Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục

Chương 4: Chung sống ngọt ngào 04


Giản Vân Xuyên từ trước đến nay luôn nói lời giữ lời.


Chỉ sau một đêm, hai người thoái hóa thành mối quan hệ chỉ phát sinh tình cảm nhưng dừng lại ở lễ nghi, Tiểu Cố tổng ngày nào cũng nhìn đôi môi mỏng xinh đẹp đó đóng đóng mở mở, sống chết không hôn được.


Từ khi xác định quan hệ, lần nào gặp mà không dính lấy nhau hôn cho đã đời rồi mới buông ra? Kết quả chính thức sống chung rồi, nụ hôn anh thích nhất lại không còn nữa.


Cả người Cố Sâm Vũ như cây cà tím bị sương muối đánh, héo hon.


“Đi làm đi.” 8 giờ rưỡi sáng, Giản Vân Xuyên dừng xe trước tòa nhà Samy, giọng điệu bình thản.


“Vâng~” Cố Sâm Vũ nhìn chằm chằm vào đường nét bên mặt ưu việt đó, không nhịn được nhỏ giọng cầu xin, “Em có thể hôn hôn má anh một cái không?”


Giản Vân Xuyên quay mặt nhìn đối vương, nhất thời không nói gì.


Không từ chối chính là mặc định, mặc định chính là đồng ý.


Thế là Cố Sâm Vũ bất chấp lực cản của dây an toàn, cố gắng rướn người qua, “chụt” một tiếng hôn lên má vợ yêu.


Sau đó cười ngây ngô xuống xe, hệt như chú mèo con vừa lén ăn vụng cá.


Có kinh nghiệm hôn má một lần, gan của Cố Sâm Vũ đột nhiên lớn hơn.


Buổi tối sau khi tắm xong, anh bò lên giường, quỳ đối diện với Giản Vân Xuyên, hỏi ý kiến vợ yêu: “Em có thể hôn anh không?”


Không đợi đối phương trả lời, anh lại vội vàng bổ sung: “Anh nói là anh không chạm vào em, chứ đâu nói em không được chạm vào anh, đúng không?”


Tiểu Cố tổng đã suy nghĩ cả ngày nay rồi, cuối cùng cũng tìm ra lỗ hổng trong lời nói của vợ yêu!


“Ha ha…” Giản Vân Xuyên cười khẽ, “Cố tiền đồ.”


Cố Sâm Vũ đắc ý vểnh cái đuôi nhỏ không tồn tại lên cao, rướn người hôn lên đôi môi mà mình đã thèm muốn cả ngày.


Lần này Giản Vân Xuyên không từ chối, ngồi vững vàng mặc cho anh hôn.


Hai đôi môi mềm mại chạm khẽ vào nhau, Cố Sâm Vũ thò đầu lưỡi ra, thăm dò l**m nhẹ lên hạt châu môi quyến rũ đó.


Cơ thể Giản Vân Xuyên cứng lại, tay cầm cuốn sách siết chặt hơn một chút, nhưng vẫn giữ vững không nhúc nhích.


“Vợ ơi.” Cố Sâm Vũ dính lấy cậu gọi, vụng về dùng đầu lưỡi vẽ lên hình dáng đôi môi xinh đẹp, rồi đẩy vào khe môi ẩm ướt, muốn nhân cơ hội lẻn vào trong.


Đây là lần đầu tiên anh chủ động trong một nụ hôn.


Hơi thở Giản Vân Xuyên trở nên rối loạn.


Một lúc sau, cậu dường như đã thỏa hiệp, mở đôi môi đang khép chặt ra.



Đầu lưỡi thăm dò vào trong, Cố Sâm Vũ bắt chước cách tấn công của Giản Vân Xuyên, quấn lấy lưỡi cậu, vừa m*t vừa cắn, cả người cũng không tự chủ mà dính sát vào.


Thích quá, thoải mái quá, muốn hôn mãi…


Một lúc sau, Giản Vân Xuyên phát ra một tiếng rên khẽ từ cổ họng, bàn tay to nắm lấy gáy mềm mại của đối phương, kéo anh ra xa một chút.


Một sợi chỉ bạc kéo dài như muốn đứt mà không đứt.


“Ưm ừm~” Cố Sâm Vũ hừ hừ bất mãn, rướn người tới muốn hôn tiếp, nhưng bị một bàn tay lớn chặn lại.


“Hôn nữa, anh sẽ không nhịn được nữa.” Giản Vân Xuyên cảnh báo với giọng khàn đặc.


“Sao phải nhịn chứ.” Cố Sâm Vũ càng thêm bất mãn, như chú mèo con chưa được ăn cá, khó chịu cọ xát làm nũng, “Em chỉ muốn hôn anh thôi hu hu…”


Ánh mắt Giản Vân Xuyên tối tăm một cách khó hiểu, cậu đưa ngón tay vào miệng đối phương, khuấy động một cách phóng túng hai cái rồi rút ra, “Anh đã nói rồi, khoảng thời gian này không chạm vào em.”


Cố Sâm Vũ “hu hu” một tiếng, ngã vật ra giường.


Ngày hôm sau, Tiểu Cố Tổng nằm úp mặt trên bàn làm việc, vẻ mặt như thể không còn gì luyến tiếc trên đời.


Thư ký Lâm đã quen với sự lên xuống như tàu lượn siêu tốc của sếp nhà mình, thản nhiên báo cáo công việc.


Sau khi báo cáo xong, Cố Sâm Vũ đột nhiên mở miệng hỏi: “Thư ký Lâm, tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo anh.”


Thư ký Lâm: “Mời Cố Tổng nói.”


“Chính là… cái đó…” Cố Sâm Vũ lại tỏ vẻ ngượng ngùng, “Tôi có một người bạn, gần đây cậu ấy và vợ của cậu ấy… gặp chút vấn đề…”


Thư ký Lâm làm ra vẻ lắng nghe chăm chú.


Tiểu Cố Tổng dồn một hơi nói: “Vợ của cậu ấy không cho cậu ấy chạm vào nữa rồi.”


“Chuyện này…” Thư ký Lâm do dự một chút, “Tình cảm của hai người có vấn đề sao?”


“Không, tình cảm cực kỳ tốt, quấn quýt như keo sơn!” Cố Sâm Vũ nhấn mạnh với vẻ mặt nghiêm túc, “Chỉ là vì lý do này lý do nọ, vợ của cậu ấy muốn cấm dục một thời gian.”


“Khụ khụ…” Thư ký Lâm ho một tiếng, mạnh dạn đưa ra lời khuyên, “Cố tổng, cấm dục một cách thích hợp, thực ra không phải là chuyện xấu.”


“Vấn đề là không thích hợp chút nào hết!” Cố Sâm Vũ cuống đến nỗi phải dùng câu đảo ngữ, “Là cả mấy ngày không được chạm vào rồi…”


Cứ tiếp tục như thế này, anh sắp phải nghi ngờ liệu vợ có còn yêu mình nữa không hu hu hu…


Thư ký Lâm dựng ngón giữa lên, đẩy gọng kính, “Nếu sếp thật sự không nhịn được, có lẽ có thể thử chủ động hơn một chút, ví dụ như tạo ra một vài bất ngờ nho nhỏ, k*ch th*ch nho nhỏ, đại loại thế.” Theo sự hiểu biết của hắn về phu nhân tổng giám đốc, chỉ cần Cố tổng dùng chút thủ đoạn, mọi vấn đề sẽ được giải quyết.


“Thư ký Lâm, anh nói có lý quá!” Cố Sâm Vũ đập mạnh bàn, “Góc nhìn đã được mở rộng!”


Vì anh có thể chủ động hôn vợ yêu, đương nhiên cũng có thể chủ động làm nhiều chuyện hơn nữa rồi!



Người đến đã ngoài tuổi trung niên, mặc bộ vest đen cắt may tinh tế, lịch sự cúi chào anh, “Cố tổng, chào ngài, tôi là thư ký của Thiệu Tổng, tôi họ Dương.”


Cố Sâm Vũ không để lộ cảm xúc dò xét đối phương.


Thiệu Tổng, Thiệu Lê Minh, tức là người cha ruột mà vợ yêu nhà mình kiếp này chưa từng gặp mặt.


Không ngờ, nhà họ Thiệu lại tìm đến anh.


Tiểu Cố Tổng xoay chiếc bút máy giữa các ngón tay, hiếm hoi bày ra thái độ cao ngạo, trực tiếp từ chối yêu cầu gặp mặt.


Anh sẽ không gặp người nhà họ Thiệu sau lưng Giản Vân Xuyên, quyền chủ động trong chuyện này nên nằm trong tay vợ yêu của anh.


Thư ký Dương không dây dưa nhiều, lịch sự lui xuống.


Kết quả, khi Cố Sâm Vũ tan làm buổi tối, người đó đã đợi sẵn ở bãi đỗ xe ngầm.


“Cố Tổng, Thiệu Tổng đang ở trong xe, xin mời ngài bớt chút thời gian, làm phiền ngài vài phút.” Giọng điệu của Thư ký Dương cung kính hơn.


Cố Sâm Vũ cau mày, nhưng vẫn chọn bước lên xe.


Khoảnh khắc nhìn thấy Thiệu Lê Minh, một ý nghĩ lập tức hiện ra trong đầu Cố Sâm Vũ: Xác nhận là cha ruột.


Nhan sắc tuyệt đẹp của Giản Vân Xuyên gần như thừa hưởng hoàn toàn từ mẹ, nhưng cặp chân mày cao và hốc mắt sâu cùng đường nét ưu việt rõ ràng khiến cậu đẹp mà không bị nữ tính, lại giống hệt người đàn ông trung niên với khí chất quý phái trước mặt.


“Cậu là cậu con trai út của nhà họ Cố.” Cùng lúc đó, Thiệu Lê Minh cũng đang thầm đánh giá đứa nhỏ trước mặt này.


Cố Sâm Vũ hoàn hồn, thản nhiên nói: “Ngài Thiệu, không biết ngài tìm tôi có chuyện gì?”


Ở bên Giản Vân Xuyên lâu, anh cũng đã học được giọng điệu không hề lay chuyển này.


“Tôi sẽ không vòng vo với cậu.” Đôi mắt Thiệu Lê Minh sâu thẳm như hồ nước không đáy, “Tôi muốn Vân Xuyên nhận tổ quy tông.”


“Phụt—” Cố Sâm Vũ không nhịn được, “phụt” cười thành tiếng.


Thiệu Lê Minh bất ngờ, không khỏi sững người.


“Xin lỗi ngài Thiệu, tôi không ngờ thời đại này rồi mà vẫn còn nghe được cụm từ ‘nhận tổ quy tông’ nghe… truyền thống như vậy.” Cố Sâm Vũ nén cười, “Nhưng ngài tìm nhầm người rồi, chuyện này, tôi không giúp ngài được.”


“Vân Xuyên nó… rất phản kháng việc gặp tôi.” Thiệu Lê Minh nhíu mày cương nghị, “Nhà họ Thiệu mới biết sự tồn tại của nó cách đây không lâu, tôi có thể hiểu sự phản kháng của nó, nhưng chuyện này, cần phải giải quyết sớm nhất có thể.”


Cố Sâm Vũ cười, “Vậy nên, ngài Thiệu muốn tìm đột phá từ chỗ của tôi sao?”


Sau khi được gia đình chấp nhận vào đầu năm, bọn họ không cố ý giấu người ngoài, việc nhà họ Thiệu biết quan hệ của hai người bọn họ cũng không có gì lạ.


Thiệu Lê Minh khẽ gật đầu, “Tôi hy vọng cậu có thể khuyên ngủ nó.”


“Tôi không khuyên được anh ấy đâu.” Cố Sâm Vũ thở dài, giọng điệu bất lực nhưng ngọt ngào, “Ai cũng biết, Tiểu Cố Tổng là người sợ vợ, mọi chuyện lớn nhỏ tôi đều nghe theo anh ấy hết.”



Thiệu Lê Minh lại một lần nữa bị nghẹn lời.


“Hơn nữa, ngay cả khi muốn nhận tổ quy tông, tôi nghĩ khả năng anh ấy đổi sang họ Tạ còn lớn hơn đổi sang họ Thiệu nhiều.” Cố Sâm Vũ bổ sung một cách suy tư.


Thiệu Lê Minh giọng điệu trầm ổn hỏi: “Tại sao?”


Cố Sâm Vũ: “Vì Tạ Vân Xuyên nghe hay hơn Thiệu Vân Xuyên.”


Thiệu Lê Minh: …


**


Cuộc nói chuyện cứ thế mà chấm dứt chẳng đi đến đâu.


Tâm trí Cố Sâm Vũ nhanh chóng quay trở lại vấn đề quan trọng hàng đầu cần giải quyết hiện tại.


Trên đường về nhà, anh đăng nhập vào một diễn đàn ẩn danh, lén lút đăng một bài cầu cứu.


Chủ thớt: [Gần đây vợ tôi không chịu làm chuyện xấu hổ với tôi nữa, làm thế nào để… làm anh ấy?]


Lầu 1: [Á đù! Vợ của chủ thớt là nam giới?]


Lầu 2: [Việc này chẳng phải rất đơn giản ư? Cởi hết! Dùng cái miệng lớn chinh phục anh ấy!]


Lầu 3: [Tầng 2 thô bạo quá rồi? Chuyện này cần phải chú trọng không khí, không khí đến thì tự nhiên sẽ…]


Lầu 4: [Theo kinh nghiệm của tôi, đây là dấu hiệu vợ chủ thớt đã hoặc sắp ngoại tình.]


Lầu 5: [Chắc không phải chủ thớt bất lực đấy chứ? Không được thì tránh ra, để tôi!]


Chủ thớt: [Mọi người đều nghĩ sai rồi! Vợ tôi không ngoại tình! Vợ tôi rất yêu tôi! Tôi rất sung mãn, chỉ là vợ tôi còn sung mãn hơn tôi!]


Lời này vừa thốt ra, bài đăng lập tức bùng nổ, cư dân mạng thi nhau bình luận chỉ trích chủ thớt không những là tiểu thụ mà còn là một vua chém gió.


Thế là Cố Sâm Vũ hối hận, ngay khi anh chuẩn bị thoát khỏi diễn đàn, một dòng trả lời mới nhất đã thu hút sự chú ý của anh.


Tầng 101: [Cosplay, không một người đàn ông bình thường nào có thể từ chối đâu~]


Đôi mắt Cố Sâm Vũ sáng rực lên.


Mười giờ tối, Giản Vân Xuyên trở về nhà.


Cậu cởi áo vest ra, bước ngay về phía phòng ngủ.


Mở cửa phòng, dưới ánh đèn ấm áp dịu nhẹ, một cục tròn tròn dễ thương nhô lên trên giường.


Dây thần kinh căng thẳng lập tức được thả lỏng, khóe môi mỏng khẽ cong lên nụ cười nhạt, cậu vừa nới lỏng cà vạt, vừa đi về phía chiếc giường, “Hôm nay ngủ sớm thế?”



Bước chân Giản Vân Xuyên hơi khựng lại, “Sao lại trùm đầu thế? Cẩn thận không lại bị ngạt thở đấy.”


Theo kinh nghiệm mấy ngày trước, chỉ cần cậu vừa về đến nhà, mèo con bám dính sẽ lập tức nhào tới, sao hôm nay lại trốn đi?


“Em không sao…” Cục tròn dưới chăn khẽ nhúc nhích, “Anh đi tắm trước đi.”


Giản Vân Xuyên khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ.


Cậu sải bước chân dài, vài bước đã đến bên giường, “Có phải có chỗ nào không khỏe không?”


Nói rồi, cậu cúi người vén chăn lên.


Khoảnh khắc tiếp theo, hơi thở đột nhiên ngừng lại.


Đỉnh đầu tóc đen bồng bềnh đeo một chiếc băng đô tai mèo, bên dưới chiếc chăn kín mít nóng bức trong một thời gian dài, khuôn mặt trắng nõn như ngọc nhiễm màu hồng, đôi mắt trong veo ngập nước long lanh, vừa nhìn thấy đối phương, liền xấu hổ cụp hàng mi ướt át xuống.


Giản Vân Xuyên cảm thấy máu trong toàn bộ cơ thể ngưng đọng lại trong vài giây, sau đó cuồn cuộn chảy xiết không thể ngăn cản.


“Đây là… cái gì?” Ngón tay thon dài mạnh mẽ đưa l*n đ*nh đầu, nhẹ nhàng x** n*n cái tai mềm mại.


“Tai mèo, tai mèo con…” Cố Sâm Vũ run rẩy cả người, không khỏi siết chặt chăn.


Làm sao đây, ánh mắt của vợ hình như có chút đáng sợ…


“Ừm.” Giản Vân Xuyên đáp một tiếng, ngón tay dịch xuống phía dưới, chậm rãi nhưng không thể từ chối kéo chăn ra, để chú mèo con hoàn chỉnh lộ ra trong tầm mắt của mình.


Vòng cổ choker màu đen bằng da, chiếc áo sơ mi trắng rộng mở cổ, vừa vặn che đến gốc đùi non nớt, vạt áo cong lên một chút, một cái đuôi đen lông xù thò ra từ phía sau.


Ánh mắt đặc quánh như thể có thực thể, từng chút từng chút di chuyển, nóng bỏng đến đáng sợ.


“Vợ ơi… ” Cố Sâm Vũ cảm thấy nhụt chí, chìa cánh tay ra muốn ôm, “Có phải kỳ quái lắm không, em tháo nó ra ngay…”


Dân mạng lừa đảo!


Có trời mới biết anh đã phải nhịn bao nhiêu xấu hổ mới mặc và đeo được thứ này vào người, nhưng cảm giác vợ không thích dáng vẻ này…


“Hửm?” Giản Vân Xuyên ôm con mèo nhỏ bằng một tay, tay kia lần mò đến cái đuôi nhỏ thô dài phía sau, từng tấc từng tấc bóp xuống.


“Em muốn tháo nó ra bằng cách nào?” Giọng nói trong trẻo ngày càng khàn đặc.


“Thì… nhổ ra…” Cố Sâm Vũ xấu hổ nép vào lòng đối phương.


“Không.” Giản Vân Xuyên cắn môi con mèo nhỏ, cười một cách tàn nhẫn, “Nó còn chưa, phát huy tác dụng nên có của nó.”


…..


Trưa hôm sau, Cố Sâm Vũ nghỉ làm đã rút ra một bài học sâu sắc—


Thà rằng mưa dầm thấm lâu, ngày nào cũng làm còn hơn là lúc thì khô hạn chết đói, lúc thì ngập lụt chết chìm…


Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Story Chương 4: Chung sống ngọt ngào 04
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...