Anh Từng Là Duy Nhất
C336: Tôi không muốn ngủ chung với anh 4
Thẩm Duệ sửng sốt, nhìn anh ta loạng choạng chạy ra khỏi quán bar, lắc đầu cười, thằng nhãi này. Anh đã biết cách giải quyết hoàn cảnh của Ngộ Thụ thế nào rồi, vậy còn của anh thì sao?
Nghĩ đến việc Tống Hân Nghiên chống cự mình, anh chỉ cảm thấy rượu ngon trước mặt đã biến thành rượu độc thẩm thấu ruột gan, khiến cả lòng anh đau nhói.
Thẩm Duệ say khướt trở về Y Uyển, anh ngồi trên xích đu trong vườn, gió đêm mát lạnh thổi qua, xua tan đi mấy phần hơi men trong người, một lúc sau mới đứng dậy đi vào biệt thự.
Sau khi đổi giày ở huyền quan, anh đi thẳng vào phòng khách, ngồi xuống sofa, cầm lấy điều khiển từ xa bật tivi lên. Anh không biết trên tivi đang chiếu cái gì, anh chỉ muốn dùng âm thanh để xua đi nỗi cô đơn trong lòng.
Liên Thanh Vũ đứng bên lan can tầng ba, lắng nghe âm thanh tivi truyền tới từ phòng khách. Cô ta biết Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên đang cãi nhau, thậm chí còn cãi rất gay gắt. Cô ta không thể không ngưỡng mộ Liên Mặc, đúng là luật sư, chẳng tốn bao nhiêu sức đã khiến bọn họ xích mích.
Liên Thanh Vũ từ từ đi xuống cầu thang, bước vào phòng khách, đến bên Thẩm Duệ, quỳ xuống bên chân, ngẩng đầu nhìn anh. Cô ta luôn biết trước mặt một người đàn ông nên bày ra dáng vẻ nào thì dễ trêu chọc lòng người nhất: “Thẩm Duệ, sao anh uống nhiều rượu thế?"
Thẩm Duệ cụp mắt, dưới ánh đèn, bóng dáng Liên Thanh Vũ hơi mờ ảo, có một khoảnh khắc anh còn cho. rằng người đang ngồi xổm trước mặt mình là Tống Hân Nghiên. Anh chậm rãi đưa tay ra, khi ngón tay sắp chạm vào mặt đối phương thì bỗng sực tỉnh, vội vàng rút về: "Là em à, đã khuya như vậy còn chưa ngủ?"
“Em thấy anh lái xe ra ngoài nên hơi lo lắng, anh không sao chứ?” Ánh mắt Liên Thanh Vũ thoáng qua vẻ mất mát rồi biến mất, tốc độ quá nhanh khiến người ta không thể bắt kịp. Cô ta đứng dậy ngồi bên cạnh Thẩm Duệ, cô ta mặt dày ở lại đây, im hơi lặng tiếng chỉ vì chờ đợi cơ hội hiếm có này đây.
'Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên càng cãi nhau gay gắt, cô ta càng vui vẻ, bởi vì tỷ lệ thành công của việc cô †a chen chân vào quan hệ của hai người sẽ càng lớn.
Về phần ả ngốc Tống Hân Nghiên kia, không cần cô †a ngáng chân, đối phương cũng chồng chất vết thương rồi.
“Anh không sao, em đi ngủ đi.” Thẩm Duệ đè thái dương đau đớn, nhắm mắt dựa vào ghế sofa.
Liên Thanh Vũ thấy anh nhíu mày, lấy hết can đảm quỳ lên sofa, giơ tay xoa bóp huyệt thái dương cho anh. Khoảng cách quá gần, hơi thở mang theo mùi rượu phả thẳng vào mặt, cả người cô ta bỗng có cảm giác say khướt.
Ngón tay của cô ta rất điêu luyện, Thẩm Duệ thoải mái thở dài, Liên Thanh Vũ cúi đầu nhìn anh, ánh mắt dán chặt vào đôi môi mỏng, miệng đắng lưỡi khô. Hai cánh môi mỏng này xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của cô ta, mỗi lần định hôn thì lại giật mình tỉnh giấc.
Cô ta rất muốn biết cảm giác hôn anh như thế nào, có thoải mái vui vẻ như trong sách viết không nhỉ?
Đầu Liên Thanh Vũ chậm rãi đến gần Thẩm Duệ, lực trên tay càng ngày càng nhẹ, ngay khi cô ta sắp hôn lên thì một lọn tóc bất ngờ xõa xuống chạm vào đôi môi mỏng của anh. Cô ta giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên, lập tức sa vào trong đôi mắt phượng sâu thẳm.
Liên Thanh Vũ giật mình hoảng hốt, anh mở mắt từ lúc nào thế? Anh có thấy những gì vừa xảy ra không? Cô ta càng nghĩ càng chột dạ, vội vàng rút tay lại: "Thẩm Duệ, em đi nấu canh giải rượu cho anh nhé."
“Muộn lắm rồi, em đi ngủ đi.” Thẩm Duệ ngồi thẳng người, hơi cách xa cô ta.
Trái tim Liên Thanh Vũ như chìm xuống đáy vực, chắc chắn anh đã nhìn thấy rồi, làm sao bây giờ? Cô ta cố gắng bù đắp, thế nhưng đầu óc quay cuồng thế nào cũng không nghĩ ra cách. Cô ta đứng bật dậy, nhìn Thẩm Duệ đang chăm chú xem TY, nói: "Vậy em đi ngủ đây, anh đừng xem trễ quá."
"Ừ." Thẩm Duệ trả lời, không hề liếc mắt.
Liên Thanh Vũ cứ đi ba bước lại quay đầu, lưu luyến không rời trở về tầng ba.
Thẩm Duệ ngồi dưới lầu một lúc trước khi đứng dậy đi lên trên. Sau khi đi qua phòng ngủ chính, anh bồi hồi ngoài cửa, thật lâu sau mới mở cửa đi vào. Phòng hơi tối, ánh đèn đường xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, loáng thoáng có thể nhìn thấy cục nhỏ trên giường.
Anh chậm rãi đi đến bên giường, vươn tay bật đèn tường đầu giường, ngọn đèn màu cam rọi xuống từ đỉnh đầu, bao phủ người phụ nữ đang ngủ yên bình trên giường. Anh đưa tay sờ trán cô, đã hết sốt rồi.
Thẩm Duệ ngồi bên giường một lúc lâu rồi mới đứng dậy đi vào phòng thay đồ, anh lấy ra hai cái chăn trải xuống dưới sàn, tắm rửa sạch sẽ rồi mới ngã lưng xuống. Hai mắt anh cứ trợn tròn nhìn đèn chùm trên trần nhà chằm chằm, một lúc sau mới nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi Tống Hân Nghiên tỉnh dậy, Thẩm Duệ vẫn đang ngủ, cô quay đầu lại thì thấy anh đang nằm nghiêng đối diện với cô, lúc đó trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác phức tạp khó tả.
Cô không muốn ngủ với anh, thế là người đàn ông kiêu ngạo kia thà ngủ dưới đất còn hơn rời khỏi phòng, là cô quá cố chấp hay anh quá cố chấp?
Cô khẽ thở dài, cẩn thận ngồi dậy, nằm một ngày, cơn sốt đã lui, khắp người cứ dính dính khó chịu. Cô đã không tắm kể từ sau vụ tai nạn xe hơi, thế nhưng đêm qua toát nhiều mồ hôi quá, nếu còn không tắm thì cô sẽ chết vì khó chịu mất.
Cô chậm rãi đi đến phòng để đồ, tối hôm qua đã cất hết quần áo rồi, chỉ còn lại đồ Thẩm Duệ mua. Cô đang giận anh, không muốn mặc quần áo anh mua nên đi kéo. vali, vừa chạm vào cần gạt, một giọng nói lạnh lùng đã vang lên từ phía sau: "Em đang làm gì?"
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu theo phản xạ, thấy Thẩm Duệ lẳng lặng đứng đó, cô giật mình, vội nói: "Tôi đang tìm quần áo."
Thẩm Duệ nhíu mày, chỉ vào quần áo phụ nữ treo trong tủ: "Quần áo đều được treo ở đó, em không cần tìm trong vali."
“Tôi không muốn mặc đồ anh mua, tôi muốn mặc quần áo của mình.” Tống Hân Nghiên đặt vali nằm ngang, sau đó mở khóa kéo, lấy ra một bộ quân áo. Khuôn mặt vừa dịu đi của Thẩm Duệ lại trở nên căng cứng, anh n còn phải rạch ròi của anh hay của em?”
Cả người em đều thuộc về anh, tại sao.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Hân Nghiên đỏ bừng, so độ da mặt dày, cô thua là cái chắc. Cô cầm quần áo, khập khiễng bước đi, Thẩm Duệ chặn cửa không cho ra, cô tức giận trừng anh: "Chó ngoan không cản đường."
'Thẩm Duệ khoanh tay, mắt phượng lạnh lùng nhìn cô chăm chằm, không hề có ý định tránh ra. Tống Hân Nghiên uất ức, lại không muốn hạ mình nên nghiêng người định chen ra ngoài, cô cố gắng áp sát vào khung cửa để không chạm vào người anh.
Anh Từng Là Duy Nhất