Anh Từng Là Duy Nhất
C321: Nếu cô không phải tống hân nghiên vậy cô là ai 1
Trong khu vườn của khoa điều trị nội trú, ánh mặt trời buổi trưa rất dồi dào, Đổng Nghi Tuyên đẩy Tống Hân Nghiên đến bên cạnh đài phun nước. Hơi nước trong suốt như pha lê, tạo thành một chiếc cầu vồng nhỏ bắc ngang qua không trung phía trên đài phun nước.
Tống Hân Nghiên vẫn còn nhớ giấc mơ đêm qua. Những gì Đổng Nghỉ Tuyền vừa nói khiến lòng cô ngày càng cảm thấy lo lắng, cứ luôn có cảm giác mọi thứ trước mắt đều không chân thật.
Phía bên kia, bà Tống cũng đẩy Tống Nhược Kỳ ra ngoài tắm nắng. Hai mẹ con nhà kia đứng xa xa nhìn cô, sau đó đồng thanh hừ một tiếng, trên mặt đầy vẻ khinh thường. Tống Hân Nghiên lấy lại tinh thần, Đổng Nghỉ Tuyền nghe tiếng nhìn sang, trong mắt thoáng qua vệt khinh miệt, lập tức đẩy Tống Hân Nghên đi chỗ khác.
"Ai da, Nghỉ Tuyền, sao bà vừa thấy tôi đã đi thế?" Bà 'Tống quan sát Đổng Nghỉ Tuyền, hai mươi lăm năm trước, bà ta không xinh đẹp bằng người phụ nữ này, hai mươi lăm năm sau vẫn không thể đuổi kịp. Bà ta không quý phái được như Đổng Nghi Tuyền, mỗi khi đứng trước. mặt đối phương, dường như bà ta luôn kém hơn một bậc.
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Tập đoàn Tống thị vốn có thể nhận tài trợ của Đổng Nghỉ Tuyền, sau đó không cần tuyên bố phá sản. Thế nhưng để giữ gìn tôn nghiêm của mình, bà ta cố gắng hết sức ngăn cản Tống Chấn Nghiệp nhận tài trợ, bà ta sẽ không bao giờ cho họ có cơ hội vấn vương không dứt.
Đổng Nghi Tuyên dừng bước, bà ấy chưa bao giờ sợ hãi một ai chứ đừng nói là bà Tống. Chỉ thấy bà ấy đứng lại, liếc mắt về phía đối phương, cười khẽ: "Thấy chó điên cản đường thì phải đi vòng qua, tránh bị nó cắn một cái, không đúng à?"
Sắc mặt bà Tống trắng xanh, trừng Đổng Nghi Tuyền, cười gẵn: "Nghi Tuyền, bà chẳng thay đổi chút nào, vẫn luôn ngang ngược kênh kiệu như thế. Bà có biết bản thân thua ở đâu không?”
Xưa nay bà Tống chưa bao giờ cảm thấy hành vi của mình có gì sai trái, bà ta giật chồng của bạn thân, dàn bãy dụ dỗ bọn họ ly hôn mà không một chút áy náy. Bởi vì bà ta cho rằng, bản thân có thể mang lại cho Tống Chấn Nghiệp một cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp hơn.
Vì vậy khi nói những lời này, bà ta không hề tránh mặt hai đứa con gái, và Tống Nhược Kỳ cũng kế thừa nguyên vẹn tính tình lập dị của bà Tống. Cái gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng chính là như vậy.
- Đổng Nghỉ Tuyền mím môi không nói lời nào, khế siết chặt tay vịn của xe lăn, bà ấy không muốn Hân Nghên nghe thấy tiếng cãi vã của họ nên nói: “Hân Nghiên, xin lỗi, hôm nay không thể dẫn con đi phơi nắng vui vẻ được rồi."
'Tống Hân Nghiên ngước mắt nhìn mẹ, dù bây giờ bà ấy đã là một người phụ nữ mạnh mẽ nhưng khi đối mặt với quá khứ thì vẫn không thể buông bỏ được. Biểu cảm trên khuôn mặt bà ấy đan xen giữa kiêu ngạo và cô đơn, khiến người khác rất khó chịu.
'Tống Hân Nghiên lắc đầu, đặt tay lên mu bàn tay. của Đổng Nghỉ Tuyền, đáp: "Mẹ, chúng ta về thôi."
"Được." Đổng Nghi Tuyền đẩy Tống Hân Nghiên định rời đi nhưng bà Tống lại không chịu buông ta, bà ta cất giọng cười mỉa: "Nghi Tuyền, bà không dám đối mặt với thất bại của mình đúng không? Để tôi nói cho bà biết, đàn ông chỉ thích phụ nữ nhu nhược yếu đuối biết làm nũng mà thôi, mà nội tâm bà quá mạnh mẽ, đến mức không cần Chấn Nghiệp, khiến ông ấy cảm thấy thất bại. Cuộc hôn nhân của hai người không phải do tôi xen vào mới sụp đổ mà các người vốn đã bằng mặt không bằng lòng rồi."
Đổng Nghi Tuyền nghiến răng, bà ấy bỏ đi không phải vì sợ sệt mà vì không muốn nêu gương xấu cho 'Tống Hân Nghiên, cho dù cuộc hôn nhân có bết bát đến đâu cũng phải ngẩng cao đầu mà đi.
'Tống Hân Nghiên tức giận muốn chết, cô thật sự không thể hiểu nổi mạch não của bà Tống, bà ta dựa vào đâu mà vênh váo như thế chứ. Cô vừa định quay đầu lại đáp trả đã nghe Đổng Nghỉ Tuyền nói: "Hân Nghiên, đừng quay đầu lại, có một số người, tự ông trời trừng trị"
"Mẹ, mẹ không tủi thân ư?" Tống Hân Nghiên đau lòng hỏi.
"Mẹ tủi thân hơn hai mươi năm rồi, cần gì phải để ý chút chuyện cỏn con này?" Đổng Nghỉ Tuyền ngẩng đầu lên, bước chân về phía trước bỗng dừng lại. Tống Hân Nghiên dõi theo ánh mắt của bà ấy, bắt gặp Tống Chấn Nghiệp đang đứng ngay lối vào của khu vườn.
So với vẻ suy sụp vài tháng trước, ông ta bây giờ rạng rỡ hẳn lên. Sau khi trở về Đồng Thành, cô nghe nói ông ta đã đến nhậm chức ở công ty trang trí nội thất mới mở của Đường Diệp Thần, xem ra cũng có chút thành tựu.
'Tống Chấn Nghiệp nhìn bọn họ chằm chằm không chớp mắt, vừa nấy ông ta đứng ở đây đã nghe được. cuộc trò chuyện của họ. Ông ta thực sự rất muốn nghe Đổng Nghỉ Tuyền vì ông ta đáp trả một câu, chỉ một câu thôi cũng đủ khiến sự không cam lòng chất chứa trong lòng ông ta những năm qua tan biến.
Thế nhưng Đổng Nghi Tuyền không nói gì, thậm chí còn không có hứng thú cãi nhau với San San, như thể ông ta chẳng còn là gì với bà ấy nữa.
'Tống Chấn Nghiệp chậm rãi bước đến trước mặt hai mẹ con họ: "Nghi Tuyền, bà và Hân Nghiên đã nhận lại nhau rồi nhỉ."
Đổng Nghi Tuyền nhìn người đàn ông trước mặt, năm tháng đã khắc sâu dấu vết trên người đối phương, ông ta không còn trẻ trung đẹp trai nữa như trước kia nữa: “Vâng, cảm ơn ông đã chăm sóc Hân Nghiên suốt những năm qua, cũng cảm ơn các người đã đối xử tốt với con bé thật tệ mới khiến cô bé trưởng thành theo dáng vẻ mà tôi tự hào."
Tống Chấn Nghiệp không nghe rõ lời này của bà ấy là cảm tạ hay mỉa mai nhiều hơn. Ông ta không khỏi cau mày, rũ mắt nhìn Hân Nghiên, lúc hai mẹ con đứng cùng nhau, ông ta mới phát hiện đường nét trên mặt hai người không giống nhau lắm: "Nghi Tuyền, tôi đã từng muốn yêu thương Hân Nghiên bằng cả trái tim nhưng thật đáng tiếc, con bé không phải là con gái của tôi."
Nghe vậy, Đổng Nghỉ Tuyền nhìn Tống Chấn Nghiệp chằm chằm, nhẹ giọng chế nhạo: "Lúc này ngay trước mặt bọn nhỏ mà ông vẫn muốn sỉ nhục sự trong trắng của tôi ư? Trước khi ly hôn với ông, tôi chỉ có một người đàn ông duy nhất là ông đấy."
Bên tai Tống Hân Nghiên vang lên âm ầm, Tống Chấn Nghiệp nói cô không phải là con gái của ông ta, Đổng Nghỉ Tuyền lại bảo bà ấy chỉ có một người đàn ông duy nhất là Tống Chấn Nghiệp, vậy cô là con của ai?
"Có thể, vậy sau khi ly hôn thì sao?" Tống Chấn Nghiệp lạnh lùng hỏi.
Anh Từng Là Duy Nhất