Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục

Chương 21


Hình tượng Bá tổng đã dày công xây dựng bị hủy hoại hoàn toàn, trong không khí tràn ngập một thứ gọi là mùi vị “chết xã hội”


Trong nháy mắt, các bên liên quan đều đồng loạt chọn sự trầm mặc.


Trầm mặc là cầu Khang đêm nay*.


(Trích từ bài thơ nổi tiếng “Tạm biệt Khang Kiều” của Từ Chí Ma)


“Cố Tổng, tôi chợt nhớ là chúng ta vẫn chưa kết bạn WeChat.” May mắn thay, Phùng Thù Lẫm là người đã từng trải qua nhiều chuyện, rất nhanh đã chuyển đề tài như không có chuyện gì.


“À được…” Tứ chi cứng đờ được truyền lại sức sống, Cố Sâm Vũ hạ cánh tay phải đang giơ lên, “Trò chuyện lâu như vậy mà chưa thêm WeChat, là lỗi của tôi.”


Anh lấy điện thoại ra khỏi túi quần tây, vẻ mặt trấn tĩnh đi đến cửa, “Tôi quét mã của ngài nhé.”


Phùng Thù Lẫm đồng ý yêu cầu kết bạn của anh, thu lại điện thoại rồi cười nói: “Vậy thì, lần này tôi thật sự phải đi rồi. Hẹn gặp lại ở tiệc tối.”


Cố Sâm Vũ giữ nguyên nụ cười, “Phùng Tổng đi thong thả.”


Phùng Thù Lẫm đi được hai bước, lại quay đầu lại, “Giọng của Cố Tổng không tồi, rất… sôi nổi.”


Cố Sâm Vũ đơ mặt ra: “Cảm ơn, tạm thời tôi không có ý định vào giới giải trí.”


Mặc dù đã từng có ước mơ âm nhạc, nhưng nó đã bị b*p ch*t khi còn chưa kịp nảy mầm.


“Ha ha ha!” Phùng Thù Lẫm cười lớn, giọng điệu nửa thật nửa đùa, “Nếu Cố Tổng có ý định này, cánh cửa Thần Tinh luôn mở rộng chào đón ngài.”


Cố Sâm Vũ: ……


Vô vọng nhìn theo mấy người họ rời đi, Cố Sâm Vũ vừa quay lại, đã thấy Giản Vân Xuyên đang nhíu mày, nhìn anh với vẻ mặt thâm sâu khó đoán.


“Tôi thề, sau này sẽ không bao giờ cất giọng ở bên ngoài nữa.” Cố Tổng lập tức tự kiểm điểm, kịp thời tổng kết kinh nghiệm, “Tôi sẽ lén lút hát một mình.”


Giản Vân Xuyên khẽ cười khẩy một cái: “Anh có quản được cái miệng của mình không?”


Cố Sâm Vũ nghiêm túc nói: “Lần sau nếu tôi hát ở nơi công cộng, hát một lần tôi sẽ đưa cậu một trăm tệ.”


Giản Vân Xuyên: ……


“Tôi thiếu anh một trăm tệ này chắc?”



Ba người rời khỏi Văn hóa Thần Tinh, tìm một nhà hàng gần đó để giải quyết bữa trưa.


“Bên tôi đã giải quyết xong, ăn xong bữa Hồng Môn Yến này — phi, tiệc mừng công này, ngày mai là có thể về rồi.” Trong lúc ăn, Cố Sâm Vũ quan tâm đến lịch trình của Giản tiểu thiếu gia, “Cậu có sắp xếp gì tiếp theo không?”


Động tác của Giản Vân Xuyên khựng lại, “Tôi không có sắp xếp gì cả.”


Cố Sâm Vũ nghi hoặc: “Không có sắp xếp gì? Vậy cậu đến thành phố H làm gì?”


Giản Vân Xuyên nâng mi mắt lên, chậm rãi nói: “Anh đoán xem?”


“Lẽ nào…” Sau khi đối diện với đôi mắt sâu thẳm đó vài giây, một ý nghĩ táo bạo dấy lên trong lòng Cố Sâm Vũ, giọng điệu nhất thời có phần do dự.


Giản Vân Xuyên khẽ cong khóe môi, dường như mặc kệ anh phán đoán.


Cố Sâm Vũ: “Lẽ nào cậu đến thành phố H du lịch?”


Giản Vân Xuyên: ?


“Thành phố H có chỗ nào chơi vui không?” Cố Sâm Vũ phấn khích, “Vậy tôi dời lại một ngày về, ngày mai chúng ta có thể cùng—”


“Không được.” Giản Vân Xuyên mặt không cảm xúc cắt ngang sự tưởng tượng của anh, “Ngày mai tôi phải về thành phố S.”


“Được rồi nha~” Giọng điệu hân hoan của Cố Sâm Vũ chùng xuống, lẳng lặng chuyển đề tài, “Vậy ăn cơm xong, cậu có về khách sạn trước không?”


Thư ký Lâm lẳng lặng đứng nghe không nhịn được xen vào: “Cố Tổng, để Giản Thiếu Gia về khách sạn một mình, có vẻ không ổn lắm?”


“Không sao, chúng tôi sẽ đưa cậu về trước.” Cố Sâm Vũ vội vàng giải thích, “Tôi cũng đã dặn dò khách sạn rồi, cậu muốn ở đến khi nào cũng được.”


Tục ngữ nói rất đúng, nghèo đến mấy cũng không thể nghèo nam chính, khổ đến mấy cũng không thể khổ vợ người khác.


Thấy sắc mặt Giản tiểu thiếu gia ngày càng tối sầm lại, Thư ký Lâm đành phải nói thẳng: “Cố Tổng, thực ra chúng ta có thể mời Giản Thiếu Gia cùng tham gia tiệc tối.”


Cố Sâm Vũ theo bản năng đáp: “À cái này không tiện lắm đâu…”


Giản Vân Xuyên không thích những dịp xã giao như thế này, để cậu ấy đi cùng mình tranh thầu đã là rất khó rồi, giờ lại mời cậu ấy tham gia tiệc, đây không phải làm khó cậu ấy sao?


Giản Vân Xuyên đặt đũa xuống, “Nếu anh rất muốn tôi tham gia, tôi có thể đi.”


Cố Sâm Vũ: “Cũng không hẳn…”


Giản Vân Xuyên bình tĩnh nhìn anh.



Thư ký Lâm: ……


Vậy tôi đi nhé?


Địa điểm tiệc tối nằm ở Trang viên bốn mùa, là một khu hội sở kiểu trang viên tựa núi hướng sông, bên trong bao gồm nhiều dịch vụ cao cấp như ẩm thực, thư giãn, hầu như không thiếu thứ gì.


Nghe nói trang viên này áp dụng chế độ hội viên, yêu cầu gia nhập rất cao, những người đến đây giải trí tiêu khiển đều là giới thượng lưu.


Đoàn ba người Cố Sâm Vũ vừa bước xuống xe, lập tức có nhân viên phục vụ tiến lên, cung kính hướng dẫn họ vào trang viên.


“Cố Tổng, lại gặp nhau rồi.” Trong trang viên, Phùng Thù Lẫm đã đợi sẵn bước tới đón.


Cố Sâm Vũ theo thường lệ xã giao khách sáo với anh ta một hồi, hoàn toàn quên mất hình tượng “sợ xã giao” của mình.


“Còn một lúc nữa mới đến bữa tối, Cố Tổng có muốn vận động một chút trước bữa ăn không?” Phùng Thù Lẫm cười hỏi.


“Vận động cái gì?” Cố Sâm Vũ cảnh giác, “Nói trước, tôi không hát đâu nhé.”


“Giọng hát của Cố Tổng, sao có thể để người khác nghe miễn phí được?” Phùng Thù Lẫm không nhịn được trêu chọc anh, “Golf thì sao? Sân ở đây khá tốt.”


Cố Sâm Vũ: ……


Môn thể thao tao nhã và đẳng cấp như golf, có phải là thứ anh có thể xứng đáng không?


“Sắp đến giờ ăn rồi, hay là chơi môn vận động nhẹ nhàng hơn đi.” Cố Sâm Vũ tùy ý đề nghị, “Ví dụ như bóng bàn?”


Quốc cầu, từ nhỏ anh đã dùng sách giáo khoa Ngữ văn làm vợt, đánh vào tường suốt nhiều năm, trình độ khá lắm.


Phùng Thù Lẫm: ……


“Hay là, chúng ta đổi môn khác nhé?”


Cuối cùng, mọi người quyết định đi bắn cung.


Trường bắn cung cách vị trí họ không xa, rất nhanh đoàn người đã đến nơi.


Trường bắn cung phong cách Trung Hoa, được chia thành hai khu vực lớn là khu bắn cung và khu quầy bar thư giãn, các tiện nghi trưng bày trong phòng toát lên một vẻ cổ kính thời Hán Đường.


“Ở đây có hai khu bắn cung, khu người mới và khu cao thủ.” Phùng Thù Lẫm vừa đeo đồ bảo hộ chuyên nghiệp vừa giới thiệu, “Đường mười mét và đường mười tám mét, Cố Tổng muốn chọn đường nào?”


Cố Sâm Vũ cười nhạt: “Tôi sao cũng được.”



Nụ cười này, mang phong thái của cao thủ thời xưa.


“Tốt, vậy chúng ta chơi luôn một lần.” Phùng Thù Lẫm bắt đầu chọn cung tên, “Mong Cố Tổng lập kỷ lục mới.”


Cố Sâm Vũ nhìn Giản tiểu thiếu gia im lặng bên cạnh: “Cậu muốn bắn không?”


Giản Vân Xuyên: ???


“Bây giờ không muốn.” Cậu lùi sang bên phải, chuẩn bị lặng lẽ đứng ngoài quan sát màn trình diễn của hai người.


Cố Sâm Vũ làm theo, mặc đồ bảo hộ, chọn một cây cung truyền thống vừa tay, đứng ở vạch xuất phát của đường bắn.


“Kỹ thuật bắn cung của Cố Tổng chắc chắn rất tốt nhỉ?” Thư ký Trịnh do Phùng Thù Lẫm dẫn theo thì thầm trao đổi với Thư ký Lâm, “Tư thế kéo cung rất ngầu, vẻ mặt rất thanh thản, cứ như cao thủ ẩn dật trong phim truyền hình vậy.”


Thư ký Lâm ấp úng: “Chắc vậy…”


Dưới sự chú ý của mọi người, Cố Sâm Vũ kéo dây cung, nhắm mắt trái, mắt phải nhắm vào tâm bia.


Vẻ mặt nghiêm nghị, tư thế đẹp trai vô cùng.


Vài giây sau, “vút” một tiếng, mũi tên sắc bén như chẻ tre xuyên qua không khí bay đi.


Nhưng, màn hình điện tử phía trên đường đua không có phản ứng.


“Khụ khụ…” Vài giây sau Cố Sâm Vũ hắng giọng, “Sai sót, hoàn toàn là sai sót…”


Mũi tên b*n r* đang cắm chỏng chơ trên tấm gỗ, cách tâm bia mười vạn tám ngàn dặm.


“Để tôi thử xem.” Phùng Thù Lẫm gỡ rối cho anh, kéo cung, lắp tên, mũi tên đầu tiên đã bắn được thành tích chín điểm.


Tiếp theo là thời gian trình diễn cá nhân của Phùng Tổng, một bộ sáu mũi tên, liền hai bộ tên không bắn trượt.


Khách hàng khác trong trường bắn dần tụ tập lại, không nhịn được phát ra từng tràng reo hò tán thưởng.


Cố Sâm Vũ cùng đám đông hóng chuyện vỗ tay, chân thành cảm thán: “Tuyệt vời quá! Phùng Tổng, ngài thật sự quá giỏi!”


Điều anh không chú ý là, Giản Vân Xuyên đang quan sát khẽ nheo mắt lại, sự khó chịu nhàn nhạt xuất hiện dưới đáy mắt.


“Cố Tổng, ngài định nhận thua luôn đấy à?” Phùng Thù Lẫm lại kéo cung, cười hỏi.


“Nhận thua?” Cố Sâm Vũ không khỏi cau mày, cúi đầu nhìn cây cung trong tay.



Mặc dù hình tượng Cố Tổng đã vỡ tan tành, nhưng nhặt lại được chút nào hay chút đó.


Đúng lúc anh đang do dự, một cơ thể ấm áp lặng lẽ áp sát từ phía sau.


“Giản Vân Xuyên?” Cố Sâm Vũ sững sờ, buột miệng hỏi, “Bây giờ cậu muốn bắn à?”


Giản Vân Xuyên không trả lời câu hỏi của anh, chỉ nâng cánh tay ôm lấy anh, những ngón tay thon dài mạnh mẽ nắm lấy cây cung, bàn tay còn lại bao lấy tay anh đang lắp tên.


Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả vào tai, chóp mũi thoang thoảng một mùi hương dễ chịu, hai người đứng quá gần, gần đến mức ngẩng đầu lên là có thể đếm rõ từng sợi lông mi cong vút.


Nhịp tim của Cố Sâm Vũ đột nhiên mất kiểm soát, theo bản năng muốn gọi tên cậu: “Giản—”


“Suỵt…” Ánh mắt Giản Vân Xuyên tập trung vào bia bắn phía trước, nắm tay phải của anh chậm rãi kéo về phía sau, cho đến khi cung được kéo căng hết mức.


Khoảnh khắc tiếp theo, mũi tên rời dây cung bay đi.


10 điểm, trúng hồng tâm.


Tiếng reo hò bùng nổ trong đám đông, Phùng Thù Lẫm kinh ngạc quay mặt lại, ánh mắt nhìn Giản Vân Xuyên cuối cùng đã thay đổi.


Môn bắn cung yêu cầu tư thế rất cao, nhưng mũi tên vừa rồi thậm chí còn không có động tác nhắm, lại trúng thẳng tâm bia.


Là quá may mắn hay là gì?


“Ủ ôi~” Cố Sâm Vũ cũng kinh ngạc, thốt lên một tiếng cảm thán chưa từng thấy đời, “Đây… đây chính là bắn trăm phát trúng trong truyền thuyết sao?”


Vẻ mặt Giản Vân Xuyên vẫn lạnh lùng như thường, khẽ hỏi bên tai anh: “Có muốn thử lại lần nữa không?”


“Muốn muốn muốn!” Cố Sâm Vũ hoàn hồn, gật đầu lia lịa như giã tỏi.


Cảnh này còn hơn cả sự bùng cháy ấy chứ!


Anh cố gắng kiềm chế sự phấn khích trong lòng, khoảnh khắc quay đầu lại, người bên cạnh vừa vặn hơi cúi đầu xuống.


Đôi môi mềm mại ẩm ướt nhẹ nhàng lướt qua d** tai, dịu dàng như nụ hôn của gió, nhưng đột nhiên tạo nên những gợn sóng liên tiếp trên mặt hồ tĩnh lặng.


Trong nháy mắt, tất cả cơ bắp trên người Giản Vân Xuyên đều căng cứng.


Tác giả có lời muốn nói:


Cố Sâm Vũ: Em bị chứng sợ xã giao.


Giản Vân Xuyên: Chứng sợ hãi vì khả năng xã giao quá mạnh mẽ?


Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Truyện Bá Tổng Pháo Hôi Không Có Ham Muốn Trần Tục Story Chương 21
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...