Ba Lê Và Giày Bóng Rổ

Chương 9

207@-
Editor: Yuu
Tiết Toán học dài 45 phút cuối cùng cũng kết thúc.

Vân Khê cảm thấy hơi mệt mỏi sau khi phải hoạt động não bộ với tần suất cao trong thời gian dài liên tục như vậy. Cô xoa xoa thái dương, sau đó đẩy mấy đề toán trên bàn ra chỗ khác, muốn nằm lên bàn học nghỉ ngơi trong chốc lát.

Chỉ là có một nam sinh không cảm nhận được điều đó.

Cậu ta là bạn học cùng lớp hồi lớp 10 của cô, tên là Vương Khả Thần. Thành tích học tập không tồi, chỉ là điểm tiếng Anh không cao lắm, ảnh hưởng đến tổng điểm tất cả các môn. Bởi vì Vân Khê rất giỏi tiếng Anh, cho nên cậu ta thường xuyên cố ý hoặc vô tình tới tìm Vân Khê để hỏi về đề tiếng Anh.

“Vân Khê, Vân Khê.” Cậu ta gọi cô: “Lần trước giáo viên giảng về phần này, cậu nghe có hiểu không.”

Vân Khê nghe thấy ai đó đang gọi tên mình, cô chỉ có thể ngẩng đầu lên từ khuỷu tay mình để xem là ai. Đôi mắt của cô có chút mất tập trung, trên mặt hơi nhợt nhạt, trong mắt tràn ngập vài tia tơ máu, có thể là do cúi đầu ngủ nên mới bị như thế.

“Có chuyện gì vậy.” Giọng cô có chút trầm khàn, có chút không giống với giọng nói nhẹ nhàng mềm mại mọi ngày. Vân Khê nhận thấy giọng nói của mình có chút khàn, cô ho nhẹ hai tiếng, rồi định uống một chút nước ấm cho đỡ khát.

Chỉ tiếc là trong bình đã hết nước.

Cô chỉ có thể tạm thời để bình nước sang một bên.

Cô miễn cưỡng lấy lại tinh thần, tiếp nhận tờ đề thi Vương Khả Thần đưa tới, cẩn thận nhìn kĩ hai lần, cầm cây bút chì trên bàn lên và vạch ra điểm mấu chốt: “Cậu nhìn xem, in the years ahead ở đây là thì tương lai, chỉ hành động sẽ được hoàn thành trong tương lai, cho nên phải dùng thì tương lai thay vì hiện tại hoàn thành. Còn nếu chỉ là in years thì cậu chọn như thế này là đúng rồi.”

Lúc này Vương Khả Thần mới hiểu ra.

Cậu ta giơ ngón tay cái lên, khen cô: “Vân Khê, cậu lợi hại thật, thì ra in the years ahead và in years không giống nhau, là tôi hồ đồ rồi.”

Vân Khê mỉm cười ngượng ngùng sau khi nghe được lời khen ngợi của cậu ta. Cô vén tóc mai bị rũ xuống lên sau tai, để lộ ra một nốt ruồi nhỏ màu đen ở trên vành tai, nếu người khác không quan sát kĩ thì không thể nhìn ra được.

Ánh mặt trời có hơi chói mắt.

Vân Khê cho rằng cậu ta hỏi xong sẽ chủ động rời đi, chính mình có thể giành một vài phút còn lại ghé vào bàn nghỉ ngơi một chút. Vào giờ nghỉ có một buổi vật lý trị liệu mắt, sao đỏ cũng mắt nhắm mắt mở không quản bọn họ.

Chỉ là, Vương Khả Thần hỏi xong vấn đề cũng không rời đi mà trực tiếp ngồi vào chỗ của Lâm Manh Manh ở bên cạnh.

Cậu ta hỏi cô: “Vân Khê, sau buổi kiểm tra hôm thứ năm, thứ sáu cậu có định làm gì không? Cuối tuần giáo viên bận chấm bài thi nên sẽ không giao nhiều bài tập, lớp trưởng lớp cũ của chúng ta muốn tổ chức một buổi họp mặt, Trần Mân Hạo với Lưu Oánh Oánh đều đi.”

Ngụ ý là các học bá đều tới, cậu làm ơn nhất định phải tới.

Vân Khả cảm thấy gần đây có chút mệt mỏi, muốn mở miệng từ chối.

Chỉ là cô còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng đá ghế, là ghế của Lâm Manh Manh bị đá vào, ngay sau đó từ phía sau truyền đến một giọng nói không chút kiên nhẫn: “Có thể cút về vị trí của mày được không? Ồn ào như thế không để người khác ngủ sao?”

Sắc mặt Vương Khả Thần lập tức đỏ lên.


“Cậu…” Cậu ta quay đầu muốn phản bác, lại thấy người đang nằm bò ra bàn ở phía sau chính là Sở Mặc.

Cậu ta tức thời ngậm miệng lại.

Sau đó ôm theo đề tiếng Anh của mình rời khỏi chỗ ngồi của Lâm Manh Manh.

Vân Khê nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt của cô hơi sưng đỏ lên. Vân Khê cúi đầu xoa xoa đôi mắt khô khốc của mình, tìm trong túi đồ một lọ thuốc nhỏ mắt, định nhỏ hai giọt cho đỡ mỏi mắt.

Bởi vậy, cô hoàn toàn không để ý tới bình nước màu hồng nhạt của mình ở góc bàn đã bị người khác cầm đi.

Thuốc nhỏ mắt có hơi cay mắt, cô mỗi lần nhỏ mắt đều mất khá nhiều thời gian. Cứ mỗi lần thuốc nhỏ mắt được nhỏ xuống, cô luôn vô thức nhắm mắt lại.

Thử rất nhiều lần, cuối cùng cũng có một lần thuốc nhỏ mắt nhắm chuẩn xác vào giữa hai con mắt của cô.

Cay đến nỗi nước mắt của cô chảy ra.

Cô ngửa cổ, hai mắt hơi híp lại, cố gắng làm cho nước mắt không chảy xuống dưới, thỉnh thoảng còn dùng tay quạt gió như là muốn làm vơi đi sự chua xót trong mắt.

Sở Mặc từ chỗ uống nước trở về, trong tay còn cầm một bình nước ấm màu hồng nhạt.

Cậu liền chứng kiến một màn như vậy.

Khóe miệng không tự chủ mà nhếch lên.

Thật là ngốc nghếch mà.

Cậu đặt bình nước xuống góc bàn Vân Khê, sau đó trở lại chỗ ngồi của mình. Trong phòng học lúc này đa số học sinh đều đang yên tĩnh nằm ngủ, cũng không có ai phát hiện ra hành động của cậu nãy giờ.

Cậu vươn bút ra chọc chọc vào Vân Khê vẫn đang ngây ngốc quạt gió: “Uống chút nước ấm đi.”

Vân Khê thấy được bình nước màu hồng nhạt ở góc bàn, ngẩn người ra.

Cô vô thức muốn mở miệng nói lời cảm ơn.

Chỉ là giây tiếp theo, một giọng nói uể oải từ sau truyền tới: “Đừng quạt nữa, quạt hết nước vào mặt tôi rồi.”

Lời cảm ơn vừa mới đến đầu lưỡi trong nháy mắt đã biến thành một cái trợn trừng mắt.

——————————-


Lâm Manh Manh trở về lớp học sau khi chuông vào giờ vang lên.

Cô ấy thấy Vân Khê đang ghé vào trên bàn, sắc mặt hơi nhợt nhạt, hai mắt khó chịu nhắm chặt lại, lông mi bởi vì đau đớn mà run nhè nhẹ, thậm chí buổi vật lý trị liệu mắt vừa rồi cô cũng không làm.

Cô ấy nhỏ giọng hỏi Vân Khê: “Làm sao vậy? Thấy không khỏe à?”

Vân Khê yếu ớt gật đầu, đôi tay lạnh buốt nắm chặt lấy bình nước, nhỏ giọng nói: “Đột nhiên thấy không thoải mái lắm, giống như là cái kia chuẩn bị tới…”

Lâm Manh Manh nghe vậy thì gật đầu.

Vân Khê vốn đang khốn đốn vô cùng, mí mắt trên dưới đều như đang ở cõi thần tiên, buồn ngủ không thể nào chịu được. Vậy mà, trong bụng mơ hồ truyền đến một cơn đau quặn, dường như là có máy đóng cọc đang “ruỳnh ruỳnh” nện từng cái xuống bụng dưới.

Đúng là dậu đổ bìm leo mà.

Bây giờ cô không quan tâm đến cái vật lý trị liệu mắt lắm, cô cố gắng đứng dậy khỏi bàn. Cô bí mật rút ra một túi vải nhỏ từ trong cặp, dùng tay nhéo nhéo, bên trong có một cái gì đó mềm mềm bông xốp lại rắn chắc.

Cô nhẹ nhàng thở ra, may là có mang theo.

Vân Khê cúi đầu nhỏ giọng nói với Lâm Manh Manh: “Manh Manh, tớ đi WC xong sẽ về liền.”

Lâm Manh Manh biết tình trạng của Vân Khê lúc này, cô ấy quan tâm hỏi: “Cậu đi một mình có được không? Có cần tớ đi cùng cậu không?”

Vân Khê xua tay, nhỏ giọng nói: “Không cần đâu, tớ sẽ trở về nhanh thôi.” Nói xong, cô đẩy ghế muốn bí mật đi ra từ cửa sau.

Lại không ngờ gặp Sở Mặc vừa mới trở về ở cửa.

Vân Khê cúi đầu bước nhanh tới, hoàn toàn không phát hiện ra Sở Mặc đang từ bên ngoài đi vào, trong lúc vội vàng, cả người cô đụng phải Sở Mặc ở cửa.

Trong lúc hoảng loạn, Vân Khê lao về phía trước bởi vì trọng tâm không ổn định, cô muốn nắm lấy một thứ gì đó để ổn định lại thân thể mình. Không nghĩ tới, thứ cô bắt lấy lại là một cánh tay rắn chắc, lòng bàn tay còn cảm nhận được kết cấu cơ bắp mạnh mẽ của người kia, còn mang theo hơi ấm của cơ thể người.

Chóp mũi truyền tới như có như không vài đợt khí nóng.

Khi cô đứng vững lại, lòng bàn tay như bị điện giật, lập tức rút tay ra khỏi cánh tay Sở Mặc. Lòng bàn tay vẫn còn mang theo hơi ấm, có chút gì đó như là bị kích thích bởi một dòng điện yếu, còn có chút tê tê.

Đỉnh đầu truyền tới một tiếng cười trầm thấp.

Cô có chút bực bội ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy trừng người trước mặt, bởi vì tức giận nên gương mặt đều phồng lên, trên má còn có chút phiếm hồng, trông thật giống một đứa trẻ đang giận dỗi.

Lại có chút giống một con cá nóc, hai má đều phồng lên.

Sở Mặc cúi đầu nhìn Vân Khê chỉ cao tới ngực mình, cái lưỡi vô thức liếm khóe môi, đáy mắt mang theo ý cười, mở miệng nói: “Xin lỗi cậu.”

Nhưng trong giọng nói lại không có chút thành ý nào.

Vân Khê siết chặt túi vải trong tay, cô mím môi, vừa định mở miệng nói không có gì, lại cảm nhận được trong lòng như có thứ gì đó được người kia ném vào.

Có chút lạnh.

Vân Khê cúi đầu nhìn, là một chai sữa chua, vẫn còn hơi lạnh.

“Này, cho cậu.” Giọng nói nhàn nhạt của Sở Mặc vang lên, nghe không rõ được cảm xúc ở bên trong.

Vân Khê có chút kinh ngạc, lại cảm thấy có chút khó hiểu. Cô ngẩng đầu nhìn Sở Mặc, liền bắt gặp một đôi mắt trong veo, sâu hun hút không thể nhìn thấy đáy.

Dường như có chút sóng gió mãnh liệt ở dưới đáy, nhưng mặt ngoài lại là gió êm sóng lặng.

“Xem như là tạ lễ.” Sở Mặc chỉ vào nó.

Vân Khê nghe vậy thì nhíu mày lại, tạ lễ? Tạ lễ cái gì cơ? Là lúc buổi sáng cô giúp bọn họ yểm hộ ở cổng trường? Hay là giúp bọn họ nói dối lúc sinh hoạt dưới cờ?

Vân Khê có chút bối rối. Sở Mặc liếc mắt một cái đều có thể nhìn thấu được, khóe miệng cậu ngậm ý cười, dường như tâm trạng rất tốt: “Tất cả mọi chuyện.”

Vân Khê nhếch môi, đưa lại sữa chua cho Sở Mặc, cô nói nhanh: “Cảm ơn, nhưng tôi không uống sữa chua.”  Sau đó cô nhanh chóng rời khỏi phòng học đi về hướng nhà vệ sinh.

Giống như một con thỏ nhỏ có tật giật mình.

Sở Mặc nhìn chai sữa chua bị trả lại trong tay mình, lại nhìn bóng dáng Vân Khê vừa rời đi, nhăn mày lại.

Rõ ràng lúc truy bài buổi sáng còn uống sữa chua mà.

Trên bàn Vương Kiêu Dương bỗng nhiêu xuất hiện một chai sữa chua.

Cậu ta khó hiểu ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng phát hiện ra Sở Mặc đang chống tay ngồi nhìn ra bên ngoài, dường như là đang ngẩn người.

Cậu ta vẫy tay với Sở Mặc, nói: “Cảm ơn!” Sau đó không khách khí mà mở chai sữa chua ra uống.

Đàm Thiên thấy vậy, âm thầm mắng một câu “khốn khiếp”, bất bình nói: “Mặc, tại sao mày mua sữa chua cho tên Vương đầu to ngu ngốc này mà không mua cho tao?”

Sở Mặc cũng không ngước mắt lên, cười khẩy nói: “Sữa chua là để trị táo bón, mày shi đủ nhiều rồi, uống nữa lại phải mở thêm WC cho mày.”

Không giữ chút thể diện nào cho Đàm Thiên.

Đàm Thiên lại mắng một câu “khốn khiếp”, cậu ta vừa mới rõ ràng trông thấy, Sở Mặc chặn con gái nhà người ta ở cửa sau phòng học, còn đưa sữa chua cho người ta nữa!


Chỉ tiếc là cô gái kia không hề để ý tới cậu.

Cậu ta nhẹ nhàng đi tới trước bàn Sở Mặc, cười trộm nói: “Đại ca, thật ngạc nhiên đó, sao, sữa chua đưa nhưng người ta không nhận sao?”

Chậc chậc chậc, đụng phải tấm sắt.

Sở Mặc đang chống cằm thì dừng lại, cậu quay mặt sang nhìn Đàm Thiên, ánh mắt âm trầm, nói: “Cút.”

Ngữ khí không chút khách khí.

Đàm Thiên sờ mũi, biết đại ca không thể đụng đến lúc này được, thế là ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi của mình.

Lâm Manh Manh ngồi ở phía trước đột nhiên nói: “Hôm nay thân thể Vân Khê không được thoải mái.”

Sở Mặc ngạc nhiên.

Lập tức cảm thấy hiểu rõ.

Cậu không nóng không lạnh “ừ” một tiếng, sau đó cũng không nói thêm gì nữa. Cậu chống cằm cúi đầu nhìn Wechat trên màn hình điện thoại.

Trên Wechat hiện ra một tài khoản còn chưa được thêm bạn tốt.

Cậu click mở ảnh đại diện, trên ảnh là một thiếu nữ mặc váy múa ba lê viền ren màu trắng.

Phông nền đằng sau là một mảng lớn màu đen. Mà thiếu nữ ấy đang nhón chân, hai cánh tay thon dài mở ra, ánh đèn ở trên đầu toả xuống, cô nghiêng mặt nhìn vào máy ảnh, khoé miệng mang theo một nụ cười nhàn nhạt.

Cánh tay trắng nõn, lúm đồng tiền hồn nhiên, đuôi váy xoè rộng để lộ ra đôi chân thẳng tắp. Đôi mắt cô long lanh như những vì tinh tú, lại giống như sao Bắc Đẩu toả sáng rực rỡ trong đêm đen.

Hô hấp của Sở Mặc trở nên gấp gáp hơn, cậu đổi mấy tư thế rồi vẫn không cảm thấy dễ chịu.

Cho đến khi người ngồi trước trở về vị trí.

Cậu giống như là có tật giật mình mà tắt điện thoại đi.

Chỉ có bức ảnh chân dung kia vĩnh viễn dừng lại trong đầu cậu, không gì có thể xoá nhoà được.

Thiếu nữ ấy giống như một chùm nắng ấm lan toả trong đêm tối, thuần tuý, trong vắt, kiên định.

Cậu ngước mắt lên, ngơ ngác nhìn nữ sinh ngồi trước mình. Cô đang cúi đầu, dưới ánh mắt trời lộ ra phần đường cong cổ trắng ngần.

Yết hầu như bị ai đó siết chặt lại, miệng cũng lập tức cảm thấy khô khốc.
Ba Lê Và Giày Bóng Rổ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Ba Lê Và Giày Bóng Rổ Truyện Ba Lê Và Giày Bóng Rổ Story Chương 9
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...