Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục

Chương 30


“Khụ khụ…” Cố Sâm Vũ tiếp tục ho, “Tục ngữ nói, lòng dạ đàn ông độc ác nhất… khụ khụ… ông cha ta quả nhiên không lừa con cháu khụ khụ…”


Giản Vân Xuyên vừa bực mình vừa buồn cười, cúi người ôm anh đặt vào tỏng ngực mình, một tay nhẹ nhàng vỗ vào tấm lưng gầy gò, tay kia áp vào lồng ngực đang phập phồng vuốt xuôi khí.


“Ho đến mức này, anh không thể câm miệng trước được f?” Động tác trên tay ôn nhu bao nhiêu, thì giọng điệu quở trách lại hung dữ bấy nhiêu.


“Khụ khụ…” Tiếng ho dần dần ngừng lại, Cố Sâm Vũ ngẩng mặt lên, vén hàng mi cong ướt ra, đôi mắt cong cong cười, “Cơm không thể không ăn, lời cũng không thể không nói.”


Mèo con ướt sũng nằm trong lòng, sắc mặt trắng bệch đã hồng hào trở lại, đôi môi mềm mại óng ánh nước, đôi mắt to sáng trong veo chuyên chú nhìn mình, cười vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.


Khoảnh khắc này, Giản Vân Xuyên nghe rõ ràng một âm thanh tinh tế, giống như một chồi non đột nhiên phá vỡ khỏi trái tim, sinh trưởng đón gió với tốc độ không thể cản phá, sau đó nở ra một đóa hoa nồng nhiệt.


Cậu nhận ra, có điều gì đó đã hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của mình.


Nhưng, cậu lại không hề thấy phản cảm chút nào…


Ánh mắt hai người xoắn xuýt trong không trung, ngay cả gió đêm đang cuộn trào trong không khí cũng trở nên mơ hồ đầy ám muội.


“Cái đó…” Trịnh Tuệ Khả bị coi là người vô hình từ nãy giờ không nhịn được mở lời, “Xin lỗi, ngắt lời một chút, hình như có người đến…”


Cố Sâm Vũ bừng tỉnh, thoát ra khỏi đôi mắt sâu thẳm như đêm kia.


Cố Diệp càng đi đến gần, sắc mặt càng sa sầm, “Cố Sâm Vũ, chú lại đang làm gì thế?”


“Khụ khụ…” Cố Sâm Vũ hắng giọng, “Muốn tự mình cảm nhận nhiệt độ nước hồ bơi.”


Cố Diệp: ……


Cố Sâm Vũ nhanh chóng bò dậy, vắt nước trên quần áo, “Anh cả, sao anh lại ra đây?”


Cố Diệp cau mày đánh giá anh hai mắt, “Về phòng thay quần áo, sắp cắt bánh kem rồi.”


“Được thôi!” Vừa nghe thấy có thể ăn bánh kem, Cố Sâm Vũ không còn đau lưng, mỏi chân nữa, “Em sẽ về thay đồ ngay.”


Cố Diệp đứng tại chỗ, đợi em trai đi qua bên cạnh mình, rồi duỗi thẳng tay chặn Giản Vân Xuyên lại, “Giản tiểu thiếu gia, không cần chen vào xem náo nhiệt nữa đâu nhỉ?”


Cố Sâm Vũ dừng bước, quay đầu nhìn hai người.


Dưới ánh đèn sáng rực, hai anh đẹp trai cao ráo chân dài đứng đối diện nhau, trong sự đối mắt im lặng từng tia lửa điện nổ tanh tách.


Trịnh Tuệ Khả chầm chậm di chuyển đến phía sau Cố Sâm Vũ, rụt rè hỏi: “Tôi có thể đi chưa…”


Tối nay phải nói sao đây, chỉ trong thời gian ngắn đã trải qua một loạt cảm xúc như vui, buồn, sợ hãi, nhất thời có chút quá tải.



Cố Sâm Vũ suy nghĩ một chút, quay người đi đến giữa hai người, một tay kéo lấy một cánh tay, “Hay là… chúng ta cùng nhau đi vào?”


Hai người đàn ông đồng thời quay đầu nhìn anh, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa sắc bén.


Trịnh Tuệ Khả đồng tử co lại vì kinh ngạc: Cái… cái này lại là tình huống gì? Ba người cùng đi?


“Thôi được rồi, không cùng đi thì thôi…” Cố Sâm Vũ hậm hực buông tay, “Nếu hai người quyết định đánh nhau tay đôi, xin hãy nhớ tránh xa hồ bơi nhé, nước tắm không dễ uống đâu.”


Cuối cùng, vài người vẫn người trước người sau quay lại sảnh tiệc.


Cố Sâm Vũ thay quần áo rất nhanh, tóc không kịp làm lại, chỉ dùng máy sấy sấy khô, rồi tiện tay vò hai nhúm tóc mái, liền cầm theo quà sinh nhật chạy xuống lầu.


Anh không thể bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng anh cả cắt bánh sinh nhật.


Trở lại sảnh tiệc, Cố Sâm Vũ tìm kiếm xung quanh một vòng, còn chưa tìm thấy Giản tiểu thiếu gia, đã bị Trịnh Tuệ Khả chặn lại.


“Cố Sâm Vũ!” Trịnh Tuệ Khả dường như đã quên hết một loạt những cú sốc vừa rồi, “Anh nhìn cứ như sinh viên đại học vậy!”


“Ồ thật sao? Cảm ơn!” Cố Sâm Vũ vinh dự, “Cô cũng rất giống sinh viên đại học.”


Trịnh Tuệ Khả: ……


Cố Sâm Vũ: “Sao vậy?”


Trịnh Tuệ Khả: “Tôi chính là sinh viên đại học.”


“À thật sao?” Tiểu Cố Tổng cố gắng che giấu sự ngượng ngùng, “Vậy… cô trông giống nữ sinh trung học!”


“Thôi bỏ đi.” Trịnh Tuệ Khả quyết định không xoắn xuýt chuyện cô là học sinh gì nữa, lén lút lại gần Cố Sâm Vũ, “Tôi hỏi anh một câu.”


Cố Sâm Vũ theo bản năng cảnh giác: “Vấn đề gì? Tuyệt đối không trả lời các câu hỏi riêng tư.”


Trịnh Tuệ Khả hỏi bằng giọng thì thầm: “Anh vừa nói Giản Vân Xuyên có chồng, là giả đúng không?”


Cố Sâm Vũ lấy một miếng bánh ngọt từ bàn dài, bỏ vào miệng ăn, “Sao cô nói như vậy?”


Trịnh Tuệ Khả nhìn chằm chằm anh: “Thực ra người có chồng là anh, đúng không?”


“Phụt—” Cố Sâm Vũ sợ đến mức suýt phun miếng bánh ra, “Cô đang nói cái gì thế?”


“Tôi nói không đúng sao?” Trịnh Tuệ Khả vẻ mặt “anh đừng giả vờ nữa”, dùng giọng điệu rất khẳng định nói, “Chồng anh chính là Giản Vân Xuyên.”


Cố Sâm Vũ: ???


“Anh đừng có ý thù địch với tôi.” Trịnh Tuệ Khả chạm vào cánh tay anh, “Nếu tình địch là anh, tôi chịu thua cũng đành.”



“Không phải…” Cố Sâm Vũ vẫn chưa hiểu được logic của cô ta, “Cô hiểu sai rồi—”


“Trước đây tôi không biết hai người là một cặp, nhưng bây giờ, tôi chân thành chúc phúc cho hai người.” Trịnh Tuệ Khả chớp chớp đôi mắt to tròn, “Đương nhiên, nếu anh cho phép tôi gia nhập cùng hai người, thì càng tốt.”


Cố Sâm Vũ: ……


“Cô thật sự hiểu sai rồi.” Tiểu Cố Tổng vẻ mặt nghiêm túc, “Sao cô lại nghĩ cậu ấy là chồng tôi?”


Trịnh Tuệ Khả: “Chẳng lẽ không phải sao?”


Là nữ sinh viên đại học đã nhìn qua vô số anh đẹp trai, hỏa nhãn kim tinh của cô ta sẽ không sai.


“Chẳng lẽ tôi nhìn không công hơn à?” Cố Sâm Vũ đột nhiên đứng thẳng người, một tay ra dấu từ trên xuống dưới, giọng điệu nhẹ nhàng dẫn dắt, “Cô nhìn kỹ lại xem?”


Trịnh Tuệ Khả làm theo đánh giá anh một vòng, “Khẳng định rồi, tôi không sai.”


Cố Sâm Vũ không khỏi nâng cao giọng: “Chẳng lẽ cô không thấy tôi giống chồng Giản Vân Xuyên hơn sao?”


Vừa dứt lời, tất cả khách mời xung quanh “xoẹt” một tiếng đều nhìn về phía anh.


“Khụ khụ…” Cố Sâm Vũ nhận ra mình có vẻ hơi kích động, lại hạ giọng, “Ý tôi là, chồng của Giản Vân Xuyên—”


“Anh lại đang nói xàm nói bậy cái gì thế?” Một giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên, giây tiếp theo, anh đã bị túm cổ áo lôi lùi lại vài bước.


“Tôi không nói bậy.” Cố Sâm Vũ nghiêng đầu, thì thầm biện minh, “Là cô ấy nói bậy trước…”


“Cái đó, chị em tốt của tôi hình như đang gọi tôi, tôi chuồn trước đây.” Trịnh Tuệ Khả thấy tình hình có vẻ không ổn, liền thiếu tình nghĩa chuẩn bị bỏ chạy, trước khi đi còn bổ sung một câu, “Giản Vân Xuyên, tôi tin tưởng anh!”


Giản Vân Xuyên khẽ nhíu mày, “Vừa nãy hai người rốt cuộc đang nói gì?”


Cố Sâm Vũ nào dám nói, nói lảng đi: “Không nói gì, chỉ là những chủ đề thường ngày của sinh viên nam và sinh viên nữ mà thôi.”


Giản Vân Xuyên: ……


“Ây da, cậu buông tay ra trước đi.” Cố Sâm Vũ rụt cổ, “Cậu làm tôi có cảm giác như đang xách một con chó nhỏ ấy.”


“Anh là chó nhỏ à?” Giản Vân Xuyên nới lỏng một chút, giọng nói chứa đựng nụ cười mờ nhạt, “Anh là mèo con, vừa lười vừa tham ăn.”


Cố Sâm Vũ mở to mắt, “Này, lời này tôi không đồng ý đâu! Cậu đang phân biệt đối xử với mèo con đấy!”


Giản Vân Xuyên lại siết chặt ngón tay, cúi đầu ghé sát tai anh, giọng điệu đầy ẩn ý, “Thực ra, những lời anh vừa nói tôi đều nghe thấy hết rồi.”


Cố Sâm Vũ: !


“Anh Hai, mau qua đây, anh cả sắp phát biểu rồi!” May mắn thay lúc này, Cố Khinh Chu gọi to từ xa.



“Đến đây!” Cố Sâm Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội trốn thoát khỏi tay cậu, “Đi thôi, chúng ta qua đó trước.”


Cố Diệp đang đứng trên bục, phát biểu vài lời cảm nghĩ đơn giản, chủ yếu là cảm ơn các vị khách mời đã dành thời gian quý báu đến dự.


Cố Sâm Vũ đứng bên cạnh bánh kem vỗ tay hết sức, vỗ đến mức lòng bàn tay đỏ ửng.


“Thằng hai, con có gì muốn nói không?” Cố Kiến Lâm ngồi ở bàn chính, buột miệng hỏi một câu.


Động tác vỗ tay của Cố Sâm Vũ dừng lại, ánh mắt theo bản năng tìm kiếm ý tứ của Cố Diệp.


Khuôn mặt tuấn tú của Cố Diệp mang theo nụ cười hoàn hảo, ánh mắt nhìn em trai đối diện viết đầy ba chữ—


Không cần đâu.


Tuy nhiên, Cố Sâm Vũ lại hiểu sai ý của anh, “Nếu anh cả mong muốn em nói như vậy, vậy thì em sẽ nói vài lời đơn giản.”


Cố Diệp: ……


Anh bước lên bục, đứng bên cạnh Cố Diệp, sảnh tiệc ngay lập tức vang lên những tiếng xì xào bàn tán.


Đại thiếu gia và nhị thiếu gia nhà họ Cố đứng cạnh nhau, hoàn toàn là hai phong cách khác nhau, một người trưởng thành tuấn tú, một người xinh đẹp đáng yêu, nhưng khung cảnh lại vô cùng mãn nhãn.


“Lần đầu tiên tôi bước vào nhà họ Cố, thực ra có chút e sợ anh cả.” Cố Sâm Vũ nhanh chóng sắp xếp ý trong đầu, bắt đầu phát biểu một cách bình tĩnh.


Cố Diệp: Không nhìn ra…


Cố Sâm Vũ tiếp tục nói: “Anh cả tỉnh táo thông minh, anh cả trưởng thành, điềm đạm, anh cả, còn có chút vô tình.”


“Ha h aha…” Sảnh tiệc bùng lên một tràng cười, dường như còn có người đồng tình nói “Đúng vậy”.


Cố Diệp: ?


Chú đến phá đám đấy à?


Cố Sâm Vũ đột nhiên chuyển hướng câu chuyện, “Ở công ty, anh ấy là một cấp trên tốt, ở nhà, anh ấy còn là một người anh trai tốt.”


Cố Khinh Chu lẩm bẩm nhỏ: “Đây là lễ trao giải Mười nhân vật cảm động nhất Trung Quốc đấy à?”


Giản Vân Xuyên vẻ mặt bình thản nhìn người trên bục, không thèm để ý đến cậu ta.


“Sau khi tiếp xúc lâu tôi mới biết, anh cả thực ra là miệng cứng lòng mềm.” Cố Sâm Vũ cười một chút, “Anh ấy sẽ mắng tôi và Cố Khinh Chu, cũng sẽ quan tâm đến cuộc sống của chúng tôi, ngay cả việc tôi chân trần đi trên sàn nhà anh ấy cũng nhận ra.”


Giản Vân Xuyên khẽ nhếch mày, biểu cảm suy tư.


Nghe đến đây, biểu cảm trên mặt Cố Diệp cuối cùng cũng dịu xuống, “Đến đây thôi, mới mọi người vào chỗ.”



Hóa ra đứa em trai vô dụng này của anh, lại hiểu được tấm lòng tốt của anh.


Tuy nhiên, lời của Cố Sâm Vũ vẫn chưa kết thúc.


Xuống bục, anh ôm hộp quà đi đến trước mặt Cố Diệp, “Những gì em vừa nói đều là lời thật lòng, em thực sự rất cảm ơn anh cả. Vì vậy hôm nay, em đã chuẩn bị một món quà sinh nhật đặc biệt cho anh cả.”


Ánh mắt Cố Diệp không khỏi ôn hòa hơn, “Chú đã chuẩn bị cái gì?”


“Bất ngờ.” Cố Sâm Vũ nhe răng cười, “Anh cả tự mình mở đi!”


Giản Vân Xuyên đứng bên cạnh khẽ nhếch khóe môi lên, hiếm khi lộ ra vẻ hả hê.


Thế là Cố Diệp lập tức dấy lên một dự cảm chẳng lành, nhưng trước mặt người khác, anh vẫn đưa tay nhận lấy hộp quà.


Mở hộp, đập vào mắt là một chiếc màu đỏ…


Cố Tổng luôn hiểu biết rộng cố gắng bình tĩnh phân biệt hình dạng của nó.


“Cảm động không, anh cả?” Ánh mắt Cố Sâm Vũ sáng rực, biểu cảm vừa đáng yêu vừa chân thành, “Đây là do tự tay em đan từng mũi đấy.”


Cố Diệp: Không dám động…


“Cảm ơn quà của em, rất… độc đáo.” Cố Diệp chọn một từ ngữ không làm tổn thương lòng tự trọng của người khác để miêu tả.


“Đúng không!” Cố Sâm Vũ thỏa mãn nheo mắt, lại vui vẻ đề nghị, “Anh cả, anh muốn thử ngay không? Mặc màu đỏ vào ngày sinh nhật, vui vẻ biết bao!”


Cố Diệp: ……


Có thể nói cho anh biết trước, cái này rốt cuộc là cái gì không?


“Anh cả, anh…” Biểu cảm của Cố Sâm Vũ hơi xụ xuống, “Anh không phải là không nhận ra, đây là cái gì đâu nhỉ?”


Nói xong vô thức nhìn Giản Vân Xuyên một cái.


Cố Diệp: “… Dùng phương pháp loại trừ, trước hết chắc chắn không phải là khăn quàng cổ.”


Cố Sâm Vũ: ???


Tác giả có lời muốn nói:


Cố Sâm Vũ: Trai thẳng có thể làm chồng, tuyệt đối không làm vợ!


Giản Vân Xuyên: Em nói gì?


Cố Sâm Vũ: Chồng ơi nhẹ thôi hu hu…


Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Story Chương 30
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...