Ba Lê Và Giày Bóng Rổ
Chương 52
161@-Editor: Yuu
Thời gian trôi qua không nhanh cũng không chậm. Lịch treo trên tường cứ được xé đi từng tờ, từng tờ một, rồi bị vo tròn thành một quả bóng và ném vào thùng rác không chút thương tiếc.
Bên ngoài cửa sổ, các nhánh cây ngô đồng cũng đã trơ trụi, trên thân cây được sơn một lớp sơn trắng, hơn nữa còn được buộc bằng những sợi dây thừng vô cùng chắc chắn.
Việc học trở nên vất vả khiến mọi người quay cuồng không thể thở nổi. Trong lớp học vắng đi một người, nhưng không biết có phải mọi người cố tình quên đi hay không, không một ai trong số bọn họ nhắc tới người đó.
Giờ nghỉ giải lao.
Đàm Thiên và Tường Tử dựa vào bức tường ngoài hành lang: “Đã chuẩn bị bữa tiệc chia tay anh Mặc chưa.” Đàm Thiên xé một gói kẹo cao su rồi bỏ vào trong miệng: “Đừng làm to quá.” Cậu ta vừa nhai kẹo cao su vừa nói.
“Yên tâm.” Tường Tử hếch cằm, nắm tay phải lại đấm vào ngực mình, nói: “Tường Tử tao đã ra tay thì gạo xay ra thành cám.”
Đàm Thiên không đùa cợt với cậu ta, nói: “Cơm nước xong đi ‘Kim Đồng Ngọc Nữ’ đi, dù sao trước khi anh Mặc đi cũng phải có một khoảng thời gian vui vẻ chứ.” Cậu ta cân nhắc một chút: “Nên đi ‘Trăm yên vui hạ’ không, hay là đi ‘Kim Đồng Ngọc Nữ’? Sở Từ đã tròng cổ rồi, nhỡ đâu anh Mặc lại bị câu về thì sao?”
“Hừm.” Tường Tử xoa cằm, không biết đang nghĩ cái gì, cậu ta nở một nụ cười giễu cợt: “Sợ gì chứ, chẳng lẽ mày sợ anh Mặc đến Mỹ rồi sẽ không có cô gái nào vây quanh sao? Đó là nước Mỹ đó, ngực như thế nào, mông như thế nào chứ.” Cậu ta tặc lưỡi: “Không biết cảm giác khi chạm vào sẽ khác gì so với những cô gái Trung Quốc nữa.”
Cậu ta cảm khái, chỉ hận mình không thể bị đóng gói lại rồi bay qua các đại dương, cùng Sở Mặc đến nước Mỹ, đi nghênh ngang trên đất Hợp chủng quốc Hoa Kỳ.
Đàm Thiên trừng mắt với cậu ta: “Chắc chắn không thể bằng con gái đất nước chúng ta rồi.” Cậu ta bĩu môi: “Tao đoán anh Mặc sẽ vô cùng chướng mắt.”
“Này, mày thì làm sao mà hiểu được chứ.” Tường Tử bật cười: “Mày tưởng nhân duyên mỏng như sương khói, gặp được nhau là mãn nguyện kiếp này sao. Anh Mặc đi thay đổi khẩu vị, nói không chừng cũng nhập gia tùy tục thôi.” Cậu ta dường như rất hiểu về chuyện này.
“Bớt lo chuyện bao đồng đi” Đàm Thiên chống một tay vào lan can, đôi mắt ranh mãnh liếc nhìn các nữ sinh trong bộ đồng phục váy ngắn đi ngang qua: “Nếu không phải thi đại học thì thật tốt.” Đàm Thiên dừng một chút: “Ba mẹ sẽ cho tao đi cùng với anh Mặc.” Giọng điệu của cậu ta có chút nhạt nhòa, không biết là vì vui vẻ hay là vì uể oải.
Tường Tử hiểu chuyện vỗ nhẹ vào lưng Đàm Thiên. Những người như bọn họ sớm đã được định sẵn sẽ đi theo con đường này, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Bởi vậy, Sở Mặc mới học lớp 11 mà đã ra nước ngoài, bọn họ cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên lắm.
Ngược lại còn thấy có chút may mắn, ít nhất có người đi trước thăm dò đường đi cho bọn họ.
Bởi vì cuối cùng, các ông lớn vẫn sẽ hội tụ lại với nhau. Trái đất lớn như vậy, nhưng cũng chỉ mất vài giờ bay để gặp nhau.
“Tao đoán khai giảng lớp 12 xong tao cũng sẽ phải đi.” Tường Tử nói: “Có vẻ như ba mẹ tao cũng bắt đầu làm việc với bên đó rồi.” Cậu ta không rõ lộ trình lắm, chỉ biết là ba mẹ đã bắt đầu thúc giục cậu ta chuyện học IELTS.
“Thế cho nên.” Tưởng Tử vỗ nhẹ vào lưng Đàm Thiên, nói: “Tao phải nhanh chóng vớt một em gái nào đó rồi.” Cậu ta cười tinh nghịch.
Đàm Thiên trở tay đánh vào tay cậu ta, nói: “Thật tội nghiệp mày.” Nói xong hai người khoác vai nhau vừa đi vừa nói cười.
Buổi tối ngày 14.
“Anh Mặc.” Tường Tử uống đến đỏ bừng mặt mũi, trên trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi: “Ly này em kính anh.” Cậu ta nâng ly trong tay lên rồi rót đầy ly: “Tiểu đệ sang năm đến Mỹ còn phải dựa vào anh nhiều.” Nói xong, cậu ta ngửa cổ uống cạn ly rượu.
Một giọt cũng không dư thừa.
Đôi đồng tử đen thẳm của Sở Mặc nhìn Tường Tử trước mặt, cậu hơi mỉm cười, khóe miệng cũng vẽ lên một nụ cười không mặn cũng không nhạt. Nhưng đáng tiếc là, ý cười lại không chạm tới được đáy mắt.
Mái tóc vốn hơi dài của cậu đã được cắt đi, hai bên thái dương đã được cạo sạch sẽ, để lộ ra toàn bộ gương mặt gọn gàng mà tinh tế của cậu. Tóc mái cũng được vuốt lên để lộ ra cái trán no đủ của cậu.
Chỉ có biểu cảm trên gương mặt lại càng thêm lạnh lùng.
Cậu ngậm điếu thuốc mà Đàm Thiên vừa đưa tới vào trong miệng. Đàm Thiên cúi người châm lửa giúp cho cậu, mùi khóc xộc lên bay lơ lửng trong căn phòng. Mọi người đều cười nói vui vẻ, có người còn nói lời khen ngợi với Sở Mặc. Cậu không để ý lắm, chỉ thỉnh thoảng uống một vài ngụm rượu trong ly.
Chỉ ngồi đó mà không nói lời nào.
Giống như một người ngoài cuộc.
Vương Kiểu Dương biết tâm tình của Sở Mặc vẫn chưa tốt hơn. Cậu ta đứng dậy, rót đầy ly rượu trắng, đi đến trước Sở Mặc: “Mặc à.” Cậu ta vỗ vai Sở Mặc, nói: “Anh em bọn tao biết gần đây tâm trạng mày không được tốt, nhưng mày vẫn phải nghe anh em khuyên một câu. Quá khứ thì cũng chỉ là quá khứ, qua rồi thì bỏ đi, nói không chừng trong tương lai còn có người tốt hơn đang chờ mày.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tường Tử ở bên cạnh ồn nào: “Ở nước ngoài nhiều con gái lắm, bộ ngực còn đầy đặn và cặp mông còn nẩy hơn nhiều. Đến lúc đó, anh em qua mày phải giới thiệu đó.” Nói xong, cậu ta cầm ly rượu trong tay lên, trong miệng nói “Cụng ly”, sau đó một hơi uống cạn sạch.
“Mẹ nó.” Vương Kiêu Dương chửi thề với Tường Tử: “Sang bên cạnh chơi đi, uống nhiều quá rồi đó.” Cậu ta nháy mắt với Đàm Thiên, Đàm Thiên lập tức đỡ Tường Tử đi sang bàn khác.
“Mặc à, đừng nghe Tường Tử nói linh tinh.” Cậu ta kéo ghế đến ngồi xuống bên cạnh Sở Mặc: “Đừng nghĩ nhiều về điều đó, quá khứ qua rồi thì cứ để nó qua đi. Con người ta vẫn phải đi về phía trước, mày xem, câu này rất đúng với mày này. Cho nên là mày ý, đi một hồi rồi thì vẫn là mày. Kêu trời khóc đất làm loạn lên chẳng giống mày chút nào cả.”
Nói xong, cậu ta vỗ vỗ bả vai Sở Mặc, nói: “Nghĩ thoáng lên.
Lời nói dừng ở đây.
Cậu ta ngửa cổ uống cạn ly rượu. Sở Mặc cũng biết rõ đạo lý này, cậu vô cảm rót đầy ly rượu rồi cũng uống cạn nó. Mấy ngày nay đã chìm đắm trong men rượu rồi, giờ lại vẫn ngàn ly cũng không say.
Đám người ồn ào náo nhiệt đến tận đêm hôm khuya khoắt.
Sở Mặc từ chối lòng tốt gọi người đến đón của Đàm Thiên và Vương Kiêu Dương. Cậu lấy điện thoại ra gọi xe, chờ đến khi cậu đi ra ngoài, chiếc xe đã đợi sẵn ở ven đường.
“Cậu muốn đi đâu?” Tài xế xe taxi quay đầu lại, hỏi Sở Mặc đang say.
Sở Mặc mơ mơ màng màng nói ra một cái địa chỉ.
Tài xế xe taxi vội vàng đưa cậu đến đó. Khi đến nơi, anh ta còn hỏi Sở Mặc: “Có cần tôi đưa lên đó không?” Anh ta nhìn Sở Mặc say không còn biết trời trăng gì nữa, có chút lo lắng.
Sở Mặc xua tay để cho tài xế xe taxi đi trước.
Cậu ngồi xuống ghế ở bên đường.
Trời đông giá rét, những chiếc lá rơi rụng đầy trên mặt đất, khi có người dẫm lên phát ra những tiếng “xào xạc xào xạc”. Trong đêm khuya như vậy, âm thanh phát ra có chút chói tai.
Sở Mặc ngồi một mình ở chiếc ghế bên lề đường, si ngốc ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ nhà Vân Khê. Cửa sổ tối đen, dường như người bên trong đã chìm vào giấc ngủ. Sở Mặc cũng không định đi lên gõ cửa, chỉ ngồi như vậy.
Rốt cuộc, chiều mai cũng sẽ phải rời đi.
Cậu bật cười. Sở Mặc ơi là Sở Mặc, mày cũng thật mẹ nó điên mà. Người ta đã bỏ rơi mày rồi, mày còn mong chờ gì mà nhìn chằm chằm cửa sổ nhà người ta chứ. Mày vẫn còn nghĩ mày chính là đóa hoa mà người ta đầy lòng mong chờ sao.
Đúng vậy, cậu thật sự bị điên rồi. Mặc dù biết rõ Hứa Vân Khê sẽ không thò đầu ra nhìn cậu một lần, nhưng cậu vẫn muốn đến nhìn xem. Cho dù cậu phải ngồi dưới băng ghế dài nhìn lên cửa sổ phòng cô, như vậy cũng đủ rồi.
Bởi vì đó là khoảng cách gần nhất mà cậu có thể với tới được.
Không có gì có thể so sánh được với nơi đã chứa đựng đầy sự quyến luyến của cậu dành cho cô.
Hứa Vân Khê, trong lòng cậu mặc niệm, dường như là muốn khắc sâu cái tên này vào trong tim mình. Em, nhất định phải hạnh phúc. Trong lòng cậu dâng lên một sự cay đắng, giống như là bị người khác tiêm từng mũi, từng mũi thuốc độc vào trong, từ đáy lòng len lỏi đến cổ họng, cuối cùng là tràn ngập cả khoang miệng.
Nó thật sự rất đau đớn.
Hứa Vân Khê, em nhất định phải hạnh phúc, ngay cả khi thứ hạnh phúc đó không phải anh mang đến cho em.
Sở Mặc ngây người ra suy nghĩ, hai chân cậu tách ra, hai cánh tay đặt trên đùi. Tay trái đỡ lấy cái trán, đầu ngón tay phải vẫn còn ló ra một điếu thuốc.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên một lần nữa, đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt nóng hổi nơi khóe mắt, nhưng vẫn không che lấp được những tia máu đỏ tươi ở đáy mắt.
Mà trời cũng dần dần sáng lên.
Cứ như vậy mà đi, Sở Mặc đứng dậy, vỗ nhẹ sương sớm cùng những giọt sương mai còn đọng trên vai. Tạm biệt, Hứa Vân Khê.
Cậu nâng hai tròng mắt lên, nhìn về hướng nhà Vân Khê lần cuối. Cuối cùng mệt mỏi xoay người rời đi, bóng người vô cùng cô độc, tràn ngập sự mất mát.
Sân bay.
“Đồ đạc đã mang hết đi chưa?” Sở Từ hỏi Sở Mặc.
Sở Mặc nhàn nhạt nói “Vâng” một tiếng. Sở Từ nói tiếp: “Sang bên đó nhớ nghe lời mẹ, đến tết Âm Lịch anh với ba sẽ qua đó thăm. Trường học bên kia cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi, nhớ đi học đúng ngày. Nếu học kỳ sau mà có một môn bị đánh rớt, xem anh trị em như thế nào.”
Sở Mặc lơ đãng nhìn Sở Từ, cậu tùy ý thốt lên một chữ “Vâng”, sau đó ngồi phịch xuống ghế ở sân bay, hai mắt chăm chú nhìn phía lối ra vào, không chớp mắt.
Sở Từ có chút hận không thể rèn sắt thành thép, nói: “Đừng nhìn nữa, đi vào thôi.” Anh ta nói, sau đó cố ý đứng trước mắt Sở Mặc, chặn tầm nhìn lối ra vào của cậu.
Sở Mặc lập tức đứng dậy đổi vị trí, lại nhìn ra đó.
“Vẫn còn sớm, 3 giờ hơn mới cất cánh.” Sở Mặc vẫn nhìn chằm chằm đám người đi đi lại lại ở ngoài giao lộ sân bay. Sở Từ biết, cậu chính là không thể buông bỏ được Tiểu Thiên Nga trong lòng mình.
Thằng ngốc, Sở Từ chửi thầm trong lòng.
Vân Khê đã suy nghĩ liên tục về điều đó trong suốt một tháng qua, cuối cùng, cô vẫn quyết định sẽ đến gặp Sở Mặc lần cuối.
Nhưng lượng người đến sân bay ngày hôm nay đặc biệt đông. Cô liên tục nhìn đồng hồ để xác nhận thời gian, cũng liên tục thúc giục tài xế ở phía trước: “Nhanh lên, không còn nhiều thời gian nữa.” Cô nói.
“Tiểu thư.” Tài xế xe taxi nói: “Bộ dạng cô lúc này không giống là đang muộn chuyến bay.” Đến hành lý còn không mang theo.
“Tôi đến sân bay để tiễn một người.” Vân Khê thất thần giải thích. Cô đã ra ngoài từ rất lâu, nhưng nào biết lại gặp phải kẹt xe lớn như vậy. Cô thật sự rất lo lắng, sợ mình sẽ bỏ qua lần gặp gỡ cuối cùng với Sở Mặc.
Cho dù chỉ nhìn thấy bóng dáng cũng là đủ rồi, trong lòng Vân Khê chua xót nghĩ đến.
“Này, dù sao tôi cũng không thể bay qua nổi, tiểu thư à.” Tài xế taxi lắm mồm nói: “Cô xem đằng trước đều là xe, chật như nêm cối thế này. Nhưng tôi cũng sẽ cố gắng vì cô, tốt xấu gì cũng để cô nhìn thấy…”
Vân Khê không thể nghe thấy những gì mà người tài xế xe taxi đang lải nhải với cô. Lúc này trong lòng cô chỉ quan tâm đến rốt cuốc Sở Mặc đã đi vào trong phòng chờ hay chưa.
“Đã có thể làm thủ tục đăng ký.” Thư ký đến báo cáo với Sở Từ: “Mời thiếu gia đi bên này.” Thư ký hướng dẫn Sở Mặc và mẹ Sở cùng đi đến quầy để đăng ký thủ tục.
Nhưng Sở Mặc vẫn ngồi yên tại chỗ.
“Chờ một chút.” Cậu một chút cũng không cam tâm tình nguyện, chỉ ngồi yên tại chỗ, bất động.
Thư ký có chút bối rối.
“Chuyện này…” Thư ký giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ trên tay. Mặc dù chỗ Sở Mặc ngồi chính là khoang hạng nhất, bọn họ có thể được ưu tiên xử lý thủ tục đăng ký trước. Nhưng nhìn thấy thời gian xử lý thủ tục đăng ký cũng chỉ có hạn, kéo dài ra cũng chẳng có ích gì.
“Ông chủ…” Thư ký khó xử nhìn sang Sở Từ.
Sở Từ rốt cuộc không nhẫn nại được nữa. Anh ta nghiêm khắc ra lệnh cho Sở Mặc, nói: “Mau cút vào làm đăng ký cho anh!”
“Người mà em tâm tâm niệm niệm sẽ vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện!” Anh ta mỉa mai: “Sao, em nghĩ nữ sinh tên Hứa Vân Khê kia sẽ xuất hiện sao?”
“Em đừng quên là ai nói lời chia tay với ai, là ai bỏ rơi em trước!”
Lời nói của anh ta giống như sét đánh bên tai, như pháo hoa nổ tung trong lòng Sở Mặc.
Ba Lê Và Giày Bóng Rổ
Thời gian trôi qua không nhanh cũng không chậm. Lịch treo trên tường cứ được xé đi từng tờ, từng tờ một, rồi bị vo tròn thành một quả bóng và ném vào thùng rác không chút thương tiếc.
Bên ngoài cửa sổ, các nhánh cây ngô đồng cũng đã trơ trụi, trên thân cây được sơn một lớp sơn trắng, hơn nữa còn được buộc bằng những sợi dây thừng vô cùng chắc chắn.
Việc học trở nên vất vả khiến mọi người quay cuồng không thể thở nổi. Trong lớp học vắng đi một người, nhưng không biết có phải mọi người cố tình quên đi hay không, không một ai trong số bọn họ nhắc tới người đó.
Giờ nghỉ giải lao.
Đàm Thiên và Tường Tử dựa vào bức tường ngoài hành lang: “Đã chuẩn bị bữa tiệc chia tay anh Mặc chưa.” Đàm Thiên xé một gói kẹo cao su rồi bỏ vào trong miệng: “Đừng làm to quá.” Cậu ta vừa nhai kẹo cao su vừa nói.
“Yên tâm.” Tường Tử hếch cằm, nắm tay phải lại đấm vào ngực mình, nói: “Tường Tử tao đã ra tay thì gạo xay ra thành cám.”
Đàm Thiên không đùa cợt với cậu ta, nói: “Cơm nước xong đi ‘Kim Đồng Ngọc Nữ’ đi, dù sao trước khi anh Mặc đi cũng phải có một khoảng thời gian vui vẻ chứ.” Cậu ta cân nhắc một chút: “Nên đi ‘Trăm yên vui hạ’ không, hay là đi ‘Kim Đồng Ngọc Nữ’? Sở Từ đã tròng cổ rồi, nhỡ đâu anh Mặc lại bị câu về thì sao?”
“Hừm.” Tường Tử xoa cằm, không biết đang nghĩ cái gì, cậu ta nở một nụ cười giễu cợt: “Sợ gì chứ, chẳng lẽ mày sợ anh Mặc đến Mỹ rồi sẽ không có cô gái nào vây quanh sao? Đó là nước Mỹ đó, ngực như thế nào, mông như thế nào chứ.” Cậu ta tặc lưỡi: “Không biết cảm giác khi chạm vào sẽ khác gì so với những cô gái Trung Quốc nữa.”
Cậu ta cảm khái, chỉ hận mình không thể bị đóng gói lại rồi bay qua các đại dương, cùng Sở Mặc đến nước Mỹ, đi nghênh ngang trên đất Hợp chủng quốc Hoa Kỳ.
Đàm Thiên trừng mắt với cậu ta: “Chắc chắn không thể bằng con gái đất nước chúng ta rồi.” Cậu ta bĩu môi: “Tao đoán anh Mặc sẽ vô cùng chướng mắt.”
“Này, mày thì làm sao mà hiểu được chứ.” Tường Tử bật cười: “Mày tưởng nhân duyên mỏng như sương khói, gặp được nhau là mãn nguyện kiếp này sao. Anh Mặc đi thay đổi khẩu vị, nói không chừng cũng nhập gia tùy tục thôi.” Cậu ta dường như rất hiểu về chuyện này.
“Bớt lo chuyện bao đồng đi” Đàm Thiên chống một tay vào lan can, đôi mắt ranh mãnh liếc nhìn các nữ sinh trong bộ đồng phục váy ngắn đi ngang qua: “Nếu không phải thi đại học thì thật tốt.” Đàm Thiên dừng một chút: “Ba mẹ sẽ cho tao đi cùng với anh Mặc.” Giọng điệu của cậu ta có chút nhạt nhòa, không biết là vì vui vẻ hay là vì uể oải.
Tường Tử hiểu chuyện vỗ nhẹ vào lưng Đàm Thiên. Những người như bọn họ sớm đã được định sẵn sẽ đi theo con đường này, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Bởi vậy, Sở Mặc mới học lớp 11 mà đã ra nước ngoài, bọn họ cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên lắm.
Ngược lại còn thấy có chút may mắn, ít nhất có người đi trước thăm dò đường đi cho bọn họ.
Bởi vì cuối cùng, các ông lớn vẫn sẽ hội tụ lại với nhau. Trái đất lớn như vậy, nhưng cũng chỉ mất vài giờ bay để gặp nhau.
“Tao đoán khai giảng lớp 12 xong tao cũng sẽ phải đi.” Tường Tử nói: “Có vẻ như ba mẹ tao cũng bắt đầu làm việc với bên đó rồi.” Cậu ta không rõ lộ trình lắm, chỉ biết là ba mẹ đã bắt đầu thúc giục cậu ta chuyện học IELTS.
“Thế cho nên.” Tưởng Tử vỗ nhẹ vào lưng Đàm Thiên, nói: “Tao phải nhanh chóng vớt một em gái nào đó rồi.” Cậu ta cười tinh nghịch.
Đàm Thiên trở tay đánh vào tay cậu ta, nói: “Thật tội nghiệp mày.” Nói xong hai người khoác vai nhau vừa đi vừa nói cười.
Buổi tối ngày 14.
“Anh Mặc.” Tường Tử uống đến đỏ bừng mặt mũi, trên trán còn lấm tấm vài giọt mồ hôi: “Ly này em kính anh.” Cậu ta nâng ly trong tay lên rồi rót đầy ly: “Tiểu đệ sang năm đến Mỹ còn phải dựa vào anh nhiều.” Nói xong, cậu ta ngửa cổ uống cạn ly rượu.
Một giọt cũng không dư thừa.
Đôi đồng tử đen thẳm của Sở Mặc nhìn Tường Tử trước mặt, cậu hơi mỉm cười, khóe miệng cũng vẽ lên một nụ cười không mặn cũng không nhạt. Nhưng đáng tiếc là, ý cười lại không chạm tới được đáy mắt.
Mái tóc vốn hơi dài của cậu đã được cắt đi, hai bên thái dương đã được cạo sạch sẽ, để lộ ra toàn bộ gương mặt gọn gàng mà tinh tế của cậu. Tóc mái cũng được vuốt lên để lộ ra cái trán no đủ của cậu.
Chỉ có biểu cảm trên gương mặt lại càng thêm lạnh lùng.
Cậu ngậm điếu thuốc mà Đàm Thiên vừa đưa tới vào trong miệng. Đàm Thiên cúi người châm lửa giúp cho cậu, mùi khóc xộc lên bay lơ lửng trong căn phòng. Mọi người đều cười nói vui vẻ, có người còn nói lời khen ngợi với Sở Mặc. Cậu không để ý lắm, chỉ thỉnh thoảng uống một vài ngụm rượu trong ly.
Chỉ ngồi đó mà không nói lời nào.
Giống như một người ngoài cuộc.
Vương Kiểu Dương biết tâm tình của Sở Mặc vẫn chưa tốt hơn. Cậu ta đứng dậy, rót đầy ly rượu trắng, đi đến trước Sở Mặc: “Mặc à.” Cậu ta vỗ vai Sở Mặc, nói: “Anh em bọn tao biết gần đây tâm trạng mày không được tốt, nhưng mày vẫn phải nghe anh em khuyên một câu. Quá khứ thì cũng chỉ là quá khứ, qua rồi thì bỏ đi, nói không chừng trong tương lai còn có người tốt hơn đang chờ mày.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tường Tử ở bên cạnh ồn nào: “Ở nước ngoài nhiều con gái lắm, bộ ngực còn đầy đặn và cặp mông còn nẩy hơn nhiều. Đến lúc đó, anh em qua mày phải giới thiệu đó.” Nói xong, cậu ta cầm ly rượu trong tay lên, trong miệng nói “Cụng ly”, sau đó một hơi uống cạn sạch.
“Mẹ nó.” Vương Kiêu Dương chửi thề với Tường Tử: “Sang bên cạnh chơi đi, uống nhiều quá rồi đó.” Cậu ta nháy mắt với Đàm Thiên, Đàm Thiên lập tức đỡ Tường Tử đi sang bàn khác.
“Mặc à, đừng nghe Tường Tử nói linh tinh.” Cậu ta kéo ghế đến ngồi xuống bên cạnh Sở Mặc: “Đừng nghĩ nhiều về điều đó, quá khứ qua rồi thì cứ để nó qua đi. Con người ta vẫn phải đi về phía trước, mày xem, câu này rất đúng với mày này. Cho nên là mày ý, đi một hồi rồi thì vẫn là mày. Kêu trời khóc đất làm loạn lên chẳng giống mày chút nào cả.”
Nói xong, cậu ta vỗ vỗ bả vai Sở Mặc, nói: “Nghĩ thoáng lên.
Lời nói dừng ở đây.
Cậu ta ngửa cổ uống cạn ly rượu. Sở Mặc cũng biết rõ đạo lý này, cậu vô cảm rót đầy ly rượu rồi cũng uống cạn nó. Mấy ngày nay đã chìm đắm trong men rượu rồi, giờ lại vẫn ngàn ly cũng không say.
Đám người ồn ào náo nhiệt đến tận đêm hôm khuya khoắt.
Sở Mặc từ chối lòng tốt gọi người đến đón của Đàm Thiên và Vương Kiêu Dương. Cậu lấy điện thoại ra gọi xe, chờ đến khi cậu đi ra ngoài, chiếc xe đã đợi sẵn ở ven đường.
“Cậu muốn đi đâu?” Tài xế xe taxi quay đầu lại, hỏi Sở Mặc đang say.
Sở Mặc mơ mơ màng màng nói ra một cái địa chỉ.
Tài xế xe taxi vội vàng đưa cậu đến đó. Khi đến nơi, anh ta còn hỏi Sở Mặc: “Có cần tôi đưa lên đó không?” Anh ta nhìn Sở Mặc say không còn biết trời trăng gì nữa, có chút lo lắng.
Sở Mặc xua tay để cho tài xế xe taxi đi trước.
Cậu ngồi xuống ghế ở bên đường.
Trời đông giá rét, những chiếc lá rơi rụng đầy trên mặt đất, khi có người dẫm lên phát ra những tiếng “xào xạc xào xạc”. Trong đêm khuya như vậy, âm thanh phát ra có chút chói tai.
Sở Mặc ngồi một mình ở chiếc ghế bên lề đường, si ngốc ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ nhà Vân Khê. Cửa sổ tối đen, dường như người bên trong đã chìm vào giấc ngủ. Sở Mặc cũng không định đi lên gõ cửa, chỉ ngồi như vậy.
Rốt cuộc, chiều mai cũng sẽ phải rời đi.
Cậu bật cười. Sở Mặc ơi là Sở Mặc, mày cũng thật mẹ nó điên mà. Người ta đã bỏ rơi mày rồi, mày còn mong chờ gì mà nhìn chằm chằm cửa sổ nhà người ta chứ. Mày vẫn còn nghĩ mày chính là đóa hoa mà người ta đầy lòng mong chờ sao.
Đúng vậy, cậu thật sự bị điên rồi. Mặc dù biết rõ Hứa Vân Khê sẽ không thò đầu ra nhìn cậu một lần, nhưng cậu vẫn muốn đến nhìn xem. Cho dù cậu phải ngồi dưới băng ghế dài nhìn lên cửa sổ phòng cô, như vậy cũng đủ rồi.
Bởi vì đó là khoảng cách gần nhất mà cậu có thể với tới được.
Không có gì có thể so sánh được với nơi đã chứa đựng đầy sự quyến luyến của cậu dành cho cô.
Hứa Vân Khê, trong lòng cậu mặc niệm, dường như là muốn khắc sâu cái tên này vào trong tim mình. Em, nhất định phải hạnh phúc. Trong lòng cậu dâng lên một sự cay đắng, giống như là bị người khác tiêm từng mũi, từng mũi thuốc độc vào trong, từ đáy lòng len lỏi đến cổ họng, cuối cùng là tràn ngập cả khoang miệng.
Nó thật sự rất đau đớn.
Hứa Vân Khê, em nhất định phải hạnh phúc, ngay cả khi thứ hạnh phúc đó không phải anh mang đến cho em.
Sở Mặc ngây người ra suy nghĩ, hai chân cậu tách ra, hai cánh tay đặt trên đùi. Tay trái đỡ lấy cái trán, đầu ngón tay phải vẫn còn ló ra một điếu thuốc.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên một lần nữa, đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt nóng hổi nơi khóe mắt, nhưng vẫn không che lấp được những tia máu đỏ tươi ở đáy mắt.
Mà trời cũng dần dần sáng lên.
Cứ như vậy mà đi, Sở Mặc đứng dậy, vỗ nhẹ sương sớm cùng những giọt sương mai còn đọng trên vai. Tạm biệt, Hứa Vân Khê.
Cậu nâng hai tròng mắt lên, nhìn về hướng nhà Vân Khê lần cuối. Cuối cùng mệt mỏi xoay người rời đi, bóng người vô cùng cô độc, tràn ngập sự mất mát.
Sân bay.
“Đồ đạc đã mang hết đi chưa?” Sở Từ hỏi Sở Mặc.
Sở Mặc nhàn nhạt nói “Vâng” một tiếng. Sở Từ nói tiếp: “Sang bên đó nhớ nghe lời mẹ, đến tết Âm Lịch anh với ba sẽ qua đó thăm. Trường học bên kia cũng đã sắp xếp xong xuôi rồi, nhớ đi học đúng ngày. Nếu học kỳ sau mà có một môn bị đánh rớt, xem anh trị em như thế nào.”
Sở Mặc lơ đãng nhìn Sở Từ, cậu tùy ý thốt lên một chữ “Vâng”, sau đó ngồi phịch xuống ghế ở sân bay, hai mắt chăm chú nhìn phía lối ra vào, không chớp mắt.
Sở Từ có chút hận không thể rèn sắt thành thép, nói: “Đừng nhìn nữa, đi vào thôi.” Anh ta nói, sau đó cố ý đứng trước mắt Sở Mặc, chặn tầm nhìn lối ra vào của cậu.
Sở Mặc lập tức đứng dậy đổi vị trí, lại nhìn ra đó.
“Vẫn còn sớm, 3 giờ hơn mới cất cánh.” Sở Mặc vẫn nhìn chằm chằm đám người đi đi lại lại ở ngoài giao lộ sân bay. Sở Từ biết, cậu chính là không thể buông bỏ được Tiểu Thiên Nga trong lòng mình.
Thằng ngốc, Sở Từ chửi thầm trong lòng.
Vân Khê đã suy nghĩ liên tục về điều đó trong suốt một tháng qua, cuối cùng, cô vẫn quyết định sẽ đến gặp Sở Mặc lần cuối.
Nhưng lượng người đến sân bay ngày hôm nay đặc biệt đông. Cô liên tục nhìn đồng hồ để xác nhận thời gian, cũng liên tục thúc giục tài xế ở phía trước: “Nhanh lên, không còn nhiều thời gian nữa.” Cô nói.
“Tiểu thư.” Tài xế xe taxi nói: “Bộ dạng cô lúc này không giống là đang muộn chuyến bay.” Đến hành lý còn không mang theo.
“Tôi đến sân bay để tiễn một người.” Vân Khê thất thần giải thích. Cô đã ra ngoài từ rất lâu, nhưng nào biết lại gặp phải kẹt xe lớn như vậy. Cô thật sự rất lo lắng, sợ mình sẽ bỏ qua lần gặp gỡ cuối cùng với Sở Mặc.
Cho dù chỉ nhìn thấy bóng dáng cũng là đủ rồi, trong lòng Vân Khê chua xót nghĩ đến.
“Này, dù sao tôi cũng không thể bay qua nổi, tiểu thư à.” Tài xế taxi lắm mồm nói: “Cô xem đằng trước đều là xe, chật như nêm cối thế này. Nhưng tôi cũng sẽ cố gắng vì cô, tốt xấu gì cũng để cô nhìn thấy…”
Vân Khê không thể nghe thấy những gì mà người tài xế xe taxi đang lải nhải với cô. Lúc này trong lòng cô chỉ quan tâm đến rốt cuốc Sở Mặc đã đi vào trong phòng chờ hay chưa.
“Đã có thể làm thủ tục đăng ký.” Thư ký đến báo cáo với Sở Từ: “Mời thiếu gia đi bên này.” Thư ký hướng dẫn Sở Mặc và mẹ Sở cùng đi đến quầy để đăng ký thủ tục.
Nhưng Sở Mặc vẫn ngồi yên tại chỗ.
“Chờ một chút.” Cậu một chút cũng không cam tâm tình nguyện, chỉ ngồi yên tại chỗ, bất động.
Thư ký có chút bối rối.
“Chuyện này…” Thư ký giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ trên tay. Mặc dù chỗ Sở Mặc ngồi chính là khoang hạng nhất, bọn họ có thể được ưu tiên xử lý thủ tục đăng ký trước. Nhưng nhìn thấy thời gian xử lý thủ tục đăng ký cũng chỉ có hạn, kéo dài ra cũng chẳng có ích gì.
“Ông chủ…” Thư ký khó xử nhìn sang Sở Từ.
Sở Từ rốt cuộc không nhẫn nại được nữa. Anh ta nghiêm khắc ra lệnh cho Sở Mặc, nói: “Mau cút vào làm đăng ký cho anh!”
“Người mà em tâm tâm niệm niệm sẽ vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện!” Anh ta mỉa mai: “Sao, em nghĩ nữ sinh tên Hứa Vân Khê kia sẽ xuất hiện sao?”
“Em đừng quên là ai nói lời chia tay với ai, là ai bỏ rơi em trước!”
Lời nói của anh ta giống như sét đánh bên tai, như pháo hoa nổ tung trong lòng Sở Mặc.
Ba Lê Và Giày Bóng Rổ
Đánh giá:
Truyện Ba Lê Và Giày Bóng Rổ
Story
Chương 52
10.0/10 từ 46 lượt.