Ba Lê Và Giày Bóng Rổ
Chương 50
321@-Editor: Yuu
“Trong hai năm tới, gia đình chúng tôi đã di cư.” Sở Từ gạt tàn thuốc xuống cái gạt tàn trước mặt: “Là đi nước Mỹ.”
Sở Từ vắt chéo hai chân, anh ta duỗi dài hai cánh tay ra, cả người dựa hoàn toàn vào sofa, tư thế vô cùng lười biếng.
“Gần đây đơn xin đã được phê duyệt, tôi dự định sẽ cho Sở Mặc học đến hết học kỳ này, sau đó sẽ đưa thằng nhóc đó và mẹ đến Mỹ trước. Trường học bên kia cũng đã liên hệ rồi, ở Los Angeles, là một trường tư nhân dành cho nam sinh rất nổi tiếng.” Anh ta nhíu mày, một tay vươn ra cầm ly cocktail lên nhấp một ngụm.
Điều này đối với Vân Khê không khác gì một tia sét đánh ngang qua bầu trời quang đãng.
Trái tim cô dường như muốn nổ tung bởi tin tức này, toàn bộ dây thần kinh đều run rẩy, da gà trên cánh tay cô cũng khẽ run lên, cái tay đang cầm tách trà cũng bắt đầu run rẩy, thiếu chút nữa làm tràn nước trong tách trà ra.
“Tại sao… Tôi chưa từng nghe Sở Mặc nói đến điều này?” Vân Khê cố nén lại trái tim đang run rẩy của mình. Cô ngẩng đầu, nở một nụ cười cứng đờ không tính là đẹp với Sở Từ.
Nhưng trong lòng lại tràn ngập máu tươi.
“Tôi chưa nói với nó.” Sở Từ nhìn Vân Khê trước mặt, khóe miệng cô rõ ràng đều đã muốn rũ xuống, nhưng cô vẫn gượng ép nó phải hướng lên phía trên.
Bộ dạng lúc này chính là nhịn không muốn khóc.
“Nhưng khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, nó tự khắc sẽ biết thôi. Tôi đã cho người đi rút học bạ của nó ở bên này rồi.”
“Vậy cậu ấy, có sẵn lòng không?” Đôi mắt của Vân Khê thắp lên những tia lửa, như thể đó là cọng rơm cuối cùng. Nhỡ đâu, nhỡ đâu cậu không muốn đi, nhỡ đâu, cậu vẫn sẵn sàng ở lại thì sao?
Ít nhất đừng để mối quan hệ của bọn họ kết thúc vội vàng như vậy được.
Rõ ràng thích nhau nhiều như vậy mà.
“Điều đó không quan trong.” Sở Từ cúi đầu nhìn chiếc quần được là phẳng của mình. Anh ta đưa tay ra búng những sợi tóc không biết của ai dính trên đó, giống như những sợi tóc đó chính là rác rưởi: “Ý nguyện của nó chưa bao giờ nằm trong phạm vi cân nhắc của tôi.”
“Bời vì nó không có quyền từ chối.” Sở Từ nói xong, anh ta thay đổi tư thế ngồi một chút: “Ở lại nơi này cũng có làm gì đâu? Thi đại học sao?” Anh ta cười khẩy: “Nhìn điểm số của nó bây giờ, đừng nói là đại học chính quy, đến chuyên ngành tốt nhất còn là miễn cưỡng. Thay vì dành thời gian ở đây, tốt nhất cho nó cút nhanh khỏi nơi này, rèn luyện thêm vài năm nữa rồi nói tiếp.”
Anh ta nhàm chán chuyển sang nghịch chiếc bật lửa trong tay, không chút kiêng nể mà nói những lời như vậy.
“Cho nên,” Sở Từ trở lại chủ đề chính: “Lần này, tôi có thể gọi điện giúp nhà các người giải quyết tình trạng khó xử hiện tại.” Anh ta cầm lấy chiếc điện thoại đang nằm lặng lẽ trên bàn: “Đừng đến quấy rầy nó nữa, biết chưa?”
Anh ta tàn nhẫn tước đi hy vọng cuối cùng của Vân Khê. Giọng nói của anh ta vô cùng nhẹ nhàng, nhưng ý tứ trong lời nói lại nặng nề như vậy.
Nó nặng đến nỗi Vân Khê cảm thấy chỉ cần thở một hơi thở thôi cũng làm cô cảm thấy kiệt sức.
“Tách” một tiếng, nước mắt rơi xuống trên chiếc bàn thủy tinh dày kia.
Cô vẫn không thể kìm lại được.
Sống mũi cảm thấy chua xót, hốc mắt ấm nóng, từng giọt chất lỏng nóng chảy ra từ hốc mắt, ào ạt như một cuộc đua với thời gian.
“Không có… Cơ hội để quay đầu lại sao?” Giọng nói run rẩy của Vân Khê phát ra từ cổ họng, cái câu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, thật sự chính là nói cô vào lúc này mà.
Sở Từ nhìn kỹ Vân Khê ở trước mặt, anh ta không ngờ rằng tình cảm của cô gái này lại sâu đậm như vậy.
Nhưng cũng chỉ là tình thâm bất thọ (*) thôi.
(*) Tình thâm bất thọ: ý nói mối tình sâu đậm thường không kéo dài.
Giờ phút này, trong lòng Sở Từ có một chút áy náy, anh ta dường như cảm nhận được cái sự bất lực và thất vọng giống như lúc cố gắng cứu vãn tình cảm của mình trước đây. Bất lực như vậy, thất bại như vậy, dường như cả thế giới đều vứt bỏ mình, mà chính mình vẫn nỗ lực chạy, nỗ lực thở hổn hển.
Nhưng cô ấy vẫn biến mất rất nhanh ở nơi tận cùng thế giới của anh ta.
Không dừng lại một chút nào cả.
Anh ta đứng dậy, dập tắt điếu thuốc trong tay vào trong ly cocktail, xèo xèo một tiếng, mẩu thuốc lá trôi nổi trong ly cocktail màu xanh.
“Đừng quấy rầy, cũng đừng liên hệ.”
“Để lại cho nhau một chút tôn nghiêm cuối cùng.”
Trong nhà.
Vân Khê nằm xụi lơ trên chiếc giường lớn trong phòng, chiếc chăn mềm bao phủ lấy người cô, chóp mũi cô tràn ngập mùi hương của ánh nắng mặt trời.
Chỉ là giây tiếp theo.
Cô vô thức cuộn mình trong chăn, một nửa gương mặt vùi vào trong gối, hơi thở cũng thả chậm lại.
Chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Một vệt nhỏ sẫm màu lan ra trên gối. Vân Khê nhắm chặt hai mắt lại, lông mi cong vút khẽ run rẩy, dường như còn có thể nhìn thấy những giọt nước mắt trong suốt đọng lại ở trên đó.
Mặc dù cô biết rằng, chính mình nói muốn tìm tới Sở gia nhờ giúp giải quyết tình hình hiện tại của công ty ba mẹ cô, và cô với Sở Mặc đã được định sẵn là sẽ chống lại nhau.
Nhưng.
Trái tim cô vẫn ôm một tia hy vọng.
Chỉ là bây giờ, tia hy vọng này cuối cùng cũng bị người ta xé rách, hiển hiện dưới ánh mặt trời, tỏa sáng rực rỡ, không có cách nào để cô có thể trốn thoát được.
Chia tay thôi.
Cô khóc cho đến khi nấc lên vài lần, lại ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bên cạnh gối, thực hành gõ ba từ này liên tục.
Chia, tay, đi.
Cô mở miệng nhưng không nói tiếng nào.
Đến một chút âm thanh cũng không phát ra.
Dường như chỉ cần ba từ này nói ra, nó sẽ có hiệu quả ngay lập tức, và mối quan hệ giữa cô và cậu ngay lập tức bị cắt đứt bởi một con dao nhọn, giống như là chặt đứt những sợi đay đang quấn trong lòng cô, đâm thẳng vào trái tim cô.
Cô không sẵn lòng.
Cô lại cuộn tròn ôm chặt chính mình.
Trong căn phòng tối tăm, chỉ có tiếng máy phun sương đang rít lên, tấm rèm dày che khuất ánh sáng mặt trời. Trên sàn, đôi giày ba lê được đặt gọn gàng ở trên đó, nhưng cũng không có ai quan tâm đến nó.
Đột nhiên.
Điện thoại rung lên.
Vân Khê mở ra.
Là Sở Mặc.
“Này, không thể tha thứ cho anh sao?” Sở Mặc nhanh chóng gõ bàn phím. Sau khi tin nhắn này được gửi tới, cậu còn gửi thêm cái icon đang khóc thút thít.
Vân Khê khẽ cười.
Nhưng nghĩ đến những gì Sở Từ vừa nói, ý cười trên môi lập tức biến mất.
Vân Khê run rẩy giơ điện thoại lên, đầu ngón tay cô di chuyển trên bàn phím một lúc lâu, Sở Mặc ở bên kia cũng nhìn thấy cô “đang nhập chữ” ở trên hộp thoại một lúc lâu.
Nhưng cuối cùng, vẫn không có gì được gửi tới.
Sở Mặc đợi một lúc lâu, cậu gửi tới một cái tin nhắn “?”
Ngay khi sự kiên nhẫn chờ đợi cuối cùng của Sở Mặc qua đi, Vân Khê cũng gửi tới một cái tin nhắn.
“Sở Mặc, chúng ta chia tay đi.” Tin nhắn của Vân Khê như một cơn sấm đánh vào trong lòng Sở Mặc, khiến cậu trở tay không kịp.
“?” Sở Mặc lại gửi tới một cái dấu chấm hỏi.
“Tôi quá mệt mỏi rồi.” Những ngón tay của Vân Khê lướt nhanh trên bàn phím điện thoại: “Mỗi ngày phải chịu những áp lực cùng với lời chỉ trích của người khác như vậy, tôi chỉ muốn yên bình mà học hết cấp ba thôi, không muốn liên quan đến bất cứ thị phi nào cả.”
“Còn nữa, tôi rất biết ơn vì cậu đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong suốt thời gian qua. Chú ý giữ gìn sức khỏe, học tập thật tốt.”
“Cảm ơn tình yêu của cậu.”
Tôi không vinh hạnh có được nó.
Bàn tay đang gõ bàn phím của Vân Khê không ngừng run rẩy, tiếng khóc nức nở vang lên trong căn phòng thiếu ánh sáng, chiếc giường đầy những món con thú bông đáng yêu cũng không thể cứu vãn được nỗi buồn của chủ nhân nó.
Sở Mặc lập tức gọi điện tới.
Vân Khê nhìn thoáng qua, lặng lẽ bấm từ chối.
Sau đó nhấn nút tắt máy.
Lần đầu tiên.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau ——”
Không cam lòng.
Lần thứ hai.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau ——”
Vẫn không cam lòng.
Lần thứ ba.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau ——”
“Bịch” một tiếng, điện thoại bị ném xuống đất không chút thương tiếc, tiếng động phát ra khiến người ta không khỏi thấy sợ hãi.
“Hứa Vân Khê, rốt cuộc em đang làm cái gì vậy?” Sở Mặc lập tức bật dậy từ trên ghế sofa. Cậu không thèm khoác áo khoác vào, chỉ mặc một chiếc áo hoodie đen mỏng cùng với quần đen, dưới chân là một đôi giày Martin, vội vã rời khỏi nhà.
“Tiểu thiểu gia, mặc áo khoác vào ——” Phía sau truyền đến tiếng gọi lớn của dì Vương, nhưng chỉ nghe thấy tiếng gầm rú từ gara vang tới, tiếng động cơ của xe thể thao vang lên, nhanh chóng rời khỏi tầng hầm.
“Ai, cái đứa nhỏ này.” Dì Vương lắc đầu, tiếp tục nhặt rau: “Cũng đã 18 tuổi rồi, sao còn hấp tấp như vậy chứ.”
Sở Mặc lái xe tới dưới nhà Vân Khê.
Cậu liên tục gọi điện cho Vân Khê, nhưng trong điện thoại chỉ có một giọng nữ lạnh lùng lặp đi lặp lại.
Cậu liền ngồi trong xe chờ đợi.
Cho đến khi Vân Khê mặc bộ đồ ngủ bằng lông xù xuống dưới đổ rác.
Cậu tiến tới chặn cô lại.
“Vân Khê…” Cậu chặn đường Vân Khê lại: “Chúng ta nói chuyện được không.” Giọng nói của cậu khô khốc đến không thể tả được, giống như một chiếc đàn cello bị đứt dây, trong giọng nói tràn ngập sự thất vọng không thể che giấu được.
Vân Khê bị chặn lại giữa đường. Cô ngẩng đầu nhìn Sở Mặc, thân hình gầy gò mà cô độc. Cả người chỉ mặc một chiếc áo hoodie đen mỏng, gió lạnh của đêm mùa đông cứ như vậy mà ùa vào trong cổ cậu.
Nhưng cậu không thèm để ý tới.
Cậu nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đen láy, như thể đang thì thầm điều gì đó, lại giống như một cơn lốc xoáy sâu hun hút, muốn cuốn cô vào bên trong đó.
Cô cố tình cúi đầu không nhìn cậu.
Đôi mắt nhìn chằm chằm những ngón chân trên mắt đất, dép lê lông xù mềm mại bao lấy những ngón chân.
“Tôi nghĩ rằng… Tôi đã nói rất rõ ràng trong tin nhắn rồi.” Vân Khê có chút do dự mà mở miệng: “Sở Mặc, chúng ta không phù hợp.”
Cô nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu: “Cậu giống như chiếc giày mà tôi xỏ nhầm, chiếc tất mà tôi đi ngược, chiếc áo lông xù mà tôi mặc lộn. Cho dù có thuyết phục bản thân đến đâu, tôi đều không thể che lấp được những gì mình đang mặc trên người, cảm thấy nó xoắn vặn lại, thật sự rất khó chịu.”
“Cậu chính là thiên chi kiêu tử (*), là nhị thiếu gia của Sở gia, tôi chỉ là một đứa con gái gia cảnh bình thường, có một chút nhan sắc hơn so với bạn bè đồng trang lứa. Trong cuộc sống tương lai của cậu, chắc chắn cũng sẽ có nhiều cô gái như tôi xuất hiện.”
(*) Thiên chi kiêu tử: (Con cưng) Đứa con được ba mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời (Nguồn: Baidu.com)
Những lời nói trái với lương tâm giống như một con dao nhỏ, Vân Khê cố gắng kìm chế bản thân, để cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh, mượt mà, không hề để lộ sự dao động cảm xúc dù là nhỏ nhất.
Những lời nói của Vân Khê giống như băng lạnh tràn ngập trong lòng cậu trong đêm lạnh lẽo, lạnh buốt, thậm chí còn lạnh hơn cả thời tiết vào năm 1949.
Lần đầu tiên, Sở Mặc cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền tới từ lòng bàn chân.
Lạnh đến mức đóng băng cả cổ họng, khiến cậu không thể nói nên lời.
Cậu mở miệng, đôi mắt tràn ngập nỗi buồn, không có chút ánh sáng nào.
“Nhưng… Những người đó, đều không phải là em.”
Không phải là cô gái có cái lưng thẳng tắp khi múa ba lê. Không phải là cô gái đấu tranh để kiểm soát hàm lượng tinh bột trong người mình. Không phải là cô gái bị giáo viên dạy múa mắng, chỉ dám trốn ở trong phòng thay đồ mà khóc thút thít. Càng không phải cô gái ngoan ngoãn ngồi giúp cậu viết chính tả chép phạt môn tiếng Anh.
Nhưng tại sao cô lại không hiểu chứ.
Trái tim của Sở Mặc siết chặt lại, lúc mở miệng, trong giọng nói đều lộ ra đầy sự nhún nhường.
Trong ánh mắt cậu mang theo một tia khẩn cầu. Lần đầu tiên, cậu nhún nhường như vậy, chỉ vì muốn cứu vãn đoạn tình cảm này với cô: “Nếu anh làm sai ở đâu, em nói cho anh biết, anh có thể sửa chữa nó.”
Nếu cô ghét bỏ sự trẻ con của cậu, thì cậu sẽ cố gắng trở nên trưởng thành hơn.
Chỉ cần cô không nhắc đến hai chữ chia tay.
Chỉ cần cô cho cậu một cơ hội nữa.
“Sở Mặc.” Vân Khê nhanh chóng quyết định mọi chuyện trong khi Sở Mặc còn muốn mở miệng nói tiếp: “Có người từng nói, tình yêu là chuyện của hai người, nhưng chia tay,” Cô tạm dừng vài giây: “Lại chỉ là chuyện của một người.”
Cô khẽ nâng cằm lên, đôi môi hồng hào thốt ra những lời tuyệt tình. Dưới ánh đèn đường, Sở Mặc có thể nhìn thấy rõ đường cằm cong cong mịn màng của cô, còn cả màu sắc nhợt nhạt trên cánh môi cô.
“Cậu rất tốt.” Khóe miệng cô để lộ ra một nụ cười ảm đảm: “Cậu thật sự rất tốt.”
Tốt đến mức, cô vô cùng luyến tiếc khi nói chia tay.
“Chỉ là chúng ta không phù hợp.”
Những lời trái ngược với lương tâm cho đến chết.
“Anh không tin.” Qua vài giây, Sở Mặc mở miệng: “Hứa Vân Khê, rốt cuộc là vì cái gì! Tại sao em lại muốn chia tay với anh? Không phải trước đó vẫn ổn sao? Tại sao lại chia tay đột ngột như vậy chứ?”
Sở Mặc cố chấp muốn biết một đáp án: “Nói cái gì mà chúng ta không thích hợp, nói cái gì mà em không thích nữa, đó chỉ là cái cớ để em trả lời cho có lệ với anh thôi. Hứa Vân Khê, rốt cuộc em đang che giấu điều gì vậy?”
Vân Khê vô thức cắn môi dưới.
Cô không muốn dây dưa quá nhiều. Cô lướt qua cậu, đi đến thùng rác lớn, vứt túi rác vào bên trong thùng, sau đó quay người lại muốn đi vào trong hành lang.
“Hứa Vân Khê.” Sở Mặc mạnh mẽ giữ chặt cánh tay Vân Khê, sau đó trở tay bắt chéo hai tay cô lại ở sau lưng, thân thể cô dán chặt vào người cậu, chiếc áo ngủ lông xù chạm vào làn da để trần của cậu. Ngứa.
“Em đừng đi.”
Từng bông tuyết rơi xuống trên mái tóc dài của Vân Khê.
Tuyết rơi.
Vân Khê ngẩng đầu, chỉ thấy một bầu trời đêm không thể nhìn thấy đáy. Xuyên qua những ngọn đèn đường, từng bông tuyết trắng rơi xuống, mang theo đủ hình dạng.
“Buông ra.” Một lúc sau, Vân Khê mở miệng nói, cô nhìn chằm chằm cổ áo của Sở Mặc, cố gắng trấn tĩnh những cảm xúc trong lòng mình: “Cậu sẽ gặp được người tốt hơn.”
Hy vọng về sau cậu sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, mọi chuyện đều vừa lòng.
Hãy quên tôi đi, khi tôi chỉ còn là một giấc mơ.
Từng chút một, Vân Khê thoát khỏi vòng tay cậu, nhưng giây tiếp theo.
Sở Mặc siết chặt đôi tay lại, vòng tay ôm lấy cô.
Cúi người, một nụ hôn mạnh mẽ ập tới.
Cánh môi cậu mang theo sự lạnh lẽo, dường như bởi vì cậu đã đứng dưới tuyết một lúc lâu. Sự ấm áp trên cơ thể cậu cũng đã phai nhạt đi, cảm giác lúc này vô cùng hỗn hộn.
Bởi vậy, cậu càng tăng thêm sức lực, hoàn toàn phớt lờ cơn giận dữ của Vân Khê. Cánh tay của Vân Khê bị giữ chặt có chút đau. Cô nức nở thành tiếng, nhưng Sở Mặc lại không vì thế mà dừng lại.
Thay vì nói đó là một nụ hôn, chi bằng nên nói, Sở Mặc đang nghiền nát đôi môi cô. Cơ thể cậu mang theo mùi hương thoang thoảng và sạch sẽ của Cologne, chui vào chóp mũi mẫn cảm của Vân Khê.
Đầu lưỡi cậu ngả ngớn, dao động giữa môi và răng cô. Một tay giữ chặt lấy hai bàn tay đang bắt chéo sau lưng cô, một tay khác không ngừng vuốt ve bộ đồ ngủ lông xù có một con gấu nhỏ trên đó.
Vân Khê giãy giụa càng thêm mãnh liệt.
Cô đột nhiên đẩy Sở Mặc ra, thình lình, Sở Mặc lảo đảo lùi lại phía sau vài bước, toàn thân thể đều dựa vào xe.
Trong ánh mắt cậu tràn ngập sự bi thương.
“Vân Khê…” Giọng của cậu giống như thanh sắt bị rỉ sét, sườn mặt cong cong lộ ra dưới ánh đèn, sâu thẳm, lập thể, hàng lông mi dày giống như một chiếc quạt hương bồ.
Vân Khê bất lực nhắm chặt hai mắt lại.
Khi cô mở ra lần nữa, trong mắt cô tràn ngập ánh sáng.
“Để lại cho nhau một chút tôn nghiêm cuối cùng đi, Sở Mặc.”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Rất xin lỗi.
Chàng trai đã nguyện dâng hiến cả trái tim cho cô.
Chàng trai lấp liếm tội lỗi thay cô. Chàng trai đã đưa sữa chua cho cô. Chàng trai biết cô không khỏe, đã lấy tờ giấy nháp từ bàn của cô, đứng dậy giúp cô trả lời câu hỏi. Chàng trai nhìn thấy cô bị bắt nạt, trực tiếp dùng nắm đấm để giúp cô thoát khỏi đám côn đồ. Chàng trai đã tìm tới phòng thay đồ của phòng tập múa mà an ủi cô.
Có lẽ trong cuộc đời này… Cô sẽ không bao giờ tìm thấy được chàng trai nào đối xử với cô tốt như vậy.
Cô trở lại hành lang tối. Trong nhà còn có ba và mẹ, cô không dám về nhà, chỉ có thể trốn trong hành lang ẩm ướt, tối tăm mà khóc thút thít.
Nước mắt thấm vào tay áo lông xù, nhanh chóng được quần áo hấp thụ toàn bộ.
Hơn nữa, còn không để lại bất cứ dấu vết nào.
Cho đến khi đôi chân đều trở nên đau nhức và tê dại, nó cũng không thể ngăn chặn được tuyến lệ của cô.
Trong nhà truyền ra giọng nói giận dữ của Vương Thu Từ: “Ba đứa nhỏ, Khê Khê ra ngoài đổ rác cũng quá lâu rồi. Hay là ông ra ngoài xem một chút đi.”
Một lúc sau, giọng nói của Hứa Công Thành vang lên: “Cũng mới chỉ ra ngoài gần nửa tiếng, tôi ra ngoài xem làm gì chứ. Không chừng nó đi đâu rồi, bọn trẻ mà, đi chơi một chút cũng không phải chuyện gì lạ.”
“Nhưng tôi thấy không có ai trong cái tiểu khu này quan trọng để nói chuyện cả. Đừng suốt ngày bọn trẻ mà, bọn trẻ cũng có thể khiến ông choáng váng đó…”
Trong nhà truyền đến cuộc nói chuyện sôi nổi của đôi vợ chồng, vụn vặn, hỗn độn, câu được câu không.
Vân Khê hít một hơi thật sâu, dựa vào tường để đứng dậy. Cảm giác đau nhức truyền đến từ dây thần kinh ở hai bàn chân, tiếng kêu đau vừa đến miệng lập tức bị cô nghẹn chặt lại ở trong miệng.
Đây chính là cuộc sống. Vân Khê miễng cưỡng chống vào tường để đứng thẳng dậy. Củi, gạo, mắm, muối, tương, dấm, trà, tất cả những cảm xúc mạnh mẽ và thăng trầm cuối cùng cũng sẽ được đặt trong dòng nước chảy tĩnh lặng mà thôi.
Sở Mặc, em hy vọng trong tương lai anh có thể gặp được một cô gái tốt hơn em, sẽ trở thành người ở bên anh cả đời. Sống cùng anh, chết cùng anh, cười cùng anh, khóc cùng anh, cùng anh đi qua mưa gió, cùng anh trải qua những năm tháng bình yên nhất.
Quan trọng nhất chính là, có thể ở bên anh suốt quãng đời còn lại.
Ba Lê Và Giày Bóng Rổ
“Trong hai năm tới, gia đình chúng tôi đã di cư.” Sở Từ gạt tàn thuốc xuống cái gạt tàn trước mặt: “Là đi nước Mỹ.”
Sở Từ vắt chéo hai chân, anh ta duỗi dài hai cánh tay ra, cả người dựa hoàn toàn vào sofa, tư thế vô cùng lười biếng.
“Gần đây đơn xin đã được phê duyệt, tôi dự định sẽ cho Sở Mặc học đến hết học kỳ này, sau đó sẽ đưa thằng nhóc đó và mẹ đến Mỹ trước. Trường học bên kia cũng đã liên hệ rồi, ở Los Angeles, là một trường tư nhân dành cho nam sinh rất nổi tiếng.” Anh ta nhíu mày, một tay vươn ra cầm ly cocktail lên nhấp một ngụm.
Điều này đối với Vân Khê không khác gì một tia sét đánh ngang qua bầu trời quang đãng.
Trái tim cô dường như muốn nổ tung bởi tin tức này, toàn bộ dây thần kinh đều run rẩy, da gà trên cánh tay cô cũng khẽ run lên, cái tay đang cầm tách trà cũng bắt đầu run rẩy, thiếu chút nữa làm tràn nước trong tách trà ra.
“Tại sao… Tôi chưa từng nghe Sở Mặc nói đến điều này?” Vân Khê cố nén lại trái tim đang run rẩy của mình. Cô ngẩng đầu, nở một nụ cười cứng đờ không tính là đẹp với Sở Từ.
Nhưng trong lòng lại tràn ngập máu tươi.
“Tôi chưa nói với nó.” Sở Từ nhìn Vân Khê trước mặt, khóe miệng cô rõ ràng đều đã muốn rũ xuống, nhưng cô vẫn gượng ép nó phải hướng lên phía trên.
Bộ dạng lúc này chính là nhịn không muốn khóc.
“Nhưng khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, nó tự khắc sẽ biết thôi. Tôi đã cho người đi rút học bạ của nó ở bên này rồi.”
“Vậy cậu ấy, có sẵn lòng không?” Đôi mắt của Vân Khê thắp lên những tia lửa, như thể đó là cọng rơm cuối cùng. Nhỡ đâu, nhỡ đâu cậu không muốn đi, nhỡ đâu, cậu vẫn sẵn sàng ở lại thì sao?
Ít nhất đừng để mối quan hệ của bọn họ kết thúc vội vàng như vậy được.
Rõ ràng thích nhau nhiều như vậy mà.
“Điều đó không quan trong.” Sở Từ cúi đầu nhìn chiếc quần được là phẳng của mình. Anh ta đưa tay ra búng những sợi tóc không biết của ai dính trên đó, giống như những sợi tóc đó chính là rác rưởi: “Ý nguyện của nó chưa bao giờ nằm trong phạm vi cân nhắc của tôi.”
“Bời vì nó không có quyền từ chối.” Sở Từ nói xong, anh ta thay đổi tư thế ngồi một chút: “Ở lại nơi này cũng có làm gì đâu? Thi đại học sao?” Anh ta cười khẩy: “Nhìn điểm số của nó bây giờ, đừng nói là đại học chính quy, đến chuyên ngành tốt nhất còn là miễn cưỡng. Thay vì dành thời gian ở đây, tốt nhất cho nó cút nhanh khỏi nơi này, rèn luyện thêm vài năm nữa rồi nói tiếp.”
Anh ta nhàm chán chuyển sang nghịch chiếc bật lửa trong tay, không chút kiêng nể mà nói những lời như vậy.
“Cho nên,” Sở Từ trở lại chủ đề chính: “Lần này, tôi có thể gọi điện giúp nhà các người giải quyết tình trạng khó xử hiện tại.” Anh ta cầm lấy chiếc điện thoại đang nằm lặng lẽ trên bàn: “Đừng đến quấy rầy nó nữa, biết chưa?”
Anh ta tàn nhẫn tước đi hy vọng cuối cùng của Vân Khê. Giọng nói của anh ta vô cùng nhẹ nhàng, nhưng ý tứ trong lời nói lại nặng nề như vậy.
Nó nặng đến nỗi Vân Khê cảm thấy chỉ cần thở một hơi thở thôi cũng làm cô cảm thấy kiệt sức.
“Tách” một tiếng, nước mắt rơi xuống trên chiếc bàn thủy tinh dày kia.
Cô vẫn không thể kìm lại được.
Sống mũi cảm thấy chua xót, hốc mắt ấm nóng, từng giọt chất lỏng nóng chảy ra từ hốc mắt, ào ạt như một cuộc đua với thời gian.
“Không có… Cơ hội để quay đầu lại sao?” Giọng nói run rẩy của Vân Khê phát ra từ cổ họng, cái câu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, thật sự chính là nói cô vào lúc này mà.
Sở Từ nhìn kỹ Vân Khê ở trước mặt, anh ta không ngờ rằng tình cảm của cô gái này lại sâu đậm như vậy.
Nhưng cũng chỉ là tình thâm bất thọ (*) thôi.
(*) Tình thâm bất thọ: ý nói mối tình sâu đậm thường không kéo dài.
Giờ phút này, trong lòng Sở Từ có một chút áy náy, anh ta dường như cảm nhận được cái sự bất lực và thất vọng giống như lúc cố gắng cứu vãn tình cảm của mình trước đây. Bất lực như vậy, thất bại như vậy, dường như cả thế giới đều vứt bỏ mình, mà chính mình vẫn nỗ lực chạy, nỗ lực thở hổn hển.
Nhưng cô ấy vẫn biến mất rất nhanh ở nơi tận cùng thế giới của anh ta.
Không dừng lại một chút nào cả.
Anh ta đứng dậy, dập tắt điếu thuốc trong tay vào trong ly cocktail, xèo xèo một tiếng, mẩu thuốc lá trôi nổi trong ly cocktail màu xanh.
“Đừng quấy rầy, cũng đừng liên hệ.”
“Để lại cho nhau một chút tôn nghiêm cuối cùng.”
Trong nhà.
Vân Khê nằm xụi lơ trên chiếc giường lớn trong phòng, chiếc chăn mềm bao phủ lấy người cô, chóp mũi cô tràn ngập mùi hương của ánh nắng mặt trời.
Chỉ là giây tiếp theo.
Cô vô thức cuộn mình trong chăn, một nửa gương mặt vùi vào trong gối, hơi thở cũng thả chậm lại.
Chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Một vệt nhỏ sẫm màu lan ra trên gối. Vân Khê nhắm chặt hai mắt lại, lông mi cong vút khẽ run rẩy, dường như còn có thể nhìn thấy những giọt nước mắt trong suốt đọng lại ở trên đó.
Mặc dù cô biết rằng, chính mình nói muốn tìm tới Sở gia nhờ giúp giải quyết tình hình hiện tại của công ty ba mẹ cô, và cô với Sở Mặc đã được định sẵn là sẽ chống lại nhau.
Nhưng.
Trái tim cô vẫn ôm một tia hy vọng.
Chỉ là bây giờ, tia hy vọng này cuối cùng cũng bị người ta xé rách, hiển hiện dưới ánh mặt trời, tỏa sáng rực rỡ, không có cách nào để cô có thể trốn thoát được.
Chia tay thôi.
Cô khóc cho đến khi nấc lên vài lần, lại ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bên cạnh gối, thực hành gõ ba từ này liên tục.
Chia, tay, đi.
Cô mở miệng nhưng không nói tiếng nào.
Đến một chút âm thanh cũng không phát ra.
Dường như chỉ cần ba từ này nói ra, nó sẽ có hiệu quả ngay lập tức, và mối quan hệ giữa cô và cậu ngay lập tức bị cắt đứt bởi một con dao nhọn, giống như là chặt đứt những sợi đay đang quấn trong lòng cô, đâm thẳng vào trái tim cô.
Cô không sẵn lòng.
Cô lại cuộn tròn ôm chặt chính mình.
Trong căn phòng tối tăm, chỉ có tiếng máy phun sương đang rít lên, tấm rèm dày che khuất ánh sáng mặt trời. Trên sàn, đôi giày ba lê được đặt gọn gàng ở trên đó, nhưng cũng không có ai quan tâm đến nó.
Đột nhiên.
Điện thoại rung lên.
Vân Khê mở ra.
Là Sở Mặc.
“Này, không thể tha thứ cho anh sao?” Sở Mặc nhanh chóng gõ bàn phím. Sau khi tin nhắn này được gửi tới, cậu còn gửi thêm cái icon đang khóc thút thít.
Vân Khê khẽ cười.
Nhưng nghĩ đến những gì Sở Từ vừa nói, ý cười trên môi lập tức biến mất.
Vân Khê run rẩy giơ điện thoại lên, đầu ngón tay cô di chuyển trên bàn phím một lúc lâu, Sở Mặc ở bên kia cũng nhìn thấy cô “đang nhập chữ” ở trên hộp thoại một lúc lâu.
Nhưng cuối cùng, vẫn không có gì được gửi tới.
Sở Mặc đợi một lúc lâu, cậu gửi tới một cái tin nhắn “?”
Ngay khi sự kiên nhẫn chờ đợi cuối cùng của Sở Mặc qua đi, Vân Khê cũng gửi tới một cái tin nhắn.
“Sở Mặc, chúng ta chia tay đi.” Tin nhắn của Vân Khê như một cơn sấm đánh vào trong lòng Sở Mặc, khiến cậu trở tay không kịp.
“?” Sở Mặc lại gửi tới một cái dấu chấm hỏi.
“Tôi quá mệt mỏi rồi.” Những ngón tay của Vân Khê lướt nhanh trên bàn phím điện thoại: “Mỗi ngày phải chịu những áp lực cùng với lời chỉ trích của người khác như vậy, tôi chỉ muốn yên bình mà học hết cấp ba thôi, không muốn liên quan đến bất cứ thị phi nào cả.”
“Còn nữa, tôi rất biết ơn vì cậu đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong suốt thời gian qua. Chú ý giữ gìn sức khỏe, học tập thật tốt.”
“Cảm ơn tình yêu của cậu.”
Tôi không vinh hạnh có được nó.
Bàn tay đang gõ bàn phím của Vân Khê không ngừng run rẩy, tiếng khóc nức nở vang lên trong căn phòng thiếu ánh sáng, chiếc giường đầy những món con thú bông đáng yêu cũng không thể cứu vãn được nỗi buồn của chủ nhân nó.
Sở Mặc lập tức gọi điện tới.
Vân Khê nhìn thoáng qua, lặng lẽ bấm từ chối.
Sau đó nhấn nút tắt máy.
Lần đầu tiên.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau ——”
Không cam lòng.
Lần thứ hai.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau ——”
Vẫn không cam lòng.
Lần thứ ba.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau ——”
“Bịch” một tiếng, điện thoại bị ném xuống đất không chút thương tiếc, tiếng động phát ra khiến người ta không khỏi thấy sợ hãi.
“Hứa Vân Khê, rốt cuộc em đang làm cái gì vậy?” Sở Mặc lập tức bật dậy từ trên ghế sofa. Cậu không thèm khoác áo khoác vào, chỉ mặc một chiếc áo hoodie đen mỏng cùng với quần đen, dưới chân là một đôi giày Martin, vội vã rời khỏi nhà.
“Tiểu thiểu gia, mặc áo khoác vào ——” Phía sau truyền đến tiếng gọi lớn của dì Vương, nhưng chỉ nghe thấy tiếng gầm rú từ gara vang tới, tiếng động cơ của xe thể thao vang lên, nhanh chóng rời khỏi tầng hầm.
“Ai, cái đứa nhỏ này.” Dì Vương lắc đầu, tiếp tục nhặt rau: “Cũng đã 18 tuổi rồi, sao còn hấp tấp như vậy chứ.”
Sở Mặc lái xe tới dưới nhà Vân Khê.
Cậu liên tục gọi điện cho Vân Khê, nhưng trong điện thoại chỉ có một giọng nữ lạnh lùng lặp đi lặp lại.
Cậu liền ngồi trong xe chờ đợi.
Cho đến khi Vân Khê mặc bộ đồ ngủ bằng lông xù xuống dưới đổ rác.
Cậu tiến tới chặn cô lại.
“Vân Khê…” Cậu chặn đường Vân Khê lại: “Chúng ta nói chuyện được không.” Giọng nói của cậu khô khốc đến không thể tả được, giống như một chiếc đàn cello bị đứt dây, trong giọng nói tràn ngập sự thất vọng không thể che giấu được.
Vân Khê bị chặn lại giữa đường. Cô ngẩng đầu nhìn Sở Mặc, thân hình gầy gò mà cô độc. Cả người chỉ mặc một chiếc áo hoodie đen mỏng, gió lạnh của đêm mùa đông cứ như vậy mà ùa vào trong cổ cậu.
Nhưng cậu không thèm để ý tới.
Cậu nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đen láy, như thể đang thì thầm điều gì đó, lại giống như một cơn lốc xoáy sâu hun hút, muốn cuốn cô vào bên trong đó.
Cô cố tình cúi đầu không nhìn cậu.
Đôi mắt nhìn chằm chằm những ngón chân trên mắt đất, dép lê lông xù mềm mại bao lấy những ngón chân.
“Tôi nghĩ rằng… Tôi đã nói rất rõ ràng trong tin nhắn rồi.” Vân Khê có chút do dự mà mở miệng: “Sở Mặc, chúng ta không phù hợp.”
Cô nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu: “Cậu giống như chiếc giày mà tôi xỏ nhầm, chiếc tất mà tôi đi ngược, chiếc áo lông xù mà tôi mặc lộn. Cho dù có thuyết phục bản thân đến đâu, tôi đều không thể che lấp được những gì mình đang mặc trên người, cảm thấy nó xoắn vặn lại, thật sự rất khó chịu.”
“Cậu chính là thiên chi kiêu tử (*), là nhị thiếu gia của Sở gia, tôi chỉ là một đứa con gái gia cảnh bình thường, có một chút nhan sắc hơn so với bạn bè đồng trang lứa. Trong cuộc sống tương lai của cậu, chắc chắn cũng sẽ có nhiều cô gái như tôi xuất hiện.”
(*) Thiên chi kiêu tử: (Con cưng) Đứa con được ba mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời (Nguồn: Baidu.com)
Những lời nói trái với lương tâm giống như một con dao nhỏ, Vân Khê cố gắng kìm chế bản thân, để cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh, mượt mà, không hề để lộ sự dao động cảm xúc dù là nhỏ nhất.
Những lời nói của Vân Khê giống như băng lạnh tràn ngập trong lòng cậu trong đêm lạnh lẽo, lạnh buốt, thậm chí còn lạnh hơn cả thời tiết vào năm 1949.
Lần đầu tiên, Sở Mặc cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền tới từ lòng bàn chân.
Lạnh đến mức đóng băng cả cổ họng, khiến cậu không thể nói nên lời.
Cậu mở miệng, đôi mắt tràn ngập nỗi buồn, không có chút ánh sáng nào.
“Nhưng… Những người đó, đều không phải là em.”
Không phải là cô gái có cái lưng thẳng tắp khi múa ba lê. Không phải là cô gái đấu tranh để kiểm soát hàm lượng tinh bột trong người mình. Không phải là cô gái bị giáo viên dạy múa mắng, chỉ dám trốn ở trong phòng thay đồ mà khóc thút thít. Càng không phải cô gái ngoan ngoãn ngồi giúp cậu viết chính tả chép phạt môn tiếng Anh.
Nhưng tại sao cô lại không hiểu chứ.
Trái tim của Sở Mặc siết chặt lại, lúc mở miệng, trong giọng nói đều lộ ra đầy sự nhún nhường.
Trong ánh mắt cậu mang theo một tia khẩn cầu. Lần đầu tiên, cậu nhún nhường như vậy, chỉ vì muốn cứu vãn đoạn tình cảm này với cô: “Nếu anh làm sai ở đâu, em nói cho anh biết, anh có thể sửa chữa nó.”
Nếu cô ghét bỏ sự trẻ con của cậu, thì cậu sẽ cố gắng trở nên trưởng thành hơn.
Chỉ cần cô không nhắc đến hai chữ chia tay.
Chỉ cần cô cho cậu một cơ hội nữa.
“Sở Mặc.” Vân Khê nhanh chóng quyết định mọi chuyện trong khi Sở Mặc còn muốn mở miệng nói tiếp: “Có người từng nói, tình yêu là chuyện của hai người, nhưng chia tay,” Cô tạm dừng vài giây: “Lại chỉ là chuyện của một người.”
Cô khẽ nâng cằm lên, đôi môi hồng hào thốt ra những lời tuyệt tình. Dưới ánh đèn đường, Sở Mặc có thể nhìn thấy rõ đường cằm cong cong mịn màng của cô, còn cả màu sắc nhợt nhạt trên cánh môi cô.
“Cậu rất tốt.” Khóe miệng cô để lộ ra một nụ cười ảm đảm: “Cậu thật sự rất tốt.”
Tốt đến mức, cô vô cùng luyến tiếc khi nói chia tay.
“Chỉ là chúng ta không phù hợp.”
Những lời trái ngược với lương tâm cho đến chết.
“Anh không tin.” Qua vài giây, Sở Mặc mở miệng: “Hứa Vân Khê, rốt cuộc là vì cái gì! Tại sao em lại muốn chia tay với anh? Không phải trước đó vẫn ổn sao? Tại sao lại chia tay đột ngột như vậy chứ?”
Sở Mặc cố chấp muốn biết một đáp án: “Nói cái gì mà chúng ta không thích hợp, nói cái gì mà em không thích nữa, đó chỉ là cái cớ để em trả lời cho có lệ với anh thôi. Hứa Vân Khê, rốt cuộc em đang che giấu điều gì vậy?”
Vân Khê vô thức cắn môi dưới.
Cô không muốn dây dưa quá nhiều. Cô lướt qua cậu, đi đến thùng rác lớn, vứt túi rác vào bên trong thùng, sau đó quay người lại muốn đi vào trong hành lang.
“Hứa Vân Khê.” Sở Mặc mạnh mẽ giữ chặt cánh tay Vân Khê, sau đó trở tay bắt chéo hai tay cô lại ở sau lưng, thân thể cô dán chặt vào người cậu, chiếc áo ngủ lông xù chạm vào làn da để trần của cậu. Ngứa.
“Em đừng đi.”
Từng bông tuyết rơi xuống trên mái tóc dài của Vân Khê.
Tuyết rơi.
Vân Khê ngẩng đầu, chỉ thấy một bầu trời đêm không thể nhìn thấy đáy. Xuyên qua những ngọn đèn đường, từng bông tuyết trắng rơi xuống, mang theo đủ hình dạng.
“Buông ra.” Một lúc sau, Vân Khê mở miệng nói, cô nhìn chằm chằm cổ áo của Sở Mặc, cố gắng trấn tĩnh những cảm xúc trong lòng mình: “Cậu sẽ gặp được người tốt hơn.”
Hy vọng về sau cậu sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, mọi chuyện đều vừa lòng.
Hãy quên tôi đi, khi tôi chỉ còn là một giấc mơ.
Từng chút một, Vân Khê thoát khỏi vòng tay cậu, nhưng giây tiếp theo.
Sở Mặc siết chặt đôi tay lại, vòng tay ôm lấy cô.
Cúi người, một nụ hôn mạnh mẽ ập tới.
Cánh môi cậu mang theo sự lạnh lẽo, dường như bởi vì cậu đã đứng dưới tuyết một lúc lâu. Sự ấm áp trên cơ thể cậu cũng đã phai nhạt đi, cảm giác lúc này vô cùng hỗn hộn.
Bởi vậy, cậu càng tăng thêm sức lực, hoàn toàn phớt lờ cơn giận dữ của Vân Khê. Cánh tay của Vân Khê bị giữ chặt có chút đau. Cô nức nở thành tiếng, nhưng Sở Mặc lại không vì thế mà dừng lại.
Thay vì nói đó là một nụ hôn, chi bằng nên nói, Sở Mặc đang nghiền nát đôi môi cô. Cơ thể cậu mang theo mùi hương thoang thoảng và sạch sẽ của Cologne, chui vào chóp mũi mẫn cảm của Vân Khê.
Đầu lưỡi cậu ngả ngớn, dao động giữa môi và răng cô. Một tay giữ chặt lấy hai bàn tay đang bắt chéo sau lưng cô, một tay khác không ngừng vuốt ve bộ đồ ngủ lông xù có một con gấu nhỏ trên đó.
Vân Khê giãy giụa càng thêm mãnh liệt.
Cô đột nhiên đẩy Sở Mặc ra, thình lình, Sở Mặc lảo đảo lùi lại phía sau vài bước, toàn thân thể đều dựa vào xe.
Trong ánh mắt cậu tràn ngập sự bi thương.
“Vân Khê…” Giọng của cậu giống như thanh sắt bị rỉ sét, sườn mặt cong cong lộ ra dưới ánh đèn, sâu thẳm, lập thể, hàng lông mi dày giống như một chiếc quạt hương bồ.
Vân Khê bất lực nhắm chặt hai mắt lại.
Khi cô mở ra lần nữa, trong mắt cô tràn ngập ánh sáng.
“Để lại cho nhau một chút tôn nghiêm cuối cùng đi, Sở Mặc.”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Rất xin lỗi.
Chàng trai đã nguyện dâng hiến cả trái tim cho cô.
Chàng trai lấp liếm tội lỗi thay cô. Chàng trai đã đưa sữa chua cho cô. Chàng trai biết cô không khỏe, đã lấy tờ giấy nháp từ bàn của cô, đứng dậy giúp cô trả lời câu hỏi. Chàng trai nhìn thấy cô bị bắt nạt, trực tiếp dùng nắm đấm để giúp cô thoát khỏi đám côn đồ. Chàng trai đã tìm tới phòng thay đồ của phòng tập múa mà an ủi cô.
Có lẽ trong cuộc đời này… Cô sẽ không bao giờ tìm thấy được chàng trai nào đối xử với cô tốt như vậy.
Cô trở lại hành lang tối. Trong nhà còn có ba và mẹ, cô không dám về nhà, chỉ có thể trốn trong hành lang ẩm ướt, tối tăm mà khóc thút thít.
Nước mắt thấm vào tay áo lông xù, nhanh chóng được quần áo hấp thụ toàn bộ.
Hơn nữa, còn không để lại bất cứ dấu vết nào.
Cho đến khi đôi chân đều trở nên đau nhức và tê dại, nó cũng không thể ngăn chặn được tuyến lệ của cô.
Trong nhà truyền ra giọng nói giận dữ của Vương Thu Từ: “Ba đứa nhỏ, Khê Khê ra ngoài đổ rác cũng quá lâu rồi. Hay là ông ra ngoài xem một chút đi.”
Một lúc sau, giọng nói của Hứa Công Thành vang lên: “Cũng mới chỉ ra ngoài gần nửa tiếng, tôi ra ngoài xem làm gì chứ. Không chừng nó đi đâu rồi, bọn trẻ mà, đi chơi một chút cũng không phải chuyện gì lạ.”
“Nhưng tôi thấy không có ai trong cái tiểu khu này quan trọng để nói chuyện cả. Đừng suốt ngày bọn trẻ mà, bọn trẻ cũng có thể khiến ông choáng váng đó…”
Trong nhà truyền đến cuộc nói chuyện sôi nổi của đôi vợ chồng, vụn vặn, hỗn độn, câu được câu không.
Vân Khê hít một hơi thật sâu, dựa vào tường để đứng dậy. Cảm giác đau nhức truyền đến từ dây thần kinh ở hai bàn chân, tiếng kêu đau vừa đến miệng lập tức bị cô nghẹn chặt lại ở trong miệng.
Đây chính là cuộc sống. Vân Khê miễng cưỡng chống vào tường để đứng thẳng dậy. Củi, gạo, mắm, muối, tương, dấm, trà, tất cả những cảm xúc mạnh mẽ và thăng trầm cuối cùng cũng sẽ được đặt trong dòng nước chảy tĩnh lặng mà thôi.
Sở Mặc, em hy vọng trong tương lai anh có thể gặp được một cô gái tốt hơn em, sẽ trở thành người ở bên anh cả đời. Sống cùng anh, chết cùng anh, cười cùng anh, khóc cùng anh, cùng anh đi qua mưa gió, cùng anh trải qua những năm tháng bình yên nhất.
Quan trọng nhất chính là, có thể ở bên anh suốt quãng đời còn lại.
Ba Lê Và Giày Bóng Rổ
Đánh giá:
Truyện Ba Lê Và Giày Bóng Rổ
Story
Chương 50
10.0/10 từ 46 lượt.