Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ

Chương 205

73@-

Dung Ngộ tiếp tục vùi mình vào nghiên cứu khoa học.


Lộ Hiểu Hiểu thì không muốn bị cô sai bảo quay như chong chóng nữa, nên dẫn một người mới vào nhóm, trợ lý được viện phân cho sau khi cô ta thăng chức thành nghiên cứu viên cao cấp.


Có trợ lý giúp đỡ, cô ta rảnh tay hơn, luôn theo sát Kỷ Mặc Hàn để học hỏi.


Người ngoài vẫn nói cô ta là thiên tài, nhưng trong lòng cô ta rất rõ, cái gọi là “thiên tài” của mình thực chất chỉ mới chạm đến ngưỡng cửa, còn Kỷ Mặc Hàn mới là thiên tài đúng nghĩa.


Mười sáu tuổi, Kỷ Mặc Hàn đã cùng lúc đoạt giải vàng vật lý, hoá học và toán học, được Đại học Thanh Hoa tuyển thẳng. Nghe nói khi đó Đại học Kinh Thành cũng muốn giành người, hai trường còn vì chuyện này mà xảy ra không ít chuyện buồn cười.


Còn cô ta thì… chỉ vừa đủ điểm để vào Thanh Hoa, không thể so sánh được.


Năm nhất, Kỷ Mặc Hàn đã vì tham gia dự án lớn, đăng bài nghiên cứu mà trở thành nhân vật huyền thoại trong trường.


Lúc đó, cô ta vẫn còn bận đi học, bận thi đủ loại chứng chỉ…


Có lẽ là ông trời ưu ái, cho cô ta thêm một tầng quan hệ với Kỷ Mặc Hàn, nên mới được bước vào thế giới của thiên tài, được vào Viện Khoa học Hoa Hạ – Viện Vật liệu, rồi từng bước trở thành nghiên cứu viên cao cấp… Nếu chỉ dựa vào bản thân, có lẽ phải mất hơn mười năm, đến khi ba, bốn mươi tuổi mới đạt được chức vị này.


Lộ Hiểu Hiểu chuyên tâm theo Kỷ Mặc Hàn, nhưng chẳng bao lâu liền nhận ra… Kỷ Mặc Hàn hình như luôn bị Dung Ngộ sai khiến.


Một thiên tài như thế, vậy mà lại làm chân chạy cho Dung Ngộ.


Cô ta khó tin nhìn sang.


Dung Ngộ chìm trong nghiên cứu, trên mặt không chút biểu cảm, đôi mắt dán vào số liệu, như một cỗ máy thí nghiệm vô cảm.



Bỗng ánh mắt cô khẽ động:


“A Mặc, mau ghi lại.”


Giọng Kỷ Mặc Hàn mang theo vẻ không thể tin nổi:


“Hằng số điện môi đã vượt 2000 rồi…”


Dung Ngộ khẽ thở ra:


“Thạch trong môi trường mô phỏng vũ trụ sâu đã tạo ra cộng hưởng lượng tử ở cấp độ vũ trụ…”


Vật liệu này tuy còn nhiều khuyết điểm, nhưng lại vừa khéo bù đắp cho thiếu sót hiện tại.


Quả là một vật liệu hoàn mỹ.


Nhưng—


“A Mặc, anh xem, đỉnh nhiễu này, mỗi lần ở tần số 9,7 GHz đều xuất hiện nhiễu định kỳ.” Cô hơi nhíu mày. “Tôi nghi là chưa tính đến tổn hao điện môi của khoang cộng hưởng siêu dẫn, ít nhất phải làm thêm ba nhóm thí nghiệm đối chứng.”


Kỷ Mặc Hàn liền ghi dữ liệu, rồi chuẩn bị cho vòng thí nghiệm kế tiếp.


Lộ Hiểu Hiểu cầm lấy số liệu:


“Để tôi làm báo cáo.”


Cô ta giỏi phân tích lý thuyết, dữ liệu xếp ngay ngắn ở đây, gần như chẳng cần động não. Chưa đến hai tiếng, một bài luận văn đã hoàn thành.
Trong mắt cô ta hiện lên vẻ kinh ngạc.



Còn bài này, là đưa Thạch hợp thành với nguyên tố hiện có, tạo ra một loại vật liệu hoàn toàn mới, và có thể ứng dụng vào lĩnh vực hàng không vũ trụ, một đột phá hoàn toàn mới trong ngành vật liệu.


Cô ta in luận văn, đóng tập, rồi mang thẳng đến phòng giáo sư Lý.


Gõ cửa, bước vào:


“Giáo sư Lý, dự án hợp tác với Viện Hàng không vũ trụ số 4 đã có thành quả sơ bộ, xin mời giáo sư xem qua.”


Giáo sư Lý vốn không mấy coi trọng dự án này.


Dù sao, vật chất mới phát hiện thường cần thời gian rất dài để con người nắm bắt được tính chất và ứng dụng.


Ông cầm bài, lướt nhanh, rồi kinh ngạc:


“Dùng tinh thể hợp thành từ Thạch và silic để làm lớp phủ cho tàu thăm dò vũ trụ sâu? Có thể tăng tốc độ tàu gấp năm lần? Còn kéo dài tuổi thọ sử dụng? Sao lại nghĩ ra được việc kết hợp silic với vật chất mới? Ai đưa ra ý tưởng này?”


Hàng mi Lộ Hiểu Hiểu khẽ rung.


Cô ta biết rõ, đây là hướng đi mà Kỷ Mặc Hàn đã đề xuất từ đầu.


Nhưng cô ta đã từng cứu Kỷ Mặc Hàn.


Mọi thứ của anh, cũng là của cô ta.


Ngẩng đầu, cô ta điềm tĩnh đáp:


“Năm ngoái khi nghiên cứu thuộc tính cơ bản của Thạch, tôi đã nghĩ đến việc kết hợp nó với các loại vật chất hiện có. Ngoài silic, còn có…”



Cô ta nói năng trôi chảy.


“Quả nhiên tư duy của cô rất đặc biệt, quan trọng nhất là thí nghiệm lại thành công.” Giáo sư Lý vui mừng. “Hiểu Hiểu, cô có suy nghĩ độc đáo, thí nghiệm sáng tạo, khó trách trẻ tuổi như vậy đã ngồi được vị trí nghiên cứu viên cao cấp. E là chưa tới hai năm nữa, cô sẽ thành phó giáo sư. Có lớp hậu sinh như cô, Viện Vật liệu đúng là có phúc.”


Lộ Hiểu Hiểu mỉm cười khiêm tốn:


“Giáo sư quá khen rồi, thực ra thí nghiệm thành công như vậy chủ yếu là nhờ Mặc Hàn. Tuy anh ấy chỉ là nghiên cứu viên sơ cấp, nhưng thiên phú trong thực nghiệm tôi cũng không bằng… Ngoài ra, còn có nhân viên do Viện hàng không vũ trụ số 4 cử sang, kiến thức chuyên ngành hàng không đều là dựa vào cô ấy, nếu không cũng chẳng thể hoàn thành thí nghiệm và bài luận trong thời gian ngắn như vậy.”


Nụ cười trên mặt giáo sư Lý lập tức biến mất.


Ông vốn không mấy coi trọng dự án này, còn có một nguyên nhân sâu xa khác,đó là nhân viên bên Viện hàng không vũ trụ số 4 cử sang lại là một ngôi sao nhỏ trong giới giải trí.


Đã vậy, phía hàng không còn không coi trọng hợp tác, ông cần gì phải bỏ tâm sức quan tâm?


Ông lên tiếng:


“Phía hàng không chỉ cung cấp lý luận lý thuyết, mà trong bài nghiên cứu này, phần lý thuyết đó chiếm chưa tới 1%. Cho nên, dù đơn vị khởi xướng dự án là Viện hàng không vũ trụ, nhưng bài luận này vẫn nên công bố dưới danh nghĩa Viện Vật liệu. Hiểu Hiểu, cô sắp xếp đi.”


Lộ Hiểu Hiểu cong môi:


“Vâng, giáo sư.”


Cô ta lập tức bắt tay công bố luận văn.


Trong khi đó, ở phòng thí nghiệm, Dung Ngộ và Kỷ Mặc Hàn vẫn bận rộn.


Họ làm việc liên tục đến tận sáu giờ tối.



“Bà cố, thầy cháu hẹn ăn tối, bà có muốn đi cùng không?”


Thầy mời thì anh nhất định phải đi, nhưng lại lo Dung Ngộ ở một mình sẽ mải làm mà quên ăn.


Dung Ngộ tháo găng tay:


“Thầy cháu chuyên về hướng nào?”


“Thầy cháu là giáo sư Trì của Viện Hóa học thuộc Viện Khoa học Hoa Hạ,” Kỷ Mặc Hàn đáp, “chủ yếu nghiên cứu vật liệu sợi cao phân tử.”


“Vừa hay, bà cũng muốn trao đổi với một chuyên gia trong lĩnh vực này.” Dung Ngộ thu dọn thiết bị. “Bộ thí nghiệm đối chứng thứ hai vẫn chưa ổn, biết đâu nói chuyện với thầy cháu lại có thêm đột phá.”


Kỷ Mặc Hàn liền liên lạc với giáo sư Trì, xác nhận địa điểm xong thì lái xe đưa Dung Ngộ cùng đi.


Quán ăn là một tiệm lẩu, bàn gần cửa sổ.


Vừa bước vào, hai người đã thấy một ông lão hơn năm mươi tuổi vẫy tay.


Ban đầu Kỷ Mặc Hàn còn ngồi thẳng lưng, nhưng vừa thấy giáo sư Trì, liền như chuột gặp mèo, rụt cổ lại, gãi đầu:


“Thầy ạ.”


Nhìn thấy anh, giáo sư Trì lập tức nổi cáu:


“Hẹn ăn một bữa mà em cũng chần chừ, một nghiên cứu viên sơ cấp mà không biết mỗi ngày bận gì… ”


Nói được nửa câu, ông mới chú ý đến người đứng bên cạnh, lập tức cau mày, hạ giọng:


“Đừng nói với thầy là em có bạn gái rồi nhé? Sự nghiệp vừa mới bắt đầu đã yêu đương, thầy thấy em không muốn ở lại Viện Khoa học Hoa Hạ nữa phải không!”


Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ Truyện Bà Cố 18 Tuổi - Ô Anh Hạ Story Chương 205
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...