Ba Năm Rồi Lại Ba Năm
C20: Đến đây xem như khâu hành đã chấm dứt cuộc sống trả nợ trong suốt mấy năm qua
“Dậy nhanh vậy à?”
Khâu Hành vừa đi ra, Mao Tuấn ngạc nhiên nhìn anh.
“Ngủ không được.” Khâu Hành cầm chai nước vặn ra nhấp một hớp, hỏi: “Thế nào rồi?”
“Sắp được rồi.” Mao Tuấn mặc đồ bảo hộ lao động, trên đất bày một đống linh kiện, đang ráp lại với nhau.
Khâu Hành mặc áo đen ngắn tay, quần thể thao màu xám, tóc rất ngắn, vóc người nhìn rất rắn chắc khỏe mạnh.
“Cậu đã cả đêm không ngủ rồi, hồi nãy ngủ được nửa tiếng chưa? Thế có ổn không đấy?” Mao Tuấn vừa tra dầu cho linh kiện vừa nói chuyện với Khâu Hành.
Khâu Hành tựa vào mấy cái lốp xe chồng lên nhau, chống khuỷu tay, ngáp một cái nói: “Ngủ cứ chập chờn, tối tính sau.”
“Là do trong đầu cậu nghĩ nhiều chuyện quá, căng thẳng nên không ngủ được chứ gì.” Mao Tuấn nói, “Cậu thả lỏng đầu óc chút đi, đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa, tuổi còn trẻ mà trông chẳng có sức sống gì hết.”
Khâu Hành nghe anh ấy nói thì bật cười: “Em chả nghĩ gì cả.”
“Cậu thôi đi, moi não của cậu ra đem đi cân cũng nhiều hơn anh hai lạng đấy.”
Khâu Hành cười, uống tiếp một hớp, không nói nữa.
Mao Tuấn là công nhân xưởng sửa xe, là do Khâu Hành đưa tới từ xưởng của lão Lâm, lớn hơn Khâu Hành hai tuổi, có kinh nghiệm sửa xe hơn mười năm rồi, là người lạc quan vui vẻ. Dùng chính lời nói của anh Tuấn thì là ngây ngô, không tim không phổi. Bình thường nếu như không có Khâu Hành ở đây, mọi chuyện trong xưởng đều do anh Tuấn quyết định.
Mùa đông năm trước xe tải của Khâu Hành hỏng nặng, anh không bỏ tiền ra sửa nữa, bán chiếc xe đó đi.
Lúc đó anh lái chiếc xe đó thì nó cũng sắp hỏng rồi, Khâu Hành lái hơn bốn năm, cuối cùng ngay cả bán lại thành xe cũ cũng không được, chỉ có thẻ bán sắt vụn.
Ba anh lái mười mấy năm, sau đó đến tay Khâu Hành, hai ba ngày lại phải sửa, cố gắng duy trì để trả hết khoản nợ chín trăm nghìn tệ này. Chiếc xe còn lại cũng bán cùng lúc đó, chúng được sử dụng mười mấy hai mươi năm, cũng coi như là phát huy được giá trị cao nhất của một chiếc xe tải chở hàng rồi.
Đến đây, xem như Khâu Hành đã chấm dứt cuộc sống trả nợ trong suốt mấy năm qua. Khoản nợ của ba mà anh đồng ý bồi thường, Khâu Hành đều trả hết.
Chuyện này làm cho những người lúc trước chế giễu anh nói không nên lời, lúc gánh trên lưng khoản nợ này Khâu Hành chỉ mới mười chín tuổi, là một cậu bé vốn dĩ chỉ biết học tập và đá bóng.
Sau đó Khâu Hành cầm số tiền còn dư lại mua một đầu máy xe nửa mới nửa cũ, gắn một cái thùng xe cũ lên, Khâu Hành tiếp tục chạy thêm nửa năm, lần này anh dắt theo một tài xế trẻ, cậu ấy rất thông minh lanh lợi, biết làm việc, đầu óc cũng nhanh nhạy. Khâu Hành dẫn cậu ấy đi theo xe đến mùa Hè năm ngoái, sau khi thuê tài xế khác rồi để hai người họ lái, Khâu Hành không lái đường dài nữa, chỉ liên lạc từ xa, thỉnh thoảng đi cùng một chuyến.
Những chủ hàng kia anh cũng không bỏ, vẫn duy trì liên lạc, ngoại trừ chiếc xe của anh, còn có thêm mấy chiếc xe phân phối hàng hóa cố định, có lúc nếu cần chuyển hàng gấp thì Khâu Hành sẽ thuê xe người khác.
Xưởng sửa xe là mở vào mùa thu năm ngoái, Khâu Hành không được tính là ông chủ lớn, anh chỉ chiếm một phần nhỏ thôi, lão Lâm chiếm phần lớn hơn, tiền và người cơ bản đều là của lão Lâm.
Xưởng sửa xe riêng của lão Lâm rất quan trọng ở mấy tỉnh gần đó, tay nghề của mấy người thợ rất giỏi, trong những năm gần đây các đoàn xe từ các tỉnh lân cận thỉnh thoảng phải nhờ đến lão Lâm gọi người qua đó để sửa chữa và bảo dưỡng.
Bây giờ Khâu Hành dẫn người mở thêm một xưởng ở tỉnh ngoài, cũng là do lão Lâm thương lượng với Khâu Hành mấy lần mới được. Dù sao cũng là ở nơi khác, lão Lâm có kỹ thuật cao đến mấy thì cũng uổng công, làm ăn ở nơi khác rất khó, nhất là trong nghề này chẳng mấy ai có học vấn, mình cướp chén cơm của người ta, tất nhiên người ta sẽ không để cho mình yên thân.
Hiền lành thật thà ở chỗ của mình thì không sao, nhưng đến nơi khác thì rất dễ bị bắt nạt, để người ta muốn nắn tròn nắn dẹp thế nào cũng được. Lão Lâm không thể cứ nhìn đóng đinh ở đây trông chừng mãi được, cần phải có một người dám nghĩ dám làm.
Nếu như Khâu Hành không bước xuống xe thì lão Lâm cũng không thể ném tiền đi mở xưởng sửa xe này. Đầu óc của Khâu Hành xoay chuyển rất nhanh, biết cách ăn nói, lại còn không sợ trời không sợ đất.
Xét trên nhiều khía cạnh quả thật Khâu Hành giống hệt ba anh, trời sinh là người biết làm việc.
Tối hôm qua Khâu Hành nhận sửa một chiếc xe rất gấp, là một chiếc xe tải bị chết máy trên đường cao tốc, chở đầy một xe hải sản tươi nên không dám đợi lâu. Nửa đêm Khâu Hành dắt theo nhân viên và đồ nghề lái hơn 200km qua đó, lúc sửa xong quay về thì đã là trưa hôm nay rồi.
Hôm nay xe của anh cũng về, Khâu Hành đợi tài xế về rồi dặn dò chút chuyện. Lúc trưa ăn cơm xong lại có một khách hàng tới, là ông chủ của một công ty hậu cần địa phương, ký hợp đồng hợp tác hai năm với Khâu Hành.
Khâu Hành là người chính trực thẳng thắn, hơn nữa còn biết dỗ dành người ta nên không lo thiếu khách hàng. Kiểu hợp tác lâu dài với công ty hậu cần hoặc là đoàn xe này, về cơ bản gần như là quy cách để có thể bảo đảm duy trì sự sinh tồn của một xưởng sửa xe.
Tay nghề của ông chú trong bếp rất tốt, hôm nay kho hai con ngỗng, mùi thơm từ phòng bếp bay tới, Khâu Hành cười nói: “Em đói bụng.”
“Ăn thôi, ăn xong rồi ngủ, ngày mai là chuyện của ngày mai.” Mao Tuấn nói, “Chiều tay anh ra ngoài, cậu có việc gì không? Không có gì thì đừng đi.”
“Ừm.” Khâu Hành nói.
Mao Tuấn nói: “Chị anh giới thiệu cho anh một người, hì hì, chiều nay đi gặp người đó nè.”
Khâu Hành cười: “Thế chúc anh thành công.”
“Chúc mình thành công!” Mao Tuấn ráp lại linh kiện sắp xong rồi để xuống đất, đến gần đủ rồi để xuống đất, xòe tay nói: “Rửa tay đi ăn cơm thôi nào!”
*
Mười giờ tối, bạn cùng phòng đều lên giường hết, người thì ngồi đọc sách, người thì nằm xem phim.
Lâm Dĩ Nhiên quấn chăn ngồi ở phía dưới đang gõ chữ. Cô mặc áo ngủ rất dày và mang dép bông, trên đầu mang băng đô, từ khi tắm ra đã ngồi ở đây.
Cô đang làm một bản thảo phiên dịch, đó là ấn phẩm nhập khẩu đề tài tuyển chọn do biên tập viên mà cô quen biết lên kế hoạch, một bộ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng của thiếu nhi xuất bản ở Anh, cô và một đàn chị Thạc sĩ chuyên ngành phiên dịch tiếng Anh cùng làm dự án này.
Lâm Dĩ Nhiên cũng chẳng thấy xa lạ gì với mấy con chữ này.
Có thể là do chịu ảnh hưởng từ người ba có tài hoa nhất định của mình, từ nhỏ cô đã thích đọc sách, cũng thích viết sách. Khi còn bé viết văn từng đoạt giải nhất, hồi cấp ba cô tham gia cuộc thi viết văn giành được giải nhất, tốt nghiệp cấp hai còn được cộng thêm điểm. Trải qua ba năm cấp ba bị gián đoạn, ngay cả chuyện cầm bút viết văn trên giấy cũng bị gác lại.
Đến năm nhất cầm bút lên lại thì đã không còn giống như trước kia. Không còn những lời văn linh động trừu tượng đó nữa, cũng chẳng còn trí tưởng tượng ngây thơ như thuở ấy.
Hồi năm nhất cô có gửi mấy bài mà cô viết đến tạp chí Văn học, trong đó có một tiểu thuyết ngắn giành được giải thưởng cũng được xem là có danh giá vào năm ấy.
Sau đó cô lại gửi thêm vài bài nữa, tất cả đều được đánh giá khá cao trong tạp chí, một bộ tiểu thuyết viết về người câm điếc đã ký xuất bản, vẫn chưa phát hành thành sách.
Có người nói cô hành văn vững vàng tinh tế, lạnh lùng sắc bén, đồng thời cũng có một loại dịu dàng ẩn chứa sự tàn nhẫn.
Điều này hơi khác so với con người cô, nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì quá mâu thuẫn.
Điện thoại báo tin nhắn đến, Lâm Dĩ Nhiên cầm lên nhìn.
Là tin nhắn từ tài khoản ngân hàng.
Lâm Dĩ Nhiên nhíu mày, lập tức mở ứng dụng ngân hàng chuyển tiền trở lại.
Lâm Dĩ Nhiên: [Anh cho em tiền làm gì?]
Khâu Hành chưa trả lời cô, lát nữa Lâm Dĩ Nhiên lại nhận được tin nhắn từ ngân hàng, Khâu Hành chuyển mười nghìn tệ lại cho cô.
Lâm Dĩ Nhiên: [Em có tiền mà.]
Sau khi Lâm Dĩ Nhiên lại chuyển tiền về cho Khâu Hành thì Khâu Hành cũng lại tiếp tục chuyển về cho cô.
Khâu Hành: [Ngủ đây.]
Lâm Dĩ Nhiên không trả lời anh.
Khâu Hành luôn như vậy, tiền anh chuyển tới Lâm Dĩ Nhiên không chuyển lại được, chuyện anh đã định Lâm Dĩ Nhiên cũng không thể thay đổi được. Anh là người nói một không nói hai, Lâm Dĩ Nhiên lại quen nghe lời anh.
Khâu Hành ngầm thừa nhận trong mối quan hệ của họ bao gồm cả điều này, so với Lâm Dĩ Nhiên ban đầu nói “ở bên nhau”, dường như anh đã định nghĩa mối quan hệ đó của họ đơn giản hơn nhiều.
*
Mao Tuấn đi xem mắt trở về, mặt mày hớn hở.
Khâu Hành nhìn anh ấy như vậy, hỏi anh Tuấn: “Thành công rồi sao?”
“Không biết nữa, cơm nước xong còn cùng đi xem phim, rồi anh đưa cổ về nhà.” Mao Tuấn nói rất vui vẻ.
“Vậy sao không ăn cơm tối rồi về.” Khâu Hành mặc đồ lao động, đang đảo lốp xe.
“Anh sợ người ta chê anh phiền.” Mao Tuấn sờ gáy, cười, hơi do dự nói: “Anh tưởng lúc đầu cô ấy chê anh trình độ học vấn thấp, không có văn hóa. Anh nghĩ anh không nên nhiệt tình quá, lỡ như không hợp ý thì lại phiền người ta.”
Khâu Hành hỏi: “Cô ấy có bằng cấp gì?”
Mao Tuấn nói: “Cao đẳng.”
Khâu Hành làm việc, thuận miệng tiếp lời: “Anh thì sao?”
Mao Tuấn: “Anh còn chưa học xong cấp ba, lớp 11 đã nghỉ không học nữa rồi. Vốn dĩ muốn đi lính nhưng không thành, cuối cùng đành phải ra ngoài học sửa xe ô tô thôi.”
Khâu Hành an ủi nói: “Chắc là trước đó có hỏi qua rồi, nếu người ta đã đồng ý gặp anh thì sẽ không thèm để đến mấy chuyện này, đừng nghĩ nhiều.”
Mao Tuấn cười hì hì, hỏi tiếp: “Tiểu Khâu, cậu có bằng cấp gì?”
“Em ư?” Khâu Hành tháo xuống lốp xe lăn tới một bên, đi lấy đồ nghề, “Em cũng cấp ba.”
“Ôi, chúng ta đều là người có trình độ học vấn thấp, bước ra xã hội sẽ không được chào đón.” Mao Tuấn cảm thán nói: “Nếu có cơ hội lần nữa tôi nhất định sẽ đi học cho giỏi, sẽ học Đại học.”
Mao Tuấn là người rất cởi mở, thế nhưng không đủ thông minh. Anh ấy và Khâu Hành ở chung lâu ngày, thế là tự động nghĩ Khâu Hành cũng là người giống như mình, đã quên mất chuyện nhà của Khâu Hành.
“Cậu nói xem nếu như lúc đó chúng ta học giỏi một chút, thì chắc bây giờ không đến nỗi đi làm việc mà khắp người lúc nào cũng bẩn như quỷ thế này đâu nhỉ?” Mao Tuấn còn cố ý đứng bên cạnh hỏi Khâu Hành: “Cậu nói xem có phải không Tiểu Khâu?”
Khâu Hành lấy keo dán và cờ lê, ôm cái chậu to đem tới bên cạnh lốp xe.
Vẻ mặt của Khâu Hành không có gì đặc biệt, phối hợp nói một câu: “Phải.”
*
Ba Năm Rồi Lại Ba Năm