Anh Từng Là Duy Nhất
C64: Có chỗ nào mà tôi chưa từng thấy đâu
Thẩm Duệ trở lại phòng cấp cứu, nữ bác sĩ đã xử lý xong vết thương cho Tống Hân Nghiên, cô vẫn chưa hạ sốt, bác sĩ kiến nghị nằm viện để tiện quan sát. Anh không nhiều lời, cho người làm thẻ nhập viện rồi đưa Tống Hân Nghiên về phòng bệnh, nữ y tá tiêm cho cô một mũi hạ sốt.
Thẩm Duệ đứng bên cạnh giường bệnh, dưới ánh đèn, cô yên tĩnh nằm trên giường bệnh trải ga màu trắng, màu trắng chói mắt khiến gương mặt nhỏ nhắn của cô trông càng đỏ bừng. Lúc nữ y tá cắm kim truyền, cô khẽ nhíu mày, đôi môi đỏ mọng hét lên một tiếng.
Thẩm Duệ khom lưng, ghé sát tai bên môi cô, nghe thấy cô la “Đau”, anh liền đau lòng. Ánh mắt sắc bén liếc tới, dọa cho nữ y tá run cả tay, suýt chút nữa đã đâm lệch ven của Tống Hân Nghiên, “Không thấy cô ấy kêu đau sao? Nhẹ một chút!”
Sau lưng nữ y tá toát cả mồ hôi lạnh, ánh mắt của người này thật là khủng khiếp, cô tin chắc, nếu bệnh nhân trên giường còn la “Đau” thêm một tiếng nào nữa, anh ta nhất định sẽ ném cô ra ngoài.
Thẩm Duệ thu lại ánh mắt, vẻ mặt trở nên dịu dàng. Anh nhẹ nhàng trấn an người con gái trên giường bệnh, “Nghiên Nghiên ngoan, em bị ốm rồi, truyền xong là sẽ ổn thôi.”
Đợi khi nữ y tá treo bình truyền dịch lên, Thẩm Duệ đột nhiên nhìn qua, y tá còn tưởng mình lại làm sai chuyện gì, vừa rồi ánh mắt anh ta nhìn cô còn hung ác tàn bạo, nhưng khi nhìn về phía người con gái đang nằm trên giường thì ánh mắt lại trở nên dịu dàng như nước. Từ trước tới nay cô chưa từng thấy người nào cực đoan như vậy, chắc hẳn anh ta phải yêu cô gái này lắm.
“Phòng y tá có túi chườm nóng không?”
Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông trưởng thành. Nữ y tá lấy lại tinh thần, cô cuống quýt đáp: “Có, phòng y tá có túi chườm.”
“Làm phiền cô lấy cho tôi.” Thẩm Duệ nói xong lại cúi đầu nhìn Tống Hân Nghiên, từ đầu tới cuối, ánh mắt anh nhìn nữ y tá cũng chưa tới một giây.
Nữ y tá ngẩn ngơ, mặc dù người đàn ông này như đang ra lệnh, nhưng rõ ràng là khách sáo hơn trước.
Thẩm Duệ thấy cô đứng yên bất động, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Còn có việc gì sao?”
“Không, không có, tôi đi lấy ngay cho anh.” Y tá vội vàng mang khay chạy ra ngoài. Một phút sau, cô cầm một túi chườm nóng quay trở lại phòng bệnh đưa cho Thẩm Duệ. Thẩm Duệ cầm lấy đặt trên ống truyền, như vậy chất dịch chảy vào cơ thể của Tống Hân Nghiên cũng ấm hơn, sẽ không làm cô cảm thấy khó chịu.
Y tá ngẩn người, không ngờ anh ta lại tỉ mỉ như vậy, người con gái đang nằm trên giường bệnh đúng là may mắn. Cảm thán xong, cô lặng lẽ rời đi, cũng không đứng đây đợi người ta đuổi nữa.
Trong phòng bệnh yên tĩnh lại, Thẩm Duệ kéo ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh. Trên trán Tống Hân Nghiên vẫn đang dán miếng cao ạ sốt,lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, còn nhỏ hơn cả bàn tay của anh nữa.
Vành mắt cô hơi sưng đỏ, cánh mũi cũng khẽ chuyển động theo nhịp thở, đôi môi mềm mại bởi vì sốt cao mà trở nên khô nẻ. Anh nghiêng người hôn lên cánh môi mỏng, hôn cho tới khi môi cô ẩm ướt như cũ thì anh mới thở nặng nhọc dừng lại.
Chỉ là một nụ hôn cũng có thể khiến anh gần như mất đi khống chế, rõ ràng anh đã xem thường sức hấp dẫn của cô đối với bản thân mình.
Anh ngồi lại xuống ghế, nghĩ tới sự suy sụp của cô lúc trước, anh khẽ híp mắt lại, có một số chuyện không thể nào đợi được nữa.
Khi Tống Hân Nghiên tỉnh lại, trong mũi cô tràn ngập mùi của thuốc sát trùng. Cô mở mắt, đập vào mắt là trần nhà trắng xóa, cô giật mình, ánh mắt dời sang bên cạnh, trên giá còn đang treo nửa chai dịch, từng giọt từng giọt nhỏ xuống ống truyền.
Cảm giác được bàn tay mình dường như bị một bàn tay khác nắm chặt, vừa cụp mắt đã trông thấy Thẩm Duệ đang tựa vào ghế chợp mắt, tay của cô đúng là đang nằm trong lòng bàn tay anh.
Tống Hân Nghiên chợt nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, nhớ tới Đường Diệp Thần và Tống Nhược Kỳ lăn lộn trên giường, nhớ tới nụ cười thắng lợi trên gương mặt cô ta, cô khó chịu tới mức không thở nổi.
Không phải đã nói là không quan tâm sao? Vì sao vẫn bị thương?
Trong lòng cô, cho dù Đường Diệp Thần có cặn bã tới đâu cũng không đến mức khiến người ta không thể tha thứ. Nhưng khi cô xông vào phòng ngủ, nhìn thấy hai người bọn họ ở biệt thự nhà họ Thẩm mà vẫn ngang nhiên trắng trợn ở cùng nhau, lúc này cô đã hoàn toàn thất vọng.
Đường Diệp Thần không còn là anh của tám năm trước nữa rồi, chàng trai ấm áp đã cứu vớt cô ra khỏi bùn lầy, năm tháng tàn nhẫn vô hình, hình bóng của anh đã dần mờ nhạt trong tâm trí cô. Hiện tại trong đầu cô chỉ còn lại người đàn ông hoang đường lăn lộn với Tống Nhược Kỳ.
“Tỉnh rồi?” Khuôn mặt tuấn tú góc cạnh đập vào tầm mắt của cô, Tống Hân Nghiên trừng mắt nhìn, ánh mắt của cô vẫn chưa kịp che đi sự bi thương và sợ hãi.
Cô tránh né, sợ bị anh dễ dàng nhìn thấu tâm tư của mình, cô giãy dụa muốn ngồi dậy, đúng lúc này một bàn tay đè vai cô lại. Nhiệt độ nóng rực từ lòng bàn tay xuyên thấu qua lớp áo mỏng manh, trong phút chốc cô cứng đờ không dám cử động, ánh mắt cô lóe lên: “Tôi, sao tôi lại ở bệnh viện?”
“Em bị sốt, vết thương bị nhiễm trùng, bác sĩ nói nếu tới chậm một chút nữa thôi thì nửa bả vai này coi như phế.” Thẩm Duệ giả vờ như không hề thấy sự bi thương và cô đơn trong ánh mắt của cô, cho dù ánh mắt đó đang đâm thẳng vào tim anh.
“Ừ.” Tống Hân Nghiên đáp lại một tiếng.
Thẩm Duệ thấy thái độ thờ ơ của cô với bản thân mình như vậy, bao nhiêu lửa giận vọt thẳng tới cổ họng, anh nhíu mày lạnh giọng nói: “Em bị thương sao không nói với anh?” Tống Hân Nghiên, em muốn xóa bỏ quan hệ với anh đến thế sao?”
Anh đột nhiên nổi giận, Tống Hân Nghiên sợ tới rụt cổ lại, cô biết Thẩm Duệ sáng nắng chiều mưa, gương mặt âm trầm của anh lúc này thật sự rất đáng sợ.
Trông thấy bộ dáng rụt rè của cô, Thẩm Duệ chỉ đành thu lại vẻ tức giận của mình: “Hân Nghiên, cơ thể này là của em, đến bản thân em còn không quý trọng thì sẽ không có ai thương tiếc cả, em hiểu không?”
“Không phải tôi muốn xóa sạch quan hệ với anh.” Tống Hân Nghiên bỗng nhiên trả lời một nẻo, cô nói: “Hôm đó anh bị thương nặng như vậy, tôi lo cho anh, sau đó thì bận rộn đi tới đi lui nên quên mất, đợi khi tôi biết mình bị thương thì đã muộn rồi, tôi sợ anh lo lắng nên mới không nói cho anh biết.”
Đau khổ, dày vò và tức giận trong lòng Thẩm Duệ cứ như thế bị giọng nói mềm mại của cô thu phục, anh lẳng lặng nhìn kỹ cô, như đang muốn tìm ra dấu vết cô đang nói dối. Nhưng không có, trên gương mặt nhỏ nhắn của cô chỉ có hai chữ chân thành.”
“Thật sao?” Vừa nãy anh nhìn thấy trên vai cô bị thương không nhẹ, vết thương dài như vậy nhưng lại vì lo lắng cho anh mà quên đi đau đớn, điều này nói lên điều gì? Anh có thể hy vọng không?
Tống Hân Nghiên thành thật gật đầu, cô thấy lông mày nhíu chặt của anh dần dãn ra, ý cười hài lòng thoáng qua trong đôi mắt phượng. Trong lòng cô khẽ than thở, người này lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Tức giận hay vui vẻ cô đều không hiểu lý do. . Đọc tr?yện hay tại || ?rù??r ?yện.Vn ||
Thẩm Duệ ngồi xuống cạnh giường, đặt tay lên trán cô, thấy sắc mặt cô đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, anh lặng lẽ thở phào một hơi. Lúc trước anh ôm cô, cả người cô nóng như cái lò, bây giờ hạ sốt anh cũng yên tâm: “Còn chỗ nào không thoải mái không?”
Tống Hân Nghiên lắc đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cô nói: “Phiền anh rót giúp tôi cốc nước được không, tôi hơi khát.”
Thẩm Duệ nghe cô khách sáo như vậy, anh lập tức trầm mặt xuống, không nói tiếng nào đi tới cạnh bàn nhỏ, cầm bình nước nóng rót một ly rồi quay trở lại cạnh giường bệnh, anh nói: “Hơi nóng, đợi nguội đã.”
Dứt lời, anh tự mình thổi cho cô.
Tống Hân Nghiên yên lặng nhìn anh cẩn thận thổi ly nước nóng trong tay, trông rất dịu dàng chăm sóc. Cô thật sự không hiểu nổi, đầu óc Tống Nhược Kỳ có phải bị cửa kẹp hay không, chồng tốt như Thẩm Duệ lại không cần, cứ thích ở cùng một chỗ với cái tên ngựa đực như Đường Diệp Thần.
Chồng không tốt bằng tình nhân bên ngoài sao?
Nhớ tới chuyện tối qua, trái tim cô không nhịn được mà rét lạnh. Cô nghĩ, chuyện này sẽ khiến cô ghê tởm cả đời. Cho dù cô ly hôn với Đường Diệp Thần, sau này có gả cho một người đàn ông khác thì chuyện này đã trở thành bóng ma tâm lý cả đời, vĩnh viễn không thể xóa nhòa được.”
“Tư…” Tống Hân Nghiên suýt chút nữa đã buột miệng gọi “Chú Tư”, chợt nhớ tới lần trước bị anh trừng phạt, cô vội vàng sửa lời: “Tôi muốn hỏi, vì sao anh lại lấy Tống Nhược Kỳ?”
Thẩm Duệ liếc cô một cái, anh hờ hững nói: “Nhìn thuận mắt.”
“Lần trước anh đâu có nói như vậy.” Tống Hân Nghiên cảm thấy anh đang trả lời cho có lệ, làm gì có ai kết hôn vì nhìn thuận mắt chứ?
“Ồ, vậy lần trước tôi nói thế nào?” Thẩm Duệ nhướng mày.
“Anh…” Tống Hân Nghiên có chút nghẹn lời, hình như lần trước anh cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, người này đúng là xảo quyệt! Cô bất mãn hừ hừ hai tiếng, khinh bỉ ánh mắt nhìn người của anh: “Vậy chắc chắn lúc đó anh chưa lau sáng mắt rồi.”
Thẩm Duệ buồn cười nhìn cô, anh thuận miệng hỏi: “Em có xích mích gì với chị gái em à?”
“Không có, ai xích mích gì với chị ta.” Tống Hân Nghiên bĩu môi, không muốn tiếp tục chủ đề khiến cô bực mình, Thẩm Duệ cũng không hỏi đến cùng, anh nhẹ nhàng thổi ly nước nóng, một lát sau, anh đưa ly lên khóe môi thử nhiệt độ, anh nói: “Nước ấm rồi, em uống đi.”
Anh dịu dàng đỡ Tống Hân Nghiên ngồi dậy, cô cụp mắt nhìn ly nước trước mặt, nghĩ tới vừa nãy anh dùng môi thử nước bên trong, gò má cô hơi nóng lên, bọn họ như vậy có tính là hôn gián tiếp không? Nghĩ như vậy cô uống không nổi nữa, Tống Hân Nghiên lúng túng nói: “Này, bây giờ tôi không khát nữa.”
“Tên tôi không phải là ‘Này’, còn nữa, nếu như em để bụng ly nước bị tôi chạm vào, vậy thì không cần thiết đâu, ngay cả nước miếng của nhau chúng ta cũng thử qua rồi.” Chút tâm tư này của cô dễ dàng bị anh phát hiện, anh hờ hững nói: “Nếu em không uống, tôi cũng không ngại bón cho em đâu.”
Dứt lời, anh làm bộ đưa ly tới miệng mình, Tống Hân Nghiên đoán được anh muốn làm gì, cô vội vàng cướp lấy ly nước, uống ừng ực một hơi hết sạch.
Thẩm Duệ cười nhìn cô chăm chú, anh nhận lấy ly nước đã cạn, hỏi cô: “Có muốn uống nữa không?”
Tống Hân Nghiên lắc đầu như trống bỏi, nếu còn thêm lần nữa cô sợ tim mình sẽ nhập nhanh mà chết.
Thẩm Duệ đặt lại ly nước lên bàn, anh rót nửa ly để nguội, đề phòng lát cô muốn uống lại không uống ngay được. Anh ngồi xuống ghế, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đã trở lại dáng vẻ hồng hào: “Nằm xuống ngủ tiếp đi, trời còn chưa sáng.”
Tống Hân Nghiên nhìn ra cửa sổ theo tầm mắt của anh, bên ngoài trời đang tờ mờ sáng nhưng cô không buồn ngủ: “Tôi không muốn ngủ, anh trông nom tôi cả đêm, anh còn đang bị thương nữa. Hay là anh về nghỉ ngơi đi, một mình tôi ở đây cũng không sao.”
Thẩm Duệ không trả lời, anh lẳng lặng nhìn cô. Mỗi khi anh nhìn cô như vậy, cô luôn cảm thấy mình giống như một đứa trẻ sơ sinh không mặc quần áo, chút tâm tư nhỏ bé cũng không che giấu được.
Thẩm Duệ dời tầm mắt, nhìn sang bình truyền dịch sắp chảy xong, anh đứng dậy bấm chuông gọi y tá. Rất nhanh y tá đã tới, thấy sắp chảy hết dịch, cô rút kim truyền trên mu bàn tay Tống Hân Nghiên, sau đó lấy bông dán lại rồi dặn dò: “Cô Tống, cô ấn chặt bông tới khi nào không chảy máu nữa thì có thể nới lỏng.”
“Cảm ơn.” Tống Hân Nghiêm khách khí nói cảm ơn, y tá gật đầu rồi xoay người rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Tống Hân Nghiên có chút xấu hổ, nhưng cô cũng không dám xua đuổi anh. Nhưng trai đơn gái chiếc ở chung một phòng thế này, người ta đồn đại cũng không tốt, huống hồ cô và anh đều là người đã có gia đình.
Cô gãi gãi đầu, hạ quyết tâm chuẩn bị đuổi người, nhưng lại thấy Thẩm Duệ đột nhiên xoay người lại cởi giày, cô giật mình hoảng sợ cũng không thèm khách sáo: “Thẩm Duệ, anh…”
Thẩm Duệ đá đá giày, anh đứng cạnh giường làm bộ như muốn nằm lên. Tống Hân Nghiên sợ tới nút cả lưỡi, tay cô chống lên vòm ngực rắn chắc của anh, tăm bông trên mu bàn tay lăn xuống đất cũng không để ý, cô vội la lên: “Anh muốn làm gì?”
“Đi ngủ, em không thấy à?” Thẩm Duệ lạnh lùng nhìn cô, anh gạt bàn tay đang đặt trước ngực mình ngồi nghiêng người nằm xuống giường bệnh. Chiếc giường rất nhỏ, anh nằm lên đã chiếm hơn phân nửa, cơ thể anh cũng không tránh khỏi đụng chạm tới cô, Tống Hân Nghiên sợ hết hồn hết vía.
“Tôi biết anh biết anh muốn ngủ, nhưng anh không thể về nhà ngủ sao…A…” Những lời còn lại đều bị nuốt trọn bởi tiếng la hét, trước mắt Tống Hân Nghiên là một trần quay cuồng, sau đó phía sau lưng cô áp vào lồng ngực rắn chắc, tay anh vắt ngang qua eo đặt lên bụng cô, toàn thân cô trở nên cứng đờ.
“Thẩm Duệ, chúng ta…”
“Muốn tôi làm chuyện khác giúp em ngủ sao?” Bên tai truyền tới hơi thở nóng bỏng của người đàn ông, cho dù cô không biết gì thì cũng nghe được trong lời nói của anh còn mang theo sự uy hiếp. Cô không dám lộn xộn, mặc dù cô biết cho dù anh muốn làm gì cũng không làm được, nhưng mà cô vẫn sợ.
Thẩm Duệ nhắm mắt lại, bàn tay anh nhéo lên bụng cô, động tác như đang vuốt ve an ủi như giọng điệu lại rất bá đạo: “Thả lỏng, em thế này tôi không ngủ được.”
Da đầu Tống Hân Nghiên tê dại, cô tự nhủ, anh không ngủ được không biết về nhà ngủ lại đi giành giường với một bệnh nhân như tôi, nhưng cô lại sợ không dám nói. Người đàn ông phía sau dán chặt vào lưng cô, anh là một người đàn ông trưởng thành, cho dù anh thiếu khuyết đi chỗ nào đó thì muốn dày vò cô cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cơ thể cô không buông lỏng, trái lại còn trở nên căng thẳng hơn, cô do dự một lát rồi nói: “Thẩm Duệ, anh bỏ tay anh ra được không, anh như vậy tôi mới không ngủ được.”
Bàn tay đặt ở bụng dưới của cô di chuyển, Tống Hân Nghiên cứ nghĩ anh nghe lời cô nhưng một giây sau, ngực cô bị ấn xuống. Cô nhìn xuống dưới, chỉ thấy bàn tay thon dài đang phủ lên bộ ngực của cô.
Tim Tống Hân Nghiên đập nhanh hơn, máu trong người như chảy ngược, tay anh ấn ấn, giống như đang thử cảm giác tay. Tống Hân Nghiên bị dọa tới ngây người, mặc dù cách hai lớp áo nhưng cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay đang áp trước ngực, hai má cô nóng như lửa đốt, cơ thể cũng nóng dần theo.
Cô vội vàng muốn ngồi dậy, bàn tay đặt trước ngực cô cũng hơi dùng lực, phía sau cô vang lên giọng nói khàn khàn: “Nếu còn lộn xộn thì tay tôi không đơn giản chỉ qua lớp quần áo này đâu.”
Tống Hân Nghiên ngã trở về giường, cô không ngờ anh lại dám làm như vậy với cô, cô bị dọa tới mức không dám cử động linh tinh, sợ tay anh thật sự luồn vào trong lớp áo. Hô hấp của người đàn ông phía sau trở nên nặng nề, nhưng anh cũng không tiến thêm bước nữa.
Cả người Tống Hiến Nghiên cứng đờ, tim đập nhanh như đánh trống, thình thịch. Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nắm chặt đặt trên chăn bông. Cô cảm thấy cho dù cô không bị động tác của Thẩm Duệ dọa chết thì cũng sẽ bị tim đập nhanh mà chết.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, Tống Hân Nghiên nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Cổ họng như bị thiêu đốt, miệng lưỡi cũng nhất thời khô nóng. Hô hấp của người đàn ông phía sau thì dần bình thường trở lại, bàn tay đặt trước ngực cô cũng buông lỏng, đoán chắc là anh ngủ rồi, cô thở dài một hơi.
Cô muốn cử động, nhưng lại không dám, sợ sẽ đánh thức tới anh, bộ dạng cứng đờ thế này rất không thoải mái. Nhiệt độ trên cơ thể anh không ngừng truyền tới, cô toát cả mồ hôi, ngay cả hơi thở cũng như lửa đốt, cực kỳ khó chịu.
Nơi bị bàn tay anh bao phủ có chút ngứa, các giác quan của cô như được phóng đại vô hạn, cô ra sức tự nhủ với bản thân không được nghĩ nữa, nhịn một chút rồi sẽ qua, nhưng tất cả lại không như ý nguyện, chỗ đó càng ngày càng ngứa, cuối cùng cô ngứa tới bực bội, muốn đưa tay gãi, biết đâu gãi một cái sẽ thoải mái hơn.
Ý nghĩ này càng ngày càng mãnh liệt, cô nín thở, nghe thấy Thẩm Duệ đã hít thở đều, cô không nhịn được nữa, đưa tay gãi. Vừa chạm vào ngực đã bị một bàn tay nắm chặt, cô giật mình, vội vàng rụt tay nhưng đã không kịp.
“Không ngủ được?” Thẩm Duệ áp vào tai cô hỏi, thanh âm khàn khàn gợi cảm.
“Không, không có.” Lần này, Tống Hân Nghiên thật sự không dám lộn xộn nữa, nhưng cứ nằm như vậy quả thật là muốn mạng cô mà, cô cảm thấy cổ mình cứng đờ rồi. Ngày mai ngủ dậy chắc chắn cô sẽ bị sái cổ.
Bàn tay đang siết chặt bỗng nhiên buông ra, trước ngực cô nhẹ đi, vòm ngực nóng bỏng phía sau cũng biến mất, ván giường kẽo kẹt vài tiếng, Thẩm Duệ quay lưng lại.
Tống Hân Nghiên như cá sắp chết được thả lại vào trong nước, cô thở phào nhẹ nhõm, cả người giống như được vớt từ trong nước ra, toàn thân ướt đẫm.
Người đàn ông xoay lưng về phía cô cũng không cử động nữa, cô mở to đôi mắt lẳng lặng nhìn về phía trước, nhưng không buồn ngủ. Cô nghĩ, cô và Thẩm Duệ là quan hệ gì, vụng trộm sao?
Sau đó Tống Hân Nghiên cũng không nhớ mình ngủ thế nào, đợi khi tỉnh dậy thì Thẩm Duệ đã rời giường rồi, còn quần áo trên người cô đã được đổi bộ khác, không còn là chiếc áo bệnh viện ướt đẫm mồ hôi cô mặc trước khi chìm vào giấc ngủ.
Cô ngồi dậy, nhìn đồ lót được đặt trên đầu giường, ý thức được ai đã giúp cô thay quần áo, mặt cô nhanh chóng đỏ bừng.
Cô bước xuống giường, đi vào trong toilet, đợi cô đi ra thì đúng lúc Thẩm Duệ mở cửa bước vào. Tay anh xách theo đồ ăn sáng, thấy cô đứng trước cửa phòng vệ sinh, ánh mắt anh trở nên thâm trầm, sau đó tầm mắt di chuyển xuống dừng ở một nơi nào đó phía dưới.
Tống Hân Nghiên nhìn thấy yết hầu anh di chuyển, cô nhìn theo tầm mắt của anh, trông thấy hai chấm nổi lên dưới bộ đồ bệnh, cô vội vàng đưa tay chắn trước ngực: “Không được nhìn linh tinh!”
Thẩm Duệ bình tĩnh đi tới, gương mặt tuấn tú của anh không có chút xấu hổ nào, anh đặt bữa sáng lên bàn rồi chậm rãi bước tới cạnh cô, khàn giọng nói: “Trên người em còn chỗ nào mà tôi chưa thấy đâu?”
“…” Tống Hân Nghiên bị bộ dạng không biết xấu hổ của anh làm cho nghẹn lời, lần trước cô bị bỏ thuốc, khi cô quay về tắm rửa mới phát hiện trên người mình toàn là dấu hôn mờ ám. Anh làm tất cả mọi thứ, trừ bước cuối cùng…
Nhận ra ý nghĩ của mình, Tống Hiên Nghi vội vàng lấy lại tinh thần, cô nhìn Thẩm Duệ ngay trước mắt, xấu hổ muốn độn thổ cho xong. Rời giường cô lại không mặc áo lót trước vì nghĩ là anh đã đi rồi, ai ngờ anh quay lại nhanh như vậy.
Cô nghiêng người muốn đi, Thẩm Duệ đột nhiên đưa tay chặn đường, cô cắn răng định đi sang hướng khác, kết quả vẫn bị anh đưa tay chặn lại, khóa chặt cô vào trong lòng anh. Anh lẳng lặng nhìn cô, trêu chọc nói: “Xấu hổ à?”
Tống Hân Nghiên bị anh giam giữa lồng ngực và vách tường, hơi thở nóng rực phả bên tai cô, cảm giác ngứa ngứa quen thuộc kia lại ập tới, cô trừng mắt nhìn Thẩm Duệ: “Thẩm Duệ, anh đừng như vậy được không?”
“Như thế nào cơ?” Gương mặt tuấn tú của Thẩm Duệ bỗng lạnh xuống, đôi mắt đen láy nhìn cô không chớp mắt, không cần nghĩ cũng biết cô định nói gì.
Tống Hân Nghiên nhìn anh, lần này cô cũng không bị khí thế của anh hù dọa, cô nói: “Tôi không biết bản thân đã làm gì khiến anh hiểu nhầm, nhưng tôi cảm thấy mình nên nói rõ với anh, anh là chú tư của Đường Diệp Thần, là chồng của Tống Nhược Kỳ, còn tôi là vợ của Đường Diệp Thần, cũng là cháu dâu của anh, vì tốt cho anh, tôi và cho tất cả mọi người, chúng ta không nên dây dưa không rõ như vậy.”
Thẩm Duệ cười lạnh, lời nói khiến người ta giật mình: “Cháu dâu và vợ chẳng qua cũng chỉ hơn kém nhau một chữ.”
Tống Hân Nghiên kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn anh, anh có ý gì? “Cái gì mà cháu dâu với vợ chỉ kém nhau một chữ, Thẩm Duệ anh có ý gì? Anh có biết mình đang phạm phải sai lầm lớn thế nào không, lời đồn của thiên hạ sẽ giết chết anh!”
Thẩm Duệ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi cô: “Nghiên Nghiên, em sợ sao?”
Trên môi ngứa ngáy, cô cảm thấy Thẩm Duệ trước mắt giống như heo chết không sợ nước sôi, đột nhiên cô nghĩ đến một khả năng, có lẽ…
“Thẩm Duệ, có phải anh biết Đường Diệp Thần và Tống Nhược Kỳ đã...Vì thế anh mới...”
Vẻ mặt Thẩm Duệ không hề thay đổi, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm bờ môi đang mím chặt của cô, anh nhìn cô khó hiểu: “Tôi nên biết gì sao?”
Tống Hân Nghiên nghi ngờ nhìn anh, theo lý mà nói một người đàn ông nhanh trí như Thẩm Duệ, không thể nào lại không biết Đường Diệp Thần và Tống Nhược Kỳ cấu kết với nhau. Nhưng hiện tại, cô phải làm rõ ràng mối quan hệ này, cho dù là sẽ tổn thương tới anh, hoặc là anh sẽ giận dữ mà ra tay với Tống thị thì cô cũng bất chấp, cô chỉ biết mình sẽ không để bản thân trở thành công cụ cho anh trả thù đôi nam nữ cặn bã kia.
“Bọn họ lên…” Tống Hân Nghiên còn chưa dứt lời thì môi của cô đã bị Thẩm Duệ ngậm lấy.
Anh bất ngờ hôn như vậy khiến cô quên mất mình đang định nói gì, trong đầu cô nổ tung “Ầm” một tiếng. Anh hơi cúi người, lồng ngực rắn chắc áp lên ngực cô, bờ môi mỏng lạnh lẽo quấn quýt lấy cô, vầng trán cứng ngắc cọ qua cái trán mịn màng làm cô ngứa tê dại.
Tống Hân Nghiên chật vật ngửa đầu ra sau, cô muốn tránh khỏi nụ hôn của anh, nhưng môi anh như hình với bóng cắn nuốt lấy cô, giống như muốn nuốt chửng cô vào bụng, vừa hung ác lại tàn bạo.
Hô hấp ngày càng trở nên dồn dập, tay đặt lên trước ngực anh, nhịp tim của anh trầm ổn, còn nhịp tim của cô thì dần trở nên hỗn loạn.
Răng môi dây dưa với nhau càng ngày càng kịch liệt, Tống Hân Nghiên muốn đẩy anh nhưng đẩy thế nào cũng không được, nhiệt độ giữa cánh môi càng lúc càng cao, Tống Hân Nghiên cảm thấy có thứ gì đó đang không an phận, dần mất đi khống chế.
Khi anh đưa tay luồn vào trong vạt áo cô, ngón tay vuốt ve phần eo, cô giật mình tỉnh táo lại.
Gương mặt phóng đại trước mặt, anh đang hôn rất nhập tâm không hề có ý buông cô ra, đột nhiên cô nảy ra ý tưởng đau đớn rên rỉ, giọng cô càng ngày càng lớn, lớn tới mức Thẩm Duệ không thể làm ngơ.
Thẩm Duệ thở hổn hển buông cô ra, ánh mắt lưu luyến trên gương mặt của cô, anh lo lắng hỏi: “Vết thương lại đau sao? Để tôi xem thử.”
Thấy tay anh duỗi tới, Tống Hân Nghiên né tránh theo bản năng, cô thoát khỏi lồng ngực rời xa hơi thở của anh, cô nhìn anh đầy cảnh giác: “Thẩm Duệ, oan có đầu nợ có chủ, tôi không phải đối tượng trả thù của anh.”
Thẩm Duệ đen mặt, cô nghĩ anh làm nhiều chuyện như vậy chỉ để trả thù sao? Anh không giải thích, nhìn chằm chằm vào hai núm nhô lên trước ngực cô, đột nhiên nói: “Nếu không muốn tôi mất khống chế làm ra chuyện gì với em, thì tốt nhất em nên mặc áo ngực vào.”
Tống Hân Nghiên nhìn theo tầm mắt anh, mặt cô lập tức đỏ au, cô không thèm lý luận với Thẩm Duệ nữa mà vội vàng chạy vào toilet.
Thẩm Duệ đi tới cạnh giường bệnh, ngón trỏ móc chiếc áo lót màu hồng phấn lên, anh nói với người sắp vọt vào trong nhà vệ sinh: “Đợi đã, em còn chưa cầm áo ngực này.”
Ngay lúc này, máu như muốn chảy ngược, Tống Hân Nghiên hận không thể đào một cái lỗ rồi chui vào, cô xoay người, nhìn áo lót của mình đang bị anh móc trên tay, quơ quơ trong không khí, cô vừa tức vừa xấu hổ, chạy nhanh tới cướp lại áo của mình, sau đó nhanh chóng vọt vào trong nhà vệ sinh.
Phía sau vang lên tiếng cười của Thẩm Duệ, “Bác sĩ dặn, vai trái em bị thương, nhớ tháo dây đeo vai phải ra.”
“…” Tống Hân Nghiên bị anh trêu chọc, cô nhấc chân dùng sức đá vào cửa một cái, bên ngoài lại vang lên tiếng cười sảng khoái của người đàn ông, cô tức phát điên.
Lúc Nghiêm Thành nghe được Thẩm Duệ yêu cầu đặt thư từ chức lên bàn, thì anh ta biết mình đã gây ra đại họa rồi, anh ta lén lút hỏi thăm thì mới biết vết thương của Tống Hân Nghiên bị nhiễm trùng phải nhập viện, chẳng trách ông chủ lại nổi giận như vậy.
Anh vội vàng đến tiệm hoa mua một bó hoa hồng đến cửa chịu tội.
Bên ngoài phòng bệnh, anh cúi đầu xem lại bản thân, chỉnh sửa vạt áo rồi mới giơ tay gõ cửa.
Hai người trong phòng ai cũng không để ý tới ai, nói đúng hơn là Tống Hân Nghiên không đếm xỉa tới Thẩm Duệ. Sau nụ hôn đó, Thẩm Duệ không rời đi, cũng không trêu chọc cô nữa. Nhưng chỉ cần anh vẫn ở trong căn phòng này thì cô sẽ cảm thấy không tự nhiên. Nghe tiếng gõ cửa như thấy được vị cứu tinh, cô vội vàng gọi người vào.
Nghiêm Thành đẩy cửa ra, thò đầu vào trong nhìn một lượt, cảnh tượng đầu tiên anh nhìn thấy là Tống Hân Nghiên đang ngồi trên giường bệnh với vẻ mặt mừng rỡ, sau đó mới nhìn thấy Thẩm Duệ ngồi trên sofa đọc báo. Anh ho khan một tiếng, đẩy cửa bước vào, chào hỏi Thẩm Duệ trước: “Tổng giám đốc Thẩm.”
Thẩm Duệ cũng không thèm nhìn, trực tiếp bỏ qua luôn sự tồn tại của anh ta.
Nghiêm Thành lúng túng sờ mũi, sau đó anh đi tới cạnh giường bệnh: “Cô Tống, tôi nghe nói cô nhập viện nên đặc biệt chạy tới thăm cô, bây giờ cô cảm thấy thế nào? Vết thương còn đau không?”
Tống Hân Nghiên nhìn anh cười, xem nhẹ luôn người đàn ông đang ngồi trên sofa: “Tôi không sao, thật ngại quá làm phiền anh rồi.”
“Nên làm, nên làm.” Nghiêm Thành cúi đầu nhìn bó hoa trước ngực, anh vội vàng đưa bó hoa hồng vàng tới trước mặt cô: “Cô Tống, cái này tặng cô, hy vọng cô sẽ thích.”
Tống Hân Nghiên nhận lấy, cô đưa lên ngửi: “Thơm quá, cảm ơn anh, tôi rất thích.”
Bầu không khí hòa thuận vui vẻ, không ai chú ý tới vẻ mặt của Thẩm Duệ càng lúc càng khó coi, cả buổi sáng Tống Hân Nghiên chỉ ngồi trên giường tức giận với anh, đừng nói là cười, ngay cả nói chuyện cũng không thèm nói với anh một câu. Lúc này cô lại cười nói vui vẻ với Nghiêm Thành, xem anh như không tồn tại.
Đúng là cái đồ trêu hoa ghẹo nguyệt!
“Thư ký Nghiêm, cậu viết xong đơn từ chức rồi à?” Thẩm Duệ đột nhiên hờ hững hỏi một câu như vậy, Tống Hân Nghiên và Nghiêm Thanh đều thay đổi sắc mặt, Nghiêm Thành rất tiếc công việc này, không chỉ vì lương cao mà anh đi theo Thẩm Duệ nhiều năm như vậy đã sớm quen rồi.
Nghiêm Thành nhào tới, nắm lấy góc áo của Thẩm Duệ, xin tha thứ: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi sai rồi, lần sau tôi không dám tự ý quyết định nữa.”
Thẩm Duệ cao quý hừ một tiếng, giật góc áo từ tay Nghiêm Thành, không thèm để ý tới anh ta.
Tống Hân Nghiên nghe bọn họ nói chuyện cũng xem như hiểu, hình như Nghiêm Thành làm gì đó chọc giận tới Thẩm Duệ, nên Thẩm Duệ mới bắt anh ta từ chức. Lúc này Nghiêm Thành đang ăn nói khép nép còn Thẩm Duệ thì lại khinh người không thèm để ý tới người ta.
Trời sinh phụ nữ đã đồng tình với kẻ yếu, trực giác muốn cô nói thay cho Nghiêm Thành: “Thẩm Duệ, thư ký tốt như Nghiêm Thành, anh có thắp đèn lồng đi tìm cũng khó, tại sao anh lại muốn anh ấy từ chức?
Thẩm Duệ nhìn chằm chằm cô, cả buổi sáng, đây là câu đầu tiên cô nói chuyện với anh, nhưng lại là vì nói thay cho người không liên quan, anh nhíu mày: “Cậu ta rất tốt sao?”
Nghiêm Thành ở gần anh, vì vậy có thể nghe ra trong giọng nói âm trầm của Thẩm Duệ còn đi kèm tiếng nghiến răng nghiến lợi. Anh nhớ tới vừa nãy trước khi mình bước vào, nhìn thấy bộ dáng bọn họ phớt lờ nhau. Trong lòng vang lên tiếng chuông báo động, toi rồi, toi rồi, anh ta sắp thành bia đỡ đạn rồi.
“Đương nhiên là tốt rồi, ở cái thành phố C này, nếu như không có anh ấy giúp đỡ thì sao anh có thể kết thúc nhanh công việc như vậy được. Thế nên người thư ký tốt như vậy, anh phải biết trân trọng.” Tống Hân Nghiên không hề nhìn ra Thẩm Duệ đang không vui, chỉ thấy Nghiêm Thành đang liều mạng nháy mắt với cô, cô còn nói: “Thư ký Nghiêm, mắt anh bị sao vậy, bị chuột rút rồi sao?”
Nghiêm Thành phun một ngụm máu tươi, ngã lăn xuống đất. Bà cô của tôi ơi, cô không nhìn ra điềm báo chuẩn bị tức giận của Tổng giám đốc Thẩm sao? Nếu cô còn tiếp tục nói giúp cho anh thì chỉ khiến anh chết nhanh hơn thôi, “Cô Tống…”
“Em rất thích cậu ta?” Trên người Thẩm Duệ được bao phủ bởi một tầng áp suất thấp, ánh mắt đe dọa nhìn cô.
Nghiêm Thành chỉ hận không thể tàng hình, lập tức biến mất trước mặt bọn họ, anh chắc chắn ông chủ của mình đang giận dỗi với cô Tống, nhưng anh cũng chắc chắn bản thân rất nhanh thôi sẽ biến thành bia đỡ đạn, bị đánh cho mảnh vụn cũng không còn.
Tống Hân Nghiên có trì độn tới đâu cũng cảm giác được dường như Thẩm Duệ đang không vui, cô giống như bị chạm vào vảy ngược, muốn đối nghịch với anh: “Đúng thế, tôi rất thích anh ấy!”
Nghiêm Thành chỉ muốn ôm đầu chạy trốn, xong rồi, xong rồi. Anh lập tức sẽ biến thành cái gai trong mắt ông chủ, cô Tống à, cô đang hại tôi có đúng không?
“Em, nói, lại, lần, nữa!” Vẻ mặt Thẩm Duệ âm trầm, từng chữ từng chữ như muốn bật ra khỏi kẽ răng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô chằm chằm, nhìn khí thế của anh giống như, một khi cô nói ra những lời chọc cho anh mất hứng thì anh sẽ ném tờ báo trên tay để tới xử lý cô.
Tống Hân Nghiên cắn chặt răng, máu trong cơ thể như bị anh kích thích, cô không phục nói: “Nói mấy lần cũng được, tôi …”
Thẩm Duệ đứng dậy, gương mặt đẹp trai trở nên xanh đen, u ám tới dọa người. Tống Hân Nghiên sợ tới mức rụt cổ lại, lời còn chưa kịp nói ra đã nuốt ngược trở lại, không dám trêu chọc người đàn ông sắp phát điên này nữa.
Thẩm Duệ liếc Nghiêm Thành, lạnh giọng: “Còn không đi?”
Nghiêm Thành vội vàng đi ra cửa, đi được vài bước thì anh dừng lại, không bỏ cuộc nói: “Tổng giám đốc Thẩm, đơn từ chức kia…”
Thẩm Duệ nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lẽo, Nghiêm Thành lập tức hiểu rõ, nguy cơ được giải trừ, anh nói thật nhanh: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi sẽ làm việc chăm chỉ để báo đáp lòng tốt của anh.” Dứt lời, anh cấp tốc chạy khỏi phòng bệnh, để lại chiến trường cho hai người bọn họ.”
Nghiêm Thành vừa đi, trong phòng lập tức yên tĩnh, Tống Hân Nghiên ngồi tựa trên đầu giường, lo lắng mân mê ngón tay, Thẩm Duệ cũng không phải người dễ đối phó, cô chọc tức anh như vậy, anh sẽ thu thập cô thế nào đây?
Thẩm Duệ sải bước đi tới, nhìn xuống bó hoa ngứa mắt trong lòng cô, anh nói: “Cố ý chọc tức tôi?”
Tống Hân Nghiên mím môi không trả lời.
Đột nhiên Thẩm Duệ cầm lấy bó hoa trong lòng cô, trong lúc cô kêu lên thì anh đã xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, “Rầm” một tiếng, bó hoa bị anh vứt thẳng vào thùng rác cuối hành lang. Ném xong bó hoa tâm trạng anh cũng tốt hơn nhiều, quay trở lại phòng bệnh, anh lại cầm tờ báo lên, dùng giọng điệu ra lệnh để nói với cô: “Sau này ngoại trừ tôi ra, không được phép nhận hoa của người khác, nhất là đàn ông.”
“Thẩm Duệ, anh quá bá đạo rồi!” Tống Hân Nghiên thấy anh nhướng mày thì biết anh vừa làm ra chuyện tốt gì, anh có thể đừng ấu trĩ như vậy được không?
“Chỉ với em thôi.” Thẩm Duệ không hề cảm thấy có lỗi, ngược lại anh còn nói như thể hợp tình hợp lý.
“…” Tống Hân Nghiên cảm thấy mình không thể nói chuyện với anh được nữa, cô vén chăn bước xuống giường, Thẩm Duệ nhìn qua, lạnh giọng hỏi: “Em đi đâu?”
Trong lòng Tống Hân Nghiên tức giận, lời nói cũng có chút thô lỗ: “Tôi đi tiểu không được sao?”
Thẩm Duệ không nhịn được cười, anh nhếch khóe môi. Tống Hân Nghiên nhìn thấy bộ dạng này của anh thì tức giận, cô nghiến răng đi vào phòng vệ sinh, đóng sầm cửa lại. Cô ngồi trên nắp bồn cầu, thở hồng hộc nghĩ, vì sao cô lại phải chịu đựng tính khí tồi tệ này của anh? Anh ta cũng có là gì của cô đâu!
Bước từ nhà vệ sinh ra, Tống Hân Nghiên nghe thấy Thẩm Duệ đang nghe điện thoại, cô bước thẳng tới giường bệnh, vén chăn rồi nằm xuống. Thẩm Duệ cũng không kiêng dè cô, anh dặn dò luật sư: “…Sang tên căn hộ Minh Châu cho cô ta, ngoài ra chuyển thêm cho cô ta năm triệu tệ tiền cấp dưỡng, tạm thời cứ như vậy đi, nếu cô ta còn yêu cầu gì, thì có thể thương lượng trong phạm vi của hợp đồng.”
Tống Hân Nghiên nghe nửa ngày cuối cùng cũng nghe ra Thẩm Duệ muốn ly hôn với Tống Nhược Kỳ, nhưng vì sao?
“Đồng thời thông báo cho bộ phận quan hệ công chúng và đăng tin tức tôi và Nhược Kỳ ly hôn. Lý do ly hôn…Cứ nói là do tính cách không hợp.” Thẩm Duệ cúp máy xong thì thấy Tống Hân Nghiên đang sững sờ nhìn anh chằm chằm. Anh ngắm nghía điện thoại di động, tâm tình dường như rất tốt, chí ít trong mắt anh vẫn còn chút ý cười: “Sao em lại nhìn tôi như vậy?”
“Anh muốn ly hôn với Tống Nhược Kỳ?”
“Đúng thế, không phải em không thích cô ta sao?” Thẩm Duệ trả lời như là lẽ đương nhiên, giống như nếu cô không thích thì anh ly hôn.
“Chuyện này có liên quan gì tới tôi?” Tống Hân Nghiên bối rối, cô nói: “Thẩm Duệ, vì sao anh lại ly hôn với cô ta?” Tình cảm của hai người không phải vẫn rất tốt hay sao? Hôm đó ở thành phố C, nếu không phải do tôi ngăn cản thì anh đã mua trang sức cho cô ấy rồi.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên, mặc dù vật chất không đại biểu cho tất cả, nhưng anh chịu tiêu tiền cho Tống Nhược Kỳ chứng tỏ anh rất thích cô ta. Lúc trước cô còn nghi ngờ, Thẩm Duệ đang chơi trò mập mờ với cô, có lẽ là biết Đường Diệp Thần và Tống Nhược Kỳ ngoại tình với nhau. Anh vì yêu sinh hận, muốn trả thù đôi nam nữ cặn bã kia nên mới báo thù lên đầu cô, nhưng bây giờ xem ra, sự tình cũng không phải là như vậy.
Tuy cô không hiểu rõ Thẩm Duệ, nhưng trực giác mách bảo cho cô biết, nếu Thẩm Duệ biết được chân tướng sự việc, với tính cách cả anh, anh sẽ không lựa chọn cách thức báo thù vòng vo như vậy. Cô nghĩ anh sẽ dùng thủ đoạn trực tiếp và tàn nhẫn hơn, khiến cho những người có lỗi với anh phải trả giá đắt. Giống như lúc anh đoạt Tập đoàn Thẩm thị vậy.
Nhưng hiện tại anh lại muốn ly hôn với Tống Nhược Kỳ, khiến cô không biết được trong lòng anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
“Những chuyện có thể giải quyết được bằng tiền thì không phải là vấn đề.” Thẩm Duệ ý tứ nói.
Tống Hân Nghiên nghe không hiểu lắm, còn Thẩm Duệ rõ ràng không muốn nói thêm về vấn đề này.
Tống Hân Nghiên đã hạ sốt, buổi chiều là có thể làm thủ tục xuất viện. Vốn dĩ Thẩm Duệ vẫn muốn cô ở lại bệnh viện quan sát thêm hai ngày nhưng cô không chịu. Mấy ngày nay cô đi công tác, tồn đọng rất nhiều công việc, bao gồm cả bản thiết kế dự án của Thẩm Duệ, cô không thể lãng phí thời gian trong bệnh viện nữa.
Thẩm Duệ gọi bác sĩ tới, xác định cô không sao thì anh mới đồng ý cho cô xuất viện.
Làm xong tất cả thủ tục, ông Vương tài xế đã đợi trước cửa bệnh viện, trông thấy Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên ra ngoài, ông vội vàng mở cửa ghế sau: “Tổng giám đốc Thẩm, cô Tống.”
Tống Hân Nghiên mỉm cười gật đầu chào ông Vương, nhưng cô không ngồi vào xe: “Tôi tự về được, các người về trước đi.”
Thẩm Duệ cau mày nhìn cô: “Lên xe.”
“Thật sự không cần đâu, tôi gọi xe về là được.” Tống Hân Nghiên ngang ngược nói.
Thẩm Duệ cũng không nói nhảm với cô, trực tiếp kéo tay cô nhét thẳng người vào ghế sau, Tống Hân Nghiên: “…”
Xe chạy ra ngoài, điện thoại của Thẩm Duệ vang lên, anh liếc nhìn tên người gọi tới, không bắt máy, tắt tiếng, điện thoại không ngừng rung lên. Tống Hân Nghiên không tự chủ được nhìn qua, thấy anh không nghe máy, cô tò mò hỏi: “Điện thoại của ai thế, sao anh không nghe máy?”
Thẩm Duệ nhìn cô: “Tò mò?”
Tống Hân Nghiên lập tức nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tỏ vẻ bản thân không tò mò chút nào. Thẩm Duệ nhìn gò má cô, ánh mắt lóe lên ý cười, anh cầm điện thoại lên nghe máy.”
“Tổng giám đốc Thẩm, bà Thẩm tới công ty rồi, nói nếu hôm nay không gặp được anh thì sẽ không đi, anh có muốn về công ty một chuyến không?” Đầu dây bên kia truyền tới lời hỏi dò của Nghiêm Thành.
“Lát nữa tôi về, cậu cứ chuẩn bị tốt những đồ tôi cần đi.” Ánh mắt Thẩm Duệ âm trầm, anh cũng đoán được vì sao Tống Nhược Kỳ tới công ty tìm anh. Nếu cô yên lặng ký đơn ly hôn thì anh sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu như cô cứ thích đi tìm chết, vậy thì anh cũng không cần phải khách khí với cô làm gì.
Anh Từng Là Duy Nhất