước mặt anh cả!
“Anh cả, tối qua lời em nói vì say rượu đều không tính anh cứ coi lời em là một cái rắm rồi quên hết đi nhé!” Cố Sâm Vũ nói một mạch không có dấu chấm phẩy, sau đó liền nhanh như chớp quay người chạy về phía nhà để xe.
Chiếc Porsche lạng đuôi thần long, khói xe ô tô dường như thực sự là một cái rắm.
Cố Diệp: …
Sau khi đến công ty, Tiểu Cố Tổng tự cổ vũ bản thân, sau đó tràn đầy năng lượng bắt đầu một ngày làm việc mới…
Đương nhiên là nói dối.
Anh cố gắng chịu đựng cơn buồn ngủ để kết thúc cuộc họp, rồi phê duyệt xong vài tài liệu quan trọng, giữa trưa còn chưa ăn cơm đã gục xuống bàn làm việc ngủ bù.
Ngủ một giấc đến chiều, cuối cùng cũng hồi phục chút tinh thần, rồi tiếp tục tham gia cuộc họp cấp cao.
Cho đến bảy giờ tối, công việc mới coi như xong.
Cố Sâm Vũ dựa vào ghế giám đốc, duỗi người một cái, chuẩn bị dọn dẹp tan làm về nhà.
Đúng lúc này, điện thoại đặt trên bàn rung lên. Cầm lên xem, là Phùng Thù Lẫm.
Cố Sâm Vũ nghe điện thoại: “Alo, Phùng Tổng.”
“Chào buổi tối, Cố Tổng.” Giọng Phùng Thù Lẫm vẫn ôn hòa như thường lệ: “Ngày mai tôi phải về thành phố H rồi, tối nay có tổ chức một bữa tiệc, Cố Tổng có rảnh không?”
Cố Sâm Vũ dứt khoát trả lời: “Đương nhiên là có.”
Mặc dù anh đã rất mệt mỏi, nhưng lời mời từ đối tác hợp tác vẫn không thể dễ dàng từ chối.
Cúp điện thoại, anh lại gục xuống bàn, muốn thư giãn một lát.
“Cốc cốc cốc”, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa có nhịp điệu.
“Vào đi~” Tiểu Cố Tổng lại thẳng lưng.
Cửa văn phòng mở ra, một bóng dáng thanh tú cao ráo xuất hiện ở cửa.
Mắt Cố Sâm Vũ sáng lên: “Giản Vân Xuyên, sao cậu lại đến đây?”
Giản Vân Xuyên sải bước chân dài đi vào, đứng yên trước bàn làm việc, nhìn vào mắt anh rồi đáp: “Nhớ em.”
“Bùm” một tiếng, trái tim ngay lập tức không nghe lời đập mạnh vào lồng ngực.
Không không không! Cố Sâm Vũ mày tuyệt đối đừng nghĩ nhiều, anh em tốt nhớ nhau là chuyện rất bình thường!
Đúng vậy, đây là sự nhớ nhung của tình bạn!
Cố Sâm Vũ nhanh chóng trấn tĩnh lại, chuyển đề tài: “Cậu đến đây bằng cách nào?”
Giản Vân Xuyên: “Bay qua.”
Cố Sâm Vũ: “Hả?”
“Đi taxi đến.” Giản Vân Xuyên khẽ nhếch môi: “Đi thôi, đi ăn chút gì đó trước.”
Cố Sâm Vũ có chút khó xử: “Cái đó… tôi đang chuẩn bị ra ngoài, Phùng Thù Lẫm mời tôi tham gia bữa tiệc, hay là—”
“Tôi đi cùng em?” Giản Vân Xuyên vô cùng tự nhiên tiếp lời anh.
Cố Sâm Vũ: “Không muốn lắm…”
Mười phút sau, hai người đi sóng vai xuống tòa nhà văn phòng.
Vào đầu tháng Mười Hai, thời tiết ngày càng lạnh.
Cố Sâm Vũ sáng sớm ra ngoài chưa cảm thấy gì, lúc này vừa ra khỏi cửa văn phòng, gió lạnh lùa ào ạt vào bên trong chiếc áo len cổ thấp, anh không khỏi rụt vai lại.
Giản Vân Xuyên bên cạnh không khỏi nghiêng mặt: “Lạnh à?”
“Hơi hơi…” Cố Sâm Vũ ôm chặt lấy mình, biết buổi tối lạnh như vậy, sáng sớm ra ngoài nên mặc thêm đồ mới phải.
Đều tại anh cả, làm mình sợ hãi như chạy trốn vậy.
Anh đang lẩm bẩm trong lòng, đột nhiên, một nguồn nhiệt ấm áp tiến lại gần mình.
Giản Vân Xuyên mở rộng chiếc áo khoác đen, bọc cả người anh vào lòng: “Thế này thì sao?”
Cố Sâm Vũ nhất thời chưa phản ứng kịp, ngơ ngác ngước mặt nhìn đối phương: “Cậu không lạnh à?”
“Em không lạnh, tôi sẽ không lạnh.” Giản Vân Xuyên khẽ rủ mi mắt, trong đôi mắt đen láy sâu thẳm chứa đựng ý cười nhàn nhạt.
Cố Sâm Vũ không tự nhiên liếc nhìn chỗ khác.
Không sao cả! Anh em tốt ôm nhau sưởi ấm, chuyện này cũng thường xảy ra thôi, tuyệt đối đừng phản ứng thái quá!
Thế là anh cố gắng giữ bình tĩnh, mặc cho Giản Vân Xuyên bọc lấy mình, hai người như cặp song sinh dính liền từng bước di chuyển đến xe.
Vừa ngồi vào ghế lái, còn chưa kịp thắt dây an toàn, bên tai đã vang lên một giọng nói quen thuộc: “Cố Sâm Vũ.”
“Hửm?” Cố Sâm Vũ vô thức quay mặt lại, một mùi hương lạnh lẽo dễ chịu lập tức ập vào mặt.
Anh giật mình, vội vàng nghiêng mặt đi, hơi thở nóng bỏng đó liền rơi xuống bên cổ nhạy cảm.
Tai anh nhanh chóng nhuộm màu đỏ hồng, chiếc cổ thon dài trắng nõn cũng đỏ lên rõ rệt, trông vô cùng ngon miệng.
Cố Sâm Vũ lòng rối như tơ vò: “Có, có gì thì nói, cậu đừng đừng đừng, đừng dựa gần thế…”
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Giản Vân Xuyên có phải lại cố ý cái… cái gì đó với mình rồi không!
“Ừm.” Giản Vân Xuyên nhàn nhạt đáp một tiếng, ngón tay vòng qua người anh cử động, thắt dây an toàn, sau đó liền thu người lại rời xa anh.
Cố Sâm Vũ cứng đờ người, trong lòng một vạn dòng bình luận cùng lúc lướt qua.
Á á á á á á á! Sao mình lại lại lại lại nghĩ nhiều nữa rồi!
“Em đang nghĩ gì, mặt đỏ thế?” Giản Vân Xuyên nghiêng người dựa vào lưng ghế, ánh mắt nhìn sâu vào anh.
“Không nghĩ gì hết!” Cố Sâm Vũ chối bay chối biến, cố gắng trấn tĩnh nhịp tim.
Giản Vân Xuyên khẽ cười: “Vậy em có muốn biết, tôi đang nghĩ gì không?”
Cố Sâm Vũ: “Sao mà tôi biết được cậu đang nghĩ gì…”
“Tôi đang nghĩ—” Giản Vân Xuyên đột nhiên lại nghiêng người qua, lần này là nắm lấy bàn tay nhỏ bé bối rối của anh, đặt lên ngực của mình.
Cố Sâm Vũ lập tức như bị bỏng, các ngón tay co lại muốn rụt về.
Tuy nhiên, bàn tay đang nắm lấy anh vững chắc như tường đồng vách sắt, giữ chặt lấy tay anh, khiến anh không thể cử động được.
Thế là, anh đành phải buộc mình cảm nhận cơ ngực rắn chắc dưới lòng bàn tay, cùng với…
Trái tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực.
Giản Vân Xuyên chậm rãi nói: “Nhịp tim bình thường của người trưởng thành là bảy mươi lần mỗi phút, còn tốc độ nhịp tim của tôi hiệnt ại, đã vượt quá một trăm lần.”
Cố Sâm Vũ lập tức căng thẳng: “Nhịp tim nhanh thế? Cậu bị bệnh à?”
“Không bị bệnh.” Giản Vân Xuyên thở dài một tiếng, đáy mắt như chứa đựng một đại dương sâu thẳm, dịu dàng mà mãnh liệt: “Mỗi nhịp tim vượt trội đó, đều đang nói— ”
“Tôi thích em.”
Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Story
Chương 50
10.0/10 từ 15 lượt.
