Anh Từng Là Duy Nhất
69: Thẩm Duệ Anh Thích Tôi Đúng Không
Tống Hân Nghiên giật mình, vội vàng bước vào phòng khách, chỉ thấy Tống Chấn Nghiệp đang cầm một cây gậy gỗ lớn to bằng tay, hung ác đánh vào bụng Tống Nhược Kỳ.
Bà Tống hoảng hốt hét lên, Tống Nhược Kỳ thì sợ hãi nhắm mắt hai tay ôm chặt bụng.
Tống Hân Nghiên hoảng sợ, đây là lần đầu tiên cô thấy Tống Chấn Nghiệp giận Tống Nhược Kỳ lớn như vậy, thế này là muốn đánh chết cô ta à? Cô bước nhanh tới, lên tiếng ngăn cản: “Ba!”
Gậy gỗ trong tay Tống Chấn Nghiệp khó khăn lắm mới dừng lại trước bụng Tống Nhược Kỳ.
Ông ta quay đầu lại, thấy cô đứng ở cửa phòng khách thì áy náy nói: “Hân Nghiên, là ba có lỗi với con, ba không ngờ Nhược Kỳ lại làm ra chuyện như vậy.
Ba đánh chết nó, xả giận cho con.”
Dứt lời, ông ta lại vung gậy gỗ trong tay lên, bà Tống kịp phản ứng, vội vàng lao qua che chở trước người Tống Nhược Kỳ, gào lên: “Ông đánh đi, đánh chết hai mẹ con bọn tôi đi.
Dù sao ông cũng không vừa mắt bọn tôi, đánh chết thì xong hết mọi chuyện.”
Tống Chấn Nghiệp giơ gậy gỗ, gầm lên với bà Tống: “San San, bà tránh ra cho tôi, nó làm ra chuyện trời đất không tha, bà còn che chở nó?”
“Tôi không tránh, ông muốn đánh thì đánh chết tôi trước đi.” Bà Tống ôm chặt Tống Nhược Kỳ, gào khóc.
Tống Chấn Nghiệp kéo bà ta ra, bà Tống lại không chịu buông tay.
Lúc này, Tống Nhược Kỳ cũng lấy lại phản ứng, ôm bà Tống khóc lóc: “Mẹ, cứu con, ba muốn đánh chết con.”
Tống Hân Nghiên đứng ở cửa phòng khách, lạnh lùng nhìn màn trình diễn như trò hề trước mặt, lạnh băng nói: “Diễn xong chưa? Kỹ thuật không tệ, có thể đi tranh cúp Oscar, Kim Tượng được rồi đấy!”
Ba người đang ầm ĩ náo loạn ngay lập tức im lặng, tất cả đều quay lại nhìn cô bằng ánh mắt khó tin.
Tống Hân Nghiên không thèm đổi giày, đi đến cạnh ghế sô pha ngồi xuống, ung dung nhìn bọn họ: “Diễn xong rồi thì ngồi đi, nói thử xem lần này gọi tôi về đây cần tôi làm cái gì?”
Tống Hân Nghiên sẽ không quên lần trước bà Tống chơi bài tình thân bỏ thuốc cô.
Mỗi một chuyện bọn họ làm đều chứa mục đích, cô tin hôm nay cũng không ngoại lệ.
Chỉ có điều cô không ngờ, ngay cả Tống Chấn Nghiệp cũng hùa theo.
Trên mặt Tống Chấn Nghiệp lướt qua tia lúng túng, ông ta trừng Tống Hân Nghiên, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Hân Nghiên, con chịu ủy khuất lớn như vậy, tại sao không nói với ba? Chị gái và mẹ con bắt đầu ức hiếp con từ lúc nào thế?”
Tống Hân Nghiên lẳng lặng nhìn Tống Chấn Nghiệp: “Tôi nói với ông, ông sẽ ép Tống Nhược Kỳ phá thai, rồi đưa cô ta ra nước ngoài à?”
“Tống Hân Nghiên, mày đừng có ức hiếp người quá đáng, mày không thể thỏa mãn Diệp Thần, dựa vào cái gì bắt tao phá thai? Còn muốn đưa tao ra nước ngoài hả, nằm mơ!” Tống Nhược Kỳ còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy một tiếng bốp vang lên, cô ta bị Tống Chấn Nghiệp tát một bạt tai ngã xuống đất.
Cô ta ôm mặt, nhìn Tống Chấn Nghiệp đầy khó tin: “Ba, ba đánh con?”
Tống Chấn Nghiệp siết chặt nắm đấm, không biết đang tức giận hay đau lòng.
Ông ta trừng Tống Nhược Kỳ, mắng: “Thứ không biết liêm sỉ, đó là em rể mày, cháu trai chồng mày đấy! Trong mắt mày còn có đạo lý làm người không thế? Chẳng trách Thẩm Duệ đuổi mày ra khỏi nhà, đây đều do mày tự chuốc lấy!”
Tống Hân Nghiên vô cùng sửng sốt, nhìn sang Tống Nhược Kỳ, Thẩm Duệ đuổi cô ta ra khỏi nhà? Bọn họ thật sự đã ly hôn rồi? Cô cho rằng Thẩm Duệ mới chỉ nói thôi, không ngờ tốc độ của anh lại nhanh như vậy! Chẳng trách Đổng Nghi Tuyền lại muốn đánh chủ ý lên đầu anh, có vẻ như bà ta đã nắm bắt được tin tức.
Tống Nhược Kỳ được cưng chiều từ bé tới lớn, Tống Chấn Nghiệp nâng cô ta trong lòng bàn tay như nâng trứng.
Chuyện muốn đánh chết, tát cô ta như ngày hôm nay, trước đó chưa bao giờ xảy ra.
Lúc này cô ta vừa tức vừa oán, khó tin nói: “Đúng thế, đều là con tự tìm, nhưng người làm cha như ông không có trách nhiệm gì ư? Ông gả tôi cho một tên đàn ông bất lực, còn bắt tôi phải hầu hạ anh ta cả đời?”
“Mày!” Tống Chấn Nghiệp tức giận, trước mắt bỗng biến thành màu đen, ông ta ngã ngồi xuống ghế sô pha, nổi điên mắng: “Mày còn biết xấu hổ không? Thỏ không ăn cỏ gần hang, huống chi nó còn là em rể của mày đấy!”
Bà Tống vẫn luôn im lặng không nhịn nổi nữa, bà ta đỡ Tống Nhược Kỳ đứng dậy, nói: “Nhược Kỳ, đi thôi, ông ta không chào đón con, mẹ con mình không ở cái nhà này nổi nữa, để ông ta sống với đứa con hoang kia suốt đời đi.”
Tống Nhược Kỳ khóc không thành tiếng, được bà Tống nâng đỡ, oán hận trừng Tống Hân Nghiên: “Tống Hân Nghiên, mày cho rằng mình đã thắng ư? Chúng ta cứ nhìn xem, ai sẽ là người cười đến cuối cùng.”
“Thứ không biết hối cải, mày cút cho tao, tao không có đứa con gái không biết liêm sỉ như mày!” Tống Chấn Nghiệp tức giận đứng dậy, chỉ tay ra ngoài cửa, quát lớn.
Bà Tống cũng bực, đỡ Tống Nhược Kỳ, không nói hai lời đi về phía cửa.
Tống Hân Nghiên không nói gì, nhìn bà Tống đỡ Tống Nhược Kỳ đi ra biệt thự.
Cô quay đầu lại nhìn Tống Chấn Nghiệp, thấy vẻ không nỡ chợt thoáng qua trên mặt ông ta thì nói nhỏ: “Tội tình gì chứ?”
Tống Chấn Nghiệp yếu ớt ngồi xuống sô pha, cả người như già đi mười tuổi.
Ông ta nhìn cô đầy áy náy: “Hân Nghiên, ba có lỗi với con, là ba cưng chiều chị con đến mức coi trời bằng vung, làm ra loại chuyện này.
Từ trước đến nay con hiền lành rộng lượng, đừng so đo với nó nhé.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên chỉ cảm thấy buồn cười, dù Tống Chấn Nghiệp đuổi Tống Nhược Kỳ ra khỏi nhà, lòng ông ta vẫn nghiêng về phía Tống Nhược Kỳ: “Ba, thật ra ba không cần diễn màn kịch này trước mặt con.
Chị gái và Diệp Thần ở bên nhau không phải chỉ một hai ngày, ba dám nói ba không hiểu rõ tình hình không?”
Trên mặt Tống Chấn Nghiệp hiện lên vẻ chật vật khi bị nhìn thấu suy nghĩ, đúng là ông ta từng bắt gặp Tống Nhược Kỳ và Đường Diệp Thần tay trong tay đi ra từ khách sạn mấy tháng trước.
Lúc ấy, ông ta không liên tưởng, càng không nghĩ Tống Nhược Kỳ lại có can đảm làm chuyện đó.
Hôm nay ông ta cũng không phải thật sự ra mặt vì Tống Hân Nghiên, tát Tống Nhược Kỳ một cái là vì cô ta dám gây ra họa lớn như vậy còn không biết ăn năn hối cải.
Hơn nữa, thêm chuyện cô ta im lặng không một tiếng động ly hôn với Thẩm Duệ, vậy nên mới tức quá ra tay.
“Hân Nghiên, ba thật sự không rõ lắm, khoảng thời gian này tập đoàn Tống thị xuất hiện rất nhiều vấn đề.
Ba đến Quang Thành giải quyết rắc rối, bận như chong chóng, nào có tinh thần chú ý chị con?” Nhắc tới Tống thị, mặt mày Tống Chấn Nghiệp lập tức ũ rũ, nói tiếp: “Chắc con cũng đã nhìn thấy tin tức mấy ngày trước, ba bị người ta vu oan nhận hối lộ, Tống thị cũng vì vậy mà bị liên lụy.
Hôm nay danh tiếng của ba chịu ảnh hưởng, đi ngân hàng mượn tiền mà không có ngân hàng nào chịu cho vay.
Nợ công ty hợp tác vẫn chưa trả hết, Tống thị sắp phá sản, chúng ta phải gánh những món nợ khổng lồ trên lưng, kiếp này đừng mơ có thể xoay người.”
Tống Hân Nghiên ngạc nhiên: “Con nghe Đường Diệp Thần từng nói, ba anh ta dùng danh nghĩa của tập đoàn Khải Hồng đảm bảo cho Tống thị mượn tiền, lẽ nào ngay cả Khải Hồng cũng không mượn được?”
“Vốn dĩ lúc đầu chuyện này rất thuận lợi, thế nhưng về sau không biết tại sao ngân hàng không chịu cho mượn.
Chúng ta nghi ngờ có người tạo áp lực với ngân hàng nhưng bên đó từ chối không lộ ra bất cứ tin tức gì.
Hiện tại Tống thị đã đến bước đường cùng, ba vốn trông chờ chị con tìm anh rể giúp một tay.
Kết quả vừa nãy nó lại nói, mấy ngày trước nó đã ly hôn với Thẩm Duệ rồi, hơn nữa còn không lấy được một đồng nào cả.”
“Trắng tay?” Tống Hân Nghiên khó tin, rõ ràng cô nghe Thẩm Duệ nói đưa năm trăm vạn cho Tống Nhược Kỳ làm phí trợ cấp và dãy nhà trọ Minh Châu.
Rốt cuộc tại sao lại thành Tống Nhược Kỳ trắng tay ly hôn? Lẽ nào anh đã biết Tống Nhược Kỳ làm chuyện có lỗi với mình?
Tống Hân Nghiên cẩn thận nhớ lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian cô ở cùng với Thẩm Duệ.
Đêm đó bên ngoài đồn cảnh sát giao thông, chắc anh không phải đi ngang qua mà là đặc biệt tới.
Lúc đó, có lẽ anh muốn ngả bài với Tống Nhược Kỳ, không ngờ lại gặp cô.
“Đúng vậy, ba cũng vừa mới biết, Thẩm Duệ bên kia không trông cậy được rồi, hiện tại cậu ta không liều mạng chèn ép Tống thị vì chuyện ‘bên ngoài’ của chị con đã không tệ.
Ba nuôi ra loại con gái này, cũng không còn mặt mũi đi cầu xin cậu ta.
Thế nhưng con và Diệp Thần, Hân Nghiên, ba xin con, tạm thời đừng nhắc đến việc ly hôn.
Đợi Tống thị vượt qua cửa ải khó khăn này, đến lúc đó con muốn ly hôn, ba sẽ tìm luật sư giỏi nhất Đồng Thành cho con.” Nếu không phải Tống Chấn Nghiệp đã đi đến bước đường cùng, ông ta cũng sẽ không cầu xin Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên nhíu mày: “Tạm thời là bao lâu? Ba tháng, năm tháng hay là năm năm?”
Tống Chấn Nghiệp không nói nên lời, tình huống hiện tại của Tống thị, năm ba tháng thì ăn thua gì, nếu như nghiến răng chống đỡ thì hai ba năm mới có thể chuyển biến tốt đẹp.
Chẳng qua vấn đề hiện tại chính là, Tống Nhược Kỳ đang mang thai con của Đường Diệp Thần.
“Ba, ba cũng biết, chị đang mang thai con của Đường Diệp Thần, con chờ được, cô ta chờ được không?” Tống Hân Nghiên đứng lên, nói: “Ly hôn, con nhất định phải ly.”
“Hân Nghiên, ba sẽ thuyết phục Nhược Kỳ, để con bé cùng hầu hạ một chồng với con.
Đợi sau khi Tống thị ổn định, con lại ly hôn với Diệp Thần, tác thành cho bọn họ.” Tống Chấn Nghiệp nói.
Tống Hân Nghiên bị chọc tức đến phì cười, nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, sao ông ta có thể đưa ra một yêu cầu hoang đường như vậy nhỉ? “Ý ba là con ngăn cản bọn họ ở bên nhau? Vậy hiện tại con lập tức thành toàn cho bọn họ!”
“Không phải, Hân Nghiên, ba không có ý này, chị con đang mang thai con của Diệp Thần, bác sĩ nói cái thai này rất nguy hiểm, nếu không giữ được thì con bé có khả năng không thể mang thai được nữa.
Hơn nữa con và Diệp Thần sống với nhau năm năm vẫn không có tin tức gì, chị con mang thai, dù sao cũng tốt hơn phụ nữ bên ngoài có con rồi ép buộc con ly hôn, đúng chứ?”
“Ba, ba vẫn chờ phá sản đi.” Tống Hân Nghiên cầm lấy túi xách, xoay người bước ra khỏi biệt thự.
Tống Chấn Nghiệp tức giận ngút trời, đá văng bàn trà, đồ uống trên bàn rơi xuống đất, một tràng tiếng loảng xoảng truyền đến.
Tống Hân Nghiên giẫm chân, cất bước rời đi.
Tống Chấn Nghiệp chống nạnh, nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn từ từ biến mất bằng vẻ mặt ngoan độc, thở hồng hộc từng cơn.
Tống Hân Nghiên rời khỏi nhà họ Tống, đứng bên đường đợi xe taxi.
Điện thoại trong túi bỗng vang lên, cô cầm lên nhìn, là Nghiêm Thành gọi tới.
Cô do dự một lát, bấm nhận: “Thư ký Nghiêm, chào anh!”
“Cô Tống, cô khỏe chứ, tổng giám đốc Thẩm sai tôi thông báo với cô, sáu giờ rưỡi sáng thứ bảy, tổng giám đốc Bạc sẽ xuất hiện tại sân đánh gôn trên sườn núi.
Xin cô và bạn hãy đi đến đúng giờ, ý thức về thời gian của tổng giám đốc Bạc rất mạnh, quá giờ sẽ không đợi!” Nghiêm Thành nhanh thông báo hết nội dung Thẩm Duệ dặn dò.
Tống Hân Nghiên nhớ cô vẫn đang ném Thẩm Duệ ở phòng thử quần áo, trong lòng hơi áy náy: “Thư ký Nghiêm, cảm ơn anh, nhờ anh chuyển lời của tôi đến tổng giám đốc Thẩm, cảm ơn anh ấy đã giúp đỡ, có cơ hội tôi sẽ mời anh ấy ăn cơm.”
“Cô Tống khách sáo, tôi nhất định sẽ chuyển lời, hẹn gặp lại!” Nghiêm Thành cúp máy, xoay người nhìn Thẩm Duệ mặt mày âm u đang ngồi sau bàn làm việc, nói: “Tổng giám đốc Thẩm, đã gọi điện thoại, cô Tống nói hôm khác mời anh ăn cơm.”
Thẩm Duệ hừ một tiếng, cũng không biết có ý gì.
Nghiêm Thành không dám hỏi, cười nói: “Vậy tổng giám đốc Thẩm, tôi có thể tan tầm được chưa?”
“Cậu thấy ông chủ còn làm việc mà thư ký đã tan ca chưa? Ra ngoài làm việc đi!” Tâm trạng Thẩm Duệ đang không tốt, bật hết hỏa lực, gặp ai cũng muốn phun lửa.
Nghiêm Thành đau khổ ra ngoài.
Thẩm Duệ đóng nắp bút, cầm điếu thuốc trên bàn lên châm lửa.
Anh đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cửa sổ sát đất phía trước, nhìn tòa tháp Hi sáng rực phía xa, dường như nhìn thấy Tống Hân Nghiên và Đường Diệp Thần đang ăn tối dưới ánh nến trong đó.
Anh rít mạnh một hơi thuốc, lập tức bị sặc, khói thuốc xộc vào trong cổ họng, sặc ra nước mắt.
Tống Hân Nghiên về đến nhà, bên trong tối đen như mực.
Cô bật đèn nơi huyền quan, đổi giày bước vào phòng khách.
Vừa vào đã thấy một bóng đen đang ngồi trên ghế sô pha, cô giật mình: “Mỹ Hân?”
Hàn Mỹ Hân run rẩy, ngẩng đầu lên, khóc không ra nước mắt nói: “Hân Nghiên, tớ lại làm hỏng chuyện rồi!”
Tống Hân Nghiên vội vàng đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô ấy: “Mỹ Hân, đã xảy ra chuyện gì? Trước tiên cậu đừng khóc, kể cho tớ nghe một chút, chúng ta cùng nhau nghĩ cách cứu vớt.”
Hàn Mỹ Hân hoàn toàn không muốn nhớ lại hôm nay bản thân đã mất hết mặt mũi như thế nào.
Sáng nay, cô ấy ngồi taxi đến dưới lầu Bạc thị, đúng giờ đi làm cao điểm, nhân viên Bạc thị vội vã đi vào công ty, cô ấy nghĩ thầm đây là cơ hội tốt.
Cô ấy bật ghi âm đã thu trước đó, những lời than thở lên án đầy nước mắt của cô ấy ngay lập tức thu hút rất nhiều người.
Khi bảo vệ chạy đến muốn kéo cô ấy đi, Hàn Mỹ Hân lập tức hét lên cứu mạng, có người muốn đánh phụ nữ mang thai.
Bảo vệ không dám đụng vào Hàn Mỹ Hân, cô ấy đang vui mừng trong lòng, chỉ cần kéo dài đến khi Bạc Mộ Niên xuất hiện xem như thành công.
Mười phút sau, cô ấy nhìn thấy xe của Bạc Mộ Niên tiến vào, phô trương khí thế.
Hai chiếc xe dẫn đầu, ở giữa là một chiếc Rolls-Royce Phantom, đằng sau còn mấy chiếc xe cô ấy không nhận ra theo sát.
Đoàn xe lái vào, mấy nhân viên vây xem lập tức tan đàn xẻ nghé.
Sau đó xe dừng trước cửa công ty, bảo vệ mở cửa, có mấy người đàn ông trung niên đeo giày Tây bước xuống.
Cô ấy làm cố vấn pháp lý cho Bạc thị một năm, nhìn thấy bọn họ mới nhớ ra bọn họ là cổ đông của Bạc thị, hôm nay là đại hội cổ đông.
Trong lòng Hàn Mỹ Hân cảm thấy không ổn, Bạc thị tổ chức đại hội cổ đông mỗi năm một lần.
Cô ấy lại ở đây đập phá biển hiệu của người ta, sỉ nhục Bạc Mộ Niên, anh ta có thể để Sở sự vụ bọn cô tiếp tục cố vấn cho Bạc thị mới là lạ.
Cô ấy vừa định bỏ chạy, sau lưng bỗng vang lên giọng nói lạnh như băng: “Cô Hàn Mỹ Hân!”
Hàn Mỹ Hân xoay người, Bạc Mộ Niên đã gần ngay trước mặt.
Anh ta mặc quần tây đen áo sơ mi trắng đơn giản, hai tay tùy ý đút trong túi quần.
Dáng vẻ tùy tiện nhưng lại tạo cho người ta một cảm giác uy hiếp không dám nhìn thẳng.
Hàn Mỹ Hân sợ đến mức lùi lại một bước, trước khi đến đây cô ấy đã trang bị vũ khí đầy đủ, không ngờ lại bị anh ta vạch trần dễ dàng như thế.
Cô ấy lúng túng cười: “Anh, anh Bạc, mắt anh tốt thật, đến mẹ tôi còn không nhận ra tôi đấy.”
Ánh mắt Bạc Mộ Niên rất lạnh lẽo, chỉ về phía cái loa bên hông cô ấy: “Cô mang thai con tôi?”
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
Hàn Mỹ Hân thấy cái loa mua ngoài chợ vẫn đang kêu thì vội vàng bấm tắt, kết quả nó vẫn không ngừng phát ra tiếng khóc nức nở: “Bạc Mộ Niên, anh là đồ đàn ông tệ bạc bỏ vợ vứt con, làm lớn bụng tôi còn trở mặt không nhận nợ…”
Sắc mặt cô ấy lập tức tối sầm, rụt rè liếc Bạc Mộ Niên, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của anh ta còn đen hơn cả lúc trước.
Hàn Mỹ Hân vỗ mạnh hai cái, loa mới dừng lại, cô ấy lau mồ hôi lạnh trên trán rồi cười nói: “Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, chỉ là hiểu lầm!”
Bạc Mộ Niên nhìn chằm chằm cô ấy, ước gì có thể bóp chết đối phương: “Cô Hàn Mỹ Hân, tôi ngược lại muốn hỏi cô một vấn đề, môn sinh học của cô là giáo viên thể dục dạy à?”
“Hả, cái gì?” Hàn Mỹ Hân sững sờ.
Bạc Mộ Niên duỗi tay, ngón tay chỉ vào môi cô, sau đó lướt xuống dưới đến bụng cô, giọng điệu còn dịu dàng hơn cả lúc nãy: “Cô nói thử xem, mới hôn một cái, nòng nọc nhỏ chạy từ miệng cô đến bụng thế nào vậy?”
Hàn Mỹ Hân cảm thấy mình bị anh ta đùa giỡn, ngón tay chọc vào bụng dưới, cách một lớp vải vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng phía trên.
Cô ấy đỏ mặt, duỗi tay muốn đẩy ra thì anh ta bỗng nhiên dùng sức, kéo cái gối nhỏ cô ấy cột ngang bụng ra, sau đó đập vào mặt cô ấy một cách không thương tiếc.
Lúc ấy, Hàn Mỹ Hân chỉ cảm thấy máu cả người như đang chảy ngược, vừa khó chịu vừa túng quẫn, ước gì có thể đào một cái lỗ chui xuống đất.
Bạc Mộ Niên nhìn như quý ông, nhưng anh ta hoàn toàn không phải quý ông.
“Cô Hàn Mỹ Hân, không được giở trò hề này nữa.
Nếu như Sở sự vụ các cô không thể quản lý hành động của nhân viên, tôi không ngại làm nó biến mất khỏi Đồng Thành.” Bạc Mộ Niên lạnh lùng nói, xoay người nghênh ngang rời đi.
Tống Hân Nghiên nghe cô ấy kể lại, không kiềm được phì cười.
Nhưng thấy dáng vẻ tội nghiệp như sắp tận thế đến nơi của Hàn Mỹ Hân, cô vội vàng an ủi cô ấy: “Tớ từng gặp Bạc Mộ Niên một lần, tuy nhìn anh ta không bình dị gần gũi lắm nhưng cũng không phải loại người có thù tất báo, cậu đừng lo lắng.”
“Hân Nghiên, có phải tớ bị trúng tà rồi không? Tớ lại thấy dáng vẻ anh ta cầm gối đầu đập tớ rất đẹp trai, đúng là điên rồi!” Hàn Mỹ Hân vò tóc.
“...” Tống Hân Nghiên đẩy cô ấy một cái: “Đừng có mê trai nữa, vừa nãy thư ký của Thẩm Duệ gọi điện cho tớ, nói sáu giờ rưỡi sáng thứ bảy, Bạc Mộ Niên sẽ đến sân gôn giữa sườn núi, dặn cậu đến đúng giờ, trễ hẹn sẽ không đợi.”
“Thật không? Anh ta bằng lòng gặp tớ?” Hàn Mỹ Hân vui mừng khôn xiết, cô ấy quấn quýt nhiều ngày như vậy, hôm nay mới gặp được Bạc Mộ Niên.
Kết quả còn chưa nói đến chuyện chính, người đã chạy mất rồi.
“Ừ, thư ký Nghiêm nói là ý của Thẩm Duệ, chắc sẽ không sai.” Tống Hân Nghiên khẽ gật đầu.
Hàn Mỹ Hân lao qua, nhiệt tình ôm chặt cô, kích động nói: “Tớ biết ngay ôm đùi cậu chỉ có chuẩn mà, Hân Nghiên, tớ yêu cậu chết mất.”
Tống Hân Nghiên bị cô ấy làm buồn nôn, chà sát cánh tay: “Được rồi, bây giờ cậu suy nghĩ thật kỹ, làm sao thuyết phục Bạc Mộ Niên tiếp tục ký với Sở sự vụ các cậu, tớ về phòng trước đây.”
Hàn Mỹ Hân gật đầu, chỉ cần Bạc Mộ Niên chịu gặp, cô ấy có niềm tin có thể thuyết phục anh ta tiếp tục ký kết.
Tống Hân Nghiên cầm túi xách về phòng ngủ, thay quần áo ở nhà.
Cô nhìn quần áo trong túi, lấy đồ bẩn ra, một chiếc hộp màu đen rớt xuống đất.
Cô sửng sốt, xoay người nhặt lên.
Cô ngạc nhiên nhìn chằm chằm cái hộp trong tay, nhớ lại những lời Tống Chấn Nghiệp nói ban nãy.
Thẩm Duệ vì cô ly hôn với Tống Nhược Kỳ ư?
Cô thở dài một tiếng, mở cửa tủ quần áo, bỏ cái hộp vào trong, sau đó cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh giặt.
Cô đứng bên cạnh bồn rửa mặt, tiếng nước chảy rào rào, trong đầu hiện lên cảnh tượng cô và Thẩm Duệ chạy dưới mưa, và cả cảnh ở trong quầy, anh quỳ gối trước mặt cô, tỉ mỉ lau chân cho cô.
Cô bỗng nhiên tắt vòi nước, nhanh chóng trở về phòng, cầm điện thoại lên tìm số của Thẩm Duệ gọi qua.
Bên tai truyền đến âm thanh “tít tít”, điện thoại thông thì cô nên nói gì với anh đây? Xin lỗi, hay cảm ơn? Điện thoại cứ vang lên từng tiếng, nhưng không ai nhận.
Cô cúp máy, nỗi kích động thoáng qua như một cơn gió rồi biến mất, lý trí lại quay về.
Cô thả điện thoại xuống, giữa bọn họ còn cái gì để nói? Chỉ có rời xa mới là lựa chọn tốt nhất cho cả hai…
Tống Hân Nghiên rời nhà họ Tống không lâu, bà Tống liền dẫn Tống Nhược Kỳ quay về.
Miệng Tống Nhược Kỳ còn dẩu lên, trên gương mặt hằn rõ dấu ngón tay, bực bội nói: “Mẹ, ba cũng thật là, ra tay nặng như vậy, thế này thì con không ra ngoài mấy ngày luôn rồi.”
Bà Tống lườm cô ta: “Con còn có mặt mũi oán giận? Tại sao con không nói chuyện ly hôn Thẩm Duệ với mẹ hả?”
“Mỗi lần con định nói với mẹ thì mẹ lại dạy làm thế nào để lấy được nhiều tiền trợ cấp từ Thẩm Duệ, con nào dám nói chuyện ly hôn chứ.
Mẹ, Thẩm Duệ cũng điên rồi, anh ta đã biết chuyện của con và Diệp Thần từ lâu nhưng vẫn im hơi lặng tiếng, bức con đến bước đường cùng.” Tống Nhược Kỳ suy nghĩ vài ngày mới nghĩ ra được đạo lý này.
“Mẹ đã nói với con rồi, Thẩm Duệ có thể cướp lại Thẩm thị từ tay Đường Khải Hồng đã chứng tỏ cậu ta không phải loại người hời hợt.
Chuyện này đúng là còn không thể oán cậu ta, cậu ta không phanh phui chuyện giữa con và Diệp Thần ra đã là nhân từ lắm rồi.
Cũng trách mẹ lúc đó quá tham lam, bằng không phí trợ cấp năm trăm vạn và dãy nhà trọ giá trị ngàn vạn đã đủ để Tống thị chống đỡ được một khoảng thời gian rồi.” Bà Tống vô cùng hối hận.
“Mẹ, vậy chúng ta làm sao bây giờ? Ba thật sự không muốn Tống Hân Nghiên ly hôn Diệp Thần à? Thế con làm sao? Đứa trẻ trong bụng con thì sao? Hiện tại con đã ly hôn với Thẩm Duệ, còn không thể gả cho Diệp Thần, về sau con sống sao đây?” Tâm trạng Tống Nhược Kỳ hơi kích động, mấy ngày nay cô ta gọi điện cho Đường Diệp Thần nhưng không ai nghe máy.
Cô ta đi tìm Đường Diệp Thần, anh ta cũng tránh không chịu gặp mặt.
Cô ta biết rõ, lần này bản thân hoàn toàn chọc giận đối phương rồi.
“Nhược Kỳ, con đừng suy nghĩ nhiều, yên tâm dưỡng thai, mẹ nhất định sẽ để con ngồi vào vị trí bà Đường.” Trong mắt bà Tống lướt qua một tia quỷ dị, chỉ cần đứa trẻ trong bụng Tống Nhược Kỳ vẫn còn, nhà họ Thẩm bên kia đừng hòng phủi sạch quan hệ với nhà Tống.
Tống Nhược Kỳ nhìn vẻ mặt tính toán của mẹ mình, cô ta yên lòng.
Chỉ cần có bà Tống ở đây, cô ta nhất định có thể nở mày nở mặt gả cho Đường Diệp Thần.
Đảo mắt đã đến thứ bảy, năm giờ sáng, Tống Hân Nghiên đang mơ màng, nhìn thấy có người ngồi bên giường thì giật mình choàng tỉnh.
Cô lấy lại tinh thần nhìn kỹ, hóa ra là Hàn Mỹ Hân đã ăn mặc chỉnh tề: “Mỹ Hân, cậu làm gì thế, có biết suýt nữa đã dọa tớ sợ chết khiếp không hả?”
Hàn Mỹ Hân ngồi bên giường, nhìn cô sâu kín: “Hân Nghiên, cậu đi theo giúp tớ đi, tớ nghe nói sân gôn ở sườn núi rất vắng vẻ, tớ từng đắc tội Bạc Mộ Niên.
Nếu anh ta thấy sắc nảy lòng tham, trước hiếp sau giết tớ, tớ không gặp lại cậu được nữa rồi.”
Tống Hân Nghiên nghe cô ấy mè nheo sởn hết gai ốc, tóc sau gáy đều dựng đứng hết cả lên: “Mỹ Hân, cậu đừng nói gở, Bạc Mộ Niên thật sự mang thù thì đã không hẹn cậu ở sân gôn rồi.
Anh ta chỉ cần thẳng tay ra lệnh đóng băng cậu, cậu không có khả năng vẫn còn yên lành ngồi ở đây.”
“Cậu nói cũng có lý, nhưng mà tớ vẫn sợ, đi cùng tớ đi, xin cậu đó.” Hàn Mỹ Hân ôm cánh tay cô, lắc lư.
Tống Hân Nghiên bất đắc dĩ gật đầu, sớm như vậy, để cô ấy một mình bắt xe tới đó, cô cũng lo lắng.
Cô bật dậy, dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt xong, thay một bộ quần áo thể thao, ra ngoài với Hàn Mỹ Hân.
Vừa đi ra khỏi nhà trọ, một chiếc xe con màu đen đã dừng lại ven đường, cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt còn đang ngái ngủ của Nghiêm Thành: “Cô Tống, khéo quá, hai người tập thể dục buổi sáng à?”
Tống Hân Nghiên vô thức nhìn về phía chỗ ngồi phía sau, cửa kính xe mờ đen khiến cô không nhìn rõ bên trong có ai ngồi hay không.
Cô nói: “Chào buổi sáng, thư ký Nghiêm, anh dậy sớm đi lái xe đi hóng mát à?”
“Tôi vừa tan ca đi qua nơi này, hai người đi đâu? Tôi chở hai người một đoạn.” Nghiêm Thành ngáp, rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ.
“Nơi chúng tôi đi hơi xa, không làm phiền anh, bọn tôi bắt xe tới là được.” Tống Hân Nghiên nghi ngờ Thẩm Duệ đang ngồi trong xe, nếu không mới sáng sớm, Nghiêm Thành lái xe tới đây làm gì?
Dường như Nghiêm Thành nhìn thấu suy nghĩ của cô, nói: “Cô Tống, tổng giám đốc Thẩm không có ở trong xe, tối hôm qua anh ấy tăng ca mãi đến sáng, lão Vương chở anh ấy về nhà rồi.
Vì vậy cô yên tâm, cô sẽ không gặp mặt tổng giám đốc Thẩm đâu.”
Tống Hân Nghiên sờ mặt, suy nghĩ cô hiện rõ thế à? Cô liếc Hàn Mỹ Hân, cô ấy đã mở cửa hàng ghế sau ngồi vào: “Hân Nghiên, mau lên đây, hai đứa con gái bọn mình, có người quen lái xe chở đi an toàn hơn ngồi taxi rất nhiều.”
“...” Tống Hân Nghiên đành phải lên xe.
Nghiêm Thành lái xe chạy đi, anh ta nhìn qua gương chiếu hậu nói: “Cô Tống, hai người đi tới sườn núi đúng không?”
“Đúng vậy, một mình Mỹ Hân đi thì tôi lo lắng nên mới đi theo cô ấy.” Tống Hân Nghiên giải thích.
Nghiêm Thành vừa lái xe vừa nói: “Dù sao tổng giám đốc Bạc vẫn là người có tính kỷ luật rất cao, lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của anh ta đã hình thành thì không thay đổi.
Sáu rưỡi sáng mỗi tuần, anh ta đều đi đánh gôn tại sân ở sườn núi, nhiều năm qua mặc kệ trời mưa hay nắng đều không nghỉ một ngày.”
Nghe vậy, Hàn Mỹ Hân nhếch miệng, nói: “Vậy anh ta chắc chắn không phải con người rồi, là người máy mới đúng, chỉ có máy móc mới làm việc theo trình tự đã lập sẵn.”
Nghiêm Thành liếc cô ấy, rồi tập trung nhìn đường xá phía trước: “Cô Hàn nói rất đúng, so với tổng giám đốc Thẩm của chúng ta, tổng giám đốc Bạc hệt như một cái máy lạnh lẽo, không có thất tình lục dục, tổng giám đốc Thẩm có hơi người hơn rất nhiều.
Thế nhưng, mấy ngày nay anh ấy bị cái gì kích thích, trở nên giống hệt tổng giám đốc Bạc, cuồng công việc như máy móc, khuyên thế nào cũng không chịu đi về nghỉ.
Nói một hồi, anh ấy còn tức giận quát tôi, bảo bản thân không ngủ được, tôi còn kêu anh ấy ngủ thế nào?”
Nói xong, Nghiêm Thành càng thấy tủi thân, cuối cùng còn sâu kín nhìn Tống Hân Nghiên một cái.
Tống Hân Nghiên như ngồi trên đống lửa, không dám nghĩ ngợi.
Thẩm Duệ liều mạng làm việc như vậy, không phải bởi vì hôm đó cô chưa chào đã rời đi à?
“Tổng giám đốc Thẩm của mấy người thú vị ghê nhỉ, Hân Nghiên?” Hàn Mỹ Hân nghe ra Nghiêm Thành cố ý nói mấy lời này cho Tống Hân Nghiên nghe.
Sớm như vậy mà anh ta đã xuất hiện ở đây không đơn giản chỉ là trùng hợp, e rằng có người lo lắng cho Hân Nghiên, mới cố ý sai Nghiêm Thành tới đón các cô.
Tống Hân Nghiên trừng cô ấy, không nói gì.
Trong xe lập tức trở nên yên tĩnh, Nghiêm Thành không nói thêm, có mấy lời biết điểm dừng mới tốt.
Tống Hân Nghiên thông minh như vậy, không thể không hiểu anh ta đang ám chỉ cái gì.
Anh ta chỉ trông mong cô có thể cứu bọn họ khỏi tình trạng nước sôi lửa bỏng càng nhanh càng tốt.
Bốn mươi phút sau, xe dừng lại trước cổng sân gôn trên sườn núi.
Tống Hân Nghiên đẩy cửa xe, cùng Hàn Mỹ Hân xuống xe.
Nghiêm Thanh đi qua, đưa hai tấm thẻ hội viên cho cô: “Cô Tống, đây là thẻ hội viên, lúc vào cửa hai người sẽ cần dùng tới.”
Không cần nói cũng biết hành động này của Nghiêm Thành có ý gì, anh ta không phải đi ngang qua mà là đặc biệt tới đón bọn họ.
Tống Hân Nghiên nhận lấy thẻ hội viên, chân thành cảm ơn: “Thư ký Nghiêm, cảm ơn anh, làm phiền thời gian anh nghỉ ngơi, thật ngại quá!”
“Cô Tống không cần khách sáo với tôi, hai người vào đi.”
Tống Hân Nghiên nói tạm biệt, Hàn Mỹ Hân vẫy tay với anh ta: “Thư ký Nghiêm, cảm ơn nhé, hôm nào mời anh uống rượu sau.”
Nghiêm Thành dõi mắt nhìn các cô vào cổng, sau đó anh ta xoay người lên xe, cấm lấy điện thoại bỏ trong túi, bấm số của Thẩm Duệ: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi đã đưa các cô ấy đến nơi an toàn.”
“Đã biết, hai ngày tới cậu không cần đi làm, nghỉ ngơi cho tốt!” Thẩm Duệ nói xong liền cúp máy, thả di động lại trong túi quần, vung cậy gậy trong tay.
Quả bóng nhỏ trắng tinh bay vút lên trời, sau đó lăn một đoạn dài, rớt xuống hố.
Bạc Mộ Niên mặc đồ thể thao đứng bên cạnh, vỗ tay khen ngợi: “Bóng đẹp!”
Thẩm Duệ đưa gậy đánh bóng cho caddie* đứng bên cạnh, chợt nhớ ra chuyện gì, anh nói: “Mấy người đều xuống hết đi, nơi này không cần.” (*caddie là những người phục vụ trên sân golf, làm nhiệm vụ kéo túi gậy, lau bóng, quan sát và tư vấn đường đi của bóng giúp người chơi ghi điểm, phần lớn là phụ nữ.)
Hai cô gái kia nghe vậy thì rời đi, Bạc Mộ Niên nhìn anh, đi tới phía trước, vung gậy, đánh bóng bay ra xa.
Nhìn quả bóng trắng bay đi, anh ta biết rõ còn hỏi: “Sao hôm nay cậu có hứng thú đi đánh gôn với tôi thế?”
“Vừa tan ca, đi ngang qua đây.” Thẩm Duệ sờ mũi, lúng túng nói.
Bạc Mộ Niên phì cười, không vạch trần lý do sứt sẹo của anh, chỉ hỏi: “Tiểu Tứ, vì một người phụ nữ như vậy có đáng không?”
“Anh Cả, là tôi phá hủy hạnh phúc của cô ấy, nếu đêm hôm đó không có cô ấy sẽ không có tôi lúc này.” Thẩm Duệ nhìn phương xa, lúc đó, anh nghe thấy tiếng cầu xin của cô dưới thân nhưng vẫn ngang ngược chiếm đoạt.
Bạc Mộ Niên thở dài: “Tiểu Tứ, cậu muốn đền bù nhưng cô ấy có chịu tiếp nhận không? Nếu như cô ấy biết rõ cậu chính là người đàn ông phá hủy tất cả mọi thứ của mình năm năm về trước, cậu chắc chắn cô ấy không hận cậu chứ?”
Sắc mặt Thẩm Duệ trắng bệch, anh từng nghĩ tới chuyện này rồi, thế nhưng cho dù cô hận anh thế nào, anh cũng không muốn buông tay.
Khóe mắt Bạc Mộ Niên liếc qua hai bóng hình xinh đẹp phía xa, anh ta vỗ vai anh, nói: "Bọn họ tới rồi." Nói xong, anh ta giơ cổ tay nhìn đồng hồ, không sớm không muộn, vừa khéo đúng sáu rưỡi.
Đi vào sân đánh gôn, Tống Hân Nghiên đã nhìn thấy Thẩm Duệ đang đứng bên cạnh Bạc Mộ Niên từ xa, đột nhiên thấy căng thẳng.
Lúc Nghiêm Thành tới đón bọn họ, cô cũng đã nghi ngờ Thẩm Duệ ở chỗ này.
Nhưng khi thật sự nhìn thấy anh, cô vẫn không nhịn được thấy căng thẳng.
Hàn Mỹ Hân cũng hơi lo lắng, cô ấy kêu Tống Hân Nghiên đi cùng mình chính là vì muốn tăng lòng can đảm, kết quả khi quay đầu, cô ấy thấy Tống Hân Nghiên còn hoảng hơn cả mình, run rẩy hỏi: "Hân, Hân Nghiên, cậu căng thẳng gì thế?"
Tống Hân Nghiên cũng không biết bản thân đang hồi hộp chuyện gì, cô chỉ muốn chạy trốn: "Mỹ Hân, tớ tiễn cậu đến nơi an toàn rồi, tớ về trước nhé."
"Bọn họ cũng không phải hổ ăn thịt người, sẽ không làm gì cậu." Không phải Tống Hân Nghiên sợ Thẩm Duệ mà cô sợ lòng của mình không khống chế được bị anh hấp dẫn.
"Vậy sao cậu lại muốn chạy?"
"..." Tống Hân Nghiên nói không ra lời, cuối cùng bị cô ấy lôi kéo đến chỗ hai người Thẩm Duệ đang đứng.
Khoảng cách càng gần, nhịp tim cô càng đập nhanh, càng ngày càng không có quy luật.
Thẩm Duệ nhìn thoáng qua hai người, sau đó lạnh nhạt dời ánh mắt, dường như anh không thấy bọn họ, xoay người đi sang một bên nghỉ ngơi.
Hai người đến gần, Hàn Mỹ Hân mới buông tay Tống Hân Nghiên ra.
Cô ấy chạy chậm đến gần Bạc Mộ Niên, nhìn anh ta vung một gậy thì vội vàng vỗ tay, đồng thời không quên vuốt mông ngựa: "Tổng giám đốc Bạc, bóng đẹp, bóng đẹp! Tổng giám đốc Bạc là người đàn ông chơi golf đẹp trai nhất tôi từng thấy!"
Bạc Mộ Niên liếc cô ấy: "Cô từng gặp đàn ông khác chơi golf?"
Nghe vậy, sắc mặt Hàn Mỹ Hân cứng đờ, đau khổ nói: "Chỉ có mình anh."
"..." Bạc Mộ Niên thấy cô ấy chịu thiệt, tâm tình không hiểu sao lại tốt đẹp.
Thấy cô ấy đứng im, anh ta nhíu mày hỏi: "Có biết đặt bóng không?"
"Có, có, tôi biết!" Hàn Mỹ Hân vội vàng cầm quả bóng lên đặt vào chỗ, sau đó lùi lại phía sau Bạc Mộ Niên, nói: "Tổng giám đốc Bạc, chuyện hôm đó thật xấu hổ, tôi không có cố ý, Hân Nghiên có thể làm chứng giúp tôi.
Tôi uống phải canh gà bỏ thuốc nên mới có thể mạo phạm tổng giám đốc Bạc.
Anh hiền lành rộng lượng, đừng so đo chút chuyện bé tí tẹo này, tha thứ cho tôi nhé."
Bạc Mộ Niên lại vung một gậy, động tác nước chảy mây trôi, đẹp trai ngời ngời.
Thấy vậy, Hàn Mỹ Hân không kiềm được chảy nước miếng.
Khó trách những người có tiền đều ưa thích đánh golf, hóa ra là đến chơi đùa nhỉ?
"Cô đã biết rõ là cô xúc phạm tôi, tại sao còn nói mình mang thai con tôi? Tôi có thể bỏ qua chuyện lúc trước nhưng chuyện mang thai là cô tính toán đúng chứ?" Để giải quyết chuyện này, anh ta sứt đầu mẻ trán mấy ngày nay.
Tổng giám đốc Bạc là người đàn ông bội tình bạc nghĩa, điều này tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Từ ông nội bà nội đến em trai em gái, có ai không nhìn anh ta bằng ánh mắt kì lạ?
Anh ta lại không thói quen giải thích, mặc kệ bọn họ.
Kết quả sáng sớm hôm qua, ông nội thông báo trước mặt mọi người, bắt anh ta phải cưới người phụ nữ bị anh ta làm "lớn bụng" kia về nhà, nếu không nhà họ Bạc không có đứa cháu trai này!
Tay cầm bóng của Hàn Mỹ Hân run một cái, quả bóng lăn xuống sườn núi.
Đúng là chuyện này do cô ấy nghĩ ra, thế nhưng lúc đó cô ấy chỉ muốn được gặp anh ta một lần mà thôi.
Hàn Mỹ Hân đứng lên, sắc mặt nghiêm túc, trịnh trọng cúi đầu lạy Bạc Mộ Niên, dọa anh ta suýt nhảy dựng nhảy lên: "Tổng giám đốc Bạc, chuyện này là lỗi của tôi, thật xin lỗi, tôi nghiêm túc xin lỗi anh, mong anh tha thứ cho tôi!"
Bạc Mộ Niên đánh bóng, từ trên cao nhìn xuống Hàn Mỹ, không hề khách khí hỏi: "Cô làm cuộc sống của tôi rối tung, dựa vào cái gì tôi phải tha thứ cho cô?"
Hàn Mỹ Hân lại cúi đầu lạy anh ta: "Tổng giám đốc Bạc, tôi khiến sinh hoạt của anh chướng khí mù mịt là tôi không đúng.
Nếu như anh cho phép, ta ngày mai tôi sẽ đến Bạc Thị, làm sáng tỏ với tất cả mọi người.
Tôi không có mang thai con của anh, đây là tuồng kịch tôi tự biên tự diễn.
Chỉ cần anh cho Sở sự vụ chúng tôi một cơ hội, anh kêu tôi làm gì cũng được."
Bạc Mộ Niên khẽ vuốt cằm, nhíu mày quan sát cô ấy.
Lúc trước không nhìn kỹ, hiện tại anh ta mới phát hiện dung mạo của cô ấy còn rất được người khác ưa thích: "Chuyện gì cũng có thể?"
Hàn Mỹ Hân nhìn ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới trần trụi của anh ta, giơ hai tay ôm ngực: "Ngoại trừ bán mình, cái gì cũng có thể."
"Tốt, chín giờ sáng thứ hai, mang theo thẻ căn cước và sổ hộ khẩu của cô đứng đợi dưới nhà, đến lúc đó tôi sẽ nói cho cô biết, cần cô làm chuyện gì." Nói xong, Bạc Mộ Niên lại vung gậy, một phát vào lỗ.
Anh ta ném gậy đánh bóng cho Hàn Mỹ Hân vẫn đang ngơ ngác, xoay người đi về phía phòng nghỉ.
Hàn Mỹ Hân ôm gậy, khó hiểu nhìn bóng lưng cao lớn của Bạc Mộ Niên, quay sang hỏi Tống Hân Nghiên: "Hân Nghiên, anh ta có ý gì? Làm chuyện gì mà cần cả chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu thế, Hân Nghiên?"
Cô ấy quay đầu lại, Tống Hân Nghiên vẫn luôn đứng bên cạnh đã không còn tăm hơi…
Tống Hân Nghiên thấy Thẩm Duệ vào phòng nghỉ thì không nhịn được đi vào theo.
Đối với chuyện ngày đó, cô cảm thấy rất xin lỗi, chắc chắn anh rất tức giận, ngay cả điện thoại cũng không chịu nghe.
Cô cũng bị chuyện hôm đó dọa sợ, lỡ như Đường Diệp Thầm xuất hiện sớm một chút đã phát hiện cô đang ở cùng với Thẩm Duệ rồi.
Trước khi ly hôn, cô không muốn có chuyện gì đó cắt ngang.
Tống Hân Nghiên đi vào phòng nghỉ, chỉ thấy Thẩm Duệ đang ngồi ở ghế sô pha bên kia nghịch điện thoại.
Cô đứng ngây ra ở cửa trong chốc lát, sau đó chậm rãi đi qua, dừng lại bên cạnh anh.
Nhìn anh cứ chăm chú vào điện thoại di động, hoàn toàn xem cô như vô hình, cô có hơi lúng túng: "Thẩm Duệ, anh có muốn uống nước không, tôi rót cho anh một ly."
Thẩm Duệ không để ý tới cô, ngón tay vẫn bấm màn hình, điên cuồng đánh quái thú.
Tống Hân Nghiên tự chuốc lấy mất mặt cũng không tức giận, cầm ấm nước lên đổ đầy ly.
Nước rất nóng, còn đang bốc hơi, cô cầm trong lòng bàn tay, học theo cách anh chăm sóc mình lần trước, thổi nhẹ.
"Quần áo đó anh mua hôm đó… Lúc tôi đem trả thì đụng phải Đường Diệp Thần.
Chúng ta không có chuyện gì, tôi sợ anh ta hiểu lầm, mang lại rắc rối cho anh nên mới…" Tống Hân Nghiên không nói tiếp được nữa, Thẩm Duệ cứ chăm chú chơi game, hoàn toàn không nghe cô nói chuyện.
Thẩm Duệ càng đánh càng phập phồng không yên, "rầm" một tiếng, anh đập điện thoại xuống bàn trà, trong mắt phượng là ánh lửa ngút trời, trừng cô: "Em nói xem, chúng ta ngủ cũng ngủ rồi, trong sạch cái gì?"
Tống Hân Nghiên bị anh quát, lùi về sau một bước.
Cũng may hiện tại còn sớm, trong phòng nghỉ chỉ có hai người bọn họ, nếu không để người khác nghe thấy lời này của anh chỉ sợ thiên hạ sắp loạn.
"Thẩm Duệ, anh…" Sắc mặt Tống Hân Nghiên đỏ bừng, bị anh bức đến không còn đường lui.
Thẩm Duệ đứng dậy, chậm rãi bức về phía cô, mỗi bước chân là một câu chỉ trích: "Tống Hân Nghiên, em ăn anh sạch sẽ, ăn xong lau miệng không muốn nhận nợ? Tôi nói cho em biết, đừng mơ! Đừng giả vờ em làm như vậy là tốt cho tôi, lẽ nào tôi không biết cái gì tốt, cái gì không tốt à? Em muốn từ chối thì dứt khoát đi, ít nói mấy câu đạo lý lại, tôi không muốn nghe!"
Tống Hân Nghiên bị anh dồn ép liên tục lùi về phía sau, cô ngã ngồi xuống ghế sô pha.
Ly nước lung lay sắp đổ, cô cũng không hề hay biết, chỉ ngơ ngác nhìn lồng ngực phập phồng vì tức giận của anh, bỗng nhiên lên tiếng: "Thẩm Duệ, anh thích tôi đúng không?"
Anh Từng Là Duy Nhất