Ba Năm Hôn Nhân Hữu Danh Vô Thực
Chương 4
38@-
Sau khi được xác nhận, trong lòng tôi dấy lên vô số nghi vấn.
Không phải hắn muốn ly hôn sao?
Sao lại đi từ sáng sớm?
Chẳng lẽ công ty có việc gấp?
Vậy… khi nào hắn mới rảnh để cùng tôi ly hôn đây?
Tôi chờ từ sáng đến trưa, rồi từ trưa đến tối.
Sáng hôm sau, quản gia nói Cố Cẩn Xuyên cả đêm không về.
Tôi không thể chờ thêm nữa.
Tôi gọi điện cho hắn, gọi đến lần thứ tư vẫn không ai bắt máy.
Vừa định gọi lần thứ năm thì điện thoại bị tắt nguồn.
Tôi: …
Lúc này, trong văn phòng, Cố Cẩn Xuyên mắt thâm quầng như gấu trúc, mặt mũi thất thần, vừa ném điện thoại vào thùng rác lại phải lượm về.
Thấy bạn thân vốn điềm tĩnh, giờ lại như đứa trẻ bị bỏ rơi trốn vào góc khóc, Trương Thành Dương thật sự chịu hết nổi.
“Ha ha ha… Tổng giám đốc nhà họ Cố cũng có ngày hôm nay sao? Đúng là trời sinh một vật khắc một vật, Tiểu Diệp chính là kiếp nạn đời anh đó, Cố Cẩn Xuyên!”
Một chiếc điện thoại vẽ nên đường cong hoàn hảo trên không, Trương Thành Dương bắt lấy chuẩn xác.
Miệng vẫn cằn nhằn:
“Bỏ rơi anh đâu phải tôi, anh đừng trút giận lên tôi!”
Giọng Cố Cẩn Xuyên lạnh lẽo vang lên trong phòng:
“Hồi đó là cậu nói làm vậy để thử xem cô ấy có tình cảm với tôi hay không, tôi mới đồng ý đi thăm Hứa Vi.”
“Giờ chắc chắn cô ấy thấy tin rồi, nên mới đòi ly hôn.”
Trương Thành Dương cuống lên: “Không phải! Là anh muốn biết Tiểu Diệp có cảm giác gì với anh hay không, anh nhờ tôi, tôi mới nghĩ ra cách này. Giờ cô ấy muốn ly hôn, chẳng phải chứng minh là cô ấy không có tình cảm sao? Anh tự yêu không được, sao lại đổ cho tôi?”
Mắt Cố Cẩn Xuyên nheo lại, ánh nhìn sắc lạnh, như sắp rút dao chém người tới nơi.
Trương Thành Dương nổi da gà toàn thân, định bỏ chạy thì bị lời tiếp theo của Cố Cẩn Xuyên dọa đến tái mặt.
“Nếu Tiểu Diệp thật sự ly hôn với tôi, tôi sẽ kêu Trần Phong gửi toàn bộ ảnh và danh sách liên hệ các người yêu cũ của cậu cho Lục Du.”
Một câu nói khiến Trương Thành Dương sụp đổ.
“Anh Cố, tôi sai rồi!”
Còn chưa kịp quỳ xuống nhận lỗi, trợ lý Trần Phong như gặp ma chạy vào:
“Tổng giám đốc! Phu nhân… cô ấy tới rồi!”
Một câu nói khiến ngay cả Cố Cẩn Xuyên cũng suýt quỳ theo.
Trương Thành Dương gào lên:
“Không phải đâu, Tiểu Diệp này cũng gấp gáp quá rồi! Ly hôn còn có thời gian chờ một tháng mà, cô ấy sao lại không chịu đợi đến một ngày!”
Ba năm kết hôn, số lần tôi đến công ty của Cố Cẩn Xuyên đếm trên đầu ngón tay.
Trong công ty chỉ có Trần Phong là biết tôi, nên sau khi đến nơi, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện cho anh ấy để nhờ xuống đón.
Tôi chờ mười phút vẫn không thấy Trần Phong đâu.
Đang định gọi thêm lần nữa thì một người không ngờ tới xuất hiện.
“Tiểu Diệp, em đến tìm Cẩn Xuyên à?”
Ba Năm Hôn Nhân Hữu Danh Vô Thực
Sau khi được xác nhận, trong lòng tôi dấy lên vô số nghi vấn.
Không phải hắn muốn ly hôn sao?
Sao lại đi từ sáng sớm?
Chẳng lẽ công ty có việc gấp?
Vậy… khi nào hắn mới rảnh để cùng tôi ly hôn đây?
Tôi chờ từ sáng đến trưa, rồi từ trưa đến tối.
Sáng hôm sau, quản gia nói Cố Cẩn Xuyên cả đêm không về.
Tôi không thể chờ thêm nữa.
Tôi gọi điện cho hắn, gọi đến lần thứ tư vẫn không ai bắt máy.
Vừa định gọi lần thứ năm thì điện thoại bị tắt nguồn.
Tôi: …
Lúc này, trong văn phòng, Cố Cẩn Xuyên mắt thâm quầng như gấu trúc, mặt mũi thất thần, vừa ném điện thoại vào thùng rác lại phải lượm về.
Thấy bạn thân vốn điềm tĩnh, giờ lại như đứa trẻ bị bỏ rơi trốn vào góc khóc, Trương Thành Dương thật sự chịu hết nổi.
“Ha ha ha… Tổng giám đốc nhà họ Cố cũng có ngày hôm nay sao? Đúng là trời sinh một vật khắc một vật, Tiểu Diệp chính là kiếp nạn đời anh đó, Cố Cẩn Xuyên!”
Một chiếc điện thoại vẽ nên đường cong hoàn hảo trên không, Trương Thành Dương bắt lấy chuẩn xác.
Miệng vẫn cằn nhằn:
“Bỏ rơi anh đâu phải tôi, anh đừng trút giận lên tôi!”
Giọng Cố Cẩn Xuyên lạnh lẽo vang lên trong phòng:
“Hồi đó là cậu nói làm vậy để thử xem cô ấy có tình cảm với tôi hay không, tôi mới đồng ý đi thăm Hứa Vi.”
“Giờ chắc chắn cô ấy thấy tin rồi, nên mới đòi ly hôn.”
Trương Thành Dương cuống lên: “Không phải! Là anh muốn biết Tiểu Diệp có cảm giác gì với anh hay không, anh nhờ tôi, tôi mới nghĩ ra cách này. Giờ cô ấy muốn ly hôn, chẳng phải chứng minh là cô ấy không có tình cảm sao? Anh tự yêu không được, sao lại đổ cho tôi?”
Mắt Cố Cẩn Xuyên nheo lại, ánh nhìn sắc lạnh, như sắp rút dao chém người tới nơi.
Trương Thành Dương nổi da gà toàn thân, định bỏ chạy thì bị lời tiếp theo của Cố Cẩn Xuyên dọa đến tái mặt.
“Nếu Tiểu Diệp thật sự ly hôn với tôi, tôi sẽ kêu Trần Phong gửi toàn bộ ảnh và danh sách liên hệ các người yêu cũ của cậu cho Lục Du.”
Một câu nói khiến Trương Thành Dương sụp đổ.
“Anh Cố, tôi sai rồi!”
Còn chưa kịp quỳ xuống nhận lỗi, trợ lý Trần Phong như gặp ma chạy vào:
“Tổng giám đốc! Phu nhân… cô ấy tới rồi!”
Một câu nói khiến ngay cả Cố Cẩn Xuyên cũng suýt quỳ theo.
Trương Thành Dương gào lên:
“Không phải đâu, Tiểu Diệp này cũng gấp gáp quá rồi! Ly hôn còn có thời gian chờ một tháng mà, cô ấy sao lại không chịu đợi đến một ngày!”
Ba năm kết hôn, số lần tôi đến công ty của Cố Cẩn Xuyên đếm trên đầu ngón tay.
Trong công ty chỉ có Trần Phong là biết tôi, nên sau khi đến nơi, việc đầu tiên tôi làm là gọi điện cho anh ấy để nhờ xuống đón.
Tôi chờ mười phút vẫn không thấy Trần Phong đâu.
Đang định gọi thêm lần nữa thì một người không ngờ tới xuất hiện.
“Tiểu Diệp, em đến tìm Cẩn Xuyên à?”
Ba Năm Hôn Nhân Hữu Danh Vô Thực
Đánh giá:
Truyện Ba Năm Hôn Nhân Hữu Danh Vô Thực
Story
Chương 4
10.0/10 từ 33 lượt.