Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục

Chương 37


Cố Sâm Vũ giống như một con robot nhỏ bị bấm nút tạm dừng, cơ thể cứng đờ bất động, chỉ có tròng mắt lặng lẽ xoay tròn một vòng.


“Thì ra… đây là to con vạm vỡ mà Tiểu Vũ nói đấy à?” Phó Cẩn Chi mỉm cười, giọng điệu thân mật trêu chọc, “Bạn nhỏ, hình như cậu hiểu nhầm bốn chữ này rồi.”


Cố Sâm Vũ: !


Còn dám lặp lại, xem trò vui không sợ chuyện lớn à?


Giản Vân Xuyên cau chặt mày, “Tiểu Vũ?”


“Có!” Cố Sâm Vũ theo bản năng đáp lời, lúc này mới nhớ ra giải thích, “Tôi ra ngoài đi vệ sinh, vô tình gặp phải ngài Phó, vừa nãy tôi chỉ nói đùa thôi!”


Cái gì mà to con vạm vỡ, tất cả đều dùng để hù dọa Phó Cẩn Chi mà thôi, không phải lời thật lòng của anh!


“Vị Phó— tiên sinh này, như anh thấy đấy, chúng tôi mới là đi cùng nhau.” Vừa nói, Giản Vân Xuyên đã đi đến bên cạnh anh, đưa tay nắm lấy bờ vai gầy gò, giọng nói trầm đục lạnh lùng, “Xin anh cứ tự nhiên đi.”


Đó là một tư thế tuyên bố chủ quyền.


“Nếu không ngại, chúng ta có thể dùng chung bàn.” Phó Cẩn Chi dường như không cảm nhận được sự lạnh lùng của đối phương, “Tôi đã đặt một phòng bao không tệ, ngay tại—”


Giản Vân Xuyên không hề khách sáo ngắt lời hắn: “Ngại.”


Đôi mắt sắc nét, đậm màu rủ xuống, ngay lập tức mất đi vẻ lạnh lùng cao quý, ngược lại lộ ra một cảm giác áp bức sắc bén.


Cực kỳ đẹp đẽ, nhưng cũng đầy tính công kích.


Phó Cẩn Chi bị cậu làm cho nghẹn lời, “Giản tiểu thiếu gia không cần phải đề phòng như vậy, tôi chỉ cảm thấy rất có duyên với Tiểu Vũ mà thôi.”


Giản Vân Xuyên lạnh lùng nói: “Tôi không thấy thế.”


Cố Sâm Vũ: Làm tốt lắm!


Nụ cười trên mặt Phó Đại Thiếu cuối cùng cũng sắp không giữ nổi.


“Phó tổng, thực ra phòng bao của chúng tôi đã mở từ lâu rồi, không tiện lãng phí.” Thấy không khí trong phạm vi mười dặm gần như đông cứng lại, Trác Húc Nghiêu đành phải bước lên giải vây, “Lần sau có cơ hội, nên là tôi mời Phó tổng mới phải.”


“Được.” Phó Cẩn Chi nhận lấy cái cớ hắn đã đưa ra, “Đã như vậy, tôi sẽ không làm phiền thêm nữa.”


Ánh mắt Giản Vân Xuyên lạnh lẽo, trong đáy mắt viết rõ mấy chữ lớn: Anh có thể cút rồi.


“Bạn nhỏ, nếu có duyên, hẹn gặp lại lần sau.” Không tìm được lợi lộc gì, Phó Cẩn Chi không dây dưa nữa, mỉm cười nói lời tạm biệt với Cố Sâm Vũ.


Cố Sâm Vũ gật đầu lấy lệ, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng tiễn vị ôn thần này đi.


Giản Vân Xuyên nghiêng mặt, “Có duyên?”


Cố Sâm Vũ nhỏ giọng đáp: “Nghiệt duyên.”


“Nghiệt duyên cũng không được có.” Ngón tay Giản Vân Xuyên đi lên, nhéo cằm nhọn của anh xoay về phía mình, “Đây là lần thứ mấy rồi?”


“Hả? Lần thứ mấy gì cơ?” Cố Sâm Vũ ngơ ngác nhìn lại cậu.



“À đúng rồi, nhớ thường xuyên liên lạc qua WeChat nhé.” Phó Cẩn Chi đã đi xa, đột nhiên quay đầu lại gọi một câu.


Cố Sâm Vũ: …


Lại có kẻ xấu muốn hại tôi!


Ngón tay Giản Vân Xuyên siết chặt, “Em thêm WeChat của hắn rồi?”


“Thêm rồi, không thì mỗi lần gặp hắn lại phải nói một lần.” Cố Sâm Vũ chớp chớp đôi mắt to tròn vô tội, “Nhưng tôi sẽ không nói chuyện với hắn đâu, tôi kéo hắn vào nhóm chat rồi.”


Giản Vân Xuyên cau mày, “Nhóm chat gì?”


“Là cái nhóm chat kéo cùng với Diệp Trạch lần trước đó.” Giọng Cố Sâm Vũ đột nhiên trở nên đắc ý, “Cậu không thích bọn họ đúng không? Vậy tôi kéo tất cả bọn họ vào chung một nhóm, có lẽ bọn họ sẽ nói chuyện hợp nhau hơn.”


Anh đã quyết định rồi, sau này gặp phải người không muốn thêm nhưng bắt buộc phải thêm, thì cứ kéo hết vào cái nhóm này, có gì thì mọi người cùng chat nhóm.


Giản Vân Xuyên: …


Tốt lắm, trong nhóm lại có thêm một đứa cháu.


Cố Sâm Vũ nhắc nhở: “Nếu cậu cảm thấy ồn ào thì có thể rời nhóm.”


“Không rời.” Giản Vân Xuyên từ chối không chút do dự, không nhịn được dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa phần thịt mềm ở dưới cằm anh, giống như đang gãi cằm một chú mèo nhỏ.


“Hơi nhột ha ha ha…” Cố Sâm Vũ cười và né tránh ra sau một chút, lại bị cậu tóm chặt lại.


“Ây da, người qua lại đông đúc thế này, hai người chú ý giữ hình tượng chút đi.” Trác Húc Nghiêu từ xa gọi một tiếng, vẻ mặt kiểu “thật là hết nhìn nổi”.


Giản Vân Xuyên lúc này mới buông tay, “Về ăn cơm.”


Cố Sâm Vũ ngoan ngoãn gật đầu, đi theo cậu quay người trở về.


Chưa đi được hai bước, anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “Khoan đã!”


Trác Húc Nghiêu: “Lại sao nữa vậy, Tiểu Cố Tổng?”


Cố Sâm Vũ: “Chưa đi vệ sinh…”


Quay lại phòng bao, các món ăn nóng hổi, đầy đủ sắc, hương, vị đã được dọn lên bàn.


Cố Sâm Vũ “ủ ôi” một tiếng, “Nghe mùi thơm quá đi mất!”


“Đương nhiên rồi, không nhìn xem quán này là ai giới thiệu à?” Dừng một chút, Trác Húc Nghiêu tò mò hỏi, “À đúng rồi, Tiểu Cố Tổng, làm sao cậu quen được Phó Cẩn Chi vậy?”


“Cái đó…” Cố Sâm Vũ sắp xếp ngôn ngữ một chút, “Trước đây tôi đi vệ sinh, vô tình va phải hắn.”


Nói ra thì ba lần họ gặp nhau, có hai lần liên quan đến nhà vệ sinh…


“Ồ hố?” Trác Húc Nghiêu vỗ tay một cái, “Thì ra là cái duyên này.”


“Duyên gì?” Giản Vân Xuyên cười lạnh, “Phó nào đó có duyên với toilet thì nên đi kết bạn WeChat với cái toilet ấy.”


Trác Húc Nghiêu: …



Cố Sâm Vũ liếc nhìn trộm Giản Vân Xuyên với vẻ chột dạ, cầm đũa gắp một miếng thịt hấp bún bỏ vào bát cậu, “Ây da, không nói đến người khác nữa, ăn cơm trước, ăn cơm trước đã!”


Giản Vân Xuyên nói sai rồi, người có duyên với Phó Đại Thiếu là chính anh mới đúng.


Nhớ lại ba lần nghiệt duyên này, lần nào cũng là anh và Giản Vân Xuyên ở bên nhau, rồi lại gặp Phó Cẩn Chi.


Đây có lẽ là lực hấp dẫn vô hình giữa cặp đôi công thụ chính trong truyện gốc, kết quả lại bị anh xen vào giữa mà làm hỏng mất rồi…


Nghĩ đến việc mình có thể đã chia rẽ một đôi tình nhân, Cố Sâm Vũ không khỏi cảm thấy có chút chột dạ, nhưng cũng có một chút vui mừng thầm trong lòng mà không rõ lý do.


Dù sao anh không thích Phó Cẩn Chi, nếu Giản Vân Xuyên cuối cùng không ở bên cái ngài Phó này, thì sau này anh cũng không cần phải gượng cười đối diện với người yêu của bạn thân nữa.


“Cười cái gì đấy?” Giản Vân Xuyên liếc nhìn anh một cái.


“Không có gì khụ khụ…” Miếng đồ ăn nuốt dở bị sặc vào thực quản, Cố Sâm Vũ quay mặt đi ho sặc sụa.


Giản Vân Xuyên bưng ly nước của mình đưa cho anh, rồi vỗ lưng giúp anh xuôi khí, “Chậm thôi, không ai giành ăn với em đâu.”


“Khụ khụ… Cảm ơn khụ…” Cố Sâm Vũ mặt đỏ bừng, nhận lấy ly nước uống hai ngụm.


Đợi tiếng ho của anh dần dần ngừng lại, Giản Vân Xuyên thu tay về, tiện tay cầm luôn ly nước đó uống một ngụm.


Trác Húc Nghiêu ngồi đối diện không khỏi dụi mắt.


Người này là ai?


“Cái bệnh sạch sẽ quá mức của cậu đâu rồi, Giản Vân Xuyên?” Trác Húc Nghiêu đầy rẫy dấu chấm hỏi.


Giản Vân Xuyên lạnh nhạt liếc nhìn hắn, lười trả lời câu hỏi thừa thãi đó.


“Cậu còn nhớ hồi đại học, có lần tôi chơi bóng rổ về ký túc xá, khát nước quá, cầm ly nước lọc của cậu uống nửa ly không?” Trác Húc Nghiêu vừa nhớ lại chuyện này là thấy bực, giọng nói cũng không tự chủ tăng lên, “Thế mà sau đó cậu lại dùng thuốc khử trùng để rửa ly! Miệng tôi có virus gì à?”


Cố Sâm Vũ “phụt” cười thành tiếng: “Ha ha ha ha ha!”


Giản Vân Xuyên không hề lay động: “Cậu nhớ nhầm rồi.”


“Tôi không hề nhớ nhầm!” Trác Húc Nghiêu vẻ mặt bực bội, rồi lại dưới ánh mắt cảnh cáo của thằng bạn thân mà tắt tiếng.


Ăn trưa xong, ba người trở lại Khoa học Kỹ thuật Tương Lai.


Buổi chiều Trác Húc Nghiêu có hẹn gặp một khách hàng lớn, Giản Vân Xuyên phải đi cùng, Tiểu Cố Tổng bày tỏ sự thông cảm, tự tìm một phòng họp nhỏ, họp trực tuyến trao đổi với thư ký Lâm.


Họp xong, chơi điện thoại một lúc lâu, Giản Vân Xuyên vẫn chưa trở lại, anh đành nằm bò ra bàn buồn chán chơi đùa.


Chơi một lúc thì có chút buồn ngủ, dần dần nhắm mắt lại.


Không biết qua bao lâu, trong cơn mơ màng, dường như có một ánh mắt khó lòng bỏ qua cứ nhìn chằm chằm vào mình, Cố Sâm Vũ cố gắng tỉnh dậy khỏi giấc mơ.


Mở mắt ra, thấy trên chiếc ghế đối diện có một người đang ngồi.


Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng trong phòng trở nên tối sầm, tia sáng cuối cùng còn sót lại phủ lên người đối phương một lớp ánh sáng mờ ảo, không nhìn rõ cụ thể khuôn mặt, nhưng tư thế và khí chất lại quen thuộc một cách kỳ lạ.


“Giản Vân Xuyên…” Cố Sâm Vũ lẩm bẩm gọi một tiếng, chợt thấy cảnh này giống như đã từng xảy ra trong mơ.



“Cậu đến được bao lâu rồi, sao không gọi tôi dậy?” Cố Sâm Vũ hoàn toàn tỉnh táo lại.


Anh dựng thẳng nửa thân trên dậy, khi vươn vai thì cảm thấy có vật gì đó chậm rãi trượt xuống khỏi người, quay đầu lại mới phát hiện ra, trên vai không biết từ lúc nào đã được khoác một chiếc áo khoác ngoài.


“Thấy em ngủ ngon nên không gọi.” Giản Vân Xuyên nhận lấy áo khoác, ngón tay chạm vào vải vẫn còn cảm nhận được hơi ấm còn sót lại, “Buổi tối muốn ăn gì?”


Cố Sâm Vũ đứng dậy, cười tủm tỉm đáp: “Bữa trưa là Trác tổng mời, vậy bữa tối nhất định phải là tôi mời!”


Hai người trước sau bước ra khỏi phòng họp nhỏ, đối diện vừa hay gặp Trác Húc Nghiêu.


“Tan ca rồi, tan ca rồi.” Trác Húc Nghiêu vừa mặc áo khoác, vừa hỏi hai người, “Tiểu Cố Tổng có kế hoạch gì không, đi uống rượu không?”


Cố Sâm Vũ lập tức hứng thú, “Đi quán bar à?”


“Uống rượu gì chứ, với cái tửu lượng kia của em.” Giản Vân Xuyên đưa tay ra, nhéo gáy con mèo nhỏ đang hưng phấn, “Một ly là đã bò ra đất rồi.”


“Ây da, tôi không uống, tôi chỉ ngồi nhìn các cậu uống thôi mà.” Cố Sâm Vũ lùi lại một bước, lông mi khẽ chớp chớp, “Các cậu uống rượu, tôi uống nước ép trái cây!”


Tám giờ tối, chính là lúc quán bar đón khách, ba người vừa bước vào, lập tức thu hút mọi ánh nhìn xung quanh.


Ba chàng trai đẹp trai với phong cách khác biệt, một khung cảnh hiếm thấy.


Đây là một quán bar chế độ VIP, địa điểm khá kín đáo, bình thường đến đây đều là những người thuộc giới tinh hoa, giàu có hoặc quyền quý.


Tuy nhiên, dù ban ngày có vẻ ngoài lịch sự đến đâu, khi màn đêm buông xuống, họ đều cởi bỏ vest chính thức và sống phóng túng.


Trác Húc Nghiêu gọi một khu bàn riêng, ba người vừa ngồi xuống đã có người đến làm quen, lại là một gã cơ bắp.


“Chào người đẹp, có thể mời em một ly không?” Người đến có mục đích rõ ràng, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt của Giản tiểu thiếu gia.


Giản Vân Xuyên lạnh lùng liếc nhìn đối phương một cái, chưa kịp mở lời, đã nghe thấy giọng nói trong trẻo giành trước: “Xin lỗi, chúng tôi đi cùng nhau.”


Gã cơ bắp vẫn không bỏ cuộc, “Không sao, tôi có thể tham gia cùng các người!”


Cố Sâm Vũ suýt nữa trợn trắng mắt, giọng điệu nhấn mạnh, “Chúng tôi chỉ muốn uống rượu một cách yên tĩnh, anh có hiểu không?”


Người đến bẽn lẽn bỏ đi, Trác Húc Nghiêu hứng thú nhìn anh, “Tiểu Cố Tổng, cậu đang đóng vai người hộ hoa đấy à?”


“Trong quán bar, những người tùy tiện bắt chuyện thì có ai là người đàng hoàng đâu.” Cố Sâm Vũ bĩu môi, ôm cốc nước cam lớn hút một ngụm.


“Vậy cậu đến đây hóng hớt làm gì?” Trác Húc Nghiêu không nhịn được trêu chọc cậu, “Không uống rượu, không làm quen, chỉ ôm cốc nước cam của cậu thôi à?”


“Tôi đến xem náo nhiệt chứ.” Tiểu Cố Tổng trả lời đầy lý lẽ, “Lát nữa chẳng phải sẽ có biểu diễn sao?”


Giản Vân Xuyên cầm ly bằng một tay, cảnh cáo: “Uống của cậu đi.”


“Được được được, Tiểu Cố Tổng làm gì cũng được.” Trác Húc Nghiêu cụng ly với cậu, “Có người cưng chiều, cậu đến quán bar ngủ cũng không ai dám nói gì.”


Không khí trong quán bar dần dần trở nên nóng bỏng, Trác Húc Nghiêu ngồi ở khu bàn riêng một lúc, không nhịn được xuống sàn quẩy rồi.


Ánh mắt Cố Sâm Vũ rơi trên người đối diện.


Ánh đèn ảo diệu, mờ ám chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng cao quý kia, nhuộm lên vài phần vẻ đẹp thế tục, đẹp đến mức có chút yêu dị.



Cậu đang tựa vào ghế sofa, ngón tay thon dài chơi đùa chiếc ly rượu, chất lỏng màu xanh lam nhẹ nhàng lắc lư, lông mi hơi rủ xuống, vẻ mặt lười biếng.


Cố Sâm Vũ nhìn mãi, vành tai không hiểu sao hơi nóng lên, đại não cũng chếnh choáng như vừa uống rượu say.


“Mặt sao lại đỏ thế?” Giản Vân Xuyên vén lông mi lên, trong đôi mắt đen láy sâu thẳm thoáng hiện một tầng say nhẹ.


“Hả? Có à?” Cố Sâm Vũ đột nhiên bừng tỉnh, theo phản xạ vỗ vỗ má, “Ở đây hình như hơi nóng, tôi… tôi ra ngoài hít thở chút!”


Nói rồi, anh đứng dậy đi ra ngoài.


Giản Vân Xuyên tùy tay đặt ly rượu xuống bàn, đứng dậy đi theo.


Nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, người đã biến mất khỏi tầm nhìn.


Khi tìm thấy Cố Sâm Vũ, phát hiện anh đang bị một người đàn ông say xỉn quấy rối.


“Tiểu mỹ nhân đừng đi mà, anh đây phải mời em một ly!” Người đàn ông nói lưỡi líu cả lại, không biết xấu hổ nắm chặt cánh tay Cố Sâm Vũ.


“Buông tay ra!” Cố Sâm Vũ cau chặt mày, “Anh còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”


Thầy Cố rất ít khi đến quán bar, lại càng chưa từng gặp phải loại người vô lại như vậy, nhất thời không biết làm sao để thoát thân.


“Em báo đi! Đồn cảnh sát là do nhà anh mở, em báo cảnh sát cũng vô dụng, hê hê hê…” Người đàn ông say đến nói năng lảm nhảm, bàn tay còn lại cũng muốn nhân cơ hội sờ lên.


Tuy nhiên, giây tiếp theo, một tiếng gào thét như heo bị chọc tiết đột nhiên vang lên.


Cánh tay Cố Sâm Vũ được buông lỏng, ánh mắt ngơ ngác đối diện với một khuôn mặt quen thuộc ẩn chứa vẻ hung dữ.


“Cút.” Giản Vân Xuyên chán ghét hất tay, che chở anh ra sau lưng của mình.


Cổ tay của người đàn ông say rượu dường như bị gãy, dựng lên một cách méo mó, vừa đau đớn r*n r*, miệng vẫn không ngừng chửi bới tục tĩu.


Nhiệt độ trong mắt Giản Vân Xuyên giảm mạnh, nhưng người xung quanh ngày càng đông, cậu không có ý định tiếp tục bị vây xem.


“Đi thôi.” Cậu nắm lấy cổ tay Cố Sâm Vũ, vừa quay người lại, đã nghe thấy một tiếng kinh hô từ phía sau.


Cậu nghiêng mắt, cơ thể phản xạ muốn né tránh, nhưng lại thay đổi ý định ngay khoảnh khắc tiếp theo.


Thế là, Trác Húc Nghiêu đang vội vã chạy đến, tận mắt chứng kiến thằng bạn thân của mình, chủ động dùng cánh tay va vào một chai bia.


“Choang” một tiếng, chai bia và khuỷu tay va chạm mạnh, thân chai vỡ tan văng tung tóe khắp sàn.


“Giản Vân Xuyên!” Cố Sâm Vũ kinh hãi kêu lên, ôm lấy người đang loạng choạng sắp ngã, hoảng đến mức nói năng cũng không lưu loát, “Cậu cậu cậu cậu… cánh tay của cậu!”


“Tôi không sao…” Tay phải Giản Vân Xuyên buông thõng xuống như mất hết sức lực, rượu trộn lẫn máu tí tách nhỏ giọt, giọng nói bình tĩnh an ủi anh, “Em không sao là tốt rồi.”


Trác Húc Nghiêu đứng sững tại chỗ, lại một lần nữa dụi mắt thật mạnh.


Tác giả có lời muốn nói:


Trác Húc Nghiêu: Đây còn là thằng bạn thân một mình cân bốn năm sáu bảy gã lực lưỡng không hề nao núng của tôi không?


Giản Vân Xuyên: Nói bậy bạ gì đấy?


Chai bia: Cậu lịch sự chút được không?


Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Story Chương 37
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...