Ba Năm Hôn Nhân Hữu Danh Vô Thực
Chương 12
39@-
Phía sau, Trương Thành Dương hờ hững nói: “Anh Cố, người tôi mang tới rồi, khỏi cần cảm ơn bằng bữa ăn đâu, sau này nể mặt tôi, đừng làm phiền tôi với Du Du là được rồi.”
Nói xong, anh ta vung tay rời đi đầy phong thái.
Cố Cẩn Xuyên như thể không hề nghe thấy lời Trương Thành Dương, hắn nắm tay tôi, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu.
“Tiểu Diệp, dạo này em có thể tạm thời đừng xem điện thoại được không?”
Tôi chớp chớp mắt nhìn hắn, rồi bật cười.
“Lời anh vừa nói lúc nãy, tôi nghe hết rồi.”
Gương mặt vốn căng thẳng của hắn lập tức vỡ vụn: “Tôi có làm em sợ không?”
Nhìn dáng vẻ này của hắn, cuối cùng tôi cũng tin những gì Trương Thành Dương nói trên xe.
Tôi kiễng chân, thì thầm vào tai Cố Cẩn Xuyên:
“Cố Cẩn Xuyên, anh thích tôi đúng không?”
Nói xong, tôi nghiêng đầu mỉm cười nhìn hắn.
Đôi mắt hắn bối rối đến rõ ràng, tai đỏ ửng ngay lập tức.
Dễ thương muốn chết.
“Cố Cẩn Xuyên, có thể tôi sắp phá vỡ thỏa thuận rồi đấy. Tôi thích anh.”
Cố Cẩn Xuyên như hoá đá tại chỗ, đứng yên không nói nổi một lời.
Chỉ có trái tim đập mạnh trong lồng ngực chứng minh hắn vẫn còn sống.
Nhịp tim mãnh liệt ấy, tràn đầy sức sống.
Tôi mỉm cười dịu dàng: “Tôi yêu anh, Cố Cẩn Xuyên.”
Nói xong, tôi kiễng chân hôn lên đôi môi từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của tôi.
Quả nhiên, mềm mại như thạch trái cây.
Sau khi xác nhận tình cảm với nhau, tối đó Cố Cẩn Xuyên liền xuất hiện trong phòng tôi.
Hắn cởi áo ngủ, chỉ còn chừa lại hai cái nút, để lộ phần ngực săn chắc trước mặt tôi, rồi nhìn tôi với ánh mắt tội nghiệp:
“Vợ ơi, anh muốn ngủ chung với em.”
Vai rộng, eo thon, chân dài, da trắng, mặt đẹp, toàn thân đúng chuẩn mười chín cộng.
“Anh muốn gì?”
“Muốn hết.” Thôi kệ, dụ thì dụ, tôi cũng thèm thân thể hắn lâu rồi.
Từ tận hưởng ban đầu chuyển sang chửi rủa giữa đêm.
Tận đến rạng sáng, tên khốn Cố Cẩn Xuyên kia mới thoả mãn mà tha cho tôi.
Trưa hôm sau, tôi ôm eo đau nhức, nghiến răng nghiến lợi.
Người ta bảo đàn ông ba mươi như sói như hổ, quả thật không sai!
Tôi khiêu khích nhìn hắn: “Cố Cẩn Xuyên, chúng ta ly hôn đi!”
Hắn đè tôi xuống giường, nở nụ cười gian tà:
“Vợ đói nữa rồi à? Không sao, chồng đến chiều em ngay đây!”
Tôi trừng mắt hoảng hốt, vừa định chạy thì đã bị hắn tóm cổ chân kéo lại.
Xong rồi, phen này ba ngày ba đêm không xuống nổi giường rồi!
HẾT.
Ba Năm Hôn Nhân Hữu Danh Vô Thực
Phía sau, Trương Thành Dương hờ hững nói: “Anh Cố, người tôi mang tới rồi, khỏi cần cảm ơn bằng bữa ăn đâu, sau này nể mặt tôi, đừng làm phiền tôi với Du Du là được rồi.”
Nói xong, anh ta vung tay rời đi đầy phong thái.
Cố Cẩn Xuyên như thể không hề nghe thấy lời Trương Thành Dương, hắn nắm tay tôi, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu.
“Tiểu Diệp, dạo này em có thể tạm thời đừng xem điện thoại được không?”
Tôi chớp chớp mắt nhìn hắn, rồi bật cười.
“Lời anh vừa nói lúc nãy, tôi nghe hết rồi.”
Gương mặt vốn căng thẳng của hắn lập tức vỡ vụn: “Tôi có làm em sợ không?”
Nhìn dáng vẻ này của hắn, cuối cùng tôi cũng tin những gì Trương Thành Dương nói trên xe.
Tôi kiễng chân, thì thầm vào tai Cố Cẩn Xuyên:
“Cố Cẩn Xuyên, anh thích tôi đúng không?”
Nói xong, tôi nghiêng đầu mỉm cười nhìn hắn.
Đôi mắt hắn bối rối đến rõ ràng, tai đỏ ửng ngay lập tức.
Dễ thương muốn chết.
“Cố Cẩn Xuyên, có thể tôi sắp phá vỡ thỏa thuận rồi đấy. Tôi thích anh.”
Cố Cẩn Xuyên như hoá đá tại chỗ, đứng yên không nói nổi một lời.
Chỉ có trái tim đập mạnh trong lồng ngực chứng minh hắn vẫn còn sống.
Nhịp tim mãnh liệt ấy, tràn đầy sức sống.
Tôi mỉm cười dịu dàng: “Tôi yêu anh, Cố Cẩn Xuyên.”
Nói xong, tôi kiễng chân hôn lên đôi môi từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của tôi.
Quả nhiên, mềm mại như thạch trái cây.
Sau khi xác nhận tình cảm với nhau, tối đó Cố Cẩn Xuyên liền xuất hiện trong phòng tôi.
Hắn cởi áo ngủ, chỉ còn chừa lại hai cái nút, để lộ phần ngực săn chắc trước mặt tôi, rồi nhìn tôi với ánh mắt tội nghiệp:
“Vợ ơi, anh muốn ngủ chung với em.”
Vai rộng, eo thon, chân dài, da trắng, mặt đẹp, toàn thân đúng chuẩn mười chín cộng.
“Anh muốn gì?”
“Muốn hết.” Thôi kệ, dụ thì dụ, tôi cũng thèm thân thể hắn lâu rồi.
Từ tận hưởng ban đầu chuyển sang chửi rủa giữa đêm.
Tận đến rạng sáng, tên khốn Cố Cẩn Xuyên kia mới thoả mãn mà tha cho tôi.
Trưa hôm sau, tôi ôm eo đau nhức, nghiến răng nghiến lợi.
Người ta bảo đàn ông ba mươi như sói như hổ, quả thật không sai!
Tôi khiêu khích nhìn hắn: “Cố Cẩn Xuyên, chúng ta ly hôn đi!”
Hắn đè tôi xuống giường, nở nụ cười gian tà:
“Vợ đói nữa rồi à? Không sao, chồng đến chiều em ngay đây!”
Tôi trừng mắt hoảng hốt, vừa định chạy thì đã bị hắn tóm cổ chân kéo lại.
Xong rồi, phen này ba ngày ba đêm không xuống nổi giường rồi!
HẾT.
Ba Năm Hôn Nhân Hữu Danh Vô Thực
Đánh giá:
Truyện Ba Năm Hôn Nhân Hữu Danh Vô Thực
Story
Chương 12
10.0/10 từ 33 lượt.