Anh Từng Là Duy Nhất
C313: Tối về sẽ cố gắng 2
'Trong phòng họp của Nghiệp Chi Phong, nhà thiết kế chính đang giải thích ý tưởng thiết kế trên sân khấu, hai bên chiếc bàn hội nghị hình chữ nhật trong phòng họp là ban lãnh đạo cấp cao và đội ngũ ưu tú Nghiệp Chỉ Phong, giám đốc điều hành mới nhậm chức Liên Mặc và cấp dưới của mình.
Cuộc họp kéo dài một giờ, trong khi nghe nhà thiết kế chính giải thích ý tưởng thiết kế, Liên Mặc lấy bút gạch các ý chính trên giấy, thái độ rất nghiêm túc.
Thỉnh thoảng Đổng Nghỉ Tuyên lại liếc anh ta, xã hội ngày nay không có nhiêu sếp tổng cẩn thận như đối phương lắm. Sau khi nhà thiết kế trình bày xong, bên dưới vỗ tay rào rào. Liên Mặc quay sang nói với Đổng Nghỉ Tuyền: “Tổng giám đốc Đổng, rất xuất sắc.”
Đổng Nghi Tuyền mỉm cười và nói: "Được Chủ tịch Lian công nhận là vinh dự của chúng tôi."
Liên Mặc cười như gió thoảng, anh ta nhìn ghi chép trong sổ tay, nói: “Tổng giám đốc Đổng, sau khi nghe nhà thiết kế trình bày, tôi có một vài câu muốn hỏi bà."
“Mời nói.” Đổng Nghỉ Tuyền mỉm cười.
Cây bút trong tay Liên Mặc chỉ vào điểm đầu tiên: "Tôi khá tán thưởng lý thuyết đa dạng hóa không gian này, tất nhiên tác phẩm của nhà thiết kế vừa mới trình bày cho chúng tôi cũng rất bắt mắt. Thế nhưng trong cuộc sống thực, những điều này không thực tế, ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy việc trang trí phòng kiểu xa xỉ rất thô.”
Sau khi Đổng Nghi Tuyền cân nhắc rồi lại xem bản phác thảo đang trình chiếu, bà ta phát hiện đúng là tồn tại vấn đề này: “Ánh mắt tổng giám đốc Liên thật sắc. bén, quả thật là chúng tôi chưa xem xét kỹ lưỡng, chỉ cân nhắc việc tận dụng tối đa không gian nhỏ, không nghĩ tới ngày nay người ta càng ưa chuộng phong cách đơn giản nhưng tỉnh tế hơn.”
Liên Mặc gật đầu, tiếp tục hỏi câu thứ hai. Vấn đề của anh ta vô cùng sắc bén, thậm chí có thể xem là lắt léo hóc búa nhưng lại có thể đánh thẳng vào điểm cốt lõi, khiến người ta nhận ra thiếu sót của mình. Đổng Nghỉ Tuyền nghiêm túc trả lời từng câu một, đồng thời cũng có cái nhìn mới về người đàn ông lịch sự tao nhã này.
Đối phương giống như lưỡi kiếm sắc bén, chưa ra khỏi vỏ đã bùng nổ khí thế, nếu rút ra thật chỉ sợ toàn bộ cửa hàng ở Đồng Thành sẽ trải qua một đợt thanh tẩy sạch sẽ. Người này không hổ là báu vật của giới luật sư.
Hội nghị kết thúc, Đổng Nghi Tuyền đứng dậy bắt tay Liên Mặc, nói: “Tổng giám đốc Liên, vấn đề của cậu cho. tôi thấy bản vẽ của nhà thiết kế chúng tôi chưa hoàn thiện, hy vọng bản vẽ đợt sau sẽ khiến cậu hài lòng.”
Hai tay Liên Mặc thả lỏng bên người, giờ phút này đã quay về vẻ hướng nội như trước, giống như cái người vừa đặt ra câu hỏi sắc bén khi này không phải là anh ta: “Chỉ cần tổng giám đốc Đổng không chê khách hàng này khó tính là được.”
“Đâu có đâu có, ý kiến của khách hàng rất quan trọng với chúng tôi." Đổng Nghi Tuyền phục sát đất.
Liên Mặc giơ tay xem đồng hồ: “Tổng giám đốc. Đổng, vừa nấy tôi có điểm thất lễ, hy vọng bà không để trong lòng. Giờ đã sắp đến bữa trưa, hay là cùng ăn một bữa nhé, xem như tôi nhận lỗi với bà.”
“Không dám không dám, nên để tôi mời mới đúng, xin mời!" Đổng Nghi Tuyền ra hiệu, Liên Mặc gật đầu, nhường bà ta đi trước. Đổng Nghỉ Tuyền có ấn tượng rất tốt với người đàn ông này, mặc dù lúc hỏi hùng hổ dọa người nhưng vẻ nho nhã lễ độ lúc này của anh ta, cộng thêm tính tình bình tĩnh không nóng vội khiến bà ta rất thưởng thức.
Khi hai người bước ra khỏi phòng họp, Đổng Nghi Tuyền chợt nhớ ra điều gì đó, bà ta quay đầu nhìn người đàn ông đẹp trai bên cạnh: “Tôi nhớ rồi, lần trước Hân Nghiên bị ngộ độc thức ăn ở thành phố C, tôi nghe nói người đưa con bé đến bệnh viện tên là Liên Mặc, đừng nói cậu là Liên Mặc đó nhé?”
Liên Mặc khế gật đầu: "Là tôi, tổng giám đốc Đổng, đêm đó tôi tình cờ ở thành phố C."
"Tôi nghe Hân Nghiên nhắc đến, không ngờ lại là cậu. Tôi là mẹ ruột của Hân Nghiên, cảm ơn cậu đã đưa con bé đến bệnh viện đêm đó." Đổng Nghi Tuyền cảm kích nói.
"Tổng giám đốc Đổng khách khí, Hân Nghiên là bạn tôi.
Cả hai vừa trò chuyện vừa bước vào thang máy, vì có 'Tống Hân Nghiên nên bầu không khí giữa hai người thoải mái hơn trước rất nhiều. Trong nhà hàng Tây, Đổng Nghỉ Tuyền đánh giá Liên Mặc đối diện, so với Thẩm Duệ, bà ta càng hy vọng Hân Nghiên sẽ ở bên một người như Liên Mặc hơn, giữa họ sẽ bớt đi rất nhiều trở ngại.
Bít tết nhanh chóng được mang lên, trong nhà hàng sang trọng kiểu Tây, tiếng piano của Beethoven dạo chơi giữa không trung. Đổng Nghỉ Tuyền ưu nhã cầm dao nĩa cắt bít tết: “Tổng giám đốc Liên, nếu tôi nhớ không nhầm, đơn kiện của Hân Nghiên cũng là cậu soạn giúp con bé à?”
"Phải, Hân Nghiên là bạn của Mỹ Hân, Mỹ Hân là đàn em của tôi nên đã nhờ tôi giúp đỡ giải quyết vụ kiện ly hôn này. Nếu không có nó, tôi cũng sẽ không biết một cô gái dễ thương đến thế." Liên Mặc nhanh chóng cắt bít tết thành những miếng vừa ăn, rồi đổi với dĩa của Đổng Nghỉ Tuyền, trêu chọc.
Đổng Nghi Tuyền mỉm cười, cảm ơn: "Tôi đã sống ở Mỹ hai mươi mấy năm nhưng vẫn không quen dùng dao nĩa, cậu đừng chê cười nhé.”
"Là lỗi của tôi, lẽ ra tôi không nên dẫn tổng giám Đổng đến nhà hàng Tây." Liên Mặc xin lỗi, hoàn cảnh của nhà hàng Tây thích hợp để trò chuyện nhất, bởi vì những vị khách ở đây sẽ không ồn ào, có vẻ trang trọng hơn nhà hàng Trung Quốc đầy ắp tiếng cười đùa và cụng ly rôm rả nhiều.
“Không sao.” Đổng Nghi Tuyền gắp một miếng bít tết bỏ vào miệng, bít tết vừa chín tới rất ngon. Bà ta nuốt thức ăn, đặt dao nĩa xuống, nhấp một ngụm rượu đỏ bên cạnh, nhìn người đàn ông tao nhã đối diện: “Tổng giám đốc Liên, hiện giờ trong nhà cậu có những ai?”
"Từ nhỏ tôi đã mồ côi mẹ, niên thiếu mất bố, em gái duy nhất cũng bị ông nội đuổi sang Mỹ, không có sự cho. phép của ông ấy thì không được đặt chân vào Đồng Thành, vì vậy hiện tại tôi và ông nội đang nương tựa lẫn nhau.”
Chủ đề này hơi nặng nề, Đổng Nghỉ Tuyền lúng túng nói: "Xin lỗi."
“Không sao, tôi đã quen rồi.” Liên Mặc cụp mắt, tiếp tục cắt bít tết.
Đổng Nghi Tuyền quan sát anh ta, đột nhiên phát hiện đây là một người có câu chuyện, lòng ôm tâm sự, không phù hợp với Hân Nghiên. Cũng giống như Thẩm Duệ, trên lưng họ đeo quá nhiều gánh nặng, không thể mang lại cho Hân Nghiên một tương lai không sầu không lo.
Sau bữa trưa, Liên Mặc tạm biệt Đổng Nghỉ Tuyền, nhìn xe đối phương lái ra khỏi bãi đậu xe, anh ta quay lại nhà hàng Tây, cầm ly rượu vang đỏ mà bà ta vừa uống lên, cẩn thận bỏ vào một cái nhựa vô trùng.
Đổng Nghi Tuyền không quay về công ty mà tận dụng thời gian nghỉ trưa lái xe đến bệnh viện, khi đi ngang qua một tiệm bán cháo, bà ta mua một phần cháo xương vừa mới ra lò, đóng hộp kỹ lưỡng rồi. Khi xe dừng ở dưới lầu bệnh viện, bà ta còn mua một bó hoa hướng dương rồi cầm bó hoa lên lầu, lúc đến trước cửa phòng, vệ sĩ trực tiếp đẩy cửa ra cho bà ta đi vào.
Tống Hân Nghiên còn đang ngủ, Đường Diệp Thần ở lại với cô đến qua giờ trưa, sau khi anh ta rời đi cô mới nhắm mắt nghỉ ngơi. Đang mơ mơ màng màng thì cảm giác được đang có người nhìn mình, cô mở to mắt, thấy Đổng Nghỉ Tuyền đang đứng cạnh giường bệnh, cắm bó Sao bà lại
hoa hướng dương vào bình. Cô dụi mắt, hỏi: đến đây?"
"Mẹ nghe nói con tỉnh nên tiện đường đến đây thăm con một chút, hiện tại con cảm thấy thế nào?" Đổng Nghỉ Tuyền xoay người đặt bình hoa trên tủ đầu giường, quay đầu lại nhìn cô.
"Tôi ổn rồi, chỉ là miệng vết thương vẫn còn đau với ngứa." Lúc này, ngay cả bản thân Tống Hân Nghiên cũng chưa ý thức được là cô đang nhõng nhẽo với Đổng Nghi Tuyền. Cô chống tay ngồi dậy, Đổng Nghi Tuyền vội vàng dùng tay đỡ lấy cô.
"Đó là bởi vì miệng vết thương đang kéo da non, con đợi thêm một thời gian nữa thì sẽ hết đau và ngứa. Trong khoảng thời gian này con cẩn thận đừng lấy tay cạy, nếu không sẽ dễ bị nhiễm trùng." Đổng Nghi Tuyền cầm gối đầu kê ở sau lưng cô, cho cô dựa vào gối ngồi ở đầu giường.
"Vâng." Tống Hân Nghiên ngồi ở trên giường nhìn Đổng Nghi Tuyền, cũng không nói lời nào.
"Con có đói bụng không? Mẹ có mua cháo xương cho con này, con có muốn nếm thử một chút hay không?" Đổng Nghỉ Tuyền vừa dứt lời thì cái bàn nhỏ cũng đã được bà ta đặt lên giường xong xuôi rồi, sau đó bà ta đặt hộp cháo mua ở bên ngoài lên bàn.
Anh Từng Là Duy Nhất