Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục

Chương 33


Cố Sâm Vũ tự cảm thấy mình rất tinh ranh, chu đáo bổ sung: “Cậu có gì muốn nói, có thể chat riêng với cậu ta trong nhóm trước, tôi sẽ coi như không nhìn thấy.”


Giản Vân Xuyên nhíu chặt mày, ngữ khí vô cùng không vui: “Tôi có gì mà phải chat với hắn?”


“Hả?” Cố Sâm Vũ do dự một chút, thì thầm đáp: “Vậy thì làm sao tôi biết được? Tôi đâu phải con giun trong bụng cậu đâu…”


Không phải chứ, ngay cả chủ đề nói chuyện cũng phải để anh phải nghĩ giúp sao? Mặc dù vì anh em mà xả thân xông pha là đúng, nhưng anh cũng không có kinh nghiệm trong khoản này mà.


Giản Vân Xuyên: …


Gân xanh trên trán giật giật, cậu hít sâu một hơi: “Cái… cái người đó, thỏa thuận mà hắn nói là chuyện gì?”


Vừa nhắc đến chuyện này, Cố Sâm Vũ lập tức chột dạ, đôi mắt nhỏ liếc ngang liếc dọc không dám nhìn đối phương: “Thỏa thuận gì cơ? Tôi không nhớ, một ngày tôi phải ký biết bao nhiêu cái thỏa thuận.”


Đúng, anh ngày ngày lo muôn việc, làm gì có thời gian nhớ mấy chuyện lặt vặt đó?


“Hừ.” Giản Vân Xuyên cười lạnh một tiếng, đặt chân anh xuống: “Vậy hắn nói em theo đuổi hắn một năm rưỡi?”


“Làm gì có một năm rưỡi?” Cố Sâm Vũ theo bản năng phản bác, thấy sắc mặt đối phương càng lúc càng trầm xuống thì lại nhụt chí ngay: “Có thể là Diệp Trạch có hiểu lầm gì đó, tôi chỉ coi cậu ta như… như đại minh tinh! Trước đây tôi hay đu idol mà thôi.”


“Ồ?” Giọng Giản Vân Xuyên không phân biệt được là đang vui hay buồn, không thể nói là đã tin hay chưa tin.


Ngay lúc Cố Sâm Vũ chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, cả cơ thể của anh đột nhiên bị một bóng tối cao lớn và dày đặc bao phủ.


“Á!” Anh kêu lên một tiếng ngắn, gáy lại bị những ngón tay lạnh lẽo bóp chặt.


“Thế còn tôi?” Bàn tay thon dài, mạnh mẽ kiểm soát chặt lấy chiếc gáy mong manh, chỉ cần dùng sức một chút là buộc anh phải ngẩng mặt lên: “Em coi tôi là cái gì?”


Đôi mắt vừa đen vừa sâu đó u ám âm trầm hơn bình thường, bản năng cầu sinh khiến Tiểu Cố Tổng phải cực kỳ thận trọng: “Vậy cậu… cậu muốn tôi coi cậu là cái gì?”


Anh thực sự không đoán được tâm tư của Giản tiểu thiếu gia.


Giản Vân Xuyên lại nhích gần thêm một chút, sống mũi thẳng tắp gần như chạm vào chóp mũi của anh: “Em nói xem?”


Hai người giống như đang đá bóng, đá tới đá lui lại quay về chân Cố Sâm Vũ.


Cố Sâm Vũ vô thức lùi lại, cái đầu tròn trịa lún sâu vào lưng ghế, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai người: “Cậu muốn tôi coi cậu là cái gì, cậu chính là cái đó của tôi.”


Đã trả lời, nhưng lại chưa hoàn toàn trả lời.


Yết hầu quyến rũ khẽ cuộn lại, Giản Vân Xuyên siết chặt từng ngón tay, khi mở miệng lần nữa, hơi thở ấm áp gần như lướt qua môi anh: “Em đã nói vậy, tôi sẽ coi là thật đấy.”


Lúc này, thần kinh của Cố Sâm Vũ đã căng như dây đàn, bị ngứa đến mức không thể nhịn được nữa—


“Hắt xì!” Một tiếng hắt xì vang dội bật ra.


Trong chớp mắt, Giản Vân Xuyên hành động cực nhanh ngửa ra sau và nghiêng đầu, vừa kịp tránh được đòn tấn công vật lý của hắt xì và nước miếng.


“Xin lỗi, xin lỗi…” Cố Sâm Vũ vội vàng che miệng mũi, mở to đôi mắt ngây thơ, giọng ồm ồm xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”



Thư ký Lâm ở ghế lái không đành lòng nhìn.


Giản Vân Xuyên: …


Cậu nhẫn nại nhắm mắt lại, khi mở ra, lực trên tay đã thả lỏng, ngồi về vị trí của mình.


Cố Sâm Vũ thả lỏng toàn thân, gọi: “Thư ký Lâm!”


“Vâng, Cố Tổng.” Thư ký Lâm đạp phanh: “Ngài có chỉ thị gì ạ?”


“Đưa Giản thiếu gia về nhà trước.” Cố Sâm Vũ cảm thấy có lỗi vì đã phun nước miếng vào mặt Giản tiểu thiếu gia, muốn nhanh chóng đưa người về nhà.


Thư ký Lâm: “Vâng, Cố Tổng.”


Phân phó xong, Cố Sâm Vũ liếc trộm người bên cạnh bằng khóe mắt.


Lông mi đen dày như cánh quạ yên tĩnh rủ xuống, Giản Vân Xuyên ngồi tư thế thanh lịch, thần sắc lạnh nhạt, cứ như thể sự áp bức vừa nãy cậu mang lại chỉ là ảo giác.


“Hít…” Anh hồi hộp sờ gáy, Giản Vân Xuyên không thật sự coi mình là mèo con chó con đấy chứ, sao lại thích bóp cổ anh đến thế?


Dường như cảm nhận được ánh mắt của anh, Giản Vân Xuyên lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi không muốn về nhà họ Giản.”


Cố Sâm Vũ sững sờ: “Vậy cậu muốn đi đâu?”


“Tùy ý.” Giản Vân Xuyên hơi ngả người ra sau, dựa vào lưng ghế.


Là một tư thế hiếm hoi thư giãn.


Cố Sâm Vũ không khỏi rơi vào trầm tư, một lúc lâu sau mới ngập ngừng hỏi: “Thư ký Lâm, anh có biết chỗ này không?”


Thư ký Lâm: “Cố Tổng, tôi tra định vị rồi, gần đây quả thực có một con phố tên là Phố Tùy Ý, xin hỏi Giản thiếu gia muốn đến đó sao?”


Giản Vân Xuyên: …


Đôi mắt Cố Sâm Vũ sáng lên: “Ủ ôi! Thật sự có chỗ này sao!”


“Dừng xe.” Giọng Giản Vân Xuyên trở nên mất kiên nhẫn: “Cứ dừng ở đây đi.”


“Ấy! Chỉ là nói đùa thôi mà, đừng nghiêm túc thế chứ!” Cố Sâm Vũ lập tức nghiêm chỉnh: “Thư ký Lâm, lái thẳng về nhà tôi đi.”


Giản Vân Xuyên nghiêng mặt, liếc anh một cái.


“Nếu cậu không muốn về nhà họ Giản, chi bằng về nhà tôi đi.” Cố Sâm Vũ khẽ nhếch môi, làm động tác mời: “Lần trước cậu cũng nhìn thấy rồi, nhà tôi rộng lắm, tất cả các phòng, cậu muốn ngủ phòng nào cũng được!”


Giản Vân Xuyên thu hồi ánh mắt, không từ chối, coi như là đã đồng ý.


Chiếc Bentley màu đen chạy êm ả trong màn đêm, bầu không khí trong xe cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.


Tuy nhiên, niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu, tiếng “đinh đong” và tiếng điện thoại rung liên tiếp vang lên.


Cố Sâm Vũ nhanh tay lẹ mắt mở WeChat, chỉ thấy Diệp Trạch gửi một tin nhắn trong nhóm chat ba người.



Diệp Trạch: [Đây là nhóm gì?]


Cố Sâm Vũ: [Nhóm trò chuyện kết bạn!]


Diệp Trạch: […]


Diệp Trạch: [Người kia là ai?]


Đầu ngón tay dừng lại trên màn hình, Cố Sâm Vũ không nhịn được lén lút nhìn sang bên cạnh, lại phát hiện Giản tiểu thiếu gia cũng đã lấy điện thoại ra.


Vài giây sau—


Giản Vân Xuyên: [Là ông nội của cậu.]


Cố Sâm Vũ: !!!


Mười giờ tối, khu biệt thự tĩnh lặng.


Để không làm kinh động người khác, Cố Sâm Vũ không để Thư ký Lâm lái xe vào trong cổng, mà cùng Giản Vân Xuyên đi bộ vào.


“Em về nhà của mình mà cứ như tên trộm thế?” Giản Vân Xuyên đứng sau lưng anh, tâm trạng tốt nên trêu chọc một câu.


“Tôi nào có?” Cố Sâm Vũ lập tức phủ nhận, theo bản năng thẳng lưng: “Tôi về nhà mình dĩ nhiên là đường đường chính chính.”


Giản Vân Xuyên: “Vậy là tôi không đứng đắn?”


“Ủ ôi, sao lại thế được~” Cố Sâm Vũ đẩy cửa lớn, cho cậu một ánh mắt an ủi: “Tôi dẫn bạn về nhà, người nhà tôi nhất định sẽ rất vui—”


Bên trong cánh cửa, một khuôn mặt vô cảm lộ ra.


“Á á á!” Cố Sâm Vũ lập tức la hét ầm ĩ.


Giản Vân Xuyên không chút động lòng đưa tay ra, vững vàng đỡ lấy thắt lưng anh, giúp anh không bị ngã khỏi bậc thang.


“Nửa đêm nửa hôm la hét cái gì?” Cố Diệp nhíu mày: “Chú muốn gọi tất cả mọi người dậy đấy à?”


“Sợ chết em rồi…” Cố Sâm Vũ vẫn còn hoảng hồn th* d*c, cảm thấy khó hiểu: “Anh cả, anh không có việc gì đứng sau cánh cửa dọa em làm gì?”


Cố Diệp đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới: “Làm gì khuất tất nên mới dễ bị giật mình như vậy?”


“Em… em có thể làm gì khuất tất chứ?” Nói là nói vậy, nhưng dũng khí của Cố Sâm Vũ lại không đủ.


Ánh mắt Cố Diệp chuyển sang Giản Vân Xuyên.


“Hai người cũng đã rất quen nhau rồi, không cần em phải giới thiệu đâu nhỉ?” Cố Sâm Vũ vòng tay ôm lấy vai người bên cạnh: “Anh cả, Giản Vân Xuyên sẽ ngủ lại nhà mình tối nay đó.”


Tiểu Cố Tổng hiếm khi trở lên mạnh mẽ, ngữ khí là thông báo chứ không phải hỏi ý kiến.


Mặt Cố Diệp lại đen đi một mảng: “Bỏ tay ra.”


Cố Sâm Vũ phản xạ có điều kiện bỏ tay xuống, đứng nghiêm tại chỗ, suýt nữa thì chào kiểu quân đội.



Bàn tay Giản Vân Xuyên thả lỏng bên người khẽ nhúc nhích.


“Thôi được rồi, đừng đứng chắn cửa nữa.” Có người ngoài ở đây, Cố Diệp cuối cùng vẫn giữ lại chút thể diện cho em trai, không lật mặt tại chỗ.


“Anh cả, anh về phòng nghỉ ngơi đi.” Bước vào nhà, Cố Sâm Vũ không nhịn được quan tâm anh trai: “Ban ngày làm việc vất vả như vậy, buổi tối nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt.”


Cố Diệp cười lạnh: “Sao nào, anh đứng đây chướng mắt chú à?”


“Sao lại thế được?” Cố Sâm Vũ nghiêm trang: “Anh cả ngọc thụ lâm phong, dung mạo trời ban, anh tuấn tiêu sái, vượt trội hơn người, không chỉ không chướng mắt mà còn rất dễ nhìn mới đúng.”


“Miệng lưỡi chú khéo léo thật đấy.” Trong lòng Cố Diệp vô cùng hưởng thụ những lời tâng bốc của em trai, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ nghiêm nghị: “Chú định cho cậu ta ngủ ở đâu?”


“Ngủ phòng khách chứ.” Cố Sâm Vũ không do dự đáp: “Em sẽ dọn ngay một phòng khách ra.”


“Không cần phiền phức đâu.” Giản Vân Xuyên cuối cùng cũng mở lời: “Ngủ phòng em là được.”


“Không được!” Cố Diệp lập tức tăng tông giọng, kịch liệt phản đối.


Cô nam quả nam ngủ chung một phòng, còn ra thể thống gì nữa?


Cố Sâm Vũ cảm thấy không ổn, kéo Giản tiểu thiếu gia chạy lên cầu thang: “Cái đó, không phiền phức đâu, em đi dọn phòng khách ngay đây, anh cả ngủ sớm đi nhé, chúc ngủ ngon!”


Chạy thục mạng lên lầu hai, xác nhận anh cả không đuổi theo, Cố Sâm Vũ thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa phòng khách: “Tối nay cậu ngủ phòng này đi.”


Phòng khách này gần phòng ngủ của anh nhất, có phòng tắm riêng, không gian cũng lớn nhất, Giản tiểu thiếu gia ở chắc sẽ thoải mái hơn.


Giản Vân Xuyên bước vào, tiện miệng hỏi một câu: “Sao em lại sợ anh cả của mình đến thế?”


“Khụ khụ…” Cố Sâm Vũ hắng giọng, nửa thật nửa giả trả lời: “Cậu cũng nhìn thấy rồi đó, anh cả của tôi khá hung dữ. Nhưng mà, Cố Khinh Chu còn sợ anh ấy hơn tôi nhiều.”


Nói tóm lại, là do nguyên chủ trước đây đã làm quá nhiều chuyện thiếu suy nghĩ, ví dụ như tặng trai thả rông cho anh cả vào ngày sinh nhật, khiến anh bây giờ day dứt, hoàn toàn không dám ngẩng mặt trước mặt anh cả.


Ngày xưa toàn là anh huấn luyện mấy thiếu niên trẻ trâu phải cúi đầu rũ rượi, ai ngờ xuyên sách rồi lại thời thế thay đổi.


Nghe vậy, Giản Vân Xuyên cười rất nhẹ: “Ừm.”


“Thật mà, Cố Khinh Chu trước mặt anh cả còn không dám nói lớn tiếng đâu.” Lợi dụng lúc em trai không có mặt, Cố Sâm Vũ mặc sức phát huy: “Nó gặp anh cả cứ như chuột thấy mèo, nhát hơn tôi nhiều.”


“Ừm.” Giản Vân Xuyên lại đáp lời một lần nữa, thể hiện rằng mình đã tin rồi.


Cố Sâm Vũ hài lòng gật đầu: “À phải rồi, phòng khách nhà tôi được dì giúp việc dọn dẹp hàng ngày, thay ga trải giường định kỳ, sạch sẽ lắm, cậu cứ yên tâm mà ngủ.”


Giản Vân Xuyên ngồi xuống bàn làm việc: “Tôi không mang quần áo để thay.”


“À, tôi quên mất vấn đề này!” Cố Sâm Vũ vỗ vỗ đầu: “Phòng khách chỉ chuẩn bị áo choàng tắm, không có đồ lót…”


Đồ lót.


Giản Vân Xuyên ngước mắt nhìn anh.


“Hay là, cậu cứ mặc tạm của tôi đi?” Cố Sâm Vũ thăm dò hỏi ý kiến: “Tôi có nhiều q**n l*t mới lắm, cậu cứ yên tâm, chưa bóc tem!”



Giản Vân Xuyên khẽ nhíu mày: “Không hợp đâu nhỉ?”


“Cái này có gì mà không hợp?” Cố Sâm Vũ phẩy tay: “Của tôi cũng là của cậu.”


Giản Vân Xuyên: “Tôi nói là, kích cỡ ấy.”


Cố Sâm Vũ: …


Khóe môi đang nhếch lên đột nhiên sụp xuống, anh giãy giụa: “Để tôi lấy hai cái qua cho cậu trước, cậu thử xem rồi nói tiếp!”


Nói xong, không cho người ta cơ hội từ chối, nhấc chân chạy vọt ra ngoài.


Không được, anh nhất định phải chứng minh kích cỡ của mình cũng không nhỏ! Đường đường là bá đạo tổng tài, kích cỡ sao có thể nhỏ được!


Giản Vân Xuyên nhìn chú mèo thần tài đang xù lông chạy vội ra khỏi cửa, khuôn mặt thanh tú, đẹp mắt nở một nụ cười.


Dễ chọc ghẹo thật đấy, những chuyện không vui suốt buổi tối dường như tan thành mây khói hết rồi.


Tuy nhiên, nụ cười của cậu không duy trì được lâu, vì một vị khách không mời đã xuất hiện ở cửa.


“Có chuyện gì?” Giản Vân Xuyên đứng dậy, vẻ mặt trở lại sự lạnh nhạt thường thấy.


Cố Diệp đứng ở cửa, trên tay bưng một cốc nước: “Cậu và Cố Sâm Vũ, đi lại quá gần gũi rồi.”


“Đây là chuyện giữa chúng tôi.” Giản Vân Xuyên không hề dao động: “Cậu ấy là người trưởng thành, có quyền kết bạn, Cố Tổng đừng nên quản chuyện bao đồng thì hơn.”


“Em trai tôi đây, tính tình có chút thiếu suy nghĩ, nhưng không phải ai cũng có thể trở thành bạn của nó.” Cố Diệp bước vào trong phòng một bước.


Hai người đàn ông với khí chất mạnh mẽ đối đầu từ xa, căn phòng đột nhiên trở nên chật chội hơn.


Giản Vân Xuyên: “Nếu có ngưỡng cửa nào, Cố Tổng cứ nói thẳng ra xem.”


Cố Diệp: …


Miệng lưỡi sắc bén.


“Chúng ta cũng không phải lần đầu giao thiệp, tôi ngại phải vòng vo với cậu.” Cố Diệp hếch cằm lên, cố ý tạo ra một tư thế nhìn từ trên cao xuống: “Rốt cuộc, cậu muốn có được thứ gì từ em trai tôi?”


Giản Vân Xuyên nhìn thẳng vào mắt anh ta: “Cố Tổng nghĩ sao?”


Cố Diệp: …


Suy nghĩ nghiêm túc vài giây, anh ta hắng giọng: “Tạm thời bỏ qua câu hỏi này.”


Tác giả có lời muốn nói:


Cố Sâm Vũ: ? Tại sao phải bỏ qua? Trí tuệ này, nhan sắc này, tiền bạc này nọ, trên người em kiểu gì cũng phải có thứ gì đó đáng để người ta thèm muốn chứ?


Cố Diệp: Không có.


Giản Vân Xuyên: Chậc…


Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Story Chương 33
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...